Chương 53
San San Yên Nhĩ
27/07/2020
Tỉnh lại sau giấc ngủ, việc đầu tiên Hạ Chi làm là lấy điện thoại di động ra. Thẩm Việt đã trả lời tin nhắn của Hạ Chi vào khoảng ba giờ sáng, anh nói một câu ngủ ngon với cô. Nửa giờ sau, anh lại gửi cho Hạ Chi một tin nhắn
nữa, nói với Hạ Chi là bị đổi lịch học, có thể sẽ không đi học cùng cô
được.
Bởi vì học khác khóa, lại còn khác ngành nên hầu hết thời gian lên lớp của Hạ Chi và Thẩm Việt đều lệch nhau, có lẽ một tuần cũng chỉ có khoảng hai, ba lần là được đi chung.
Sáng nay, hai tiết Hạ Chi phải học bắt đầu từ hơn chín giờ, Thẩm Việt cũng vậy. Nhưng vì đã đổi lịch, nên Hạ Chi đành phải đi học một mình.
Hạ Chi thấy yên tâm hơn khi nhận được tin nhắn trả lời của Thẩm Việt. Cô quay đầu nhìn mầm nhỏ, mặc dù nó vẫn ỉu ỉu xìu xìu nhưng không có bọ, không bị ngả vàng, cũng không thối rễ. Dưới tình huống bình thường, không có nhân tố bên ngoài quấy nhiễu thì sức sống của cây rất mạnh, nên Hạ Chi quyết định sẽ quan sát thêm.
Thừa lúc ngoài ban công có ánh mặt trời, Hạ Chi bèn dời chậu cây ra ngoài trước, sau đó mới đi rửa mặt. Khoảng nửa tiếng sau, Hạ Chi chuẩn bị ra ngoài đi học, trước khi đi cô lại dời mầm nhỏ về chỗ cũ.
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, dường như mầm nhỏ được tắm ánh mặt trời mà có sức sống hơn. Hạ Chi dùng bình phun tưới cho nó ít nước, rồi xoay người rời khỏi ký túc xá.
Vào giờ nghỉ trưa, Hạ Chi thấy nhớ mầm nhỏ, nên vừa học xong đã gói cơm trưa rồi về ký túc xá.
Hàn Dung với Chu Lệ về ký túc xá trước Hạ Chi, nên lúc biết Hạ Chi định gói đồ ăn ở căn tin về thì vội vàng nhờ Hạ Chi tiện thể mang cho hai cô ấy một phần.
Vào giờ này, chính là thời điểm căn tin náo nhiệt nhất. Buổi trưa mùa hè rất nóng, cho dù có điều hoà thì nhiệt độ đồ ăn cùng với việc đám người chen chúc tụ lại một chỗ, chung quy vẫn khiến người ta không quá thoải mái. Hàn Dung với Chu Lệ vốn định về ký túc xá rồi gọi thức ăn ngoài, nhưng vì đã Hạ Chi mua, liền tiện đường mang nhiều hơn một phần là được.
Lúc Hạ Chi gói ba tô mì về đến phòng túc xá, thì vừa đúng lúc hai người họ đang tám chuyện. Chu Lệ ngồi ở chỗ của mình, còn Hàn Dung thì kéo ghế đối mặt với cô ấy, đang nói gì đó.
“Mì của các cậu này.” Hạ Chi đưa túi tới.
Chu Lệ nhận lấy với vẻ mặt thong dong, còn trên mặt Hàn Dung thì vẫn giữ lại vẻ phấn khích vì vừa hóng được tin. Cô ấy vừa nhận đồ vừa liên tục nói cảm ơn: “Tiểu Hạ Tử vất vả rồi! Tới đây tới đây tới đây nào, Dung ma ma bóp chân cho ngươi nhé ~ “
“Được rồi, ma ma vẫn nên ngoan ngoãn ngồi đó đi, mì nguội ăn không ngon nữa đâu.” Hạ Chi vội vàng xua tay.
