Trong Show Tống Nghệ Kinh Dị Debut Vị Trí Center
Chương 61: 《 Công Ty Dọn Dẹp Dị Thường 》(15)
Nghịch Vũ Xayah
01/06/2023
"Tôi muốn cậu."
Quý ngài hiển nhiên cũng không rõ lời mình nói rất dễ gây hiểu lầm, giọng nói bình tĩnh tự nhiên, nói với cái vẻ mặt thản nhiên mà nhìn Tạ Tiểu Chu.
Tạ Tiểu Chu: "?"
Đây là có ý gì?
Quý ngài đơn thuần cũng học tật xấu sao?
Tạ Tiểu Chu không quá chắc chắn hỏi: "Quý ngài, anh muốn tôi...... Để làm gì?"
Quý ngài cũng không quá hiểu rõ nghĩa của mấy lời này, chỉ là theo bản năng mà nói ra miệng thôi.
Hiện tại đối mặt với nghi vấn của Tạ Tiểu Chu, hắn cau mày, suy nghĩ một lát, mới mở miệng đưa ra một yêu cầu: "Muốn cậu hôn tôi, chủ động."
Hôn môi, là phương thức biểu đạt sự thân mật của nhân loại.
Quý ngài thích hành động này.
Nghe được lời quý ngài nói, Tạ Tiểu Chu rất muốn nói ra một câu: Chỉ có vậy?
Cậu còn tưởng rằng quý ngài sẽ đưa ra yêu cầu quá mức gì đó, không nghĩ tới lại chỉ muốn thân một chút thôi?
Tạ Tiểu Chu nhấp miệng cười: "Được nè."
Đối với hành động của chó đương nhiên là phải vuốt dọc bộ lông của nó.
Huống chi, chó lớn lại đâu có ý xấu gì đâu? Hắn chỉ đơn giản là muốn thân thêm một chút.
Ở trong mắt Tạ Tiểu Chu, quý ngài đã hoàn toàn mất đi hào quang thần bí của lúc ban đầu, so với quái vật thần bí vặn vẹo, hắn càng giống chó lớn hơn.
Tạ Tiểu Chu liếc mắt nhìn quý ngài một cái.
Chỉ thấy quý ngài sau khi nghe được câu trả lời đồng ý, sống lưng nhịn không được ưỡn thẳng lên. Nếu hắn phía sau có thêm cái đuôi, sợ là chỉ vui đến vẩy loạn.
Đương nhiên, ở nơi Tạ Tiểu Chu nhìn không tới, xúc tua đã nằm ngã trên mặt đất, lăn qua lăn lại vài cái.
Quý ngài tiếp tục đưa ra yêu cầu: "Còn phải, chạm vào tôi."
Tạ Tiểu Chu chần chờ một chút: "Muốn chạm thế nào?"
Quý ngài cầm lấy bàn tay Tạ Tiểu Chu, áp trên mặt mình.
Tạ Tiểu Chu tuy rằng không biết quý ngài sao phải làm như vậy, nhưng vẫn là nương theo động tác nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt hắn.
Quý ngài thỏa mãn mà nheo mắt —— đây là từ hắn vừa mới lục từ trong mê cung ký ức đưa ra.
Phim truyền hình, mấy cặp tình lữ đều sẽ làm như vậy.
Hôn, chạm và ôm.
Quý ngài cảm nhận được độ ấm mềm mại trên má, thỏa mãn nghĩ —— làm nhân loại thực sự rất thú vị, mấy thứ này ở biển sâu không có.
Vẫn duy trì động tác này trong chốc lát, Tạ Tiểu Chu hỏi một câu: "Được chưa?"
Quý ngài cực kỳ dễ dàng thỏa mãn, đang muốn nói "Được", chỉ là lời còn chưa nói ra khỏi miệng, một cái xúc tua khác lại chui ra đây, nhòn nhọn dùng sức mà chọc sau lưng quý ngài, nhắc nhở hắn còn một chuyện rất quan trọng phải nói.
Quý ngài lúc này mới nghĩ tới, thu liễm biểu tình trên mặt, trở lại thành bộ dáng nghiêm túc: "Đợi thêm chút nữa đi."
Tạ Tiểu Chu hai mắt hơi trừng to, vẫn là im lặng chờ đợi.
Quý ngài dựng lên một ngón tay, nói: "Những chuyện cậu đã làm với mấy tồn tại kia, tôi cũng phải làm. Không, không đúng, còn phải có những chuyện cậu với bọn họ chưa làm qua, tôi cũng muốn làm."
Quý ngài chăm chỉ hiếu học, là một sẽ suy ra ba chính là trò giỏi ba tốt.
Vừa mới bắt đầu, hắn chỉ là muốn học tình cảm, học cách làm sao thích Tạ Tiểu Chu, làm một ít những chuyện mấy tồn tại khác đã làm. Nhưng chờ đến khi hắn hơi hiểu rõ cái gì là tình cảm, lại sẽ không dễ dàng thỏa mãn như vậy nữa. Hắn muốn càng nhiều.
Nhân loại có ưu điểm cũng có tật xấu.
Quý ngài trong quá trình học tập, cứ giống như nuốt cả quả táo xuống hết, học nhanh như chớp.
Tạ Tiểu Chu không quá hiểu rõ sao quý ngài lại cứ chấp nhất ở điểm này, nhưng nghĩ lại cũng không phải chuyện rất quan trọng, gật đầu: "Được, được thôi......"
Quý ngài lúc này mới vừa lòng.
Thân thể xúc tua cũng giãn ra, lại như đã uống say, không chịu nổi mà lung lay.
Quý ngài hu tôn hàng quý cúi đầu, mấy sợi tóc dính vào nhau lay động một chút, hắn hỏi: "Vậy cậu chuẩn bị khi nào bắt đầu?"
(*Hu tôn hàng quý: hạ mình làm gì đó)
Trong miệng là dò hỏi, nhưng biểu tình trên mặt lại chính là —— cậu nhanh lên, bây giờ luôn đi.
Thấy quý ngài như vậy, Tạ Tiểu Chu khóe môi gợi ý cười, nhuốm cả mặt mày, ngăn cũng ngăn không được.
Cậu ở 《 Tạp Kỹ Kinh Dị 》 diễn qua nhiều tiết mục như vậy, cho dù là Tần Nguyên, Thần Sông hay là Bác sĩ, đều sẽ yêu cầu khoác lên lớp áo khác nhau để đi ứng đối.
Nhưng quý ngài hình như lại không giống.
Ở trước mặt quý ngài, Tạ Tiểu Chu không cần phải ngụy trang thành nhân vật gì, càng không cần đến những cái khác, chỉ cần dùng thái độ chân thật đối đãi với hắn là được. Cho dù nói cái gì hắn đều sẽ tin tưởng.
Quý ngài không biết Tạ Tiểu Chu vì sao muốn cười, nhưng nhìn cậu cười, tâm trạng không rõ cũng tốt hơn.
Tạ Tiểu Chu chớp mắt, nhìn quý ngài, sau đó bàn tay đặt ở trên vai hắn, tiến lên nhẹ nhàng hôn một cái: "Được chưa?"
Quý ngài cúi đầu, cò kè mặc cả nói: "Còn có thể thêm một cái không?"
Tạ Tiểu Chu từ chối: "Không được."
Quý ngài rũ mắt, cực kỳ khó hiểu: "Vì sao?"
Bên cạnh xúc tua cũng lần lượt cùng nhau rũ xuống.
Nếu có BGM mà nói, chắc chắn sẽ là cái loại rất cô đơn.
Tạ Tiểu Chu nghiêm mặt, nói: "Quý ngài, một vừa hai phải thôi."
Quý ngài biết một vừa hai phải này là có ý gì, nhưng cũng không muốn tuân thủ.
Cho dù quý ngài học được rất nhiều tri thức cùng tiên đoán của loài người, nhưng hắn dù sao cũng không phải nhân loại, xuất phát từ bản tính, hắn chỉ muốn đem Tạ Tiểu Chu cuốn đi, mang về sào huyệt của mình.
Nhưng lý trí lại nói cho hắn biết, nếu mang Tạ Tiểu Chu về, cậu chắc chắn sẽ không tồn tại được, còn sẽ bị "Ô nhiễm", biến thành quái vật.
Quý ngài đã có đủ nhiều quái vật dưới đáy biển rồi, nhưng Tạ Tiểu Chu là nhân loại đặc biệt nhất, nếu chết đi, liền không còn cái khác.
Hơn nữa, việc quý ngài cần làm là bảo vệ, chứ không phải thương tổn.
Tạ Tiểu Chu đi ra ngoài hai bước, quay đầu lại, thấy quý ngài đứng ở tại chỗ mặt lộ vẻ suy tư, cũng không biết lại đang suy nghĩ cái gì.
Cậu duỗi tay kéo một chút, "Quý ngài?"
Quý ngài bị kéo lại tinh thần: "Ừm?"
Tạ Tiểu Chu thúc giục một tiếng: "Đi về."
Về.
Quý ngài tinh tế nhấm nháp hai chữ này, cảm thấy chính mình càng ngày càng như một nhân loại. Hắn tiến lên một bước, kéo lại tay Tạ Tiểu Chu.
Ánh đèn ven đường chiếu xuống.
Hai người bóng người dừng ở phía sau, đan chéo vào cùng nhau.
Phía sau, ngựa gỗ xoay tròn vẫn phát ra tiếng ca vui sướng.
Liếc mắt nhìn lại, cứ khiến người cảm thấy giống như đang ở trong truyện cổ tích tốt đẹp.
Chỉ là, sau khi hai người rời khỏi thiết bị ngựa gỗ xoay tròn, toàn bộ ánh đèn phía sau đều tối sầm xuống, bị một bóng tối tĩnh mịch bao trùm.
Đây mới là biểu tượng "Chân thật".
***
Tạ Tiểu Chu nắm tay quý ngài, đi đường lắc qua lắc lại.
Quý ngài cũng tùy ý cậu, trên mặt treo đầy ý cười.
Tạ Tiểu Chu thường thường mà quay đầu lại, liếc mắt nhìn quý ngài ngoan ngoãn, trong lòng đột nhiên có một suy nghĩ —— hình như ở lại tiết mục này cũng không tồi.
Ở chỗ này sẽ không có nguy hiểm, còn có một quý ngài nghe lời lại hay bảo vệ cậu, cũng không cần phải trải qua cửu tử nhất sinh của đám tiết mục âm phủ kia nữa.
Tạ Tiểu Chu cứ như bị mê hoặc, đôi mắt trắng đen như bị sương mù bao phủ, trở nên đầy hỗn loạn.
Cậu không biết, đây là "Cảm nhiễm" của hắn.
Cho dù quý ngài có thu liễm năng lực đi chăng nữa, kiểu gì vẫn sẽ không tự chủ được mà lộ ra, khiến người mất đi lý trí, không thể tự hỏi.
Ngay lúc Tạ Tiểu Chu đang u u trầm trầm, đáy mắt thoáng nhìn đến thân ảnh treo trên cây, suy nghĩ mông lung bị chen ngang, cậu từ trong loại trạng thái này tỉnh táo lại, nhịn không được nhìn phía bên kia vài lần.
Nơi đó giống như...... Có một người?
Tạ Tiểu Chu đi qua bên kia.
Chẳng qua còn chưa thấy rõ, thân ảnh kia đã bị thứ gì đó kéo đi, biến mất trong bóng đêm, còn lại chỉ có cái đầu trống rỗng.
Tạ Tiểu Chu quay đầu, hỏi: "Quý ngài, vừa rồi có phải có người ở đây không?"
Đột nhiên xuất hiện vách tường nửa trong suốt, trên mặt đất linh tinh đầy vết máu...... Mấy thứ này đều đại biểu công viên giải trí đã từng có những người khác tồn tại.
Có khả năng nhất, chính là một đám khách mời mới tiến vào kia.
Quý ngài không có ý muốn giấu giếm, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: "Có mấy đáng ghét đến đây, bọn họ muốn làm cậu bị thương, tôi liền cưỡng chế di dời đám người bọn họ."
Người đáng ghét.
Đúng là khách mời.
Tạ Tiểu Chu hỏi: "Quý ngài biết, bọn họ hiện tại ở chỗ nào không?"
Quý ngài đương nhiên là biết, nhưng hắn không muốn nói.
Những người đó đã cùng biển sâu hòa làm một thể, trở thành một bộ phận thần bí.
Nếu xuất hiện ở trước mặt Tạ Tiểu Chu, chắc chắn sẽ dọa đến cậu.
Quý ngài nhẹ nhàng lắc đầu: "Bọn họ, chạy."
Xúc tua kiêu ngạo mà ưỡn ngực.
Này cũng không xem như là gạt người, hắn đã bảo vệ Tạ Tiểu Chu!
Ánh mắt Tạ Tiểu Chu dừng ở trên mặt đất.
Dưới ánh đèn chiếu rọi, có thể thấy dấu chân máu đã tiến vào trong bóng đêm.
Hiển nhiên, tất cả cũng không đơn giản như lời quý ngài nói.
Tạ Tiểu Chu không có biểu hiện ra ngoài, vẫn nắm tay quý ngài, lý trí cũng từng chút mà sống lại.
Trước mắt tất cả đều là ảo giác.
Quý ngài...... Không phải người, tư duy logic không giống nhân loại, cho dù hiện tại không thương tổn cậu, vậy về sau thì sao?
Nếu Tạ Tiểu Chu muốn là an toàn, vậy đã sớm ở lại bên cạnh Tần Nguyên trong tiết mục làm khách mời thường trú. Nhưng thứ cậu muốn, không chỉ ngừng lại ở đó.
Quý ngài tin tưởng tình cảm, Tạ Tiểu Chu ngược lại không tin vào vật hư vô mờ mịt, cậu không thể đem mạng mình giao cho BOSS không phải người này.
Cậu biết rõ mục đích của mình, thứ phải làm chỉ có một chuyện —— chính là rời khỏi chỗ này, thoát khỏi đoàn phim âm phủ.
Quý ngài có thể thấy rõ cảm xúc của nhân loại, nhạy bén mà nhận thấy được tâm tình Tạ Tiểu Chu phập phồng. Hắn không biết nên làm sao để miêu tả, liền có chút khó chịu.
"Tôi......" Quý ngài rầu rĩ mà, "Là tôi làm không đúng sao?"
Tạ Tiểu Chu suy nghĩ chỉ lướt qua giây lát, trong nháy mắt ngắn ngủn, cậu đã lấy lại được tâm tình, cúi người tiến lên, hôn một cái lên mặt quý ngài: "Không có, quý ngài rất tốt."
Quý ngài cực kì dễ dàng thỏa mãn, cứ như vậy đã bị hun đến vui sướng, bỏ qua cảm giác mờ mịt, lại vui vẻ.
Tạ Tiểu Chu cũng cười, chỉ là ý cười này, cùng lúc trước lại khác nhau vi diệu.
***
【《 Kêu Gọi Biển Sâu 》 quay chụp thất bại 】
Một dòng này xuất hiện ở trong mắt tổ tiết mục, ánh sáng chiếu rọi từng khuôn mặt chết trắng.
Nhân viên công tác có chút hoảng loạn.
"Thất bại, làm sao đây?"
"Sao đám khách mời này lại vô dụng thế? Chúng ta còn mở cửa sau cho bọn hắn!"
"Nhưng mà, lần này không thể giết được Tạ Tiểu Chu, đạo diễn mà biết...... Chúng ta liền xong đời!"
Nói rồi, một đám người tổ tiết mục quay đầu nhìn về phía sau.
May là đạo diễn lại lần nữa ngủ say.
Đạo diễn vì gánh việc để nhiều thế giới vận hành như thế, thời gian tỉnh táo rất ít, đôi mắt đỏ au như đèn lồng lại nhắm lại.
Nhân viên công tác nơm nớp lo sợ, đè thấp thanh âm hỏi: "Vậy hiện tại chúng ta nên làm sao đây?"
Có thanh âm đề nghị: "Hay là để một đám khách mời khác đi vào?"
Mới vừa nói xong, liền có một thanh âm phản đối: "Khách mời hữu dụng à? Nhìn dáng vẻ này, cho dù thả xuống một trăm tên, cũng không thể ở BOSS trước mặt sống qua một hiệp."
Có người phụ họa nói: "Đúng vậy, đám khác mời đó đúng là vô dụng phế vật!"
Còn có nhân viên công tác có thái độ bất đồng, vì các khách mời giải vây: "Này cũng không thể bao quát toàn bộ khách mời nha! Dù sao Tạ Tiểu Chu có BOSS bảo vệ, khách mời ở đâu có thể giết được cậu ta chứ."
Lời này nói rất đúng.
Hiện tại trong thế giới này, quý ngài chính là BOSS mạnh nhất, có hắn bảo vệ, mặc kệ là khách mời già đời tiến vào, cũng không thể giết chết được Tạ Tiểu Chu.
"Vậy làm sao đây?" Vấn đề lại về như lúc ban đầu.
Thanh âm vừa rồi nói chuyện đề nghị: "Nếu không thì, trước cứ để Tạ Tiểu Chu chui ra khỏi tiết mục này đã, rồi lại thả xuống một tiết mục khác đi."
"Này có khác gì hiện tại đâu?"
"Khác nhau rất lớn, thoát khỏi tiết mục này, Tạ Tiểu Chu liền không có BOSS bảo vệ!"
Bên cạnh vang lên một tiếng vang nho nhỏ: "Ầm...... Thật ra, cho dù ngay từ đầu không có BOSS bảo vệ, Tạ Tiểu Chu cũng có thể công lược được BOSS đó."
Lại là một trận trầm mặc.
"Như vậy đi, chúng ta lựa chọn ra một tiết mục khó khăn cao, cấy vào cho BOSS một trình tự nho nhỏ, khiến hắn sinh ra sát ý với Tạ Tiểu Chu."
"Ở trước mặt BOSS đằng đằng sát ý, mặc kệ Tạ Tiểu Chu có năng lực gì, cũng chạy không thoát được!"
Đúng là một cái ý kiến hay.
Tuy rằng sau khi tiết mục bắt đầu, tổ tiết mục không được can thiệp quá mức vào tiến độ quay chụp, nhưng trước khi quay chụp động tay một chút cũng không sao.
Loại chuyện cấy vào trình tự thù hận này cho BOSS, làm kỹ một chút, sẽ không bị phát hiện. Huống hồ, những BOSS đó vốn dĩ chính là thấy một tên giết một tên, chỉ là dẫn chút thù hận đến trên người Tạ Tiểu Chu là được.
"Vậy...chọn tiết mục nào giờ?"
Nhân viên công tác đưa ra kiến nghị kia lựa lựa, nhìn về một điểm sáng phía trong: "Cái này đi."
Nhân viên công tác bên cạnh thấy, hít ngược một hơi lạnh.
"Cái tiết mục này, nếu tôi nhớ không lầm, tỉ lệ tử vong cao tới 100% đó!"
"Cho dù không cần khiến BOSS thù hận, đi vào cũng phải chết không thể nghi ngờ nhỉ?"
"Vậy cái này đi, nhưng vấn đề hiện tại là, làm sao để Tạ Tiểu Chu chui ra khỏi tiết mục này đây?"
BOSS quý ngài trong tiết mục này có thể ảnh hưởng đến quay chụp của tiết mục, mạnh mẽ đem Tạ Tiểu Chu giữ lại, một chốc, thật đúng là không thể đem người này moi ra.
"Tìm cơ hội đi."
"Chờ quý ngài sinh ra cảm xúc dao động, nắm lấy cơ hội đem kéo ra Tạ Tiểu Chu."
"Cảm xúc dao động? Nhưng mà BOSS này không phải...... Sao có thể sinh ra cảm xúc dao động?"
***
Tạ Tiểu Chu chút nào cũng không biết, âm mưu gì sắp giáng xuống đầu mình.
Hai người về tới chỗ ở.
Tạ Tiểu Chu đẩy cửa ra, đang chuẩn bị đi tắm rửa một cái, quay người lại, liền thấy quý ngài nhắm mắt theo đuôi cũng vào theo.
Tạ Tiểu Chu: "?"
Xúc tua giơ lên giấy trong tay, một chiếc xúc tua khác dùng đầu nhọn chỉ vào một hàng trong đó —— cùng tắm bong bóng.
Quý ngài đúng lý hợp tình mà nói: "Muốn cùng nhau tắm."
Tạ Tiểu Chu đối diện với hai mắt quý ngài.
Tròng mắt vàng sắc kia không có chút cảm xúc nào khác, cứ như cũng chỉ là đơn thuần muốn cùng nhau tắm rửa, chứ không phải làm chuyện khác.
Tạ Tiểu Chu nhịn xuống dục vọng muốn đỡ trán: "Quý ngài......"
Quý ngài: "Hửm?"
Tạ Tiểu Chu nói trắng ra: "Tôi chỉ muốn một mình."
Quý ngài: "Vì sao?"
Tạ Tiểu Chu dạy dỗ nói: "Bởi vì anh phải tôn trọng tôi."
Tôn trọng.
Lại là một từ mới.
Quý ngài không quá nguyện ý, nhưng lại cảm thấy, nếu không làm theo, Tạ Tiểu Chu sẽ không thoải mái.
Hắn không muốn Tạ Tiểu Chu không thoải mái.
Mấy ngày nay quý ngài đã học được rất nhiều, biết phải bảo vệ, trợ giúp, quan tâm, săn sóc...... vân vân. Cho dù bản tính của hắn không phải thế, nhưng vẫn sẽ vì Tạ Tiểu Chu áp chế.
Hiện tại quý ngài cũng không nói lời nào, chỉ ủy khuất mà đứng ở chỗ đó.
Tạ Tiểu Chu bất đắc dĩ, chỉ giường: "Quý ngài, anh ở chỗ đó chờ tôi được chứ?"
Quý ngài miễn cưỡng gật đầu, ngồi xuống bên cạnh đệm giường, mắt thấy của phòng rửa mặt đóng lại.
Vừa rời khỏi tầm mắt quý ngài, biểu tình trên mặt Tạ Tiểu Chu liền biến mất, cậu nhìn mặt mình trong gương, có chút mờ mịt.
Vì sao tư duy của cậu cùng ngày thường có chút không giống?
Là đã bị thứ gì ảnh hưởng sao?
Tạ Tiểu Chu vốc một nắm nước, hất vào mặt, có chút bọt nước bắn tới khuyên tai, ánh sáng mờ mịt xuất hiện.
Cậu cưỡng chế tư duy của chính mình, suy nghĩ chuyện bác sĩ nói với cậu.
Qúy ngài trong tiết mục này, nhưng cũng chỉ là một bộ phận của tồn tại nào đó, cuối cùng sẽ hợp thành một thể.
Cậu phải làm chính là sống sót, thuận tiện trợ giúp bác sĩ tìm được mấy "tên" tồn tại này, tận lực đánh thức càng nhiều mảnh nhỏ, chứ không phải ở lại chỗ này.
Cậu không thể thích quý ngài được.
Tạ Tiểu Chu lau bọt nước trên mặt, ánh mắt dần kiên định.
Không thể bị quý ngài mê hoặc.
Không thể ở trong tiết mục này nữa.
Sau khi xác định được hai phương châm này, Tạ Tiểu Chu tắm rửa một cái, lại đi ra ngoài.
Quý ngài ngoan ngoãn mà ngồi tại chỗ, đến tư thế cũng không thay đổi. Vừa thấy Tạ Tiểu Chu đi ra, hai mắt liền sáng lên.
Cứ cảm thấy chính là một chú chó lớn.
Tạ Tiểu Chu lại có loại cảm giác này.
Cảm giác này không chỗ không ở, vẫn luôn quấy nhiễu cậu suy nghĩ, không tiếng động mà ăn mòn cậu, khiến cậu thay đổi lại không hay biết.
Tạ Tiểu Chu đi một bước đã đến gần quý ngài.
Càng tới gần, liền càng bình tĩnh.
Có lẽ, cậu đã từng sinh ra tình cảm với quý ngài, nhưng sau khi bình tĩnh lại, xuất hiện ở trước mặt cậu chính là một góc của "Chân tướng".
Xúc tua ở trong góc vặn vẹo, chậm rãi lan tràn ra, cho đến khi tràn ngập toàn bộ căn phòng.
Quý ngài hai tay đặt ở trước ngực hắn, cũng ẩn ẩn mà xuất hiện hình dạng của xúc tua.
Tạ Tiểu Chu nhắm hai mắt lại.
Dựa theo lời bác sĩ, quý ngài vẫn là một bộ phận ý thức chưa thức tỉnh.
Vậy, làm sao mới có thể đánh thức hắn?
Cậu giết bác sĩ, bác sĩ mới có thể thức tỉnh, chẳng lẽ cũng phải giết quý ngài một lần sao?
Nhìn dáng vẻ này, quý ngài cũng không thứ có thể dễ dàng bị giết chết.
Chẳng lẽ...... Phải dạy quý ngài cái gì là tình cảm?
Cái này, Tạ Tiểu Chu còn tương đối thuần thục.
Nghĩ nghĩ, Tạ Tiểu Chu đã bị túm vào trong lúc ngủ mơ.
Lại là biển sâu.
Nhưng cậu lại không có kinh hoảng gì, chỉ trợn tròn mắt, nhìn thẳng vào tất cả.
Cuối cùng, cậu thấy được một thân ảnh vặn vẹo, cùng hắc ám hòa làm một thể.
Đó là hóa thân của tà ác, không có người nào có thể ở trước mặt hắn chạy thoát.
Tạ Tiểu Chu nhìn hắn, môi mấp máy, không tiếng động mà nói ra hai chữ.
Quý ngài......
***
Kế hoạch yêu đương của quý ngài vẫn còn đang tiếp tục.
Từng điều mà xẹt qua.
Đi xem phim, đi nhìn biển, đi dạo trung tâm mua sắm......
Quý ngài rất thích thú.
Tạ Tiểu Chu thoạt nhìn cũng rất vui vẻ.
Hai người đứng ở công viên trước mặt là máy gắp thú bông, quý ngài nắm lấy điều khiển, điều khiển móng vuốt, đi bắt gấu bông bên trong.
Mọi người đều biết, máy gắp thú bông có lẽ đã bị điều chỉnh qua, khi quý ngài thử lại, móng vuốt luôn nắm lấy gấu bông lại lập tức buông lỏng ra.
Hắn như không khác trẻ con, nghiêm túc mà nhìn chằm chằm gấu bông bên trong.
Tạ Tiểu Chu ở bên cạnh nhìn trong chốc lát, đột nhiên nói: "Quý ngài, anh chờ tôi một chút."
Quý ngài gật đầu.
Thừa dịp Tạ Tiểu Chu xoay người, một cái xúc tua duỗi vào máy gắp thú, nhanh chóng mà cuốn lấy một con gấu bông.
Gấu bông ôm một con chó ngây ngô mà cười, ngũ quan là nét bút giản dị, nhưng rất giống Tạ Tiểu Chu.
Xúc tua cuốn lấy gấu bông không chịu buông.
Quý ngài lại chỉ lạnh lùng mà nhìn vào xúc tua.
Xúc tua chậm rãi mấp máy, muốn mang theo gấu bông trốn về bóng tối.
Mà ngay tại lúc quý ngài cùng xúc tua đang dằn co, Tạ Tiểu Chu đã rời xa khỏi phạm vi của máy gắp thú.
Toàn bộ trung tâm mua sắm, chỉ có khu vực này mới có ánh sáng, những khu vực khác đều là hắc ám đặc sệt đang di chuyển.
Tạ Tiểu Chu nhấc chân đi vào.
Nhưng đám hắc ám đó vốn đang vây chung quanh, lại sôi nổi tránh ra một đường, khiến cậu có thể đi qua.
Tạ Tiểu Chu đi được một lúc, đã đi tới một quầy hàng.
Đây là chỗ bán hoa, nhưng chủ nhân quầy hàng sớm đã không thấy bóng dáng, chỉ còn lại hoa tươi vây đầy đất.
Cậu từ giữa chọn ra một nhánh hồng, đi vòng vèo trở về.
Quý ngài còn đứng tại chỗ, nghe thấy tiếng bước chân, dừng động tác, quay đầu nhìn qua.
Tạ Tiểu Chu đem hoa hồng đưa cho quý ngài.
Quý ngài nhận lấy.
Hắn có thể cảm nhận được, thứ nắm trong tay chính là yếu ớt, là sinh mệnh đang dần khô héo.
Tạ Tiểu Chu nói: "Quý ngài, tặng anh."
Quý ngài đánh giá cánh hoa mỹ lệ lại mềm mại, cảm thấy lẫn lộn: "Vì sao muốn đưa tôi thực vật đang sinh sôi nẩy nở?"
Tạ Tiểu Chu: "......"
Quý ngài suy đoán: "Chẳng lẽ, cậu muốn cùng tôi giao phối?"
Trên mặt quý ngài vẫn là gợn sóng bất kinh, nhưng hai chiếc xúc tua phía sau đã thẹn thùng mà ghé vào nhau, quấn thành cái bánh quai chèo.
Tạ Tiểu Chu: "............"
Không, không phải.
Mắt thấy quý ngài lại muốn nói gì, Tạ Tiểu Chu một tay đè lại hắn, nghiêm túc mà nói: "Này chỉ đơn thuần là lễ vật, không có ý khác."
Lễ vật?
Quý ngài biết, đối với nhân loại mà nói đưa tặng lễ vật là có ý gì, đó là thứ mà hai người đang thân mật dùng để biểu đạt tình yêu.
Tạ Tiểu Chu đưa hắn lễ vật.
Này chẳng khác nào, Tạ Tiểu Chu cũng có tình cảm với hắn sao?
Biết được cái này khiến quý ngài có chút vô thố, thật cẩn thận mà nhéo thân cây hoa hồng, hai tay cũng không biết nên thả ở nơi nào, hắn xác nhận lại lần nữa: "Thật sự, là cho tôi?"
Tạ Tiểu Chu gật đầu.
Quý ngài nhìn thoáng qua thứ trong tay, lại ngước mắt nhìn khuôn mặt Tạ Tiểu Chu, nhớ tới một thứ, "Cậu cũng từng đưa lễ vật cho những tồn tại đó hở?"
Tạ Tiểu Chu không có cẩn thận nghĩ lại, một mực chắc chắn: "Đương nhiên không có, chỉ mình quý ngài có thôi đó."
Ngực quý ngài hình như có cái gì đó tràn ngập, là ấm áp, chưa bao giờ có qua, khiến hắn không biết phải làm sao.
Chỉ mình quý ngài có.
Đối với Tạ Tiểu Chu mà nói, quý ngài là đặc biệt, cùng những tồn tại đó không giống.
【...... Hắn yêu Tạ Tiểu Chu 】
Chuyện xưa của tác giả linh dị rốt cuộc có hiệu lực.
Câu chuyện này ảnh hưởng tới quý ngài rồi.
Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi này, quý ngài giống như đã học xong cái gì là tình cảm, cũng học xong cách thích Tạ Tiểu Chu.
Quý ngài muốn nói một ít lời với Tạ Tiểu Chu, nhưng còn chưa mở miệng, lại đột nhiên nghe thấy bên tai vang lên một thanh âm.
