Trốn Thoát Khỏi Trúc Mã Vương Gia Bệnh Kiều
Chương 11:
Phùng Tràng Tác Yêu
17/08/2024
Trước kia, năm Mộ Ninh mười ba tuổi, Mộ gia chỉ có mỗi đứa con là nàng.
Bình thường, nàng hiếm khi chơi chung với bạn đồng trang lứa, bởi vậy thời gian ở bên cạnh Yến Cảnh đã chiếm hết phần tình bạn của nàng.
Mộ Ninh tiến cung càng lúc càng thường xuyên hơn, tình bạn của hai người cũng tăng lên, luôn dính chung một chỗ.
Dù là nghỉ trưa vào buổi giữa trưa thì hai người cũng ngủ cùng một chỗ.
Mỗi lần nghỉ trưa, Mộ Ninh đều sẽ dậy sớm hơn Yến Cảnh.
Chỉ có một lần ngoại lệ.
Đó là vào năm nàng mười tuổi, Chiêu phi ban thưởng cho nàng một con chim sơn ca chạm ngọc.
Mộ Ninh hiếm khi thể hiện sự quan tâm với một thứ nào đó, nhưng nàng lại cực kỳ thích ngọc Bách Linh này.
Nàng thích ngọc Bách Linh đến nỗi lúc ngủ cũng cầm nó ngủ chung.
Có lẽ là vì ít khi quá phấn khởi nên buổi nghỉ trưa hôm đó nàng ngủ cũng không ngon.
Trong lúc mơ mơ màng màng, nàng cảm thấy trên người truyền đến một chút áp lực.
Sau đó tay nàng trống rỗng, con chim sơn ca chạm ngọc bị người khác rút ra.
Nàng bỗng bừng tỉnh.
Quay đầu lại nhìn thì thấy Yến Cảnh đã cầm ngọc Bách Linh xuống giường.
Khi đó Mộ Ninh đã biết cách nhìn mặt đoán ý.
Nàng không làm ra động tác gì, không tiếng động mà quan sát hành động của Yến Cảnh.
Nàng nhìn Yến Cảnh lấy một cây kéo từ trong ngăn tủ ra, dùng phần bén nhọn nhất hung hăng đâm vào món đồ chạm ngọc kia.
Thấy vậy, nàng nhịn không được hét lớn ra tiếng: “A Cảnh!”
Động tác của Yến Cảnh chợt dừng lại, trong phút chốc, tay hắn bỗng buông lỏng.
Con chim sơn ca chạm ngọc kia rơi xuống đất, phát ra tiếng vang thanh thúy, nháy mắt vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Mộ Ninh không thể tin được mà xuống giường, đi về phía hắn.
Nhìn món đồ chạm ngọc đã không còn ra hình dạng gì, nàng chất vấn nói: “Huynh đang làm cái gì vậy?”
Đây là lần đầu tiên nàng nổi giận với Yến Cảnh.
Đối mặt với Mộ Ninh như vậy, Yến Cảnh không những không chột dạ mà còn cảm thấy kinh hỉ vì đã thấy được điệu bộ tức giận của nàng, cũng như phát hiện ra một mặt khác của nàng.
Nghĩ đến vì mình mà trên mặt nàng xuất hiện một biểu tình khác, hắn liền không nhịn được mà cảm thấy vui sướng.
Đồng thời hắn lại không khỏi bắt đầu tò mò, nàng còn điệu bộ nào mà hắn chưa thấy qua?
Nhưng trong lòng hắn biết rõ, người bình thường sẽ không có loại cảm xúc này giống hắn.
Nếu để Mộ Ninh biết hắn có một mặt không bình thường thì Mộ Ninh nhất định sẽ chán ghét hắn.
Duy chỉ điểm này, hắn không muốn nhìn đến nhất.
Cho nên, hắn chọn cách nguỵ trang bản thân.
“Đôi mắt của con chim kia không đẹp, ta muốn giúp muội khắc cho nó đẹp hơn một chút.”
Hắn học theo những cung nhân làm việc sai, nghiêm túc xin lỗi: “Ta không cố ý làm rơi nó, vừa rồi ta bị doạ nên mới không khống chế được mà buông lỏng tay. Ninh nhi, muội đừng ghét ta có được không?”
Hắn nói dối mà mặt không đổi sắc.
Mộ Ninh biết hắn nói dối.
