Chương 1: Ốc Sên
Thâm Hải Thủ Thuật Đao
08/03/2023
“Gần đây người trong đầu cậu có còn cùng cậu nói chuyện nữa không?”
Tại trung tâm chăm sóc sức khoẻ tinh thần, trong một phòng khám bệnh riêng, một bác sĩ mặc áo blouse trắng vừa lật xem bệnh án vừa hỏi.
Một cậu trai trẻ khoảng 20 tuổi ngồi phía bên kia bàn khám bệnh.
An tĩnh, ngoan ngoãn, không hề có chút nguy hiểm nào.
Đây là ấn tượng đầu tiên mà cậu để lại cho người ta.
Tầm mắt của cậu bây giờ đang dừng lại trên một chậu cây xanh ở bệ cửa sổ.
Đó là một chậu trầu bà được chăm sóc rất tốt, cành dài từ trên bệ cửa sổ rủ xuống dưới.
Một làn gió khẽ thổi qua, ánh nắng trên lá cây như đang nhảy nhót.
“... Giang Diệu?”
Bác sĩ Ôn Lĩnh Tây rời mắt khỏi bệnh án.
Nhận ra bệnh nhân của mình đang mải mê theo đuổi suy nghĩ trong đầu, bác sĩ Ôn bất lực mà cười.
Cộc cộc.
Bác sĩ Ôn nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn trước mặt Giang Diệu.
Nhưng hành động khiến cậu chú ý này là phí công.
Giang Diệu vẫn nhìn chậu cây kia, nhìn đến nỗi quên cả chớp mắt.
Làm người ta không khỏi tò mò, chậu trầu bà kia vô cùng bình thường, tại sao cậu lại nhìn không chớp mắt như vậy.
Giang Diệu trước sau vẫn chăm chú nhìn chậu cây.
Bác sĩ Ôn cũng yên lặng quan sát cậu.
Sau mấy lần gọi cậu mà không có kết quả, bác sĩ Ôn thở dài, bắt đầu mở bệnh án ra xem.
Giang Diệu 21 tuổi, được chẩn đoán đã mắc bệnh tự kỷ hai mươi năm.
Khi sinh ra, cậu và những đứa trẻ khác không có gì khác nhau. Cha mẹ cậu cũng vui sướng chào đón một sinh mệnh nhỏ chào đời.
Nhưng về sau, họ phát hiện ra có điều gì đó không đúng.
Đầu tiên là ánh mắt.
Trẻ con ở tuổi Giang Diệu đối với thế giới xung quanh đều tràn ngập tò mò, nhưng cậu lại không giống vậy.
Dù cho là món đồ chơi nhỏ lấp lánh hay là cố ý phát ra tiếng động thu hút sự chú ý, Giang Diệu đều rất hiếm khi đáp lại ánh mắt của cha mẹ.
Cậu chỉ để ý đến những gì mà cậu muốn xem.
Không ai biết được rốt cuộc cậu thích thứ gì.
Bởi vì cậu không chịu nói.
Vì vậy cha mẹ cậu quyết định đưa cậu đi khám để tìm hiểu nguyên nhân.
Thính giác và thanh quản của Giang Diệu đều phát triển bình thường, không có dấu hiệu gì bất thường. Nhưng cậu nhất định không chịu mở miệng.
Lúc Giang Diệu hơn một tuổi đã được bố mẹ cậu đưa đi thăm khám rất nhiều bác sĩ. Sau khi nghe xong tình trạng của cậu, vị bác sĩ nọ khuyên cha mẹ cậu nên đưa cậu đi khám bệnh tự kỷ.
Bệnh tự kỷ hay còn gọi là hội chứng cô độc.
Khi ấy, cha mẹ Giang Diệu cũng không biết rõ tự kỷ là bệnh gì.
Tận cho đến khi đưa bệnh án về, họ mới biết được đây là một loại bệnh tinh thần rất khó chữa trị.
Thường thì những đứa trẻ mắc bệnh tự kỷ sẽ gặp rất nhiều vấn đề nghiêm trọng trong quá trình phát triển.
Nguyên nhân chủ yếu là do: giao tiếp khó khăn, ngôn ngữ phát triển chậm chạp và lặp đi lặp lại một vài hành vi.
Đây là lý do vì sao năm Giang Diệu một tuổi luôn né tránh ánh mắt của cha mẹ mình, cũng không đáp lại lời bọn họ.
Trẻ con mắc bệnh tự kỷ phải sinh hoạt ở nơi giống như chiếc lồng pha lê.
