Trốn Thoát Khỏi Trúc Mã Vương Gia Bệnh Kiều
Chương 15:
Phùng Tràng Tác Yêu
17/08/2024
Thuận Tuyền Trai, trong phòng tại lầu hai.
Một cô nương trẻ tuổi trang điểm tỉ mỉ đang siết chặt khăn, thường xuyên đưa mắt nhìn về phía cửa.
Trịnh thị nhìn đứa con gái luôn đoan chính thanh nhã, hiếm khi biểu lộ ra điệu bộ khẩn trương nôn nóng như thế, thì nhịn không được mà trêu chọc nói: “Nhạc nhi của chúng ta mong phu quân đến sắp biến thành hòn vọng phu rồi.”
“Mẫu thân!” Mộ Văn Nhạc thu hồi ánh mắt, oán trách nói với Trịnh thị: “Con còn chưa thành thân với điện hạ mà.”
Nhắc tới Yến Cảnh, hai má nàng ta liền nổi lên rạng mây hồng, vẻ mặt thẹn thùng.
Trịnh thị vỗ vỗ tay Mộ Văn Nhạc, cười nói: “Tuy chưa thành thân nhưng bệ hạ đã hạ thánh chỉ, đại hôn cũng gần ngay trước mắt, đây chẳng qua chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, còn có thể thay đổi được hay sao?”
Mộ Văn Nhạc nghiêm mặt nói: “Đại hôn chưa thành, cẩn thận một chút luôn không sai. Cái khác thì không sao, con lo là truyền vào tai điện hạ thì sẽ khiến điện hạ không vui.”
Trịnh thị không cho là đúng: “Điện hạ coi trọng con, vả lại còn muốn thành hôn ngay, sao điện hạ có thể không vui vì những lời ấy được?”
Mộ Văn Nhạc im lặng một lát, có chút phiền muộn nói: “Con vẫn cảm thấy điện hạ như gần như xa, tuy lúc đối xử với con thì điện hạ luôn mang vẻ mặt ôn hoà, nhưng con vẫn cảm thấy, giữa con và điện hạ cứ như đang có thứ gì đó ngăn cách, khiến con không thể đến gần điện hạ.”
Trịnh thị biết, ba năm qua tâm tư của Mộ Văn Nhạc vẫn luôn đặt trên người Yến Cảnh.
Không liên quan đến thân phận của hắn, nàng ta chỉ đơn thuần là ái mộ hắn.
Đây cũng là điều khiến nàng ta lo được lo mất dù cả hai đã đính hôn với nhau.
Trịnh thị trấn an nói: “Đứa nhỏ ngốc, nếu con không thể đến gần điện hạ, vậy còn ai có thể đến bầu bạn với điện hạ? Không phải Trạm nhi đã nói là bên cạnh điện hạ không có nữ tử khác hay sao, chỉ có con là ở gần điện hạ nhất.”
Mộ Văn Nhạc nghe được lời này thì cứ như là bị đánh thức.
Nàng ta lấy lại được sự tự tin của ngày xưa: “Không sai, con là người ở gần điện hạ nhất.”
Nàng ta tin rằng, nàng ta bầu bạn với Yến Cảnh thì sẽ phá vỡ được khoảng cách vô hình giữa nàng ta và Yến Cảnh.
Và cũng không ai có thể chen chân vào giữa hai người bọn họ.
Mẹ con hai người đang nói chuyện với nhau thì trên hành lang truyền đến tiếng nói chuyện.
Trong lòng Mộ Văn Nhạc vui vẻ, vội kéo mẫu thân đứng lên.
Cửa mở ra.
Mộ Văn Nhạc nhìn thấy người mà mình thương nhớ ngày đêm đi đến.
Tim chợt đập nhanh hơn.
Nàng ta kiềm chế sự vui sướng và kích động trong lòng, cùng mẫu thân khom người hành lễ.
“Tham kiến Đàn vương điện hạ.”
Yến Cảnh giả vờ đỡ một phen: “Không cần đa lễ.”
Chỉ là bốn chữ bình thường không có gì lạ nhưng Mộ Văn Nhạc nghe xong thì thấy rất dễ nghe và thoải mái.
Nàng ta cười đứng lên: “Tạ ơn điện hạ.”
Nhưng sau khi đứng dậy xong, thấy người ở phía sau Yến Cảnh thì nụ cười của nàng ta như đông lại, hoàn toàn cứng đờ.
Là Mộ Ninh!
Dù xa cách sau ba năm, dáng người và dung mạo của đối phương đã có chút thay đổi, nhưng nàng ta nhìn thoáng qua một cái thì vẫn có thể nhận ra được.
Trịnh thị cũng chấn động: “Đây là……”
Mộ Thành Dật ho nhẹ rồi giải thích: “Ngày thành hôn, Nhạc nhi cần có tỷ muội trong nhà chải tóc, điện hạ suy xét chu toàn, lúc làm việc thì gặp được Mộ Ninh nên liền thuận đường dẫn Mộ Ninh về chung.”
Lý do thoái thác này khiến đáy lòng Trịnh thị rất không vui.
Rõ là bà ta đã nói với Mộ Thành Dật rồi, trước đại hôn thì cứ tìm một đứa con gái của nhà họ hàng xa là được, không cần phải bỏ công đi tìm Mộ Ninh.
Nhưng ông ta vẫn cứ nhờ Đàn vương đi tìm Mộ Ninh!
Chẳng lẽ ông ta muốn mượn cơ hội này để hàn gắn lại mối quan hệ cha con với Mộ Ninh?
Nghĩ đến khả năng này, bà ta giận không chịu nổi, rõ là ông ta đã hứa với bà ta là sẽ từ bỏ Mộ Ninh rồi mà!
Trịnh thị không hiểu được, Mộ Thành Dật cũng rất hoang mang về chuyện này.
Tuy bình thường Đàn vương ôn hòa có lễ, nhưng hắn cũng không phải kiểu người thích chõ mũi vào chuyện của người khác, bây giờ lại chợt dẫn Mộ Ninh về kinh thành, thật đúng là khiến người ta đoán không ra.
Nhưng nghĩ lại thì nói không chừng Đàn vương là vì coi trọng Mộ Văn Nhạc, muốn cho Mộ Văn Nhạc nhận được lời chúc phúc của muội muội ruột.
Nếu thật là như thế, vậy Đàn vương quả là yêu Mộ Văn Nhạc sâu sắc.
Tương lai của Mộ gia bọn họ sau này cũng rộng mở* rồi.
(*bản gốc là ‘không hạn lượng’ nhưng editor sửa lại cho phù hợp)
Sau khi nghĩ như thế, ông ta liền càng thêm thích đứa con gái mà ông ta vốn đã yêu thương.
Mỗi người mang một tâm tư khác nhau mà ngồi xuống.
Toàn bộ quá trình đó, Mộ Ninh bị người của Mộ gia cố tình ngó lơ, nhưng điều này lại khiến nàng cảm thấy tự tại, ăn cũng tự nhiên hơn.
Phụ tử Mộ Thành Dật và Mộ Văn Trạm vẫn luôn nói chuyện không ngớt với Yến Cảnh.
Cũng không biết có phải là do ngồi thuyền mệt nhọc suốt nhiều ngày hay không, mà Yến Cảnh cũng không nói chuyện nhiều như hồi ở Tê Châu. Lúc phụ tử hai người gợi lời, hắn mới xuất phát từ lễ phép mà ứng phó hai câu.
Sau khi không nhận được đáp lại như mong đợi, phụ tử Mộ gia nhanh chóng không biết nói gì.
Mộ Văn Trạm nhiều mưu tính, lại tự nhận là bản thân được Yến Cảnh coi trọng, còn nghĩ là bản thân rất hiểu hắn.
Mộ Văn Trạm đảo mắt nhìn về phía muội muội song sinh của mình rồi lại bắt đầu một câu chuyện khác.
“Nhạc nhi, muội có mang theo túi thơm mà muội chuẩn bị cho điện hạ không?”
Mộ Văn Nhạc buông đũa, lấy khăn chùi khóe miệng rồi xấu hổ nói: “Có mang theo.”
Mộ Văn Trạm hài lòng cười, rồi lại giải thích với Yến Cảnh: “Nghe nói điện hạ bị quấy rầy vì chứng mất ngủ, Nhạc nhi lo lắng không thôi nên đã đặc biệt đi xem y thư*, cũng như thỉnh giáo danh y trong ngoài kinh thành rồi điều chế ra thảo dược an thần cho điện hạ, muội ấy còn tự mình thêu một túi thơm để tiện cho điện hạ mang theo bên người.”
(*y thư: sách thuốc)
Trong lúc Mộ Văn Trạm nói, Mộ Văn Nhạc đi đến chỗ Yến Cảnh.
Hai tay nàng ta dâng túi thơm lên: “Nếu điện hạ không chê, Văn Nhạc hy vọng có thể giúp điện hạ giải quyết được nỗi phiền của chứng mất ngủ.”
Yến Cảnh nhận túi thơm: “Làm phiền Văn Nhạc cô nương rồi.”
Túi thơm được may khéo léo, phía trên có một đôi uyên ương, sinh động như thật.
Nhưng tầm mắt Yến Cảnh lại chưa từng dừng trên đó chút nào.
Mộ Văn Nhạc cũng không để ý.
Yến Cảnh nhận túi thơm*, chỉ điểm này thôi cũng đã khiến nàng ta cảm thấy mỹ mãn.
(*bản gốc là ‘túi tiền’ nhưng editor sửa lại cho phù hợp)
Nàng ta mừng thầm mà trở về chỗ ngồi, cảm thấy nỗ lực suốt khoảng thời gian qua của mình quả là không uổng phí.
Nhìn hai người ở chung, Mộ Thành Dật rất là vừa lòng.
Yến Cảnh càng coi trọng Mộ Văn Nhạc thì sau này Mộ gia bọn họ cũng được che chở nhiều hơn.
Tầm mắt ông ta lệch sang thì vô tình nhìn thấy đứa con gái nhỏ mới gặp lại sau ba năm xa cách.
Nàng không ầm ĩ không ồn ào, chỉ ngoan ngoãn ngồi ở đó nhưng vẫn đâm vào mắt ông ta.
Vừa thấy nàng thì trong lòng ông ta liền cảm thấy khó chịu.
Trịnh thị thu hết vào mắt, liếc sang Mộ Ninh rồi cười nhạo một tiếng, sau đó hư tình giả ý mà gắp một con tôm đặt vào chén nàng.
“Mộ Ninh, tôm ở Thuận Tuyền Trai là tôm tươi và mềm nhất, con nếm thử đi.”
Mộ Ninh nhìn con tôm trong chén, lập tức hết muốn ăn.
Nàng không nói một lời mà buông đũa xuống.
Hành động vừa rồi khiến Mộ Thành Dật vốn đã không ưa nàng càng thêm nổi trận lôi đình.
Ông ta lạnh lùng nói: “Mộ Ninh, con có hiểu quy củ hay không? Thấy mẫu thân mà con không chào một tiếng thì thôi, bây giờ mẫu thân con gắp tôm cho con mà con còn không biết cảm ơn sao?”
Nói xong một hơi, dường như lúc này ông ta mới nhớ ra là vẫn còn Yến Cảnh ở đây nên liền vội vàng treo nụ cười lên.
“Xin lỗi điện hạ, Mộ Ninh thiếu giáo dục, sống lang bạt ở bên ngoài đã quen nên cũng không giống con cái của Mộ gia chúng ta chút nào. Không giống với Nhạc nhi, hiểu chuyện nghe lời, lại ngoan ngoãn tri kỷ.”
Mộ Thành Dật một mình diễn xong vở kịch, vừa lập uy nghiêm với Mộ Ninh, vừa mát dạ, lại làm thủ pháp đòn bẩy, nâng Mộ Văn Nhạc lên.
Mộ Ninh sớm đã không còn chờ mong gì đối với người phụ thân này, do đó nàng cũng không cảm thấy đau lòng, thậm chí còn không để lời nói của ông ta ở trong lòng.
Điều duy nhất khiến nàng để ý chính là chén cơm này.
Nàng nhìn chén cơm bị phá hư mà âm thầm thở dài, bỗng nghe Yến Cảnh nói: “Trầm Liên, đổi chén cơm khác cho Mộ tiểu thư.”
Nói xong, mọi người đều im lặng.
Mộ Ninh ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc mà nhìn về phía Yến Cảnh.
Ánh mắt giao nhau, Yến Cảnh thản nhiên nói: “Bổn vương nhớ là, Mộ tiểu thư không ăn được các loại đồ biển như tôm cua, chẳng lẽ bổn vương nhớ lầm?”
Mộ Ninh khôi phục nét mặt: “Điện hạ không nhớ lầm.”
Nàng kinh ngạc không phải là vì Yến Cảnh nhớ rõ món nàng kiêng, mà nàng kinh ngạc là vì hắn thay nàng nói chuyện.
Về phần mấy người khác, tuy bọn họ đều biết Mộ Ninh thường cùng mẫu thân vào cung gặp Chiêu phi, và Mộ Ninh cũng có quen biết với Yến Cảnh.
Nhưng bọn họ cũng không để tình bạn lúc nhỏ này vào mắt.
Dù sao thì trong ba năm qua, Yến Cảnh cũng chưa bao giờ hỏi thăm hay quan tâm về Mộ Ninh trước mặt người của Mộ gia lần nào.
Cũng chính vì vậy, sự hiểu biết mà hắn để lộ ra lúc này mới khiến cho bọn họ có chút kinh ngạc.
Đặc biệt là Mộ Văn Nhạc.
Nàng ta bỗng có một linh cảm, nàng ta sắp tìm được thứ ngăn cách giữa nàng ta và Yến Cảnh là cái gì rồi.
