Chương 54
San San Yên Nhĩ
27/07/2020
Hạ Chi chạy một mạch lên lầu năm, đếm cửa sổ để tìm được cửa phòng túc xá của Thẩm Việt. Lúc Hạ Chi giơ tay định gõ cửa, trong khoảnh khắc ngón tay sắp chạm vào cửa cô liền thả tay xuống. Hạ Chi lui ra sau hai bước, đếm cửa sổ lần nữa
để chắc chắn mình không tìm sai.
Cô quay trở lại trước cửa phòng túc xá, vừa định giơ tay lên tiếp thì cửa phòng đã “Lạch cạnh” một tiếng rồi được mở ra.
Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Việt nói với Hạ Chi: “Mời em vào.”
“Hạ Minh. . . có ở phòng không anh?” Hạ Chi nhỏ giọng hỏi.
“Không có.”
“Vậy, vậy em. . .” Hạ Chi không biết nên làm gì, chỉ là cô không nhấc chân nổi. Cho dù Hạ Minh không có ở phòng, thì đây cũng là phòng ký túc xá của hai anh ấy, nên Hạ Chi luôn cảm giác nếu mình mà cứ thế đi vào thì không hay lắm.
Thẩm Việt thấy Hạ Chi như thế, bèn giải thích: “Trong túc xá đã từng sửa lại, anh với Hạ Minh ngủ khác phòng, bọn mình sẽ không chạm mặt cậu ấy đâu.”
“À.” Hạ Chi gật đầu, nhưng trong lòng vẫn thấy căng thẳng ghê lắm. Cô luôn cảm thấy cứ bước vào như thế, thì hình như hai người sẽ trở nên thân mật hơn.
Thấy Thẩm Việt vẫn đang chờ mình, Hạ Chi cười ngượng. Cô thầm cắn răng, đến cũng đã đến rồi, lúc này mà còn ngại cũng không kịp nữa đâu.
Nhưng sau khi đi theo Thẩm Việt vào phòng, chút lo lắng vặt trong đầu Hạ Chi lập tức bị cuốn bay bởi cách trang trí túc xá của Thẩm Việt.
Hạ Chi luôn biết Thẩm Việt vì một vài nguyên nhân đặc biệt, đã từng cải tạo lại ký túc xá. Nhưng cô vẫn cho rằng anh chỉ sửa lại cho phù hợp trên cơ sở vốn có mà thôi, chứ không ngờ anh sửa cho thông nhau luôn.
Tuy ký túc xá cũ đã cũ nát hơn ký túc xá mới, nhưng không gian phòng lại rộng hơn ký túc xá mới. Anh đập thông mấy căn phòng, khiến không gian càng rộng hơn rất nhiều. Nhưng vì Thẩm Việt có trang trí vài thứ, nên nhìn vào nó không chỉ không có giác trống trải, mà ngược lại còn cho cảm giác thay đổi vừa đúng, nếu không nó căn bản không chứa nổi nhiều đồ như vậy, càng không thể ở được hai người.
Mặc dù có ba phòng bị đập thông, nhưng dù là phòng Hạ Minh, phòng Thẩm Việt, hay là phòng tắm, không gian của phòng làm việc, đều được ngăn cách bởi mấy cánh cửa. Bởi vì cải tạo từ ba phòng của ký túc xá cũ, nên vừa khéo bước vào cánh cửa đầu tiên là của phòng Hạ Minh, bước vào cánh cửa thứ hai là phòng Thẩm Việt, bước vào cánh cửa thứ ba chính là phòng làm việc của Thẩm Việt.
Nhìn khắp phòng, giường của Thẩm Việt và Hạ Minh được ngăn cách bởi phòng vệ sinh với phòng tắm, bàn đọc sách và tủ quần áo của hai người được xếp cùng chỗ. Sau khi vòng qua những khu vực mà họ dùng sinh hoạt hàng ngày, thì quá nửa không gian bên khác chính là phòng làm việc của Thẩm Việt.
Hạ Chi gõ cánh cửa này, đúng lúc Thẩm Việt đứng cửa phòng, bên trái là cánh cửa đã khóa của phòng Hạ Minh, bên phải là cửa phòng làm việc thì để mở.
