Trốn Thoát Khỏi Trúc Mã Vương Gia Bệnh Kiều
Chương 14:
Phùng Tràng Tác Yêu
17/08/2024
Lúc Mộ Ninh tỉnh lại thì trời đã tờ mờ sáng.
Mở mắt ra, nóc giường xa lạ đập vào mắt khiến nàng mơ hồ trong chốc lát.
Nàng chậm rãi ngồi dậy, nhìn bốn phía, lúc nhìn thấy bộ bàn ghế quen thuộc cùng với mảnh vỡ rải rác đầy đất thì nàng bỗng tỉnh táo lại.
Nàng còn ở trong phòng Yến Cảnh!
Nàng cứ như vậy mà ngủ một đêm!
Mộ Ninh không khỏi bắt đầu bội phục bản thân, năng lực thích ứng của nàng cũng quá mạnh rồi.
Nàng nhìn quần áo chỉnh tề trên người cùng với cái chăn mỏng trên người nàng, biết được hẳn là Yến Cảnh đã đưa nàng lên giường.
Nghĩ đến điểm này xong, nàng lập tức xuống giường, đi tìm bóng dáng Yến Cảnh.
Lúc đi ngang qua bình phong, gió sông bỗng tràn vào phòng, phất nhẹ qua mặt nàng.
Nàng di chuyển bước chân, đi về hướng cửa sổ.
Cửa sổ khắc hoa và cây cối đang được mở rộng, từ chỗ Mộ Ninh đứng thì có thể thấy sóng nước dập dờn, phong cảnh sông núi hữu tình.
Yến Cảnh dựa vào cửa sổ, gương mặt ngâm trong ánh nắng ban mai, phủ lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt, tóc đen bay bay mặc gió xuân trêu chọc rồi cùng nhảy múa với gió.
Tùy tính không kềm chế nổi nhưng cũng thanh nhã mà thoát tục.
Mộ Ninh không khỏi cảm khái, đây là đương kim Đàn vương mà ai ai cũng ca tụng.
Yến Cảnh đã nhận ra động tĩnh.
Hắn xoay người, nhìn về phía Mộ Ninh, trong mắt mang theo một tia thoả mãn không dễ phát hiện rồi nhanh chóng trở nên bình lặng.
Mặt hắn mang ý cười, nói: “Dậy rồi đấy à? Tối hôm qua ngủ có ngon không?”
Mộ Ninh gật đầu, thành thật nói: “Nhờ có phúc của điện hạ, tối hôm qua ta ngủ rất ngon.”
Nàng luôn ngủ không sâu, nhưng không biết vì sao tối hôm qua nàng lại ngủ sâu đến thế, vậy nên lúc được đưa lên giường, nàng cũng không phát hiện ra chút nào.
Yến Cảnh cười khẽ một tiếng, rời khỏi cửa sổ.
Lúc đi ngang qua tháp, hắn tùy ý đùa nghịch hương mới tắt vào nửa canh giờ trước, sau đó cầm lư hương đặt bên cạnh lược gỗ.
Ngón tay hắn vuốt ve Tịnh Đế liên được khắc trên cây lược gỗ, ánh mắt trong trẻo mải miết nhìn Mộ Ninh.
“Mộ tiểu thư biết vấn tóc không?”
Mộ Ninh hiểu ý của hắn: “Nếu điện hạ không chê thì ta có thể thử một lần.”
Sau khi bôi thuốc cho Yến Cảnh, Mộ Ninh lấy cây lược gỗ.
Tóc Yến Cảnh rất mềm.
So với mái tóc ướt của ngày hôm qua thì cảm giác lúc này tốt hơn rất nhiều.
Mộ Ninh một bên xoa mái tóc hắn, một bên dùng lược chải nhẹ.
Bỗng nhiên, nàng chợt nhớ tới cái gì đó nên liền hỏi: “Điện hạ, Tích Lan vẫn ổn chứ?”
Nàng ngủ một đêm ở chỗ Yến Cảnh, chưa kịp đi thăm, cũng không biết chỗ Tích Lan như thế nào.
Yến Cảnh ôn hòa nói: “Mộ tiểu thư yên tâm, chỗ Tích Lan cô nương không có việc gì.”
Mộ Ninh nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là đã bắt được hết người của Tuyết Hận hội rồi?”
“Không.” Yến Cảnh nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Một vài tù binh đã bỏ chạy.”
Câu trả lời này ngoài dự đoán của Mộ Ninh.
Nàng còn tưởng rằng, Yến Cảnh đã sớm thiết kế xong bẫy rập, chỉ chờ phản tặc sa lưới.
Lại không nghĩ rằng, không chỉ không bắt được người mà còn để mấy tên chạy thoát.
Mộ Ninh cảm thấy có chút hoang mang về việc này, dựa trên sự thông minh và cẩn thận của Yến Cảnh, cùng với thực lực siêu quần của ám vệ, không phải là cứ như thế mà thả hổ về rừng chứ.
Nàng tĩnh tâm suy nghĩ một chút, ánh sáng chợt loé ra.
“Trong số những tù binh bị bắt lúc đầu, có người phản bội đúng không?”
Khoé môi Yến Cảnh không rõ ràng mà cong lên: “Mộ tiểu thư quả nhiên thông minh.”
Sau khi nhận được đáp án xác định thì mạch suy nghĩ của Mộ Ninh lập tức sáng tỏ.
Hôm qua những người của Tuyết Hận hội đó tới là để giải cứu tù binh bị bắt.
Yến Cảnh vốn có thể một lưới bắt hết bọn chúng, nhưng làm như thế thì chỉ có thể bắt được những kẻ trước mắt chứ không cách nào thanh trừ tận gốc.
Nhưng nếu khiến tù binh phản bội rồi cố tình để kẻ đó được cứu, vậy tình thế liền hoàn toàn khác, thế cũng không khác gì xếp người vào nằm vùng Tuyết Hận hội.
Yến Cảnh có thể khiến một thành viên trung thành trong Tuyết Hận hội phản bội, vậy nhất định là hắn đã bắt được nhược điểm của kẻ đó.
Nhưng cũng không đảm bảo chắc chắn rằng kẻ đó có phản bội lần nữa hay không, do đó hơn phân nửa khả năng là hắn sẽ phái người theo dõi kẻ chạy trốn ấy.
Đương nhiên lúc sau như thế nào thì cũng không liên quan với Mộ Ninh.
Nàng chỉ cần biết rằng, bọn họ sẽ không gặp nguy hiểm nữa là đủ.
Nghĩ thông suốt những điều này xong, nàng tiếp tục công việc trên tay.
Sau khi chải xuôi tóc xong, nàng vén phần tóc bên thái dương Yến Cảnh về phía sau rồi gom lại một chỗ.
Yến Cảnh mười bảy tuổi, chưa đến tuổi cập quan, nhưn hắn lại không thích mấy thứ như cây trâm này nọ, do đó tóc cũng chỉ dùng dây cột tóc buộc lên.
Mộ Ninh cảm thấy, dùng dây cột tóc để vấn tóc là chuyện đơn giản nhất.
Nàng di chuyển ngón tay của mình một cách linh hoạt rồi đại công cáo thành*.
(*đại công cáo thành: việc lớn đã xong)
Nàng thưởng thức thành quả của mình một chút.
Tuy có chút nghiêng lệch, hơi lỏng lẻo, nhưng ít nhất là cũng cột lên rồi.
Nhưng hẳn là Yến Cảnh sẽ không hiểu được tay nghề của nàng.
Nàng có chút ủ rũ, ánh mắt do dự đảo quanh phòng một vòng.
Sau khi xác nhận trong phòng không có gương, nàng an tâm.
“Điện hạ, tóc đã được cột xong, nếu không chuyện gì khác vậy ta đi rửa mặt trước.”
Nhiều lần kinh nghiệm nói cho Mộ Ninh biết rằng, sau cáo từ xong, ngàn vạn lần không thể để đối phương có cơ hội mở miệng.
Do đó nàng một bên nói, một bên di chuyển về phía cửa.
Sau khi nói xong, nàng hoàn toàn không cho Yến Cảnh có cơ hội phản đối mà lập tức chuồn mất.
Mộ Ninh cũng không về phòng ngay.
Nàng đi thẳng đến chỗ Tích Lan.
Do say tàu nên Tích Lan ngủ còn sâu hơn nàng.
Lúc bị Mộ Ninh đánh thức, Tích Lan còn chưa biết hôm qua có phản tặc lên thuyền.
Nàng ấy mơ mơ hồ hồ mà mở to mắt, chỉ thấy Mộ Ninh đã xoã hết tóc của nàng ấy ra.
Nàng ấy khó hiểu hỏi: “Tiểu thư, người làm gì vậy?”
Mộ Ninh không nghĩ ngợi mà nói: “Luyện tập.”
Từ nhỏ đến lớn, có rất ít người khiến Mộ Ninh cảm thấy có thể tin tưởng được.
Trong lòng nàng, người đáng tin cậy nhất vĩnh viễn chỉ có bản thân.
Bởi vậy, nàng mới mang theo vũ khí bên người, thử học võ, đi học mọi thứ mà nàng có thể học, cố gắng khiến bản thân không phải dựa vào người khác.
Lâu dần thành thói quen, nó khiến nàng không thích cảm giác bàn tay không chịu sự khống chế của mình.
Dù là chuyện đơn giản như vấn tóc nhưng nàng cũng nhất định phải học cho được.
Vì thế, nàng dùng tóc Tích Lan để luyện tập hồi lâu, cuối cùng cũng có thể buộc ngay ngắn.
Khi đối mặt với Yến Cảnh lần nữa thì nàng cũng đã có thể buộc tóc gọn gàng.
Như thế, qua mấy ngày sau, Mộ Ninh càng thêm thuận buồm xuôi gió, thậm chí nàng còn cảm thấy bản thân có thể tết tóc Yến Cảnh thành đủ kiểu.
Chỉ tiếc là kiểu tóc của nam tử thật sự quá ít, không có chỗ để phát huy.
Hai ngày trước Yến Cảnh cho người tìm một cái gương đồng tới.
Nhìn Mộ Ninh lộ vẻ tiếc nuối trong gương, Yến Cảnh bỗng cười nói: “Với tay nghề này của Mộ tiểu thư thì có lẽ phu quân tương lai của Mộ tiểu thư chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.”
Mộ Ninh khó hiểu, vì sao Yến Cảnh lại nghĩ tới điểm này.
Càng khó hiểu hơn chính là, buộc tóc thôi mà, có gì đâu mà hạnh phúc.
Nhưng nàng vẫn là theo lời mà nói: “Vương phi tương lai của điện hạ nhất định sẽ khéo tay hơn ta, điện hạ chắn chắn sẽ hạnh phúc hơn phu quân tương lai của ta.”
Yến Cảnh nghe lời này của nàng, không biết nghĩ đến cái gì mà chợt cười rung cả người.
Mộ Ninh im lặng cạn lời.
Trong lời nói của nàng có câu nào điểm trúng huyệt cười của hắn à?
Trước khi Mộ Ninh suy nghĩ rồi hiểu ra, Yến Cảnh đã ngưng cười.
“Không có khả năng.” Hắn quay sang Mộ Ninh, gằn từng chữ: “Vương phi của ta nhất định sẽ khéo tay giống Mộ tiểu thư, ta cũng sẽ hạnh phúc giống phu quân của Mộ tiểu thư.”
Trong lòng Mộ Ninh không khỏi “Lộp bộp” một tiếng.
Nàng có nên xem lời này như lời khen tặng chúc phúc không, hay là……
Ngay lúc này, Trầm Liên xuất hiện, cắt ngang đoạn đối thoại của hai người.
Trầm Liên nói: “Điện hạ, Mộ tiểu thư, chúng ta sắp đến kinh thành rồi.”
Mộ Ninh nao nao, cảm xúc và suy đoán vừa rồi lập tức tan thành mây khói.
Nàng trở lại phòng, cùng Tích Lan cùng thu thập hành lý.
Sau đó bọn họ lên đầu thuyền, yên lặng chờ thuyền cập bến.
Bóng núi ở hai bên bờ sông trùng trùng điệp điệp, mọi thứ đập vào mắt đều như thơ như tranh vẽ.
Nhưng lúc này Mộ Ninh lại như đang đặt mình bên ngoài những thứ tốt đẹp đó.
Đây là lần đầu tiên Tích Lan nhìn thấy Mộ Ninh như vậy.
Hai năm trước, nàng ấy là bé gái mồ côi được Mộ Ninh nhặt được trên đường đi theo Tôn gia đến Tê Châu.
Kể từ ngày nàng ấy biết Mộ Ninh, dù cuộc sống gian khổ đến cỡ nào thì Mộ Ninh cũng luôn cười thản nhiên, cứ như không có thứ gì có thể khiến Mộ Ninh cảm thấy đau buồn.
Nhưng lúc này Mộ Ninh lại hiếm khi để lộ ra bộ dạng yếu ớt.
Nhìn nàng như vậy, Tích Lan có chút đau lòng: “Tiểu thư, nếu người không muốn, vậy chúng ta không đến kinh thành nữa?”
Mộ Ninh vốn đang ngẩn người, nghe Tích Lan nói xong thì hồi thần lại.
Nàng cười cười, trong ánh mắt lộ ra kiên định: “Không sao, ta cũng muốn kết thúc mọi chuyện.”
Năm đó nàng rời đi vội vã nên có những chuyện vẫn chưa làm xong.
Lần này trở về, nàng hy vọng có thể hoàn toàn chặt đứt quan hệ với Mộ gia.
Trong lúc nói chuyện, bến tàu đã gần ngay trước mắt.
Lúc cập bến, thân tàu và bên bờ xảy ra va chạm, thân thuyền đung đưa mạnh.
Mộ Ninh và Tích Lan đứng không vững, cả hai đều lảo đảo lắc lư hai bước.
Mộ Ninh đang muốn vịn lan can thì cánh tay bỗng bị siết chặt.
Quay đầu nhìn lại thì thấy gương mặt đẹp của Yến Cảnh.
Sau khi đỡ nàng đứng vững thì Yến Cảnh liền buông lỏng tay: “Xin Mộ tiểu thư cẩn thận.”
Biểu tình và ngữ điệu của hắn lúc này giống với lúc bình thường y như đúc, vẫn duy trì khoảng cách khách khí.
Mộ Ninh không khỏi thở mạnh ra một hơi.
Khoảng cách như vậy là tốt nhất, vừa rồi hẳn là nàng suy nghĩ nhiều.
“Đa tạ điện hạ.”
Mộ Ninh nói cảm tạ xong thì đi theo sau Yến Cảnh đến hướng xuống thuyền.
Hai chân Mộ Ninh mới bước lên bờ thì liền nghe được vài tiếng “Đàn vương điện hạ”, sau đó nàng nhìn thấy hai bóng người đi về hướng bọn họ.
Trong mắt Yến Cảnh chợt loé qua sự chán ghét, nhưng sau đó hắn lại treo lên nụ cười khách sáo.
“Mộ thượng thư, Văn Trạm huynh, sao hai vị lại đến đây?”
Mộ Ninh đứng sau Yến Cảnh nghe thấy xưng hô này thì tim như bị người bóp chặt, có chút khó chịu, đau đớn.
Không nghĩ tới sẽ gặp lại Mộ gia nhanh như vậy.
Mộ Thành Dật không chú ý tới Mộ Ninh.
Sau khi chắp tay cúi đầu hành lễ với Yến Cảnh thì ông ta liền cười ha hả trả lời: “Nghe nói hôm nay điện hạ hồi kinh, hạ quan cùng khuyển tử cố tình đặt bàn ở Thuận Tuyền Trai, muốn giúp điện hạ đón gió tẩy trần, vợ và con gái hạ quan đang chờ ở đằng kia.”
“Làm phiền Mộ thượng thư rồi.” Yến Cảnh nho nhã lễ độ, tuy khách sáo nhưng cũng không kiêu căng: “Không biết Mộ thượng thư có đặt đủ ghế không, chỗ bổn vương còn có một người muốn đi cùng.”
Mộ Thành Dật tưởng hắn dẫn theo bạn nên vội cười nói: “Thêm một người thôi mà, đủ chứ. Không biết điện hạ muốn dẫn vị nào theo?”
Yến Cảnh bước sang bên cạnh một bước, để lộ ra Mộ Ninh đang đứng ở phía sau.
Hắn cười rất khéo léo: “Vị này, hẳn là Mộ thượng thư biết rõ hơn ta nhiều.”
Mộ Thành Dật nghi hoặc mà nhìn ra phía sau hắn, chỉ thấy một cô nương đang cúi đầu.
Dưới ánh nhìn chăm chú của ông ta, cô nương kia chậm rãi ngẩng đầu lên.
Sau khi trông thấy gương mặt đẹp đẽ vừa quen thuộc lại vừa xa lạ kia, trên mặt Mộ Thành Dật lộ ra vẻ kinh ngạc.
Cùng lúc đó, ông ta nhăn chặt mày: “Mộ Ninh?”
Mở mắt ra, nóc giường xa lạ đập vào mắt khiến nàng mơ hồ trong chốc lát.
Nàng chậm rãi ngồi dậy, nhìn bốn phía, lúc nhìn thấy bộ bàn ghế quen thuộc cùng với mảnh vỡ rải rác đầy đất thì nàng bỗng tỉnh táo lại.
Nàng còn ở trong phòng Yến Cảnh!
Nàng cứ như vậy mà ngủ một đêm!
Mộ Ninh không khỏi bắt đầu bội phục bản thân, năng lực thích ứng của nàng cũng quá mạnh rồi.
Nàng nhìn quần áo chỉnh tề trên người cùng với cái chăn mỏng trên người nàng, biết được hẳn là Yến Cảnh đã đưa nàng lên giường.
Nghĩ đến điểm này xong, nàng lập tức xuống giường, đi tìm bóng dáng Yến Cảnh.
Lúc đi ngang qua bình phong, gió sông bỗng tràn vào phòng, phất nhẹ qua mặt nàng.
Nàng di chuyển bước chân, đi về hướng cửa sổ.
Cửa sổ khắc hoa và cây cối đang được mở rộng, từ chỗ Mộ Ninh đứng thì có thể thấy sóng nước dập dờn, phong cảnh sông núi hữu tình.
Yến Cảnh dựa vào cửa sổ, gương mặt ngâm trong ánh nắng ban mai, phủ lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt, tóc đen bay bay mặc gió xuân trêu chọc rồi cùng nhảy múa với gió.
Tùy tính không kềm chế nổi nhưng cũng thanh nhã mà thoát tục.
Mộ Ninh không khỏi cảm khái, đây là đương kim Đàn vương mà ai ai cũng ca tụng.
Yến Cảnh đã nhận ra động tĩnh.
Hắn xoay người, nhìn về phía Mộ Ninh, trong mắt mang theo một tia thoả mãn không dễ phát hiện rồi nhanh chóng trở nên bình lặng.
Mặt hắn mang ý cười, nói: “Dậy rồi đấy à? Tối hôm qua ngủ có ngon không?”
Mộ Ninh gật đầu, thành thật nói: “Nhờ có phúc của điện hạ, tối hôm qua ta ngủ rất ngon.”
Nàng luôn ngủ không sâu, nhưng không biết vì sao tối hôm qua nàng lại ngủ sâu đến thế, vậy nên lúc được đưa lên giường, nàng cũng không phát hiện ra chút nào.
Yến Cảnh cười khẽ một tiếng, rời khỏi cửa sổ.
Lúc đi ngang qua tháp, hắn tùy ý đùa nghịch hương mới tắt vào nửa canh giờ trước, sau đó cầm lư hương đặt bên cạnh lược gỗ.
Ngón tay hắn vuốt ve Tịnh Đế liên được khắc trên cây lược gỗ, ánh mắt trong trẻo mải miết nhìn Mộ Ninh.
“Mộ tiểu thư biết vấn tóc không?”
Mộ Ninh hiểu ý của hắn: “Nếu điện hạ không chê thì ta có thể thử một lần.”
Sau khi bôi thuốc cho Yến Cảnh, Mộ Ninh lấy cây lược gỗ.
Tóc Yến Cảnh rất mềm.
So với mái tóc ướt của ngày hôm qua thì cảm giác lúc này tốt hơn rất nhiều.
Mộ Ninh một bên xoa mái tóc hắn, một bên dùng lược chải nhẹ.
Bỗng nhiên, nàng chợt nhớ tới cái gì đó nên liền hỏi: “Điện hạ, Tích Lan vẫn ổn chứ?”
Nàng ngủ một đêm ở chỗ Yến Cảnh, chưa kịp đi thăm, cũng không biết chỗ Tích Lan như thế nào.
Yến Cảnh ôn hòa nói: “Mộ tiểu thư yên tâm, chỗ Tích Lan cô nương không có việc gì.”
Mộ Ninh nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là đã bắt được hết người của Tuyết Hận hội rồi?”
“Không.” Yến Cảnh nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Một vài tù binh đã bỏ chạy.”
Câu trả lời này ngoài dự đoán của Mộ Ninh.
Nàng còn tưởng rằng, Yến Cảnh đã sớm thiết kế xong bẫy rập, chỉ chờ phản tặc sa lưới.
Lại không nghĩ rằng, không chỉ không bắt được người mà còn để mấy tên chạy thoát.
Mộ Ninh cảm thấy có chút hoang mang về việc này, dựa trên sự thông minh và cẩn thận của Yến Cảnh, cùng với thực lực siêu quần của ám vệ, không phải là cứ như thế mà thả hổ về rừng chứ.
Nàng tĩnh tâm suy nghĩ một chút, ánh sáng chợt loé ra.
“Trong số những tù binh bị bắt lúc đầu, có người phản bội đúng không?”
Khoé môi Yến Cảnh không rõ ràng mà cong lên: “Mộ tiểu thư quả nhiên thông minh.”
Sau khi nhận được đáp án xác định thì mạch suy nghĩ của Mộ Ninh lập tức sáng tỏ.
Hôm qua những người của Tuyết Hận hội đó tới là để giải cứu tù binh bị bắt.
Yến Cảnh vốn có thể một lưới bắt hết bọn chúng, nhưng làm như thế thì chỉ có thể bắt được những kẻ trước mắt chứ không cách nào thanh trừ tận gốc.
Nhưng nếu khiến tù binh phản bội rồi cố tình để kẻ đó được cứu, vậy tình thế liền hoàn toàn khác, thế cũng không khác gì xếp người vào nằm vùng Tuyết Hận hội.
Yến Cảnh có thể khiến một thành viên trung thành trong Tuyết Hận hội phản bội, vậy nhất định là hắn đã bắt được nhược điểm của kẻ đó.
Nhưng cũng không đảm bảo chắc chắn rằng kẻ đó có phản bội lần nữa hay không, do đó hơn phân nửa khả năng là hắn sẽ phái người theo dõi kẻ chạy trốn ấy.
Đương nhiên lúc sau như thế nào thì cũng không liên quan với Mộ Ninh.
Nàng chỉ cần biết rằng, bọn họ sẽ không gặp nguy hiểm nữa là đủ.
Nghĩ thông suốt những điều này xong, nàng tiếp tục công việc trên tay.
Sau khi chải xuôi tóc xong, nàng vén phần tóc bên thái dương Yến Cảnh về phía sau rồi gom lại một chỗ.
Yến Cảnh mười bảy tuổi, chưa đến tuổi cập quan, nhưn hắn lại không thích mấy thứ như cây trâm này nọ, do đó tóc cũng chỉ dùng dây cột tóc buộc lên.
Mộ Ninh cảm thấy, dùng dây cột tóc để vấn tóc là chuyện đơn giản nhất.
Nàng di chuyển ngón tay của mình một cách linh hoạt rồi đại công cáo thành*.
(*đại công cáo thành: việc lớn đã xong)
Nàng thưởng thức thành quả của mình một chút.
Tuy có chút nghiêng lệch, hơi lỏng lẻo, nhưng ít nhất là cũng cột lên rồi.
Nhưng hẳn là Yến Cảnh sẽ không hiểu được tay nghề của nàng.
Nàng có chút ủ rũ, ánh mắt do dự đảo quanh phòng một vòng.
Sau khi xác nhận trong phòng không có gương, nàng an tâm.
“Điện hạ, tóc đã được cột xong, nếu không chuyện gì khác vậy ta đi rửa mặt trước.”
Nhiều lần kinh nghiệm nói cho Mộ Ninh biết rằng, sau cáo từ xong, ngàn vạn lần không thể để đối phương có cơ hội mở miệng.
Do đó nàng một bên nói, một bên di chuyển về phía cửa.
Sau khi nói xong, nàng hoàn toàn không cho Yến Cảnh có cơ hội phản đối mà lập tức chuồn mất.
Mộ Ninh cũng không về phòng ngay.
Nàng đi thẳng đến chỗ Tích Lan.
Do say tàu nên Tích Lan ngủ còn sâu hơn nàng.
Lúc bị Mộ Ninh đánh thức, Tích Lan còn chưa biết hôm qua có phản tặc lên thuyền.
Nàng ấy mơ mơ hồ hồ mà mở to mắt, chỉ thấy Mộ Ninh đã xoã hết tóc của nàng ấy ra.
Nàng ấy khó hiểu hỏi: “Tiểu thư, người làm gì vậy?”
Mộ Ninh không nghĩ ngợi mà nói: “Luyện tập.”
Từ nhỏ đến lớn, có rất ít người khiến Mộ Ninh cảm thấy có thể tin tưởng được.
Trong lòng nàng, người đáng tin cậy nhất vĩnh viễn chỉ có bản thân.
Bởi vậy, nàng mới mang theo vũ khí bên người, thử học võ, đi học mọi thứ mà nàng có thể học, cố gắng khiến bản thân không phải dựa vào người khác.
Lâu dần thành thói quen, nó khiến nàng không thích cảm giác bàn tay không chịu sự khống chế của mình.
Dù là chuyện đơn giản như vấn tóc nhưng nàng cũng nhất định phải học cho được.
Vì thế, nàng dùng tóc Tích Lan để luyện tập hồi lâu, cuối cùng cũng có thể buộc ngay ngắn.
Khi đối mặt với Yến Cảnh lần nữa thì nàng cũng đã có thể buộc tóc gọn gàng.
Như thế, qua mấy ngày sau, Mộ Ninh càng thêm thuận buồm xuôi gió, thậm chí nàng còn cảm thấy bản thân có thể tết tóc Yến Cảnh thành đủ kiểu.
Chỉ tiếc là kiểu tóc của nam tử thật sự quá ít, không có chỗ để phát huy.
Hai ngày trước Yến Cảnh cho người tìm một cái gương đồng tới.
Nhìn Mộ Ninh lộ vẻ tiếc nuối trong gương, Yến Cảnh bỗng cười nói: “Với tay nghề này của Mộ tiểu thư thì có lẽ phu quân tương lai của Mộ tiểu thư chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.”
Mộ Ninh khó hiểu, vì sao Yến Cảnh lại nghĩ tới điểm này.
Càng khó hiểu hơn chính là, buộc tóc thôi mà, có gì đâu mà hạnh phúc.
Nhưng nàng vẫn là theo lời mà nói: “Vương phi tương lai của điện hạ nhất định sẽ khéo tay hơn ta, điện hạ chắn chắn sẽ hạnh phúc hơn phu quân tương lai của ta.”
Yến Cảnh nghe lời này của nàng, không biết nghĩ đến cái gì mà chợt cười rung cả người.
Mộ Ninh im lặng cạn lời.
Trong lời nói của nàng có câu nào điểm trúng huyệt cười của hắn à?
Trước khi Mộ Ninh suy nghĩ rồi hiểu ra, Yến Cảnh đã ngưng cười.
“Không có khả năng.” Hắn quay sang Mộ Ninh, gằn từng chữ: “Vương phi của ta nhất định sẽ khéo tay giống Mộ tiểu thư, ta cũng sẽ hạnh phúc giống phu quân của Mộ tiểu thư.”
Trong lòng Mộ Ninh không khỏi “Lộp bộp” một tiếng.
Nàng có nên xem lời này như lời khen tặng chúc phúc không, hay là……
Ngay lúc này, Trầm Liên xuất hiện, cắt ngang đoạn đối thoại của hai người.
Trầm Liên nói: “Điện hạ, Mộ tiểu thư, chúng ta sắp đến kinh thành rồi.”
Mộ Ninh nao nao, cảm xúc và suy đoán vừa rồi lập tức tan thành mây khói.
Nàng trở lại phòng, cùng Tích Lan cùng thu thập hành lý.
Sau đó bọn họ lên đầu thuyền, yên lặng chờ thuyền cập bến.
Bóng núi ở hai bên bờ sông trùng trùng điệp điệp, mọi thứ đập vào mắt đều như thơ như tranh vẽ.
Nhưng lúc này Mộ Ninh lại như đang đặt mình bên ngoài những thứ tốt đẹp đó.
Đây là lần đầu tiên Tích Lan nhìn thấy Mộ Ninh như vậy.
Hai năm trước, nàng ấy là bé gái mồ côi được Mộ Ninh nhặt được trên đường đi theo Tôn gia đến Tê Châu.
Kể từ ngày nàng ấy biết Mộ Ninh, dù cuộc sống gian khổ đến cỡ nào thì Mộ Ninh cũng luôn cười thản nhiên, cứ như không có thứ gì có thể khiến Mộ Ninh cảm thấy đau buồn.