Yến Cảnh lại như không phát hiện ra sự kinh ngạc của bọn họ, hắn cười nói: “Bổn vương đã nói là sẽ không nhớ lầm mà, mẫu phi từng cho Mộ tiểu thư ăn canh tôm cua, khiến Mộ tiểu thư bị nổi mẩn, bà ấy đã vì chuyện này mà tự trách mình vài tháng, do đó nó khiến bổn vương có ấn tượng sâu.”
“Là hạ quan quên.” Mộ Thành Dật có chút xấu hổ nói: “Điện hạ và Chiêu thái phi nương nương tốt bụng, ngay cả việc nhỏ như thế mà cũng để trong lòng.”
Yến Cảnh cười cười: “Mẫu phi yêu thương Mộ tiểu thư, cho nên bà ấy nhớ rất rõ. Trước lúc ta rời kinh lần này, bà ấy còn nhắc mãi rằng muốn gặp lại Mộ tiểu thư.”
Mộ Thành Dật gật đầu: “Cảm tạ sự yêu mến của Chiêu thái phi nương nương đối với con gái hạ quan.”
Mới vừa rồi mở miệng ra tiếng nào cũng là Mộ Ninh, bây giờ lại biến thành con gái hạ quan.
Thảo nào, từ năm trước đến nay có nhiều quan viên ‘ngã ngựa’ như thế nhưng nàng cũng chưa thấy Mộ gia sụp đổ, bản lĩnh gặp thời mà ứng biến này thật đúng là hiếm có.
Một bữa cơm bắt đầu với các ý định xấu, cuối cùng lại lấy việc này mà kết thúc.
Sau khi ăn xong, Yến Cảnh và Mộ gia đi mỗi hướng riêng, lúc đó Mộ Ninh theo đám người Mộ Thành Dật về Mộ phủ.
Vừa lên xe ngựa, Yến Cảnh vứt túi thơm của Mộ Văn Nhạc cho Trầm Liên mà cứ như đang vứt món đồ dơ bẩn, trên mặt hoàn toàn không có nét thân thiết và hoà nhã của vừa rồi.
Hắn lạnh nhạt nói: “Đốt.”
Đồng thời, ba chiếc xe ngựa cũng chậm rãi đi về hướng Mộ phủ.
Trịnh thị dựa vào thùng xe, cắn răng nói: “Cái thứ không mẹ đó đã trở lại! Ta thấy vừa rồi cha con như vậy, rõ là muốn mượn nó để lấy lòng Chiêu thái phi, bám vào Du gia.”
Mộ Văn Nhạc không kích động như Trịnh thị, nhưng vẻ mặt cũng không được tốt cho lắm.
Nàng ta bình tĩnh nói: “Cùng lắm thì cha cũng chỉ lợi dụng nó mà thôi, mẫu thân không cần lo lắng, cái đáng để quan tâm chính là bên phía Đàn vương điện hạ.”
“Con lo là Đàn vương sẽ coi trọng tiện nha đầu kia ư?” Trịnh thị nhíu mày: “Một nha đầu như vậy thì sao có thể lọt vào mắt điện hạ được? Dù chỉ nghe xưng hô giữa con với điện hạ thì cũng có thể phân biệt rõ là ai gần ai xa.”
Trịnh thị vừa nói như vậy xong thì biểu tình của Mộ Văn Nhạc có hơi hòa hoãn một chút.
Đúng vậy, vừa rồi nàng ta có quan sát lúc hai người kia ở chung, bọn họ không có cử chỉ giao lưu thân thiết gì với nhau, ngay cả xưng hô cũng là kiểu khách sáo nhất.
Nhưng nàng ta vẫn có chút băn khoăn: “Nhưng mà bọn họ đã quen biết từ khi còn nhỏ, có tình ý suốt bấy nhiêu năm.”
“Cho dù lúc trước có quen nhưng bọn họ cũng không gặp nhau mỗi ngày, năm đó đều là trẻ con không hiểu chuyện, còn có thể sinh ra ý khác hay sao? Nếu không có Chiêu thái phi thì điện hạ đã sớm không nhớ rõ có một người như vậy, ba năm qua con có từng nghe điện hạ nhắc tới nó lần nào chưa?”
Thấy Mộ Văn Nhạc vẫn rầu rĩ không vui, Trịnh thị cười lạnh nói: “Cho dù nó thực sự có bản lĩnh khiến điện hạ để bụng, thì chẳng lẽ chúng ta còn không đối phó được một mình nó hay sao?”
Mộ Văn Nhạc nghe vậy rồi nhớ lại cái ngày mà Mộ Ninh rời nhà vào ba năm trước, nàng ta không khỏi cười dịu dàng nhưng ánh mắt lại lộ ra tàn nhẫn.