Trên tường được treo đủ các tác phẩm hội họa, dán trước bàn là tiến độ đủ loại công việc của Thẩm Việt, còn trên mặt bàn thì trưng bày đầy các loại vũ khí kỳ lạ. Mà trừ những thứ đó ra, thì còn có thuốc màu, bút lông, vải, đá, xô nước, thậm chí còn vài gốc cây. Đủ các vật ly kỳ cổ quái được đặt gọn gàng ngăn nắp cùng một chỗ, đây hoàn toàn là lĩnh vực xa vời với Hạ Chi, khiến cô trong thời gian ngắn gần như có loại cảm giác không biết nên nhìn cái nào trước mới được.
“Em ngồi đi.”
Hạ Chi đi theo Thẩm Việt đến trước bàn sách, Thẩm Việt kéo cái ghế trước bàn đến trước mặt Hạ Chi.
Hạ Chi ngẩng đầu nhìn bàn học và cửa sổ trước bàn, hiếu kỳ nói: “Vừa nãy anh đứng ở bên cửa sổ này à?”
Thẩm Việt khẽ gật đầu.
Trước khi tới đây, Hạ Chi có rất nhiều điều muốn hỏi, ví dụ như vì sao anh không đi học chung với cô, vì sao lại nói dối. Nhưng bây giờ người đang ở trước mắt, Hạ Chi lại hỏi không ra câu.
Nhưng mà cô vẫn thấy khí sắc của Thẩm Việt hình như kém hơn ngày thường. Anh vốn trắng, hiện tại trên mặt như chẳng có chút máu, khiến màu tóc và con ngươi đã đen còn đen hơn. Lúc anh nhìn chăm chú vào người khác, thì cảm giác áp bức sẽ mạnh hơn ngày thường mấy lần. Nhưng kỳ lạ là, Hạ Chi không chỉ không thấy căng thẳng như những lúc gặp nhau bên ngoài, mà ngược lại, trong lòng cô hơi rục rà rục rịch.
Thường thường, khi Hạ Chi nhìn thấy Thẩm Việt, anh đều mặc áo sơ mi và quần tây, hôm nay có lẽ là vì Hạ Chi tới đột ngột nên Thẩm Việt ăn mặc qua loa hơn ngày thường. Áo trắng ngắn tay và quần âu màu xám đậm, thoạt nhìn trông anh rất ở nhà.
Áo sơ mi ở nhà không còn thẳng thớm, nhưng lại có thể phác hoạ đường cong của người mặc rõ ràng hơn. Xương quai xanh bình thường bị cổ áo của áo sơ mi che giấu giờ lơ đãng mà lộ ra, đường cong từ lưng xuống đến eo có độ gầy vừa vặn.
Ngày thường nhìn đại thần chỉ cảm thấy cả người mình dây, áo sơ mi có thể phát huy vừa đúng khí chất của anh. Hiện tại nhìn đại thần đổi một phong cách khác, Hạ Chi mới chợt nhớ ra, nguyên nhân ban đầu mà cô chú ý đến Thẩm Việt không chỉ bởi vì anh là đại thần, có khuôn mặt đẹp trai thôi không, mà còn vì Thẩm Việt thích bơi lội nữa. Bất kể là xương hay là ngoại hình của anh đều gần như hoàn mỹ, từ ngũ quan khuôn mặt đến đường cong cơ thể đều đơn giản và gọn gàng, điển hình của kiểu mặc quần áo thì gầy còn cởi ra lại có thịt.
Đại thần mặc quần áo ở nhà, lộ ra gương mặt tái nhợt nhưng bên trong lại mang theo vài phần cấm dục. . .
Hạ
Chi gần như phải hơi cố gắng để tầm mắt của mình tránh nhìn về phía Thẩm Việt. Cô đến đây vì lo lắng cho thân thể của đại thần, chứ không phải đến để ăn đậu hũ, không phải đến ăn đậu hũ, không phải đến ăn đậu hũ đâu nhé!
Mặc niệm trong đầu ba lần, Hạ Chi vội ho một tiếng để phá vỡ sự im lặng: “Khụ, ừm.”
“Uống nước không?” Thẩm Việt hỏi.
Hạ Chi đang miệng đắng lưỡi khô: “Uống ạ.”
Thẩm Việt thuận tay đưa ly nước vừa rót trên bàn cho Hạ Chi, nhưng mới đưa qua được nửa, dường như anh chợt nhớ ra gì đó lại lấy cái ly về. Sau đó anh tìm từ trong ngăn tủ được một cái ly dùng một lần duy nhất, rồi mới rót nước đưa cho Hạ Chi.
