Trong Đống Tro Tàn

Chương 2: Mới Đến

Debrain

01/09/2023

Thời gian một tuần dùng để làm chút việc như vậy là quá dư dả. Sau khi tạm biệt Ngô Thần cô rưng rưng nước mắt vẫy chiếc khăn tay, lên chiếc xe đặc biệt mà Tháp Thế giới đã phân cho, tài xế là nam giới. Tuy nhiên biểu hiện lại cho thấy giáo dưỡng tốt, lần đầu tiên cô tiếp xúc với nam giới cũng xem như để lại một ấn tượng tốt.

“Thật xin lỗi, tiểu thư Thi Nhược Hàm, hiện tại trường Quân đội số 1 đang ở kỳ nghỉ, toàn trường đều là trạng thái mở cửa có thể sẽ phát sinh hỗn loạn. Cho nên chúng ta sẽ mang cô đến chỗ ở gần đây ở một khoảng thời gian, cùng các tiểu thư khác đợi đến khai giảng sau lại mang cô đi, ý cô thế nào?” Tài xế dò hỏi một chút.

“Cứ làm như vậy đi, làm phiền anh rồi.”

Cô khẽ gật đầu, có chút tò mò quan sát thế giới bên ngoài.

Trong mấy năm qua, hầu như cô ở trường học bị quản lý trong môi trường nhỏ, nhận được sự bảo vệ và giáo dục toàn diện. Mặc dù trường học có mô phỏng hoàn cảnh bên ngoài và luôn nhắc nhở các cô gặp phải thú nhân đầu tiên phải phân biệt được thiện ý và ác ý của bọn họ. Nhưng trên thực tế đây vẫn là lần đầu tiên cô thực sự đối mặt với bên ngoài và đạt được một nửa cảm giác tự do.

Kiến trúc của thế giới bên ngoài và đời trước của cô không có khác nhau nhiều lắm. Chẳng qua là có phương tiện giao thông là có thể lợi dụng lực đẩy ở trên trời để chạy. Các tòa cao ốc càng ngày càng cao và có những vật liệu chưa từng thấy qua mà thôi.

Một đường thông suốt, nhưng chẳng phải là bên ngoài còn có xe không di chuyển sao? Cũng có lúc những chủ xe kia đều tò mò lại mang theo chút hưng phấn và cuồng nhiệt nhìn về phía xe của cô... cũng có thể nói là nhìn về phía cô.

“Bọn họ hình như có chút kỳ quái?” Thi Nhược Hàm nhịn xuống những ánh mắt kia mang đến chút khó chịu, âm thanh vững vàng hỏi.

Tài xế: “Phương tiện của chúng tôi là phương tiện chuyên dụng của tháp thế giới, có các biện pháp an ninh như chống trộm, chống cháy nổ. Họ sẽ nhận ra, sẽ biết trên chiếc xe này có nữ giới vô cùng tôn quý. Sau này cô sẽ quen với cảm giác được mọi người chú ý. Bây giờ họ không thể nhìn thấy cô nên hãy yên tâm.”

Cô không lên tiếng nữa, dùng tinh thần lực an ủi mình một chút, tâm trạng trở nên bình tĩnh lại.

Ước chừng qua mấy giờ, Thi Nhược Hàm nhịn không được nằm xuống nhắm mắt dưỡng thần một lúc lâu. Cuối cùng cũng đã đến nơi, đó là một tòa nhà ba tầng đơn giản.

“Đã từ lâu rồi.”

“Tháp Thế giới được coi là Nguyệt Thiên tinh ở toàn bộ trung tâm Liên Minh 1. Mà trường Quân đội số 1 bởi vì có nguồn dự trữ quan trọng nhất của quân bộ, mới xây dựng cố định ở chỗ này. Nếu đi học chỗ khác còn phải nhảy qua các vì sao.” Tài xế đem hành lý của cô giao cho quản gia thông minh: “Nếu cô không ngại có thể thêm một chút phương thức liên lạc của tôi, có chuyện gì cũng có thể cống hiến sức lực cho cô.”

Nhìn biểu tình thành khẩn của tài xế cùng với quang não sáng chói trên tay, Thi Nhược Hàm trực giác cảm thấy đây đại khái là hành vi cá nhân không được chính phủ cho phép. Nhưng cô vẫn quang não chạm vào đối phương một cái: “Cảm ơn.” Cũng quyết định sau này coi như người này không tồn tại.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa, vốn tưởng rằng kỳ nghỉ sau đó sẽ có nữ nhân khác đến bầu bạn với cô. Nhưng hiển nhiên cô đã suy nghĩ nhiều, các nữ nhân đối với trường quân đội đều không bị cảm mạo gì, nhưng cũng đều giống như Ngô Thần kéo dài tới mấy ngày cuối cùng mà thôi.

Những ngày nghỉ còn lại cô như ý nguyện lấy được quy định cùng với lịch làm việc và nghỉ ngơi của trường học, trong ngày nghỉ của trạch nữ bình thản kết thúc... chỉ cần bỏ qua luôn có thú nhân kỳ quái lắc lư bên ngoài tòa nhà, hơn nữa thường thường sẽ có người ấn chuông cửa là tốt rồi.

Đám thú nhân lục đục trở về trường, trước khai giảng một ngày, Tháp Thế giới rốt cục phái xe chuyên dụng tới đón cô nhập học.



Chiếc xe này là phiên bản dài hơn, trên xe ngoại trừ một người phụ nữ tóc ngắn màu vàng khác, còn có bốn thú nhân trang phục bảo vệ, sau khi Thi Nhược Hàm ngồi xuống, bắt đầu chạy từ từ.

“Từ giờ chúng ta chính là bạn học của nhau.” Nữ nhân tóc vàng đáp lời trước: “Tôi là Kim Loan.”

“Xem ra đúng vậy, tôi là Thi Nhược Hàm.” Thi Nhược Hàm theo bản năng lộ ra mỉm cười, sau khi nàng cười rộ lên khí chất cả người đều theo đó thay đổi, giống như từ mùa thu hiu quạnh đi tới đầu xuân. Kim Loan không nghĩ tới người đối diện dễ nói chuyện như vậy, cô thoáng thả lỏng một chút, tiếp tục đáp lời: “Không biết tương lai chúng ta sẽ như thế nào, nếu vẫn giống như trong tháp thì tốt rồi...”

“Đúng vậy...”

Ở trong tháp thực sự là cuộc sống tốt đẹp sao? Thi Nhược Hàm tuy rằng phụ họa, nhưng vẫn có chút nghĩ không yên lòng.

...

“Mời các vị nhường đường chính, người nào vi phạm sẽ bị xử phạt vi phạm kỷ luật, thông báo lại một lần nữa...”

“A a a chị gái nhỏ của chúng ta lần này đến rồi đúng không? Đúng không đúng không?” Hạ Duệ từ trên giường ký túc đứng thẳng dậy như một con cá chép. Sau đó đi tới bên cạnh bạn cùng phòng duy nhất còn ở trong ký túc xá, bắt đầu điên cuồng lay động vị thú nhân đáng thương này.

Người bị lay động là Bạch Bội, tuy rằng anh nghe được tin tức này tim đột nhiên ngừng đập một nhịp, nhưng trước tiên vẫn là đem hai móng vuốt từ trên vai đẩy ra, hơn nữa làm bộ như không thèm để ý: “Vậy cậu đi xem đi.”

“Thơm quá... Tôi cảm giác đã ngửi thấy mùi rồi.” Hạ Duệ không thèm để ý tay bị đẩy ra, anh cố gắng ngửi mùi hương trong không khí. “Huynh đệ tốt làm nhanh lên, chúng ta cùng đi đi, thú hình của cậu được trời ưu ái, chúng ta từ xa nhìn một cái.”

Mái tóc trắng như tuyết của Bạch Bội bị gió thổi vào thổi có hơi loạn, anh không có khứu giác nhạy bén như Hạ Duệ. Chỉ cảm thấy trận gió này giống như thổi lên trái tim như đang nổi trống của anh, nữ nhân rốt cuộc là tồn tại như thế nào đây... Anh chỉ nhìn thấy ở video giáo dục giới tính hoặc là tin tức. Nếu tính ra, lần này đại khái là cơ hội đầu tiên trong đời.

Thú hình của anh là bồ câu trắng, nói tiếp kỳ thực cũng không phải là một thú hình rất hấp dẫn người khác, không lông xù đáng yêu, cũng không giống sư tử, báo các loại có uy vũ mạnh mẽ. Những tự ti này khiến cho anh luôn đè nán khát vọng đối với phụ nữ.

“Được rồi, chỉ cần nhìn mắt một cái.”

“Không hổ là huynh đệ tốt! Tuyệt quá!” Hạ Duệ dùng sức ôm Bạch Bội, đuôi chó suýt chút nữa đưa ra vẫy điên cuồng.

Đôi mắt xanh thẳm của Bạch Bội nhìn ra ngoài cửa sổ, bắt đầu chuẩn bị nhìn lên.

...



Nhiều người qua, làm sao có thể nhiều người như vậy?

Sau khi Thi Nhược Hàm xuống xe, bắt đầu dao động kịch liệt.

Cô vốn đã tưởng tượng sẽ có rất nhiều người, khi đó cô vừa trấn an tinh thần của mình vừa nhìn thẳng trở về ký túc xá, chỉ có chút đường như vậy, hẳn là hoàn toàn có thể với tinh thần lực cấp S của cô hoàn toàn có thể làm được. Nhưng vấn đề là những người này, không, những thú nhân này thật sự quá nhiều đi!

Sau cổng trường rộng lớn là một con đường chính có thể có hai chiếc xe song song. Nhưng mà con đường chính sạch sẽ đúng, những bán thú nhân xếp thành mười tám vị La Hán ở bên cạnh rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Còn có trên không trung bên cạnh đường chính cũng có những thú nhân đang bay bên trên dày đặc? Mỗi người đều lộ ra một bộ phận thú hình, thú nhân phía sau muốn tiếp tục đi về phía trước, phía trước cũng có bộ phận bị chen ra phía sau, những thú nhân này bởi vì dữ tợn đi về phía trước nhưng đều không nhịn được mà gầm nhẹ, thậm chí có chút nước miếng chảy ra.

Thật đáng sợ. Cô cố gắng giữ bình tĩnh trên mặt, chấp nhận hiện thực.

Nhưng mà vẫn rất dọa người.

Cô là học sinh ưu tú nhất lần này được an bài ở vị trí thứ nhất, bên cạnh là hai vệ sĩ khôi ngô cao lớn. Không sao, bọn họ là quân nhân ưu tú. Cô tự trấn an bản thân mình, làm bộ như không nhìn thấy địa ngục trần gian ở hai bên, lấy ra khí chất ưu nhã tiếp tục đi về phía trước. Vốn cô đối với việc không dùng xe trực tiếp đưa đến dưới lầu ký túc xá cũng âm thầm phê bình. Nhưng tài xế giải thích là vì lưu lại ấn tượng cho học sinh trong học viện trước, sau khi đưa vào phạm vi người một nhà thì có thể tận tâm bảo vệ.

Các bác tài xế hiểu được rất nhiều.

Cô cố ý làm cho mình suy nghĩ chuyện không liên quan, đến cuối cùng cũng trở nên bình tĩnh.

Có lẽ có thể coi điểm này của chính mình là ưu điểm, bất luận hoàn cảnh như thế nào đều có thể thích ứng rất tốt.

Bỗng nhiên, một bóng đen xoẹt qua khuôn mặt trắng như tuyết của cô, ánh mắt khẽ động, mi tâm dần thu lại. Lông mi như lông vũ của cô hơi rung rẩy, vô thức nhìn về phía cái bóng.

Đó là một thiếu niên, trong bầu trời xanh thẳm như tắm, sau lưng anh có hai cánh chim trắng như tuyết, mà màu tóc cũng thuần trắng, kết hợp với thân thể hơi gầy yếu, mang theo vẻ đẹp có vài phần mong manh yếu ớt. Mà tinh thần lực cường đại của cô cũng bắt được ánh mắt xanh thẳm ôn nhu giống như trời xanh của anh. Anh đang ôm một người thú khác trong tay, dù mái tóc nâu ngắn của người thú kia bị thổi bay, nhưng anh ấy vẫn đang nói điều gì đó rất năng động. Chỉ trong nháy mắt, hai người đã biến mất qua các đám mây.

Vệ sĩ cũng chú ý tới hai thú nhân vừa mới xâm chiếm đường chính trên trời một lúc, nhỏ giọng hỏi Thi Nhược Hàm: “Có chuyện gì vậy ạ?”

Cô hơi ngạc nhiên trước nhận thức nhạy bén của vệ sĩ, nhưng cũng chỉ lắc đầu.

“Chỉ là cảm thấy đôi cánh màu trắng rất đẹp mà thôi.” Thật tự do.

“Đi cẩn thận ạ.”

Thi Nhược Hàm bước chân không ngừng, không hề biết cô chỉ thuận miệng khen một câu lại có thể khiến cho hai người này tránh được việc xử phạt vi phạm kỷ luật.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trong Đống Tro Tàn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook