Chương 105
Tử Giới
11/09/2020
La Giản đã leo lên rất cao, cây cổ thụ này vẫn điên cuồng rung lắc, mà huyệt mộ khổng lồ cũng đang không ngừng sụp đổ, cũng may mộ thất còn có mấy cây trụ La Mã, giảm chậm tốc độ sụp đổ của huyệt mộ, nhưng mà cây cổ thụ vẫn cứ cao không thấy đỉnh, trước mắt một mảng đen nhánh, đội trưởng Quỷ Hút Máu leo ở cao hơn không biết dùng đạo cụ gì chiếu sáng, dùng để quan sát cùng tránh né những hòn đá thỉnh thoảng sẽ rơi từ trên xuống.
Tráng hán vốn dĩ ở trước La Giản lúc này cũng đã tụt lại phía sau, thể trạng hắn tương đối to lớn, tuy rằng sức lực lớn, nhưng cũng không thích hợp hành động leo cây này, cũng không đủ linh hoạt. Hơn nữa thụ yêu này không chỉ run tới run đi, còn điều khiển những nhánh cây mây trên người mình tới đột kích đám người La Giản.
Thời điểm La Giản leo cây không tự giác mà vận chuyển tâm pháp, thực thần kỳ, cây cổ thụ kia dường như hoàn toàn bỏ qua cậu, cây mây cư nhiên cũng không công kích, mặc La Giản sung sướng mà bò tới bò đi trên cây.
Lúc leo lên La Giản cúi xuống nhìn thoáng qua mặt đất, kẻ truy sát sớm đã biến mất vô tung vô ảnh, La Giản biết hắn sẽ không giúp mình, mỗi khi đến thời khắc mấu chốt này, kẻ truy sát sẽ rời khỏi La Giản, hắn để mọi nguy hiểm cùng tà ác lại cho mình La Giản đối mặt, không chút lưu tình nào, cũng không chút nào bận tâm tới cảm xúc của La Giản.
Nhưng đây là điều bắt buộc.
La Giản rất rõ ràng, kẻ truy sát đã giúp đỡ bọn họ quá nhiều, nếu tiếp tục, mật thất không có khả năng sẽ cho phép, điều này không chỉ khiến đám người La Giản lâm vào hoàn cảnh càng thêm nguy hiểm, cũng sẽ khiến kẻ truy sát phải chịu trừng phạt của mật thất.
Bởi vậy, con đường kế tiếp phải đi, chỉ có thể dựa vào chính La Giản.
Đoạn Ly cùng Phong Vũ Lam ở xa xa, cũng đuổi kịp tiết tấu, bắt đầu leo lên, từ khi đứa trẻ kia biến mất, A Lam liền bảo Đoạn Ly rằng đứa nhỏ kia đã rời khỏi, còn nó đi đâu, A Lam cũng không biết.
Ở sau cùng chính là U linh cơ hồ đã bị quên mất, trên thực tế tốc độ của hắn cũng không chậm, nếu trường hợp bình thường, hắn thực mau có thể đuổi kịp mọi người, hội hợp cùng đội ngũ của mình, nhưng vấn đề là, trên đường hắn liền gặp phải một chút sự cố ngoài ý muốn.
Khi U linh vừa bước tới phần rễ thụ yêu, cây này đang lên cơn điên, rễ cây giãy giụa muốn thoát khỏi bùn đất cùng nham thạch, cũng bởi vậy, cây mây đem một số thứ nguyên bản ở dưới nền đất cũng lôi ra theo.
Như U linh thấy, hắn cư nhiên phát hiện những cây mây đó lôi một bộ thi thể từ dưới nền đất ra, U linh chần chờ một chút, muốn đi vào quan sát thi thể kia một chút, bởi vì hắn ý thức được quần áo cùng trang điểm trên thi thể kia đều không phù hợp với vật bồi táng của tòa huyệt mộ cổ xưa này, quần áo kia cho dù xám xịt, cũng là trang phục hiện đại điển hình.
