Trọng Sinh 1988: Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại
Chương 30:
Thiên Chân Lam
26/05/2023
Lâm Tiếu chưa hề phát hiện ra sự thay đổi này, cô đi tới bên cạnh anh trai đang ngồi xổm trong sân: “Anh ơi, anh đang làm gì thế?”
Lâm Dược Phi bổ nhào về phía trước, vươn tay một cái, túm vào giữa khoảng không.
“Em dọa dế của anh chạy mất rồi!” Lâm Dược Phi trợn mắt nhìn về phía Lâm Tiếu.
“Anh, anh thật trẻ con, lớn thế này rồi còn đi bắt dế.” Nét mặt Lâm Tiếu ghét bỏ.
Lâm Dược Phi đứng lên, phủi phủi bụi đất trên quần. Anh nghĩ thầm Lâm Tiếu còn chưa biết tuổi tâm lý thực sự của anh, chuyện bắt dế đâu có liên quan gì đến tuổi tác?
Lâm Dược Phi quay đầu nhìn em gái: “Sao thế này? Không vui hả?”
Lâm Tiếu giật nảy mình, anh trai của cô đã luyện ra Hỏa Nhãn Kim Tinh giống như Tôn Ngộ Không trong lò luyện đan rồi hả?
Lâm Dược Phi thấy phản ứng của Lâm Tiếu thì càng thêm xác định Lâm Tiếu đang không vui.
“Sao thế? Không phải em rất muốn về quê, rất muốn gặp bà ngoại à?”
Lâm Tiếu gật đầu: “Đúng vậy!”
Lâm Dược Phi rút một cọng cỏ đuôi chó, ngồi xổm trên mặt đất làm con thỏ nhỏ. Sau khi ngồi xuống ngang bằng Lâm Tiếu, anh nói: “Vậy đã có chuyện gì xảy ra với em thế?”
Lâm Tiếu cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra với mình, cô kể phiền não nho nhỏ của mình cho anh trai nghe: “Trước kia lúc bà ngoại còn ở nhà mình, em luôn cảm thấy bà ngoại là bà ngoại của một mình em.”
“Bây giờ khi chúng ta tới nhà bà ngoại, em lại cảm thấy bà không phải bà ngoại của mình em nữa rồi.”
Thì ra là như vậy, Lâm Dược Phi chỉ cần xác định em gái không bị bắt nạt là ổn, anh không rảnh giải quyết chút phiền não nho nhỏ này hộ em gái.
Anh ném con thỏ tết bằng cỏ đuôi chó cho Lâm Tiếu, uốn nắn cô: “Bà ngoại của em không phải bà ngoại của Lữ Văn Kiến, Lữ Văn Kiến gọi bà ngoại em là bà nội.”
“Cho nên Lữ Văn Kiến không hề tranh giành bà ngoại với em.”
Lâm Dược Phi chẳng để tâm an ủi mấy lời.
Lâm Tiếu đâu có dễ bị lừa gạt như vậy!
“Cho dù là bà ngoại hay bà nội thì bà cũng không phải bà của một mình em mà! Không phải bà nào thì cũng là Lý Vân Châu đó sao!” Lâm Tiếu nhỏ giọng đọc ra tên của bà ngoại.
Lâm Dược Phi búng lên trán Lâm Tiếu một cái: “Lòng ham muốn chiếm hữu của nhóc con mạnh mẽ ghê, em cũng có phải là con một trong nhà đâu nào?”
Năm Lâm Tiếu sinh ra vừa hay là năm cưỡng chế thi hành chính sách một con. Sau năm đó, những đứa trẻ được sinh ra trong xưởng dệt đều là con một.
“Mẹ cũng không phải mẹ của một mình em, mẹ của em còn là mẹ anh nữa đấy.” Lâm Dược Phi nói. Anh nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao Lâm Tiếu lại muốn đòi bà ngoại yêu thương một mình mình.
Lâm Tiếu thốt lên: “Thế nhưng mẹ vốn đâu có thích anh!”
Lâm Dược Phi: “... Anh trai có thể đánh em gái không nhỉ?”
“Mặc dù bà ngoại không phải bà ngoại của em, mẹ không phải mẹ ruột của em, nhưng anh trai là anh trai của một mình em.” