Chương 1: Bắt Đầu
Debrain
01/09/2023
Sắc trời dần tối, đám mây màu đỏ rực dần chuyển thành màu đen. Khi ánh đèn các tầng lầu của Tháp thế giới sáng lên, lúc này mới thấy được màn đêm bắt đầu.
Kết thúc chương trình học ngày hôm nay, Thi Nhược Hàm ở trong phòng học im lặng thu dọn đồ đạc, một mình trở về ký túc xá. Đến cửa, ở trong túi lục một lúc lâu mới từ các loại đồ vật nhỏ bên trong tìm được một mảnh kim loại nhỏ, đây là chìa khóa của ký túc xá. Dù là ở thời đại này, công nghệ nhận dạng vân tay và khuôn mặt đã là cấp bậc khoa học kỹ thuật cơ bản nhưng ở toà tháp bên trong vẫn là không đúng lúc dùng phương thức truyền thống nhất. Mảnh kim loại ăn khớp vào rãnh, cửa phòng loé lên ánh sáng kim loại lạnh lẽo từ từ di chuyển ra xa.
Hôm nay là ngày cuối cùng của khóa học tại tháp Thế giới.
Thi Nhược Hàm đem tạp vật trên người dỡ xuống, quang não*, đồ vật trong túi, bảng hiển thị sách điện tử, vật phẩm trang sức được lựa chọn kỹ càng...
Quang não: có thể hiểu đơn giản là bản nâng level và tích hợp của máy tính, điện thoại, hệ thống của thời nay. Mỗi người đều có một “quang não”. Có quãng não xịn, quang não bình thường. Quang não xin có nhiều chức năng hơn, ví dụ như kiểm tra sức khỏe, điều tra kho tư liệu; nó cũng có nhiều quyền hạn hơn, có thể thâm nhập vào những nơi có độ bảo mật cao.
Thật vất vả mới khôi phục lại trạng thái hàng ngày ở nhà, cô thở dài một hơi nằm trên sofa. Sofa là chất bông, bề mặt dùng sợi co dãn nhân tạo có độ thô vừa phải, bông xốp bên trong do người máy gia đình xử lý sạch sẽ mỗi ngày, độ cong của chỗ dựa lưng cũng phù hợp với cơ học cơ thể con người. Từ sofa nhìn lên, đồ dùng trong ký túc xá này cũng đã rất cầu kỳ.
Vốn thứ này cũng chính là tiêu chuẩn không cần lương phẩm, chỉ tiếc thời đại này đã không còn là cái mà cô quen thuộc nữa.
Thời gian bây giờ là năm 2439 tinh lịch, nỗ lực tìm kiếm sinh vật ngoài trái đất của nhân loại cuối cùng đã có đền đáp... Chủng tộc đã đáp lại với sự phát triển khoa học kỹ thuật mạnh mẽ hơn, chẳng qua không phải hợp tác cùng nhau mà là chiến tranh. Nhiễm sắc thể Y cũng ở trong chiến hỏa liên miên bắt đầu tiến hóa, hoặc là nói biến dị, đem nam giới biến thành loại sinh vật là thú nhân chỉ tồn tại ở trong tiểu thuyết.
Nam nhân có thể thú hoá sẽ có được năng lực tác chiến mạnh hơn. Đồng thời, trình độ khoa học kỹ thuật cũng bộc phát tăng vọt có được trình độ văn minh loại hai. Đến đây, hai chủng tộc mới bắt đầu tạm thời hòa bình. Điều khiến nhân loại lo lắng nhất chính là, tại sao chủng tộc tiến bộ hơn của nền văn minh này lại phải không ngại ngàn dặm di cư qua các thiên hà.
"Nguyên nhân là Trùng tộc tấn công đã làm cho bọn họ không còn chỗ ở..." Thi Nhược Hàm nhìn tư liệu trên sách điện tử khẽ đọc lên tiếng.
Sau khi tinh thần lực thú hoá của nam giới càng lúc càng cuồng bạo cần phải có tinh thần lực của nữ giới khai thông định kỳ mới có thể giảm bớt. Cũng bởi vì nhiễm sắc thể mang đến năng lực bên ngoài cũng mang theo tính xâm lược cực lớn, nữ giới càng thưa thớt, sinh sản tự nhiên đã hoàn toàn không có khả năng kéo dài chủng tộc, coi như là gen cải tạo đều là vô cùng khó khăn mới có thể sinh ra một sinh mệnh.