Nhưng lúc này Mộ Ninh lại hiếm khi để lộ ra bộ dạng yếu ớt.
Nhìn nàng như vậy, Tích Lan có chút đau lòng: “Tiểu thư, nếu người không muốn, vậy chúng ta không đến kinh thành nữa?”
Mộ Ninh vốn đang ngẩn người, nghe Tích Lan nói xong thì hồi thần lại.
Nàng cười cười, trong ánh mắt lộ ra kiên định: “Không sao, ta cũng muốn kết thúc mọi chuyện.”
Năm đó nàng rời đi vội vã nên có những chuyện vẫn chưa làm xong.
Lần này trở về, nàng hy vọng có thể hoàn toàn chặt đứt quan hệ với Mộ gia.
Trong lúc nói chuyện, bến tàu đã gần ngay trước mắt.
Lúc cập bến, thân tàu và bên bờ xảy ra va chạm, thân thuyền đung đưa mạnh.
Mộ Ninh và Tích Lan đứng không vững, cả hai đều lảo đảo lắc lư hai bước.
Mộ Ninh đang muốn vịn lan can thì cánh tay bỗng bị siết chặt.
Quay đầu nhìn lại thì thấy gương mặt đẹp của Yến Cảnh.
Sau khi đỡ nàng đứng vững thì Yến Cảnh liền buông lỏng tay: “Xin Mộ tiểu thư cẩn thận.”
Biểu tình và ngữ điệu của hắn lúc này giống với lúc bình thường y như đúc, vẫn duy trì khoảng cách khách khí.
Mộ Ninh không khỏi thở mạnh ra một hơi.
Khoảng cách như vậy là tốt nhất, vừa rồi hẳn là nàng suy nghĩ nhiều.
“Đa tạ điện hạ.”
Mộ Ninh nói cảm tạ xong thì đi theo sau Yến Cảnh đến hướng xuống thuyền.
Hai chân Mộ Ninh mới bước lên bờ thì liền nghe được vài tiếng “Đàn vương điện hạ”, sau đó nàng nhìn thấy hai bóng người đi về hướng bọn họ.
Trong mắt Yến Cảnh chợt loé qua sự chán ghét, nhưng sau đó hắn lại treo lên nụ cười khách sáo.
“Mộ thượng thư, Văn Trạm huynh, sao hai vị lại đến đây?”
Mộ Ninh đứng sau Yến Cảnh nghe thấy xưng hô này thì tim như bị người bóp chặt, có chút khó chịu, đau đớn.
Không nghĩ tới sẽ gặp lại Mộ gia nhanh như vậy.
Mộ Thành Dật không chú ý tới Mộ Ninh.
Sau khi chắp tay cúi đầu hành lễ với Yến Cảnh thì ông ta liền cười ha hả trả lời: “Nghe nói hôm nay điện hạ hồi kinh, hạ quan cùng khuyển tử cố tình đặt bàn ở Thuận Tuyền Trai, muốn giúp điện hạ đón gió tẩy trần, vợ và con gái hạ quan đang chờ ở đằng kia.”
“Làm phiền Mộ thượng thư rồi.” Yến Cảnh nho nhã lễ độ, tuy khách sáo nhưng cũng không kiêu căng: “Không biết Mộ thượng thư có đặt đủ ghế không, chỗ bổn vương còn có một người muốn đi cùng.”
Mộ Thành Dật tưởng hắn dẫn theo bạn nên vội cười nói: “Thêm một người thôi mà, đủ chứ. Không biết điện hạ muốn dẫn vị nào theo?”
Yến Cảnh bước sang bên cạnh một bước, để lộ ra Mộ Ninh đang đứng ở phía sau.
Hắn cười rất khéo léo: “Vị này, hẳn là Mộ thượng thư biết rõ hơn ta nhiều.”
Mộ Thành Dật nghi hoặc mà nhìn ra phía sau hắn, chỉ thấy một cô nương đang cúi đầu.
Dưới ánh nhìn chăm chú của ông ta, cô nương kia chậm rãi ngẩng đầu lên.
Sau khi trông thấy gương mặt đẹp đẽ vừa quen thuộc lại vừa xa lạ kia, trên mặt Mộ Thành Dật lộ ra vẻ kinh ngạc.
Cùng lúc đó, ông ta nhăn chặt mày: “Mộ Ninh?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.