Chương 104
Tử Giới
11/09/2020
Cây kia có tên là "linh phách".
Ngụ ý rất đơn giản, chính là "linh hồn" và "hồn phách".
Cây này phi thường khổng lồ, thân cao không thấy đỉnh, nhánh cây cùng rễ cây bén rễ vào mỗi góc huyệt mộ, nó hầu như không có lá, chỉ có cây mây khô khốc buồn tẻ, nghe nói trên cây này có vô số linh hồn bám vào, mỗi khi linh hồn muốn rời khỏi bảo hộ của cây linh phách, như khi chuyển thế đầu thai trở lại nhân gian, cây mây mà linh hồn đó bám vào, liền sẽ nở hoa.
Mà đóa hoa, dựng dục sinh mệnh.
Trước đó U linh sử dụng kỹ năng phạm vi rộng, gây ra nổ mạnh, gần như giết sạch mọi quái vật cùng nụ hoa, nhưng, luôn có một hai đóa may mắn, nằm ngoài phạm vi kỹ năng, nụ hóa cao vứt đứng trong một góc tối, vào thời điểm không ai chú ý tới, chúng nở rộ.
Trước khi nở rộ là một nụ hoa tươi đẹp màu đỏ, cánh hoa từng mảnh từng mảnh chậm rãi hé mở, từ bên trong bò ra một... ừm, một người.
Nếu giờ phút này, bất luận ai trong đám La Giản thấy được cảnh tượng trước mắt, nhất định có thể nhận ra người này là ai, đúng vậy, chính là người đàn ông tự xưng là "thần minh" kia, chính là vị "thần minh" bị kẻ truy sát một đao đâm chết, lại ở một góc tối tăm yên tĩnh trọng sinh.
"Thần...sao có thể chết?" Người đàn ông vừa bò ra từ nụ hoa, tóc hắn vẫn dài như vậy, thậm chí còn dài hơn lúc trước, kéo thành một đoạn dài trên mặt đất, người hắn ướt đẫm, nụ hoa có chất lỏng bảo hộ, giống như nước ối trong bụng mẹ.
"Hơn một ngàn năm, thể xác ta sớm đã bị hủy diệt từ lâu." Người đàn ông chậm rãi đi về phía trước, thân thể trần trụi đạp lên mặt đất gồ ghề lồi lõm, trải đầy cây mây hỗn tạp đứt đoạn, giọng hắn trầm thấp, lầm bầm lầu bầu, biểu tình lại hoảng hốt: "Ta chính là hóa thân của cây linh phách... đúng vậy, ta chính là cái cây kia... ta chính là cửa ra..."
Sau đó, người đàn ông đứng lại, không nhúc nhích, biểu tình lại trở nên dữ tợn, miệng gào rống: "Ta chính là thần!"
Mà giờ phút này, ở một bên khác của mộ thất, La Giản vừa mới bò lên thân cây thật lớn kia, tìm vị trí như đứa trẻ kia đã nói, cậu quả nhiên thấy một khe lõm nhìn tròn, khi cậu ghép hai khối ngọc vào nhau, chúng hoàn mỹ hóa thành một, như hai khối nam châm hút nhau vậy.
Không chỉ La Giản leo lên thân cây, vài người khác đều leo lên theo, bởi vì thân cây này thực lớn, nhánh cây cũng thực khổng lồ, ước chừng mấy chục người leo lên cũng được, hai đội ngũ đều không đủ nhân số, bởi vậy không trực tiếp khai chiến, mà là từng người bò lên một bên thân cây, hai bên cùng giằng co.
Nữ quân sư có vẻ đặc biệt hung, ánh mắt vẫn luôn dính lên người La Giản, mà bởi vì thân thể bị trọng thương không thể hành động, nàng vẫn luôn bị tráng hán bế lên, mà đội trưởng Quỷ Hút Máu thì phải cảnh giác cao độ, phòng ngừa địch nhân đột nhiên khai chiến.
Đứa nhỏ kia không cần leo cây, nó trực tiếp bay lên, lại không bay lên cùng đồng bạn của mình, bởi vì trên tay nó còn có con tin, thế nên nó mang theo Phong Vũ Lam cùng bay lên, đơn độc chiếm một phần thân cây.
Trong lòng Phong Vũ Lam phi thường rối rắm, cậu cảm thấy tình huống trước mắt không tốt cho đội ngũ mình, nhưng cậu lại không biết phải xử lý thế nào, ví dụ như đứa nhỏ luôn im lặng không nói đang ở cạnh cậu.
"Rốt cuộc cậu muốn gì?" A Lam nhịn không được, trộm mở miệng hỏi.
"Tôi chỉ muốn thắng." Đứa nhỏ nhẹ giọng nói.
"Nếu cậu thắng, thì phe tới liền thua, vậy sẽ ra sao? Cậu sẽ xuất hiện ở đây, cũng vì nguyên nhân này sao?" Phong Vũ Lam không nhẫn nại được, cậu muốn biết tiền căn hậu quả, cậu phải biết tín nhiệm của mình có đáng giá hay không?
Nhưng đứa nhỏ chỉ ngẩng đầu nhìn A Lam một cái, trong ánh mắt có bi thương, nó trầm mặc một lát, mới trả lời A Lam: "Trong mật thất đoàn chiến, tất cả những người còn sống trong phe thất bại sẽ tiến vào "mật thất trừng phạt", mật thất này được đông đảo người chơi gọi là "mật thất không người sống sót" hoặc "mật thất không thể trốn thoát", ý là, cho tới nay, không ai có thể chiến thắng gian mật thất này."
Lời nói của đứa nhỏ khiến Phong Vũ Lam kinh ngạc mở to mắt nhìn, nhìn đứa nhỏ chằm chằm không chớp mắt.
Đứa nhỏ lại ngẩng mặt nhìn A Lam, khuôn mặt tái nhợt lại nở nụ cười, nó tiếp tục nói: "Nhưng tớ muốn chiến thắng nó, tớ cần phải!"
Lời đứa nhỏ nói mang theo âm rung, lại tràn đầy lực lượng kiên định đáng sợ, trong nháy mắt Phong Vũ Lam phảng phất như bị chấn động, cậu há miệng thở dốc, cậu dường như muốn gọi ra cái tên kia, nhưng cuối cùng cái gì cậu cũng không nói ra.
"A Lam, trước đó tớ đeo cho cậu một cái khuyên tai, vô luận thế nào, đừng làm mất nó."
Đứa nhỏ lại tiếp lời dặn dò một câu, khiến Phong Vũ Lam theo bản năng duỗi tay sờ khuyên tai trên vành tai mình, không biết tại sao, khuyên tai này sờ có chút bỏng tay, nhiệt độ dường như rất cao, nhưng đeo trên tai, vành tại lại không cảm thấy nóng.
Bất quá, A Lam nhớ kĩ lời đứa bé dặn, gật đầu.
"Tôi đã trải qua ngàn vạn mật thất, một đường tìm tới." Đứa nhỏ nói, ngữ khí càng thêm bi thương, A Lam trong nháy mắt dường như cho rằng nó đang khóc.
"Vượt qua vô số điểm cùng giới tuyến thời gian, mới cuối cùng tìm đến nơi này."
"Không thể thất bại, tuyệt đối không thể."
Nháy mắt đứa nhỏ vừa dứt lời, bên kia, La Giản đã nhét khối ngọc bội vào "ổ khóa".
Ở nơi xa hơn, "thần minh" vừa sống lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn cây linh phách, tự nói: "Bắt đầu rồi."
Huyệt mộ thật lớn bắt đầu lay động, giống như một cơ quan thần bí bị khởi động, nó khổng lồ như vậy, chuyển động một cái tiền tác động đến toàn mộ thất, khiến tất cả mọi người cảm giác được lực lượng đang chuyển động, âm thanh ầm ầm vang vọng khắp nơi, phảng phất như hưởng ứng, mọi người còn nghe thấy dưới nền đất truyền tới các loại âm thanh bất đồng gào rống.
Quái vật trong huyệt mộ thức tỉnh.
"Đã xảy ra chuyện gì?!" Nữ quân sư quay đầu, hung ác trừng mắt nhìn đứa bé, những người khác cũng không hẹn mà cùng nhìn nó, đứa bé lại bày ra vẻ mặt vô tội, mỉm cười: "Không biết, có lẽ là khởi động phải cơ quan gì đó đi."
"Không phải cậu nói đây là chìa khóa cửa ra sao?" La Giản cũng quay đầu nhìn đứa bé, khi cậu nhét khối ngọc bội nhỏ vào khe lõm kia, cậu liền cảm thấy cái cây này sinh ra biến hóa kì diệu, phảng phất như thứ gì đó luôn luôn ngủ say bị đánh thức, bắt đầu rống giận bùng nổ, điều này khiến cậu cảm thấy phi thường bất an.
"Đây quả thực là chìa khóa." Đứa nhỏ phi thường kiên trì, một chút cũng không hoảng loạn: "Tôi không lừa mọi người."
"Vậy cửa ra ở đâu? Tôi căn bản không nhìn thấy cửa ra?" La Giản không khỏi tức giận, mặc dù cậu đã toàn lực ép chặt cảm xúc xuống, cậu phát hiện mình chỉ cần đứng trước mặt đứa trẻ này, cậu liền không thể kiểm soát nổi cảm xúc của mình, cậu sẽ cảm thấy khủng hoảng không hiểu nổi, cảm giác khủng hoảng đáng sợ này không ép xuống được, quả thực muốn tra tấn cậu phát điên.
"Bình tĩnh một chút, La Giản, cửa ra ở ngay trước mặt cậu, không phải sao?" Ngữ khí đứa nhỏ dường như lộ ra một chút bất đắc dĩ.
Mà nghe xong lời này, La Giản cũng phảng phất như nghĩ tới cái gì, quay đầu nhìn thân cây thật lớn trước mắt. Thân cây này vốn dĩ khô khốc dị thường, thân cây gần như toàn bộ là màu đen, chính là màu đen kiểu cây chết, nhưng không biết từ khi nào, cây này phảng phất như sống lại, La Giản thậm chí cảm thấy nó nhẹ nhàng rung rung.
Không! Đâu chỉ nhẹ nhàng rung? Quả thực là rung càng lúc càng mạnh! Cây cổ thụ này như phát điên mà rung lắc, hai đội ngũ đều đang đứng trên thân cây, cơ hồ phải bị cây này rung lắc ném xuống! Không chỉ như vậy, thực mau mọi người đều phát hiện sự thật kinh ngạc!
Cây này! Cư nhiên sống lại!
Loại "sống lại" này không đơn giản chỉ là giàu có sinh mệnh lực, mà là chỉ, cây này cư nhiên giống như động vật vậy, nó dùng vô số rễ cây của mình như chân, dùng cành như cánh tay, giống như nhân loại mà hành động! Nó động! Lung lay đứng dậy giữa mộ thất thật lớn, bởi vì rễ cây chôn sâu vào lòng đất mà nó trở thành cột chống cho huyệt mộ này, nên thời điểm nó bắt đầu hoạt động, cũng chính là lúc huyệt mộ bắt đầu sụp đổ!
Đây là thời khắc vô cùng hỗn loạn, nhưng thực hiển nhiên, mọi người không ai muốn chết vì huyệt mộ sụp đổ! Cũng không biết ai đi đầu, cư nhiên một cái lại một cái sôi nổi bò lên thân cây, hiển nhiên mọi người đều rõ, mộ thất được chôn sâu dưới nền đất, bọn họ muốn chạy trốn khỏi đây, chỉ có thể bò lên trên, bò lên trên mặt đất!
"Mẹ nó, đây là thụ yêu ngàn năm sao?!" Đội trưởng Quỷ Hút Máu thấp giọng lầu bầu một câu, hắn đã không rảnh lo địch nhân đánh lén, lần sập mộ này rất nghiêm trọng, từng khối đá tảng lớn rơi từ trên xuống, nếu bị đập trúng, không thể tránh khỏi đầu rơi máu chảy!
Đỉnh mộ thất cao không thấy được, một mảng đen nhanh, thụ yêu thật lớn lại phảng phất như đang giãy giụa mà rung lắc, giống như muốn ném xuống tất cả những nhân loại đáng ghét đang leo ở phía trên! Hơn nữa nó cũng giãy giụa muốn lôi rễ cây đang chôn sâu dưới lòng đất ra, để nó càng lên càng cao, phảng phất như những thứ dưới lòng đất đã trưởng thành, muốn ngoi lên tắm ánh nắng mặt trời ấm áp.