“Không sai, nếu chúng ta có thể đuổi nó đi một lần, vậy chúng ta sẽ có thể đuổi nó đi lần thứ hai.”
Một cô nương trẻ tuổi trang điểm tỉ mỉ đang siết chặt khăn, thường xuyên đưa mắt nhìn về phía cửa.
Trịnh thị nhìn đứa con gái luôn đoan chính thanh nhã, hiếm khi biểu lộ ra điệu bộ khẩn trương nôn nóng như thế, thì nhịn không được mà trêu chọc nói: “Nhạc nhi của chúng ta mong phu quân đến sắp biến thành hòn vọng phu rồi.”
“Mẫu thân!” Mộ Văn Nhạc thu hồi ánh mắt, oán trách nói với Trịnh thị: “Con còn chưa thành thân với điện hạ mà.”
Nhắc tới Yến Cảnh, hai má nàng ta liền nổi lên rạng mây hồng, vẻ mặt thẹn thùng.
Trịnh thị vỗ vỗ tay Mộ Văn Nhạc, cười nói: “Tuy chưa thành thân nhưng bệ hạ đã hạ thánh chỉ, đại hôn cũng gần ngay trước mắt, đây chẳng qua chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, còn có thể thay đổi được hay sao?”
Mộ Văn Nhạc nghiêm mặt nói: “Đại hôn chưa thành, cẩn thận một chút luôn không sai. Cái khác thì không sao, con lo là truyền vào tai điện hạ thì sẽ khiến điện hạ không vui.”
Trịnh thị không cho là đúng: “Điện hạ coi trọng con, vả lại còn muốn thành hôn ngay, sao điện hạ có thể không vui vì những lời ấy được?”
Mộ Văn Nhạc im lặng một lát, có chút phiền muộn nói: “Con vẫn cảm thấy điện hạ như gần như xa, tuy lúc đối xử với con thì điện hạ luôn mang vẻ mặt ôn hoà, nhưng con vẫn cảm thấy, giữa con và điện hạ cứ như đang có thứ gì đó ngăn cách, khiến con không thể đến gần điện hạ.”
Trịnh thị biết, ba năm qua tâm tư của Mộ Văn Nhạc vẫn luôn đặt trên người Yến Cảnh.
Không liên quan đến thân phận của hắn, nàng ta chỉ đơn thuần là ái mộ hắn.
Đây cũng là điều khiến nàng ta lo được lo mất dù cả hai đã đính hôn với nhau.
Trịnh thị trấn an nói: “Đứa nhỏ ngốc, nếu con không thể đến gần điện hạ, vậy còn ai có thể đến bầu bạn với điện hạ? Không phải Trạm nhi đã nói là bên cạnh điện hạ không có nữ tử khác hay sao, chỉ có con là ở gần điện hạ nhất.”
Mộ Văn Nhạc nghe được lời này thì cứ như là bị đánh thức.
Nàng ta lấy lại được sự tự tin của ngày xưa: “Không sai, con là người ở gần điện hạ nhất.”
Nàng ta tin rằng, nàng ta bầu bạn với Yến Cảnh thì sẽ phá vỡ được khoảng cách vô hình giữa nàng ta và Yến Cảnh.
Và cũng không ai có thể chen chân vào giữa hai người bọn họ.
Mẹ con hai người đang nói chuyện với nhau thì trên hành lang truyền đến tiếng nói chuyện.
Trong lòng Mộ Văn Nhạc vui vẻ, vội kéo mẫu thân đứng lên.
Cửa mở ra.
Mộ Văn Nhạc nhìn thấy người mà mình thương nhớ ngày đêm đi đến.
Tim chợt đập nhanh hơn.
Nàng ta kiềm chế sự vui sướng và kích động trong lòng, cùng mẫu thân khom người hành lễ.
“Tham kiến Đàn vương điện hạ.”
Yến Cảnh giả vờ đỡ một phen: “Không cần đa lễ.”
Chỉ là bốn chữ bình thường không có gì lạ nhưng Mộ Văn Nhạc nghe xong thì thấy rất dễ nghe và thoải mái.
Nàng ta cười đứng lên: “Tạ ơn điện hạ.”
Nhưng sau khi đứng dậy xong, thấy người ở phía sau Yến Cảnh thì nụ cười của nàng ta như đông lại, hoàn toàn cứng đờ.
Là Mộ Ninh!
Dù xa cách sau ba năm, dáng người và dung mạo của đối phương đã có chút thay đổi, nhưng nàng ta nhìn thoáng qua một cái thì vẫn có thể nhận ra được.
