Trong Show Tống Nghệ Kinh Dị Debut Vị Trí Center
Chương 60: 《 Công Ty Dọn Dẹp Dị Thường 》(14)
Nghịch Vũ Xayah
01/06/2023
Quý ngài đứng ở nơi đó, chặn đi tất cả nguồn sáng, dưới tình huống ngược sáng, biểu tình trên mặt càng khó lường.
Mà ở phía sau, vô số chiếc xúc tua đang mấp máy, thân hình khổng lồ vốn chiếm cứ toàn bộ công viên trò chơi chậm rãi thu nhỏ lại, cuối cùng làm thành một mặt cắt rơi trên mặt đất.
Tạ Tiểu Chu không nhìn thấy một màn này, nhưng vẫn cảm nhận được hơi thở nguy hiểm đang lan rộng ra xung quanh.
Quý ngài thấy được rồi sao?
Tạ Tiểu Chu không quá chắc chắn, theo bản năng mà cắn môi dưới, mùi máu tươi nhàn nhạt lại tràn ngập khoang miệng.
Nên trả lời vấn đề quý ngài thế nào đây.
Nói thẳng ra? Hay là......
Tạ Tiểu Chu nâng mí mắt, đối diện với cặp mắt vàng sắc lộng lẫy kia.
Quý ngài còn chưa nhận được câu trả lời của Tạ Tiểu Chu, xúc tua đứng ở một bên đã bắt đầu lo phần diễn của mình.
Chỉ thấy trong bóng đêm chui ra hai chiếc xúc tua, trong đó một cái xúc tua có hơi lớn, rõ ràng không có biểu tình, nhưng vẫn có thể biểu hiện ra một bộ dáng thịnh khí lăng nhân*, kiêu ngạo vươn lên cao.
(*Chỉ nét mặt giận dữ khiến ai nhìn thấy cũng khiếp vía. Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Chiến Quốc sách – Triệu sách".)
Mà một cái xúc tua khác thì nhỏ gầy một chút, ủy ủy khuất khuất mà bò dậy.
Xúc tua lớn vặn vẹo, quấn lấy xúc tua nhỏ, trông như đang đánh giá, sau đó mới cúi đầu chạm lên.
Hai chiếc xúc tua biểu diễn có thể nói là cực kỳ hoàn mỹ mà bắt chước ra chuyện vừa xảy ra trên bánh xe quay.
Hai chiếc xúc tua vẫn duy trì động tác kia không nhúc nhích.
Quý ngài nhìn chúng nó biểu diễn, biểu tình trên mặt dần trầm xuống.
Tạ Tiểu Chu thấy thế, cảm thấy có chút không ổn, muốn giải thích một chút: "Thật ra chúng tôi......" Cái gì cũng không làm mà.
Nhưng lời còn chưa nói xong, đã nghe thấy quý ngài thình lình mở miệng: "Sao không có tôi?"
Tạ Tiểu Chu suy nghĩ đình trệ: "?"
Quý ngài có chút ủy khuất mà nói: "Cậu, tôi, tôi cùng hắn đều giống nhau, vậy sao cậu lại làm chuyện khác với hắn?"
Quý ngài đối với việc sử dụng từ ngữ có đôi khi vẫn không quá thông thuận, đặc biệt là dưới cái loại tình huống này, lời nói cũng có chút khiến người không hiểu nổi.
Tạ Tiểu Chu nghe xong trong chốc lát, mới hiểu được.
Lấy tư duy của quý ngài, cũng không phải mấy chuyện ở trên bánh xe quay, mà là...... Vì sao hắn không được làm loại chuyện này.
Ý nghĩ của quý ngài là —— những chuyện mà tồn tại khác đã làm, hắn cũng muốn làm!
Tạ Tiểu Chu: "......"
Quả nhiên, tư duy logic của quý ngài đúng là khiến người khác phải bậc ngửa.
Quý ngài thấy Tạ Tiểu Chu thật lâu vẫn không nói lời nào, hơi cúi người: "Là tôi làm sai chuyện gì sao? Sao tôi lại không được?"
Hai chiếc xúc tua kia cũng chán nản rũ xuống.
Tạ Tiểu Chu: "............"
Cậu hình như thấy được cái đuôi chó đâu đây đang rũ xuống.
Quý ngài quả thực là ngoại lệ.
Cho tới nay, mỗi lần Tạ Tiểu Chu gặp được BOSS đều sẽ là loại rất kỳ kỳ quái quái, vẫn là lần đầu tiên gặp được chủng loài ngoan như này, vẫn có chút chân tay luống cuống.
Thấy quý ngài bày ra bộ dáng mất mát, Tạ Tiểu Chu không có cách nào, âm thầm thở dài một hơi, kéo cánh tay hắn.
Quý ngài: "?"
Tạ Tiểu Chu khoa tay múa chân một chút, quý ngài cao hơn cậu cả một cái đầu, thế là nhón chân, ngửa đầu dán lên môi hắn.
Vẫn duy trì cái động tác này thêm một lát.
Tạ Tiểu Chu run mi, ý thức không nhịn được mà bay bỗng—— rõ ràng ở trong đám người bình thường vóc dáng cậu đã tính là cao rồi, kết quả tới cái tiết mục âm phủ này, mấy BOSS bên trong một tên lại cao hơn một tên, chỉ có một tên là bằng cậu, chính là Tần Nguyên sống ở cao trung.
Tạ Tiểu Chu tỉnh táo lại, buông lỏng tay ra, về lại bình thường.
Quý ngài vẫn còn duy trì động tác kia, không có phản ứng gì, hình như ngây người rồi.
Lúc trước, Tạ Tiểu Chu chưa từng làm vậy, vẫn luôn là hắn chủ động, nên cứ luôn cảm thấy thiếu cái gì đó.
Hiện tại vẫn làm động tác giống nhau, nhưng quý ngài lại sinh ra một loại cảm giác không giống trước.
Quý ngài động đậy, duỗi tay vuốt ve khóe môi chính mình. Nơi đó vẫn còn sót lại độ ấm của nhân loại, rất mềm mại.
Có chút kỳ lạ.
Rõ ràng chỉ là môi dán môi, nhưng ngực quý ngài lại có phản ứng, chỗ đó, hình như có thứ gì đó đang nhảy lên.
Đây là tình cảm sao?
Quý ngài muốn thử lại một chút, thế là lại đè bả vai Tạ Tiểu Chu, cúi đầu xuống, không hề có kết cấu mà dán lên.
Tạ Tiểu Chu cảm giác mặt mình có chút ướt: "......"
Giống như chó con đang hưng phấn mà liếm mặt chủ vậy.(:
Càng ngày càng giống.
Tạ Tiểu Chu có chút bất đắc dĩ, hai cánh tay đang rũ xuống hơi dừng một chút, cuối cùng vẫn duỗi qua, ôm lấy quý ngài.
Nhìn một màn này, hai chiếc xúc tua ở một bên nhìn nhau một chút, hưng phấn lại vặn vẹo.
Tạ Tiểu Chu trả giá lớn chút, thật vất vả mới trấn an được quý ngài, gương mặt đã bị sờ loạn một hồi: "Quý ngài......"
Quý ngài hiện tại cực kỳ dễ nói chuyện: "Ừm ừm."
Tạ Tiểu Chu hỏi: "Buổi tối hôm nay còn có việc gì cần hoàn thành không?"
Xúc tua lay danh sách một chút.
Một chiếc xúc tua khác lại tiến lên, xem từ trên xuống dưới hết một lượt, sau đó lắc đầu với quý ngài.
Quý ngài: "Không có."
Tạ Tiểu Chu ngửa đầu nhìn qua: "Vậy chúng ta về đi?"
Buổi tối hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, Tạ Tiểu Chu vẫn chưa tiêu hóa hét, vẫn cần một thời gian để tự hỏi.
Quý ngài thật sự rất giống chó con được gãi cằm, hiện tại nói cái gì cũng đều sẽ đồng ý. Hắn gật đầu, bị Tạ Tiểu Chu kéo đi.
Nhưng mới đi được một nửa, quý ngài lại nhìn chăm chú vào thân ảnh trước mặt, nghĩ tới một chuyện —— Tạ Tiểu Chu có phải đã làm rất nhiều chuyện với mấy tồn tại đó hay không, mà những cái đó hắn vẫn chưa làm.
Không biết vì sao, trong lòng quý ngài đột nhiên có cảm giác rất kỳ quái, có chút vui, lại có chút buồn, có chỗ nào đó rất bực mình lại không chỗ phát tiết.
Quý ngài tìm không thấy từ gì dùng để hình dung tâm tình hiện tại, chỉ cảm thấy có chút không thoải mái, lại không thể giảm bớt.
Ngay cả xúc tua cũng vô lực, chậm rì rì mà theo ở phía sau.
Quý ngài không biết chính là, loại hành vi này ở trong từ điển nhân loại gọi là "Để ý". Đương nhiên, dùng từ miêu tả để càng dễ hiểu chính là —— ghen.
Quý ngài rốt cuộc cũng đã bắt đầu hiểu biết về tình cảm nhân loại, mà cùng lúc đó, cũng sẽ bởi vì loại tình cảm này mà bắt đầu sinh ra càng nhiều cảm xúc.
Sự thay đổi này, cũng không biết là tốt hay xấu.
***
Đúng ở ngay lúc này, nhóm khách mời của tiết mục 《Kêu Gọi Biển Sâu 》 rốt cuộc mới chậm chạp đi tới công viên giải trí.
Công viên giải trí đèn đuốc sáng trưng, dưới nhạc khúc nhẹ nhàng mà thú vị, ngựa gỗ nhỏ xoay tròn vui sướng mà chuyển vòng vòng.
Nơi này vốn phải có tiếng ồn của trẻ em, nhưng trong công viên giải trí lại không một bóng người, một mảnh trống rỗng, khiến cho nơi này như bị bóng tối bao phủ.
Các khách mời chính là người sống duy nhất bên trong.
Bọn họ thật cẩn thận mà đi trong công viên giải trí.
Đi tới đi lui, tóc đỏ bỗng nhiên phát hiện trong đội ngũ thiếu mất một người, đè thấp giọng hỏi: "Bác sĩ đâu? Mọi người có nhìn thấy bác sĩ không?"
Các khách mời khác sôi nổi tỏ vẻ: "Không thấy đâu."
"Lại đi đâu rồi?"
"Tôi cũng không biết."
Một người lớn đang sống sờ sờ lại lặng yên biến mất.
Nếu ở chỗ khác, còn có thể nói là rời khỏi đội ngũ, nhưng ở trong tiết mục âm phủ này, kết quả biến mất duy nhất chính là —— chết.
Tóc đỏ tìm một vòng, không tìm được thân ảnh bác sĩ, trong lòng đột nhiên cảm thấy bất an, nhắc nhở nói: "Cẩn thận một chút, tôi cảm thấy tiết mục này rất ma quái."
Công viên giải trí cách vài mét sẽ có một cột đèn nê ông, ánh đèn chiếu xuống, tựa như ban ngày.
Chẳng qua ở nơi ánh đèn chiếu không tới, trong nơi xa âm u guống như có thân ảnh vặn vẹo nào đó, lẳng lặng mà nhìn chằm chằm vào đám nhân loại này.
Có một tên khách mời tùy tiện nói: "Tiết mục ma quái hay không, không liên quan tới chúng ta, mục đích chúng ta là tìm được Tạ Tiểu Chu."
Những khách mời cũng tán thành nói: "Đúng vậy, tìm được cậu ta, sau đó giết cậu ta là được."
Tóc đỏ có thẻ thân phận là "Trí giả" bắt đầu phát huy tác dụng, phân tích: "Tôi nghĩ, có lẽ không đơn giản như vậy đâu. Nếu thật sự giống như chúng ta nghĩ,tổ tiết mục sao lại có thể sẽ nói 'nếu cần thiết, tổ tiết mục sẽ cung cấp một ít trợ giúp đặc thù' chứ?"
Những khách mời khác liền không cho là đúng.
"Theo như lời tổ tiết mục nói, cho dù Tạ Tiểu Chu rất lợi hại, cũng chỉ là khách mời giống chúng ta thôi, có thể lợi hại đến nhường nào chứ?"
"Cho dù lợi hại cũng chỉ như vậy, chắc sẽ không thể lợi hại đến mức sai cả BOSS tiết mục đến giúp cậu ta đi?"
Vừa nghe mấy lời này, cũng cảm thấy không có khả năng, nhịn không được cười ha ha lên.
Ngay cả tóc đỏ cũng cảm thấy, có thể anh ta nghĩ nhiều rồi.
Lúc đang nói chuyện với nhau, các khách mời vẫn đi tiếp, mà cách thiết bị trò chơi ngựa gỗ xoay tròn không xa, cũng thấy một thân ảnh khác nhấc chân đi tới.
Đó là một tên có dáng người tinh tế, làn da thiếu niên trắng nõn. Ánh mắt đầu tiên nhìn lại cũng không phải qua mức kinh diễm, chỉ có cặp mắt trắng đen rõ ràng kia là cực kỳ sáng ngời, nhưng nhìn đến lâu rồi, lại vô tình cảm thấy rất ngoan ngoãn.
Các khách mời chưa bao giờ gặp qua thiếu niên này, nhưng khi nhìn thấy cậu, liền biết thiếu niên này là Tạ Tiểu Chu.
Đây là chuyện xưa do Tác giả linh dị viết ra bắt đầu có tác dụng.
Lúc này, giọng tổ tiết mục thông báo vang lên bên tai khách mời:
【 Chúc mừng, các người đã tìm được Tạ Tiểu Chu, tiếp theo thứ nên làm chính là —— giết chết hắn, thắng thì đoàn thể đối kháng thắng lợi 】
【 Đặc biệt nhắc nhở: Thỉnh cẩn thận, trên người Tạ Tiểu Chu có hai thẻ SR, một cái có thể khống chế thời gian, một cái còn lại là có thêm lần một chết đi sống lại 】
Ở trong《 Tạp Kỹ Kinh Dị 》 không chỉ có khách mời phải tuân thủ 《 Quy Tắc Khách 》, tổ tiết mục cũng bị quy tắc trói buộc.
Một khi tiết mục bắt đầu, bọn họ không thể trực tiếp quấy nhiễu mấy chuyện xảy ra bên trong, chỉ có thể thông qua khách mời bên trong mà hoàn thành một ít mục đích.
Cho nên, Tạ Tiểu Chu chỉ có thể bị BOSS tiết mục hoặc là đối địch với khách mời mà bị giết chết.
Cứ như vậy, vì có thể hoàn thành mệnh lệnh của đạo diễn, tổ tiết mục có thể nói là đang cho các khách mời điên cuồng bắn tùm lum.
Các khách mời nghe được nhắc nhở này, liếc mắt nhìn nhau một cái.
Nghe tới, hai thẻ thân phận đều là dùng để bảo mệnh.
Tóc đỏ ngước mắt nhìn qua.
Bọn họ cùng Tạ Tiểu Chu vẫn còn có một khoảng cách, cậu không phát hiện tồn tại của bọn họ.
Tóc đỏ thừa dịp cơ hội này, mở miệng chỉ huy nói: "Những người có kỹ năng công kích, vây khốn cậu ta trước, hao hết cơ hội sống lại của cậu ta."
Đoàn đội khách mời hiện tại có bốn người.
Ngoại trừ thẻ thân phận là ' Trí giả ' của tóc đỏ cùng Tác giả linh dị, còn lại hai người là Thám hiểm gia cùng Người trốn thoát khỏi mật thất, tính công kích không quá mạnh, chỉ có thể dùng cho phụ trợ.
Người trốn thoát khỏi mật thất lấy ra một khối Rubik ba mặt, duỗi tay vặn một tầng trong đó.
Một vách tường nửa trong suốt xuất hiện ở trên không.
Cùm cụp.
Lại chuyển động một chút.
Vách tường nửa trong suốt cũng bắt đầu mọc lên xung quanh, đem chung quanh 15㎡ cách thiết bị ngựa gỗ xoay tròn biến thành một không gian kín.
Mà Tạ Tiểu Chu, cũng ở trong đó.
Tạ Tiểu Chu còn đang suy nghĩ chuyện bác sĩ đã nói với cậu, căn bản không có chú ý tới tồn tại của những người này, đột nhiên không chuẩn bị, thiếu chút nữa đã đụng phải vách tường.
Tạ Tiểu Chu lúc này mới tỉnh táo lại: "Chuyện gì đây......?"
Đồng tử quý ngài chuyển động một chút, nhìn phía bên ngoài vách tường.
Lấy năng lực của quý ngài, đương nhiên có thể cản hết mấy chuyện này.
Nhưng, cản hết trước, làm sao có thể đủ để biểu hiện ra rằng hắn đang bảo vệ Tạ Tiểu Chu chứ?
Tốc độ học tập của quý ngài rất nhanh.
Không chỉ có học xong từ ngữ cùng tri thức nhân loại, còn học rất tốt.
Không như vậy, sao có thể biểu hiện ra rằng quý ngài rất tốt chứ?
Tốc độ học tập của quý ngài rất nhanh, hiện tại, hắn đã không thể thỏa mãn với việc nhận được đãi ngộ giống mấy tồn tại kia, mà là...... Muốn nhiều hơn nữa.
***
Một mặt tường khác.
Các khách mời nhìn Tạ Tiểu Chu bị nhốt ở trong đó.
Đây là năng lực của Người trốn thoát khỏi mật thất, tạo ra một mật thất, có thể dùng cho việc ẩn thân, cũng có thể giam cầm những người khác.
Bọn họ có thể thấy người bên trong mật thất, người trong mật thất lại không thể phát hiện ra bọn họ.
Thám hiểm gia đắc ý dào dạt mà nói: "Tên này, cho dù hắn mạnh cỡ nào cũng không thể chạy đi."
Người xem phòng phát sóng trực tiếp cũng nghĩ như vậy.
[Thật không thú vị, này chẳng phải đã nghiêng về một phía rồi sao?]
[Nhìn là biết đội này thắng chắc rồi, bên kia chỉ có một người, cho dù có thẻ thân phận có thể sống lại, chỉ cần bị nhốt ở trong mật thất, có thể giết chết hắn một lần, cũng có thể giết chết hắn lần thứ hai]
[Ai nói chỉ có một người? Phía sau không phải còn có một tên sao?]
[Chỗ đó?]
Trong màn ảnh.
Trong bóng đêm phía sau Tạ Tiểu Chu chậm rãi hiện lên một bóng người.
Đó là một người đàn ông không chút tì vết, hắn có mái tóc đen nhánh nhu thuận, bị một mảnh lụa đỏ buộc lên, rũ ở một bên vai.
Xem cử chỉ bộ dạng, này hẳn là một quý ngài ôn nhu, mà lúc bị cặp mắt vàng sắc kia nhìn đến, lại khiến người không rét mà run.
Các khách mời lúc này mới phát hiện trong mật thất còn có một người.
Vừa nhìn là biết, này không phải khách mời, càng không thể là NPC qua đường bình thường.
Nhìn đến ánh mắt hắn đầu tiên, các khách mời giống như đang đặt mình trong biển sâu u ám, bên tai tràn ngập các tiếng nỉ non không chút ý nghĩa.
Hỗn loạn cùng tà ác đan chéo vào nhau, biến thành cảnh tượng vặn vẹo.
Thứ này không thể dùng hình ảnh hay văn tự để miêu tả, mỗi một người thấy nó, đều sẽ dần dần chìm vào bên trong điên cuồng.
Các khách mời biểu tình hoảng hốt, lý trí bắt đầu bị xói mòn.
May là, ở lúc cuối cùng, tổ tiết mục phát ra tiếng cảnh báo chói tai, mới đưa bọn họ từ loại trạng thái này đánh thức dậy.
Tóc đỏ thở hồng hộc, mồ hôi không nhịn được mà đi xuống, nghẹn giọng nói nói: "Đây là có chuyện gì? Người này lại là ai?"
Tác giả linh dị cũng có chút kỳ quái: "Tôi căn bản không có viết ra người này mà!" Cậu ta nghĩ tới cái gì, vội vàng kéo khóa kéo ba lô ra, tìm quyển sách kia, mở ra vừa thấy, lúc này mới phát hiện chuyện xưa sau lưng cậu ta, lại tiết tục viết ra một đoạn.
"Tôi đã chết...... Chúng ta đều đã chết......" Tác giả linh dị nhìn nội dung viết trên mặt trên, một chữ lại một chữ đều đọc rai, cuối cùng hét lên một tiếng, "Không được!"
Tóc đỏ đoạt lấy quyển vở nhìn lướt qua.
Hiện tại tất cả xảy ra, giống hệt chuyện xưa trong vở ghi, cũng tương đương, nếu cứ tiếp tục, bọn họ đều sẽ chết.
Người trốn thoát khỏi mật thất cười lạnh một tiếng: "Hắn bị mật thất vây khốn của tôi, trong một giờ không thể chạy được, nhân lúc này giết chết Tạ Tiểu Chu không phải được rồi à?"
Những lời này mới vừa nói xong, liền thấy trong mật thất, đôi mắt quý ngài chuyển động, nhìn về một hướng.
Người trốn thoát khỏi mật thất biết, người trong mật thất vốn không nhìn thấy tình cảnh bên ngoài, vậy mà lại bị cái liếc mắt này dọa đến run rin, im miệng.
Tóc đỏ cũng là nhất thời kinh hoảng, hiện tại mới phản ứng lại. Còn cách một bức tường đó, cho dù lợi hại, một chốc cũng không thể ra được.
Anh ta túm chặt Tác giả linh dị: "Có biện pháp đem chuyện xưa trong quyển sổ này sửa lại được không?"
Tác giả linh dị gật đầu: "Có, tôi có thể sửa."
Tóc đỏ đem notebook ném trở về.
Tác giả linh dị tìm bút, chỉ là tay cầm bút run nhè nhẹ, ngòi bút dừng ở giấy trên mặt, cũng không cẩn thận, vẽ ra một đường thật dài.
Tóc đỏ thúc giục: "Nhanh lên!"
Một giọt mồ hôi từ trán Tác giả linh dị chảy xuống.
Cậu ta nhìn chuyện xưa viết trên giấy, nghĩ nên viết thế nào mới có thể đủ hợp logic đây?
—— bọn họ giết chết Tạ Tiểu Chu, sau đó thành công mà hoàn thành quay chụp.
Không được, không phù hợp logic.
——Người đàn ông kia cũng không giết bọn họ, may mắn sống sót.
Cũng không được.
Tác giả linh dị nôn nóng mà cào cào tóc, ngay lúc tóc sắp rớt hết, đột nhiên mắt sáng như sao.
Đúng rồi, cậu ta căn bản không cần thiết viết lại kết cục, chỉ cần cắm vào một đoạn cốt truyện phù hợp logic, khiến Tạ Tiểu Chu chết trước bọn họ là được.
Nhiệm vụ các khách mời là giết chết Tạ Tiểu Chu thắng được thi đấu đoàn thể đối kháng, chỉ cần Tạ Tiểu Chu đã chết, bọn họ liền có thể rời khỏi quay chụp hiện trường.
Tác giả linh dị có linh cảm, nhanh chóng hạ bút như thần.
【 nhưng là, trước khi tôi chết, tôi thấy được một màn này 】
【 Người đàn ông diện mạo tinh xảo kia, quay đầu nhìn về phía Tạ Tiểu Chu, lộ ra một nụ cười thần bí khó dò, sau đó......】
Trên mặ Tác giả linh dị xuất hiện nụ cười quỷ dị, lẩm bẩm: "Sau đó, hắn giết Tạ Tiểu Chu, hơn nữa đem thi thể Tạ Tiểu Chu kéo vào trong bóng đêm, gặm cắn đến không còn thừa cái gì."
"Bọn họ...... Cuối cùng cũng hòa thành một thể, vĩnh viễn sẽ không tách rời."
Thế là phù hợp logic rồi.
Tác giả linh dị xác định được điều này, cực kỳ kích động, nâng bút liền đặt trên mặt giấy của notebook.
Chỉ là mới vừa đặt bút xuống, luền cảm nhận được có thứ sền sệt lại ướt át ở cổ tay.
Tác giả linh dị dừng động tác, cứng đờ mà cúi đầu nhìn lại. Không biết khi nào, một cái xúc tua đen nhánh đã quấn quanh cổ tay cậu ta, chậm rãi mấp máy.
Tác giả linh dị muốn lên tiếng nhắc nhở những khách mời khác, nhưng tất cả thanh âm đều bị chắn ở cổ họng, không thể phát ra chút ít.
Xúc tua kia khống chế được tay cậu ta, hạ từng nét bút mà đem chuyện xưa viết xong.
【 hắn...... Hắn yêu Tạ Tiểu Chu....... Bọn họ vĩnh viễn sẽ không chia lìa.】
Dấu chấm câu đặt bút.
Tóc đỏ rốt cuộc phát hiện thân thể Tác giả linh dị cứng đờ biểu tình mất tự nhiên, tiến lên hỏi một câu: "Cậu làm cái gì vậy?"
Sau đó, anh ta liền thấy đôi mắt Tác giả linh dị không chịu khống chế mà chuyển động, giống như là mắt gà chọi nhau, mắt trái hướng lên, mắt phải hướng xuống, mang theo cảm giác điên cuồng kỳ lạ.
Một màn này dọa sợ tóc đỏ khiến anh ta lui một bước, la lớn: "Ai mang theo đạo cụ trị liệu không?"
Những khách mời khác cũng vội vàng lục đồ, toàn bộ ném hết lên người Tác giả linh dị.
Nhưng mấy cái đạo cụ trị liệu kia lại không có tác dụng, ngược lại thúc đẩy quá trình Tác giả linh dị dị hoá nhanh hơn.
Làn da trên người cậu ta một tầng lại một tầng bong ra, như là chống đỡ không nổi trọng lượng, chậm rãi trượt xuống. Cái ót cậu ta nứt ra một khe hở, làn da giống như là một bộ quần áo, bị cởi xuống, lộ ra đường viền cơ bắp đỏ tươi bên trong cùng mạch máu xanh tím.
Cho dù là như vậy, cậu ta có lẽ vẫn chưa chết đi, yết hầu vẫn phát ra thanh âm cổ quái.
"Haha——"
Cậu ta đã chết.
Bọn họ cũng đều sẽ chết.
Tác giả linh dị không cảm nhận được chút đau đớn, ngược lại xuất hiện chút ấm áp, cậu ta im lặng nhắm mắt lại, bị notebook dừng ở bên chân cắn nuốt.
Các khách mời nhìn Tác giả linh dị cả người đều biến mất ở trong notebook, sau đó notebook lại tự cháy lên.
Giống như là...... Lấy năng lực của Tác giả linh dị, viết không được chuyện xưa cho notebook, thì cần phải trả giá sinh mệnh để hoàn thành.
Các khách mời có chút kinh hãi.
Ngày thường ở trong tiết mục khác, thứ bọn họ gặp đơn giản chỉ là án giết người cùng đám quỷ, mấy cái đó đều không có dấu vết để lại.
Cho dù là đám quỷ, cũng sẽ không có lý do gì mà đại khai sát giới, chỉ cần kiếm đúng quy luật, vẫn có thể sống sót.
Nhưng cái tiết mục này cùng mấy cái thường lui tới không giống nhau.
Quá tà môn.
Ngựa gỗ xoay tròn vui sướng mà xoay tròn như cũ, công chúa tinh xảo mang theo nụ cười thấm lòng ngồi trong xe bí đỏ trang điểm, nhìn này đàn khách mời.
Thám hiểm gia rốt cuộc nhịn không được loại không khí quỷ dị này, như đánh mất lý trí mà rống giận một tiếng, hoảng không chọn đường mà chạy trong bóng đêm.
Tóc đỏ vội vàng ngăn cản: "Đừng chạy!"
Nhưng đã không kịp rồi.
Trong bóng đêm, thanh âm xúc tua mấp máy truyền đến.
Rầm ——
Thám hiểm gia bị treo ở trên cây cao, thân thể theo gió loạng choạng.
Hiện tại chỉ còn lại Người trốn thoát khỏi mật thất cùng Tóc đỏ.
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, ngay cả am hiểu trí lực như Tóc đỏ cũng không biết nên làm sao.
Phải bình tĩnh.
Không thể hoảng loạn được.
Tóc đỏ tự đánh mình, rốt cuộc dựa vào đau đớn mà tiết tục bình tĩnh: "Đúng vậy, chúng ta còn có thể xin tổ tiết mục giúp đỡ, tổ tiết mục sẽ cho chúng ta trợ giúp."
Người trốn thoát khỏi mật thất trên mặt buông thả: "Nhanh đi xin giúp đỡ đi!"
Tóc đỏ nam kêu gọi nói: "Tổ tiết mục, chúng tôi yêu cầu trợ giúp đặc biệt——"
Đợi trong chốc lát.
Lời của tổ tiết mục cũng không có xuất hiện.
Người trốn thoát khỏi mật thất không ngừng hỏi: "Tổ tiết mục đâu? Sao còn không xuất hiện!"
Thời gian một phút lại một giây qua đi, tâm Tóc đỏ cũng một chút mà trầm xuống.
Nhìn dáng vẻ này, tổ tiết mục hẳn là đã chuẩn bị từ bỏ bọn họ rồi.
Tóc đỏ nam cắn răng nói: "Hiện tại không có biện pháp khác, chỉ có thể liều chết, một khi giết được Tạ Tiểu Chu, chúng ta liền có thể trở về."
Người trốn thoát khỏi mật thật, cũng không có biện pháp khác, đành phải gật đầu.
Tóc đỏ nói: "Tôi còn có một tấm thẻ thân phận 'độc sư', đến lúc đó cậu mở cửa ra, tôi liền đem độc dược ném vào đó......"
Nói đến một nửa, tóc đỏ đột nhiên phát hiện có thứ gì đó từ trên mặt chảy xuống, ướt dầm dề, nhão nhão dính dính.
Trời mưa sao?
Tóc đỏ nghĩ, giơ tay chạm vào, lại vừa thấy, lòng bàn tay dính một chút máu thịt.
Đây là...... Mũi của anh ta?
Suy nghĩ của Tóc đỏ bắt đầu trì độn, quay đầu nhìn về phía một khách mời khác.
Chỉ thấy khách mời kia đã không ra hình người, bả vai vươn cao, đầu lại đặt ở trên đầu gối.
Nhưng cho dù là như vậy, hắn vẫn kích động mà nói: "Đúng vậy, chúng ta đi giết Tạ Tiểu Chu, chỉ cần giết hắn, chúng ta liền có thể thắng."
Tóc đỏ không cảm thấy có chút không ổn, gật đầu: "Được, chúng ta ra tay thôi!"
Hai đám thịt khối trên mặt đất động đậy, cùng nắm tay đi vào bóng đêm.
Ở nơi đó, bọn họ sẽ mơ thấy mộng đẹp không muốn thức dậy.
【 Nhiệm vụ thất bại 】
【Phòng phát sóng trực tiếp 《 Kêu Gọi Biển Sâu 》 chờ đợi đóng cửa 】
***
Ầm ——
Vách tường nửa trong suốt sụp đổ.
Quý ngài đắc ý mà nói: "Tôi lại bảo vệ cậu lần nữa."
Tạ Tiểu Chu nhìn đất bằng trống rỗng trước mặt, một người cũng không có: "?"
Sao lại là bảo vệ?
Bảo vệ không khí à?
Quý ngài nói: "Cậu phải cho tôi ừm...... Khen thưởng."
Tạ Tiểu Chu đã quen thói dỗ dành, thế là nói: "Quý ngài muốn cái gì nà?"
Quý ngài nghĩ nghĩ, đưa ra một câu trả lời: "Tôi muốn —— cậu."
Mà ở phía sau, vô số chiếc xúc tua đang mấp máy, thân hình khổng lồ vốn chiếm cứ toàn bộ công viên trò chơi chậm rãi thu nhỏ lại, cuối cùng làm thành một mặt cắt rơi trên mặt đất.
Tạ Tiểu Chu không nhìn thấy một màn này, nhưng vẫn cảm nhận được hơi thở nguy hiểm đang lan rộng ra xung quanh.
Quý ngài thấy được rồi sao?
Tạ Tiểu Chu không quá chắc chắn, theo bản năng mà cắn môi dưới, mùi máu tươi nhàn nhạt lại tràn ngập khoang miệng.
Nên trả lời vấn đề quý ngài thế nào đây.
Nói thẳng ra? Hay là......
Tạ Tiểu Chu nâng mí mắt, đối diện với cặp mắt vàng sắc lộng lẫy kia.
Quý ngài còn chưa nhận được câu trả lời của Tạ Tiểu Chu, xúc tua đứng ở một bên đã bắt đầu lo phần diễn của mình.
Chỉ thấy trong bóng đêm chui ra hai chiếc xúc tua, trong đó một cái xúc tua có hơi lớn, rõ ràng không có biểu tình, nhưng vẫn có thể biểu hiện ra một bộ dáng thịnh khí lăng nhân*, kiêu ngạo vươn lên cao.
(*Chỉ nét mặt giận dữ khiến ai nhìn thấy cũng khiếp vía. Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Chiến Quốc sách – Triệu sách".)
Mà một cái xúc tua khác thì nhỏ gầy một chút, ủy ủy khuất khuất mà bò dậy.
Xúc tua lớn vặn vẹo, quấn lấy xúc tua nhỏ, trông như đang đánh giá, sau đó mới cúi đầu chạm lên.
Hai chiếc xúc tua biểu diễn có thể nói là cực kỳ hoàn mỹ mà bắt chước ra chuyện vừa xảy ra trên bánh xe quay.
Hai chiếc xúc tua vẫn duy trì động tác kia không nhúc nhích.
Quý ngài nhìn chúng nó biểu diễn, biểu tình trên mặt dần trầm xuống.
Tạ Tiểu Chu thấy thế, cảm thấy có chút không ổn, muốn giải thích một chút: "Thật ra chúng tôi......" Cái gì cũng không làm mà.
Nhưng lời còn chưa nói xong, đã nghe thấy quý ngài thình lình mở miệng: "Sao không có tôi?"
Tạ Tiểu Chu suy nghĩ đình trệ: "?"
Quý ngài có chút ủy khuất mà nói: "Cậu, tôi, tôi cùng hắn đều giống nhau, vậy sao cậu lại làm chuyện khác với hắn?"
Quý ngài đối với việc sử dụng từ ngữ có đôi khi vẫn không quá thông thuận, đặc biệt là dưới cái loại tình huống này, lời nói cũng có chút khiến người không hiểu nổi.
Tạ Tiểu Chu nghe xong trong chốc lát, mới hiểu được.
Lấy tư duy của quý ngài, cũng không phải mấy chuyện ở trên bánh xe quay, mà là...... Vì sao hắn không được làm loại chuyện này.
Ý nghĩ của quý ngài là —— những chuyện mà tồn tại khác đã làm, hắn cũng muốn làm!
Tạ Tiểu Chu: "......"
Quả nhiên, tư duy logic của quý ngài đúng là khiến người khác phải bậc ngửa.
Quý ngài thấy Tạ Tiểu Chu thật lâu vẫn không nói lời nào, hơi cúi người: "Là tôi làm sai chuyện gì sao? Sao tôi lại không được?"
Hai chiếc xúc tua kia cũng chán nản rũ xuống.
Tạ Tiểu Chu: "............"
Cậu hình như thấy được cái đuôi chó đâu đây đang rũ xuống.
Quý ngài quả thực là ngoại lệ.
Cho tới nay, mỗi lần Tạ Tiểu Chu gặp được BOSS đều sẽ là loại rất kỳ kỳ quái quái, vẫn là lần đầu tiên gặp được chủng loài ngoan như này, vẫn có chút chân tay luống cuống.
Thấy quý ngài bày ra bộ dáng mất mát, Tạ Tiểu Chu không có cách nào, âm thầm thở dài một hơi, kéo cánh tay hắn.
Quý ngài: "?"
Tạ Tiểu Chu khoa tay múa chân một chút, quý ngài cao hơn cậu cả một cái đầu, thế là nhón chân, ngửa đầu dán lên môi hắn.
Vẫn duy trì cái động tác này thêm một lát.
Tạ Tiểu Chu run mi, ý thức không nhịn được mà bay bỗng—— rõ ràng ở trong đám người bình thường vóc dáng cậu đã tính là cao rồi, kết quả tới cái tiết mục âm phủ này, mấy BOSS bên trong một tên lại cao hơn một tên, chỉ có một tên là bằng cậu, chính là Tần Nguyên sống ở cao trung.
Tạ Tiểu Chu tỉnh táo lại, buông lỏng tay ra, về lại bình thường.
Quý ngài vẫn còn duy trì động tác kia, không có phản ứng gì, hình như ngây người rồi.
Lúc trước, Tạ Tiểu Chu chưa từng làm vậy, vẫn luôn là hắn chủ động, nên cứ luôn cảm thấy thiếu cái gì đó.
Hiện tại vẫn làm động tác giống nhau, nhưng quý ngài lại sinh ra một loại cảm giác không giống trước.
Quý ngài động đậy, duỗi tay vuốt ve khóe môi chính mình. Nơi đó vẫn còn sót lại độ ấm của nhân loại, rất mềm mại.
Có chút kỳ lạ.
Rõ ràng chỉ là môi dán môi, nhưng ngực quý ngài lại có phản ứng, chỗ đó, hình như có thứ gì đó đang nhảy lên.
Đây là tình cảm sao?
Quý ngài muốn thử lại một chút, thế là lại đè bả vai Tạ Tiểu Chu, cúi đầu xuống, không hề có kết cấu mà dán lên.
Tạ Tiểu Chu cảm giác mặt mình có chút ướt: "......"
Giống như chó con đang hưng phấn mà liếm mặt chủ vậy.(:
Càng ngày càng giống.
Tạ Tiểu Chu có chút bất đắc dĩ, hai cánh tay đang rũ xuống hơi dừng một chút, cuối cùng vẫn duỗi qua, ôm lấy quý ngài.
Nhìn một màn này, hai chiếc xúc tua ở một bên nhìn nhau một chút, hưng phấn lại vặn vẹo.
Tạ Tiểu Chu trả giá lớn chút, thật vất vả mới trấn an được quý ngài, gương mặt đã bị sờ loạn một hồi: "Quý ngài......"
Quý ngài hiện tại cực kỳ dễ nói chuyện: "Ừm ừm."
Tạ Tiểu Chu hỏi: "Buổi tối hôm nay còn có việc gì cần hoàn thành không?"
Xúc tua lay danh sách một chút.
Một chiếc xúc tua khác lại tiến lên, xem từ trên xuống dưới hết một lượt, sau đó lắc đầu với quý ngài.
Quý ngài: "Không có."
Tạ Tiểu Chu ngửa đầu nhìn qua: "Vậy chúng ta về đi?"
Buổi tối hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, Tạ Tiểu Chu vẫn chưa tiêu hóa hét, vẫn cần một thời gian để tự hỏi.
Quý ngài thật sự rất giống chó con được gãi cằm, hiện tại nói cái gì cũng đều sẽ đồng ý. Hắn gật đầu, bị Tạ Tiểu Chu kéo đi.
Nhưng mới đi được một nửa, quý ngài lại nhìn chăm chú vào thân ảnh trước mặt, nghĩ tới một chuyện —— Tạ Tiểu Chu có phải đã làm rất nhiều chuyện với mấy tồn tại đó hay không, mà những cái đó hắn vẫn chưa làm.
Không biết vì sao, trong lòng quý ngài đột nhiên có cảm giác rất kỳ quái, có chút vui, lại có chút buồn, có chỗ nào đó rất bực mình lại không chỗ phát tiết.
Quý ngài tìm không thấy từ gì dùng để hình dung tâm tình hiện tại, chỉ cảm thấy có chút không thoải mái, lại không thể giảm bớt.
Ngay cả xúc tua cũng vô lực, chậm rì rì mà theo ở phía sau.
Quý ngài không biết chính là, loại hành vi này ở trong từ điển nhân loại gọi là "Để ý". Đương nhiên, dùng từ miêu tả để càng dễ hiểu chính là —— ghen.
Quý ngài rốt cuộc cũng đã bắt đầu hiểu biết về tình cảm nhân loại, mà cùng lúc đó, cũng sẽ bởi vì loại tình cảm này mà bắt đầu sinh ra càng nhiều cảm xúc.
Sự thay đổi này, cũng không biết là tốt hay xấu.
***
Đúng ở ngay lúc này, nhóm khách mời của tiết mục 《Kêu Gọi Biển Sâu 》 rốt cuộc mới chậm chạp đi tới công viên giải trí.
Công viên giải trí đèn đuốc sáng trưng, dưới nhạc khúc nhẹ nhàng mà thú vị, ngựa gỗ nhỏ xoay tròn vui sướng mà chuyển vòng vòng.
Nơi này vốn phải có tiếng ồn của trẻ em, nhưng trong công viên giải trí lại không một bóng người, một mảnh trống rỗng, khiến cho nơi này như bị bóng tối bao phủ.
Các khách mời chính là người sống duy nhất bên trong.
Bọn họ thật cẩn thận mà đi trong công viên giải trí.
Đi tới đi lui, tóc đỏ bỗng nhiên phát hiện trong đội ngũ thiếu mất một người, đè thấp giọng hỏi: "Bác sĩ đâu? Mọi người có nhìn thấy bác sĩ không?"
Các khách mời khác sôi nổi tỏ vẻ: "Không thấy đâu."
"Lại đi đâu rồi?"
"Tôi cũng không biết."
Một người lớn đang sống sờ sờ lại lặng yên biến mất.
Nếu ở chỗ khác, còn có thể nói là rời khỏi đội ngũ, nhưng ở trong tiết mục âm phủ này, kết quả biến mất duy nhất chính là —— chết.
Tóc đỏ tìm một vòng, không tìm được thân ảnh bác sĩ, trong lòng đột nhiên cảm thấy bất an, nhắc nhở nói: "Cẩn thận một chút, tôi cảm thấy tiết mục này rất ma quái."
Công viên giải trí cách vài mét sẽ có một cột đèn nê ông, ánh đèn chiếu xuống, tựa như ban ngày.
Chẳng qua ở nơi ánh đèn chiếu không tới, trong nơi xa âm u guống như có thân ảnh vặn vẹo nào đó, lẳng lặng mà nhìn chằm chằm vào đám nhân loại này.
Có một tên khách mời tùy tiện nói: "Tiết mục ma quái hay không, không liên quan tới chúng ta, mục đích chúng ta là tìm được Tạ Tiểu Chu."
Những khách mời cũng tán thành nói: "Đúng vậy, tìm được cậu ta, sau đó giết cậu ta là được."
Tóc đỏ có thẻ thân phận là "Trí giả" bắt đầu phát huy tác dụng, phân tích: "Tôi nghĩ, có lẽ không đơn giản như vậy đâu. Nếu thật sự giống như chúng ta nghĩ,tổ tiết mục sao lại có thể sẽ nói 'nếu cần thiết, tổ tiết mục sẽ cung cấp một ít trợ giúp đặc thù' chứ?"
Những khách mời khác liền không cho là đúng.
"Theo như lời tổ tiết mục nói, cho dù Tạ Tiểu Chu rất lợi hại, cũng chỉ là khách mời giống chúng ta thôi, có thể lợi hại đến nhường nào chứ?"
"Cho dù lợi hại cũng chỉ như vậy, chắc sẽ không thể lợi hại đến mức sai cả BOSS tiết mục đến giúp cậu ta đi?"
Vừa nghe mấy lời này, cũng cảm thấy không có khả năng, nhịn không được cười ha ha lên.
Ngay cả tóc đỏ cũng cảm thấy, có thể anh ta nghĩ nhiều rồi.
Lúc đang nói chuyện với nhau, các khách mời vẫn đi tiếp, mà cách thiết bị trò chơi ngựa gỗ xoay tròn không xa, cũng thấy một thân ảnh khác nhấc chân đi tới.
Đó là một tên có dáng người tinh tế, làn da thiếu niên trắng nõn. Ánh mắt đầu tiên nhìn lại cũng không phải qua mức kinh diễm, chỉ có cặp mắt trắng đen rõ ràng kia là cực kỳ sáng ngời, nhưng nhìn đến lâu rồi, lại vô tình cảm thấy rất ngoan ngoãn.
Các khách mời chưa bao giờ gặp qua thiếu niên này, nhưng khi nhìn thấy cậu, liền biết thiếu niên này là Tạ Tiểu Chu.
Đây là chuyện xưa do Tác giả linh dị viết ra bắt đầu có tác dụng.
Lúc này, giọng tổ tiết mục thông báo vang lên bên tai khách mời:
【 Chúc mừng, các người đã tìm được Tạ Tiểu Chu, tiếp theo thứ nên làm chính là —— giết chết hắn, thắng thì đoàn thể đối kháng thắng lợi 】
【 Đặc biệt nhắc nhở: Thỉnh cẩn thận, trên người Tạ Tiểu Chu có hai thẻ SR, một cái có thể khống chế thời gian, một cái còn lại là có thêm lần một chết đi sống lại 】
Ở trong《 Tạp Kỹ Kinh Dị 》 không chỉ có khách mời phải tuân thủ 《 Quy Tắc Khách 》, tổ tiết mục cũng bị quy tắc trói buộc.
Một khi tiết mục bắt đầu, bọn họ không thể trực tiếp quấy nhiễu mấy chuyện xảy ra bên trong, chỉ có thể thông qua khách mời bên trong mà hoàn thành một ít mục đích.
Cho nên, Tạ Tiểu Chu chỉ có thể bị BOSS tiết mục hoặc là đối địch với khách mời mà bị giết chết.
Cứ như vậy, vì có thể hoàn thành mệnh lệnh của đạo diễn, tổ tiết mục có thể nói là đang cho các khách mời điên cuồng bắn tùm lum.
Các khách mời nghe được nhắc nhở này, liếc mắt nhìn nhau một cái.
Nghe tới, hai thẻ thân phận đều là dùng để bảo mệnh.
Tóc đỏ ngước mắt nhìn qua.
Bọn họ cùng Tạ Tiểu Chu vẫn còn có một khoảng cách, cậu không phát hiện tồn tại của bọn họ.
Tóc đỏ thừa dịp cơ hội này, mở miệng chỉ huy nói: "Những người có kỹ năng công kích, vây khốn cậu ta trước, hao hết cơ hội sống lại của cậu ta."
Đoàn đội khách mời hiện tại có bốn người.
Ngoại trừ thẻ thân phận là ' Trí giả ' của tóc đỏ cùng Tác giả linh dị, còn lại hai người là Thám hiểm gia cùng Người trốn thoát khỏi mật thất, tính công kích không quá mạnh, chỉ có thể dùng cho phụ trợ.
Người trốn thoát khỏi mật thất lấy ra một khối Rubik ba mặt, duỗi tay vặn một tầng trong đó.
Một vách tường nửa trong suốt xuất hiện ở trên không.
Cùm cụp.
Lại chuyển động một chút.
Vách tường nửa trong suốt cũng bắt đầu mọc lên xung quanh, đem chung quanh 15㎡ cách thiết bị ngựa gỗ xoay tròn biến thành một không gian kín.
Mà Tạ Tiểu Chu, cũng ở trong đó.
Tạ Tiểu Chu còn đang suy nghĩ chuyện bác sĩ đã nói với cậu, căn bản không có chú ý tới tồn tại của những người này, đột nhiên không chuẩn bị, thiếu chút nữa đã đụng phải vách tường.
Tạ Tiểu Chu lúc này mới tỉnh táo lại: "Chuyện gì đây......?"
Đồng tử quý ngài chuyển động một chút, nhìn phía bên ngoài vách tường.
Lấy năng lực của quý ngài, đương nhiên có thể cản hết mấy chuyện này.
Nhưng, cản hết trước, làm sao có thể đủ để biểu hiện ra rằng hắn đang bảo vệ Tạ Tiểu Chu chứ?
Tốc độ học tập của quý ngài rất nhanh.
Không chỉ có học xong từ ngữ cùng tri thức nhân loại, còn học rất tốt.
Không như vậy, sao có thể biểu hiện ra rằng quý ngài rất tốt chứ?
Tốc độ học tập của quý ngài rất nhanh, hiện tại, hắn đã không thể thỏa mãn với việc nhận được đãi ngộ giống mấy tồn tại kia, mà là...... Muốn nhiều hơn nữa.
***
Một mặt tường khác.
Các khách mời nhìn Tạ Tiểu Chu bị nhốt ở trong đó.
Đây là năng lực của Người trốn thoát khỏi mật thất, tạo ra một mật thất, có thể dùng cho việc ẩn thân, cũng có thể giam cầm những người khác.
Bọn họ có thể thấy người bên trong mật thất, người trong mật thất lại không thể phát hiện ra bọn họ.
Thám hiểm gia đắc ý dào dạt mà nói: "Tên này, cho dù hắn mạnh cỡ nào cũng không thể chạy đi."
Người xem phòng phát sóng trực tiếp cũng nghĩ như vậy.
[Thật không thú vị, này chẳng phải đã nghiêng về một phía rồi sao?]
[Nhìn là biết đội này thắng chắc rồi, bên kia chỉ có một người, cho dù có thẻ thân phận có thể sống lại, chỉ cần bị nhốt ở trong mật thất, có thể giết chết hắn một lần, cũng có thể giết chết hắn lần thứ hai]
[Ai nói chỉ có một người? Phía sau không phải còn có một tên sao?]
[Chỗ đó?]
Trong màn ảnh.
Trong bóng đêm phía sau Tạ Tiểu Chu chậm rãi hiện lên một bóng người.
Đó là một người đàn ông không chút tì vết, hắn có mái tóc đen nhánh nhu thuận, bị một mảnh lụa đỏ buộc lên, rũ ở một bên vai.
Xem cử chỉ bộ dạng, này hẳn là một quý ngài ôn nhu, mà lúc bị cặp mắt vàng sắc kia nhìn đến, lại khiến người không rét mà run.
Các khách mời lúc này mới phát hiện trong mật thất còn có một người.
Vừa nhìn là biết, này không phải khách mời, càng không thể là NPC qua đường bình thường.
Nhìn đến ánh mắt hắn đầu tiên, các khách mời giống như đang đặt mình trong biển sâu u ám, bên tai tràn ngập các tiếng nỉ non không chút ý nghĩa.
Hỗn loạn cùng tà ác đan chéo vào nhau, biến thành cảnh tượng vặn vẹo.
Thứ này không thể dùng hình ảnh hay văn tự để miêu tả, mỗi một người thấy nó, đều sẽ dần dần chìm vào bên trong điên cuồng.
Các khách mời biểu tình hoảng hốt, lý trí bắt đầu bị xói mòn.
May là, ở lúc cuối cùng, tổ tiết mục phát ra tiếng cảnh báo chói tai, mới đưa bọn họ từ loại trạng thái này đánh thức dậy.
Tóc đỏ thở hồng hộc, mồ hôi không nhịn được mà đi xuống, nghẹn giọng nói nói: "Đây là có chuyện gì? Người này lại là ai?"
Tác giả linh dị cũng có chút kỳ quái: "Tôi căn bản không có viết ra người này mà!" Cậu ta nghĩ tới cái gì, vội vàng kéo khóa kéo ba lô ra, tìm quyển sách kia, mở ra vừa thấy, lúc này mới phát hiện chuyện xưa sau lưng cậu ta, lại tiết tục viết ra một đoạn.
"Tôi đã chết...... Chúng ta đều đã chết......" Tác giả linh dị nhìn nội dung viết trên mặt trên, một chữ lại một chữ đều đọc rai, cuối cùng hét lên một tiếng, "Không được!"
Tóc đỏ đoạt lấy quyển vở nhìn lướt qua.
Hiện tại tất cả xảy ra, giống hệt chuyện xưa trong vở ghi, cũng tương đương, nếu cứ tiếp tục, bọn họ đều sẽ chết.
Người trốn thoát khỏi mật thất cười lạnh một tiếng: "Hắn bị mật thất vây khốn của tôi, trong một giờ không thể chạy được, nhân lúc này giết chết Tạ Tiểu Chu không phải được rồi à?"
Những lời này mới vừa nói xong, liền thấy trong mật thất, đôi mắt quý ngài chuyển động, nhìn về một hướng.
Người trốn thoát khỏi mật thất biết, người trong mật thất vốn không nhìn thấy tình cảnh bên ngoài, vậy mà lại bị cái liếc mắt này dọa đến run rin, im miệng.
Tóc đỏ cũng là nhất thời kinh hoảng, hiện tại mới phản ứng lại. Còn cách một bức tường đó, cho dù lợi hại, một chốc cũng không thể ra được.
Anh ta túm chặt Tác giả linh dị: "Có biện pháp đem chuyện xưa trong quyển sổ này sửa lại được không?"
Tác giả linh dị gật đầu: "Có, tôi có thể sửa."
Tóc đỏ đem notebook ném trở về.
Tác giả linh dị tìm bút, chỉ là tay cầm bút run nhè nhẹ, ngòi bút dừng ở giấy trên mặt, cũng không cẩn thận, vẽ ra một đường thật dài.
Tóc đỏ thúc giục: "Nhanh lên!"
Một giọt mồ hôi từ trán Tác giả linh dị chảy xuống.
Cậu ta nhìn chuyện xưa viết trên giấy, nghĩ nên viết thế nào mới có thể đủ hợp logic đây?
—— bọn họ giết chết Tạ Tiểu Chu, sau đó thành công mà hoàn thành quay chụp.
Không được, không phù hợp logic.
——Người đàn ông kia cũng không giết bọn họ, may mắn sống sót.
Cũng không được.
Tác giả linh dị nôn nóng mà cào cào tóc, ngay lúc tóc sắp rớt hết, đột nhiên mắt sáng như sao.
Đúng rồi, cậu ta căn bản không cần thiết viết lại kết cục, chỉ cần cắm vào một đoạn cốt truyện phù hợp logic, khiến Tạ Tiểu Chu chết trước bọn họ là được.
Nhiệm vụ các khách mời là giết chết Tạ Tiểu Chu thắng được thi đấu đoàn thể đối kháng, chỉ cần Tạ Tiểu Chu đã chết, bọn họ liền có thể rời khỏi quay chụp hiện trường.
Tác giả linh dị có linh cảm, nhanh chóng hạ bút như thần.
【 nhưng là, trước khi tôi chết, tôi thấy được một màn này 】
【 Người đàn ông diện mạo tinh xảo kia, quay đầu nhìn về phía Tạ Tiểu Chu, lộ ra một nụ cười thần bí khó dò, sau đó......】
Trên mặ Tác giả linh dị xuất hiện nụ cười quỷ dị, lẩm bẩm: "Sau đó, hắn giết Tạ Tiểu Chu, hơn nữa đem thi thể Tạ Tiểu Chu kéo vào trong bóng đêm, gặm cắn đến không còn thừa cái gì."
"Bọn họ...... Cuối cùng cũng hòa thành một thể, vĩnh viễn sẽ không tách rời."
Thế là phù hợp logic rồi.
Tác giả linh dị xác định được điều này, cực kỳ kích động, nâng bút liền đặt trên mặt giấy của notebook.
Chỉ là mới vừa đặt bút xuống, luền cảm nhận được có thứ sền sệt lại ướt át ở cổ tay.
Tác giả linh dị dừng động tác, cứng đờ mà cúi đầu nhìn lại. Không biết khi nào, một cái xúc tua đen nhánh đã quấn quanh cổ tay cậu ta, chậm rãi mấp máy.
Tác giả linh dị muốn lên tiếng nhắc nhở những khách mời khác, nhưng tất cả thanh âm đều bị chắn ở cổ họng, không thể phát ra chút ít.
Xúc tua kia khống chế được tay cậu ta, hạ từng nét bút mà đem chuyện xưa viết xong.
【 hắn...... Hắn yêu Tạ Tiểu Chu....... Bọn họ vĩnh viễn sẽ không chia lìa.】
Dấu chấm câu đặt bút.
Tóc đỏ rốt cuộc phát hiện thân thể Tác giả linh dị cứng đờ biểu tình mất tự nhiên, tiến lên hỏi một câu: "Cậu làm cái gì vậy?"
Sau đó, anh ta liền thấy đôi mắt Tác giả linh dị không chịu khống chế mà chuyển động, giống như là mắt gà chọi nhau, mắt trái hướng lên, mắt phải hướng xuống, mang theo cảm giác điên cuồng kỳ lạ.
Một màn này dọa sợ tóc đỏ khiến anh ta lui một bước, la lớn: "Ai mang theo đạo cụ trị liệu không?"
Những khách mời khác cũng vội vàng lục đồ, toàn bộ ném hết lên người Tác giả linh dị.
Nhưng mấy cái đạo cụ trị liệu kia lại không có tác dụng, ngược lại thúc đẩy quá trình Tác giả linh dị dị hoá nhanh hơn.
Làn da trên người cậu ta một tầng lại một tầng bong ra, như là chống đỡ không nổi trọng lượng, chậm rãi trượt xuống. Cái ót cậu ta nứt ra một khe hở, làn da giống như là một bộ quần áo, bị cởi xuống, lộ ra đường viền cơ bắp đỏ tươi bên trong cùng mạch máu xanh tím.
Cho dù là như vậy, cậu ta có lẽ vẫn chưa chết đi, yết hầu vẫn phát ra thanh âm cổ quái.
"Haha——"
Cậu ta đã chết.
Bọn họ cũng đều sẽ chết.
Tác giả linh dị không cảm nhận được chút đau đớn, ngược lại xuất hiện chút ấm áp, cậu ta im lặng nhắm mắt lại, bị notebook dừng ở bên chân cắn nuốt.
Các khách mời nhìn Tác giả linh dị cả người đều biến mất ở trong notebook, sau đó notebook lại tự cháy lên.
Giống như là...... Lấy năng lực của Tác giả linh dị, viết không được chuyện xưa cho notebook, thì cần phải trả giá sinh mệnh để hoàn thành.
Các khách mời có chút kinh hãi.
Ngày thường ở trong tiết mục khác, thứ bọn họ gặp đơn giản chỉ là án giết người cùng đám quỷ, mấy cái đó đều không có dấu vết để lại.
Cho dù là đám quỷ, cũng sẽ không có lý do gì mà đại khai sát giới, chỉ cần kiếm đúng quy luật, vẫn có thể sống sót.
Nhưng cái tiết mục này cùng mấy cái thường lui tới không giống nhau.
Quá tà môn.
Ngựa gỗ xoay tròn vui sướng mà xoay tròn như cũ, công chúa tinh xảo mang theo nụ cười thấm lòng ngồi trong xe bí đỏ trang điểm, nhìn này đàn khách mời.
Thám hiểm gia rốt cuộc nhịn không được loại không khí quỷ dị này, như đánh mất lý trí mà rống giận một tiếng, hoảng không chọn đường mà chạy trong bóng đêm.
Tóc đỏ vội vàng ngăn cản: "Đừng chạy!"
Nhưng đã không kịp rồi.
Trong bóng đêm, thanh âm xúc tua mấp máy truyền đến.
Rầm ——
Thám hiểm gia bị treo ở trên cây cao, thân thể theo gió loạng choạng.
Hiện tại chỉ còn lại Người trốn thoát khỏi mật thất cùng Tóc đỏ.
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, ngay cả am hiểu trí lực như Tóc đỏ cũng không biết nên làm sao.
Phải bình tĩnh.
Không thể hoảng loạn được.
Tóc đỏ tự đánh mình, rốt cuộc dựa vào đau đớn mà tiết tục bình tĩnh: "Đúng vậy, chúng ta còn có thể xin tổ tiết mục giúp đỡ, tổ tiết mục sẽ cho chúng ta trợ giúp."
Người trốn thoát khỏi mật thất trên mặt buông thả: "Nhanh đi xin giúp đỡ đi!"
Tóc đỏ nam kêu gọi nói: "Tổ tiết mục, chúng tôi yêu cầu trợ giúp đặc biệt——"
Đợi trong chốc lát.
Lời của tổ tiết mục cũng không có xuất hiện.
Người trốn thoát khỏi mật thất không ngừng hỏi: "Tổ tiết mục đâu? Sao còn không xuất hiện!"
Thời gian một phút lại một giây qua đi, tâm Tóc đỏ cũng một chút mà trầm xuống.
Nhìn dáng vẻ này, tổ tiết mục hẳn là đã chuẩn bị từ bỏ bọn họ rồi.
Tóc đỏ nam cắn răng nói: "Hiện tại không có biện pháp khác, chỉ có thể liều chết, một khi giết được Tạ Tiểu Chu, chúng ta liền có thể trở về."
Người trốn thoát khỏi mật thật, cũng không có biện pháp khác, đành phải gật đầu.
Tóc đỏ nói: "Tôi còn có một tấm thẻ thân phận 'độc sư', đến lúc đó cậu mở cửa ra, tôi liền đem độc dược ném vào đó......"
Nói đến một nửa, tóc đỏ đột nhiên phát hiện có thứ gì đó từ trên mặt chảy xuống, ướt dầm dề, nhão nhão dính dính.
Trời mưa sao?
Tóc đỏ nghĩ, giơ tay chạm vào, lại vừa thấy, lòng bàn tay dính một chút máu thịt.
Đây là...... Mũi của anh ta?
Suy nghĩ của Tóc đỏ bắt đầu trì độn, quay đầu nhìn về phía một khách mời khác.
Chỉ thấy khách mời kia đã không ra hình người, bả vai vươn cao, đầu lại đặt ở trên đầu gối.
Nhưng cho dù là như vậy, hắn vẫn kích động mà nói: "Đúng vậy, chúng ta đi giết Tạ Tiểu Chu, chỉ cần giết hắn, chúng ta liền có thể thắng."
Tóc đỏ không cảm thấy có chút không ổn, gật đầu: "Được, chúng ta ra tay thôi!"
Hai đám thịt khối trên mặt đất động đậy, cùng nắm tay đi vào bóng đêm.
Ở nơi đó, bọn họ sẽ mơ thấy mộng đẹp không muốn thức dậy.
【 Nhiệm vụ thất bại 】
【Phòng phát sóng trực tiếp 《 Kêu Gọi Biển Sâu 》 chờ đợi đóng cửa 】
***
Ầm ——
Vách tường nửa trong suốt sụp đổ.
Quý ngài đắc ý mà nói: "Tôi lại bảo vệ cậu lần nữa."
Tạ Tiểu Chu nhìn đất bằng trống rỗng trước mặt, một người cũng không có: "?"
Sao lại là bảo vệ?
Bảo vệ không khí à?
Quý ngài nói: "Cậu phải cho tôi ừm...... Khen thưởng."
Tạ Tiểu Chu đã quen thói dỗ dành, thế là nói: "Quý ngài muốn cái gì nà?"
Quý ngài nghĩ nghĩ, đưa ra một câu trả lời: "Tôi muốn —— cậu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.