Trọng Sinh 1983: Bắt Đầu Từ Việc Đoạt Lại Gia Sản
Chương 15: Mua Quần Áo
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
13/10/2024
Buổi chiều ngủ nhiều nên đến tối Lục Gia Hinh vẫn còn rất tỉnh táo. Trong nhà hơi oi bức, cô cầm theo nhang muỗi và quạt nan ra ngoài. Vừa bước ra, cô phát hiện Lục Gia Kiệt đang ngồi dưới gốc cây táo.
Gia Hinh châm nhang muỗi, đặt dưới một chiếc ghế đá, sau đó mới ngồi xuống: "Anh năm, chắc tại trưa nay em ngủ nhiều quá. Mai anh còn đi làm, sao giờ vẫn chưa đi ngủ?"
Lục Gia Kiệt cười, đáp: "Anh cũng không ngủ được. Gia Hinh, sân nhà em thật tuyệt, không chỉ mát mẻ mà còn có thể nhìn thấy sao."
Thực ra, anh không phải không ngủ được, mà vì những lời của Lục Gia Hinh cứ làm đầu óc anh rối tung lên.
Căn nhà bên gia đình vợ anh chỉ rộng 50 mét vuông, chia thành ba phòng. Hai vợ chồng anh có một phòng riêng, so với nhiều người thì điều kiện sinh hoạt như thế đã rất tốt.
Nhưng mỗi khi đến mùa hè, căn nhà nóng hầm hập như lò hấp. Anh lại thuộc tuýp người sợ nóng, hay ra mồ hôi, nên đặc biệt khổ sở vào mùa này.
Trước đây, dù khó khăn nhưng anh vẫn chịu đựng. Nhưng gần đây, vì một số biến cố, thái độ của cha mẹ vợ thay đổi hẳn. Đêm nào anh cũng mơ được chia nhà riêng, nhưng nhà ở cơ quan thì khan hiếm, mà anh lại chưa đủ thâm niên, nên không đến lượt.
Gia Hinh không nhắc thêm về chuyện làm ăn. Một số việc chỉ cần nói đến đó là đủ. Những năm đầu thời kỳ cải cách mở cửa, nhiều người vẫn coi thường hộ kinh doanh cá thể. Vì vậy, phần lớn người làm ăn buôn bán khi ấy đều là trí thức về quê hoặc thanh niên thất nghiệp.
Nếu cô nói quá nhiều, khiến Lục Gia Kiệt nóng đầu bỏ việc đi buôn, thì chắc chắn chị dâu và gia đình chị ấy sẽ có ác cảm với cô. Lỡ làm ăn thua lỗ, không chỉ mối quan hệ anh em trở nên căng thẳng, mà vị trí của anh năm trong nhà họ Mã cũng càng thêm bấp bênh.
Lục Gia Kiệt cũng không đề cập đến chuyện kinh doanh. Anh chỉ hỏi Lục Gia Hinh tại sao sau khi mất trí nhớ lại không báo cảnh sát: "Bác ba có một người bạn chiến đấu làm việc ở viện kiểm sát bên đó. Nếu em báo cảnh sát lúc đó thì đã sớm về nhà rồi."
Gia Hinh đã nghĩ sẵn lý do: "Trước khi cứu em, Tiết Mậu còn giúp một cô gái tên là Tiểu Thúy. Cô ấy lớn hơn em một tuổi, sống ở một ngôi làng nhỏ dưới thành cổ. Vì muốn có sính lễ cao, cha mẹ cô ấy định gả cô cho một người đàn ông góa vợ hơn 40 tuổi, làm ở xưởng chế biến thịt. Người đó thường xuyên đánh vợ, nghe nói người vợ trước bị ông ta đánh đến chết. Tiểu Thúy không muốn chết oan nên bỏ trốn."
Qua tiếp xúc, Gia Hinh nhận thấy cô gái này rất khôn lỏi và ham tiền, nên không thích lắm. Nhưng trước khi đi, Tiết Mậu bảo sẽ giao lại việc buôn bán cho cô ấy, Gia Hinh cũng không từ chối.
Cô không muốn kết bạn với kiểu người như vậy, nhưng nghĩ lại, phụ nữ có chút toan tính và ích kỷ cũng là để bảo vệ bản thân.
Phụ nữ trong đất nước này, sau hàng nghìn năm bị nhồi nhét tư tưởng cống hiến hết mình vì gia đình và con cái, thậm chí chính họ cũng tin điều đó là đúng.
May thay, thế hệ trẻ sau này dần nhận thức hơn về bản thân, bắt đầu quan tâm nhiều hơn đến chính mình.
