Chương 4: Trêu Chọc Mạng Tinh Thần(H)
Debrain
01/09/2023
Sau khi lần lượt trị liệu cho vài thú nhân, Thi Nhược Hàm phát hiện chỉ cần động tác xúc tu của cô hơi nhiều một chút thì đa số những nam nhân trẻ tuổi tràn đầy sức sống này đều sẽ dựng lều ra ngoài. Nhìn thấy bọn họ nổi lên bộ dạng tình dục nhưng không cách nào phát tiết, thế nhưng lại có hơi vui vẻ khác thường, ừm, giống như phát hiện mùi vị hơi xấu xa của bản thân.
Cũng chính là cô ỷ vào tinh thần lực cấp S có thể tùy ý tiêu xài như vậy, còn những nữ nhân khác trong phòng thì đều cẩn trọng làm việc.
Thi Nhược Hàm nhìn thấy thú nhân kế tiếp sau đó chủ động mở miệng: “Ngày đó thú nhân ở trên trời chính là anh sao?”
Người đi vào mắt xanh tóc bạc, bởi vì hơi thú hóa nên hai bên má sinh ra vài chiếc lông vũ mềm mại, thoạt nhìn có chút mỹ cảm kỳ lạ.
Sau khi nghe thấy giọng nói của cô gái thì trên mặt anh hơi ửng hồng giống như mấy người trước quỳ xuống mới có chút luống cuống hỏi: “Ngài còn nhớ tôi sao?”
Cô không vội trị liệu, ngón tay trắng như tuyết mềm mại lướt qua khuôn mặt kia. Thiếu niên hơi hoảng hốt cọ cọ đôi tay được bảo dưỡng tốt này: “Tên của tôi là Bạch Bội.”
“Bạch Bội...” Thi Nhược Hàm nhẹ nhàng đọc tên anh, cố ý có vẻ mơ hồ không rõ: “Tôi nhớ rồi, còn có đôi cánh trắng của anh, rất đẹp nha.” Cô cảm thấy có hơi thất thần, thì ra người giống như thiên sứ cũng không được tự do như vậy, vẫn sẽ bị bao vây trong tình dục.
Bạch Bội kiềm chế kích động trả lời vài câu, sau khi không được đáp lại thì đã biết mình đi quá giới hạn.
Thi Nhược Hàm bắt đầu trị liệu, mạng tinh thần của Bạch Bội cũng không có vấn đề gì lớn. Chẳng qua là một đoạn thời gian trước sử dụng quá độ mà thôi, muốn nói tới chỗ kỳ quái chính là mạng của anh có một bộ phận gấp khúc lên, mạng lưới xếp chồng lên nhau vô cùng ngăn nắp. Nếu cô không khá cẩn thận, sợ sẽ trực tiếp bỏ qua.
Các xúc tu được tách ra bởi lưới điện đan xen cùng một chỗ. Ở khe hở lớn trêu chọc qua lại làm cho mạng lưới thu nhỏ, sau đó xúc tu lướt qua toàn bộ mạng lưới, ở một nơi đặc thù khác thoáng dùng sức đuổi một chút.
“A ưm...!” Bạch Bội lập tức khắc chế nhưng không được, để cho một tiếng rên rỉ lọt ra ngoài.
Lỗ tai Thi Nhược Hàm lặng lẽ đỏ lên một chút, người này gọi giường thật dễ nghe. Giọng thiếu niên hơi khàn khàn, âm cuối hơi run rẩy, hơi thở nóng rực phả lên da thịt trần trụi, giống như cho cô uống một ngụm rượu lớn nhưng trong đầu lại chua xót tê dại.
Tiếp tục bắt nạt một chút, chắc là không sao đâu?
Để xúc tu khép lại trên mạng nhạy cảm kia, lại nhẹ nhàng ấn, khi thì đè nén những lưới điện này, khi thì khơi mào chúng lên. Nghe Bạch Bội càng không khống chế được tình cảm, so với lúc trước cô còn vui vẻ hơn rất nhiều. Kêu lớn tiếng một chút, để cho tất cả mọi người nghe một chút xem ngươi là người như thế nào, bị một cô gái làm cho run rẩy thất thần thì có xấu hổ hay không?