Mà khi U linh tới gần liền thấy sự tình không thể tưởng tượng nổi, khi hắn bò lên cây mây tiếp cận bộ thi thể kia, "thi thể" đột nhiên nhúc nhích một cái, chính xác giống như đã chết rồi mà sống lại, người này mở mắt, hơn nữa quay đầu nhìn U linh.
Nếu La Giản còn ở nơi này, nhất định sẽ nhận ra, bộ "thi thể" đào mồ sống dậy này chính là tên hề lúc trước cậu luôn cho rằng đã bị mình giết chết.
Có thể do luôn bị chôn dưới nền đất, trang điểm trên mặt tên hề đều lem nhem cả, khiến mặt hắn thực mơ hồ, tóc cũng lung tung rối loạn dính thành một cục, quần áo trên người dơ hề hề không nhìn ra màu sắc ban đầu, trên cổ hắn cũng quấn một tầng băng gạc thật dày giống La Giản, đây không thể nghi ngờ, là lý do giúp hắn đào thoát khỏi tay Tử thần.
Chỉ là ánh mắt tên hề có chút dại ra, biểu tình trông như rối gỗ. Khi hắn vừa đào mồ sống dậy, hắn nhìn thấy U linh ở trước mặt cảnh giác nhìn hắn trừng trừng, hắn lại phảng phất như nhìn thấy sự vật gì không hiểu nổi, hơi nghiêng nghiêng đầu.
U linh cũng chần chờ một lát, nhưng cũng chỉ một lát, trong chiến trường mật thất hỗn loạn, bất luận người nào bạn gặp phải, không phải đồng bạn thì chính là địch nhân! Bởi vậy khi bạn gặp phải địch nhân, không cần do dự, ra tay giết chết hắn!
Bởi vậy U linh nâng súng lên, nhắm ngay địch nhân trước mắt liền bóp cò, nhưng khiến hắn giật mình chính là, tên hề đối diện hơi hơi cúi đầu, trong vòng 0.1 giây mà né tránh viên đạn của U linh, khoảng cách giữa bọn họ chỉ có mười mấy mét, tốc độ cùng ý thức phản ứng này, quả thực không phải nhân loại có thể làm được.
U linh không tiếp tục kinh ngạc, hắn nhanh chóng bắn vài phát, kĩ thuật bắn súng của hắn thập phần tinh chuẩn, cho dù phản ứng của kẻ địch nhanh đến thế nào, nhưng vẫn luôn có một viên đạn có thể trúng mục tiêu, vì thế bả vai gần phía ngực tên hề liền bị trúng đạn.
Lực của viên đạn khiên tên hề lùi về phía sau nửa bước, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua nơi mình bị thương, trên mặt không biểu lộ bất luận cảm xúc đau đớn do bị thương nào, hắn thập phần bình tĩnh, lại ngẩng đầu nhìn U linh.
"Nhiệm vụ bị cản trở." Tên hề như biến thành người máy, dùng âm thanh cứng nhắc hơn nữa không chút phập phồng mà lầm bầm, mục tiêu lại một khắc không rời, nhìn chăm chú vào U linh, nói: "Bắt đầu diệt trừ chướng ngại vật."
Tên hề nói xong, thân thể liền thoáng uốn lượn hơn nữa nghiêng về phía trước, đôi tay hắn cũng không biết từ đâu lấy ra mấy cái dao phẫu thuật, kẹp giữa ngón tay mình, làm ra động tác chuẩn bị tiến về phía U linh. U linh lập tức cảnh giác vạn phần, ý thức chiến đấu dẫn dắt hắn làm ra động tác tiếp theo, U linh cầm vũ khí của mình che trước ngực, làm ra động tác phòng thủ.
Nhưng động tác phòng ngự của U linh còn chưa hoàn thành, liền thấy tên hề đối diện trong vòng một khắc liền xuất hiện trước mặt mình, tốc độ kia nhanh tới mức... Trong một thoáng khiến U linh nghĩ tới Đoạn Ly, nhưng tên hề cũng không phải Đoạn Ly, tuy rằng hắn cũng có được tốc độ nhanh đến thái quá như vậy, so với người lúc trước đối chiến cùng La Giản, quả thực là hai người khác nhau!