Lục Gia Kiệt tự suy diễn: "Em sợ mình cũng bị gia đình ép gả nên trốn ra ngoài, đúng không? Nếu về, họ có khi sẽ ép em lấy một người đàn ông góa vợ."
Gia Hinh gật đầu: "Cũng may em không về. Nếu lúc đó em trở về với tình trạng mất trí nhớ, thì Đinh Tĩnh và Triệu Tư Di chắc chắn sẽ tìm cách khác để hại em."
Nhắc đến hai người đó, Lục Gia Kiệt không giấu nổi vẻ chán ghét: "Gia Hinh, hai người đó lòng dạ ác độc, sau này em đừng về khu tập thể cũng đừng tiếp xúc với họ. Có việc gì thì cứ tìm anh hoặc anh cả."
Lục Gia Hinh cảm thấy bản thân cô thật may mắn. Dù cha ruột là kẻ tệ bạc, nhưng hai người anh trai lại rất thương yêu cô, luôn sẵn sàng ra mặt bảo vệ. Cô nói: "Anh năm, Đinh Tĩnh và Triệu Tư Di suýt chút nữa hại em mất mạng. Chuyện này không thể để yên được."
Lục Gia Kiệt lo cô làm liều, vội nói: "Gia Hinh, Triệu Tư Di phẩm hạnh không ra gì, nhà họ Phạm chắc chắn sẽ không để cô ta bước vào cửa. Nhưng nếu em vẫn chưa nguôi giận, chờ cô ta đi học, anh sẽ cho người tung hết chuyện xấu của cô ta ra lớp. Với tiếng xấu như vậy, thầy cô và bạn học sẽ tránh xa cô ta."
Ngay cả vị hôn phu của em gái cũng dám cướp, người như vậy còn gì không dám làm? Không ai muốn giao du với loại người sẵn sàng đâm sau lưng như thế.
Lục Gia Hinh thấy cách này quá yếu: "Anh năm, cô ta đã dám quyến rũ vị hôn phu của em gái, thì còn sợ gì việc bị người ta chỉ trỏ? Hơn nữa, cô ta rất giỏi giả vờ đáng thương. Lúc đó, cô ta sẽ nói em ghen tị vì cô ta đỗ đại học nên bịa chuyện vu khống. Mà em cũng không thể chạy đến từng người trong trường để giải thích."
Thấy Lục Gia Kiệt định nói thêm, Lục Gia Hinh giơ tay ra hiệu: “Anh năm, anh yên tâm, em không làm những việc trái pháp luật đâu. Với bọn họ, chẳng đáng để em phải làm vậy.”
Hai anh em nói chuyện với nhau hơn nửa tiếng thì Lục Gia Kiệt bắt đầu ngáp: “Hinh Hinh, muộn rồi, em về phòng ngủ đi!”
Anh và Tiết Mậu ngủ chung một phòng, nhưng giường thì nhỏ, không đủ chỗ cho hai người. May mà Tiết Mậu vừa tháo cửa của ba gian nhà sau để chà rửa, nên anh lấy một cánh cửa làm giường, nằm tạm qua đêm.
Lục Gia Hinh về phòng nhưng vẫn không ngủ được, cô lôi quyển sổ ra và bắt đầu ghi chép những sự kiện lớn mà cô nhớ được. Người ta thường nói: "Trí nhớ tốt không bằng bút ghi." Dù hiện tại nhớ rõ, nhưng theo thời gian, sợ rằng sẽ quên mất, nên ghi lại vẫn chắc chắn hơn.
Để tránh bị người khác phát hiện, cô dùng ký hiệu riêng mà chỉ mình hiểu. Là người sinh sau năm 1990, cô không biết nhiều về những chuyện của thập niên 80 và đầu 90, nhưng những sự kiện lớn từ 20 năm sau thì cô nắm khá rõ.
Viết hết những gì nhớ được, Lục Gia Hinh nhìn đồng hồ, thấy đã hơn 10 giờ. Cô ngáp dài rồi leo lên giường. Ở đây, giờ giấc sinh hoạt của cô thay đổi rõ rệt, nếu trước đây thường đi ngủ sau 12 giờ đêm, thì bây giờ ngày nào cũng lên giường trước 9 giờ tối.
Ngủ sớm nên dậy cũng sớm, sáng hôm sau mới 6 giờ cô đã thức dậy, rửa mặt xong thì đi ra ngoài mua bữa sáng. Biết Lục Gia Kiệt thích ăn dầu cháo quẩy, cô mua bánh bao và dầu cháo quẩy. Cháo thì Tiết Mậu đã nấu sẵn, không cần mua thêm.
Mua bữa sáng về, thấy Lục Gia Kiệt vẫn chưa dậy, Lục Gia Hinh bảo Tiết Mậu đi gọi anh.
Lục Gia Kiệt rửa mặt xong, nhìn thấy dầu cháo quẩy trên bàn thì cầm một cái lên, cắn một miếng rồi cười nói: “Hinh Hinh, chuyển nhà mới rồi, theo phong tục phải làm vài mâm mời người ta tới nhà chúc mừng một bữa.”
Lục Gia Hinh hiểu, cái gọi là “tiệc tân gia” thực chất chính là làm ấm nhà. Cô cười nói: “Không mời người ngoài đâu, chỉ có hai nhà anh và anh cả qua ăn bữa cơm là được rồi.”
“Cũng được.”
Ăn sáng xong, Lục Gia Kiệt đi làm, còn Lục Gia Hinh dẫn Tiết Mậu đi mua quần áo. Cô không đến cửa hàng bách hóa vì giá cả ở đó quá đắt, mà chọn đi ra phố Tú Thủy.
Vừa đến nơi, Tiết Mậu đã tròn mắt nhìn. Cả con phố trải dài toàn là các sạp hàng, bày bán đủ thứ: quần áo, giày dép, tất, đồ thêu, đế giày, và cả quầy bán đồ ăn vặt.
Nhìn dòng người không ngớt ở quầy đồ ăn, Tiết Mậu phấn khởi nói: “Chị Hinh, đông người quá! Nếu mình mở quầy bán đồ ăn ở đây, chắc chắn kiếm được nhiều hơn trước rất nhiều!”
Cậu mong sớm được bắt đầu bán hàng, vì có như vậy thì mỗi ngày mới có thu nhập. Những ngày trước đây thường ăn bữa nay lo bữa mai, đã sợ đói đến mức mỗi khi rảnh rỗi lại thấy bất an.
Lục Gia Hinh không phản đối việc Tiết Mậu mở quầy đồ ăn, nhưng cô không định để cậu làm ở đây, vì lợi ích không đáng. Cô nói: “Nơi này xa nhà mình quá, nếu muốn bán ở đây thì phải thuê nhà ở gần đây.”
Nghe đến việc phải thuê nhà, Tiết Mậu lập tức từ bỏ ý định. Tiền thuê nhà đâu có rẻ, hơn nữa chị Hinh cũng không đến đây cùng, cậu ở một mình thì không an tâm.
Gia Hinh châm nhang muỗi, đặt dưới một chiếc ghế đá, sau đó mới ngồi xuống: "Anh năm, chắc tại trưa nay em ngủ nhiều quá. Mai anh còn đi làm, sao giờ vẫn chưa đi ngủ?"
Lục Gia Kiệt cười, đáp: "Anh cũng không ngủ được. Gia Hinh, sân nhà em thật tuyệt, không chỉ mát mẻ mà còn có thể nhìn thấy sao."
Thực ra, anh không phải không ngủ được, mà vì những lời của Lục Gia Hinh cứ làm đầu óc anh rối tung lên.
Căn nhà bên gia đình vợ anh chỉ rộng 50 mét vuông, chia thành ba phòng. Hai vợ chồng anh có một phòng riêng, so với nhiều người thì điều kiện sinh hoạt như thế đã rất tốt.
Nhưng mỗi khi đến mùa hè, căn nhà nóng hầm hập như lò hấp. Anh lại thuộc tuýp người sợ nóng, hay ra mồ hôi, nên đặc biệt khổ sở vào mùa này.
Trước đây, dù khó khăn nhưng anh vẫn chịu đựng. Nhưng gần đây, vì một số biến cố, thái độ của cha mẹ vợ thay đổi hẳn. Đêm nào anh cũng mơ được chia nhà riêng, nhưng nhà ở cơ quan thì khan hiếm, mà anh lại chưa đủ thâm niên, nên không đến lượt.
Gia Hinh không nhắc thêm về chuyện làm ăn. Một số việc chỉ cần nói đến đó là đủ. Những năm đầu thời kỳ cải cách mở cửa, nhiều người vẫn coi thường hộ kinh doanh cá thể. Vì vậy, phần lớn người làm ăn buôn bán khi ấy đều là trí thức về quê hoặc thanh niên thất nghiệp.