Nhưng nàng đem hành vi này quy thành lòng đố kị của trẻ con.
Tuy nàng không có huynh đệ tỷ muội, nhưng nàng cũng từng nghe nói, bình thường trong gia đình, huynh đệ tỷ muội rất dễ tranh giành tình cảm với nhau.
Có lẽ Yến Cảnh đang lo Chiêu phi nương nương sẽ thích nàng hơn mình nên mới làm ra hành động như vậy.
Mộ Ninh đoán không sai, Yến Cảnh đố kị thật.
Nhưng điều mà hắn đố kị là vì trong mắt Mộ Ninh chỉ có sự tồn tại của món đồ chạm ngọc kia, món đồ chạm ngọc đó đã thay thế vị trí của hắn trong lòng nàng.
Mộ Ninh không biết suy nghĩ trong lòng Yến Cảnh, nàng tự cho là bản thân khoan hồng độ lượng.
Vả lại khi đó nàng liền biết được, không có thứ gì là vĩnh viễn không thay đổi.
Có lẽ sự yêu thích của nàng đối với ngọc Bách Linh này, vài ngày sau là sẽ tiêu tan hết.
Nếu đã như vậy, để nó biến mất trong lúc nàng thích nó nhất cũng thì không hẳn là chuyện xấu.
Ít nhất nàng vẫn sẽ luôn nhớ rõ phần yêu thích này.
Nàng suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng nàng khuyên bản thân tha thứ cho Yến Cảnh.
Nàng nghiêm túc nói: “Lần này muội không trách huynh, nhưng về sau huynh muốn làm gì thì có thể nói trước cho muội biết được không?”
Yến Cảnh lập tức đáp: “Ta đảm bảo, tuyệt đối sẽ không……”
Mộ Ninh cũng không để hắn nói xong.
Nàng chớp mắt, nói ra lời không phù hợp với lứa tuổi: “Loại lời nói này không phải cứ tuỳ tiện là có thể nói ra. Nếu không làm được thì đừng hứa hẹn.”
Yến Cảnh không thể hiểu được sự coi trọng của Mộ Ninh đối với lời hứa.
Nhưng hắn vẫn nuốt lời nói vừa rồi xuống.
Hắn nói lại: “Vậy ta hứa với muội, ta sẽ tự tay khắc cho muội một cái khác đẹp hơn con chim sơn ca ấy.”
Mộ Ninh sớm đã quên lời hứa lúc đó.
Lại không nghĩ rằng, Yến Cảnh vẫn luôn nhớ kỹ.
“Muội đã nói, hứa hẹn chuyện gì thì nhất định phải làm được. Ta đã hứa với muội thì sẽ không đổi ý.”
Yến Cảnh nói xong, Mộ Ninh cảm thấy sức nặng trên tay biến mất.
Nàng nâng tay lên thì thấy tay nàng đang cầm một món đồ làm bằng ngọc Lam Điền, được chạm thành trúc phú quý.
Chiều dài và chiều rộng của ngọc Lam Điền ước chừng khoảng hai ngón tay, phía trên có khắc Tịnh Đế liên*, bên ngoài nạm một con chim loan bằng chỉ bạc.
(*Tịnh Đế liên: là đóa hai hoa sen nở trên cùng một cuống)
Chạm trổ tinh xảo, sinh động như thật.
Mà phần đáy của ngọc được nối với một con dao mỏng như cánh ve, con dao tưởng chừng như mỏng manh ấy đã làm vỡ ấm trà vừa rồi.
Mộ Ninh cảm thấy mới lạ, đánh giá một hồi lâu.
Khoé miệng Yến Cảnh giương lên lên, lần nữa phủ lên tay nàng, cầm tay nàng ấn vào đuôi con chim loan.
Thoáng chốc, mặt dao biến mất, thụt vào trong ngọc.
Mộ Ninh lật ngọc lên, quan sát phần đáy nhưng lại chẳng nhìn thấy bất cứ khe hở nào.
Yến Cảnh không đợi nàng tìm ra dấu vết, hắn lấy lại ngọc trúc.
Mộ Ninh có chút tiếc nuối, nàng nghĩ hẳn là hắn thấy hối hận vì đã cho nàng thứ đồ tốt này nên liền quyết định lấy lại.
Không nghĩ tới, Yến Cảnh lại lấy một sợi dây thừng bên cạnh bàn, xuyên qua ngọc trúc, tự tay buộc bên hông nàng.
“Muội buộc dao găm trên cánh tay, khó tránh khỏi sẽ bị cộm. Cái này cột bên hông thì sẽ tiện cho muội lấy hơn, cũng không dễ bị phát hiện, lúc dùng chỉ cần ấn phần đầu chim loan.”
Chờ sau khi hắn thắt nút xong, Mộ Ninh mới phản ứng lại, nàng lui về phía sau một bước.
“Điện hạ, không được.”
Yến Cảnh nhìn nàng: “Chúng ta từng ngủ cùng giường, từng thân cận da thịt, sao lại không được?”
Mộ Ninh trợn mắt há hốc mồm.
Không hổ là người đã lăn lộn trong triều đình, bản lĩnh nói chuyện này thật sự là khiến tiểu dân chúng như nàng không thể bì kịp.
Ngủ cùng giường chẳng qua là cùng ngủ trưa khi còn nhỏ.
Thân cận da thịt chẳng qua là dắt tay nhau cùng đi chơi ở Ngự Hoa Viên.
Sao từ miệng Yến Cảnh nói ra lại khiến người ta nghĩ xa như vậy?
Nàng nhanh chóng điều chỉnh tinh thần, bình tĩnh nói: “Ý của ta là, vừa rồi điện hạ mới bôi thuốc xong, không nên dùng tay, sẽ ảnh hưởng đến việc lành vết thương.”
“Mộ tiểu thư thật đúng là quan tâm ta.”
Xưng hô thay đổi, Mộ Ninh vừa nghe là liền biết bản thân đã chọc giận Yến Cảnh.
Chỉ là nàng không biết, vì sao cảm xúc của hắn lại thay đổi?
Nàng im lặng không nói câu nào một lúc, sau đó mới nói: “Chuyện thân thể điện hạ liên quan đến trên dưới Bắc Hoài, ta thân là con dân Bắc Hoài, tất nhiên là phải quan tâm điện hạ.”
Lời này cũng không thể làm Yến Cảnh hài lòng.
“Ta thấy, Mộ tiểu thư mong vết thương của ta mau khỏi là vì muốn nhanh chóng thanh toán xong với ta để không còn liên quan gì với nhau nữa.”
Mộ Ninh không còn lời nào để nói.
Yến Cảnh đoán rất đúng, nàng đúng là nghĩ như thế.
Thấy nàng cam chịu, giọng Yến Cảnh trầm đi vài phần: “Mộ tiểu thư cảm thấy, bổn vương sẽ vì vết thương này mà trách tội muội, hay là vẫn còn để bụng chuyện cũ của ba năm trước?”
Lông mi Mộ Ninh khẽ run.
Đây là lần đầu tiên hắn nói đến chuyện của ba năm trước.
Yến Cảnh nhìn chằm chằm nàng, khàn giọng hỏi: “Nếu trở lại một lần nữa thì muội vẫn sẽ lựa chọn như vậy sao?”
Mộ Ninh mím môi, không đáp lại.
Biểu tình như vậy, tất nhiên là Yến Cảnh biết được đáp án của nàng.
Nàng chưa từng hối hận, dù là rời khỏi kinh thành hay là vứt bỏ hắn.
Hắn bỗng cười ra tiếng rồi nhanh chóng thu nụ cười không thể giải thích kia lại.
Lúc Mộ Ninh đưa mắt nhìn hắn thì hắn đã như bình thường*, phong độ thanh nhã, vẫn là Đàn vương điện hạ trời quang trăng sáng.
(*bản gốc là ‘bên ngoài’ nhưng editor sửa lại cho phù hợp)
Ngay cả giọng nói cũng không phục ôn nhuận.
“Mộ tiểu thư yên tâm, ta sẽ không vì vậy mà ghi hận muội, muội cũng không cần lo ta sẽ trả thù mà luôn đề phòng ta mọi lúc mọi nơi.”
Gặp lại sau ba năm, tuy hai người đã trưởng thành và thay đổi rất nhiều so với trước đây nhưng cả hai vẫn có sự hiểu biết nhất định về nhau.
Tỷ như Yến Cảnh đoán được Mộ Ninh muốn thoát khỏi gút mắc với hắn.
Thì Mộ Ninh cũng biết được, Yến Cảnh không phải thật sự không để chuyện kia trong lòng.
Nhưng nàng đoán không ra, vì sao Yến Cảnh lại nói dối.
Nàng im lặng mà chống đỡ, trong lòng nghĩ đi nghĩ lại xem nên đáp lời hắn như thế nào.
Không đợi nàng suy nghĩ xong, Yến Cảnh lại nói: “Trước đây muội từng nói, Mộ gia vì để đại hôn không xảy ra sự cố gì nên sẽ không nhằm vào muội, ta cũng như thế. Việc hôn nhân này rất quan trọng đối với ta.”
Nói như vậy thì liền có lý.
Mộ Ninh nhìn về phía Yến Cảnh, biết đây hẳn là lời nói thật lòng của hắn.
Nàng bỗng hiểu được vì sao hắn lại hu tôn hàng quý* đến Tôn gia đưa nàng hồi kinh, vì sao rõ ràng là oán hận nàng nhưng lại không báo thù nàng, thậm chí còn bảo vệ nàng vào lúc đối mặt với Tuyết Hận hội.
(*hu tôn hàng quý: tự hạ thấp địa vị)
Hắn làm như thế, đều là vì có thể thuận lợi thành thân.
Thì ra hiện tại hắn cũng đã tìm được thứ quan trọng hơn chấp niệm trước đây của hắn.
Nghĩ đến điều này, Mộ Ninh cảm thấy vui mừng.
Chung quy thì Yến Cảnh vẫn rất đặc biệt đối với nàng, nàng hy vọng hắn có thể sống tốt.
Dù sao hắn cũng từng là người bạn duy nhất của nàng, và cũng từng là người quan trọng nhất đối với nàng, ngoại trừ mẫu thân nàng.
Tuy nàng không thích Mộ Văn Nhạc, nhưng nếu Mộ Văn Nhạc có thể thay đổi Yến Cảnh, thì nàng sẽ đưa ra lời chúc phúc chân thành nhất với Mộ Văn Nhạc khi bọn họ thành thân.
Nàng bình tĩnh lại, chân thành tha thiết nói: “Tất cả theo như điện hạ, ta sẽ không ảnh hưởng đến hôn sự của điện hạ.”
“Tốt nhất là nên như thế, hy vọng muội có thể nghe lời đến khi đại hôn kết thúc.”
Mộ Ninh cảm thấy, lời này của Yến Cảnh dường như có ý sâu xa khác.
Nhưng nàng không biết ý sâu xa đó là gì, và nàng cũng không muốn hao tâm tổn sức để suy nghĩ nhiều về nó.
Nàng biết, ngày tháng tiếp theo của nàng sẽ trải qua trong yên bình, mãi cho đến khi nàng trở về Tê Châu, chỉ vậy là đủ.
“Được.” Sau khi đáp, nàng định cáo từ: “Nếu điện hạ không có phân phó gì khác vậy ta cáo lui trước.”
Yến Cảnh gật gật đầu, xem như đồng ý.
Nhưng lúc Mộ Ninh đi đến trước cửa thì hắn gọi nàng lại: “Mộ tiểu thư.”
Mộ Ninh nghi hoặc xoay người.
Yến Cảnh chỉ chỉ chỗ bị thương: “Trước khi vết thương của ta tốt lên thì còn làm phiền Mộ tiểu thư tiếp tục bôi thuốc cho ta, sau khi hồi kinh, nếu không cử động tay được thì sẽ ảnh hưởng rất nhiều chuyện. Chờ sau khi vết thương khỏi hẳn thì sẽ như Mộ tiểu thư mong, chúng ta thanh toán xong, Mộ tiểu thư cũng không cần cảm thấy thiếu phần ân tình của ta.”
Mộ Ninh gật đầu: “Được.”
Nói xong, nàng liền xoay người rời đi.
Sau khi nàng hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn, tay trái Yến Cảnh ấn lên vết thương mới được bôi thuốc.
Khớp xương hắn nổi lên, tàn nhẫn dùng sức ấn vào nơi mà lòng bàn tay chạm đến.
Trong nháy mắt, máu tươi thấm qua lớp vải, ngấm vào bàn tay hắn, giữa khe hở ngón tay là một mảnh đỏ tươi.
Mặt hắn không chút thay đổi mà nhìn về phía cánh tay phải, thấp giọng nỉ non: “Không đủ đau.”
Nó không đau bằng những đau khổ mà Mộ Ninh mang lại cho hắn.