Bạch Bội chỉ cảm thấy sướng muốn chết đi sống lại. Anh còn là một xử nam, đây cũng là lần đầu tiên bị chân nhân khai thông tinh thần lực. Vốn lúc xếp hàng còn cảm thấy biểu hiện của những người trước đó quá mức khoa trương, thật đến phiên hắn lại cảm thấy chỉ nhẫn nại âm thanh thôi cũng đã khó khăn lắm rồi. Dương vật dưới háng cứng rắn đã dán lên bụng dưới, trong đầu một mảnh hỗn loạn, máu cả người đều vọt về phía cây côn thịt kia, mắt ngựa chảy ra nước đã thấm ướt quần lót, ngay cả quần ngoài cũng in ra một mảnh vết nước. Bên mắt không mất kiểm soát mà nhỏ nước mắt... Quá mê người, càng cách cao trào một bước xa thì càng cảm thấy trống rỗng khó chịu, chỉ muốn phóng thích cho tốt.
Ngay khi Thi Nhược Hàm tiếp tục trêu chọc đầu óc người ta, Mặc Sanh im lặng đi tới phía sau kho tinh thần của cô, hai tay sau lưng, cúi người ghé vào bên tai cô dùng loại âm thanh mập mờ nói: “Tiểu thư Thi Nhược Hàm, người phía sau còn đang chờ.”
Vài sợi tóc xanh sẫm rủ xuống bên cạnh mặt Thi Nhược Hàm, vốn nên mềm mại quấn quanh ngón tay, nhưng trong nháy mắt cô đã cảm thấy như ngồi trên đống lửa. Lỗ tai mẫn cảm bị đột nhiên bị hơi nóng tập kích. Ngoại trừ cả người nổi lên chút tê dại thì sau lưng cô lại đổ mồ hôi lạnh. Cũng là kích thích như vậy, xúc tu tinh thần run lên sẽ có chút quá mức dùng sức trực tiếp đuổi đến nơi mẫn cảm nhất của mạng tinh thần.
Trong đầu Bạch Bội đột nhiên bị nhiễm một mảnh trắng như tuyết, tình dục chồng chất lúc trước có vẻ như là đều tìm được chỗ phát tiết, lượng lớn tinh dịch phun ra, toàn bộ đũng quần đều bị thấm ướt, ngay cả bên ngoài cũng có thể nhìn ra điểm trắng đục. Nơi gần mắt ngựa nhất thậm chí có vài giọt tinh dịch muốn rơi nhưng lại không rơi.
Thi Nhược Hàm đáp lại người đàn ông giống như rắn kia: “Xin lỗi.”
Người sau nheo đôi mắt màu vàng, hưởng thụ mùi thơm khiến người ta hoa mắt mê mẩn trên người cô gái: “Không có việc gì, lần sau xin chú ý.”
Sau khi cảm nhận được thầy Mặc Sênh đi rồi, cô lại buông lỏng một chút. Có chút cường ngạnh mà đem mặt thiếu niên giương lên, anh vừa mới dùng sức cao trào như vậy, cổ thon dài trắng nõn cong cong, tóc trắng như tuyết bị mồ hôi dán ở trên da, hơi thở có hơi hỗn loạn. Trong con ngươi xanh lam sóng nước dập dờn, hai gò má mang theo chút ửng hồng, đang há to miệng thở dốc, người nhìn ngoại trừ muốn thương tiếc ra càng muốn trêu đùa cho tốt.
“Đối với anh cũng phải nói xin lỗi, là tôi không đủ dịu dàng.” Thi Nhược Hàm không thèm để ý thuận miệng kéo lại: “Có thể cho tôi xem cánh của anh một chút không?”
“ Tôi ở trước mặt ngài lộ ra dáng vẻ xấu xí như thế...” Bạch Bội giọng nói có chút không ổn, anh đem áo hướng về phía trước vén lên, lộ ra bộ phận xương bả vai, sau đó hai vật lớn hơi quá mức màu trắng cánh chim từ từ giương ra. Thi Nhược Hàm cũng không nghĩ tới, từ xa nhìn lại chỉ có một chút cánh nhưng thực tế sẽ lớn như vậy. Phối hợp với đôi cánh này, Bạch Bội thoạt nhìn giống như thiên sứ vừa mới bị tàn phá.
