Chương 2: Ốc sên
Thâm Hải Thủ Thuật Đao
08/03/2023
Hay ví dụ như cậu thích vẽ tranh. Tuy rằng cậu không được theo học chương trình chính quy, thế nhưng cậu tùy ý vẽ một bức tranh lại tạo cho người thưởng thức cảm giác kỳ ảo mỹ lệ. Không ít lần cậu làm cho người xem kinh ngạc vì bức tranh cậu vẽ quá đẹp, thậm chí nó còn xuất hiện trong danh sách tranh hot search..
Nhưng như vậy là đủ rồi.
Cha mẹ Giang Diệu vui mừng nghĩ: Ít nhất cậu cũng có thể nuôi sống bản thân bằng việc vẽ tranh.
Sau đó biến cố đã xảy ra.
Cho đến hôm nay thì vẫn chưa ai có thể giải thích được biến cố kia xảy ra như nào.
Năm Giang Diệu 20 tuổi, cậu bỗng nhiên mất tích.
Đó là một ngày bình thường, trời trong nắng ấm. Mẹ Giang Diệu kê bàn vẽ ra sân để cậu vẽ tranh.
Nhưng Giang Diệu không cẩn thận làm đổ thuốc màu khiến chiếc quần cậu mặc bị bẩn mất.
Mẹ cậu liền quay vào nhà gọi cha tới giúp.
Khi quay lại thì hai người không thấy Giang Diệu đâu.
Trong sân không có cửa, tường cao đến hai mét. Nơi duy nhất có thể ra ngoài là hành lang mà mẹ cậu vừa đi qua.
Ở đó chỉ còn giá vẽ được đặt yên dưới giàn nho.
Trên mặt đất còn sót lại thuốc màu.
Ghế dựa không còn bóng dáng Giang Diệu.
Họa sĩ tài năng mắc bệnh tự kỷ đột nhiên biến mất làm cho toàn giới khiếp sợ.
Sự việc quá nghiêm trọng, cảnh sát nhanh chóng lập án điều tra, cư dân mạng cũng tự tìm người.
Nhưng nơi Giang Diệu biến mất thì vẫn không rõ.
Giống như trong truyền thuyết “Thần ẩn”. Dưới ánh nắng sau giờ ngọ, cậu bị thần minh mang đi ở trước giàn nho nhà mình.
Cảnh sát đã bất lực, ngay cả cha mẹ cậu cũng sắp tuyệt vọng mà từ bỏ.
Thế nhưng một năm sau, Giang Diệu lại đột nhiên xuất hiện như cái cách cậu biến mất.
Giang Diệu bất ngờ xuất hiện ở cửa nhà cậu.
Cả người cậu trần trụi, trên người còn có máu.
Cậu giống như vừa được vớt lên từ một đầm máu nhưng lại không hề bị thương.
Cảnh sát lúc đầu cho rằng cậu và kẻ bắt cóc vật lộn rồi để lại dấu vết, là máu của cậu.
Sau khi lấy máu đó đi xét nghiệm ADN thì lại không phải máu của Giang Diệu.
Cũng không có cách nào khác, dữ liệu ADN ở trong kho là của những người có tiền án. Nếu tên tội phạm bắt cóc chưa từng có tiền án thì ở trong kho sẽ không có dữ liệu ADN của hắn.
Cảnh sát liền chuyển hướng điều tra sang người bị bắt cóc.
Tất cả mọi người đều muốn biết một năm Giang Diệu mất tích đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng Giang Diệu lại mất trí nhớ.
Ký ức về lúc còn dưới sân nhà của cậu rất rời rạc.
Giang Diệu nhớ rõ thuốc màu bị đổ, màu sắc diễm lệ ấy bắn lên quần của cậu.
Sau đó thì sao?
Sau đó cậu nghe được tiếng hét chói tai xung quanh. Cả người cậu trần trụi, dính đầy máu, cậu đứng trước cửa nhà.
Trong thời gian qua đã xảy ra những gì?
Suốt một năm chẳng lẽ một chuyện cũng không nhớ nổi?
Cậu nghĩ không ra.
Toàn bộ ký ức của cậu như bị chặt đứt. Ký ức một năm đó bị người ta lấy đi rồi ghép đầu đuôi lại với nhau.
Một giây trước cậu còn đang ngồi trong sân, một giây sau đã cả người đầy máu đứng trước cửa nhà.
Trong một năm này cậu đã đi đâu, làm gì? Lượng máu đủ để giết chết một người trên cơ thể cậu là của ai? Tại sao cậu lại trần trụi mà quay về?
Tất cả đều không rõ cũng không biết phải truy xét từ đâu.
Vụ án mất tích lạ lùng này khiến cho cư dân mạng cả nước chú ý. Sau khi cậu xuất hiện thì cư dân mạng lại bàn tán hăng hơn, chiếm vài chỗ hot search trên đầu.
Không một ai có thể giải thích toàn bộ sự việc. Mỗi người đều có suy đoán của riêng mình nhưng đều có lỗ hổng, việc này hoàn toàn không thể dùng phán đoán khoa học để giải thích.
Cảnh sát và bác sĩ đều dùng hết những biện pháp có thể nhưng đều không có được lời giải đáp hợp lý.
Chỉ có thể không giải quyết được gì.
Đối với cha mẹ cậu thì chỉ cần con trai trở về là tốt rồi.
Không chỉ bình an trở về mà bệnh tình của cậu còn có chuyển biến tốt đẹp.
Sau khi Giang Diệu về nhà thì đột nhiên lại muốn nói chuyện.
Cậu sẽ khóc, sẽ cười sẽ nói “Con muốn”.
Giang Diệu nhìn vào gương và nói: “Trong lòng con luôn có một giọng nói, không ngừng nói với con rằng thế giới ngoài kia rất tốt đẹp, muốn con phải sống thật tốt.”
Có lẽ trong một năm kia cậu đã phải trải qua gì đó rồi sinh ra nhân cách thứ hai.
Bác sĩ Ôn – bác sĩ điều trị chính cho Giang Diệu đã nói với cha mẹ cậu như thế.
Trước khi mất tích, Giang Diệu giống một cái cây nhỏ, vô cùng yên tĩnh, ngoan ngoãn, không biểu đạt suy nghĩ của mình, khi bị thương cũng không bao giờ nói đau.
Sau khi về nhà, tuy Giang Diệu vẫn lầm lì ít nói nhưng cũng đã gần giống người bình thường.
Cha mẹ cậu một lần nữa hy vọng nhưng vẫn không yên tâm nên vẫn đưa cậu đi kiểm tra định kỳ.
Vậy nên bây giờ Giang Diệu đang ngồi trong phòng khám bệnh riêng này.
“...” Sau vài lần gọi mà không thấy trả lời, bác sĩ Ôn lại thở dài, ghi trong bệnh án rằng lần điều trị này thất bại.
Bệnh có khả năng lặp lại. Xem ra người nhà phảiphải quan sát chặt chẽ, không nên để cho người bệnh tự mình sinh hoạt.
Bác sĩ Ôn cúi đầu viết lời chẩn đoán.
Nhưng như vậy là đủ rồi.
Cha mẹ Giang Diệu vui mừng nghĩ: Ít nhất cậu cũng có thể nuôi sống bản thân bằng việc vẽ tranh.
Sau đó biến cố đã xảy ra.
Cho đến hôm nay thì vẫn chưa ai có thể giải thích được biến cố kia xảy ra như nào.
Năm Giang Diệu 20 tuổi, cậu bỗng nhiên mất tích.
Đó là một ngày bình thường, trời trong nắng ấm. Mẹ Giang Diệu kê bàn vẽ ra sân để cậu vẽ tranh.
Nhưng Giang Diệu không cẩn thận làm đổ thuốc màu khiến chiếc quần cậu mặc bị bẩn mất.
Mẹ cậu liền quay vào nhà gọi cha tới giúp.
Khi quay lại thì hai người không thấy Giang Diệu đâu.
Trong sân không có cửa, tường cao đến hai mét. Nơi duy nhất có thể ra ngoài là hành lang mà mẹ cậu vừa đi qua.
Ở đó chỉ còn giá vẽ được đặt yên dưới giàn nho.
Trên mặt đất còn sót lại thuốc màu.
Ghế dựa không còn bóng dáng Giang Diệu.
Họa sĩ tài năng mắc bệnh tự kỷ đột nhiên biến mất làm cho toàn giới khiếp sợ.
Sự việc quá nghiêm trọng, cảnh sát nhanh chóng lập án điều tra, cư dân mạng cũng tự tìm người.
Nhưng nơi Giang Diệu biến mất thì vẫn không rõ.
Giống như trong truyền thuyết “Thần ẩn”. Dưới ánh nắng sau giờ ngọ, cậu bị thần minh mang đi ở trước giàn nho nhà mình.
Cảnh sát đã bất lực, ngay cả cha mẹ cậu cũng sắp tuyệt vọng mà từ bỏ.
Thế nhưng một năm sau, Giang Diệu lại đột nhiên xuất hiện như cái cách cậu biến mất.
Giang Diệu bất ngờ xuất hiện ở cửa nhà cậu.
Cả người cậu trần trụi, trên người còn có máu.
Cậu giống như vừa được vớt lên từ một đầm máu nhưng lại không hề bị thương.
Cảnh sát lúc đầu cho rằng cậu và kẻ bắt cóc vật lộn rồi để lại dấu vết, là máu của cậu.
Sau khi lấy máu đó đi xét nghiệm ADN thì lại không phải máu của Giang Diệu.
Cũng không có cách nào khác, dữ liệu ADN ở trong kho là của những người có tiền án. Nếu tên tội phạm bắt cóc chưa từng có tiền án thì ở trong kho sẽ không có dữ liệu ADN của hắn.
Cảnh sát liền chuyển hướng điều tra sang người bị bắt cóc.
Tất cả mọi người đều muốn biết một năm Giang Diệu mất tích đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng Giang Diệu lại mất trí nhớ.
Ký ức về lúc còn dưới sân nhà của cậu rất rời rạc.
Giang Diệu nhớ rõ thuốc màu bị đổ, màu sắc diễm lệ ấy bắn lên quần của cậu.
Sau đó thì sao?
Sau đó cậu nghe được tiếng hét chói tai xung quanh. Cả người cậu trần trụi, dính đầy máu, cậu đứng trước cửa nhà.
Trong thời gian qua đã xảy ra những gì?
Suốt một năm chẳng lẽ một chuyện cũng không nhớ nổi?
Cậu nghĩ không ra.
Toàn bộ ký ức của cậu như bị chặt đứt. Ký ức một năm đó bị người ta lấy đi rồi ghép đầu đuôi lại với nhau.
Một giây trước cậu còn đang ngồi trong sân, một giây sau đã cả người đầy máu đứng trước cửa nhà.
Trong một năm này cậu đã đi đâu, làm gì? Lượng máu đủ để giết chết một người trên cơ thể cậu là của ai? Tại sao cậu lại trần trụi mà quay về?
Tất cả đều không rõ cũng không biết phải truy xét từ đâu.
Vụ án mất tích lạ lùng này khiến cho cư dân mạng cả nước chú ý. Sau khi cậu xuất hiện thì cư dân mạng lại bàn tán hăng hơn, chiếm vài chỗ hot search trên đầu.
Không một ai có thể giải thích toàn bộ sự việc. Mỗi người đều có suy đoán của riêng mình nhưng đều có lỗ hổng, việc này hoàn toàn không thể dùng phán đoán khoa học để giải thích.
Cảnh sát và bác sĩ đều dùng hết những biện pháp có thể nhưng đều không có được lời giải đáp hợp lý.
Chỉ có thể không giải quyết được gì.
Đối với cha mẹ cậu thì chỉ cần con trai trở về là tốt rồi.
Không chỉ bình an trở về mà bệnh tình của cậu còn có chuyển biến tốt đẹp.
Sau khi Giang Diệu về nhà thì đột nhiên lại muốn nói chuyện.
Cậu sẽ khóc, sẽ cười sẽ nói “Con muốn”.
Giang Diệu nhìn vào gương và nói: “Trong lòng con luôn có một giọng nói, không ngừng nói với con rằng thế giới ngoài kia rất tốt đẹp, muốn con phải sống thật tốt.”
Có lẽ trong một năm kia cậu đã phải trải qua gì đó rồi sinh ra nhân cách thứ hai.
Bác sĩ Ôn – bác sĩ điều trị chính cho Giang Diệu đã nói với cha mẹ cậu như thế.
Trước khi mất tích, Giang Diệu giống một cái cây nhỏ, vô cùng yên tĩnh, ngoan ngoãn, không biểu đạt suy nghĩ của mình, khi bị thương cũng không bao giờ nói đau.
Sau khi về nhà, tuy Giang Diệu vẫn lầm lì ít nói nhưng cũng đã gần giống người bình thường.
Cha mẹ cậu một lần nữa hy vọng nhưng vẫn không yên tâm nên vẫn đưa cậu đi kiểm tra định kỳ.
Vậy nên bây giờ Giang Diệu đang ngồi trong phòng khám bệnh riêng này.
“...” Sau vài lần gọi mà không thấy trả lời, bác sĩ Ôn lại thở dài, ghi trong bệnh án rằng lần điều trị này thất bại.
Bệnh có khả năng lặp lại. Xem ra người nhà phảiphải quan sát chặt chẽ, không nên để cho người bệnh tự mình sinh hoạt.
Bác sĩ Ôn cúi đầu viết lời chẩn đoán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.