Trốn Thoát Khỏi Trúc Mã Vương Gia Bệnh Kiều
Chương 12:
Phùng Tràng Tác Yêu
17/08/2024
Trong thuyền.
Trên bàn gỗ sưa* đặt một bát cháo và hai món ăn.
(*gỗ sưa: gỗ hoàng hoa lê)
Cháo tuệ nhân, ngọc măng dương xỉ, san hô cải trắng, đều là đồ thanh đạm và ít chất béo.
Trầm Liên thẳng sống lưng, đứng bên cạnh bàn bẩm báo: “Điện hạ, đây là món ăn mà hôm nay Mộ tiểu thư gọi.”
Yến Cảnh như không nghe thấy, vẫn không để ý tới.
Hắn cầm đôi đũa, gắp một miếng đồ ăn bỏ vào miệng, tỉ mỉ nhai nuốt, cứ như đang nhấm nháp món ăn trân quý khó tìm trên thế gian, nếm rất thong thả mà lại nghiêm túc.
Nhìn Yến Cảnh như vậy, Trầm Liên cảm thấy nhẹ nhõm.
Từ khi đi theo Yến Cảnh, Trầm Liên chưa từng thấy hắn một mình dùng cơm đàng hoàng lần nào.
Hắn không yêu thích cái gì cả, chua ngọt đắng cay với hắn mà nói thì cũng không khác gì nhau, mỗi ngày dùng bữa đều là vì bỏ bụng, không để thân thể ngã xuống.
Chỉ là trong mấy ngày qua, hắn sẽ thử nếm các món ngon, phân biệt các loại hương vị.
Giống như một người bình thường.
Trầm Liên chờ Yến Cảnh ăn xong, mở miệng hỏi: “Điện hạ hài lòng chứ? Nếu điện hạ thích, ngày mai thuộc hạ sẽ nói bọn họ chuẩn bị như thế nữa.”
Yến Cảnh không đáp mà hỏi lại: “Ninh nhi thích không?”
Lại là câu hỏi này.
Trầm Liên trả lời giống mấy ngày trước: “Mộ tiểu thư khen đầu bếp.”
Yến Cảnh “Ừ” một tiếng, sau đó nói: “Vậy ta cũng hài lòng, thưởng.”
Trầm Liên lên tiếng đáp lại rồi nhanh chóng thu dọn bát đĩa trống.
Y vốn định cáo lui nhưng lại phát hiện trên cánh tay phải của Yến Cảnh có thêm một khối màu sậm.
Là dấu vết của máu sau khi khô lại.
Lời cáo lui đến bên miệng Trầm Liên lại biến thành khuyên can: “Điện hạ, còn 10 ngày là có thể tới kinh thành, nếu vết thương của ngài không khỏi hẳn, thuộc hạ lo……”
Yến Cảnh trầm giọng cắt ngang y, trong lời nói không có sự kiên nhẫn như vừa rồi: “Lo tay của ta sẽ vì vết thương nhỏ này mà bị phế sao?”
Trầm Liên nghĩ như thế thật.
Một vết thương dù nhỏ đến đâu nhưng nếu không xử lý đúng cách thì vẫn sẽ có thể tổn thương đến phần quan trọng.
Nhưng hiển nhiên đây không phải lời mà Yến Cảnh muốn nghe.
Tâm tư y xoay chuyển, bắt chuẩn điểm mà Yến Cảnh để ý nhất rồi nói: “Thật ra hôm nay Mộ tiểu thư tới tìm thuộc hạ.”
Vừa dứt lời thì vẻ mặt của Yến Cảnh hơi thay đổi.
Trầm Liên có được tự tin nên liền tiếp tục nói: “Mộ tiểu thư dò hỏi thuộc hạ, vì sao tiểu thư đã bôi thuốc cho điện hạ 5 ngày rồi nhưng thương thế vẫn không thấy tốt lên, tiểu thư có chút nghi ngờ……”
Yến Cảnh liếc y: “Hửm?”
Trầm Liên chua xót nói: “Mộ tiểu thư nghi ngờ thuộc hạ cố tình chậm trễ, dạy tiểu thư sai cách chữa thương.”
Nghĩ đến năng lực của mình bị nghi ngờ, y liền cảm thấy có chút nghẹn khuất.
Nhưng người khởi xướng lên sự hiểu lầm này lại không nhận ra điều đó.