Thật vui, chẳng lẽ tinh thần lực cấp S của mình là bởi vì bản thân run rẩy sao?
Cô nhìn dòng nước mùa xuân màu lam, dần dần áp sát: “Vậy tôi muốn thưởng cho đứa bé ngoan một chút."
Môi mềm mại dán vào nhau, Bạch Bội thở ra hơi nóng trực tiếp cọ ở trên mặt, mang theo một ít mềm mại mà ngứa ngáy. Chẳng qua khi đối phương có chút chần chờ vươn đầu lưỡi về sau, Thi Nhược Hàm chỉ là nhẹ nhàng mút một cái đầu lưỡi rồi buông ra.
“Mời người tiếp theo.”
Bạch Bội nhìn nụ cười ôn hòa của cô gái, ngọn lửa thiêu đốt trong lồng ngực không tìm được lý do gì để biểu đạt, anh lại cứng rắn. Bởi vì nụ hôn này, bởi vì môi và lưỡi quá mềm mại, cũng bởi vì nước bọt ngọt ngào của cô, hoặc là mùi hoa quả và hương hoa kia.
Những thú nhân tiếp theo đều là những tên không có gì hay ho, Thi Nhược Hàm chỉ thỉnh thoảng khiêu khích trên mạng tinh thần của mấy người đó một chút, nhưng cũng không nhận được phản ứng sung sướng như trước, cũng chỉ có thể làm việc lặng lẽ. Sau khi tinh thần của những nữ nhân khác đều trở nên mệt mỏi, cô vẫn thờ ơ trị liệu cho đám thú nhân.
Trị liệu kết thúc, cuối cùng cô cũng cảm thấy có chút mệt mỏi. Những người phụ nữ khác đã sớm đi nghỉ ngơi trong lúc tinh thần chống đỡ không nổi.
Trước khi mời cô Ninh tới, Mặc Sanh vốn lười biếng dựa vào góc tường lại đây hai tay chống ở hai bên kho tinh thần, giam cầm Thi Nhược Hàm trong khuỷu tay của hắn. Tình huống bất thình lình khiến cô lại bắt đầu có chút chột dạ, là bởi vì sau đó không nghe lời khuyên tiếp tục trò đùa, hay là vì cái gì... “Xin lỗi thầy.” Cô chuẩn bị xin lỗi trước rồi nói sau.
“Xem ra Thi Nhược Hàm tiểu thư còn chưa hết tính trẻ con đâu...... Bây giờ vẫn nên bắt đầu đổi cách xưng hô gọi bạn học thì tốt hơn?”
Không đợi Thi Nhược Hàm mở miệng, Mặc Sanh tự mình nói tiếp: “Không cần vội phản bác, tôi đến kiểm tra một chút tình huống luyện tập kỹ thuật hôn của ngươi thì sẽ biết...”
Nói xong, môi Mặc Sanh ép xuống, Thi Nhược Hàm vốn là muốn lấy thân phận đối thủ khẳng định anh, nhưng theo đầu lưỡi kịch liệt quấy nhiễu, cô dần dần hơi mất sức. Sau đó bị liên tục tấn công rơi xuống đất, lần đầu tiên bị thú nhân trưởng thành thô lỗ đối đãi như vậy, mật huyệt của cô thậm chí có chút cảm giác ướt át, Tiểu Đậu Đậu cũng có tình trạng sung huyết.
Chết tiệt, ngoại trừ S hay M? Tiếp tục hôn sẽ xảy ra chuyện...
Thi Nhược Hàm ngưng tụ ra một ít xúc tu tinh thần chuẩn bị tấn công mạng tinh thần của Mặc Sênh, chỉ cần hoảng hốt trong nháy mắt, cô có thể đẩy người đàn ông này ra, thân thể cũng sẽ không tiếp tục động dục. Ngay tại lúc cô vừa mới bắt đầu kế hoạch đầu tiên, lập tức bị Mặc Sanh nhìn thấu – anh dùng một cái ngón tay rõ ràng bàn tay to bao lấy bộ ngực.