Hạ Chi đỏ mặt nhận lấy. Hai người mỗi người cầm một cái ly, một người đứng, một người ngồi, cùng uống nước trong im lặng.
“Có chuyện. . .”
“Hạ Chi.”
Hạ Chi đang có cảm xúc nên định mở miệng, nhưng không ngờ cùng lúc cô nói, Thẩm Việt cũng gọi tên cô. Hạ Chi hỏi: “Dạ?”
“Anh xin lỗi.” Thẩm Việt thấp giọng nói. Trong giọng anh vẫn mang theo giọng mũi, còn hơi khàn khàn, nhưng nó không chỉ không khiến giọng khó nghe đi, mà trái lại nghe vào tai cứ như lông vũ lướt qua ngực, làm cho người nghe ngứa ngáy.
“Anh bị cảm ạ?” Hạ Chi hỏi.
Thẩm Việt khẽ gật đầu.
“Vậy anh nói với em đi, tại sao phải gạt em?” Hai tay Hạ Chi ôm ly nước, ngồi trên ghế vừa nhìn Thẩm Việt vừa nói.
Thẩm Việt hơi dời mắt đi, biểu tình trên mặt có phần ngượng ngùng: “Anh cũng không nghĩ sẽ bị cảm, ban đầu cứ cho rằng ngủ một giấc là khỏe thôi.”
“Bây giờ anh cảm thấy thế nào rồi, còn khó chịu lắm không?” Hạ Chi nhịn không được mà hỏi.
“Ngủ một ngày đã tốt hơn nhiều rồi.”
“Vậy anh ăn cơm chưa?” Hạ Chi lại hỏi.
“Vẫn chưa, anh đang định gọi đồ ăn ngoài.”
“Một ngày ba bữa phải ăn đúng giờ. Giờ anh đang bệnh, càng nên cẩn thận hơn, sau khi ăn xong nhớ phải uống thuốc. Anh tìm bác sĩ kê đơn chưa?”
“Anh có thuốc rồi.” Thẩm Việt cười với Hạ Chi rồi nói.
Anh tựa vào cánh tủ bên cạnh bàn học, trên tay cầm cái ly màu trắng, cả người lộ ra vẻ lười biếng và thoải mái khác hẳn ngày thường. Anh còn cúi đầu, cười với cô. . .
Lúc này đổi lại là Hạ Chi dời tầm mắt đi: “Mặc dù bây giờ đang là mùa hè, nhưng cũng là giai đoạn có tỷ lệ bị cảm cúm cao nên anh nhất định phải chú ý hơn. Cho dù đã thấy khỏe hơn thì anh vẫn phải kiên trì uống thuốc, đến khi khỏe hẳn mới thôi, không thể để nó tái phát nữa, bằng không thì người khó chịu nhất chỉ có mỗi anh thôi.”
Trời ạ, cô đang lải nhải cái gì vậy, đây không phải là mấy lời lải nhải mà mẹ mình hay thích nói đó sao. Rõ ràng trước đây khi còn ở nhà, điều cô không thích nghe nhất chính là bị mẹ càm ràm, lại không nghĩ tới trong tiềm thức của mình, cô đã nhớ kỹ mỗi một câu nói ấy, hiện tại cũng rập theo khuôn mà càm ràm Thẩm Việt.
“Ừm.” Thẩm Việt nhìn Hạ Chi, ngoan ngoãn gật đầu.
Tuy Hạ Chi đã dời tầm mắt không nhìn anh nữa, nhưng đuôi mắt vẫn có thể cảm nhận được Thẩm Việt đang nhìn mình. Cô thận trọng ngồi đó, càng ngày càng mất tự nhiên.
Thẩm Việt đứng thẳng người, lúc đang định đi về phía Hạ Chi thì Hạ Chi “phủi mông” một cái rồi đứng lên từ chỗ ngồi. Cô nhìn về phía phòng làm việc của Thẩm Việt: “Những thứ đó, đều là đồ của anh ạ?”
Thẩm Việt thấy Hạ Chi đứng lên liền hơi dừng lại, sau đó đi đến bên cạnh Hạ Chi, khẽ gật đầu với cô: “Muốn xem không?”
“Có thể ạ?”
“Đương nhiên rồi.”
Thẩm Việt nhận lấy ly giấy trong tay Hạ Chi, đặt nó và cái ly của mình lên bàn, sau đó dẫn Hạ Chi vào phòng làm việc.
Cô quay trở lại trước cửa phòng túc xá, vừa định giơ tay lên tiếp thì cửa phòng đã “Lạch cạnh” một tiếng rồi được mở ra.
Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Việt nói với Hạ Chi: “Mời em vào.”
“Hạ Minh. . . có ở phòng không anh?” Hạ Chi nhỏ giọng hỏi.
“Không có.”
“Vậy, vậy em. . .” Hạ Chi không biết nên làm gì, chỉ là cô không nhấc chân nổi. Cho dù Hạ Minh không có ở phòng, thì đây cũng là phòng ký túc xá của hai anh ấy, nên Hạ Chi luôn cảm giác nếu mình mà cứ thế đi vào thì không hay lắm.
Thẩm Việt thấy Hạ Chi như thế, bèn giải thích: “Trong túc xá đã từng sửa lại, anh với Hạ Minh ngủ khác phòng, bọn mình sẽ không chạm mặt cậu ấy đâu.”
“À.” Hạ Chi gật đầu, nhưng trong lòng vẫn thấy căng thẳng ghê lắm. Cô luôn cảm thấy cứ bước vào như thế, thì hình như hai người sẽ trở nên thân mật hơn.
Thấy Thẩm Việt vẫn đang chờ mình, Hạ Chi cười ngượng. Cô thầm cắn răng, đến cũng đã đến rồi, lúc này mà còn ngại cũng không kịp nữa đâu.
Nhưng sau khi đi theo Thẩm Việt vào phòng, chút lo lắng vặt trong đầu Hạ Chi lập tức bị cuốn bay bởi cách trang trí túc xá của Thẩm Việt.
Hạ Chi luôn biết Thẩm Việt vì một vài nguyên nhân đặc biệt, đã từng cải tạo lại ký túc xá. Nhưng cô vẫn cho rằng anh chỉ sửa lại cho phù hợp trên cơ sở vốn có mà thôi, chứ không ngờ anh sửa cho thông nhau luôn.
Tuy ký túc xá cũ đã cũ nát hơn ký túc xá mới, nhưng không gian phòng lại rộng hơn ký túc xá mới. Anh đập thông mấy căn phòng, khiến không gian càng rộng hơn rất nhiều. Nhưng vì Thẩm Việt có trang trí vài thứ, nên nhìn vào nó không chỉ không có giác trống trải, mà ngược lại còn cho cảm giác thay đổi vừa đúng, nếu không nó căn bản không chứa nổi nhiều đồ như vậy, càng không thể ở được hai người.
Mặc dù có ba phòng bị đập thông, nhưng dù là phòng Hạ Minh, phòng Thẩm Việt, hay là phòng tắm, không gian của phòng làm việc, đều được ngăn cách bởi mấy cánh cửa. Bởi vì cải tạo từ ba phòng của ký túc xá cũ, nên vừa khéo bước vào cánh cửa đầu tiên là của phòng Hạ Minh, bước vào cánh cửa thứ hai là phòng Thẩm Việt, bước vào cánh cửa thứ ba chính là phòng làm việc của Thẩm Việt.
Nhìn khắp phòng, giường của Thẩm Việt và Hạ Minh được ngăn cách bởi phòng vệ sinh với phòng tắm, bàn đọc sách và tủ quần áo của hai người được xếp cùng chỗ. Sau khi vòng qua những khu vực mà họ dùng sinh hoạt hàng ngày, thì quá nửa không gian bên khác chính là phòng làm việc của Thẩm Việt.
Hạ Chi gõ cánh cửa này, đúng lúc Thẩm Việt đứng cửa phòng, bên trái là cánh cửa đã khóa của phòng Hạ Minh, bên phải là cửa phòng làm việc thì để mở.
Trên tường được treo đủ các tác phẩm hội họa, dán trước bàn là tiến độ đủ loại công việc của Thẩm Việt, còn trên mặt bàn thì trưng bày đầy các loại vũ khí kỳ lạ. Mà trừ những thứ đó ra, thì còn có thuốc màu, bút lông, vải, đá, xô nước, thậm chí còn vài gốc cây. Đủ các vật ly kỳ cổ quái được đặt gọn gàng ngăn nắp cùng một chỗ, đây hoàn toàn là lĩnh vực xa vời với Hạ Chi, khiến cô trong thời gian ngắn gần như có loại cảm giác không biết nên nhìn cái nào trước mới được.
“Em ngồi đi.”
Hạ Chi đi theo Thẩm Việt đến trước bàn sách, Thẩm Việt kéo cái ghế trước bàn đến trước mặt Hạ Chi.
Hạ Chi ngẩng đầu nhìn bàn học và cửa sổ trước bàn, hiếu kỳ nói: “Vừa nãy anh đứng ở bên cửa sổ này à?”
Thẩm Việt khẽ gật đầu.
Trước khi tới đây, Hạ Chi có rất nhiều điều muốn hỏi, ví dụ như vì sao anh không đi học chung với cô, vì sao lại nói dối. Nhưng bây giờ người đang ở trước mắt, Hạ Chi lại hỏi không ra câu.
Nhưng mà cô vẫn thấy khí sắc của Thẩm Việt hình như kém hơn ngày thường. Anh vốn trắng, hiện tại trên mặt như chẳng có chút máu, khiến màu tóc và con ngươi đã đen còn đen hơn. Lúc anh nhìn chăm chú vào người khác, thì cảm giác áp bức sẽ mạnh hơn ngày thường mấy lần. Nhưng kỳ lạ là, Hạ Chi không chỉ không thấy căng thẳng như những lúc gặp nhau bên ngoài, mà ngược lại, trong lòng cô hơi rục rà rục rịch.
Thường thường, khi Hạ Chi nhìn thấy Thẩm Việt, anh đều mặc áo sơ mi và quần tây, hôm nay có lẽ là vì Hạ Chi tới đột ngột nên Thẩm Việt ăn mặc qua loa hơn ngày thường. Áo trắng ngắn tay và quần âu màu xám đậm, thoạt nhìn trông anh rất ở nhà.
Áo sơ mi ở nhà không còn thẳng thớm, nhưng lại có thể phác hoạ đường cong của người mặc rõ ràng hơn. Xương quai xanh bình thường bị cổ áo của áo sơ mi che giấu giờ lơ đãng mà lộ ra, đường cong từ lưng xuống đến eo có độ gầy vừa vặn.
Ngày thường nhìn đại thần chỉ cảm thấy cả người mình dây, áo sơ mi có thể phát huy vừa đúng khí chất của anh. Hiện tại nhìn đại thần đổi một phong cách khác, Hạ Chi mới chợt nhớ ra, nguyên nhân ban đầu mà cô chú ý đến Thẩm Việt không chỉ bởi vì anh là đại thần, có khuôn mặt đẹp trai thôi không, mà còn vì Thẩm Việt thích bơi lội nữa. Bất kể là xương hay là ngoại hình của anh đều gần như hoàn mỹ, từ ngũ quan khuôn mặt đến đường cong cơ thể đều đơn giản và gọn gàng, điển hình của kiểu mặc quần áo thì gầy còn cởi ra lại có thịt.
Đại thần mặc quần áo ở nhà, lộ ra gương mặt tái nhợt nhưng bên trong lại mang theo vài phần cấm dục. . .
Hạ
Chi gần như phải hơi cố gắng để tầm mắt của mình tránh nhìn về phía Thẩm Việt. Cô đến đây vì lo lắng cho thân thể của đại thần, chứ không phải đến để ăn đậu hũ, không phải đến ăn đậu hũ, không phải đến ăn đậu hũ đâu nhé!
Mặc niệm trong đầu ba lần, Hạ Chi vội ho một tiếng để phá vỡ sự im lặng: “Khụ, ừm.”
“Uống nước không?” Thẩm Việt hỏi.
Hạ Chi đang miệng đắng lưỡi khô: “Uống ạ.”
Thẩm Việt thuận tay đưa ly nước vừa rót trên bàn cho Hạ Chi, nhưng mới đưa qua được nửa, dường như anh chợt nhớ ra gì đó lại lấy cái ly về. Sau đó anh tìm từ trong ngăn tủ được một cái ly dùng một lần duy nhất, rồi mới rót nước đưa cho Hạ Chi.
Hạ Chi đỏ mặt nhận lấy. Hai người mỗi người cầm một cái ly, một người đứng, một người ngồi, cùng uống nước trong im lặng.
“Có chuyện. . .”
“Hạ Chi.”
Hạ Chi đang có cảm xúc nên định mở miệng, nhưng không ngờ cùng lúc cô nói, Thẩm Việt cũng gọi tên cô. Hạ Chi hỏi: “Dạ?”
“Anh xin lỗi.” Thẩm Việt thấp giọng nói. Trong giọng anh vẫn mang theo giọng mũi, còn hơi khàn khàn, nhưng nó không chỉ không khiến giọng khó nghe đi, mà trái lại nghe vào tai cứ như lông vũ lướt qua ngực, làm cho người nghe ngứa ngáy.
“Anh bị cảm ạ?” Hạ Chi hỏi.
Thẩm Việt khẽ gật đầu.
“Vậy anh nói với em đi, tại sao phải gạt em?” Hai tay Hạ Chi ôm ly nước, ngồi trên ghế vừa nhìn Thẩm Việt vừa nói.
Thẩm Việt hơi dời mắt đi, biểu tình trên mặt có phần ngượng ngùng: “Anh cũng không nghĩ sẽ bị cảm, ban đầu cứ cho rằng ngủ một giấc là khỏe thôi.”
“Bây giờ anh cảm thấy thế nào rồi, còn khó chịu lắm không?” Hạ Chi nhịn không được mà hỏi.
“Ngủ một ngày đã tốt hơn nhiều rồi.”
“Vậy anh ăn cơm chưa?” Hạ Chi lại hỏi.
“Vẫn chưa, anh đang định gọi đồ ăn ngoài.”
“Một ngày ba bữa phải ăn đúng giờ. Giờ anh đang bệnh, càng nên cẩn thận hơn, sau khi ăn xong nhớ phải uống thuốc. Anh tìm bác sĩ kê đơn chưa?”
“Anh có thuốc rồi.” Thẩm Việt cười với Hạ Chi rồi nói.
Anh tựa vào cánh tủ bên cạnh bàn học, trên tay cầm cái ly màu trắng, cả người lộ ra vẻ lười biếng và thoải mái khác hẳn ngày thường. Anh còn cúi đầu, cười với cô. . .
Lúc này đổi lại là Hạ Chi dời tầm mắt đi: “Mặc dù bây giờ đang là mùa hè, nhưng cũng là giai đoạn có tỷ lệ bị cảm cúm cao nên anh nhất định phải chú ý hơn. Cho dù đã thấy khỏe hơn thì anh vẫn phải kiên trì uống thuốc, đến khi khỏe hẳn mới thôi, không thể để nó tái phát nữa, bằng không thì người khó chịu nhất chỉ có mỗi anh thôi.”
Trời ạ, cô đang lải nhải cái gì vậy, đây không phải là mấy lời lải nhải mà mẹ mình hay thích nói đó sao. Rõ ràng trước đây khi còn ở nhà, điều cô không thích nghe nhất chính là bị mẹ càm ràm, lại không nghĩ tới trong tiềm thức của mình, cô đã nhớ kỹ mỗi một câu nói ấy, hiện tại cũng rập theo khuôn mà càm ràm Thẩm Việt.
“Ừm.” Thẩm Việt nhìn Hạ Chi, ngoan ngoãn gật đầu.
Tuy Hạ Chi đã dời tầm mắt không nhìn anh nữa, nhưng đuôi mắt vẫn có thể cảm nhận được Thẩm Việt đang nhìn mình. Cô thận trọng ngồi đó, càng ngày càng mất tự nhiên.
Thẩm Việt đứng thẳng người, lúc đang định đi về phía Hạ Chi thì Hạ Chi “phủi mông” một cái rồi đứng lên từ chỗ ngồi. Cô nhìn về phía phòng làm việc của Thẩm Việt: “Những thứ đó, đều là đồ của anh ạ?”
Thẩm Việt thấy Hạ Chi đứng lên liền hơi dừng lại, sau đó đi đến bên cạnh Hạ Chi, khẽ gật đầu với cô: “Muốn xem không?”
“Có thể ạ?”
“Đương nhiên rồi.”
Thẩm Việt nhận lấy ly giấy trong tay Hạ Chi, đặt nó và cái ly của mình lên bàn, sau đó dẫn Hạ Chi vào phòng làm việc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.