Mộ Ninh không thèm giấu diếm mà muốn phân rõ giới hạn với hắn như thế, thật khiến hắn vừa hận vừa yêu……
Bình thường, nàng hiếm khi chơi chung với bạn đồng trang lứa, bởi vậy thời gian ở bên cạnh Yến Cảnh đã chiếm hết phần tình bạn của nàng.
Mộ Ninh tiến cung càng lúc càng thường xuyên hơn, tình bạn của hai người cũng tăng lên, luôn dính chung một chỗ.
Dù là nghỉ trưa vào buổi giữa trưa thì hai người cũng ngủ cùng một chỗ.
Mỗi lần nghỉ trưa, Mộ Ninh đều sẽ dậy sớm hơn Yến Cảnh.
Chỉ có một lần ngoại lệ.
Đó là vào năm nàng mười tuổi, Chiêu phi ban thưởng cho nàng một con chim sơn ca chạm ngọc.
Mộ Ninh hiếm khi thể hiện sự quan tâm với một thứ nào đó, nhưng nàng lại cực kỳ thích ngọc Bách Linh này.
Nàng thích ngọc Bách Linh đến nỗi lúc ngủ cũng cầm nó ngủ chung.
Có lẽ là vì ít khi quá phấn khởi nên buổi nghỉ trưa hôm đó nàng ngủ cũng không ngon.
Trong lúc mơ mơ màng màng, nàng cảm thấy trên người truyền đến một chút áp lực.
Sau đó tay nàng trống rỗng, con chim sơn ca chạm ngọc bị người khác rút ra.
Nàng bỗng bừng tỉnh.
Quay đầu lại nhìn thì thấy Yến Cảnh đã cầm ngọc Bách Linh xuống giường.
Khi đó Mộ Ninh đã biết cách nhìn mặt đoán ý.
Nàng không làm ra động tác gì, không tiếng động mà quan sát hành động của Yến Cảnh.
Nàng nhìn Yến Cảnh lấy một cây kéo từ trong ngăn tủ ra, dùng phần bén nhọn nhất hung hăng đâm vào món đồ chạm ngọc kia.
Thấy vậy, nàng nhịn không được hét lớn ra tiếng: “A Cảnh!”
Động tác của Yến Cảnh chợt dừng lại, trong phút chốc, tay hắn bỗng buông lỏng.
Con chim sơn ca chạm ngọc kia rơi xuống đất, phát ra tiếng vang thanh thúy, nháy mắt vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Mộ Ninh không thể tin được mà xuống giường, đi về phía hắn.
Nhìn món đồ chạm ngọc đã không còn ra hình dạng gì, nàng chất vấn nói: “Huynh đang làm cái gì vậy?”
Đây là lần đầu tiên nàng nổi giận với Yến Cảnh.
Đối mặt với Mộ Ninh như vậy, Yến Cảnh không những không chột dạ mà còn cảm thấy kinh hỉ vì đã thấy được điệu bộ tức giận của nàng, cũng như phát hiện ra một mặt khác của nàng.
Nghĩ đến vì mình mà trên mặt nàng xuất hiện một biểu tình khác, hắn liền không nhịn được mà cảm thấy vui sướng.
Đồng thời hắn lại không khỏi bắt đầu tò mò, nàng còn điệu bộ nào mà hắn chưa thấy qua?
Nhưng trong lòng hắn biết rõ, người bình thường sẽ không có loại cảm xúc này giống hắn.
Nếu để Mộ Ninh biết hắn có một mặt không bình thường thì Mộ Ninh nhất định sẽ chán ghét hắn.
Duy chỉ điểm này, hắn không muốn nhìn đến nhất.
Cho nên, hắn chọn cách nguỵ trang bản thân.
“Đôi mắt của con chim kia không đẹp, ta muốn giúp muội khắc cho nó đẹp hơn một chút.”
Hắn học theo những cung nhân làm việc sai, nghiêm túc xin lỗi: “Ta không cố ý làm rơi nó, vừa rồi ta bị doạ nên mới không khống chế được mà buông lỏng tay. Ninh nhi, muội đừng ghét ta có được không?”
Hắn nói dối mà mặt không đổi sắc.
Mộ Ninh biết hắn nói dối.
Nhưng nàng đem hành vi này quy thành lòng đố kị của trẻ con.