Đầu vú trải qua vuốt ve run rẩy dựng đứng lên, ma sát với vải vóc đồng phục học sinh ngoại trừ đau đớn còn mang đến càng nhiều khoái cảm.
Thi Nhược Hàm thiếu chút nữa hoảng sợ hô lên.
Mặc Sanh chủ động buông lỏng nụ hôn này, lưỡi đỏ tươi liếm sạch nước miếng bên môi: “Kiến thức có thừa nhưng kỹ thuật không đủ, bạn học, sau này phải đi học cho tốt. Sữa mềm mại như đậu hũ, không biết tiểu huyệt thế nào.”
Thấy cô đột nhiên khẩn trương, Mặc Sanh đứng thẳng dậy: “Một trò đùa nhỏ. Tôi không phải là thú nhân ti tiện như vậy, chỉ cần có một chút lương tâm, cũng sẽ không ép buộc nữ nhân làm tình.” Lúc anh rời đi tìm cô Ninh, còn bổ sung một câu: “Chẳng qua ta chờ mong ngày cô nguyện ý, bản thể của ta là rắn, chắc là có thể làm cho cô sung sướng.”
Thi Nhược Hàm nghe nói những lời lăng mạ này, tiểu huyệt lại không tự giác co giật, ẩm ướt hơn. Cô biết nguyên nhân mình khẩn trương là cái gì, không phải cái gì bị cướp đi lần đầu tiên, chỉ là sợ đau đớn mà thôi. Đương nhiên là ở Tháp Thế giới cũng học qua cách giáo dục tương ứng, về sau biết chênh lệnh tính khí lớn nhỏ, khi đó cô cảm thấy muốn bước ra bước đầu tiên bước đi đang còn dài.
Một lát sau, Ninh lão sư phía sau đi theo người đàn ông độc ác đó cùng nhau tiến vào, biểu tình của người phụ nữ có vẻ như có chút khó nói.
“Bạn Thi Nhược Hàm, tuy rằng đây vô tình là một lời mời . Nhưng hôm nay sau khi thấy biểu hiện xuất sắc của bạn, có một nhiệm vụ cá nhân muốn bạn hoàn thành... bạn cũng có thể từ chối.”
Cũng chính là cô ỷ vào tinh thần lực cấp S có thể tùy ý tiêu xài như vậy, còn những nữ nhân khác trong phòng thì đều cẩn trọng làm việc.
Thi Nhược Hàm nhìn thấy thú nhân kế tiếp sau đó chủ động mở miệng: “Ngày đó thú nhân ở trên trời chính là anh sao?”
Người đi vào mắt xanh tóc bạc, bởi vì hơi thú hóa nên hai bên má sinh ra vài chiếc lông vũ mềm mại, thoạt nhìn có chút mỹ cảm kỳ lạ.
Sau khi nghe thấy giọng nói của cô gái thì trên mặt anh hơi ửng hồng giống như mấy người trước quỳ xuống mới có chút luống cuống hỏi: “Ngài còn nhớ tôi sao?”
Cô không vội trị liệu, ngón tay trắng như tuyết mềm mại lướt qua khuôn mặt kia. Thiếu niên hơi hoảng hốt cọ cọ đôi tay được bảo dưỡng tốt này: “Tên của tôi là Bạch Bội.”
“Bạch Bội...” Thi Nhược Hàm nhẹ nhàng đọc tên anh, cố ý có vẻ mơ hồ không rõ: “Tôi nhớ rồi, còn có đôi cánh trắng của anh, rất đẹp nha.” Cô cảm thấy có hơi thất thần, thì ra người giống như thiên sứ cũng không được tự do như vậy, vẫn sẽ bị bao vây trong tình dục.
Bạch Bội kiềm chế kích động trả lời vài câu, sau khi không được đáp lại thì đã biết mình đi quá giới hạn.