U linh trong nháy mắt liền bị áp sát, nhưng hắn thân kinh bách chiến, thực mau liền kéo dãn khoảng cách với kẻ địch, tên hề lại đột nhiên dùng dao phẫu thuật trong tay, như ám khí mà ném về phía U linh, lưỡi đao xẹt qua, U linh tránh không kịp, rất nhanh liền cảm giác được trên mặt mình bị cắt ra một miệng vết thương.
Vốn dĩ trước đó chiến đấu cùng hai kẻ truy sát đã khiến U linh bị thương, lúc này càng khiến hắn ý thức được trạng thái bản thân không thích hợp chiến đấu, hơn nữa kẻ địch... U linh nheo mắt lại, sức chiến đấu này hoàn toàn khác so với đám đội trưởng Quỷ Hút Máu linh tinh kia.
Đội ngũ quân địch có bao nhiêu người, cơ bản U linh đều đã gặp qua, tuy hắn chưa gặp qua đứa nhỏ cầm dù, nhưng hắn ý thức được trong đội quân địch xác thật có người có kĩ năng mê hoặc nhân tâm, cùng loại với thôi miền gì đó, cũng có thể là kỹ năng ma pháp nào đó, nhưng người đó tuyệt đối không phải tên hề trước mắt, mật thất sẽ không cho người nào năng lực cận chiến cường đại, lại còn cho hắn "kỹ năng ma pháp" đặc thù.
Vì thế, U linh thực mau liền đoán ra thân phận tên hề, hơn nữa đám hóa trang trên mặt hắn tuy lem nhem nhưng vẫn có thể nhìn ra một khuôn mặt hề, U linh liền đoán được người trước mắt chính là tên hề La Giản đã từng nhắc tới, tên hề cậu cho rằng đã bị giết chết. Nhưng, tên hề này nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn phải chết rồi? Hoặc có ai cứu hắn sao?
Lúc La Giản ở cùng U linh, cậu đã miêu tả cho U linh quá trình giao thủ cùng tên hề trong đường hầm nhỏ hẹp, hơn nữa cũng ôm suy nghĩ đồng quy vu tận mà liều mạng với đối phương, cuối cùng lại không thể hiểu được mà được ai đó cứu.
Nhưng trong miêu tả của La Giản, tên hề không nên lợi hại như hiện tại.
Không nên.
U linh cảm thấy thực khó giải quyết, sau vài lần giao phong, hắn phát hiện bản thân căn bản không thể chiếm thượng phong, ngược lại số lượng vết thương trên người lại gia tăng, tên hề đã chết mà sống lại này quả thực giống như máy móc bị phá hủy rồi lại lắp lại nâng cấp, hoàn toàn được hồi sinh, mọi chiêu thức công kích đều hoàn mỹ không có khuyết điểm.
Ban đầu, công kích tên hề còn có một chút chần chờ, phảng phất như thân thể chưa thích ứng loại tốc độ này, nhưng sau vài lần giao phong, U linh cảm thấy đối phương bắt đầu thích ứng, tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, hơn nữa vũ khí dao phẫu thuật của hắn cư nhiên cũng có thể hiện ra từ không trung trống rỗng, hơn nữa số lượng rất lớn!
U linh lui một bước lại một bước, gần như là vừa đánh vừa chạy trốn! Nhưng tên hề thực rõ ràng không muốn để hắn tiếp tục chạy trốn, hắn cầm một dao phẫu thuật ngắm ngay U linh, phảng phất như đang suy nghĩ nên cắt U linh thành mấy phần thì ổn, đối mắt thoáng nheo lại, thấp giọng nói một câu: "Cắt thần kinh."
Vừa dứt lời, U linh lập tức cảm thấy đại não mình truyền tới một trận đau xuyên tim xuyên xương cốt, nhưng đau đớn này kéo dài chưa tới một giây đồng hồ, lập tức liền đình chỉ, U linh che đầu lại, không thể hiểu nổi nhìn về phía địch nhân, lại thấy tên hề cứng đờ tại chỗ, mà bên cạnh hắn đột ngột hiện ra một người.