Mặc dù Hàn Dung là một nữ sinh, nhưng có lúc lực tay mạnh khủng khiếp, thế nhưng cô ấy mà xoa bóp thì trước giờ đều không bắt được trọng điểm, chỗ nào thoải mái thì cứ bóp, chỗ nào không thoải mái liền sống chết không chịu bóp. Da Hạ Chi là kiểu trắng lại mỏng, có lần bị cô ấy bóp cho bầm tím luôn. Lần ấy không chỉ khiến Hạ Chi giật mình, mà từ đó về sau, người ở trong ký túc xá đều không còn chấp nhận sự đụng chạm đến từ Hàn Dung nữa.
“Các cậu vừa nói chuyện gì vậy?” Hạ Chi ngồi vào chỗ của mình, vừa mở gói vừa hỏi.
“Đương nhiên là anh Cao Dịch rồi.” Hàn Dung lập tức nói, “Sáng nay bọn tớ vốn có lớp nên sẽ cùng đi học với anh Cao Dịch, nhưng vì năm ba sắp bắt đầu thực tập, còn năm tư thực tập xong sẽ về chuẩn bị tốt nghiệp, nên sáng sớm đều đã bị gọi đi họp. Lúc bọn tớ học tiết thứ ba, thì mấy anh ấy chỉ vừa bắt đầu họp. Khi bọn tớ học tiết thứ tư, mấy anh ấy cũng vừa họp xong. Bọn tớ liền dứt khoát không đi học nữa, thì mấy anh ấy đều về phòng học, thế là lỡ mất cơ hội hoàn mỹ với anh Cao Dịch, thật là làm cho người ta tiếc nuối ~ “
“Có gì hay mà tiếc nuối chứ, mình học chung với năm tư, dù chương trình học không giống nhau, nhưng mọi người lại ở cùng một viện, đi tới đi lui mấy lần là có thể thấy được trình độ của mấy anh chị ấy, là siêu đáng sợ có được không đây.” Chu Lệ vội vàng nói.
“Có anh Cao Dịch chỉ dạy cơ mà, sợ cái gì hả ~” Hàn Dung lập tức nhìn Chu Lệ cười hì hì, nói.
“Cậu muốn xem náo nhiệt của tớ thì có.” Chu Lệ lầm bầm.
“Tớ đây là tò mò, tò mò, tò mò đến từ chó độc thân đấy.” Hàn Dung ngụy biện, cảm thán, “Thật khó để tưởng tượng ra dáng vẻ nói chuyện yêu đương của anh Cao Dịch sẽ như thế nào. Ôi, tớ đã gặp được đại thần rồi, nên hình như ngoài bất ngờ ra thì tớ lại thấy hợp tình hợp lý — Hạ Chi, cậu ngẩn ra làm gì vậy?”
“Hả?” Hạ Chi lập tức lấy lại tinh thần, nhìn về phía hai người, “Không, không có gì.”
Ban sáng Thẩm Việt có nói với cô là anh phải đổi lịch học nên không thể đi học với cô, Hàn Dung thì nói sáng nay năm ba với năm tư không lên lớp, mà chạy đến phòng họp để họp.
Nghe qua thì như chẳng có gì khác biệt, vì đều không phải đi học. Nhưng vấn đề là, cuộc họp bắt đầu là từ tiết thứ ba, trùng giờ đi học của Hạ Chi, mà khoảng cách từ phòng họp đến tòa nhà dạy học của khoa Kế toán lại gần, theo lý mà nói, Thẩm Việt chẳng có lý do để không đi chung với cô.
Nhưng rốt cuộc là thật sự đổi lịch, Thẩm Việt không tìm cô cũng hợp tình hợp lý, có phải cô quá nhạy cảm rồi không?
Hạ Chi muốn hỏi Hàn Dung với Chu Lệ là sáng nay Thẩm Việt có đi họp không, kiểu người như đại thần thì đi đến đâu cũng đều gây sự chú ý. Huống chi, trường hợp anh xuất hiện ở trước công chúng, nhất định sẽ có tin tức truyền ra. Hai cô ấy lại ở khoa Mỹ thuật, tin tức chắc chắn vừa nhanh vừa chuẩn.
Nhưng bất kể là Hàn Dung hay Chu Lệ thì họ đều rất nhạy cảm ở phương diện này, Hạ Chi chắc chắn mình mới mở miệng thôi, hai cô ấy nhất định sẽ nhận ra vấn đề.
Chẳng qua chỉ không cùng đi học có một lần mà thôi, chuyện nhỏ như vậy, đừng nên suy nghĩ nhiều. . .
Hạ Chi nói trong nội tâm như vậy để tự thuyết phục mình. Cô cúi đầu nhanh chóng giải quyết cho xong cơm trưa, sau đó tranh thủ thời gian lên giường định nghỉ trưa.
Lúc gần ngủ, Hạ Chi lại gửi một tin nhắn cho Thẩm Việt.
Nếu là bình thường, khi nào Hạ Chi dậy thì nhất định sẽ nhận được tin nhắn trả lời của Thẩm Việt. Thế nhưng lần này, khi Hạ Chi ngủ trưa dậy, Thẩm Việt vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô.
Con gái sẽ có đôi lúc nhạy cảm đến đáng sợ, rõ ràng chỉ là chi tiết rất nhỏ thôi, nhưng sau khi chắp vá lại
khiến Hạ Chi nghĩ thế nào cũng có cảm giác không đúng. Buổi chiều, Hạ Chi vẫn đi học như bình thường.
Cô cũng chỉ có hai tiết vào buổi chiều, bốn giờ là được về. Quả nhiên, tin nhắn mà Hạ Chi gửi cho Thẩm Việt vào giữa trưa, thì mãi đến khi tan học, Thẩm Việt mới nhắn lại cho cô.
Thẩm Việt nói, lịch học buổi sáng được xếp vào buổi trưa, buổi chiều lại đầy bốn tiết, nên sẽ tan học muộn hơn Hạ Chi rất nhiều, bảo Hạ Chi đừng chờ anh cùng đi ăn tối nữa.
“Hàn Dung, Chu Lệ, hai cậu tự đi ăn đi nhé, tớ về ký túc xá một chuyến đã.” Trong lòng Hạ Chi đã hạ quyết tâm, bèn nói với các cô ấy.
“Hả? Khó khăn lắm đại thần nhà các cậu mới bận, ba đứa bọn mình cũng đều chỉ có hai tiết. Bây giờ căn tin đang vắng, chính là thời điểm đẹp để ăn cơm, cậu không ăn đã định về à?” Hàn Dung nói.
“Ừm, tớ có chút chuyện, phải về một chuyến, đi đây.” Hạ Chi khẽ gật đầu, không kịp giải thích gì nhiều, đã đeo túi chạy đi ngay.
Ký túc xá nam của Đại học Nam Kinh ở đằng sau ký túc xá nữ, Hạ Chi đến ngôi trường này đã lâu như vậy, nhưng chỉ có lần đi đào đất trước đó, cô thừa lúc trời tối mà từng vào một chuyến. Còn bình thường, đằng sau đều là khu vực của nhóm nam sinh, nhìn khắp nơi đều là người khác giới, nên cho tới bây giờ Hạ Chi vẫn chưa từng đặt chân đến đây vào giữa ban ngày.
Cũng may hầu hết người trong trường đều bận rộn vào thời điểm này, cho dù có mấy người đang ở ký túc xá vì buổi trưa không có lớp, nhưng cũng đều đang làm ổ trong phòng, rất ít người lại đi dạo ở gần ký túc xá.