Điều này khiến mọi người hành động không thuận tiện, đặc biệt là bên đội trưởng Quỷ Hút Máu, hắn thật sự không bỏ được quân sư của mình, dứt khoát để tráng hán đưa nàng cho mình, hắn ôm nữ nhân mở ra cánh dơi, bắt đầu vừa bay vừa nhảy lên những cành cây.
"Tôi đã nói, thực công bằng đi, người có thể bò ra khỏi mặt đất đầu tiên, chính là kẻ chiến thắng." Đứa nhỏ không còn đứng trên thân cây, mà là trôi nổi giữa không trung, nó một tay cầm dù, một tay ôm Phong Vũ Lam, vóc dáng bé nhỏ xác theo một người đàn ông vóc dáng cao to nhưng một chút cũng không cố sức, hơn nữa nó cũng không sợ những tảng đá thình lình rơi từ trên xuống, cái ô của nó chính là lá chắn thiên nhiên.
"La Giản, nghĩ cách bò lên đi." Đứa nhỏ tiếp tục nói: "Người đầu tiên rời khỏi mật thất, hắn lệ thuộc vào đội ngũ nào, đội ngũ đó sẽ đạt được thắng lợi, nhưng chỉ có thành viên thuận lợi rời khỏi, mới có thể nhận được phần thưởng của người thắng cuộc. Đồng thời, đội ngũ bị mật thất phán định là thua cuộc, không tính kẻ tử vong, những đội viên còn lại, sẽ tức khắc tiến vào "mật thất trừng phạt"."
La Giản không nói lời nào, cậu đầu tiên nhìn đại thụ cao không thấy đỉnh, giờ phút này đội ngũ bọn họ lâm vào hoàn cảnh xấu, một đội viên còn chưa tới, một người bị bắt cóc làm con tin, mà còn lại...
La Giản quay đầu liếc mắt nhìn Đoạn Ly bên cạnh.
Từ đầu đến cuối Đoạn Ly đều không chú ý vào đối thoại hay giằng co giữa hai đội ngũ, hắn nhìn Phong Vũ Lam không chớp mắt, phảng phất như căn bản nhịn không nổi, tay vẫn luôn nắm chặt đường đao, tựa hồ tùy thời chuẩn bị cướp người về.
"Đoạn Ly." La Giản thấp giọng gọi hắn một câu, nhưng Đoạn Ly không để ý tới cậu, vẫn nhìn Phong Vũ Lam chằm chằm không chớp mắt.
Phong Vũ Lam nói không ra lời, cậu vẫn luôn bị đứa nhỏ kia xách theo, cũng ngẩng đầu nhìn Đoạn Ly, đôi mắt có vẻ thực nhu hòa.
Nhưng cuối cùng Đoạn Ly vẫn phải nghĩ đến đại cục, tuy rằng hắn luôn tùy tâm sở dục, nhưng tại thời khắc mấu chốt này, hắn phải đưa ra quyết định, nhìn thoáng qua La Giản, nói: "Tôi giữ chân kẻ địch, cậu bò lên trên."
Suy nghĩ của Đoạn Ly quả thật không sai, hơn nữa bản thân Đoạn Ly cũng không yên lòng về A Lam, cho nên La Giản có thể hiểu quyết định của hắn. Nhưng giờ khắc này, La Giản lại sợ hãi, cậu ngẩng đầu nhìn cây cao không thấy đỉnh, nơi đó là một mảnh đen nhánh, cửa ra phảng phất như tồn tại ở một nơi xa xôi cậu không thể với tới, vĩnh viễn không thể.
Chỉ cần nghĩ tới mình sắp sửa phải đeo vận mệnh của toàn đội trên lưng, La Giản liền cảm thấy trước mắt một mảnh mê mang.
Chỉ một nháy mắt, tuy rằng giữa Đoạn Ly cùng La Giản không có nhiều giao tình, làm đồng bạn cũng là miễn cưỡng, nhưng lần này Đoạn Ly lại phảng phất nhìn thấu tâm tư La Giản, hắn thoáng vén mặt nạ lên, bại lộ khuôn mặt dưới tầm nhìn La Giản.
Nửa bên mặt hoàn hảo không tổn hao gì, một nửa còn lại đầy vết sẹo dữ tợn.
"Vết sẹo trên mặt tôi là một kẻ địch đáng sợ lưu lại." Đoạn Ly đột nhiên cười lạnh, nói: "Tôi dùng nó để đổi lấy mạng."
La Giản không hiểu ý hắn, chỉ có thể im lặng không nói gì.
Đoạn Ly lại tiếp tục nói: "Trong mật thất ăn thịt người không nhả xương này, muốn tiếp tục sống, luôn phải trả giá lớn, cho dù là một số thứ cậu vĩnh viễn không muốn mất đi, nhưng vì sống sót, cậu phải."
"Cho nên...La Giản, muốn sống, liền tự mình trốn, bởi vì không ai có thể giúp cậu."
Đoạn Ly nói xong liền nâng đao lên, xoay người, nhắm ngay đứa bé trước mắt.
La Giản khẽ cắn môi, đột nhiên nhảy lên, hướng về phía trên mà bò lên, cậu đã bị bỏ xa, bò trên cao nhất là đội trưởng Quỷ Hút Máu, cho dù hắn vẫn đang ôm theo một người, nhưng hắn có ưu thế phi hành, chẳng qua, không biết vì sao, đội trưởng Quỷ Hút Máu khi bò lên cao lại không sử dụng cánh để bay nữa, chỉ có thể cõng nữ nhân trên lưng, tay chân gian nan leo.
Theo sau đội trưởng Quỷ Hút Máu chính là tráng hán cao to ít lời kia.
La Giản xuất phát muộn một bước, nhưng thân thể cậu thực linh hoạt, cũng không có gánh nặng thừa thãi, ngược lại là người có tốc độ nhanh nhất.
"Vậy được sao?" Đứa nhỏ nhìn thoáng qua những người đang gian nan bò lên, đại thụ cao ngất vẫn không kiêng nể gì mà rung lắc, những người bò ở phía trên quả thực lung lay sắp đổ.
Đứa nhỏ thở dài một tiếng, nói với Đoạn Ly: "Tôi từng thấy qua tốc độ phi phàm của anh, kỳ thật chỉ cần anh không quan tâm bất luận ai, là có thể đủ nhẹ nhàng leo lên, là người đầu tiên bước qua cửa, hơn nữa, đội ngũ của anh cũng vì thế mà chiến thắng."