Nếu cô nói quá nhiều, khiến Lục Gia Kiệt nóng đầu bỏ việc đi buôn, thì chắc chắn chị dâu và gia đình chị ấy sẽ có ác cảm với cô. Lỡ làm ăn thua lỗ, không chỉ mối quan hệ anh em trở nên căng thẳng, mà vị trí của anh năm trong nhà họ Mã cũng càng thêm bấp bênh.
Lục Gia Kiệt cũng không đề cập đến chuyện kinh doanh. Anh chỉ hỏi Lục Gia Hinh tại sao sau khi mất trí nhớ lại không báo cảnh sát: "Bác ba có một người bạn chiến đấu làm việc ở viện kiểm sát bên đó. Nếu em báo cảnh sát lúc đó thì đã sớm về nhà rồi."
Gia Hinh đã nghĩ sẵn lý do: "Trước khi cứu em, Tiết Mậu còn giúp một cô gái tên là Tiểu Thúy. Cô ấy lớn hơn em một tuổi, sống ở một ngôi làng nhỏ dưới thành cổ. Vì muốn có sính lễ cao, cha mẹ cô ấy định gả cô cho một người đàn ông góa vợ hơn 40 tuổi, làm ở xưởng chế biến thịt. Người đó thường xuyên đánh vợ, nghe nói người vợ trước bị ông ta đánh đến chết. Tiểu Thúy không muốn chết oan nên bỏ trốn."
Qua tiếp xúc, Gia Hinh nhận thấy cô gái này rất khôn lỏi và ham tiền, nên không thích lắm. Nhưng trước khi đi, Tiết Mậu bảo sẽ giao lại việc buôn bán cho cô ấy, Gia Hinh cũng không từ chối.
Cô không muốn kết bạn với kiểu người như vậy, nhưng nghĩ lại, phụ nữ có chút toan tính và ích kỷ cũng là để bảo vệ bản thân.
Phụ nữ trong đất nước này, sau hàng nghìn năm bị nhồi nhét tư tưởng cống hiến hết mình vì gia đình và con cái, thậm chí chính họ cũng tin điều đó là đúng.
May thay, thế hệ trẻ sau này dần nhận thức hơn về bản thân, bắt đầu quan tâm nhiều hơn đến chính mình.
Lục Gia Kiệt tự suy diễn: "Em sợ mình cũng bị gia đình ép gả nên trốn ra ngoài, đúng không? Nếu về, họ có khi sẽ ép em lấy một người đàn ông góa vợ."
Gia Hinh gật đầu: "Cũng may em không về. Nếu lúc đó em trở về với tình trạng mất trí nhớ, thì Đinh Tĩnh và Triệu Tư Di chắc chắn sẽ tìm cách khác để hại em."
Nhắc đến hai người đó, Lục Gia Kiệt không giấu nổi vẻ chán ghét: "Gia Hinh, hai người đó lòng dạ ác độc, sau này em đừng về khu tập thể cũng đừng tiếp xúc với họ. Có việc gì thì cứ tìm anh hoặc anh cả."
Lục Gia Hinh cảm thấy bản thân cô thật may mắn. Dù cha ruột là kẻ tệ bạc, nhưng hai người anh trai lại rất thương yêu cô, luôn sẵn sàng ra mặt bảo vệ. Cô nói: "Anh năm, Đinh Tĩnh và Triệu Tư Di suýt chút nữa hại em mất mạng. Chuyện này không thể để yên được."
Lục Gia Kiệt lo cô làm liều, vội nói: "Gia Hinh, Triệu Tư Di phẩm hạnh không ra gì, nhà họ Phạm chắc chắn sẽ không để cô ta bước vào cửa. Nhưng nếu em vẫn chưa nguôi giận, chờ cô ta đi học, anh sẽ cho người tung hết chuyện xấu của cô ta ra lớp. Với tiếng xấu như vậy, thầy cô và bạn học sẽ tránh xa cô ta."
Ngay cả vị hôn phu của em gái cũng dám cướp, người như vậy còn gì không dám làm? Không ai muốn giao du với loại người sẵn sàng đâm sau lưng như thế.
Lục Gia Hinh thấy cách này quá yếu: "Anh năm, cô ta đã dám quyến rũ vị hôn phu của em gái, thì còn sợ gì việc bị người ta chỉ trỏ? Hơn nữa, cô ta rất giỏi giả vờ đáng thương. Lúc đó, cô ta sẽ nói em ghen tị vì cô ta đỗ đại học nên bịa chuyện vu khống. Mà em cũng không thể chạy đến từng người trong trường để giải thích."
Thấy Lục Gia Kiệt định nói thêm, Lục Gia Hinh giơ tay ra hiệu: “Anh năm, anh yên tâm, em không làm những việc trái pháp luật đâu. Với bọn họ, chẳng đáng để em phải làm vậy.”
