Chương 8: Hồ MÊ TÂM KHIẾP (1)
Tồn Khanh Đích Đại Vĩ Ba Lang
26/08/2022
Hồ yêu, từ trước đến nay trời sinh phong lưu, khắp nơi lưu tình, nhưng từ chối niệm tình.
Tây Sơn có một con hồ ly, cả người tuyết trắng, sau người mọc chín đuôi, thế nhân đặt tên nó là cửu vĩ mị hồ. Hồ giỏi về mị thuật, lại có người gọi nó là Mị, Mị thường đi lại ở tại miếu hoang đổ nát trong núi, tình cờ gặp mặt nam tử đi một mình qua đêm trong miếu, Mị sẽ biến ảo thành nữ tử tuổi thanh xuân, phóng ra mị thuật, câu dẫn người kia hoan hảo, sau khi mây mưa, nam tử thường bị hao hụt tinh khí, cả người gầy ốm trơ xương, sống được không lâu. Mị hút tinh khí, dùng để dưỡng thân, tu khí để bổ đạo. Lâu ngày không suy giảm, tai họa nhiều năm, đến nỗi bá tánh trong núi sợ hãi, dẫn đến nỗi dậy, cùng mời người pháp lực cao cường tới trong núi truy bắt, nhưng đều là tay không mà về.
Lòng người hoảng sợ, xã hội bất an, huyền quan ngoài thành liền yết bảng trao thưởng, người giết được yêu hồ được thưởng 1200 lượng, 3 mẫu ruộng tốt, lệnh ích một căn phòng tốt, cho người đó tùy ý sử dụng.
Không biết từ hướng nào, một tiểu đạo cô thân mặc đạo phục màu đen ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, xé bảng cáo thị ngay trước mắt mọi người, ôm vào trong lòng, mặt không biểu tình đi về phía Tây Sơn. Phía sau nghe có người thầm than, người tham tài không sợ chết quá nhiều nhưng lại không biết đạo thuật, tối nay qua đi, lại thêm một linh hồn oan mạng.
Ban đêm đi tới trên núi, gió lớn bất chợt nổi lên. Bỗng nhiên trời mưa xối xả, tiếng sấm vang lớn. Tiểu đạo cô đi tìm một miếu sơn thần đổ nát, tránh né dông tố. Mới vừa nhặt củi khô trong miếu nhóm lửa lên liền nhìn chung quanh, phát hiện xương trắng ngổn ngang. Mắt lạnh xem qua, chính là không nói gì.
Trong một khắc, một tiếng sấm lớn nổ vang, phảng phất như sét đánh sát bên tai, màng tai nhất thời nổ ong ong.
Tiểu đạo cô ngón tay sờ thử xương trắng, giữa khuôn mặt quạnh quẽ thêm một chút nghi hoặc. Tiện đà chợt bấm ngón tay một cái, trong lòng cả kinh, vội vàng từ bao quần áo sau lưng lấy ra một cây dù cũ nát, vội vàng đi vào trong núi. Nước mưa tuy lớn, nhưng đường núi khá nhiều đá vụn, ngược lại cũng không khó đi lắm. Đi tới một cây đại thu cách miếu đổ nát năm dặm, đẩy ra cây lá cỏ dại, thấy một con hồ ly nhỏ màu lông tuyết trắng hầu như hoàn toàn ướt nhẹp co lại thành một đoàn, phát hiện Khiếp đi tới, vẫn đang ô ô đe dọa. Tiểu đạo cô cởi đạo bào trên người, bao lấy tiểu hồ ly. Thì thào lẩm bẩm, "Tối nay may mà gặp ta, cũng là sinh mệnh chưa đến đường cùng, thiên kiếp qua đi, niệm tình ngươi thiên tính lương thiện, không gây phiền phức. Cho nên sau khi ngươi biến hoá thành người, nhớ làm nhiều việc thiện, kết thành thiện duyên, sau này viên mãn mọc cánh thành tiên."