Thi Nhược Hàm bắt đầu trị liệu, mạng tinh thần của Bạch Bội cũng không có vấn đề gì lớn. Chẳng qua là một đoạn thời gian trước sử dụng quá độ mà thôi, muốn nói tới chỗ kỳ quái chính là mạng của anh có một bộ phận gấp khúc lên, mạng lưới xếp chồng lên nhau vô cùng ngăn nắp. Nếu cô không khá cẩn thận, sợ sẽ trực tiếp bỏ qua.
Các xúc tu được tách ra bởi lưới điện đan xen cùng một chỗ. Ở khe hở lớn trêu chọc qua lại làm cho mạng lưới thu nhỏ, sau đó xúc tu lướt qua toàn bộ mạng lưới, ở một nơi đặc thù khác thoáng dùng sức đuổi một chút.
“A ưm...!” Bạch Bội lập tức khắc chế nhưng không được, để cho một tiếng rên rỉ lọt ra ngoài.
Lỗ tai Thi Nhược Hàm lặng lẽ đỏ lên một chút, người này gọi giường thật dễ nghe. Giọng thiếu niên hơi khàn khàn, âm cuối hơi run rẩy, hơi thở nóng rực phả lên da thịt trần trụi, giống như cho cô uống một ngụm rượu lớn nhưng trong đầu lại chua xót tê dại.
Tiếp tục bắt nạt một chút, chắc là không sao đâu?
Để xúc tu khép lại trên mạng nhạy cảm kia, lại nhẹ nhàng ấn, khi thì đè nén những lưới điện này, khi thì khơi mào chúng lên. Nghe Bạch Bội càng không khống chế được tình cảm, so với lúc trước cô còn vui vẻ hơn rất nhiều. Kêu lớn tiếng một chút, để cho tất cả mọi người nghe một chút xem ngươi là người như thế nào, bị một cô gái làm cho run rẩy thất thần thì có xấu hổ hay không?
Bạch Bội chỉ cảm thấy sướng muốn chết đi sống lại. Anh còn là một xử nam, đây cũng là lần đầu tiên bị chân nhân khai thông tinh thần lực. Vốn lúc xếp hàng còn cảm thấy biểu hiện của những người trước đó quá mức khoa trương, thật đến phiên hắn lại cảm thấy chỉ nhẫn nại âm thanh thôi cũng đã khó khăn lắm rồi. Dương vật dưới háng cứng rắn đã dán lên bụng dưới, trong đầu một mảnh hỗn loạn, máu cả người đều vọt về phía cây côn thịt kia, mắt ngựa chảy ra nước đã thấm ướt quần lót, ngay cả quần ngoài cũng in ra một mảnh vết nước. Bên mắt không mất kiểm soát mà nhỏ nước mắt... Quá mê người, càng cách cao trào một bước xa thì càng cảm thấy trống rỗng khó chịu, chỉ muốn phóng thích cho tốt.
Ngay khi Thi Nhược Hàm tiếp tục trêu chọc đầu óc người ta, Mặc Sanh im lặng đi tới phía sau kho tinh thần của cô, hai tay sau lưng, cúi người ghé vào bên tai cô dùng loại âm thanh mập mờ nói: “Tiểu thư Thi Nhược Hàm, người phía sau còn đang chờ.”
Vài sợi tóc xanh sẫm rủ xuống bên cạnh mặt Thi Nhược Hàm, vốn nên mềm mại quấn quanh ngón tay, nhưng trong nháy mắt cô đã cảm thấy như ngồi trên đống lửa. Lỗ tai mẫn cảm bị đột nhiên bị hơi nóng tập kích. Ngoại trừ cả người nổi lên chút tê dại thì sau lưng cô lại đổ mồ hôi lạnh. Cũng là kích thích như vậy, xúc tu tinh thần run lên sẽ có chút quá mức dùng sức trực tiếp đuổi đến nơi mẫn cảm nhất của mạng tinh thần.
Trong đầu Bạch Bội đột nhiên bị nhiễm một mảnh trắng như tuyết, tình dục chồng chất lúc trước có vẻ như là đều tìm được chỗ phát tiết, lượng lớn tinh dịch phun ra, toàn bộ đũng quần đều bị thấm ướt, ngay cả bên ngoài cũng có thể nhìn ra điểm trắng đục. Nơi gần mắt ngựa nhất thậm chí có vài giọt tinh dịch muốn rơi nhưng lại không rơi.