Lúc này, ngay cả một ánh mắt Yến Cảnh cũng lười cho y: “Thì sao?”
Trầm Liên nghèn nghẹn: “Thuộc hạ lo, Mộ tiểu thư sẽ hiểu lầm người của điện hạ không đáng tin.”
Vừa nói xong, Trầm Liên liền thầm mắng đầu óc mình ngu xuẩn.
Làm sao Yến Cảnh thèm quan tâm đến trong mắt Mộ Ninh, bọn họ là như thế nào chứ?
Y im lặng thở dài, định từ bỏ.
Đúng lúc này, Yến Cảnh bỗng nói: “Đúng là không thể tiếp tục như thế nữa.”
Trầm Liên tưởng rằng y đã tạo nên bước ngoặt.
Cuối cùng Yến Cảnh cũng quan tâm đến đám thuộc hạ bọn họ!
Nhưng còn chưa kịp kích động thì y lại nghe Yến Cảnh nói: “Không thể để Ninh nhi nghi ngờ.”
Nghe vậy, Trầm Liên nháy mắt bình tĩnh lại.
Quả là y suy nghĩ nhiều.
Điều mà Yến Cảnh quan tâm, từ đầu đến cuối chỉ có mỗi Mộ Ninh.
Hắn lo Mộ Ninh biết được, hắn vì đổi lấy sự quan tâm của nàng mà cố ý làm mình bị thương, và cũng lo rằng nàng sẽ từ đó mà phát hiện ra tâm tư của hắn chỉ tăng chứ không có giảm so với ngày trước.
Hắn sợ Mộ Ninh sẽ trốn khỏi hắn.
Trầm Liên hỏi: “Điện hạ định làm thế nào?”
Yến Cảnh xoa miệng vết thương, tựa như đang nói chuyện với chính mình, rồi lại như đang hỏi Trầm Liên: “Ngươi nói xem, không sử dụng cánh tay thì có phải là mới có lợi với việc dưỡng thương đúng không?”
Tuy là một câu hỏi nhưng truyền vào tai Trầm Liên thì nó lại là một mệnh lệnh thật.
Y lập tức nói: “Thuộc hạ sẽ đi sắp xếp ngay.”
*
Ở trên thuyền đã nhiều ngày, Mộ Ninh lần thứ hai cảm nhận được cuộc sống gian khổ.
Tích Lan vẫn không quen với việc ngồi thuyền, suốt ngày làm bạn với giường.
Mộ Ninh không thể không chiếu cố nàng ấy, tìm đồ cho nàng ấy ói, rồi lại đỡ cho nàng ấy ăn.
Chăm sóc Tích Lan xong, nàng còn phải đến phòng Yến Cảnh, bôi thuốc cho hắn.
May mà từ sau cái hôm mở lời đó, Yến Cảnh đối xử với nàng khách sáo xa cách, cũng không trách riêng gì cả.
Ở chung như vậy khiến nàng cảm thấy an tâm, cơ thể mệt thì cũng không sao.
Buổi tối, nàng dỗ Tích Lan ngủ xong, mới vừa trở về phòng thì tiếng gõ cửa liền vang lên.
Vừa mở cửa ra, nàng không khỏi kinh ngạc.
Trầm Liên gục mặt xuống, ngũ quan như dồn lại một chỗ.
“Mộ tiểu thư!”
Mộ Ninh vừa thấy tư thế này thì liền biết chuyện phiền toái lại tìm tới cửa.
Đầu còn chưa nghĩ xong thì cơ thể đã hành động trước.
Nàng nhanh chóng đóng cửa lại.
Mí mắt dấp díu đó của Trầm Liên cũng không ngăn được ánh mắt nhạy bén của y.
Y đưa một tay ra, chân nhảy tót lên, ngăn cánh cửa đang muốn đóng lại.
“Mộ tiểu thư, thuộc hạ biết vết thương của điện hạ thương chậm chạp không tốt lên là do đâu rồi!”
Mộ Ninh hơi giật mình, buông lỏng tay ra: “Đây cũng coi như là chuyện tốt, sao Trầm đại nhân lại mang biểu tình như vậy?”
Trầm Liên cười hì hì, nói: “Thuộc hạ vui mừng quá ấy mà.”
Mộ Ninh im lặng: “Điệu bộ vui mừng của Trầm đại nhân cũng thật độc đáo.”
Biểu tình vừa rồi của Trầm Liên rất giống tới đây tìm người tuẫn táng chung với Yến Cảnh.