Trịnh thị cũng chấn động: “Đây là……”
Mộ Thành Dật ho nhẹ rồi giải thích: “Ngày thành hôn, Nhạc nhi cần có tỷ muội trong nhà chải tóc, điện hạ suy xét chu toàn, lúc làm việc thì gặp được Mộ Ninh nên liền thuận đường dẫn Mộ Ninh về chung.”
Lý do thoái thác này khiến đáy lòng Trịnh thị rất không vui.
Rõ là bà ta đã nói với Mộ Thành Dật rồi, trước đại hôn thì cứ tìm một đứa con gái của nhà họ hàng xa là được, không cần phải bỏ công đi tìm Mộ Ninh.
Nhưng ông ta vẫn cứ nhờ Đàn vương đi tìm Mộ Ninh!
Chẳng lẽ ông ta muốn mượn cơ hội này để hàn gắn lại mối quan hệ cha con với Mộ Ninh?
Nghĩ đến khả năng này, bà ta giận không chịu nổi, rõ là ông ta đã hứa với bà ta là sẽ từ bỏ Mộ Ninh rồi mà!
Trịnh thị không hiểu được, Mộ Thành Dật cũng rất hoang mang về chuyện này.
Tuy bình thường Đàn vương ôn hòa có lễ, nhưng hắn cũng không phải kiểu người thích chõ mũi vào chuyện của người khác, bây giờ lại chợt dẫn Mộ Ninh về kinh thành, thật đúng là khiến người ta đoán không ra.
Nhưng nghĩ lại thì nói không chừng Đàn vương là vì coi trọng Mộ Văn Nhạc, muốn cho Mộ Văn Nhạc nhận được lời chúc phúc của muội muội ruột.
Nếu thật là như thế, vậy Đàn vương quả là yêu Mộ Văn Nhạc sâu sắc.
Tương lai của Mộ gia bọn họ sau này cũng rộng mở* rồi.
(*bản gốc là ‘không hạn lượng’ nhưng editor sửa lại cho phù hợp)
Sau khi nghĩ như thế, ông ta liền càng thêm thích đứa con gái mà ông ta vốn đã yêu thương.
Mỗi người mang một tâm tư khác nhau mà ngồi xuống.
Toàn bộ quá trình đó, Mộ Ninh bị người của Mộ gia cố tình ngó lơ, nhưng điều này lại khiến nàng cảm thấy tự tại, ăn cũng tự nhiên hơn.
Phụ tử Mộ Thành Dật và Mộ Văn Trạm vẫn luôn nói chuyện không ngớt với Yến Cảnh.
Cũng không biết có phải là do ngồi thuyền mệt nhọc suốt nhiều ngày hay không, mà Yến Cảnh cũng không nói chuyện nhiều như hồi ở Tê Châu. Lúc phụ tử hai người gợi lời, hắn mới xuất phát từ lễ phép mà ứng phó hai câu.
Sau khi không nhận được đáp lại như mong đợi, phụ tử Mộ gia nhanh chóng không biết nói gì.
Mộ Văn Trạm nhiều mưu tính, lại tự nhận là bản thân được Yến Cảnh coi trọng, còn nghĩ là bản thân rất hiểu hắn.
Mộ Văn Trạm đảo mắt nhìn về phía muội muội song sinh của mình rồi lại bắt đầu một câu chuyện khác.
“Nhạc nhi, muội có mang theo túi thơm mà muội chuẩn bị cho điện hạ không?”
Mộ Văn Nhạc buông đũa, lấy khăn chùi khóe miệng rồi xấu hổ nói: “Có mang theo.”
Mộ Văn Trạm hài lòng cười, rồi lại giải thích với Yến Cảnh: “Nghe nói điện hạ bị quấy rầy vì chứng mất ngủ, Nhạc nhi lo lắng không thôi nên đã đặc biệt đi xem y thư*, cũng như thỉnh giáo danh y trong ngoài kinh thành rồi điều chế ra thảo dược an thần cho điện hạ, muội ấy còn tự mình thêu một túi thơm để tiện cho điện hạ mang theo bên người.”
(*y thư: sách thuốc)
Trong lúc Mộ Văn Trạm nói, Mộ Văn Nhạc đi đến chỗ Yến Cảnh.
Hai tay nàng ta dâng túi thơm lên: “Nếu điện hạ không chê, Văn Nhạc hy vọng có thể giúp điện hạ giải quyết được nỗi phiền của chứng mất ngủ.”
Yến Cảnh nhận túi thơm: “Làm phiền Văn Nhạc cô nương rồi.”
Túi thơm được may khéo léo, phía trên có một đôi uyên ương, sinh động như thật.
Nhưng tầm mắt Yến Cảnh lại chưa từng dừng trên đó chút nào.
Mộ Văn Nhạc cũng không để ý.
Yến Cảnh nhận túi thơm*, chỉ điểm này thôi cũng đã khiến nàng ta cảm thấy mỹ mãn.