Tuy nàng không có huynh đệ tỷ muội, nhưng nàng cũng từng nghe nói, bình thường trong gia đình, huynh đệ tỷ muội rất dễ tranh giành tình cảm với nhau.
Có lẽ Yến Cảnh đang lo Chiêu phi nương nương sẽ thích nàng hơn mình nên mới làm ra hành động như vậy.
Mộ Ninh đoán không sai, Yến Cảnh đố kị thật.
Nhưng điều mà hắn đố kị là vì trong mắt Mộ Ninh chỉ có sự tồn tại của món đồ chạm ngọc kia, món đồ chạm ngọc đó đã thay thế vị trí của hắn trong lòng nàng.
Mộ Ninh không biết suy nghĩ trong lòng Yến Cảnh, nàng tự cho là bản thân khoan hồng độ lượng.
Vả lại khi đó nàng liền biết được, không có thứ gì là vĩnh viễn không thay đổi.
Có lẽ sự yêu thích của nàng đối với ngọc Bách Linh này, vài ngày sau là sẽ tiêu tan hết.
Nếu đã như vậy, để nó biến mất trong lúc nàng thích nó nhất cũng thì không hẳn là chuyện xấu.
Ít nhất nàng vẫn sẽ luôn nhớ rõ phần yêu thích này.
Nàng suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng nàng khuyên bản thân tha thứ cho Yến Cảnh.
Nàng nghiêm túc nói: “Lần này muội không trách huynh, nhưng về sau huynh muốn làm gì thì có thể nói trước cho muội biết được không?”
Yến Cảnh lập tức đáp: “Ta đảm bảo, tuyệt đối sẽ không……”
Mộ Ninh cũng không để hắn nói xong.
Nàng chớp mắt, nói ra lời không phù hợp với lứa tuổi: “Loại lời nói này không phải cứ tuỳ tiện là có thể nói ra. Nếu không làm được thì đừng hứa hẹn.”
Yến Cảnh không thể hiểu được sự coi trọng của Mộ Ninh đối với lời hứa.
Nhưng hắn vẫn nuốt lời nói vừa rồi xuống.
Hắn nói lại: “Vậy ta hứa với muội, ta sẽ tự tay khắc cho muội một cái khác đẹp hơn con chim sơn ca ấy.”
Mộ Ninh sớm đã quên lời hứa lúc đó.
Lại không nghĩ rằng, Yến Cảnh vẫn luôn nhớ kỹ.
“Muội đã nói, hứa hẹn chuyện gì thì nhất định phải làm được. Ta đã hứa với muội thì sẽ không đổi ý.”
Yến Cảnh nói xong, Mộ Ninh cảm thấy sức nặng trên tay biến mất.
Nàng nâng tay lên thì thấy tay nàng đang cầm một món đồ làm bằng ngọc Lam Điền, được chạm thành trúc phú quý.
Chiều dài và chiều rộng của ngọc Lam Điền ước chừng khoảng hai ngón tay, phía trên có khắc Tịnh Đế liên*, bên ngoài nạm một con chim loan bằng chỉ bạc.
(*Tịnh Đế liên: là đóa hai hoa sen nở trên cùng một cuống)
Chạm trổ tinh xảo, sinh động như thật.
Mà phần đáy của ngọc được nối với một con dao mỏng như cánh ve, con dao tưởng chừng như mỏng manh ấy đã làm vỡ ấm trà vừa rồi.
Mộ Ninh cảm thấy mới lạ, đánh giá một hồi lâu.
Khoé miệng Yến Cảnh giương lên lên, lần nữa phủ lên tay nàng, cầm tay nàng ấn vào đuôi con chim loan.
Thoáng chốc, mặt dao biến mất, thụt vào trong ngọc.
Mộ Ninh lật ngọc lên, quan sát phần đáy nhưng lại chẳng nhìn thấy bất cứ khe hở nào.
Yến Cảnh không đợi nàng tìm ra dấu vết, hắn lấy lại ngọc trúc.
Mộ Ninh có chút tiếc nuối, nàng nghĩ hẳn là hắn thấy hối hận vì đã cho nàng thứ đồ tốt này nên liền quyết định lấy lại.
Không nghĩ tới, Yến Cảnh lại lấy một sợi dây thừng bên cạnh bàn, xuyên qua ngọc trúc, tự tay buộc bên hông nàng.