Cậu không muốn tác động gì đến thế giới quanh mình.
Thế giới cũng không tác động đến cậu.
Đại đa số những đứa trẻ như vậy đều gặp khó khăn trong việc học tập. Nghiêm trọng hơn là không thể học được cách ăn cơm, bài tiết.
Hơn nữa, đây là một căn bệnh rất khó chữa khỏi.
Chỉ khi người bệnh được điều trị đúng phương pháp và tập luyện khả năng giao tiếp thì mới cơ bản có khả năng sinh hoạt bình thường.
Vậy cậu có thể hòa nhập xã hội như người bình thường thì sao? Cái này quả thực khó hơn lên trời.
Giang Diệu hơn một tuổi đã bị chẩn đoán là mắc bệnh tự kỷ, điều này đối với cha mẹ cậu là một cú sốc vô cùng to lớn.
Họ hàng thân thích và bạn bè đều khuyên họ rằng: Tranh thủ khi còn trẻ, hãy sinh thêm đứa nữa.
Đứa nhỏ này mắc bệnh nhưng đã trị mà không hết, vậy thì sinh cho nó một người em trai. Sau này hai người già rồi thì cũng có người giúp họ trông nom nó.
Cha mẹ Giang Diệu suy nghĩ rất lâu, nhưng cuối cùng cũng không nghe theo lời người khác mà hết lòng để chữa bệnh cho cậu.
Bọn họ chưa từng nghĩ sẽ bỏ đứa nhỏ này, cậu chỉ bị bệnh chứ không làm sai điều gì cả.
Bởi vậy, từ khi Giang Diệu hơn một tuổi đã được cha mẹ đưa đi khám ở rất nhiều bệnh viện lớn.
Sau những nỗ lực không ngừng của hai người, Giang Diệu dần học được cách ăn cơm, mặc quần áo, rồi từ từ có thể giải quyết các chuyện cá nhân một mình.
Không chỉ vậy, bọn họ cũng ngạc nhiên mà phát hiện rằng tuy Giang Diệu rất khó tiếp xúc cùng người khác nhưng cậu lại có rất nhiều tài năng khiến người ta phải cảm thán.
Ví dụ như, cậu chỉ cần thấy qua gì đó là lập tức ghi nhớ. Dù chỉ liếc mắt qua một tờ báo từ vài tháng trước cậu cũng có thể thuật lại không thiếu một chữ.
Tại trung tâm chăm sóc sức khoẻ tinh thần, trong một phòng khám bệnh riêng, một bác sĩ mặc áo blouse trắng vừa lật xem bệnh án vừa hỏi.
Một cậu trai trẻ khoảng 20 tuổi ngồi phía bên kia bàn khám bệnh.
An tĩnh, ngoan ngoãn, không hề có chút nguy hiểm nào.
Đây là ấn tượng đầu tiên mà cậu để lại cho người ta.
Tầm mắt của cậu bây giờ đang dừng lại trên một chậu cây xanh ở bệ cửa sổ.
Đó là một chậu trầu bà được chăm sóc rất tốt, cành dài từ trên bệ cửa sổ rủ xuống dưới.
Một làn gió khẽ thổi qua, ánh nắng trên lá cây như đang nhảy nhót.
“... Giang Diệu?”
Bác sĩ Ôn Lĩnh Tây rời mắt khỏi bệnh án.
Nhận ra bệnh nhân của mình đang mải mê theo đuổi suy nghĩ trong đầu, bác sĩ Ôn bất lực mà cười.
Cộc cộc.
Bác sĩ Ôn nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn trước mặt Giang Diệu.
Nhưng hành động khiến cậu chú ý này là phí công.
Giang Diệu vẫn nhìn chậu cây kia, nhìn đến nỗi quên cả chớp mắt.
Làm người ta không khỏi tò mò, chậu trầu bà kia vô cùng bình thường, tại sao cậu lại nhìn không chớp mắt như vậy.
Giang Diệu trước sau vẫn chăm chú nhìn chậu cây.
Bác sĩ Ôn cũng yên lặng quan sát cậu.
Sau mấy lần gọi cậu mà không có kết quả, bác sĩ Ôn thở dài, bắt đầu mở bệnh án ra xem.
Giang Diệu 21 tuổi, được chẩn đoán đã mắc bệnh tự kỷ hai mươi năm.
Khi sinh ra, cậu và những đứa trẻ khác không có gì khác nhau. Cha mẹ cậu cũng vui sướng chào đón một sinh mệnh nhỏ chào đời.
Nhưng về sau, họ phát hiện ra có điều gì đó không đúng.
Đầu tiên là ánh mắt.
Trẻ con ở tuổi Giang Diệu đối với thế giới xung quanh đều tràn ngập tò mò, nhưng cậu lại không giống vậy.
Dù cho là món đồ chơi nhỏ lấp lánh hay là cố ý phát ra tiếng động thu hút sự chú ý, Giang Diệu đều rất hiếm khi đáp lại ánh mắt của cha mẹ.
Cậu chỉ để ý đến những gì mà cậu muốn xem.
Không ai biết được rốt cuộc cậu thích thứ gì.
Bởi vì cậu không chịu nói.
Vì vậy cha mẹ cậu quyết định đưa cậu đi khám để tìm hiểu nguyên nhân.
Thính giác và thanh quản của Giang Diệu đều phát triển bình thường, không có dấu hiệu gì bất thường. Nhưng cậu nhất định không chịu mở miệng.
Lúc Giang Diệu hơn một tuổi đã được bố mẹ cậu đưa đi thăm khám rất nhiều bác sĩ. Sau khi nghe xong tình trạng của cậu, vị bác sĩ nọ khuyên cha mẹ cậu nên đưa cậu đi khám bệnh tự kỷ.
Bệnh tự kỷ hay còn gọi là hội chứng cô độc.
Khi ấy, cha mẹ Giang Diệu cũng không biết rõ tự kỷ là bệnh gì.
Tận cho đến khi đưa bệnh án về, họ mới biết được đây là một loại bệnh tinh thần rất khó chữa trị.
Thường thì những đứa trẻ mắc bệnh tự kỷ sẽ gặp rất nhiều vấn đề nghiêm trọng trong quá trình phát triển.
Nguyên nhân chủ yếu là do: giao tiếp khó khăn, ngôn ngữ phát triển chậm chạp và lặp đi lặp lại một vài hành vi.
Đây là lý do vì sao năm Giang Diệu một tuổi luôn né tránh ánh mắt của cha mẹ mình, cũng không đáp lại lời bọn họ.
Trẻ con mắc bệnh tự kỷ phải sinh hoạt ở nơi giống như chiếc lồng pha lê.
Cậu không muốn tác động gì đến thế giới quanh mình.
Thế giới cũng không tác động đến cậu.
Đại đa số những đứa trẻ như vậy đều gặp khó khăn trong việc học tập. Nghiêm trọng hơn là không thể học được cách ăn cơm, bài tiết.
Hơn nữa, đây là một căn bệnh rất khó chữa khỏi.
Chỉ khi người bệnh được điều trị đúng phương pháp và tập luyện khả năng giao tiếp thì mới cơ bản có khả năng sinh hoạt bình thường.
Vậy cậu có thể hòa nhập xã hội như người bình thường thì sao? Cái này quả thực khó hơn lên trời.
Giang Diệu hơn một tuổi đã bị chẩn đoán là mắc bệnh tự kỷ, điều này đối với cha mẹ cậu là một cú sốc vô cùng to lớn.
Họ hàng thân thích và bạn bè đều khuyên họ rằng: Tranh thủ khi còn trẻ, hãy sinh thêm đứa nữa.
Đứa nhỏ này mắc bệnh nhưng đã trị mà không hết, vậy thì sinh cho nó một người em trai. Sau này hai người già rồi thì cũng có người giúp họ trông nom nó.
Cha mẹ Giang Diệu suy nghĩ rất lâu, nhưng cuối cùng cũng không nghe theo lời người khác mà hết lòng để chữa bệnh cho cậu.
Bọn họ chưa từng nghĩ sẽ bỏ đứa nhỏ này, cậu chỉ bị bệnh chứ không làm sai điều gì cả.
Bởi vậy, từ khi Giang Diệu hơn một tuổi đã được cha mẹ đưa đi khám ở rất nhiều bệnh viện lớn.
Sau những nỗ lực không ngừng của hai người, Giang Diệu dần học được cách ăn cơm, mặc quần áo, rồi từ từ có thể giải quyết các chuyện cá nhân một mình.
Không chỉ vậy, bọn họ cũng ngạc nhiên mà phát hiện rằng tuy Giang Diệu rất khó tiếp xúc cùng người khác nhưng cậu lại có rất nhiều tài năng khiến người ta phải cảm thán.
Ví dụ như, cậu chỉ cần thấy qua gì đó là lập tức ghi nhớ. Dù chỉ liếc mắt qua một tờ báo từ vài tháng trước cậu cũng có thể thuật lại không thiếu một chữ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.