Trầm Liên nghe nàng nói như thế thì liền biết bản thân đã biểu hiện quá lố.
Y thu cảm xúc lại, làm dịu ngũ quan trên mặt, cuối cùng cũng khôi phục được một chút bình thường.
Lúc này y mới bắt đầu nói đến chính sự: “Thuộc hạ nhớ là thuộc hạ đã từng nói với Mộ tiểu thư, thương thế của điện hạ cần phải tĩnh dưỡng nhiều. Nhưng điện hạ lại không thích người khác chạm vào, việc sinh hoạt lặt vặt đều tự tay làm lấy, điều này cũng khiến điện hạ luôn dùng tay phải. Nếu cứ cử động như thế thì khó tránh khỏi sẽ liên luỵ đến miệng vết thương.”
Mộ Ninh nghe hiểu ý tứ trong lời nói của y: “Cho nên Trầm đại nhân muốn ta đi hầu hạ điện hạ, thay hắn làm những chuyện cần dùng đến tay phải?”
Trầm Liên gật đầu nói: “Xin Mộ tiểu thư đồng ý.”
Mộ Ninh rõ ràng là cảm thấy khó xử: “Trầm đại nhân, hẳn ngươi cũng biết, hiện tại ta cũng coi như là con gái của mệnh quan triều đình……”
Không đợi nàng nói xong lời từ chối thì Trầm Liên đã mang vẻ mặt suy sụp, đau đớn hô lên: “Mộ tiểu thư ơi!”
Một tiếng kêu này làm Mộ Ninh cảm thấy bản thân đã nằm vào tấm quan tài.
Nhưng dù vậy, nàng cũng phải lừa một xác chết vùng dậy.
Nàng nhìn Trầm Liên, lời lẽ chính nghĩa nói: “Trầm đại nhân, khóc kêu cũng không làm ngươi tiết kiệm được tiền.”
Tiếng kêu la của Trầm Liên bỗng ngừng lại.
Y chùi giọt nước mắt không tồn tại: “Lời này của Mộ tiểu thư là có ý gì?”
Mộ Ninh giải thích nói: “Ý của ta là, hiện tại ta cũng coi như là con gái của mệnh quan triều đình, hầu hạ người khác không phải bổn phận của ta. Mà đây lại vốn là công việc của Trầm đại nhân, nếu ta làm việc thay Trầm đại nhân thì có phải là Trầm đại nhân nên suy xét một chút về việc chia cho ta một ít tiền lương hay không?”
Vẻ mặt Trầm Liên hân hoan nhảy nhót: “Vậy là Mộ tiểu đồng ý rồi sao?”
“Còn phải xem thành ý của Trầm đại nhân.”
Nói xong câu đó, Mộ Ninh cảm thấy bản thân rất có tiềm lực làm gian thần.
Thật ra, dù không có điều kiện đó thì nàng vẫn sẽ đi chăm sóc Yến Cảnh, bởi vì nàng muốn hắn hồi phục sớm, như thế mới có thể thanh toán nợ cũ.
Chỉ là nếu trực tiếp đồng ý thì không khỏi sẽ làm Trầm Liên cảm thấy, y vừa khóc gào là nàng sẽ sợ. Nói không chừng, sau này y sẽ thường lấy biện pháp này để tới làm phiền nàng, nàng không muốn gánh cái phiền phức ấy.
Nàng cho là, sau khi nàng đưa ra yêu cầu này thì Trầm Liên sẽ do dự trong chốc lát.
Nhưng không ngờ là, y không chút suy nghĩ mà lập tức đưa toàn bộ túi tiền cho nàng.
Y thành khẩn nói: “Mộ tiểu thư, đây là tiền lương hai tháng của ta.”
Mộ Ninh nhận túi tiền, trong lòng sinh ra hối hận.
Sớm biết y sảng khoái như vậy thì hẳn là nàng nên đòi nhiều thêm một chút.
Có thể kiếm thêm nhiều bao nhiêu thì cứ kiếm thêm nhiều bấy nhiêu.
Nhưng lúc này hối hận cũng đã muộn, nếu sửa miệng thì sẽ làm mất danh dự của người làm ăn.
Nàng đành phải nói: “Đã như vậy, nếu điện hạ bằng lòng thì từ ngày mai ta sẽ đi giúp đỡ điện hạ.”