Tháp thế giới lại là tháp ngà của nữ giới, mỗi nữ giới ở chỗ này phải tiến hành kiểm tra tinh thần lực của mình, sử dụng dạy học, ứng dụng đơn giản, phòng thân phản kích,... Sau khi kết thúc ba năm giáo dục cơ bản được phân đến học viện cao hơn một bậc bắt đầu tiến thêm một bước học tập cùng với ứng dụng thực tế... dùng tinh thần lực khai thông cho các nam giới của học viện.
“A, Nhược Hàm, em về thật sớm.” Lúc này, có một cô gái tóc màu nâu cuộn sóng đi vào từ cửa kim loại.
Đôi mắt của cô ấy là màu xanh lục nhạt, những lọn tóc gợn sóng biểu hiện ra cảm giác bồng bềnh tuyệt vời, trước ngực nở nang, eo không tính là nhỏ quá, trên đùi cũng hơi lộ ra cảm giác thịt nhưng sẽ không có vẻ mập mạp, chỉ có thể nói là rất vừa vặn.
Cô ấy cũng thuần thục thu dọn đồ đạc của mình, sau đó cũng tùy tiện ngã xuống bên cạnh Thi Nhược Hàm.
“Bình thường em cũng không có việc gì.” Thi Nhược Hàm ngừng ôn tập, đơn giản đáp lại một câu: “Chị chuẩn bị khi nào thì đi đây?”
Cô gái này là Ngô Thần, bạn cùng phòng của cô. Bởi vì địa vị của phụ nữ cực cao, cho dù là ký túc xá có chừng mười người ở cũng dư dả nhưng chỉ có hai người cô và Thi Nhược Hàm ở mà thôi.
Ngô Thần vừa nghe, cả người mềm nhũn ngã vào Thi Nhược Hàm trên người, bắt đầu rầm rì: “ Ngược lại chị nghĩ cả đời cũng không muốn đi, vừa tưởng tượng ra việc rời khỏi Nhược Hàm, rời khỏi bộ ngực mềm mại, vòng eo mảnh khảnh, ah...tim tôi như bị dao cắt...”
“Được rồi diễn viên, đại khái một tuần sau em phải đi rồi.”
Ngô Thần như mèo nhảy dựng lên, “Nhanh như vậy không phải còn có thời gian hai tháng sao, chị còn tưởng rằng em sẽ giống như chị đến cuối cùng vài ngày mới đi đâu... Chẳng qua cũng đúng, Thi đại tiểu thư cẩn thận tỉ mỉ như vậy mới không có bệnh trì hoãn đâu.”
Nơi này đại bộ phận nữ giới đều là gen bồi dưỡng ra, coi như là sinh sản tự nhiên cũng từ một khắc thống nhất xác nhận giới tính kia bị mang đi nuôi dưỡng. Danh xưng đại tiểu thư Thi Nhược Hàm cũng chỉ là bởi vì tính nết độ lượng mà bị đem lên mà thôi.
“Cũng không phải trời Nam đất Bắc, sau này chúng ta có quang não liên lạc với nhau cũng rất tốt. Em chẳng qua chỉ vì muốn tiến vào môi trường mới nên hơi lo lắng, muốn đi chuẩn bị sớm một chút mà thôi.” Thi Nhược Hàm ôn nhu nhưng có chút không ấm áp đáp lại.
Ngón tay Ngô Thần cuốn vào mái tóc đen dài của người bên cạnh: “Cũng đúng, trường quân đội đương nhiên chính là mồ hôi, cơ bắp rồi, bên kia thú nhân khẳng định vừa thối vừa cứng. Haizz...Chị khẳng định là không muốn đi, nếu không đi tiễn em, em chắc cũng sẽ không vui...”
Học kỳ sau Thi Nhược Hàm sẽ được phân vào trường quân đội số 1, trong ấn tượng của các cô gái, phần lớn đàn ông ở đó không chú trọng vệ sinh, ở phương diện săn sóc phụ nữ lại có vẻ vụng về, đây thường là nơi mà tất cả phụ nữ đều không muốn đi. Chẳng qua là bởi vì trường quân đội địa vị rất cao, bình thường mấy người đứng đầu Tháp thế giới đều sẽ bị cưỡng chế phân phối, lại gom góp lại một ít, ước chừng có hai mươi người tiến vào.
“Sẽ không đâu nhưng phụ nữ ở bên ngoài quả thực không tiện lắm.”
Thi Nhược Hàm lại mặc cho cô ấy cùng mình chơi đùa một lúc. Sau khi nói vài chuyện đơn giản sẽ tự bận rộn với việc của mình.
Trở lại phòng của mình, Thi Nhược Hàm mới chính thức hoàn toàn thả lỏng, cởi bỏ đồng phục phức tạp cùng với váy ngắn trên người, thay áo ngủ rộng thùng thình. Cô nhìn toàn thân mình trong gương, bắt đầu công việc bảo dưỡng khuôn mặt hàng ngày.
Làn da trắng như tuyết bóng loáng, đôi môi đầy đặn nhuộm ra màu anh đào, mái tóc dài màu đen chỉ uốn thành độ hơi cong ở phần đuôi, cũng không có tóc mái, chỉ là đem hai sợi tóc làm ra một hình bát tự, thoáng che cái trán đầy đặn một chút. Các cạnh của tròng mắt đen là màu nâu nhàn nhạt, biểu hiện ra một chút thờ ơ và lạnh lùng. Nửa người trên của cô rất gầy, bộ ngực so với Ngô Thần có thể coi là keo kiệt, chỉ có cup B, tay nâng lên có thể nhìn thấy hình dạng xương sườn nhưng mông và đùi ngược lại rất gợi cảm.
Sau khi đem bôi một tầng mỏng chất màu trắng, buộc tóc dài thành một cục tròn cao cao, xoay người vào phòng tắm, đổ đầy một nước nóng rồi bắt đầu ngâm mình.
Bởi vì gương quanh năm vẫn duy trì độ ấm nên hơi nước dày đặc cũng không nhuộm gương thành trắng như tuyết. Thi Nhược Hàm nhịn không được xác nhận trạng thái của mình một lần nữa, nhìn thấy mình trong gương, cô ngoại trừ thở dài, còn có trống rỗng rất lớn.
Đã 15 năm trôi qua kể từ khi cô đến thế giới này.
Lúc trước cô là một sinh viên bình thường ở Hoa Hạ, đang chuẩn bị thi đại học, trên đường tham gia một cuộc thi bị xe tải quẹo phải nhưng không giảm tốc độ đụng ngã. Máu ấm không ngừng từ trong cổ họng tràn ra, thân thể lại không cảm thấy đau đớn, chỉ là vô tận mệt mỏi, ngoại trừ hơi thở yếu ớt ra, trong trời đất, cô cũng không cảm nhận được gì.
Bởi vì bản thân ở trường trung học trọng điểm, mỗi ngày vì theo đuổi thứ hạng với bạn học mà dốc toàn lực. Cha mẹ ngoại trừ mỗi cuối tuần đều đưa cô đi học thêm cũng không giúp được gì, bản thân cô cũng dưới áp lực lớn sinh ra suy nghĩ về ý nghĩa tồn tại.
Tôi tồn tại để làm gì? Sau khi suy nghĩ như vậy, ngoại trừ hồi báo cha mẹ và hóa thành một mảnh đất vàng ra thì đáp án gì cũng không có được. Cho nên một lần nữa sau khi mở mắt ở trung tâm nuôi dưỡng phụ nữ, cô ngoại trừ nước chảy bèo trôi ra cũng không muốn làm gì khác.
Vậy tôi đến thế giới này để làm gì? Là phụ nữ nuôi dưỡng con cái cho hàng chục hoặc thậm chí hàng trăm thú nhân sao?
Thi Nhược Hàm nhìn mình trong gương, chỉ là mặt không chút thay đổi. Lúc cô không cười có vẻ mười phần lãnh đạm, lúc cười rộ lên mi mắt cong cong, con ngươi màu nâu sóng nước mênh mông, nhìn thoáng qua lại là bộ dáng ôn nhu.