Thi Nhược Hàm đáp lại người đàn ông giống như rắn kia: “Xin lỗi.”
Người sau nheo đôi mắt màu vàng, hưởng thụ mùi thơm khiến người ta hoa mắt mê mẩn trên người cô gái: “Không có việc gì, lần sau xin chú ý.”
Sau khi cảm nhận được thầy Mặc Sênh đi rồi, cô lại buông lỏng một chút. Có chút cường ngạnh mà đem mặt thiếu niên giương lên, anh vừa mới dùng sức cao trào như vậy, cổ thon dài trắng nõn cong cong, tóc trắng như tuyết bị mồ hôi dán ở trên da, hơi thở có hơi hỗn loạn. Trong con ngươi xanh lam sóng nước dập dờn, hai gò má mang theo chút ửng hồng, đang há to miệng thở dốc, người nhìn ngoại trừ muốn thương tiếc ra càng muốn trêu đùa cho tốt.
“Đối với anh cũng phải nói xin lỗi, là tôi không đủ dịu dàng.” Thi Nhược Hàm không thèm để ý thuận miệng kéo lại: “Có thể cho tôi xem cánh của anh một chút không?”
“ Tôi ở trước mặt ngài lộ ra dáng vẻ xấu xí như thế...” Bạch Bội giọng nói có chút không ổn, anh đem áo hướng về phía trước vén lên, lộ ra bộ phận xương bả vai, sau đó hai vật lớn hơi quá mức màu trắng cánh chim từ từ giương ra. Thi Nhược Hàm cũng không nghĩ tới, từ xa nhìn lại chỉ có một chút cánh nhưng thực tế sẽ lớn như vậy. Phối hợp với đôi cánh này, Bạch Bội thoạt nhìn giống như thiên sứ vừa mới bị tàn phá.
Thật vui, chẳng lẽ tinh thần lực cấp S của mình là bởi vì bản thân run rẩy sao?
Cô nhìn dòng nước mùa xuân màu lam, dần dần áp sát: “Vậy tôi muốn thưởng cho đứa bé ngoan một chút."
Môi mềm mại dán vào nhau, Bạch Bội thở ra hơi nóng trực tiếp cọ ở trên mặt, mang theo một ít mềm mại mà ngứa ngáy. Chẳng qua khi đối phương có chút chần chờ vươn đầu lưỡi về sau, Thi Nhược Hàm chỉ là nhẹ nhàng mút một cái đầu lưỡi rồi buông ra.
“Mời người tiếp theo.”
Bạch Bội nhìn nụ cười ôn hòa của cô gái, ngọn lửa thiêu đốt trong lồng ngực không tìm được lý do gì để biểu đạt, anh lại cứng rắn. Bởi vì nụ hôn này, bởi vì môi và lưỡi quá mềm mại, cũng bởi vì nước bọt ngọt ngào của cô, hoặc là mùi hoa quả và hương hoa kia.
Những thú nhân tiếp theo đều là những tên không có gì hay ho, Thi Nhược Hàm chỉ thỉnh thoảng khiêu khích trên mạng tinh thần của mấy người đó một chút, nhưng cũng không nhận được phản ứng sung sướng như trước, cũng chỉ có thể làm việc lặng lẽ. Sau khi tinh thần của những nữ nhân khác đều trở nên mệt mỏi, cô vẫn thờ ơ trị liệu cho đám thú nhân.
Trị liệu kết thúc, cuối cùng cô cũng cảm thấy có chút mệt mỏi. Những người phụ nữ khác đã sớm đi nghỉ ngơi trong lúc tinh thần chống đỡ không nổi.
Trước khi mời cô Ninh tới, Mặc Sanh vốn lười biếng dựa vào góc tường lại đây hai tay chống ở hai bên kho tinh thần, giam cầm Thi Nhược Hàm trong khuỷu tay của hắn. Tình huống bất thình lình khiến cô lại bắt đầu có chút chột dạ, là bởi vì sau đó không nghe lời khuyên tiếp tục trò đùa, hay là vì cái gì... “Xin lỗi thầy.” Cô chuẩn bị xin lỗi trước rồi nói sau.