Đoạn Ly ngừng lại, nheo mắt nhìn đứa nhỏ kia: "Nhưng tôi không thể xác định chắc chắn... cho dù tôi là người đầu tiên rời khỏi mật thất, đạt được thắng lợi, cậu cũng có hoàn toàn đầy đủ thời gian xử lý hết đồng bạn của tôi, hơn nữa... tôi nhìn ra được, mục tiêu của cậu... là La Giản đi?"
Đứa nhỏ xòe tay: "Mục đích của tôi rõ ràng vậy sao?"
"Đâu chỉ như vậy, từ đầu đến cuối cậu căn bản chỉ nhằm vào một người cậu ấy." Đoạn Ly hít sâu một hơi, giơ lưỡi đao lên: "Nhưng cho dù cậu là ai, có mục đích gì, đối với tôi, căn bản không quan trọng."
"Nga... tôi hiểu." Đứa nhỏ xách theo Phong Vũ Lam dừng trên một nhành cây đang rung lắc, sờ sờ tay A lam, quay đầu lại nhìn Đoạn Ly: "Mục tiêu của anh là Phong Vũ Lam."
Đứa nhỏ dí sát vào người A Lam, mặt dính vào mặt cậu, nhưng ánh mắt vẫn nhìn Đoạn Ly: "Anh để ý cậu ấy."
Đoạn Ly mặt vô biểu tình, biện hộ: "Tôi kí khế ước cộng sinh với cậu ấy, tôi không thể không để ý."
Đứa bé cười: "Nhưng theo tôi biết, khế ước này là do anh áp đặt, hơn nữa chỉ có hiệu lực đơn phương đi? Anh chết, cậu ấy sẽ chết cùng anh, nhưng nếu cậu ấy chết, anh vẫn sống tốt."
"Xem ra cậu biết rất nhiều." Đoạn Ly nói.
Đứa nhỏ cầm tay A lam, cảm thấy đối phương cầm lại tay mình, sau đó đứa nhỏ cũng hơi mỉm cười: "Bởi vì tôi cũng thực quan tâm đến A Lam."
Đoạn Ly không bỏ qua tương tác nho nhỏ giữa hai người, tuy rằng một màn này phi thường khó thấy.
Vì thế hắn nói: "Kỳ thật tôi cũng không lo cậu làm gì A Lam, khế ước cộng sinh khiến tôi có thể ngẫu nhiên cảm nhận cảm xúc người khế ước, nhưng ngoại trừ thời điểm ban đầu tôi cảm thấy một chút cảm xúc khủng hoảng truyền từ phía em ấy,... sau khi cậu hiện thân trước mắt bọn tôi, tôi không cảm thấy nôn nóng sợ hãi khi bị bắt làm con tin từ phía A Lam."
"Mà với việc này, tôi chỉ phán đoán ra hai loại khả năng." Đoạn Ly nói: "Hoặc là cậu hoàn toàn thôi miên em ấy, làm em ấy trực tiếp tiếp thu cùng tín nhiệm cậu. Hoặc... chính là hai người các cậu vốn dĩ có tình cảm tính nhiệm lẫn nhau này."
Đứa nhỏ kia cứng đờ một giây, quay đầu nhìn Đoạn Ly, trong ánh mắt chợt lóe qua ngạc nhiên.
Đoạn Ly lại cười: "Kỳ thật tôi cũng không biết hai loại khả năng này, là cái trước hay là cái sau, nhưng trực giác nói cho tôi, là cái sau... Nói cách khác, hai người các cậu vốn dĩ đã quen biết, có lẽ ban đầu A Lam chưa nhận ra cậu là ai, nhưng sau đó em ấy nhận ra, hơn nữa lựa chọn giúp đỡ cậu."
"Tôi tôn trọng lựa chọn của em ấy, cho nên, chỉ cần cậu không tổn thương em ấy, tôi cũng sẽ lựa chọn giúp cậu."
Đứa nhỏ đột nhiên cười ra tiếng, cười đến bất đắt dĩ, vừa như cười, lại vừa như khóc, nó nói: "Tôi không cần anh giúp, tôi chỉ hi vọng... nếu anh thật sự để ý A Lam, liền đối với cậu ấy càng tốt đi."
Đứa nhỏ đột nhiên kéo Phong Vũ Lam, đẩy cậu về phía Đoạn Ly, Đoạn Ly theo bản năng thu hồi lưỡi đao, duỗi tay bắt lấy, thời điểm hắn ôm người vào lòng, ngẩng đầu nhìn, lại không thấy đứa nhỏ kia đâu.
Phong Vũ Lam túm lấy quần áo Đoạn Ly, ngẩng đầu mở to hai mắt nhìn Đoạn Ly. Đoạn Ly sờ sờ đầu người trong ngực, dò hỏi: "Không bị thương chứ?"
A Lam lắc đầu, nắm quần áo Đoạn Ly càng chặt. Một lát sau, cậu thấp giọng gọi tên hắn: "Đoạn Ly..."
Đoạn Ly lên tiếng, sau đó A Lam lại hỏi, nâng mí mắt dùng con ngươi sáng lấp lánh nhìn Đoạn Ly: "Anh thích tôi sao?"
Đoạn Ly chỉ trả lời: "Tôi không biết, tôi không muốn buông em ra, nhưng lại sợ sẽ tổn thương em."
Tôi không phải người tốt, tôi rất xấu, thực tra, thực khiến người ta chán ghét, tôi cũng đã làm rất nhiều chuyện tổn thương em, nếu cách nhau quá gần, đao của tôi nhất định sẽ cắt phải em.
Nhưng mà, nếu cách quá xa, trái tim liền sẽ đau.
___________________
Chương này dài hơn 4500 chữ, edit xong còn có hơn 3700... tui cũng không biết mình ăn bớt kiểu gì nữa haha:v Với cả có 1 đoạn tui để Đoạn Ly gọi A Lam là "cậu" hoặc "cậu ấy" là để tỏ vẻ ngạo kiều trc mặt bé trai ô đỏ thôi nha, bị phát hiện tình cảm cái là lại quay sang em. Nhưng đổi xưng hô nh quá tui sợ cũng bị loạn.... nếu có chỗ nào tui lỡ để Đoạn Ly gọi A Lam là cậu mà k phải trong chương này thì các đồng chí cmt giúp thôi nha <3 Nhiều chữ quá, tui không muốn check luôn T.T
Ngụ ý rất đơn giản, chính là "linh hồn" và "hồn phách".