Đời trước cô có thể xem là người chiến thắng trong cuộc đời của mình. Trong nhà là một gia đình giàu có, năng lực học tập của cô cũng mạnh mẽ không thể nghi ngờ, nếu không cũng không đi được trường trung học trọng điểm, dung mạo xuất sắc, từ cấp hai đã có nam sinh tặng thư tình cho cô. Đời này cũng không ngoại lệ, tinh thần lực vừa ra đời chính là độ cao mà phần lớn mọi người không đạt tới được, cấp S, sau khi bồi dưỡng rất có thể đạt tới cấp bậc cao hơn, tố chất thân thể bình thường, chỉ có cấp B, dung mạo xuất sắc. Phụ nữ ở nơi này vừa ra đời đã đứng ở vị trí cực cao, cho dù là không học tập hoặc là huấn luyện cũng có thể đạt tới đỉnh cao mà kiếp trước cô không đạt tới được. Không biết là người chung quanh lười biếng, hay là tinh thần lực to lớn. Cô chỉ hoàn thành việc học theo yêu cầu cũng đã là trình độ đứng đầu trong trường.
Sau khi suy nghĩ phức tạp lại không có ý nghĩa gì, nước cũng đã trở nên lạnh hơn.
Thi Nhược Hàm lau sạch cơ thể, bắt đầu sửa sang lại những thứ cần thiết để vào trường quân đội, cần cũng không nhiều, cô dựa theo đồ dùng sinh hoạt, đồ dùng trên giường, thực phẩm phân loại đơn giản cất kỹ, một cái vali cỡ lớn đã nhét đầy.
Lẽ ra là ngủ rồi, cô nhìn đồng hồ, đã khoảng mười hai giờ đêm.
Một tuần kế tiếp bèn mua thêm hành lý, kiểm tra tư liệu trường quân đội số 1, cùng bạn học tạm biệt và không cần suy nghĩ gì là được rồi.
“Tiểu Bạch Tiểu Bạch.” Cô gọi quản gia thông minh.
“Vâng, tôi ở đây.”
“Tôi muốn đi ngủ.”
“Đã kéo rèm cửa sổ, tắt tất cả các đèn, đốt hương điện tử hương, mở hệ thống nhiệt độ ổn định, chúc ngài có một giấc ngủ tốt.”
Đến trường quân đội sẽ không còn là các nữ nhân đơn thuần cùng một chỗ thoải mái học tập tri thức nhàm chán, sẽ có nam nhân, rất nhiều thú nhân. Ở nơi có rất nhiều thú nhân , cô có lẽ chính là điểm trung tâm, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể xé cô thành từng mảnh nhỏ.
Kết thúc chương trình học ngày hôm nay, Thi Nhược Hàm ở trong phòng học im lặng thu dọn đồ đạc, một mình trở về ký túc xá. Đến cửa, ở trong túi lục một lúc lâu mới từ các loại đồ vật nhỏ bên trong tìm được một mảnh kim loại nhỏ, đây là chìa khóa của ký túc xá. Dù là ở thời đại này, công nghệ nhận dạng vân tay và khuôn mặt đã là cấp bậc khoa học kỹ thuật cơ bản nhưng ở toà tháp bên trong vẫn là không đúng lúc dùng phương thức truyền thống nhất. Mảnh kim loại ăn khớp vào rãnh, cửa phòng loé lên ánh sáng kim loại lạnh lẽo từ từ di chuyển ra xa.
Hôm nay là ngày cuối cùng của khóa học tại tháp Thế giới.
Thi Nhược Hàm đem tạp vật trên người dỡ xuống, quang não*, đồ vật trong túi, bảng hiển thị sách điện tử, vật phẩm trang sức được lựa chọn kỹ càng...
Quang não: có thể hiểu đơn giản là bản nâng level và tích hợp của máy tính, điện thoại, hệ thống của thời nay. Mỗi người đều có một “quang não”. Có quãng não xịn, quang não bình thường. Quang não xin có nhiều chức năng hơn, ví dụ như kiểm tra sức khỏe, điều tra kho tư liệu; nó cũng có nhiều quyền hạn hơn, có thể thâm nhập vào những nơi có độ bảo mật cao.
Thật vất vả mới khôi phục lại trạng thái hàng ngày ở nhà, cô thở dài một hơi nằm trên sofa. Sofa là chất bông, bề mặt dùng sợi co dãn nhân tạo có độ thô vừa phải, bông xốp bên trong do người máy gia đình xử lý sạch sẽ mỗi ngày, độ cong của chỗ dựa lưng cũng phù hợp với cơ học cơ thể con người. Từ sofa nhìn lên, đồ dùng trong ký túc xá này cũng đã rất cầu kỳ.