Một người một hồ qua đêm trong miếu đổ nát. Tiểu đạo cô quét tới xương trắng tán loạn trên mặt đất, lấy rơm rạ từ sau tượng sơn thần, trải dưới đất thành đệm rơm, phát hiện con hồ ly nhỏ kia vẫn không ngừng run rẩy, thậm chí có xu thế muốn một đi không trở lại. Trong lòng tiểu đạo cô không đành lòng, liền lấy ra một bình sứ men trắng trong lòng ngực, đổ ra một viên đan dược màu tuyết trắng, đút tới miệng hồ ly. Tiểu hồ nhắm mắt không hé răng. Lắc đầu thở dài, hôm nay cũng là có duyên, tiện tay làm việc thiện. Cắn nát đầu ngón trỏ, bôi lên trên đan dược.
Tiểu hồ vốn là ăn thịt uống máu, ngửi thấy mùi máu tanh trên chóp mũi, tai nhọn khẽ nhúc nhích, liền vươn lưỡi liếm đi viên đan dược trộn lẫn máu trong bàn tay tiểu đạo cô.
Ban đêm, một người một hồ nằm trên đệm cỏ rơm nghỉ ngơi.
Vừa qua khỏi giờ tý lúc nửa đêm, tiểu đạo cô bởi vì ban ngày mệt nhọc, đã ngủ rất say. Trên người tiểu hồ ly hấp hối trong lòng ngực nàng phát sinh một quầng sáng nhạt màu trắng, chưa tới thời gian nửa chén trà nhỏ, biến thành một nữ tử xinh đẹp yêu mị. Nàng kia trên người không có một kiện quần áo, bởi vì ban đêm lạnh lẽo, co chặt thân thể lui vào trong lòng tiểu đạo cô. Đưa tay, chóp mũi ngửi được một sợi mùi máu tanh. Xem tới trên ngón trỏ của bàn tay đặt ở bên hông mình có một chút máu tươi, nhẹ nhàng nắm tới bên môi nhẹ liếm. Trong con ngươi vốn vô cùng sợ hãi kinh hoảng, ấp ủ ra rất nhiều tình cảm ấm áp.
Có thể bởi vì mưa rào, đạo cô kia cũng vì lạnh lẽo mà ôm chặt lấy thân thể của nàng hệt như đang bắt cá, bên môi hồ ly hiện ra mỉm cười, giơ tay làm phép, trên người hai người liền phủ một cái chăn dày dặn ấm áp. Hai người gắn bó dựa vào nhau, chợp mắt ngủ.
||||| Truyện đề cử: Bá Đạo Tổng Tài Chi Sủng Kiều Thê |||||
- ---------------------------------
Tây Sơn có một con hồ ly, cả người tuyết trắng, sau người mọc chín đuôi, thế nhân đặt tên nó là cửu vĩ mị hồ. Hồ giỏi về mị thuật, lại có người gọi nó là Mị, Mị thường đi lại ở tại miếu hoang đổ nát trong núi, tình cờ gặp mặt nam tử đi một mình qua đêm trong miếu, Mị sẽ biến ảo thành nữ tử tuổi thanh xuân, phóng ra mị thuật, câu dẫn người kia hoan hảo, sau khi mây mưa, nam tử thường bị hao hụt tinh khí, cả người gầy ốm trơ xương, sống được không lâu. Mị hút tinh khí, dùng để dưỡng thân, tu khí để bổ đạo. Lâu ngày không suy giảm, tai họa nhiều năm, đến nỗi bá tánh trong núi sợ hãi, dẫn đến nỗi dậy, cùng mời người pháp lực cao cường tới trong núi truy bắt, nhưng đều là tay không mà về.
Lòng người hoảng sợ, xã hội bất an, huyền quan ngoài thành liền yết bảng trao thưởng, người giết được yêu hồ được thưởng 1200 lượng, 3 mẫu ruộng tốt, lệnh ích một căn phòng tốt, cho người đó tùy ý sử dụng.
Không biết từ hướng nào, một tiểu đạo cô thân mặc đạo phục màu đen ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, xé bảng cáo thị ngay trước mắt mọi người, ôm vào trong lòng, mặt không biểu tình đi về phía Tây Sơn. Phía sau nghe có người thầm than, người tham tài không sợ chết quá nhiều nhưng lại không biết đạo thuật, tối nay qua đi, lại thêm một linh hồn oan mạng.
Ban đêm đi tới trên núi, gió lớn bất chợt nổi lên. Bỗng nhiên trời mưa xối xả, tiếng sấm vang lớn. Tiểu đạo cô đi tìm một miếu sơn thần đổ nát, tránh né dông tố. Mới vừa nhặt củi khô trong miếu nhóm lửa lên liền nhìn chung quanh, phát hiện xương trắng ngổn ngang. Mắt lạnh xem qua, chính là không nói gì.