Cây này phi thường khổng lồ, thân cao không thấy đỉnh, nhánh cây cùng rễ cây bén rễ vào mỗi góc huyệt mộ, nó hầu như không có lá, chỉ có cây mây khô khốc buồn tẻ, nghe nói trên cây này có vô số linh hồn bám vào, mỗi khi linh hồn muốn rời khỏi bảo hộ của cây linh phách, như khi chuyển thế đầu thai trở lại nhân gian, cây mây mà linh hồn đó bám vào, liền sẽ nở hoa.
Mà đóa hoa, dựng dục sinh mệnh.
Trước đó U linh sử dụng kỹ năng phạm vi rộng, gây ra nổ mạnh, gần như giết sạch mọi quái vật cùng nụ hoa, nhưng, luôn có một hai đóa may mắn, nằm ngoài phạm vi kỹ năng, nụ hóa cao vứt đứng trong một góc tối, vào thời điểm không ai chú ý tới, chúng nở rộ.
Trước khi nở rộ là một nụ hoa tươi đẹp màu đỏ, cánh hoa từng mảnh từng mảnh chậm rãi hé mở, từ bên trong bò ra một... ừm, một người.
Nếu giờ phút này, bất luận ai trong đám La Giản thấy được cảnh tượng trước mắt, nhất định có thể nhận ra người này là ai, đúng vậy, chính là người đàn ông tự xưng là "thần minh" kia, chính là vị "thần minh" bị kẻ truy sát một đao đâm chết, lại ở một góc tối tăm yên tĩnh trọng sinh.
"Thần...sao có thể chết?" Người đàn ông vừa bò ra từ nụ hoa, tóc hắn vẫn dài như vậy, thậm chí còn dài hơn lúc trước, kéo thành một đoạn dài trên mặt đất, người hắn ướt đẫm, nụ hoa có chất lỏng bảo hộ, giống như nước ối trong bụng mẹ.
"Hơn một ngàn năm, thể xác ta sớm đã bị hủy diệt từ lâu." Người đàn ông chậm rãi đi về phía trước, thân thể trần trụi đạp lên mặt đất gồ ghề lồi lõm, trải đầy cây mây hỗn tạp đứt đoạn, giọng hắn trầm thấp, lầm bầm lầu bầu, biểu tình lại hoảng hốt: "Ta chính là hóa thân của cây linh phách... đúng vậy, ta chính là cái cây kia... ta chính là cửa ra..."
Sau đó, người đàn ông đứng lại, không nhúc nhích, biểu tình lại trở nên dữ tợn, miệng gào rống: "Ta chính là thần!"
Mà giờ phút này, ở một bên khác của mộ thất, La Giản vừa mới bò lên thân cây thật lớn kia, tìm vị trí như đứa trẻ kia đã nói, cậu quả nhiên thấy một khe lõm nhìn tròn, khi cậu ghép hai khối ngọc vào nhau, chúng hoàn mỹ hóa thành một, như hai khối nam châm hút nhau vậy.
Không chỉ La Giản leo lên thân cây, vài người khác đều leo lên theo, bởi vì thân cây này thực lớn, nhánh cây cũng thực khổng lồ, ước chừng mấy chục người leo lên cũng được, hai đội ngũ đều không đủ nhân số, bởi vậy không trực tiếp khai chiến, mà là từng người bò lên một bên thân cây, hai bên cùng giằng co.
Nữ quân sư có vẻ đặc biệt hung, ánh mắt vẫn luôn dính lên người La Giản, mà bởi vì thân thể bị trọng thương không thể hành động, nàng vẫn luôn bị tráng hán bế lên, mà đội trưởng Quỷ Hút Máu thì phải cảnh giác cao độ, phòng ngừa địch nhân đột nhiên khai chiến.
Đứa nhỏ kia không cần leo cây, nó trực tiếp bay lên, lại không bay lên cùng đồng bạn của mình, bởi vì trên tay nó còn có con tin, thế nên nó mang theo Phong Vũ Lam cùng bay lên, đơn độc chiếm một phần thân cây.
Trong lòng Phong Vũ Lam phi thường rối rắm, cậu cảm thấy tình huống trước mắt không tốt cho đội ngũ mình, nhưng cậu lại không biết phải xử lý thế nào, ví dụ như đứa nhỏ luôn im lặng không nói đang ở cạnh cậu.
"Rốt cuộc cậu muốn gì?" A Lam nhịn không được, trộm mở miệng hỏi.
"Tôi chỉ muốn thắng." Đứa nhỏ nhẹ giọng nói.
"Nếu cậu thắng, thì phe tới liền thua, vậy sẽ ra sao? Cậu sẽ xuất hiện ở đây, cũng vì nguyên nhân này sao?" Phong Vũ Lam không nhẫn nại được, cậu muốn biết tiền căn hậu quả, cậu phải biết tín nhiệm của mình có đáng giá hay không?
Nhưng đứa nhỏ chỉ ngẩng đầu nhìn A Lam một cái, trong ánh mắt có bi thương, nó trầm mặc một lát, mới trả lời A Lam: "Trong mật thất đoàn chiến, tất cả những người còn sống trong phe thất bại sẽ tiến vào "mật thất trừng phạt", mật thất này được đông đảo người chơi gọi là "mật thất không người sống sót" hoặc "mật thất không thể trốn thoát", ý là, cho tới nay, không ai có thể chiến thắng gian mật thất này."
Lời nói của đứa nhỏ khiến Phong Vũ Lam kinh ngạc mở to mắt nhìn, nhìn đứa nhỏ chằm chằm không chớp mắt.
Đứa nhỏ lại ngẩng mặt nhìn A Lam, khuôn mặt tái nhợt lại nở nụ cười, nó tiếp tục nói: "Nhưng tớ muốn chiến thắng nó, tớ cần phải!"
Lời đứa nhỏ nói mang theo âm rung, lại tràn đầy lực lượng kiên định đáng sợ, trong nháy mắt Phong Vũ Lam phảng phất như bị chấn động, cậu há miệng thở dốc, cậu dường như muốn gọi ra cái tên kia, nhưng cuối cùng cái gì cậu cũng không nói ra.
"A Lam, trước đó tớ đeo cho cậu một cái khuyên tai, vô luận thế nào, đừng làm mất nó."
Đứa nhỏ lại tiếp lời dặn dò một câu, khiến Phong Vũ Lam theo bản năng duỗi tay sờ khuyên tai trên vành tai mình, không biết tại sao, khuyên tai này sờ có chút bỏng tay, nhiệt độ dường như rất cao, nhưng đeo trên tai, vành tại lại không cảm thấy nóng.
Bất quá, A Lam nhớ kĩ lời đứa bé dặn, gật đầu.
"Tôi đã trải qua ngàn vạn mật thất, một đường tìm tới." Đứa nhỏ nói, ngữ khí càng thêm bi thương, A Lam trong nháy mắt dường như cho rằng nó đang khóc.
"Vượt qua vô số điểm cùng giới tuyến thời gian, mới cuối cùng tìm đến nơi này."
"Không thể thất bại, tuyệt đối không thể."
Nháy mắt đứa nhỏ vừa dứt lời, bên kia, La Giản đã nhét khối ngọc bội vào "ổ khóa".
Ở nơi xa hơn, "thần minh" vừa sống lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn cây linh phách, tự nói: "Bắt đầu rồi."
Huyệt mộ thật lớn bắt đầu lay động, giống như một cơ quan thần bí bị khởi động, nó khổng lồ như vậy, chuyển động một cái tiền tác động đến toàn mộ thất, khiến tất cả mọi người cảm giác được lực lượng đang chuyển động, âm thanh ầm ầm vang vọng khắp nơi, phảng phất như hưởng ứng, mọi người còn nghe thấy dưới nền đất truyền tới các loại âm thanh bất đồng gào rống.
Quái vật trong huyệt mộ thức tỉnh.
"Đã xảy ra chuyện gì?!" Nữ quân sư quay đầu, hung ác trừng mắt nhìn đứa bé, những người khác cũng không hẹn mà cùng nhìn nó, đứa bé lại bày ra vẻ mặt vô tội, mỉm cười: "Không biết, có lẽ là khởi động phải cơ quan gì đó đi."
"Không phải cậu nói đây là chìa khóa cửa ra sao?" La Giản cũng quay đầu nhìn đứa bé, khi cậu nhét khối ngọc bội nhỏ vào khe lõm kia, cậu liền cảm thấy cái cây này sinh ra biến hóa kì diệu, phảng phất như thứ gì đó luôn luôn ngủ say bị đánh thức, bắt đầu rống giận bùng nổ, điều này khiến cậu cảm thấy phi thường bất an.
"Đây quả thực là chìa khóa." Đứa nhỏ phi thường kiên trì, một chút cũng không hoảng loạn: "Tôi không lừa mọi người."
"Vậy cửa ra ở đâu? Tôi căn bản không nhìn thấy cửa ra?" La Giản không khỏi tức giận, mặc dù cậu đã toàn lực ép chặt cảm xúc xuống, cậu phát hiện mình chỉ cần đứng trước mặt đứa trẻ này, cậu liền không thể kiểm soát nổi cảm xúc của mình, cậu sẽ cảm thấy khủng hoảng không hiểu nổi, cảm giác khủng hoảng đáng sợ này không ép xuống được, quả thực muốn tra tấn cậu phát điên.
"Bình tĩnh một chút, La Giản, cửa ra ở ngay trước mặt cậu, không phải sao?" Ngữ khí đứa nhỏ dường như lộ ra một chút bất đắc dĩ.
Mà nghe xong lời này, La Giản cũng phảng phất như nghĩ tới cái gì, quay đầu nhìn thân cây thật lớn trước mắt. Thân cây này vốn dĩ khô khốc dị thường, thân cây gần như toàn bộ là màu đen, chính là màu đen kiểu cây chết, nhưng không biết từ khi nào, cây này phảng phất như sống lại, La Giản thậm chí cảm thấy nó nhẹ nhàng rung rung.
Không! Đâu chỉ nhẹ nhàng rung? Quả thực là rung càng lúc càng mạnh! Cây cổ thụ này như phát điên mà rung lắc, hai đội ngũ đều đang đứng trên thân cây, cơ hồ phải bị cây này rung lắc ném xuống! Không chỉ như vậy, thực mau mọi người đều phát hiện sự thật kinh ngạc!
Cây này! Cư nhiên sống lại!
Loại "sống lại" này không đơn giản chỉ là giàu có sinh mệnh lực, mà là chỉ, cây này cư nhiên giống như động vật vậy, nó dùng vô số rễ cây của mình như chân, dùng cành như cánh tay, giống như nhân loại mà hành động! Nó động! Lung lay đứng dậy giữa mộ thất thật lớn, bởi vì rễ cây chôn sâu vào lòng đất mà nó trở thành cột chống cho huyệt mộ này, nên thời điểm nó bắt đầu hoạt động, cũng chính là lúc huyệt mộ bắt đầu sụp đổ!
Đây là thời khắc vô cùng hỗn loạn, nhưng thực hiển nhiên, mọi người không ai muốn chết vì huyệt mộ sụp đổ! Cũng không biết ai đi đầu, cư nhiên một cái lại một cái sôi nổi bò lên thân cây, hiển nhiên mọi người đều rõ, mộ thất được chôn sâu dưới nền đất, bọn họ muốn chạy trốn khỏi đây, chỉ có thể bò lên trên, bò lên trên mặt đất!
"Mẹ nó, đây là thụ yêu ngàn năm sao?!" Đội trưởng Quỷ Hút Máu thấp giọng lầu bầu một câu, hắn đã không rảnh lo địch nhân đánh lén, lần sập mộ này rất nghiêm trọng, từng khối đá tảng lớn rơi từ trên xuống, nếu bị đập trúng, không thể tránh khỏi đầu rơi máu chảy!
Đỉnh mộ thất cao không thấy được, một mảng đen nhanh, thụ yêu thật lớn lại phảng phất như đang giãy giụa mà rung lắc, giống như muốn ném xuống tất cả những nhân loại đáng ghét đang leo ở phía trên! Hơn nữa nó cũng giãy giụa muốn lôi rễ cây đang chôn sâu dưới lòng đất ra, để nó càng lên càng cao, phảng phất như những thứ dưới lòng đất đã trưởng thành, muốn ngoi lên tắm ánh nắng mặt trời ấm áp.