Vốn thứ này cũng chính là tiêu chuẩn không cần lương phẩm, chỉ tiếc thời đại này đã không còn là cái mà cô quen thuộc nữa.
Thời gian bây giờ là năm 2439 tinh lịch, nỗ lực tìm kiếm sinh vật ngoài trái đất của nhân loại cuối cùng đã có đền đáp... Chủng tộc đã đáp lại với sự phát triển khoa học kỹ thuật mạnh mẽ hơn, chẳng qua không phải hợp tác cùng nhau mà là chiến tranh. Nhiễm sắc thể Y cũng ở trong chiến hỏa liên miên bắt đầu tiến hóa, hoặc là nói biến dị, đem nam giới biến thành loại sinh vật là thú nhân chỉ tồn tại ở trong tiểu thuyết.
Nam nhân có thể thú hoá sẽ có được năng lực tác chiến mạnh hơn. Đồng thời, trình độ khoa học kỹ thuật cũng bộc phát tăng vọt có được trình độ văn minh loại hai. Đến đây, hai chủng tộc mới bắt đầu tạm thời hòa bình. Điều khiến nhân loại lo lắng nhất chính là, tại sao chủng tộc tiến bộ hơn của nền văn minh này lại phải không ngại ngàn dặm di cư qua các thiên hà.
"Nguyên nhân là Trùng tộc tấn công đã làm cho bọn họ không còn chỗ ở..." Thi Nhược Hàm nhìn tư liệu trên sách điện tử khẽ đọc lên tiếng.
Sau khi tinh thần lực thú hoá của nam giới càng lúc càng cuồng bạo cần phải có tinh thần lực của nữ giới khai thông định kỳ mới có thể giảm bớt. Cũng bởi vì nhiễm sắc thể mang đến năng lực bên ngoài cũng mang theo tính xâm lược cực lớn, nữ giới càng thưa thớt, sinh sản tự nhiên đã hoàn toàn không có khả năng kéo dài chủng tộc, coi như là gen cải tạo đều là vô cùng khó khăn mới có thể sinh ra một sinh mệnh.
Tháp thế giới lại là tháp ngà của nữ giới, mỗi nữ giới ở chỗ này phải tiến hành kiểm tra tinh thần lực của mình, sử dụng dạy học, ứng dụng đơn giản, phòng thân phản kích,... Sau khi kết thúc ba năm giáo dục cơ bản được phân đến học viện cao hơn một bậc bắt đầu tiến thêm một bước học tập cùng với ứng dụng thực tế... dùng tinh thần lực khai thông cho các nam giới của học viện.
“A, Nhược Hàm, em về thật sớm.” Lúc này, có một cô gái tóc màu nâu cuộn sóng đi vào từ cửa kim loại.
Đôi mắt của cô ấy là màu xanh lục nhạt, những lọn tóc gợn sóng biểu hiện ra cảm giác bồng bềnh tuyệt vời, trước ngực nở nang, eo không tính là nhỏ quá, trên đùi cũng hơi lộ ra cảm giác thịt nhưng sẽ không có vẻ mập mạp, chỉ có thể nói là rất vừa vặn.
Cô ấy cũng thuần thục thu dọn đồ đạc của mình, sau đó cũng tùy tiện ngã xuống bên cạnh Thi Nhược Hàm.
“Bình thường em cũng không có việc gì.” Thi Nhược Hàm ngừng ôn tập, đơn giản đáp lại một câu: “Chị chuẩn bị khi nào thì đi đây?”
Cô gái này là Ngô Thần, bạn cùng phòng của cô. Bởi vì địa vị của phụ nữ cực cao, cho dù là ký túc xá có chừng mười người ở cũng dư dả nhưng chỉ có hai người cô và Thi Nhược Hàm ở mà thôi.
Ngô Thần vừa nghe, cả người mềm nhũn ngã vào Thi Nhược Hàm trên người, bắt đầu rầm rì: “ Ngược lại chị nghĩ cả đời cũng không muốn đi, vừa tưởng tượng ra việc rời khỏi Nhược Hàm, rời khỏi bộ ngực mềm mại, vòng eo mảnh khảnh, ah...tim tôi như bị dao cắt...”
“Được rồi diễn viên, đại khái một tuần sau em phải đi rồi.”