“Muội buộc dao găm trên cánh tay, khó tránh khỏi sẽ bị cộm. Cái này cột bên hông thì sẽ tiện cho muội lấy hơn, cũng không dễ bị phát hiện, lúc dùng chỉ cần ấn phần đầu chim loan.”
Chờ sau khi hắn thắt nút xong, Mộ Ninh mới phản ứng lại, nàng lui về phía sau một bước.
“Điện hạ, không được.”
Yến Cảnh nhìn nàng: “Chúng ta từng ngủ cùng giường, từng thân cận da thịt, sao lại không được?”
Mộ Ninh trợn mắt há hốc mồm.
Không hổ là người đã lăn lộn trong triều đình, bản lĩnh nói chuyện này thật sự là khiến tiểu dân chúng như nàng không thể bì kịp.
Ngủ cùng giường chẳng qua là cùng ngủ trưa khi còn nhỏ.
Thân cận da thịt chẳng qua là dắt tay nhau cùng đi chơi ở Ngự Hoa Viên.
Sao từ miệng Yến Cảnh nói ra lại khiến người ta nghĩ xa như vậy?
Nàng nhanh chóng điều chỉnh tinh thần, bình tĩnh nói: “Ý của ta là, vừa rồi điện hạ mới bôi thuốc xong, không nên dùng tay, sẽ ảnh hưởng đến việc lành vết thương.”
“Mộ tiểu thư thật đúng là quan tâm ta.”
Xưng hô thay đổi, Mộ Ninh vừa nghe là liền biết bản thân đã chọc giận Yến Cảnh.
Chỉ là nàng không biết, vì sao cảm xúc của hắn lại thay đổi?
Nàng im lặng không nói câu nào một lúc, sau đó mới nói: “Chuyện thân thể điện hạ liên quan đến trên dưới Bắc Hoài, ta thân là con dân Bắc Hoài, tất nhiên là phải quan tâm điện hạ.”
Lời này cũng không thể làm Yến Cảnh hài lòng.
“Ta thấy, Mộ tiểu thư mong vết thương của ta mau khỏi là vì muốn nhanh chóng thanh toán xong với ta để không còn liên quan gì với nhau nữa.”
Mộ Ninh không còn lời nào để nói.
Yến Cảnh đoán rất đúng, nàng đúng là nghĩ như thế.
Thấy nàng cam chịu, giọng Yến Cảnh trầm đi vài phần: “Mộ tiểu thư cảm thấy, bổn vương sẽ vì vết thương này mà trách tội muội, hay là vẫn còn để bụng chuyện cũ của ba năm trước?”
Lông mi Mộ Ninh khẽ run.
Đây là lần đầu tiên hắn nói đến chuyện của ba năm trước.
Yến Cảnh nhìn chằm chằm nàng, khàn giọng hỏi: “Nếu trở lại một lần nữa thì muội vẫn sẽ lựa chọn như vậy sao?”
Mộ Ninh mím môi, không đáp lại.
Biểu tình như vậy, tất nhiên là Yến Cảnh biết được đáp án của nàng.
Nàng chưa từng hối hận, dù là rời khỏi kinh thành hay là vứt bỏ hắn.
Hắn bỗng cười ra tiếng rồi nhanh chóng thu nụ cười không thể giải thích kia lại.
Lúc Mộ Ninh đưa mắt nhìn hắn thì hắn đã như bình thường*, phong độ thanh nhã, vẫn là Đàn vương điện hạ trời quang trăng sáng.
(*bản gốc là ‘bên ngoài’ nhưng editor sửa lại cho phù hợp)
Ngay cả giọng nói cũng không phục ôn nhuận.
“Mộ tiểu thư yên tâm, ta sẽ không vì vậy mà ghi hận muội, muội cũng không cần lo ta sẽ trả thù mà luôn đề phòng ta mọi lúc mọi nơi.”
Gặp lại sau ba năm, tuy hai người đã trưởng thành và thay đổi rất nhiều so với trước đây nhưng cả hai vẫn có sự hiểu biết nhất định về nhau.
Tỷ như Yến Cảnh đoán được Mộ Ninh muốn thoát khỏi gút mắc với hắn.
Thì Mộ Ninh cũng biết được, Yến Cảnh không phải thật sự không để chuyện kia trong lòng.
Nhưng nàng đoán không ra, vì sao Yến Cảnh lại nói dối.
Nàng im lặng mà chống đỡ, trong lòng nghĩ đi nghĩ lại xem nên đáp lời hắn như thế nào.