Điều này khiến mọi người hành động không thuận tiện, đặc biệt là bên đội trưởng Quỷ Hút Máu, hắn thật sự không bỏ được quân sư của mình, dứt khoát để tráng hán đưa nàng cho mình, hắn ôm nữ nhân mở ra cánh dơi, bắt đầu vừa bay vừa nhảy lên những cành cây.
"Tôi đã nói, thực công bằng đi, người có thể bò ra khỏi mặt đất đầu tiên, chính là kẻ chiến thắng." Đứa nhỏ không còn đứng trên thân cây, mà là trôi nổi giữa không trung, nó một tay cầm dù, một tay ôm Phong Vũ Lam, vóc dáng bé nhỏ xác theo một người đàn ông vóc dáng cao to nhưng một chút cũng không cố sức, hơn nữa nó cũng không sợ những tảng đá thình lình rơi từ trên xuống, cái ô của nó chính là lá chắn thiên nhiên.
"La Giản, nghĩ cách bò lên đi." Đứa nhỏ tiếp tục nói: "Người đầu tiên rời khỏi mật thất, hắn lệ thuộc vào đội ngũ nào, đội ngũ đó sẽ đạt được thắng lợi, nhưng chỉ có thành viên thuận lợi rời khỏi, mới có thể nhận được phần thưởng của người thắng cuộc. Đồng thời, đội ngũ bị mật thất phán định là thua cuộc, không tính kẻ tử vong, những đội viên còn lại, sẽ tức khắc tiến vào "mật thất trừng phạt"."
La Giản không nói lời nào, cậu đầu tiên nhìn đại thụ cao không thấy đỉnh, giờ phút này đội ngũ bọn họ lâm vào hoàn cảnh xấu, một đội viên còn chưa tới, một người bị bắt cóc làm con tin, mà còn lại...
La Giản quay đầu liếc mắt nhìn Đoạn Ly bên cạnh.
Từ đầu đến cuối Đoạn Ly đều không chú ý vào đối thoại hay giằng co giữa hai đội ngũ, hắn nhìn Phong Vũ Lam không chớp mắt, phảng phất như căn bản nhịn không nổi, tay vẫn luôn nắm chặt đường đao, tựa hồ tùy thời chuẩn bị cướp người về.
"Đoạn Ly." La Giản thấp giọng gọi hắn một câu, nhưng Đoạn Ly không để ý tới cậu, vẫn nhìn Phong Vũ Lam chằm chằm không chớp mắt.
Phong Vũ Lam nói không ra lời, cậu vẫn luôn bị đứa nhỏ kia xách theo, cũng ngẩng đầu nhìn Đoạn Ly, đôi mắt có vẻ thực nhu hòa.
Nhưng cuối cùng Đoạn Ly vẫn phải nghĩ đến đại cục, tuy rằng hắn luôn tùy tâm sở dục, nhưng tại thời khắc mấu chốt này, hắn phải đưa ra quyết định, nhìn thoáng qua La Giản, nói: "Tôi giữ chân kẻ địch, cậu bò lên trên."
Suy nghĩ của Đoạn Ly quả thật không sai, hơn nữa bản thân Đoạn Ly cũng không yên lòng về A Lam, cho nên La Giản có thể hiểu quyết định của hắn. Nhưng giờ khắc này, La Giản lại sợ hãi, cậu ngẩng đầu nhìn cây cao không thấy đỉnh, nơi đó là một mảnh đen nhánh, cửa ra phảng phất như tồn tại ở một nơi xa xôi cậu không thể với tới, vĩnh viễn không thể.
Chỉ cần nghĩ tới mình sắp sửa phải đeo vận mệnh của toàn đội trên lưng, La Giản liền cảm thấy trước mắt một mảnh mê mang.
Chỉ một nháy mắt, tuy rằng giữa Đoạn Ly cùng La Giản không có nhiều giao tình, làm đồng bạn cũng là miễn cưỡng, nhưng lần này Đoạn Ly lại phảng phất nhìn thấu tâm tư La Giản, hắn thoáng vén mặt nạ lên, bại lộ khuôn mặt dưới tầm nhìn La Giản.
Nửa bên mặt hoàn hảo không tổn hao gì, một nửa còn lại đầy vết sẹo dữ tợn.
"Vết sẹo trên mặt tôi là một kẻ địch đáng sợ lưu lại." Đoạn Ly đột nhiên cười lạnh, nói: "Tôi dùng nó để đổi lấy mạng."
La Giản không hiểu ý hắn, chỉ có thể im lặng không nói gì.
Đoạn Ly lại tiếp tục nói: "Trong mật thất ăn thịt người không nhả xương này, muốn tiếp tục sống, luôn phải trả giá lớn, cho dù là một số thứ cậu vĩnh viễn không muốn mất đi, nhưng vì sống sót, cậu phải."
"Cho nên...La Giản, muốn sống, liền tự mình trốn, bởi vì không ai có thể giúp cậu."
Đoạn Ly nói xong liền nâng đao lên, xoay người, nhắm ngay đứa bé trước mắt.
La Giản khẽ cắn môi, đột nhiên nhảy lên, hướng về phía trên mà bò lên, cậu đã bị bỏ xa, bò trên cao nhất là đội trưởng Quỷ Hút Máu, cho dù hắn vẫn đang ôm theo một người, nhưng hắn có ưu thế phi hành, chẳng qua, không biết vì sao, đội trưởng Quỷ Hút Máu khi bò lên cao lại không sử dụng cánh để bay nữa, chỉ có thể cõng nữ nhân trên lưng, tay chân gian nan leo.
Theo sau đội trưởng Quỷ Hút Máu chính là tráng hán cao to ít lời kia.
La Giản xuất phát muộn một bước, nhưng thân thể cậu thực linh hoạt, cũng không có gánh nặng thừa thãi, ngược lại là người có tốc độ nhanh nhất.
"Vậy được sao?" Đứa nhỏ nhìn thoáng qua những người đang gian nan bò lên, đại thụ cao ngất vẫn không kiêng nể gì mà rung lắc, những người bò ở phía trên quả thực lung lay sắp đổ.
Đứa nhỏ thở dài một tiếng, nói với Đoạn Ly: "Tôi từng thấy qua tốc độ phi phàm của anh, kỳ thật chỉ cần anh không quan tâm bất luận ai, là có thể đủ nhẹ nhàng leo lên, là người đầu tiên bước qua cửa, hơn nữa, đội ngũ của anh cũng vì thế mà chiến thắng."