Đúng là đứa nhỏ biến mất trước mặt đám người Đoạn Ly trước đó.
"Không cần tổn thương hắn!" Đứa nhỏ đặt một bàn tay lên vai tên hề, sắc mặt có chút âm trầm.
Tên hề vẫn một khuôn mặt máy móc không biểu tình, lẩm bẩm: "Kết thúc diệt trừ chướng ngại vật."
Đứa nhỏ hít sâu một hơi, nói với tên hề: "Nghe mệnh lệnh ––– hiện tại đi tới cửa ra, thoát khỏi mật thất."
"Tiếp nhận mệnh lệnh, bắt đầu chấp hành." Tên hề nghe theo chỉ huy, xoay người rời khỏi. Tốc độ hắn rất nhanh, nhưng hắn cũng không leo lên cây cổ thụ, ngược lại, theo những rễ cây đó, nhảy vào hầm ngầm phía dưới đám rễ cây.
Sau khi tên hề rời khỏi, đứa nhỏ quay đầu liếc nhìn U linh một cái, nhưng cũng không có ý định nói chuyện với hắn, xoay người tựa hồ cũng muốn chạy, U linh chần chờ một chút, lên tiếng giữ nó lại: "Từ từ –– cậu là ai? Tại sao lại cứu tôi?"
Đứa nhỏ kia dừng một chút, vẫn không để ý tới U linh, trong nháy mắt liền biến mất.
U linh chỉ một thoáng liền biến thành một mình lẻ loi, trên người hắn đầy các loại miệng vết thương, nhưng hắn cảm thấy mình dường như cũng không có thời gian để xử lý vết thương, bởi vì hắn nghe thấy chỉ thị đứa nhỏ kia nói với tên hề –– hiện tại đi tới cửa ra, thoát khỏi mật thất.
Dưới tình huống bình thường, mình không nên tin tưởng những lời này, có lẽ chỉ là một cái bẫy...
Nhưng mà –––
Ánh mắt U linh lập lòe, hắn bò dậy, theo dấu vết tên hề lưu lại mà đuổi theo, hắn cũng nhảy vào động đất lớn dưới nền đất, thực mau hắn liền phát hiện mình rơi vào một đường hầm tối đen, lấy từ trong túi đèn pin loại nhỏ ra, đi theo dấu chân tên hề lưu lại, bắt đầu đi tìm cửa ra.
Tráng hán vốn dĩ ở trước La Giản lúc này cũng đã tụt lại phía sau, thể trạng hắn tương đối to lớn, tuy rằng sức lực lớn, nhưng cũng không thích hợp hành động leo cây này, cũng không đủ linh hoạt. Hơn nữa thụ yêu này không chỉ run tới run đi, còn điều khiển những nhánh cây mây trên người mình tới đột kích đám người La Giản.
Thời điểm La Giản leo cây không tự giác mà vận chuyển tâm pháp, thực thần kỳ, cây cổ thụ kia dường như hoàn toàn bỏ qua cậu, cây mây cư nhiên cũng không công kích, mặc La Giản sung sướng mà bò tới bò đi trên cây.
Lúc leo lên La Giản cúi xuống nhìn thoáng qua mặt đất, kẻ truy sát sớm đã biến mất vô tung vô ảnh, La Giản biết hắn sẽ không giúp mình, mỗi khi đến thời khắc mấu chốt này, kẻ truy sát sẽ rời khỏi La Giản, hắn để mọi nguy hiểm cùng tà ác lại cho mình La Giản đối mặt, không chút lưu tình nào, cũng không chút nào bận tâm tới cảm xúc của La Giản.
Nhưng đây là điều bắt buộc.
La Giản rất rõ ràng, kẻ truy sát đã giúp đỡ bọn họ quá nhiều, nếu tiếp tục, mật thất không có khả năng sẽ cho phép, điều này không chỉ khiến đám người La Giản lâm vào hoàn cảnh càng thêm nguy hiểm, cũng sẽ khiến kẻ truy sát phải chịu trừng phạt của mật thất.