Hai anh em nói chuyện với nhau hơn nửa tiếng thì Lục Gia Kiệt bắt đầu ngáp: “Hinh Hinh, muộn rồi, em về phòng ngủ đi!”
Anh và Tiết Mậu ngủ chung một phòng, nhưng giường thì nhỏ, không đủ chỗ cho hai người. May mà Tiết Mậu vừa tháo cửa của ba gian nhà sau để chà rửa, nên anh lấy một cánh cửa làm giường, nằm tạm qua đêm.
Lục Gia Hinh về phòng nhưng vẫn không ngủ được, cô lôi quyển sổ ra và bắt đầu ghi chép những sự kiện lớn mà cô nhớ được. Người ta thường nói: "Trí nhớ tốt không bằng bút ghi." Dù hiện tại nhớ rõ, nhưng theo thời gian, sợ rằng sẽ quên mất, nên ghi lại vẫn chắc chắn hơn.
Để tránh bị người khác phát hiện, cô dùng ký hiệu riêng mà chỉ mình hiểu. Là người sinh sau năm 1990, cô không biết nhiều về những chuyện của thập niên 80 và đầu 90, nhưng những sự kiện lớn từ 20 năm sau thì cô nắm khá rõ.
Viết hết những gì nhớ được, Lục Gia Hinh nhìn đồng hồ, thấy đã hơn 10 giờ. Cô ngáp dài rồi leo lên giường. Ở đây, giờ giấc sinh hoạt của cô thay đổi rõ rệt, nếu trước đây thường đi ngủ sau 12 giờ đêm, thì bây giờ ngày nào cũng lên giường trước 9 giờ tối.
Ngủ sớm nên dậy cũng sớm, sáng hôm sau mới 6 giờ cô đã thức dậy, rửa mặt xong thì đi ra ngoài mua bữa sáng. Biết Lục Gia Kiệt thích ăn dầu cháo quẩy, cô mua bánh bao và dầu cháo quẩy. Cháo thì Tiết Mậu đã nấu sẵn, không cần mua thêm.
Mua bữa sáng về, thấy Lục Gia Kiệt vẫn chưa dậy, Lục Gia Hinh bảo Tiết Mậu đi gọi anh.
Lục Gia Kiệt rửa mặt xong, nhìn thấy dầu cháo quẩy trên bàn thì cầm một cái lên, cắn một miếng rồi cười nói: “Hinh Hinh, chuyển nhà mới rồi, theo phong tục phải làm vài mâm mời người ta tới nhà chúc mừng một bữa.”
Lục Gia Hinh hiểu, cái gọi là “tiệc tân gia” thực chất chính là làm ấm nhà. Cô cười nói: “Không mời người ngoài đâu, chỉ có hai nhà anh và anh cả qua ăn bữa cơm là được rồi.”
“Cũng được.”
Ăn sáng xong, Lục Gia Kiệt đi làm, còn Lục Gia Hinh dẫn Tiết Mậu đi mua quần áo. Cô không đến cửa hàng bách hóa vì giá cả ở đó quá đắt, mà chọn đi ra phố Tú Thủy.
Vừa đến nơi, Tiết Mậu đã tròn mắt nhìn. Cả con phố trải dài toàn là các sạp hàng, bày bán đủ thứ: quần áo, giày dép, tất, đồ thêu, đế giày, và cả quầy bán đồ ăn vặt.
Nhìn dòng người không ngớt ở quầy đồ ăn, Tiết Mậu phấn khởi nói: “Chị Hinh, đông người quá! Nếu mình mở quầy bán đồ ăn ở đây, chắc chắn kiếm được nhiều hơn trước rất nhiều!”
Cậu mong sớm được bắt đầu bán hàng, vì có như vậy thì mỗi ngày mới có thu nhập. Những ngày trước đây thường ăn bữa nay lo bữa mai, đã sợ đói đến mức mỗi khi rảnh rỗi lại thấy bất an.
Lục Gia Hinh không phản đối việc Tiết Mậu mở quầy đồ ăn, nhưng cô không định để cậu làm ở đây, vì lợi ích không đáng. Cô nói: “Nơi này xa nhà mình quá, nếu muốn bán ở đây thì phải thuê nhà ở gần đây.”
Nghe đến việc phải thuê nhà, Tiết Mậu lập tức từ bỏ ý định. Tiền thuê nhà đâu có rẻ, hơn nữa chị Hinh cũng không đến đây cùng, cậu ở một mình thì không an tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.