“Xem ra Thi Nhược Hàm tiểu thư còn chưa hết tính trẻ con đâu...... Bây giờ vẫn nên bắt đầu đổi cách xưng hô gọi bạn học thì tốt hơn?”
Không đợi Thi Nhược Hàm mở miệng, Mặc Sanh tự mình nói tiếp: “Không cần vội phản bác, tôi đến kiểm tra một chút tình huống luyện tập kỹ thuật hôn của ngươi thì sẽ biết...”
Nói xong, môi Mặc Sanh ép xuống, Thi Nhược Hàm vốn là muốn lấy thân phận đối thủ khẳng định anh, nhưng theo đầu lưỡi kịch liệt quấy nhiễu, cô dần dần hơi mất sức. Sau đó bị liên tục tấn công rơi xuống đất, lần đầu tiên bị thú nhân trưởng thành thô lỗ đối đãi như vậy, mật huyệt của cô thậm chí có chút cảm giác ướt át, Tiểu Đậu Đậu cũng có tình trạng sung huyết.
Chết tiệt, ngoại trừ S hay M? Tiếp tục hôn sẽ xảy ra chuyện...
Thi Nhược Hàm ngưng tụ ra một ít xúc tu tinh thần chuẩn bị tấn công mạng tinh thần của Mặc Sênh, chỉ cần hoảng hốt trong nháy mắt, cô có thể đẩy người đàn ông này ra, thân thể cũng sẽ không tiếp tục động dục. Ngay tại lúc cô vừa mới bắt đầu kế hoạch đầu tiên, lập tức bị Mặc Sanh nhìn thấu – anh dùng một cái ngón tay rõ ràng bàn tay to bao lấy bộ ngực.
Đầu vú trải qua vuốt ve run rẩy dựng đứng lên, ma sát với vải vóc đồng phục học sinh ngoại trừ đau đớn còn mang đến càng nhiều khoái cảm.
Thi Nhược Hàm thiếu chút nữa hoảng sợ hô lên.
Mặc Sanh chủ động buông lỏng nụ hôn này, lưỡi đỏ tươi liếm sạch nước miếng bên môi: “Kiến thức có thừa nhưng kỹ thuật không đủ, bạn học, sau này phải đi học cho tốt. Sữa mềm mại như đậu hũ, không biết tiểu huyệt thế nào.”
Thấy cô đột nhiên khẩn trương, Mặc Sanh đứng thẳng dậy: “Một trò đùa nhỏ. Tôi không phải là thú nhân ti tiện như vậy, chỉ cần có một chút lương tâm, cũng sẽ không ép buộc nữ nhân làm tình.” Lúc anh rời đi tìm cô Ninh, còn bổ sung một câu: “Chẳng qua ta chờ mong ngày cô nguyện ý, bản thể của ta là rắn, chắc là có thể làm cho cô sung sướng.”
Thi Nhược Hàm nghe nói những lời lăng mạ này, tiểu huyệt lại không tự giác co giật, ẩm ướt hơn. Cô biết nguyên nhân mình khẩn trương là cái gì, không phải cái gì bị cướp đi lần đầu tiên, chỉ là sợ đau đớn mà thôi. Đương nhiên là ở Tháp Thế giới cũng học qua cách giáo dục tương ứng, về sau biết chênh lệnh tính khí lớn nhỏ, khi đó cô cảm thấy muốn bước ra bước đầu tiên bước đi đang còn dài.
Một lát sau, Ninh lão sư phía sau đi theo người đàn ông độc ác đó cùng nhau tiến vào, biểu tình của người phụ nữ có vẻ như có chút khó nói.
“Bạn Thi Nhược Hàm, tuy rằng đây vô tình là một lời mời . Nhưng hôm nay sau khi thấy biểu hiện xuất sắc của bạn, có một nhiệm vụ cá nhân muốn bạn hoàn thành... bạn cũng có thể từ chối.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.