Ngô Thần như mèo nhảy dựng lên, “Nhanh như vậy không phải còn có thời gian hai tháng sao, chị còn tưởng rằng em sẽ giống như chị đến cuối cùng vài ngày mới đi đâu... Chẳng qua cũng đúng, Thi đại tiểu thư cẩn thận tỉ mỉ như vậy mới không có bệnh trì hoãn đâu.”
Nơi này đại bộ phận nữ giới đều là gen bồi dưỡng ra, coi như là sinh sản tự nhiên cũng từ một khắc thống nhất xác nhận giới tính kia bị mang đi nuôi dưỡng. Danh xưng đại tiểu thư Thi Nhược Hàm cũng chỉ là bởi vì tính nết độ lượng mà bị đem lên mà thôi.
“Cũng không phải trời Nam đất Bắc, sau này chúng ta có quang não liên lạc với nhau cũng rất tốt. Em chẳng qua chỉ vì muốn tiến vào môi trường mới nên hơi lo lắng, muốn đi chuẩn bị sớm một chút mà thôi.” Thi Nhược Hàm ôn nhu nhưng có chút không ấm áp đáp lại.
Ngón tay Ngô Thần cuốn vào mái tóc đen dài của người bên cạnh: “Cũng đúng, trường quân đội đương nhiên chính là mồ hôi, cơ bắp rồi, bên kia thú nhân khẳng định vừa thối vừa cứng. Haizz...Chị khẳng định là không muốn đi, nếu không đi tiễn em, em chắc cũng sẽ không vui...”
Học kỳ sau Thi Nhược Hàm sẽ được phân vào trường quân đội số 1, trong ấn tượng của các cô gái, phần lớn đàn ông ở đó không chú trọng vệ sinh, ở phương diện săn sóc phụ nữ lại có vẻ vụng về, đây thường là nơi mà tất cả phụ nữ đều không muốn đi. Chẳng qua là bởi vì trường quân đội địa vị rất cao, bình thường mấy người đứng đầu Tháp thế giới đều sẽ bị cưỡng chế phân phối, lại gom góp lại một ít, ước chừng có hai mươi người tiến vào.
“Sẽ không đâu nhưng phụ nữ ở bên ngoài quả thực không tiện lắm.”
Thi Nhược Hàm lại mặc cho cô ấy cùng mình chơi đùa một lúc. Sau khi nói vài chuyện đơn giản sẽ tự bận rộn với việc của mình.
Trở lại phòng của mình, Thi Nhược Hàm mới chính thức hoàn toàn thả lỏng, cởi bỏ đồng phục phức tạp cùng với váy ngắn trên người, thay áo ngủ rộng thùng thình. Cô nhìn toàn thân mình trong gương, bắt đầu công việc bảo dưỡng khuôn mặt hàng ngày.
Làn da trắng như tuyết bóng loáng, đôi môi đầy đặn nhuộm ra màu anh đào, mái tóc dài màu đen chỉ uốn thành độ hơi cong ở phần đuôi, cũng không có tóc mái, chỉ là đem hai sợi tóc làm ra một hình bát tự, thoáng che cái trán đầy đặn một chút. Các cạnh của tròng mắt đen là màu nâu nhàn nhạt, biểu hiện ra một chút thờ ơ và lạnh lùng. Nửa người trên của cô rất gầy, bộ ngực so với Ngô Thần có thể coi là keo kiệt, chỉ có cup B, tay nâng lên có thể nhìn thấy hình dạng xương sườn nhưng mông và đùi ngược lại rất gợi cảm.
Sau khi đem bôi một tầng mỏng chất màu trắng, buộc tóc dài thành một cục tròn cao cao, xoay người vào phòng tắm, đổ đầy một nước nóng rồi bắt đầu ngâm mình.
Bởi vì gương quanh năm vẫn duy trì độ ấm nên hơi nước dày đặc cũng không nhuộm gương thành trắng như tuyết. Thi Nhược Hàm nhịn không được xác nhận trạng thái của mình một lần nữa, nhìn thấy mình trong gương, cô ngoại trừ thở dài, còn có trống rỗng rất lớn.
Đã 15 năm trôi qua kể từ khi cô đến thế giới này.
Lúc trước cô là một sinh viên bình thường ở Hoa Hạ, đang chuẩn bị thi đại học, trên đường tham gia một cuộc thi bị xe tải quẹo phải nhưng không giảm tốc độ đụng ngã. Máu ấm không ngừng từ trong cổ họng tràn ra, thân thể lại không cảm thấy đau đớn, chỉ là vô tận mệt mỏi, ngoại trừ hơi thở yếu ớt ra, trong trời đất, cô cũng không cảm nhận được gì.
Bởi vì bản thân ở trường trung học trọng điểm, mỗi ngày vì theo đuổi thứ hạng với bạn học mà dốc toàn lực. Cha mẹ ngoại trừ mỗi cuối tuần đều đưa cô đi học thêm cũng không giúp được gì, bản thân cô cũng dưới áp lực lớn sinh ra suy nghĩ về ý nghĩa tồn tại.
Tôi tồn tại để làm gì? Sau khi suy nghĩ như vậy, ngoại trừ hồi báo cha mẹ và hóa thành một mảnh đất vàng ra thì đáp án gì cũng không có được. Cho nên một lần nữa sau khi mở mắt ở trung tâm nuôi dưỡng phụ nữ, cô ngoại trừ nước chảy bèo trôi ra cũng không muốn làm gì khác.
Vậy tôi đến thế giới này để làm gì? Là phụ nữ nuôi dưỡng con cái cho hàng chục hoặc thậm chí hàng trăm thú nhân sao?
Thi Nhược Hàm nhìn mình trong gương, chỉ là mặt không chút thay đổi. Lúc cô không cười có vẻ mười phần lãnh đạm, lúc cười rộ lên mi mắt cong cong, con ngươi màu nâu sóng nước mênh mông, nhìn thoáng qua lại là bộ dáng ôn nhu.
Đời trước cô có thể xem là người chiến thắng trong cuộc đời của mình. Trong nhà là một gia đình giàu có, năng lực học tập của cô cũng mạnh mẽ không thể nghi ngờ, nếu không cũng không đi được trường trung học trọng điểm, dung mạo xuất sắc, từ cấp hai đã có nam sinh tặng thư tình cho cô. Đời này cũng không ngoại lệ, tinh thần lực vừa ra đời chính là độ cao mà phần lớn mọi người không đạt tới được, cấp S, sau khi bồi dưỡng rất có thể đạt tới cấp bậc cao hơn, tố chất thân thể bình thường, chỉ có cấp B, dung mạo xuất sắc. Phụ nữ ở nơi này vừa ra đời đã đứng ở vị trí cực cao, cho dù là không học tập hoặc là huấn luyện cũng có thể đạt tới đỉnh cao mà kiếp trước cô không đạt tới được. Không biết là người chung quanh lười biếng, hay là tinh thần lực to lớn. Cô chỉ hoàn thành việc học theo yêu cầu cũng đã là trình độ đứng đầu trong trường.
Sau khi suy nghĩ phức tạp lại không có ý nghĩa gì, nước cũng đã trở nên lạnh hơn.
Thi Nhược Hàm lau sạch cơ thể, bắt đầu sửa sang lại những thứ cần thiết để vào trường quân đội, cần cũng không nhiều, cô dựa theo đồ dùng sinh hoạt, đồ dùng trên giường, thực phẩm phân loại đơn giản cất kỹ, một cái vali cỡ lớn đã nhét đầy.
Lẽ ra là ngủ rồi, cô nhìn đồng hồ, đã khoảng mười hai giờ đêm.
Một tuần kế tiếp bèn mua thêm hành lý, kiểm tra tư liệu trường quân đội số 1, cùng bạn học tạm biệt và không cần suy nghĩ gì là được rồi.
“Tiểu Bạch Tiểu Bạch.” Cô gọi quản gia thông minh.
“Vâng, tôi ở đây.”
“Tôi muốn đi ngủ.”
“Đã kéo rèm cửa sổ, tắt tất cả các đèn, đốt hương điện tử hương, mở hệ thống nhiệt độ ổn định, chúc ngài có một giấc ngủ tốt.”
Đến trường quân đội sẽ không còn là các nữ nhân đơn thuần cùng một chỗ thoải mái học tập tri thức nhàm chán, sẽ có nam nhân, rất nhiều thú nhân. Ở nơi có rất nhiều thú nhân , cô có lẽ chính là điểm trung tâm, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể xé cô thành từng mảnh nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.