【 Nhưng mà hiện tại 】
【BOSS sinh ra cảm xúc dao động, nhanh đem tên Tạ Tiểu Chu mang ra tiết mục đi! 】
Quý ngài hiển nhiên cũng không rõ lời mình nói rất dễ gây hiểu lầm, giọng nói bình tĩnh tự nhiên, nói với cái vẻ mặt thản nhiên mà nhìn Tạ Tiểu Chu.
Tạ Tiểu Chu: "?"
Đây là có ý gì?
Quý ngài đơn thuần cũng học tật xấu sao?
Tạ Tiểu Chu không quá chắc chắn hỏi: "Quý ngài, anh muốn tôi...... Để làm gì?"
Quý ngài cũng không quá hiểu rõ nghĩa của mấy lời này, chỉ là theo bản năng mà nói ra miệng thôi.
Hiện tại đối mặt với nghi vấn của Tạ Tiểu Chu, hắn cau mày, suy nghĩ một lát, mới mở miệng đưa ra một yêu cầu: "Muốn cậu hôn tôi, chủ động."
Hôn môi, là phương thức biểu đạt sự thân mật của nhân loại.
Quý ngài thích hành động này.
Nghe được lời quý ngài nói, Tạ Tiểu Chu rất muốn nói ra một câu: Chỉ có vậy?
Cậu còn tưởng rằng quý ngài sẽ đưa ra yêu cầu quá mức gì đó, không nghĩ tới lại chỉ muốn thân một chút thôi?
Tạ Tiểu Chu nhấp miệng cười: "Được nè."
Đối với hành động của chó đương nhiên là phải vuốt dọc bộ lông của nó.
Huống chi, chó lớn lại đâu có ý xấu gì đâu? Hắn chỉ đơn giản là muốn thân thêm một chút.
Ở trong mắt Tạ Tiểu Chu, quý ngài đã hoàn toàn mất đi hào quang thần bí của lúc ban đầu, so với quái vật thần bí vặn vẹo, hắn càng giống chó lớn hơn.
Tạ Tiểu Chu liếc mắt nhìn quý ngài một cái.
Chỉ thấy quý ngài sau khi nghe được câu trả lời đồng ý, sống lưng nhịn không được ưỡn thẳng lên. Nếu hắn phía sau có thêm cái đuôi, sợ là chỉ vui đến vẩy loạn.
Đương nhiên, ở nơi Tạ Tiểu Chu nhìn không tới, xúc tua đã nằm ngã trên mặt đất, lăn qua lăn lại vài cái.
Quý ngài tiếp tục đưa ra yêu cầu: "Còn phải, chạm vào tôi."
Tạ Tiểu Chu chần chờ một chút: "Muốn chạm thế nào?"
Quý ngài cầm lấy bàn tay Tạ Tiểu Chu, áp trên mặt mình.
Tạ Tiểu Chu tuy rằng không biết quý ngài sao phải làm như vậy, nhưng vẫn là nương theo động tác nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt hắn.
Quý ngài thỏa mãn mà nheo mắt —— đây là từ hắn vừa mới lục từ trong mê cung ký ức đưa ra.
Phim truyền hình, mấy cặp tình lữ đều sẽ làm như vậy.
Hôn, chạm và ôm.
Quý ngài cảm nhận được độ ấm mềm mại trên má, thỏa mãn nghĩ —— làm nhân loại thực sự rất thú vị, mấy thứ này ở biển sâu không có.
Vẫn duy trì động tác này trong chốc lát, Tạ Tiểu Chu hỏi một câu: "Được chưa?"
Quý ngài cực kỳ dễ dàng thỏa mãn, đang muốn nói "Được", chỉ là lời còn chưa nói ra khỏi miệng, một cái xúc tua khác lại chui ra đây, nhòn nhọn dùng sức mà chọc sau lưng quý ngài, nhắc nhở hắn còn một chuyện rất quan trọng phải nói.
Quý ngài lúc này mới nghĩ tới, thu liễm biểu tình trên mặt, trở lại thành bộ dáng nghiêm túc: "Đợi thêm chút nữa đi."
Tạ Tiểu Chu hai mắt hơi trừng to, vẫn là im lặng chờ đợi.
Quý ngài dựng lên một ngón tay, nói: "Những chuyện cậu đã làm với mấy tồn tại kia, tôi cũng phải làm. Không, không đúng, còn phải có những chuyện cậu với bọn họ chưa làm qua, tôi cũng muốn làm."
Quý ngài chăm chỉ hiếu học, là một sẽ suy ra ba chính là trò giỏi ba tốt.
Vừa mới bắt đầu, hắn chỉ là muốn học tình cảm, học cách làm sao thích Tạ Tiểu Chu, làm một ít những chuyện mấy tồn tại khác đã làm. Nhưng chờ đến khi hắn hơi hiểu rõ cái gì là tình cảm, lại sẽ không dễ dàng thỏa mãn như vậy nữa. Hắn muốn càng nhiều.
Nhân loại có ưu điểm cũng có tật xấu.
Quý ngài trong quá trình học tập, cứ giống như nuốt cả quả táo xuống hết, học nhanh như chớp.
Tạ Tiểu Chu không quá hiểu rõ sao quý ngài lại cứ chấp nhất ở điểm này, nhưng nghĩ lại cũng không phải chuyện rất quan trọng, gật đầu: "Được, được thôi......"
Quý ngài lúc này mới vừa lòng.
Thân thể xúc tua cũng giãn ra, lại như đã uống say, không chịu nổi mà lung lay.
Quý ngài hu tôn hàng quý cúi đầu, mấy sợi tóc dính vào nhau lay động một chút, hắn hỏi: "Vậy cậu chuẩn bị khi nào bắt đầu?"
(*Hu tôn hàng quý: hạ mình làm gì đó)
Trong miệng là dò hỏi, nhưng biểu tình trên mặt lại chính là —— cậu nhanh lên, bây giờ luôn đi.
Thấy quý ngài như vậy, Tạ Tiểu Chu khóe môi gợi ý cười, nhuốm cả mặt mày, ngăn cũng ngăn không được.
Cậu ở 《 Tạp Kỹ Kinh Dị 》 diễn qua nhiều tiết mục như vậy, cho dù là Tần Nguyên, Thần Sông hay là Bác sĩ, đều sẽ yêu cầu khoác lên lớp áo khác nhau để đi ứng đối.
Nhưng quý ngài hình như lại không giống.
Ở trước mặt quý ngài, Tạ Tiểu Chu không cần phải ngụy trang thành nhân vật gì, càng không cần đến những cái khác, chỉ cần dùng thái độ chân thật đối đãi với hắn là được. Cho dù nói cái gì hắn đều sẽ tin tưởng.
Quý ngài không biết Tạ Tiểu Chu vì sao muốn cười, nhưng nhìn cậu cười, tâm trạng không rõ cũng tốt hơn.
Tạ Tiểu Chu chớp mắt, nhìn quý ngài, sau đó bàn tay đặt ở trên vai hắn, tiến lên nhẹ nhàng hôn một cái: "Được chưa?"
Quý ngài cúi đầu, cò kè mặc cả nói: "Còn có thể thêm một cái không?"
Tạ Tiểu Chu từ chối: "Không được."
Quý ngài rũ mắt, cực kỳ khó hiểu: "Vì sao?"
Bên cạnh xúc tua cũng lần lượt cùng nhau rũ xuống.
Nếu có BGM mà nói, chắc chắn sẽ là cái loại rất cô đơn.
Tạ Tiểu Chu nghiêm mặt, nói: "Quý ngài, một vừa hai phải thôi."
Quý ngài biết một vừa hai phải này là có ý gì, nhưng cũng không muốn tuân thủ.
Cho dù quý ngài học được rất nhiều tri thức cùng tiên đoán của loài người, nhưng hắn dù sao cũng không phải nhân loại, xuất phát từ bản tính, hắn chỉ muốn đem Tạ Tiểu Chu cuốn đi, mang về sào huyệt của mình.
Nhưng lý trí lại nói cho hắn biết, nếu mang Tạ Tiểu Chu về, cậu chắc chắn sẽ không tồn tại được, còn sẽ bị "Ô nhiễm", biến thành quái vật.
Quý ngài đã có đủ nhiều quái vật dưới đáy biển rồi, nhưng Tạ Tiểu Chu là nhân loại đặc biệt nhất, nếu chết đi, liền không còn cái khác.
Hơn nữa, việc quý ngài cần làm là bảo vệ, chứ không phải thương tổn.
Tạ Tiểu Chu đi ra ngoài hai bước, quay đầu lại, thấy quý ngài đứng ở tại chỗ mặt lộ vẻ suy tư, cũng không biết lại đang suy nghĩ cái gì.
Cậu duỗi tay kéo một chút, "Quý ngài?"
Quý ngài bị kéo lại tinh thần: "Ừm?"
Tạ Tiểu Chu thúc giục một tiếng: "Đi về."
Về.
Quý ngài tinh tế nhấm nháp hai chữ này, cảm thấy chính mình càng ngày càng như một nhân loại. Hắn tiến lên một bước, kéo lại tay Tạ Tiểu Chu.
Ánh đèn ven đường chiếu xuống.
Hai người bóng người dừng ở phía sau, đan chéo vào cùng nhau.
Phía sau, ngựa gỗ xoay tròn vẫn phát ra tiếng ca vui sướng.
Liếc mắt nhìn lại, cứ khiến người cảm thấy giống như đang ở trong truyện cổ tích tốt đẹp.
Chỉ là, sau khi hai người rời khỏi thiết bị ngựa gỗ xoay tròn, toàn bộ ánh đèn phía sau đều tối sầm xuống, bị một bóng tối tĩnh mịch bao trùm.
Đây mới là biểu tượng "Chân thật".
***
Tạ Tiểu Chu nắm tay quý ngài, đi đường lắc qua lắc lại.
Quý ngài cũng tùy ý cậu, trên mặt treo đầy ý cười.
Tạ Tiểu Chu thường thường mà quay đầu lại, liếc mắt nhìn quý ngài ngoan ngoãn, trong lòng đột nhiên có một suy nghĩ —— hình như ở lại tiết mục này cũng không tồi.
Ở chỗ này sẽ không có nguy hiểm, còn có một quý ngài nghe lời lại hay bảo vệ cậu, cũng không cần phải trải qua cửu tử nhất sinh của đám tiết mục âm phủ kia nữa.
Tạ Tiểu Chu cứ như bị mê hoặc, đôi mắt trắng đen như bị sương mù bao phủ, trở nên đầy hỗn loạn.
Cậu không biết, đây là "Cảm nhiễm" của hắn.
Cho dù quý ngài có thu liễm năng lực đi chăng nữa, kiểu gì vẫn sẽ không tự chủ được mà lộ ra, khiến người mất đi lý trí, không thể tự hỏi.
Ngay lúc Tạ Tiểu Chu đang u u trầm trầm, đáy mắt thoáng nhìn đến thân ảnh treo trên cây, suy nghĩ mông lung bị chen ngang, cậu từ trong loại trạng thái này tỉnh táo lại, nhịn không được nhìn phía bên kia vài lần.
Nơi đó giống như...... Có một người?
Tạ Tiểu Chu đi qua bên kia.
Chẳng qua còn chưa thấy rõ, thân ảnh kia đã bị thứ gì đó kéo đi, biến mất trong bóng đêm, còn lại chỉ có cái đầu trống rỗng.
Tạ Tiểu Chu quay đầu, hỏi: "Quý ngài, vừa rồi có phải có người ở đây không?"
Đột nhiên xuất hiện vách tường nửa trong suốt, trên mặt đất linh tinh đầy vết máu...... Mấy thứ này đều đại biểu công viên giải trí đã từng có những người khác tồn tại.
Có khả năng nhất, chính là một đám khách mời mới tiến vào kia.
Quý ngài không có ý muốn giấu giếm, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: "Có mấy đáng ghét đến đây, bọn họ muốn làm cậu bị thương, tôi liền cưỡng chế di dời đám người bọn họ."
Người đáng ghét.
Đúng là khách mời.
Tạ Tiểu Chu hỏi: "Quý ngài biết, bọn họ hiện tại ở chỗ nào không?"
Quý ngài đương nhiên là biết, nhưng hắn không muốn nói.
Những người đó đã cùng biển sâu hòa làm một thể, trở thành một bộ phận thần bí.
Nếu xuất hiện ở trước mặt Tạ Tiểu Chu, chắc chắn sẽ dọa đến cậu.
Quý ngài nhẹ nhàng lắc đầu: "Bọn họ, chạy."
Xúc tua kiêu ngạo mà ưỡn ngực.
Này cũng không xem như là gạt người, hắn đã bảo vệ Tạ Tiểu Chu!
Ánh mắt Tạ Tiểu Chu dừng ở trên mặt đất.
Dưới ánh đèn chiếu rọi, có thể thấy dấu chân máu đã tiến vào trong bóng đêm.
Hiển nhiên, tất cả cũng không đơn giản như lời quý ngài nói.
Tạ Tiểu Chu không có biểu hiện ra ngoài, vẫn nắm tay quý ngài, lý trí cũng từng chút mà sống lại.
Trước mắt tất cả đều là ảo giác.
Quý ngài...... Không phải người, tư duy logic không giống nhân loại, cho dù hiện tại không thương tổn cậu, vậy về sau thì sao?
Nếu Tạ Tiểu Chu muốn là an toàn, vậy đã sớm ở lại bên cạnh Tần Nguyên trong tiết mục làm khách mời thường trú. Nhưng thứ cậu muốn, không chỉ ngừng lại ở đó.
Quý ngài tin tưởng tình cảm, Tạ Tiểu Chu ngược lại không tin vào vật hư vô mờ mịt, cậu không thể đem mạng mình giao cho BOSS không phải người này.
Cậu biết rõ mục đích của mình, thứ phải làm chỉ có một chuyện —— chính là rời khỏi chỗ này, thoát khỏi đoàn phim âm phủ.
Quý ngài có thể thấy rõ cảm xúc của nhân loại, nhạy bén mà nhận thấy được tâm tình Tạ Tiểu Chu phập phồng. Hắn không biết nên làm sao để miêu tả, liền có chút khó chịu.
"Tôi......" Quý ngài rầu rĩ mà, "Là tôi làm không đúng sao?"
Tạ Tiểu Chu suy nghĩ chỉ lướt qua giây lát, trong nháy mắt ngắn ngủn, cậu đã lấy lại được tâm tình, cúi người tiến lên, hôn một cái lên mặt quý ngài: "Không có, quý ngài rất tốt."
Quý ngài cực kì dễ dàng thỏa mãn, cứ như vậy đã bị hun đến vui sướng, bỏ qua cảm giác mờ mịt, lại vui vẻ.
Tạ Tiểu Chu cũng cười, chỉ là ý cười này, cùng lúc trước lại khác nhau vi diệu.
***
【《 Kêu Gọi Biển Sâu 》 quay chụp thất bại 】
Một dòng này xuất hiện ở trong mắt tổ tiết mục, ánh sáng chiếu rọi từng khuôn mặt chết trắng.
Nhân viên công tác có chút hoảng loạn.
"Thất bại, làm sao đây?"
"Sao đám khách mời này lại vô dụng thế? Chúng ta còn mở cửa sau cho bọn hắn!"
"Nhưng mà, lần này không thể giết được Tạ Tiểu Chu, đạo diễn mà biết...... Chúng ta liền xong đời!"
Nói rồi, một đám người tổ tiết mục quay đầu nhìn về phía sau.
May là đạo diễn lại lần nữa ngủ say.
Đạo diễn vì gánh việc để nhiều thế giới vận hành như thế, thời gian tỉnh táo rất ít, đôi mắt đỏ au như đèn lồng lại nhắm lại.
Nhân viên công tác nơm nớp lo sợ, đè thấp thanh âm hỏi: "Vậy hiện tại chúng ta nên làm sao đây?"
Có thanh âm đề nghị: "Hay là để một đám khách mời khác đi vào?"
Mới vừa nói xong, liền có một thanh âm phản đối: "Khách mời hữu dụng à? Nhìn dáng vẻ này, cho dù thả xuống một trăm tên, cũng không thể ở BOSS trước mặt sống qua một hiệp."
Có người phụ họa nói: "Đúng vậy, đám khác mời đó đúng là vô dụng phế vật!"
Còn có nhân viên công tác có thái độ bất đồng, vì các khách mời giải vây: "Này cũng không thể bao quát toàn bộ khách mời nha! Dù sao Tạ Tiểu Chu có BOSS bảo vệ, khách mời ở đâu có thể giết được cậu ta chứ."
Lời này nói rất đúng.
Hiện tại trong thế giới này, quý ngài chính là BOSS mạnh nhất, có hắn bảo vệ, mặc kệ là khách mời già đời tiến vào, cũng không thể giết chết được Tạ Tiểu Chu.
"Vậy làm sao đây?" Vấn đề lại về như lúc ban đầu.
Thanh âm vừa rồi nói chuyện đề nghị: "Nếu không thì, trước cứ để Tạ Tiểu Chu chui ra khỏi tiết mục này đã, rồi lại thả xuống một tiết mục khác đi."
"Này có khác gì hiện tại đâu?"
"Khác nhau rất lớn, thoát khỏi tiết mục này, Tạ Tiểu Chu liền không có BOSS bảo vệ!"
Bên cạnh vang lên một tiếng vang nho nhỏ: "Ầm...... Thật ra, cho dù ngay từ đầu không có BOSS bảo vệ, Tạ Tiểu Chu cũng có thể công lược được BOSS đó."
Lại là một trận trầm mặc.
"Như vậy đi, chúng ta lựa chọn ra một tiết mục khó khăn cao, cấy vào cho BOSS một trình tự nho nhỏ, khiến hắn sinh ra sát ý với Tạ Tiểu Chu."
"Ở trước mặt BOSS đằng đằng sát ý, mặc kệ Tạ Tiểu Chu có năng lực gì, cũng chạy không thoát được!"
Đúng là một cái ý kiến hay.
Tuy rằng sau khi tiết mục bắt đầu, tổ tiết mục không được can thiệp quá mức vào tiến độ quay chụp, nhưng trước khi quay chụp động tay một chút cũng không sao.
Loại chuyện cấy vào trình tự thù hận này cho BOSS, làm kỹ một chút, sẽ không bị phát hiện. Huống hồ, những BOSS đó vốn dĩ chính là thấy một tên giết một tên, chỉ là dẫn chút thù hận đến trên người Tạ Tiểu Chu là được.
"Vậy...chọn tiết mục nào giờ?"
Nhân viên công tác đưa ra kiến nghị kia lựa lựa, nhìn về một điểm sáng phía trong: "Cái này đi."
Nhân viên công tác bên cạnh thấy, hít ngược một hơi lạnh.
"Cái tiết mục này, nếu tôi nhớ không lầm, tỉ lệ tử vong cao tới 100% đó!"
"Cho dù không cần khiến BOSS thù hận, đi vào cũng phải chết không thể nghi ngờ nhỉ?"
"Vậy cái này đi, nhưng vấn đề hiện tại là, làm sao để Tạ Tiểu Chu chui ra khỏi tiết mục này đây?"
BOSS quý ngài trong tiết mục này có thể ảnh hưởng đến quay chụp của tiết mục, mạnh mẽ đem Tạ Tiểu Chu giữ lại, một chốc, thật đúng là không thể đem người này moi ra.
"Tìm cơ hội đi."
"Chờ quý ngài sinh ra cảm xúc dao động, nắm lấy cơ hội đem kéo ra Tạ Tiểu Chu."
"Cảm xúc dao động? Nhưng mà BOSS này không phải...... Sao có thể sinh ra cảm xúc dao động?"
***
Tạ Tiểu Chu chút nào cũng không biết, âm mưu gì sắp giáng xuống đầu mình.
Hai người về tới chỗ ở.
Tạ Tiểu Chu đẩy cửa ra, đang chuẩn bị đi tắm rửa một cái, quay người lại, liền thấy quý ngài nhắm mắt theo đuôi cũng vào theo.
Tạ Tiểu Chu: "?"
Xúc tua giơ lên giấy trong tay, một chiếc xúc tua khác dùng đầu nhọn chỉ vào một hàng trong đó —— cùng tắm bong bóng.
Quý ngài đúng lý hợp tình mà nói: "Muốn cùng nhau tắm."
Tạ Tiểu Chu đối diện với hai mắt quý ngài.
Tròng mắt vàng sắc kia không có chút cảm xúc nào khác, cứ như cũng chỉ là đơn thuần muốn cùng nhau tắm rửa, chứ không phải làm chuyện khác.
Tạ Tiểu Chu nhịn xuống dục vọng muốn đỡ trán: "Quý ngài......"
Quý ngài: "Hửm?"
Tạ Tiểu Chu nói trắng ra: "Tôi chỉ muốn một mình."
Quý ngài: "Vì sao?"
Tạ Tiểu Chu dạy dỗ nói: "Bởi vì anh phải tôn trọng tôi."
Tôn trọng.
Lại là một từ mới.
Quý ngài không quá nguyện ý, nhưng lại cảm thấy, nếu không làm theo, Tạ Tiểu Chu sẽ không thoải mái.
Hắn không muốn Tạ Tiểu Chu không thoải mái.
Mấy ngày nay quý ngài đã học được rất nhiều, biết phải bảo vệ, trợ giúp, quan tâm, săn sóc...... vân vân. Cho dù bản tính của hắn không phải thế, nhưng vẫn sẽ vì Tạ Tiểu Chu áp chế.
Hiện tại quý ngài cũng không nói lời nào, chỉ ủy khuất mà đứng ở chỗ đó.
Tạ Tiểu Chu bất đắc dĩ, chỉ giường: "Quý ngài, anh ở chỗ đó chờ tôi được chứ?"
Quý ngài miễn cưỡng gật đầu, ngồi xuống bên cạnh đệm giường, mắt thấy của phòng rửa mặt đóng lại.
Vừa rời khỏi tầm mắt quý ngài, biểu tình trên mặt Tạ Tiểu Chu liền biến mất, cậu nhìn mặt mình trong gương, có chút mờ mịt.
Vì sao tư duy của cậu cùng ngày thường có chút không giống?
Là đã bị thứ gì ảnh hưởng sao?
Tạ Tiểu Chu vốc một nắm nước, hất vào mặt, có chút bọt nước bắn tới khuyên tai, ánh sáng mờ mịt xuất hiện.
Cậu cưỡng chế tư duy của chính mình, suy nghĩ chuyện bác sĩ nói với cậu.
Qúy ngài trong tiết mục này, nhưng cũng chỉ là một bộ phận của tồn tại nào đó, cuối cùng sẽ hợp thành một thể.
Cậu phải làm chính là sống sót, thuận tiện trợ giúp bác sĩ tìm được mấy "tên" tồn tại này, tận lực đánh thức càng nhiều mảnh nhỏ, chứ không phải ở lại chỗ này.
Cậu không thể thích quý ngài được.
Tạ Tiểu Chu lau bọt nước trên mặt, ánh mắt dần kiên định.
Không thể bị quý ngài mê hoặc.
Không thể ở trong tiết mục này nữa.
Sau khi xác định được hai phương châm này, Tạ Tiểu Chu tắm rửa một cái, lại đi ra ngoài.
Quý ngài ngoan ngoãn mà ngồi tại chỗ, đến tư thế cũng không thay đổi. Vừa thấy Tạ Tiểu Chu đi ra, hai mắt liền sáng lên.
Cứ cảm thấy chính là một chú chó lớn.
Tạ Tiểu Chu lại có loại cảm giác này.
Cảm giác này không chỗ không ở, vẫn luôn quấy nhiễu cậu suy nghĩ, không tiếng động mà ăn mòn cậu, khiến cậu thay đổi lại không hay biết.
Tạ Tiểu Chu đi một bước đã đến gần quý ngài.
Càng tới gần, liền càng bình tĩnh.
Có lẽ, cậu đã từng sinh ra tình cảm với quý ngài, nhưng sau khi bình tĩnh lại, xuất hiện ở trước mặt cậu chính là một góc của "Chân tướng".
Xúc tua ở trong góc vặn vẹo, chậm rãi lan tràn ra, cho đến khi tràn ngập toàn bộ căn phòng.
Quý ngài hai tay đặt ở trước ngực hắn, cũng ẩn ẩn mà xuất hiện hình dạng của xúc tua.
Tạ Tiểu Chu nhắm hai mắt lại.
Dựa theo lời bác sĩ, quý ngài vẫn là một bộ phận ý thức chưa thức tỉnh.
Vậy, làm sao mới có thể đánh thức hắn?
Cậu giết bác sĩ, bác sĩ mới có thể thức tỉnh, chẳng lẽ cũng phải giết quý ngài một lần sao?
Nhìn dáng vẻ này, quý ngài cũng không thứ có thể dễ dàng bị giết chết.
Chẳng lẽ...... Phải dạy quý ngài cái gì là tình cảm?
Cái này, Tạ Tiểu Chu còn tương đối thuần thục.
Nghĩ nghĩ, Tạ Tiểu Chu đã bị túm vào trong lúc ngủ mơ.
Lại là biển sâu.
Nhưng cậu lại không có kinh hoảng gì, chỉ trợn tròn mắt, nhìn thẳng vào tất cả.
Cuối cùng, cậu thấy được một thân ảnh vặn vẹo, cùng hắc ám hòa làm một thể.
Đó là hóa thân của tà ác, không có người nào có thể ở trước mặt hắn chạy thoát.
Tạ Tiểu Chu nhìn hắn, môi mấp máy, không tiếng động mà nói ra hai chữ.
Quý ngài......
***
Kế hoạch yêu đương của quý ngài vẫn còn đang tiếp tục.
Từng điều mà xẹt qua.
Đi xem phim, đi nhìn biển, đi dạo trung tâm mua sắm......
Quý ngài rất thích thú.
Tạ Tiểu Chu thoạt nhìn cũng rất vui vẻ.
Hai người đứng ở công viên trước mặt là máy gắp thú bông, quý ngài nắm lấy điều khiển, điều khiển móng vuốt, đi bắt gấu bông bên trong.
Mọi người đều biết, máy gắp thú bông có lẽ đã bị điều chỉnh qua, khi quý ngài thử lại, móng vuốt luôn nắm lấy gấu bông lại lập tức buông lỏng ra.
Hắn như không khác trẻ con, nghiêm túc mà nhìn chằm chằm gấu bông bên trong.
Tạ Tiểu Chu ở bên cạnh nhìn trong chốc lát, đột nhiên nói: "Quý ngài, anh chờ tôi một chút."
Quý ngài gật đầu.
Thừa dịp Tạ Tiểu Chu xoay người, một cái xúc tua duỗi vào máy gắp thú, nhanh chóng mà cuốn lấy một con gấu bông.
Gấu bông ôm một con chó ngây ngô mà cười, ngũ quan là nét bút giản dị, nhưng rất giống Tạ Tiểu Chu.
Xúc tua cuốn lấy gấu bông không chịu buông.
Quý ngài lại chỉ lạnh lùng mà nhìn vào xúc tua.
Xúc tua chậm rãi mấp máy, muốn mang theo gấu bông trốn về bóng tối.
Mà ngay tại lúc quý ngài cùng xúc tua đang dằn co, Tạ Tiểu Chu đã rời xa khỏi phạm vi của máy gắp thú.
Toàn bộ trung tâm mua sắm, chỉ có khu vực này mới có ánh sáng, những khu vực khác đều là hắc ám đặc sệt đang di chuyển.
Tạ Tiểu Chu nhấc chân đi vào.
Nhưng đám hắc ám đó vốn đang vây chung quanh, lại sôi nổi tránh ra một đường, khiến cậu có thể đi qua.
Tạ Tiểu Chu đi được một lúc, đã đi tới một quầy hàng.
Đây là chỗ bán hoa, nhưng chủ nhân quầy hàng sớm đã không thấy bóng dáng, chỉ còn lại hoa tươi vây đầy đất.
Cậu từ giữa chọn ra một nhánh hồng, đi vòng vèo trở về.
Quý ngài còn đứng tại chỗ, nghe thấy tiếng bước chân, dừng động tác, quay đầu nhìn qua.
Tạ Tiểu Chu đem hoa hồng đưa cho quý ngài.
Quý ngài nhận lấy.
Hắn có thể cảm nhận được, thứ nắm trong tay chính là yếu ớt, là sinh mệnh đang dần khô héo.
Tạ Tiểu Chu nói: "Quý ngài, tặng anh."
Quý ngài đánh giá cánh hoa mỹ lệ lại mềm mại, cảm thấy lẫn lộn: "Vì sao muốn đưa tôi thực vật đang sinh sôi nẩy nở?"
Tạ Tiểu Chu: "......"
Quý ngài suy đoán: "Chẳng lẽ, cậu muốn cùng tôi giao phối?"
Trên mặt quý ngài vẫn là gợn sóng bất kinh, nhưng hai chiếc xúc tua phía sau đã thẹn thùng mà ghé vào nhau, quấn thành cái bánh quai chèo.
Tạ Tiểu Chu: "............"
Không, không phải.
Mắt thấy quý ngài lại muốn nói gì, Tạ Tiểu Chu một tay đè lại hắn, nghiêm túc mà nói: "Này chỉ đơn thuần là lễ vật, không có ý khác."
Lễ vật?
Quý ngài biết, đối với nhân loại mà nói đưa tặng lễ vật là có ý gì, đó là thứ mà hai người đang thân mật dùng để biểu đạt tình yêu.
Tạ Tiểu Chu đưa hắn lễ vật.
Này chẳng khác nào, Tạ Tiểu Chu cũng có tình cảm với hắn sao?
Biết được cái này khiến quý ngài có chút vô thố, thật cẩn thận mà nhéo thân cây hoa hồng, hai tay cũng không biết nên thả ở nơi nào, hắn xác nhận lại lần nữa: "Thật sự, là cho tôi?"
Tạ Tiểu Chu gật đầu.
Quý ngài nhìn thoáng qua thứ trong tay, lại ngước mắt nhìn khuôn mặt Tạ Tiểu Chu, nhớ tới một thứ, "Cậu cũng từng đưa lễ vật cho những tồn tại đó hở?"
Tạ Tiểu Chu không có cẩn thận nghĩ lại, một mực chắc chắn: "Đương nhiên không có, chỉ mình quý ngài có thôi đó."
Ngực quý ngài hình như có cái gì đó tràn ngập, là ấm áp, chưa bao giờ có qua, khiến hắn không biết phải làm sao.
Chỉ mình quý ngài có.
Đối với Tạ Tiểu Chu mà nói, quý ngài là đặc biệt, cùng những tồn tại đó không giống.
【...... Hắn yêu Tạ Tiểu Chu 】
Chuyện xưa của tác giả linh dị rốt cuộc có hiệu lực.
Câu chuyện này ảnh hưởng tới quý ngài rồi.
Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi này, quý ngài giống như đã học xong cái gì là tình cảm, cũng học xong cách thích Tạ Tiểu Chu.
Quý ngài muốn nói một ít lời với Tạ Tiểu Chu, nhưng còn chưa mở miệng, lại đột nhiên nghe thấy bên tai vang lên một thanh âm.
【 Nhưng mà hiện tại 】
【BOSS sinh ra cảm xúc dao động, nhanh đem tên Tạ Tiểu Chu mang ra tiết mục đi! 】
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.