Trong một khắc, một tiếng sấm lớn nổ vang, phảng phất như sét đánh sát bên tai, màng tai nhất thời nổ ong ong.
Tiểu đạo cô ngón tay sờ thử xương trắng, giữa khuôn mặt quạnh quẽ thêm một chút nghi hoặc. Tiện đà chợt bấm ngón tay một cái, trong lòng cả kinh, vội vàng từ bao quần áo sau lưng lấy ra một cây dù cũ nát, vội vàng đi vào trong núi. Nước mưa tuy lớn, nhưng đường núi khá nhiều đá vụn, ngược lại cũng không khó đi lắm. Đi tới một cây đại thu cách miếu đổ nát năm dặm, đẩy ra cây lá cỏ dại, thấy một con hồ ly nhỏ màu lông tuyết trắng hầu như hoàn toàn ướt nhẹp co lại thành một đoàn, phát hiện Khiếp đi tới, vẫn đang ô ô đe dọa. Tiểu đạo cô cởi đạo bào trên người, bao lấy tiểu hồ ly. Thì thào lẩm bẩm, "Tối nay may mà gặp ta, cũng là sinh mệnh chưa đến đường cùng, thiên kiếp qua đi, niệm tình ngươi thiên tính lương thiện, không gây phiền phức. Cho nên sau khi ngươi biến hoá thành người, nhớ làm nhiều việc thiện, kết thành thiện duyên, sau này viên mãn mọc cánh thành tiên."
Một người một hồ qua đêm trong miếu đổ nát. Tiểu đạo cô quét tới xương trắng tán loạn trên mặt đất, lấy rơm rạ từ sau tượng sơn thần, trải dưới đất thành đệm rơm, phát hiện con hồ ly nhỏ kia vẫn không ngừng run rẩy, thậm chí có xu thế muốn một đi không trở lại. Trong lòng tiểu đạo cô không đành lòng, liền lấy ra một bình sứ men trắng trong lòng ngực, đổ ra một viên đan dược màu tuyết trắng, đút tới miệng hồ ly. Tiểu hồ nhắm mắt không hé răng. Lắc đầu thở dài, hôm nay cũng là có duyên, tiện tay làm việc thiện. Cắn nát đầu ngón trỏ, bôi lên trên đan dược.
Tiểu hồ vốn là ăn thịt uống máu, ngửi thấy mùi máu tanh trên chóp mũi, tai nhọn khẽ nhúc nhích, liền vươn lưỡi liếm đi viên đan dược trộn lẫn máu trong bàn tay tiểu đạo cô.
Ban đêm, một người một hồ nằm trên đệm cỏ rơm nghỉ ngơi.
Vừa qua khỏi giờ tý lúc nửa đêm, tiểu đạo cô bởi vì ban ngày mệt nhọc, đã ngủ rất say. Trên người tiểu hồ ly hấp hối trong lòng ngực nàng phát sinh một quầng sáng nhạt màu trắng, chưa tới thời gian nửa chén trà nhỏ, biến thành một nữ tử xinh đẹp yêu mị. Nàng kia trên người không có một kiện quần áo, bởi vì ban đêm lạnh lẽo, co chặt thân thể lui vào trong lòng tiểu đạo cô. Đưa tay, chóp mũi ngửi được một sợi mùi máu tanh. Xem tới trên ngón trỏ của bàn tay đặt ở bên hông mình có một chút máu tươi, nhẹ nhàng nắm tới bên môi nhẹ liếm. Trong con ngươi vốn vô cùng sợ hãi kinh hoảng, ấp ủ ra rất nhiều tình cảm ấm áp.
Có thể bởi vì mưa rào, đạo cô kia cũng vì lạnh lẽo mà ôm chặt lấy thân thể của nàng hệt như đang bắt cá, bên môi hồ ly hiện ra mỉm cười, giơ tay làm phép, trên người hai người liền phủ một cái chăn dày dặn ấm áp. Hai người gắn bó dựa vào nhau, chợp mắt ngủ.
||||| Truyện đề cử: Bá Đạo Tổng Tài Chi Sủng Kiều Thê |||||
- ---------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.