Bởi vậy, con đường kế tiếp phải đi, chỉ có thể dựa vào chính La Giản.
Đoạn Ly cùng Phong Vũ Lam ở xa xa, cũng đuổi kịp tiết tấu, bắt đầu leo lên, từ khi đứa trẻ kia biến mất, A Lam liền bảo Đoạn Ly rằng đứa nhỏ kia đã rời khỏi, còn nó đi đâu, A Lam cũng không biết.
Ở sau cùng chính là U linh cơ hồ đã bị quên mất, trên thực tế tốc độ của hắn cũng không chậm, nếu trường hợp bình thường, hắn thực mau có thể đuổi kịp mọi người, hội hợp cùng đội ngũ của mình, nhưng vấn đề là, trên đường hắn liền gặp phải một chút sự cố ngoài ý muốn.
Khi U linh vừa bước tới phần rễ thụ yêu, cây này đang lên cơn điên, rễ cây giãy giụa muốn thoát khỏi bùn đất cùng nham thạch, cũng bởi vậy, cây mây đem một số thứ nguyên bản ở dưới nền đất cũng lôi ra theo.
Như U linh thấy, hắn cư nhiên phát hiện những cây mây đó lôi một bộ thi thể từ dưới nền đất ra, U linh chần chờ một chút, muốn đi vào quan sát thi thể kia một chút, bởi vì hắn ý thức được quần áo cùng trang điểm trên thi thể kia đều không phù hợp với vật bồi táng của tòa huyệt mộ cổ xưa này, quần áo kia cho dù xám xịt, cũng là trang phục hiện đại điển hình.
Mà khi U linh tới gần liền thấy sự tình không thể tưởng tượng nổi, khi hắn bò lên cây mây tiếp cận bộ thi thể kia, "thi thể" đột nhiên nhúc nhích một cái, chính xác giống như đã chết rồi mà sống lại, người này mở mắt, hơn nữa quay đầu nhìn U linh.
Nếu La Giản còn ở nơi này, nhất định sẽ nhận ra, bộ "thi thể" đào mồ sống dậy này chính là tên hề lúc trước cậu luôn cho rằng đã bị mình giết chết.
Có thể do luôn bị chôn dưới nền đất, trang điểm trên mặt tên hề đều lem nhem cả, khiến mặt hắn thực mơ hồ, tóc cũng lung tung rối loạn dính thành một cục, quần áo trên người dơ hề hề không nhìn ra màu sắc ban đầu, trên cổ hắn cũng quấn một tầng băng gạc thật dày giống La Giản, đây không thể nghi ngờ, là lý do giúp hắn đào thoát khỏi tay Tử thần.
Chỉ là ánh mắt tên hề có chút dại ra, biểu tình trông như rối gỗ. Khi hắn vừa đào mồ sống dậy, hắn nhìn thấy U linh ở trước mặt cảnh giác nhìn hắn trừng trừng, hắn lại phảng phất như nhìn thấy sự vật gì không hiểu nổi, hơi nghiêng nghiêng đầu.
U linh cũng chần chờ một lát, nhưng cũng chỉ một lát, trong chiến trường mật thất hỗn loạn, bất luận người nào bạn gặp phải, không phải đồng bạn thì chính là địch nhân! Bởi vậy khi bạn gặp phải địch nhân, không cần do dự, ra tay giết chết hắn!
Bởi vậy U linh nâng súng lên, nhắm ngay địch nhân trước mắt liền bóp cò, nhưng khiến hắn giật mình chính là, tên hề đối diện hơi hơi cúi đầu, trong vòng 0.1 giây mà né tránh viên đạn của U linh, khoảng cách giữa bọn họ chỉ có mười mấy mét, tốc độ cùng ý thức phản ứng này, quả thực không phải nhân loại có thể làm được.
U linh không tiếp tục kinh ngạc, hắn nhanh chóng bắn vài phát, kĩ thuật bắn súng của hắn thập phần tinh chuẩn, cho dù phản ứng của kẻ địch nhanh đến thế nào, nhưng vẫn luôn có một viên đạn có thể trúng mục tiêu, vì thế bả vai gần phía ngực tên hề liền bị trúng đạn.