(*bản gốc là ‘túi tiền’ nhưng editor sửa lại cho phù hợp)
Nàng ta mừng thầm mà trở về chỗ ngồi, cảm thấy nỗ lực suốt khoảng thời gian qua của mình quả là không uổng phí.
Nhìn hai người ở chung, Mộ Thành Dật rất là vừa lòng.
Yến Cảnh càng coi trọng Mộ Văn Nhạc thì sau này Mộ gia bọn họ cũng được che chở nhiều hơn.
Tầm mắt ông ta lệch sang thì vô tình nhìn thấy đứa con gái nhỏ mới gặp lại sau ba năm xa cách.
Nàng không ầm ĩ không ồn ào, chỉ ngoan ngoãn ngồi ở đó nhưng vẫn đâm vào mắt ông ta.
Vừa thấy nàng thì trong lòng ông ta liền cảm thấy khó chịu.
Trịnh thị thu hết vào mắt, liếc sang Mộ Ninh rồi cười nhạo một tiếng, sau đó hư tình giả ý mà gắp một con tôm đặt vào chén nàng.
“Mộ Ninh, tôm ở Thuận Tuyền Trai là tôm tươi và mềm nhất, con nếm thử đi.”
Mộ Ninh nhìn con tôm trong chén, lập tức hết muốn ăn.
Nàng không nói một lời mà buông đũa xuống.
Hành động vừa rồi khiến Mộ Thành Dật vốn đã không ưa nàng càng thêm nổi trận lôi đình.
Ông ta lạnh lùng nói: “Mộ Ninh, con có hiểu quy củ hay không? Thấy mẫu thân mà con không chào một tiếng thì thôi, bây giờ mẫu thân con gắp tôm cho con mà con còn không biết cảm ơn sao?”
Nói xong một hơi, dường như lúc này ông ta mới nhớ ra là vẫn còn Yến Cảnh ở đây nên liền vội vàng treo nụ cười lên.
“Xin lỗi điện hạ, Mộ Ninh thiếu giáo dục, sống lang bạt ở bên ngoài đã quen nên cũng không giống con cái của Mộ gia chúng ta chút nào. Không giống với Nhạc nhi, hiểu chuyện nghe lời, lại ngoan ngoãn tri kỷ.”
Mộ Thành Dật một mình diễn xong vở kịch, vừa lập uy nghiêm với Mộ Ninh, vừa mát dạ, lại làm thủ pháp đòn bẩy, nâng Mộ Văn Nhạc lên.
Mộ Ninh sớm đã không còn chờ mong gì đối với người phụ thân này, do đó nàng cũng không cảm thấy đau lòng, thậm chí còn không để lời nói của ông ta ở trong lòng.
Điều duy nhất khiến nàng để ý chính là chén cơm này.
Nàng nhìn chén cơm bị phá hư mà âm thầm thở dài, bỗng nghe Yến Cảnh nói: “Trầm Liên, đổi chén cơm khác cho Mộ tiểu thư.”
Nói xong, mọi người đều im lặng.
Mộ Ninh ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc mà nhìn về phía Yến Cảnh.
Ánh mắt giao nhau, Yến Cảnh thản nhiên nói: “Bổn vương nhớ là, Mộ tiểu thư không ăn được các loại đồ biển như tôm cua, chẳng lẽ bổn vương nhớ lầm?”
Mộ Ninh khôi phục nét mặt: “Điện hạ không nhớ lầm.”
Nàng kinh ngạc không phải là vì Yến Cảnh nhớ rõ món nàng kiêng, mà nàng kinh ngạc là vì hắn thay nàng nói chuyện.
Về phần mấy người khác, tuy bọn họ đều biết Mộ Ninh thường cùng mẫu thân vào cung gặp Chiêu phi, và Mộ Ninh cũng có quen biết với Yến Cảnh.
Nhưng bọn họ cũng không để tình bạn lúc nhỏ này vào mắt.
Dù sao thì trong ba năm qua, Yến Cảnh cũng chưa bao giờ hỏi thăm hay quan tâm về Mộ Ninh trước mặt người của Mộ gia lần nào.
Cũng chính vì vậy, sự hiểu biết mà hắn để lộ ra lúc này mới khiến cho bọn họ có chút kinh ngạc.
Đặc biệt là Mộ Văn Nhạc.
Nàng ta bỗng có một linh cảm, nàng ta sắp tìm được thứ ngăn cách giữa nàng ta và Yến Cảnh là cái gì rồi.