Cổng túc xá nam sinh không được trông giữ nghiêm ngặt như ký túc xá nữ, chỉ có quản sinh trong mỗi tòa nhà mới là dán mắt khá chặt. Nhưng Thẩm Việt không ở ký túc xá mới, mà lại ở phía trong cùng, sâu nhất, ít người nhất và cũ nhất.
Nếu Hạ Chi nhớ không lầm, lần trước cô tới đây thì tầng một của túc xá không có người ở. Hạ Chi lại nhớ lúc cô bị oan vì gian lận, Thẩm Việt có cung cấp camera giám sát chế độ HD, nên cô đoán hẳn là trong túc xá cũ cũng không có quản sinh.
Thừa lúc không có ai chú ý tới mình, Hạ Chi nhanh chóng đi vòng qua ký túc xá mới để vào ký túc xá cũ gần đó. Càng đi vào trong, bốn phía càng yên tĩnh, cỏ cây càng tươi tốt, Hạ Chi dựa vào trí nhớ mà đi đến chỗ cô đào đất lúc trước, sau đó ngẩng đầu lên.
Một, hai, ba, bốn. . . cửa sổ hàng thứ sáu của lầu năm, chính là nó, lần trước Thẩm Việt đã đứng đó nhìn cô!
Sau khi xác định được vị trí, không biết tại sao tim Hạ Chi lại thấy trống rỗng.
Cô là một nữ sinh, thế mà không chào hỏi một tiếng đã chạy đến ký túc xá nam. Mặc dù trong túc xá cũ không có ai, nhưng tóm lại cũng là nơi sinh hoạt của nam sinh. Cô cũng không biết rốt cuộc Thẩm Việt có ở phòng hay không, cứ đi lên như thế thì không được hay lắm. . .
Đến cùng là ai cho cô cái dũng khí để chạy tới đây như này nhỉ, có chuyện gì thì gọi điện thoại hỏi Thẩm Việt không phải tốt hơn sao.
Đang lúc do dự, điện thoại của Hạ Chi đột nhiên rung lên.
Cô vội vàng lấy điện thoại ra, trên giao diện nhảy ra hai chữ “Thẩm Việt”.
“A lô?” Hạ Chi vừa nghe, vừa nhìn lên khung cửa sổ kia.
“Hạ Chi.” Giọng Thẩm Việt xuyên qua điện thoại truyền tới. Xung quanh anh không có tạp âm, giọng rất rõ ràng, mang theo chút giọng mũi và hơi khan như là đang không thoải mái, lại giống như vừa tỉnh ngủ. Trong lúc nhất thời, Hạ Chi cũng không chắc chắn lắm, “Tan học chưa?”
“Tan rồi ạ.” Hạ Chi nói.
“Ăn cơm chưa, hay về túc xá trước?” Thẩm Việt lại hỏi.
“Em về ký túc xá.”
“Vậy anh gọi đồ ăn ngoài cho em nhé, có đồ ăn ở nhà hàng này ngon lắm, em thử xem.” Dường như Thẩm Việt đã thả lỏng hơn, anh cười nói.
“Thẩm Việt, anh có ở ký túc xá không?” Hạ Chi ngửa đầu nhìn cửa sổ rồi hỏi.
Thẩm Việt không trả lời cô ngay.
Hạ Chi nói: “Em đang ở dưới lầu túc xá của anh.”
Cửa sổ đột nhiên có thêm một cái bóng mờ, hình bóng Thẩm Việt nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt của Hạ Chi.
Anh dựa vào cửa sổ, cúi đầu xuống, vừa vặn đối mặt với Hạ Chi đang ngửa đầu.
Hai người một cao một thấp, rõ ràng cách nhau một khoảng nhưng Hạ Chi vẫn cảm thấy mình đã bắt được biểu tình trên mặt Thẩm Việt.
Anh trông rất kinh ngạc, lại có hơi căng thẳng.
Hạ Chi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Việt, cô lập tức thấy an tâm hơn. Cô biết rất rõ anh đang nói dối, nhưng lại không còn thấp thỏm như trước đó, thậm chí còn khẽ cười rồi nói: “Em có thể lên đó không?”
Thẩm Việt nhìn Hạ Chi chằm chằm, im lặng hai giây, giọng anh thật thấp: “Anh xuống đón em.”
“Không cần đâu, em tự lên đó được mà.”
Bởi vì học khác khóa, lại còn khác ngành nên hầu hết thời gian lên lớp của Hạ Chi và Thẩm Việt đều lệch nhau, có lẽ một tuần cũng chỉ có khoảng hai, ba lần là được đi chung.
Sáng nay, hai tiết Hạ Chi phải học bắt đầu từ hơn chín giờ, Thẩm Việt cũng vậy. Nhưng vì đã đổi lịch, nên Hạ Chi đành phải đi học một mình.
Hạ Chi thấy yên tâm hơn khi nhận được tin nhắn trả lời của Thẩm Việt. Cô quay đầu nhìn mầm nhỏ, mặc dù nó vẫn ỉu ỉu xìu xìu nhưng không có bọ, không bị ngả vàng, cũng không thối rễ. Dưới tình huống bình thường, không có nhân tố bên ngoài quấy nhiễu thì sức sống của cây rất mạnh, nên Hạ Chi quyết định sẽ quan sát thêm.
Thừa lúc ngoài ban công có ánh mặt trời, Hạ Chi bèn dời chậu cây ra ngoài trước, sau đó mới đi rửa mặt. Khoảng nửa tiếng sau, Hạ Chi chuẩn bị ra ngoài đi học, trước khi đi cô lại dời mầm nhỏ về chỗ cũ.
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, dường như mầm nhỏ được tắm ánh mặt trời mà có sức sống hơn. Hạ Chi dùng bình phun tưới cho nó ít nước, rồi xoay người rời khỏi ký túc xá.
Vào giờ nghỉ trưa, Hạ Chi thấy nhớ mầm nhỏ, nên vừa học xong đã gói cơm trưa rồi về ký túc xá.
Hàn Dung với Chu Lệ về ký túc xá trước Hạ Chi, nên lúc biết Hạ Chi định gói đồ ăn ở căn tin về thì vội vàng nhờ Hạ Chi tiện thể mang cho hai cô ấy một phần.
Vào giờ này, chính là thời điểm căn tin náo nhiệt nhất. Buổi trưa mùa hè rất nóng, cho dù có điều hoà thì nhiệt độ đồ ăn cùng với việc đám người chen chúc tụ lại một chỗ, chung quy vẫn khiến người ta không quá thoải mái. Hàn Dung với Chu Lệ vốn định về ký túc xá rồi gọi thức ăn ngoài, nhưng vì đã Hạ Chi mua, liền tiện đường mang nhiều hơn một phần là được.
Lúc Hạ Chi gói ba tô mì về đến phòng túc xá, thì vừa đúng lúc hai người họ đang tám chuyện. Chu Lệ ngồi ở chỗ của mình, còn Hàn Dung thì kéo ghế đối mặt với cô ấy, đang nói gì đó.
“Mì của các cậu này.” Hạ Chi đưa túi tới.
Chu Lệ nhận lấy với vẻ mặt thong dong, còn trên mặt Hàn Dung thì vẫn giữ lại vẻ phấn khích vì vừa hóng được tin. Cô ấy vừa nhận đồ vừa liên tục nói cảm ơn: “Tiểu Hạ Tử vất vả rồi! Tới đây tới đây tới đây nào, Dung ma ma bóp chân cho ngươi nhé ~ “
“Được rồi, ma ma vẫn nên ngoan ngoãn ngồi đó đi, mì nguội ăn không ngon nữa đâu.” Hạ Chi vội vàng xua tay.