Lực của viên đạn khiên tên hề lùi về phía sau nửa bước, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua nơi mình bị thương, trên mặt không biểu lộ bất luận cảm xúc đau đớn do bị thương nào, hắn thập phần bình tĩnh, lại ngẩng đầu nhìn U linh.
"Nhiệm vụ bị cản trở." Tên hề như biến thành người máy, dùng âm thanh cứng nhắc hơn nữa không chút phập phồng mà lầm bầm, mục tiêu lại một khắc không rời, nhìn chăm chú vào U linh, nói: "Bắt đầu diệt trừ chướng ngại vật."
Tên hề nói xong, thân thể liền thoáng uốn lượn hơn nữa nghiêng về phía trước, đôi tay hắn cũng không biết từ đâu lấy ra mấy cái dao phẫu thuật, kẹp giữa ngón tay mình, làm ra động tác chuẩn bị tiến về phía U linh. U linh lập tức cảnh giác vạn phần, ý thức chiến đấu dẫn dắt hắn làm ra động tác tiếp theo, U linh cầm vũ khí của mình che trước ngực, làm ra động tác phòng thủ.
Nhưng động tác phòng ngự của U linh còn chưa hoàn thành, liền thấy tên hề đối diện trong vòng một khắc liền xuất hiện trước mặt mình, tốc độ kia nhanh tới mức... Trong một thoáng khiến U linh nghĩ tới Đoạn Ly, nhưng tên hề cũng không phải Đoạn Ly, tuy rằng hắn cũng có được tốc độ nhanh đến thái quá như vậy, so với người lúc trước đối chiến cùng La Giản, quả thực là hai người khác nhau!
U linh trong nháy mắt liền bị áp sát, nhưng hắn thân kinh bách chiến, thực mau liền kéo dãn khoảng cách với kẻ địch, tên hề lại đột nhiên dùng dao phẫu thuật trong tay, như ám khí mà ném về phía U linh, lưỡi đao xẹt qua, U linh tránh không kịp, rất nhanh liền cảm giác được trên mặt mình bị cắt ra một miệng vết thương.
Vốn dĩ trước đó chiến đấu cùng hai kẻ truy sát đã khiến U linh bị thương, lúc này càng khiến hắn ý thức được trạng thái bản thân không thích hợp chiến đấu, hơn nữa kẻ địch... U linh nheo mắt lại, sức chiến đấu này hoàn toàn khác so với đám đội trưởng Quỷ Hút Máu linh tinh kia.
Đội ngũ quân địch có bao nhiêu người, cơ bản U linh đều đã gặp qua, tuy hắn chưa gặp qua đứa nhỏ cầm dù, nhưng hắn ý thức được trong đội quân địch xác thật có người có kĩ năng mê hoặc nhân tâm, cùng loại với thôi miền gì đó, cũng có thể là kỹ năng ma pháp nào đó, nhưng người đó tuyệt đối không phải tên hề trước mắt, mật thất sẽ không cho người nào năng lực cận chiến cường đại, lại còn cho hắn "kỹ năng ma pháp" đặc thù.
Vì thế, U linh thực mau liền đoán ra thân phận tên hề, hơn nữa đám hóa trang trên mặt hắn tuy lem nhem nhưng vẫn có thể nhìn ra một khuôn mặt hề, U linh liền đoán được người trước mắt chính là tên hề La Giản đã từng nhắc tới, tên hề cậu cho rằng đã bị giết chết. Nhưng, tên hề này nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn phải chết rồi? Hoặc có ai cứu hắn sao?
Lúc La Giản ở cùng U linh, cậu đã miêu tả cho U linh quá trình giao thủ cùng tên hề trong đường hầm nhỏ hẹp, hơn nữa cũng ôm suy nghĩ đồng quy vu tận mà liều mạng với đối phương, cuối cùng lại không thể hiểu được mà được ai đó cứu.
Nhưng trong miêu tả của La Giản, tên hề không nên lợi hại như hiện tại.
Không nên.