Đoạn Ly ngừng lại, nheo mắt nhìn đứa nhỏ kia: "Nhưng tôi không thể xác định chắc chắn... cho dù tôi là người đầu tiên rời khỏi mật thất, đạt được thắng lợi, cậu cũng có hoàn toàn đầy đủ thời gian xử lý hết đồng bạn của tôi, hơn nữa... tôi nhìn ra được, mục tiêu của cậu... là La Giản đi?"
Đứa nhỏ xòe tay: "Mục đích của tôi rõ ràng vậy sao?"
"Đâu chỉ như vậy, từ đầu đến cuối cậu căn bản chỉ nhằm vào một người cậu ấy." Đoạn Ly hít sâu một hơi, giơ lưỡi đao lên: "Nhưng cho dù cậu là ai, có mục đích gì, đối với tôi, căn bản không quan trọng."
"Nga... tôi hiểu." Đứa nhỏ xách theo Phong Vũ Lam dừng trên một nhành cây đang rung lắc, sờ sờ tay A lam, quay đầu lại nhìn Đoạn Ly: "Mục tiêu của anh là Phong Vũ Lam."
Đứa nhỏ dí sát vào người A Lam, mặt dính vào mặt cậu, nhưng ánh mắt vẫn nhìn Đoạn Ly: "Anh để ý cậu ấy."
Đoạn Ly mặt vô biểu tình, biện hộ: "Tôi kí khế ước cộng sinh với cậu ấy, tôi không thể không để ý."
Đứa bé cười: "Nhưng theo tôi biết, khế ước này là do anh áp đặt, hơn nữa chỉ có hiệu lực đơn phương đi? Anh chết, cậu ấy sẽ chết cùng anh, nhưng nếu cậu ấy chết, anh vẫn sống tốt."
"Xem ra cậu biết rất nhiều." Đoạn Ly nói.
Đứa nhỏ cầm tay A lam, cảm thấy đối phương cầm lại tay mình, sau đó đứa nhỏ cũng hơi mỉm cười: "Bởi vì tôi cũng thực quan tâm đến A Lam."
Đoạn Ly không bỏ qua tương tác nho nhỏ giữa hai người, tuy rằng một màn này phi thường khó thấy.
Vì thế hắn nói: "Kỳ thật tôi cũng không lo cậu làm gì A Lam, khế ước cộng sinh khiến tôi có thể ngẫu nhiên cảm nhận cảm xúc người khế ước, nhưng ngoại trừ thời điểm ban đầu tôi cảm thấy một chút cảm xúc khủng hoảng truyền từ phía em ấy,... sau khi cậu hiện thân trước mắt bọn tôi, tôi không cảm thấy nôn nóng sợ hãi khi bị bắt làm con tin từ phía A Lam."
"Mà với việc này, tôi chỉ phán đoán ra hai loại khả năng." Đoạn Ly nói: "Hoặc là cậu hoàn toàn thôi miên em ấy, làm em ấy trực tiếp tiếp thu cùng tín nhiệm cậu. Hoặc... chính là hai người các cậu vốn dĩ có tình cảm tính nhiệm lẫn nhau này."
Đứa nhỏ kia cứng đờ một giây, quay đầu nhìn Đoạn Ly, trong ánh mắt chợt lóe qua ngạc nhiên.
Đoạn Ly lại cười: "Kỳ thật tôi cũng không biết hai loại khả năng này, là cái trước hay là cái sau, nhưng trực giác nói cho tôi, là cái sau... Nói cách khác, hai người các cậu vốn dĩ đã quen biết, có lẽ ban đầu A Lam chưa nhận ra cậu là ai, nhưng sau đó em ấy nhận ra, hơn nữa lựa chọn giúp đỡ cậu."
"Tôi tôn trọng lựa chọn của em ấy, cho nên, chỉ cần cậu không tổn thương em ấy, tôi cũng sẽ lựa chọn giúp cậu."
Đứa nhỏ đột nhiên cười ra tiếng, cười đến bất đắt dĩ, vừa như cười, lại vừa như khóc, nó nói: "Tôi không cần anh giúp, tôi chỉ hi vọng... nếu anh thật sự để ý A Lam, liền đối với cậu ấy càng tốt đi."
Đứa nhỏ đột nhiên kéo Phong Vũ Lam, đẩy cậu về phía Đoạn Ly, Đoạn Ly theo bản năng thu hồi lưỡi đao, duỗi tay bắt lấy, thời điểm hắn ôm người vào lòng, ngẩng đầu nhìn, lại không thấy đứa nhỏ kia đâu.
Phong Vũ Lam túm lấy quần áo Đoạn Ly, ngẩng đầu mở to hai mắt nhìn Đoạn Ly. Đoạn Ly sờ sờ đầu người trong ngực, dò hỏi: "Không bị thương chứ?"
A Lam lắc đầu, nắm quần áo Đoạn Ly càng chặt. Một lát sau, cậu thấp giọng gọi tên hắn: "Đoạn Ly..."
Đoạn Ly lên tiếng, sau đó A Lam lại hỏi, nâng mí mắt dùng con ngươi sáng lấp lánh nhìn Đoạn Ly: "Anh thích tôi sao?"
Đoạn Ly chỉ trả lời: "Tôi không biết, tôi không muốn buông em ra, nhưng lại sợ sẽ tổn thương em."
Tôi không phải người tốt, tôi rất xấu, thực tra, thực khiến người ta chán ghét, tôi cũng đã làm rất nhiều chuyện tổn thương em, nếu cách nhau quá gần, đao của tôi nhất định sẽ cắt phải em.
Nhưng mà, nếu cách quá xa, trái tim liền sẽ đau.
___________________
Chương này dài hơn 4500 chữ, edit xong còn có hơn 3700... tui cũng không biết mình ăn bớt kiểu gì nữa haha:v Với cả có 1 đoạn tui để Đoạn Ly gọi A Lam là "cậu" hoặc "cậu ấy" là để tỏ vẻ ngạo kiều trc mặt bé trai ô đỏ thôi nha, bị phát hiện tình cảm cái là lại quay sang em. Nhưng đổi xưng hô nh quá tui sợ cũng bị loạn.... nếu có chỗ nào tui lỡ để Đoạn Ly gọi A Lam là cậu mà k phải trong chương này thì các đồng chí cmt giúp thôi nha <3 Nhiều chữ quá, tui không muốn check luôn T.T
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.