Chương 7: Trừ yêu sư cút đi (5)
Tồn Khanh Đích Đại Vĩ Ba Lang
26/08/2022
Ngoài miếu, mưa quá lớn, sấm sét cũng nổi lên.
Trong lòng Phá vừa ổn định, lại không sợ chết mà tiếp tục hỏi, "Vậy còn gì nữa không?"
Bạch y nữ tử hơi mang kinh ngạc, thật sâu nhìn nàng một cái, tiện đà đạm nhiên tiếp tục tự thuật.
"Nói là thủ đoạn, tức là am hiểu các loại biến hóa, nhất là ban đêm giỏi cải trang thành bắt yêu sư qua đường..."
Phá xen mồm hỏi vì sao giả thành trừ yêu sư? Nữ tử nói, "Không hiểu được có vẻ cấm kỵ sao? Thư sinh và trừ yêu sư xinh đẹp gặp nhau ở miếu hoang trong núi, tình chàng ý thiếp củi khô lửa bốc hết sức căng thẳng, lúc này tại đây phải chăng thành tựu một đoạn nhân duyên tốt đẹp?" Nói năng hào hùng mạnh mẽ giống như đã từng chứng kiến qua khung cảnh tốt đẹp như vậy.
Sắc mặt Phá đen như đáy nồi, cực kỳ khó chịu nhìn hai vị bên cạnh, một người cười run rẩy hết cả người rúc vào trong lòng người kia, một người ẩn nhẫn không phát, nhưng nghẹn cười đến nỗi Phá cũng đều thầm nghĩ muốn lau mồ hôi thay cho người này, như vậy sẽ nghẹn ra nội thương chứ?
Trong lòng Phá không hài lòng, trong lòng vốn vô cùng khẩn trương, bởi vì khúc nhạc đệm này mà trở nên yên bình lại. Phá bĩu môi hỏi nữ tử áo trắng, "Ngươi làm sao hiểu được những thứ này?" Nữ tử áo trắng nắm bàn tay tiểu đạo cô bên cạnh đặt lên trên bụng nhỏ, trạng thái rất là thân mật, cười nói, "Nếu như ta nói ta là con hồ yêu kia, ngươi có cảm tưởng gì?"
Phá xem nàng bởi vì vừa nãy cười vô cùng mãnh liệt, gò má đỏ ửng, như là minh châu óng ánh, da sáng răng trắng, quả nhiên là vẻ đẹp trời sinh, như hồ yêu mê hoặc lòng người, nhưng bởi vì các loại trêu chọc lúc này, Phá đều là không tin. Nàng kia hiển nhiên đã nghĩ tới nàng sẽ không tin tưởng, ngón tay cực kỳ ngả ngớn đùa bỡn tóc đen mềm mại của người nàng đang dựa, chậm rãi hỏi, "Tiểu Khiếp nhi, vị tiểu đạo huynh không hiểu phong tình kia không tin thì làm sao bây giờ?" Tiểu đạo cô hơi mang xấu hổ nói "Ngươi muốn làm sao thì làm."
Phá nhìn hai người không coi ai ra gì mà vô cùng thân thiết tựa như một đôi vợ chồng thật sự, không hiểu sao thấy rất là đẹp mắt. Dường như không dùng đại não suy nghĩ mà hỏi câu một, "Ngươi nói ngươi là hồ ly, vậy chứng minh một cái thử xem. Ta là Phá, quan chủ của Nhật Quang đạo quan ở ngoại thành, hiện tại chính là trừ yêu sư đạo hạnh cao nhất, được lòng người nhất bên trong thành, ta muốn nhìn xem, hôm nay có yêu nghiệt nào dám lỗ mãng trước mặt ta?"
Lúc nói xong hai chữ "yêu nghiệt", thậm chí có tám phần mười không đủ khí thế. Vội vàng ho một tiếng xoay người để che giấu nét mặt vì xấu hổ mà nổi lên ửng hồng của mình.
Còn chưa kịp giảm bớt vẻ mặt đỏ bừng, bên tai như có như không một tiếng thở dài, "Tiểu trừ yêu sư ngươi xoay người qua, đôi ta tiếp tục nói chuyện."
Phá lúng túng xấu hổ xoay người, dùng tay che mặt nói, "Không cần, ngươi tất nhiên không tin ta còn tuổi nhỏ đã tài cao hơn người, nhân tài trời sinh mọi người đố kỵ?" Một ngón tay mang cảm giác mát lạnh đặt tại trên mu bàn tay của nàng, trắng mịn dị thường, theo sau lại một tiếng thở dài, giọng nói ngọt dính mềm mại của người nọ lại nói một câu, "Ngươi thật sự không muốn mở mắt nhìn ta thêm một cái?"
Lời này giống như chứa đựng muôn vàn tình cảm, vạn kiểu quấn quýt si mê, như thể nếu ngươi không mở mắt nhìn nàng một cái, việc này không chỉ có phụ thiên hạ, phụ chúng sinh mà còn cô phụ một nữ tử si ngốc chờ nàng nghìn năm vạn năm.
Khi Phá mở mắt, nhất thời tim gan vỡ vụn, lúc này giận sôi lên, thậm chí muốn lập tức móc xuống tấm bảng hiệu mà mình vẫn lấy làm kiêu ngạo. Thân thể mạn diệu trước mặt phủ một kiện áo trắng, nhưng sinh trưởng một cái đầu hồ ly lông xù hai tai dựng thẳng răng nanh lông trắng thật là đáng sợ, không biết đây là yêu quái phương nào, ba hồn bảy phách không hề nghĩa khí mà bỏ nàng đi xa. Theo sau một câu, "Tiểu trừ yêu sư, ngươi nói ta nên ăn cánh tay trắng noản mềm mịn của ngươi trước, hay là cắn đứt cái cổ trắng mịn béo ngậy, uống sạch máu tươi ngọt lành đây?"
Phá lập tức ngả xuống đất không dậy nổi, trong nháy mắt như biến thành người vĩnh viễn sống mãi trong lòng bá tánh.
Xa xa, mưa tạnh mây bay.
Ngoài miếu, thanh âm của tiểu đạo cô Khiếp Sinh từ xa xa truyền đến, "Hù nàng làm chi, đầu tiên là đèn hồ ly, rồi lại như vậy", Hồ nói, "Ban đêm gào khóc ồn ào quấy nhiễu mộng đẹp của tiểu nương tử, nên chịu tội này, đây là trừng phạt đúng tội!"
Rất xa lại nghe thân người đầu hồ ly kia nói, "Cô nữ quả nữ đêm trú miếu hoang, củi khô lửa bốc, chỉ cho phép đó là ta và tiểu đạo cô.
Bởi vì trong núi có quá nhiều hồ ly, đều yêu thích "ăn" tiểu đạo cô."
- --------------------------------
Phá: mẹ lạy con, m tàn ác lắm =)))
Trong lòng Phá vừa ổn định, lại không sợ chết mà tiếp tục hỏi, "Vậy còn gì nữa không?"
Bạch y nữ tử hơi mang kinh ngạc, thật sâu nhìn nàng một cái, tiện đà đạm nhiên tiếp tục tự thuật.
"Nói là thủ đoạn, tức là am hiểu các loại biến hóa, nhất là ban đêm giỏi cải trang thành bắt yêu sư qua đường..."
Phá xen mồm hỏi vì sao giả thành trừ yêu sư? Nữ tử nói, "Không hiểu được có vẻ cấm kỵ sao? Thư sinh và trừ yêu sư xinh đẹp gặp nhau ở miếu hoang trong núi, tình chàng ý thiếp củi khô lửa bốc hết sức căng thẳng, lúc này tại đây phải chăng thành tựu một đoạn nhân duyên tốt đẹp?" Nói năng hào hùng mạnh mẽ giống như đã từng chứng kiến qua khung cảnh tốt đẹp như vậy.
Sắc mặt Phá đen như đáy nồi, cực kỳ khó chịu nhìn hai vị bên cạnh, một người cười run rẩy hết cả người rúc vào trong lòng người kia, một người ẩn nhẫn không phát, nhưng nghẹn cười đến nỗi Phá cũng đều thầm nghĩ muốn lau mồ hôi thay cho người này, như vậy sẽ nghẹn ra nội thương chứ?
Trong lòng Phá không hài lòng, trong lòng vốn vô cùng khẩn trương, bởi vì khúc nhạc đệm này mà trở nên yên bình lại. Phá bĩu môi hỏi nữ tử áo trắng, "Ngươi làm sao hiểu được những thứ này?" Nữ tử áo trắng nắm bàn tay tiểu đạo cô bên cạnh đặt lên trên bụng nhỏ, trạng thái rất là thân mật, cười nói, "Nếu như ta nói ta là con hồ yêu kia, ngươi có cảm tưởng gì?"
Phá xem nàng bởi vì vừa nãy cười vô cùng mãnh liệt, gò má đỏ ửng, như là minh châu óng ánh, da sáng răng trắng, quả nhiên là vẻ đẹp trời sinh, như hồ yêu mê hoặc lòng người, nhưng bởi vì các loại trêu chọc lúc này, Phá đều là không tin. Nàng kia hiển nhiên đã nghĩ tới nàng sẽ không tin tưởng, ngón tay cực kỳ ngả ngớn đùa bỡn tóc đen mềm mại của người nàng đang dựa, chậm rãi hỏi, "Tiểu Khiếp nhi, vị tiểu đạo huynh không hiểu phong tình kia không tin thì làm sao bây giờ?" Tiểu đạo cô hơi mang xấu hổ nói "Ngươi muốn làm sao thì làm."
Phá nhìn hai người không coi ai ra gì mà vô cùng thân thiết tựa như một đôi vợ chồng thật sự, không hiểu sao thấy rất là đẹp mắt. Dường như không dùng đại não suy nghĩ mà hỏi câu một, "Ngươi nói ngươi là hồ ly, vậy chứng minh một cái thử xem. Ta là Phá, quan chủ của Nhật Quang đạo quan ở ngoại thành, hiện tại chính là trừ yêu sư đạo hạnh cao nhất, được lòng người nhất bên trong thành, ta muốn nhìn xem, hôm nay có yêu nghiệt nào dám lỗ mãng trước mặt ta?"
Lúc nói xong hai chữ "yêu nghiệt", thậm chí có tám phần mười không đủ khí thế. Vội vàng ho một tiếng xoay người để che giấu nét mặt vì xấu hổ mà nổi lên ửng hồng của mình.
Còn chưa kịp giảm bớt vẻ mặt đỏ bừng, bên tai như có như không một tiếng thở dài, "Tiểu trừ yêu sư ngươi xoay người qua, đôi ta tiếp tục nói chuyện."
Phá lúng túng xấu hổ xoay người, dùng tay che mặt nói, "Không cần, ngươi tất nhiên không tin ta còn tuổi nhỏ đã tài cao hơn người, nhân tài trời sinh mọi người đố kỵ?" Một ngón tay mang cảm giác mát lạnh đặt tại trên mu bàn tay của nàng, trắng mịn dị thường, theo sau lại một tiếng thở dài, giọng nói ngọt dính mềm mại của người nọ lại nói một câu, "Ngươi thật sự không muốn mở mắt nhìn ta thêm một cái?"
Lời này giống như chứa đựng muôn vàn tình cảm, vạn kiểu quấn quýt si mê, như thể nếu ngươi không mở mắt nhìn nàng một cái, việc này không chỉ có phụ thiên hạ, phụ chúng sinh mà còn cô phụ một nữ tử si ngốc chờ nàng nghìn năm vạn năm.
Khi Phá mở mắt, nhất thời tim gan vỡ vụn, lúc này giận sôi lên, thậm chí muốn lập tức móc xuống tấm bảng hiệu mà mình vẫn lấy làm kiêu ngạo. Thân thể mạn diệu trước mặt phủ một kiện áo trắng, nhưng sinh trưởng một cái đầu hồ ly lông xù hai tai dựng thẳng răng nanh lông trắng thật là đáng sợ, không biết đây là yêu quái phương nào, ba hồn bảy phách không hề nghĩa khí mà bỏ nàng đi xa. Theo sau một câu, "Tiểu trừ yêu sư, ngươi nói ta nên ăn cánh tay trắng noản mềm mịn của ngươi trước, hay là cắn đứt cái cổ trắng mịn béo ngậy, uống sạch máu tươi ngọt lành đây?"
Phá lập tức ngả xuống đất không dậy nổi, trong nháy mắt như biến thành người vĩnh viễn sống mãi trong lòng bá tánh.
Xa xa, mưa tạnh mây bay.
Ngoài miếu, thanh âm của tiểu đạo cô Khiếp Sinh từ xa xa truyền đến, "Hù nàng làm chi, đầu tiên là đèn hồ ly, rồi lại như vậy", Hồ nói, "Ban đêm gào khóc ồn ào quấy nhiễu mộng đẹp của tiểu nương tử, nên chịu tội này, đây là trừng phạt đúng tội!"
Rất xa lại nghe thân người đầu hồ ly kia nói, "Cô nữ quả nữ đêm trú miếu hoang, củi khô lửa bốc, chỉ cho phép đó là ta và tiểu đạo cô.
Bởi vì trong núi có quá nhiều hồ ly, đều yêu thích "ăn" tiểu đạo cô."
- --------------------------------
Phá: mẹ lạy con, m tàn ác lắm =)))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.