Không đợi nàng suy nghĩ xong, Yến Cảnh lại nói: “Trước đây muội từng nói, Mộ gia vì để đại hôn không xảy ra sự cố gì nên sẽ không nhằm vào muội, ta cũng như thế. Việc hôn nhân này rất quan trọng đối với ta.”
Nói như vậy thì liền có lý.
Mộ Ninh nhìn về phía Yến Cảnh, biết đây hẳn là lời nói thật lòng của hắn.
Nàng bỗng hiểu được vì sao hắn lại hu tôn hàng quý* đến Tôn gia đưa nàng hồi kinh, vì sao rõ ràng là oán hận nàng nhưng lại không báo thù nàng, thậm chí còn bảo vệ nàng vào lúc đối mặt với Tuyết Hận hội.
(*hu tôn hàng quý: tự hạ thấp địa vị)
Hắn làm như thế, đều là vì có thể thuận lợi thành thân.
Thì ra hiện tại hắn cũng đã tìm được thứ quan trọng hơn chấp niệm trước đây của hắn.
Nghĩ đến điều này, Mộ Ninh cảm thấy vui mừng.
Chung quy thì Yến Cảnh vẫn rất đặc biệt đối với nàng, nàng hy vọng hắn có thể sống tốt.
Dù sao hắn cũng từng là người bạn duy nhất của nàng, và cũng từng là người quan trọng nhất đối với nàng, ngoại trừ mẫu thân nàng.
Tuy nàng không thích Mộ Văn Nhạc, nhưng nếu Mộ Văn Nhạc có thể thay đổi Yến Cảnh, thì nàng sẽ đưa ra lời chúc phúc chân thành nhất với Mộ Văn Nhạc khi bọn họ thành thân.
Nàng bình tĩnh lại, chân thành tha thiết nói: “Tất cả theo như điện hạ, ta sẽ không ảnh hưởng đến hôn sự của điện hạ.”
“Tốt nhất là nên như thế, hy vọng muội có thể nghe lời đến khi đại hôn kết thúc.”
Mộ Ninh cảm thấy, lời này của Yến Cảnh dường như có ý sâu xa khác.
Nhưng nàng không biết ý sâu xa đó là gì, và nàng cũng không muốn hao tâm tổn sức để suy nghĩ nhiều về nó.
Nàng biết, ngày tháng tiếp theo của nàng sẽ trải qua trong yên bình, mãi cho đến khi nàng trở về Tê Châu, chỉ vậy là đủ.
“Được.” Sau khi đáp, nàng định cáo từ: “Nếu điện hạ không có phân phó gì khác vậy ta cáo lui trước.”
Yến Cảnh gật gật đầu, xem như đồng ý.
Nhưng lúc Mộ Ninh đi đến trước cửa thì hắn gọi nàng lại: “Mộ tiểu thư.”
Mộ Ninh nghi hoặc xoay người.
Yến Cảnh chỉ chỉ chỗ bị thương: “Trước khi vết thương của ta tốt lên thì còn làm phiền Mộ tiểu thư tiếp tục bôi thuốc cho ta, sau khi hồi kinh, nếu không cử động tay được thì sẽ ảnh hưởng rất nhiều chuyện. Chờ sau khi vết thương khỏi hẳn thì sẽ như Mộ tiểu thư mong, chúng ta thanh toán xong, Mộ tiểu thư cũng không cần cảm thấy thiếu phần ân tình của ta.”
Mộ Ninh gật đầu: “Được.”
Nói xong, nàng liền xoay người rời đi.
Sau khi nàng hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn, tay trái Yến Cảnh ấn lên vết thương mới được bôi thuốc.
Khớp xương hắn nổi lên, tàn nhẫn dùng sức ấn vào nơi mà lòng bàn tay chạm đến.
Trong nháy mắt, máu tươi thấm qua lớp vải, ngấm vào bàn tay hắn, giữa khe hở ngón tay là một mảnh đỏ tươi.
Mặt hắn không chút thay đổi mà nhìn về phía cánh tay phải, thấp giọng nỉ non: “Không đủ đau.”
Nó không đau bằng những đau khổ mà Mộ Ninh mang lại cho hắn.
Mộ Ninh không thèm giấu diếm mà muốn phân rõ giới hạn với hắn như thế, thật khiến hắn vừa hận vừa yêu……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.