“Đừng đợi đến ngày mai.” Trầm Liên vội vã nói: “Điện hạ cần Mộ tiểu thư ngay bây giờ.”
Mộ Ninh luôn biết, kiếm tiền không dễ.
Nhưng lại không biết là nó không dễ đến như thế.
Buổi tối tới giờ ngủ mà nàng còn phải đi hầu hạ người khác.
Nhưng mới vừa nhận tiền, không làm thì cũng kì.
Hết cách, nàng đành phải nhận mệnh mà đi tới trước phòng Yến Cảnh.
Trước cửa phòng, ánh nến xuyên qua kẹt cửa mà tràn ra ngoài, chiếu ra vài ánh sáng nhàn nhạt trên mặt đất.
Yến Cảnh vẫn chưa ngủ.
Mộ Ninh gõ cửa, sau đó nghe thấy một chút âm thanh thật nhỏ trong phòng, cánh cửa tự mở ra từ bên trong.
Nhiệt khí mù mịt từ buồng trong bay ra, mang theo vài phần ướt át.
Quần áo Yến Cảnh hơi lộn xộn, tóc cũng rối tung, nhiễu nước tong tong, rõ là vừa mới tắm gội xong.
Mộ Ninh đưa mắt sang hướng khác: “Nếu điện hạ không tiện vậy ngày mai ta lại đến.”
“Không sao.” Yến Cảnh xoay người vào phòng: “Vào đi.”
Mộ Ninh im lặng theo sau hắn, theo vết ướt trên mặt đất mà đi về phía trước.
Yến Cảnh không ngồi vào bàn như mọi khi mà là đến bên bình phong, lấy chiếc khăn dài xuống, chuẩn bị lau tóc.
Mộ Ninh thấy thế, bỗng hiểu ra vì sao Trầm Liên lại nói là cần nàng ngay bây giờ.
Nàng tiến lên, lấy cái khăn dài trong tay Yến Cảnh.
“Vết thương của điện hạ gần chỗ khớp xương, giơ tay chắc chắn sẽ đụng đến miệng vết thương. Nếu điện hạ không chê, trước khi vết thương của điện hạ tốt lên, có việc gì cần dùng tay phải thì điện hạ cứ dặn dò ta.”
“Thật ra ta không chê.” Đuôi lông mày Yến Cảnh hơi nhướng lên: “Chỉ là không biết, Mộ tiểu thư có cam tâm tình nguyện hay không?”
Đương nhiên là không.
Có ai thích đi hầu hạ người khác đâu?
Mộ Ninh không nói không mà chỉ nói: “Ta mong điện hạ có thể nhanh chóng khỏi hẳn.”
Yến Cảnh chăm chú nhìn nàng một lát, rồi ngồi vào bên cạnh bàn: “Vậy làm phiền Mộ tiểu thư.”
Mộ Ninh lên tiếng trả lời rồi đi về phía hắn, cầm khăn dài phủ lên mái tóc đen.
Đây là lần đầu tiên nàng lau tóc cho người khác, không rõ lực nên chỉ có thể cố gắng nhẹ tay.
Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, chỉ còn tiếng xoa tóc nhè nhẹ giữa hai người.
Trên vách tường là cái bóng mà ánh nến trộm phác hoạ nên.
Nhất thời, lại có chút ảo giác năm tháng an tĩnh và tốt đẹp.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Mộ Ninh cũng lau khô tóc, ít nhất đuôi tóc cũng không còn nhiễu nước nữa.
Nàng thưởng thức thành quả một chút, giơ mái tóc đen ở sau người Yến Cảnh lên.
Sau đó, động tác của nàng cứng lại.
Vừa rồi nàng quên lót vải cho Yến Cảnh, sau lưng hắn đã hoàn toàn ướt đẫm.
Nàng đoán không ra tính khí của Yến Cảnh hiện tại, không biết hắn có vì thế mà cảm thấy tức giận hay không.
Sau khi suy nghĩ một lát, nàng quyết định làm như không nhìn thấy.
Nàng treo chiếc khăn dài lên bình phong: “Tóc của điện hạ đã khô, trời cũng đã tối, ta không quấy rầy điện hạ nghỉ ngơi nữa.”
Lời còn chưa dứt, Yến Cảnh đứng lên.
Hắn đi đến bên cạnh Mộ Ninh, cầm tay nàng rồi đặt lên vai hắn.
Một mảnh ẩm ướt lạnh lẽo.