Mặc dù Hàn Dung là một nữ sinh, nhưng có lúc lực tay mạnh khủng khiếp, thế nhưng cô ấy mà xoa bóp thì trước giờ đều không bắt được trọng điểm, chỗ nào thoải mái thì cứ bóp, chỗ nào không thoải mái liền sống chết không chịu bóp. Da Hạ Chi là kiểu trắng lại mỏng, có lần bị cô ấy bóp cho bầm tím luôn. Lần ấy không chỉ khiến Hạ Chi giật mình, mà từ đó về sau, người ở trong ký túc xá đều không còn chấp nhận sự đụng chạm đến từ Hàn Dung nữa.
“Các cậu vừa nói chuyện gì vậy?” Hạ Chi ngồi vào chỗ của mình, vừa mở gói vừa hỏi.
“Đương nhiên là anh Cao Dịch rồi.” Hàn Dung lập tức nói, “Sáng nay bọn tớ vốn có lớp nên sẽ cùng đi học với anh Cao Dịch, nhưng vì năm ba sắp bắt đầu thực tập, còn năm tư thực tập xong sẽ về chuẩn bị tốt nghiệp, nên sáng sớm đều đã bị gọi đi họp. Lúc bọn tớ học tiết thứ ba, thì mấy anh ấy chỉ vừa bắt đầu họp. Khi bọn tớ học tiết thứ tư, mấy anh ấy cũng vừa họp xong. Bọn tớ liền dứt khoát không đi học nữa, thì mấy anh ấy đều về phòng học, thế là lỡ mất cơ hội hoàn mỹ với anh Cao Dịch, thật là làm cho người ta tiếc nuối ~ “
“Có gì hay mà tiếc nuối chứ, mình học chung với năm tư, dù chương trình học không giống nhau, nhưng mọi người lại ở cùng một viện, đi tới đi lui mấy lần là có thể thấy được trình độ của mấy anh chị ấy, là siêu đáng sợ có được không đây.” Chu Lệ vội vàng nói.
“Có anh Cao Dịch chỉ dạy cơ mà, sợ cái gì hả ~” Hàn Dung lập tức nhìn Chu Lệ cười hì hì, nói.
“Cậu muốn xem náo nhiệt của tớ thì có.” Chu Lệ lầm bầm.
“Tớ đây là tò mò, tò mò, tò mò đến từ chó độc thân đấy.” Hàn Dung ngụy biện, cảm thán, “Thật khó để tưởng tượng ra dáng vẻ nói chuyện yêu đương của anh Cao Dịch sẽ như thế nào. Ôi, tớ đã gặp được đại thần rồi, nên hình như ngoài bất ngờ ra thì tớ lại thấy hợp tình hợp lý — Hạ Chi, cậu ngẩn ra làm gì vậy?”
“Hả?” Hạ Chi lập tức lấy lại tinh thần, nhìn về phía hai người, “Không, không có gì.”
Ban sáng Thẩm Việt có nói với cô là anh phải đổi lịch học nên không thể đi học với cô, Hàn Dung thì nói sáng nay năm ba với năm tư không lên lớp, mà chạy đến phòng họp để họp.
Nghe qua thì như chẳng có gì khác biệt, vì đều không phải đi học. Nhưng vấn đề là, cuộc họp bắt đầu là từ tiết thứ ba, trùng giờ đi học của Hạ Chi, mà khoảng cách từ phòng họp đến tòa nhà dạy học của khoa Kế toán lại gần, theo lý mà nói, Thẩm Việt chẳng có lý do để không đi chung với cô.
Nhưng rốt cuộc là thật sự đổi lịch, Thẩm Việt không tìm cô cũng hợp tình hợp lý, có phải cô quá nhạy cảm rồi không?
Hạ Chi muốn hỏi Hàn Dung với Chu Lệ là sáng nay Thẩm Việt có đi họp không, kiểu người như đại thần thì đi đến đâu cũng đều gây sự chú ý. Huống chi, trường hợp anh xuất hiện ở trước công chúng, nhất định sẽ có tin tức truyền ra. Hai cô ấy lại ở khoa Mỹ thuật, tin tức chắc chắn vừa nhanh vừa chuẩn.