U linh cảm thấy thực khó giải quyết, sau vài lần giao phong, hắn phát hiện bản thân căn bản không thể chiếm thượng phong, ngược lại số lượng vết thương trên người lại gia tăng, tên hề đã chết mà sống lại này quả thực giống như máy móc bị phá hủy rồi lại lắp lại nâng cấp, hoàn toàn được hồi sinh, mọi chiêu thức công kích đều hoàn mỹ không có khuyết điểm.
Ban đầu, công kích tên hề còn có một chút chần chờ, phảng phất như thân thể chưa thích ứng loại tốc độ này, nhưng sau vài lần giao phong, U linh cảm thấy đối phương bắt đầu thích ứng, tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, hơn nữa vũ khí dao phẫu thuật của hắn cư nhiên cũng có thể hiện ra từ không trung trống rỗng, hơn nữa số lượng rất lớn!
U linh lui một bước lại một bước, gần như là vừa đánh vừa chạy trốn! Nhưng tên hề thực rõ ràng không muốn để hắn tiếp tục chạy trốn, hắn cầm một dao phẫu thuật ngắm ngay U linh, phảng phất như đang suy nghĩ nên cắt U linh thành mấy phần thì ổn, đối mắt thoáng nheo lại, thấp giọng nói một câu: "Cắt thần kinh."
Vừa dứt lời, U linh lập tức cảm thấy đại não mình truyền tới một trận đau xuyên tim xuyên xương cốt, nhưng đau đớn này kéo dài chưa tới một giây đồng hồ, lập tức liền đình chỉ, U linh che đầu lại, không thể hiểu nổi nhìn về phía địch nhân, lại thấy tên hề cứng đờ tại chỗ, mà bên cạnh hắn đột ngột hiện ra một người.
Đúng là đứa nhỏ biến mất trước mặt đám người Đoạn Ly trước đó.
"Không cần tổn thương hắn!" Đứa nhỏ đặt một bàn tay lên vai tên hề, sắc mặt có chút âm trầm.
Tên hề vẫn một khuôn mặt máy móc không biểu tình, lẩm bẩm: "Kết thúc diệt trừ chướng ngại vật."
Đứa nhỏ hít sâu một hơi, nói với tên hề: "Nghe mệnh lệnh ––– hiện tại đi tới cửa ra, thoát khỏi mật thất."
"Tiếp nhận mệnh lệnh, bắt đầu chấp hành." Tên hề nghe theo chỉ huy, xoay người rời khỏi. Tốc độ hắn rất nhanh, nhưng hắn cũng không leo lên cây cổ thụ, ngược lại, theo những rễ cây đó, nhảy vào hầm ngầm phía dưới đám rễ cây.
Sau khi tên hề rời khỏi, đứa nhỏ quay đầu liếc nhìn U linh một cái, nhưng cũng không có ý định nói chuyện với hắn, xoay người tựa hồ cũng muốn chạy, U linh chần chờ một chút, lên tiếng giữ nó lại: "Từ từ –– cậu là ai? Tại sao lại cứu tôi?"
Đứa nhỏ kia dừng một chút, vẫn không để ý tới U linh, trong nháy mắt liền biến mất.
U linh chỉ một thoáng liền biến thành một mình lẻ loi, trên người hắn đầy các loại miệng vết thương, nhưng hắn cảm thấy mình dường như cũng không có thời gian để xử lý vết thương, bởi vì hắn nghe thấy chỉ thị đứa nhỏ kia nói với tên hề –– hiện tại đi tới cửa ra, thoát khỏi mật thất.
Dưới tình huống bình thường, mình không nên tin tưởng những lời này, có lẽ chỉ là một cái bẫy...
Nhưng mà –––
Ánh mắt U linh lập lòe, hắn bò dậy, theo dấu vết tên hề lưu lại mà đuổi theo, hắn cũng nhảy vào động đất lớn dưới nền đất, thực mau hắn liền phát hiện mình rơi vào một đường hầm tối đen, lấy từ trong túi đèn pin loại nhỏ ra, đi theo dấu chân tên hề lưu lại, bắt đầu đi tìm cửa ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.