Hàng mi dài của Yến Cảnh hơi rũ xuống: “Mộ tiểu thư không định phụ trách sao?”
Trên bàn gỗ sưa* đặt một bát cháo và hai món ăn.
(*gỗ sưa: gỗ hoàng hoa lê)
Cháo tuệ nhân, ngọc măng dương xỉ, san hô cải trắng, đều là đồ thanh đạm và ít chất béo.
Trầm Liên thẳng sống lưng, đứng bên cạnh bàn bẩm báo: “Điện hạ, đây là món ăn mà hôm nay Mộ tiểu thư gọi.”
Yến Cảnh như không nghe thấy, vẫn không để ý tới.
Hắn cầm đôi đũa, gắp một miếng đồ ăn bỏ vào miệng, tỉ mỉ nhai nuốt, cứ như đang nhấm nháp món ăn trân quý khó tìm trên thế gian, nếm rất thong thả mà lại nghiêm túc.
Nhìn Yến Cảnh như vậy, Trầm Liên cảm thấy nhẹ nhõm.
Từ khi đi theo Yến Cảnh, Trầm Liên chưa từng thấy hắn một mình dùng cơm đàng hoàng lần nào.
Hắn không yêu thích cái gì cả, chua ngọt đắng cay với hắn mà nói thì cũng không khác gì nhau, mỗi ngày dùng bữa đều là vì bỏ bụng, không để thân thể ngã xuống.
Chỉ là trong mấy ngày qua, hắn sẽ thử nếm các món ngon, phân biệt các loại hương vị.
Giống như một người bình thường.
Trầm Liên chờ Yến Cảnh ăn xong, mở miệng hỏi: “Điện hạ hài lòng chứ? Nếu điện hạ thích, ngày mai thuộc hạ sẽ nói bọn họ chuẩn bị như thế nữa.”
Yến Cảnh không đáp mà hỏi lại: “Ninh nhi thích không?”
Lại là câu hỏi này.
Trầm Liên trả lời giống mấy ngày trước: “Mộ tiểu thư khen đầu bếp.”
Yến Cảnh “Ừ” một tiếng, sau đó nói: “Vậy ta cũng hài lòng, thưởng.”
Trầm Liên lên tiếng đáp lại rồi nhanh chóng thu dọn bát đĩa trống.
Y vốn định cáo lui nhưng lại phát hiện trên cánh tay phải của Yến Cảnh có thêm một khối màu sậm.
Là dấu vết của máu sau khi khô lại.
Lời cáo lui đến bên miệng Trầm Liên lại biến thành khuyên can: “Điện hạ, còn 10 ngày là có thể tới kinh thành, nếu vết thương của ngài không khỏi hẳn, thuộc hạ lo……”
Yến Cảnh trầm giọng cắt ngang y, trong lời nói không có sự kiên nhẫn như vừa rồi: “Lo tay của ta sẽ vì vết thương nhỏ này mà bị phế sao?”
Trầm Liên nghĩ như thế thật.
Một vết thương dù nhỏ đến đâu nhưng nếu không xử lý đúng cách thì vẫn sẽ có thể tổn thương đến phần quan trọng.
Nhưng hiển nhiên đây không phải lời mà Yến Cảnh muốn nghe.
Tâm tư y xoay chuyển, bắt chuẩn điểm mà Yến Cảnh để ý nhất rồi nói: “Thật ra hôm nay Mộ tiểu thư tới tìm thuộc hạ.”
Vừa dứt lời thì vẻ mặt của Yến Cảnh hơi thay đổi.
Trầm Liên có được tự tin nên liền tiếp tục nói: “Mộ tiểu thư dò hỏi thuộc hạ, vì sao tiểu thư đã bôi thuốc cho điện hạ 5 ngày rồi nhưng thương thế vẫn không thấy tốt lên, tiểu thư có chút nghi ngờ……”
Yến Cảnh liếc y: “Hửm?”
Trầm Liên chua xót nói: “Mộ tiểu thư nghi ngờ thuộc hạ cố tình chậm trễ, dạy tiểu thư sai cách chữa thương.”
Nghĩ đến năng lực của mình bị nghi ngờ, y liền cảm thấy có chút nghẹn khuất.
Nhưng người khởi xướng lên sự hiểu lầm này lại không nhận ra điều đó.
Lúc này, ngay cả một ánh mắt Yến Cảnh cũng lười cho y: “Thì sao?”
Trầm Liên nghèn nghẹn: “Thuộc hạ lo, Mộ tiểu thư sẽ hiểu lầm người của điện hạ không đáng tin.”
Vừa nói xong, Trầm Liên liền thầm mắng đầu óc mình ngu xuẩn.
Làm sao Yến Cảnh thèm quan tâm đến trong mắt Mộ Ninh, bọn họ là như thế nào chứ?
Y im lặng thở dài, định từ bỏ.
Đúng lúc này, Yến Cảnh bỗng nói: “Đúng là không thể tiếp tục như thế nữa.”
Trầm Liên tưởng rằng y đã tạo nên bước ngoặt.
Cuối cùng Yến Cảnh cũng quan tâm đến đám thuộc hạ bọn họ!
Nhưng còn chưa kịp kích động thì y lại nghe Yến Cảnh nói: “Không thể để Ninh nhi nghi ngờ.”
Nghe vậy, Trầm Liên nháy mắt bình tĩnh lại.
Quả là y suy nghĩ nhiều.
Điều mà Yến Cảnh quan tâm, từ đầu đến cuối chỉ có mỗi Mộ Ninh.
Hắn lo Mộ Ninh biết được, hắn vì đổi lấy sự quan tâm của nàng mà cố ý làm mình bị thương, và cũng lo rằng nàng sẽ từ đó mà phát hiện ra tâm tư của hắn chỉ tăng chứ không có giảm so với ngày trước.
Hắn sợ Mộ Ninh sẽ trốn khỏi hắn.
Trầm Liên hỏi: “Điện hạ định làm thế nào?”
Yến Cảnh xoa miệng vết thương, tựa như đang nói chuyện với chính mình, rồi lại như đang hỏi Trầm Liên: “Ngươi nói xem, không sử dụng cánh tay thì có phải là mới có lợi với việc dưỡng thương đúng không?”
Tuy là một câu hỏi nhưng truyền vào tai Trầm Liên thì nó lại là một mệnh lệnh thật.
Y lập tức nói: “Thuộc hạ sẽ đi sắp xếp ngay.”
*
Ở trên thuyền đã nhiều ngày, Mộ Ninh lần thứ hai cảm nhận được cuộc sống gian khổ.
Tích Lan vẫn không quen với việc ngồi thuyền, suốt ngày làm bạn với giường.
Mộ Ninh không thể không chiếu cố nàng ấy, tìm đồ cho nàng ấy ói, rồi lại đỡ cho nàng ấy ăn.
Chăm sóc Tích Lan xong, nàng còn phải đến phòng Yến Cảnh, bôi thuốc cho hắn.
May mà từ sau cái hôm mở lời đó, Yến Cảnh đối xử với nàng khách sáo xa cách, cũng không trách riêng gì cả.
Ở chung như vậy khiến nàng cảm thấy an tâm, cơ thể mệt thì cũng không sao.
Buổi tối, nàng dỗ Tích Lan ngủ xong, mới vừa trở về phòng thì tiếng gõ cửa liền vang lên.
Vừa mở cửa ra, nàng không khỏi kinh ngạc.
Trầm Liên gục mặt xuống, ngũ quan như dồn lại một chỗ.
“Mộ tiểu thư!”
Mộ Ninh vừa thấy tư thế này thì liền biết chuyện phiền toái lại tìm tới cửa.
Đầu còn chưa nghĩ xong thì cơ thể đã hành động trước.
Nàng nhanh chóng đóng cửa lại.
Mí mắt dấp díu đó của Trầm Liên cũng không ngăn được ánh mắt nhạy bén của y.
Y đưa một tay ra, chân nhảy tót lên, ngăn cánh cửa đang muốn đóng lại.
“Mộ tiểu thư, thuộc hạ biết vết thương của điện hạ thương chậm chạp không tốt lên là do đâu rồi!”
Mộ Ninh hơi giật mình, buông lỏng tay ra: “Đây cũng coi như là chuyện tốt, sao Trầm đại nhân lại mang biểu tình như vậy?”
Trầm Liên cười hì hì, nói: “Thuộc hạ vui mừng quá ấy mà.”
Mộ Ninh im lặng: “Điệu bộ vui mừng của Trầm đại nhân cũng thật độc đáo.”
Biểu tình vừa rồi của Trầm Liên rất giống tới đây tìm người tuẫn táng chung với Yến Cảnh.
Trầm Liên nghe nàng nói như thế thì liền biết bản thân đã biểu hiện quá lố.