Nhưng bất kể là Hàn Dung hay Chu Lệ thì họ đều rất nhạy cảm ở phương diện này, Hạ Chi chắc chắn mình mới mở miệng thôi, hai cô ấy nhất định sẽ nhận ra vấn đề.
Chẳng qua chỉ không cùng đi học có một lần mà thôi, chuyện nhỏ như vậy, đừng nên suy nghĩ nhiều. . .
Hạ Chi nói trong nội tâm như vậy để tự thuyết phục mình. Cô cúi đầu nhanh chóng giải quyết cho xong cơm trưa, sau đó tranh thủ thời gian lên giường định nghỉ trưa.
Lúc gần ngủ, Hạ Chi lại gửi một tin nhắn cho Thẩm Việt.
Nếu là bình thường, khi nào Hạ Chi dậy thì nhất định sẽ nhận được tin nhắn trả lời của Thẩm Việt. Thế nhưng lần này, khi Hạ Chi ngủ trưa dậy, Thẩm Việt vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô.
Con gái sẽ có đôi lúc nhạy cảm đến đáng sợ, rõ ràng chỉ là chi tiết rất nhỏ thôi, nhưng sau khi chắp vá lại
khiến Hạ Chi nghĩ thế nào cũng có cảm giác không đúng. Buổi chiều, Hạ Chi vẫn đi học như bình thường.
Cô cũng chỉ có hai tiết vào buổi chiều, bốn giờ là được về. Quả nhiên, tin nhắn mà Hạ Chi gửi cho Thẩm Việt vào giữa trưa, thì mãi đến khi tan học, Thẩm Việt mới nhắn lại cho cô.
Thẩm Việt nói, lịch học buổi sáng được xếp vào buổi trưa, buổi chiều lại đầy bốn tiết, nên sẽ tan học muộn hơn Hạ Chi rất nhiều, bảo Hạ Chi đừng chờ anh cùng đi ăn tối nữa.
“Hàn Dung, Chu Lệ, hai cậu tự đi ăn đi nhé, tớ về ký túc xá một chuyến đã.” Trong lòng Hạ Chi đã hạ quyết tâm, bèn nói với các cô ấy.
“Hả? Khó khăn lắm đại thần nhà các cậu mới bận, ba đứa bọn mình cũng đều chỉ có hai tiết. Bây giờ căn tin đang vắng, chính là thời điểm đẹp để ăn cơm, cậu không ăn đã định về à?” Hàn Dung nói.
“Ừm, tớ có chút chuyện, phải về một chuyến, đi đây.” Hạ Chi khẽ gật đầu, không kịp giải thích gì nhiều, đã đeo túi chạy đi ngay.
Ký túc xá nam của Đại học Nam Kinh ở đằng sau ký túc xá nữ, Hạ Chi đến ngôi trường này đã lâu như vậy, nhưng chỉ có lần đi đào đất trước đó, cô thừa lúc trời tối mà từng vào một chuyến. Còn bình thường, đằng sau đều là khu vực của nhóm nam sinh, nhìn khắp nơi đều là người khác giới, nên cho tới bây giờ Hạ Chi vẫn chưa từng đặt chân đến đây vào giữa ban ngày.
Cũng may hầu hết người trong trường đều bận rộn vào thời điểm này, cho dù có mấy người đang ở ký túc xá vì buổi trưa không có lớp, nhưng cũng đều đang làm ổ trong phòng, rất ít người lại đi dạo ở gần ký túc xá.
Cổng túc xá nam sinh không được trông giữ nghiêm ngặt như ký túc xá nữ, chỉ có quản sinh trong mỗi tòa nhà mới là dán mắt khá chặt. Nhưng Thẩm Việt không ở ký túc xá mới, mà lại ở phía trong cùng, sâu nhất, ít người nhất và cũ nhất.
Nếu Hạ Chi nhớ không lầm, lần trước cô tới đây thì tầng một của túc xá không có người ở. Hạ Chi lại nhớ lúc cô bị oan vì gian lận, Thẩm Việt có cung cấp camera giám sát chế độ HD, nên cô đoán hẳn là trong túc xá cũ cũng không có quản sinh.
Thừa lúc không có ai chú ý tới mình, Hạ Chi nhanh chóng đi vòng qua ký túc xá mới để vào ký túc xá cũ gần đó. Càng đi vào trong, bốn phía càng yên tĩnh, cỏ cây càng tươi tốt, Hạ Chi dựa vào trí nhớ mà đi đến chỗ cô đào đất lúc trước, sau đó ngẩng đầu lên.
Một, hai, ba, bốn. . . cửa sổ hàng thứ sáu của lầu năm, chính là nó, lần trước Thẩm Việt đã đứng đó nhìn cô!
Sau khi xác định được vị trí, không biết tại sao tim Hạ Chi lại thấy trống rỗng.
Cô là một nữ sinh, thế mà không chào hỏi một tiếng đã chạy đến ký túc xá nam. Mặc dù trong túc xá cũ không có ai, nhưng tóm lại cũng là nơi sinh hoạt của nam sinh. Cô cũng không biết rốt cuộc Thẩm Việt có ở phòng hay không, cứ đi lên như thế thì không được hay lắm. . .
Đến cùng là ai cho cô cái dũng khí để chạy tới đây như này nhỉ, có chuyện gì thì gọi điện thoại hỏi Thẩm Việt không phải tốt hơn sao.
Đang lúc do dự, điện thoại của Hạ Chi đột nhiên rung lên.
Cô vội vàng lấy điện thoại ra, trên giao diện nhảy ra hai chữ “Thẩm Việt”.
“A lô?” Hạ Chi vừa nghe, vừa nhìn lên khung cửa sổ kia.
“Hạ Chi.” Giọng Thẩm Việt xuyên qua điện thoại truyền tới. Xung quanh anh không có tạp âm, giọng rất rõ ràng, mang theo chút giọng mũi và hơi khan như là đang không thoải mái, lại giống như vừa tỉnh ngủ. Trong lúc nhất thời, Hạ Chi cũng không chắc chắn lắm, “Tan học chưa?”
“Tan rồi ạ.” Hạ Chi nói.
“Ăn cơm chưa, hay về túc xá trước?” Thẩm Việt lại hỏi.
“Em về ký túc xá.”
“Vậy anh gọi đồ ăn ngoài cho em nhé, có đồ ăn ở nhà hàng này ngon lắm, em thử xem.” Dường như Thẩm Việt đã thả lỏng hơn, anh cười nói.
“Thẩm Việt, anh có ở ký túc xá không?” Hạ Chi ngửa đầu nhìn cửa sổ rồi hỏi.
Thẩm Việt không trả lời cô ngay.
Hạ Chi nói: “Em đang ở dưới lầu túc xá của anh.”
Cửa sổ đột nhiên có thêm một cái bóng mờ, hình bóng Thẩm Việt nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt của Hạ Chi.
Anh dựa vào cửa sổ, cúi đầu xuống, vừa vặn đối mặt với Hạ Chi đang ngửa đầu.
Hai người một cao một thấp, rõ ràng cách nhau một khoảng nhưng Hạ Chi vẫn cảm thấy mình đã bắt được biểu tình trên mặt Thẩm Việt.
Anh trông rất kinh ngạc, lại có hơi căng thẳng.
Hạ Chi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Việt, cô lập tức thấy an tâm hơn. Cô biết rất rõ anh đang nói dối, nhưng lại không còn thấp thỏm như trước đó, thậm chí còn khẽ cười rồi nói: “Em có thể lên đó không?”
Thẩm Việt nhìn Hạ Chi chằm chằm, im lặng hai giây, giọng anh thật thấp: “Anh xuống đón em.”
“Không cần đâu, em tự lên đó được mà.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.