Yến Cảnh lại như không phát hiện ra sự kinh ngạc của bọn họ, hắn cười nói: “Bổn vương đã nói là sẽ không nhớ lầm mà, mẫu phi từng cho Mộ tiểu thư ăn canh tôm cua, khiến Mộ tiểu thư bị nổi mẩn, bà ấy đã vì chuyện này mà tự trách mình vài tháng, do đó nó khiến bổn vương có ấn tượng sâu.”
“Là hạ quan quên.” Mộ Thành Dật có chút xấu hổ nói: “Điện hạ và Chiêu thái phi nương nương tốt bụng, ngay cả việc nhỏ như thế mà cũng để trong lòng.”
Yến Cảnh cười cười: “Mẫu phi yêu thương Mộ tiểu thư, cho nên bà ấy nhớ rất rõ. Trước lúc ta rời kinh lần này, bà ấy còn nhắc mãi rằng muốn gặp lại Mộ tiểu thư.”
Mộ Thành Dật gật đầu: “Cảm tạ sự yêu mến của Chiêu thái phi nương nương đối với con gái hạ quan.”
Mới vừa rồi mở miệng ra tiếng nào cũng là Mộ Ninh, bây giờ lại biến thành con gái hạ quan.
Thảo nào, từ năm trước đến nay có nhiều quan viên ‘ngã ngựa’ như thế nhưng nàng cũng chưa thấy Mộ gia sụp đổ, bản lĩnh gặp thời mà ứng biến này thật đúng là hiếm có.
Một bữa cơm bắt đầu với các ý định xấu, cuối cùng lại lấy việc này mà kết thúc.
Sau khi ăn xong, Yến Cảnh và Mộ gia đi mỗi hướng riêng, lúc đó Mộ Ninh theo đám người Mộ Thành Dật về Mộ phủ.
Vừa lên xe ngựa, Yến Cảnh vứt túi thơm của Mộ Văn Nhạc cho Trầm Liên mà cứ như đang vứt món đồ dơ bẩn, trên mặt hoàn toàn không có nét thân thiết và hoà nhã của vừa rồi.
Hắn lạnh nhạt nói: “Đốt.”
Đồng thời, ba chiếc xe ngựa cũng chậm rãi đi về hướng Mộ phủ.
Trịnh thị dựa vào thùng xe, cắn răng nói: “Cái thứ không mẹ đó đã trở lại! Ta thấy vừa rồi cha con như vậy, rõ là muốn mượn nó để lấy lòng Chiêu thái phi, bám vào Du gia.”
Mộ Văn Nhạc không kích động như Trịnh thị, nhưng vẻ mặt cũng không được tốt cho lắm.
Nàng ta bình tĩnh nói: “Cùng lắm thì cha cũng chỉ lợi dụng nó mà thôi, mẫu thân không cần lo lắng, cái đáng để quan tâm chính là bên phía Đàn vương điện hạ.”
“Con lo là Đàn vương sẽ coi trọng tiện nha đầu kia ư?” Trịnh thị nhíu mày: “Một nha đầu như vậy thì sao có thể lọt vào mắt điện hạ được? Dù chỉ nghe xưng hô giữa con với điện hạ thì cũng có thể phân biệt rõ là ai gần ai xa.”
Trịnh thị vừa nói như vậy xong thì biểu tình của Mộ Văn Nhạc có hơi hòa hoãn một chút.
Đúng vậy, vừa rồi nàng ta có quan sát lúc hai người kia ở chung, bọn họ không có cử chỉ giao lưu thân thiết gì với nhau, ngay cả xưng hô cũng là kiểu khách sáo nhất.
Nhưng nàng ta vẫn có chút băn khoăn: “Nhưng mà bọn họ đã quen biết từ khi còn nhỏ, có tình ý suốt bấy nhiêu năm.”
“Cho dù lúc trước có quen nhưng bọn họ cũng không gặp nhau mỗi ngày, năm đó đều là trẻ con không hiểu chuyện, còn có thể sinh ra ý khác hay sao? Nếu không có Chiêu thái phi thì điện hạ đã sớm không nhớ rõ có một người như vậy, ba năm qua con có từng nghe điện hạ nhắc tới nó lần nào chưa?”
Thấy Mộ Văn Nhạc vẫn rầu rĩ không vui, Trịnh thị cười lạnh nói: “Cho dù nó thực sự có bản lĩnh khiến điện hạ để bụng, thì chẳng lẽ chúng ta còn không đối phó được một mình nó hay sao?”
Mộ Văn Nhạc nghe vậy rồi nhớ lại cái ngày mà Mộ Ninh rời nhà vào ba năm trước, nàng ta không khỏi cười dịu dàng nhưng ánh mắt lại lộ ra tàn nhẫn.
“Không sai, nếu chúng ta có thể đuổi nó đi một lần, vậy chúng ta sẽ có thể đuổi nó đi lần thứ hai.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.