Y thu cảm xúc lại, làm dịu ngũ quan trên mặt, cuối cùng cũng khôi phục được một chút bình thường.
Lúc này y mới bắt đầu nói đến chính sự: “Thuộc hạ nhớ là thuộc hạ đã từng nói với Mộ tiểu thư, thương thế của điện hạ cần phải tĩnh dưỡng nhiều. Nhưng điện hạ lại không thích người khác chạm vào, việc sinh hoạt lặt vặt đều tự tay làm lấy, điều này cũng khiến điện hạ luôn dùng tay phải. Nếu cứ cử động như thế thì khó tránh khỏi sẽ liên luỵ đến miệng vết thương.”
Mộ Ninh nghe hiểu ý tứ trong lời nói của y: “Cho nên Trầm đại nhân muốn ta đi hầu hạ điện hạ, thay hắn làm những chuyện cần dùng đến tay phải?”
Trầm Liên gật đầu nói: “Xin Mộ tiểu thư đồng ý.”
Mộ Ninh rõ ràng là cảm thấy khó xử: “Trầm đại nhân, hẳn ngươi cũng biết, hiện tại ta cũng coi như là con gái của mệnh quan triều đình……”
Không đợi nàng nói xong lời từ chối thì Trầm Liên đã mang vẻ mặt suy sụp, đau đớn hô lên: “Mộ tiểu thư ơi!”
Một tiếng kêu này làm Mộ Ninh cảm thấy bản thân đã nằm vào tấm quan tài.
Nhưng dù vậy, nàng cũng phải lừa một xác chết vùng dậy.
Nàng nhìn Trầm Liên, lời lẽ chính nghĩa nói: “Trầm đại nhân, khóc kêu cũng không làm ngươi tiết kiệm được tiền.”
Tiếng kêu la của Trầm Liên bỗng ngừng lại.
Y chùi giọt nước mắt không tồn tại: “Lời này của Mộ tiểu thư là có ý gì?”
Mộ Ninh giải thích nói: “Ý của ta là, hiện tại ta cũng coi như là con gái của mệnh quan triều đình, hầu hạ người khác không phải bổn phận của ta. Mà đây lại vốn là công việc của Trầm đại nhân, nếu ta làm việc thay Trầm đại nhân thì có phải là Trầm đại nhân nên suy xét một chút về việc chia cho ta một ít tiền lương hay không?”
Vẻ mặt Trầm Liên hân hoan nhảy nhót: “Vậy là Mộ tiểu đồng ý rồi sao?”
“Còn phải xem thành ý của Trầm đại nhân.”
Nói xong câu đó, Mộ Ninh cảm thấy bản thân rất có tiềm lực làm gian thần.
Thật ra, dù không có điều kiện đó thì nàng vẫn sẽ đi chăm sóc Yến Cảnh, bởi vì nàng muốn hắn hồi phục sớm, như thế mới có thể thanh toán nợ cũ.
Chỉ là nếu trực tiếp đồng ý thì không khỏi sẽ làm Trầm Liên cảm thấy, y vừa khóc gào là nàng sẽ sợ. Nói không chừng, sau này y sẽ thường lấy biện pháp này để tới làm phiền nàng, nàng không muốn gánh cái phiền phức ấy.
Nàng cho là, sau khi nàng đưa ra yêu cầu này thì Trầm Liên sẽ do dự trong chốc lát.
Nhưng không ngờ là, y không chút suy nghĩ mà lập tức đưa toàn bộ túi tiền cho nàng.
Y thành khẩn nói: “Mộ tiểu thư, đây là tiền lương hai tháng của ta.”
Mộ Ninh nhận túi tiền, trong lòng sinh ra hối hận.
Sớm biết y sảng khoái như vậy thì hẳn là nàng nên đòi nhiều thêm một chút.
Có thể kiếm thêm nhiều bao nhiêu thì cứ kiếm thêm nhiều bấy nhiêu.
Nhưng lúc này hối hận cũng đã muộn, nếu sửa miệng thì sẽ làm mất danh dự của người làm ăn.
Nàng đành phải nói: “Đã như vậy, nếu điện hạ bằng lòng thì từ ngày mai ta sẽ đi giúp đỡ điện hạ.”
“Đừng đợi đến ngày mai.” Trầm Liên vội vã nói: “Điện hạ cần Mộ tiểu thư ngay bây giờ.”
Mộ Ninh luôn biết, kiếm tiền không dễ.
Nhưng lại không biết là nó không dễ đến như thế.
Buổi tối tới giờ ngủ mà nàng còn phải đi hầu hạ người khác.
Nhưng mới vừa nhận tiền, không làm thì cũng kì.
Hết cách, nàng đành phải nhận mệnh mà đi tới trước phòng Yến Cảnh.
Trước cửa phòng, ánh nến xuyên qua kẹt cửa mà tràn ra ngoài, chiếu ra vài ánh sáng nhàn nhạt trên mặt đất.
Yến Cảnh vẫn chưa ngủ.
Mộ Ninh gõ cửa, sau đó nghe thấy một chút âm thanh thật nhỏ trong phòng, cánh cửa tự mở ra từ bên trong.
Nhiệt khí mù mịt từ buồng trong bay ra, mang theo vài phần ướt át.
Quần áo Yến Cảnh hơi lộn xộn, tóc cũng rối tung, nhiễu nước tong tong, rõ là vừa mới tắm gội xong.
Mộ Ninh đưa mắt sang hướng khác: “Nếu điện hạ không tiện vậy ngày mai ta lại đến.”
“Không sao.” Yến Cảnh xoay người vào phòng: “Vào đi.”
Mộ Ninh im lặng theo sau hắn, theo vết ướt trên mặt đất mà đi về phía trước.
Yến Cảnh không ngồi vào bàn như mọi khi mà là đến bên bình phong, lấy chiếc khăn dài xuống, chuẩn bị lau tóc.
Mộ Ninh thấy thế, bỗng hiểu ra vì sao Trầm Liên lại nói là cần nàng ngay bây giờ.
Nàng tiến lên, lấy cái khăn dài trong tay Yến Cảnh.
“Vết thương của điện hạ gần chỗ khớp xương, giơ tay chắc chắn sẽ đụng đến miệng vết thương. Nếu điện hạ không chê, trước khi vết thương của điện hạ tốt lên, có việc gì cần dùng tay phải thì điện hạ cứ dặn dò ta.”
“Thật ra ta không chê.” Đuôi lông mày Yến Cảnh hơi nhướng lên: “Chỉ là không biết, Mộ tiểu thư có cam tâm tình nguyện hay không?”
Đương nhiên là không.
Có ai thích đi hầu hạ người khác đâu?
Mộ Ninh không nói không mà chỉ nói: “Ta mong điện hạ có thể nhanh chóng khỏi hẳn.”
Yến Cảnh chăm chú nhìn nàng một lát, rồi ngồi vào bên cạnh bàn: “Vậy làm phiền Mộ tiểu thư.”
Mộ Ninh lên tiếng trả lời rồi đi về phía hắn, cầm khăn dài phủ lên mái tóc đen.
Đây là lần đầu tiên nàng lau tóc cho người khác, không rõ lực nên chỉ có thể cố gắng nhẹ tay.
Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, chỉ còn tiếng xoa tóc nhè nhẹ giữa hai người.
Trên vách tường là cái bóng mà ánh nến trộm phác hoạ nên.
Nhất thời, lại có chút ảo giác năm tháng an tĩnh và tốt đẹp.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Mộ Ninh cũng lau khô tóc, ít nhất đuôi tóc cũng không còn nhiễu nước nữa.
Nàng thưởng thức thành quả một chút, giơ mái tóc đen ở sau người Yến Cảnh lên.
Sau đó, động tác của nàng cứng lại.
Vừa rồi nàng quên lót vải cho Yến Cảnh, sau lưng hắn đã hoàn toàn ướt đẫm.
Nàng đoán không ra tính khí của Yến Cảnh hiện tại, không biết hắn có vì thế mà cảm thấy tức giận hay không.
Sau khi suy nghĩ một lát, nàng quyết định làm như không nhìn thấy.
Nàng treo chiếc khăn dài lên bình phong: “Tóc của điện hạ đã khô, trời cũng đã tối, ta không quấy rầy điện hạ nghỉ ngơi nữa.”
Lời còn chưa dứt, Yến Cảnh đứng lên.
Hắn đi đến bên cạnh Mộ Ninh, cầm tay nàng rồi đặt lên vai hắn.
Một mảnh ẩm ướt lạnh lẽo.
Hàng mi dài của Yến Cảnh hơi rũ xuống: “Mộ tiểu thư không định phụ trách sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.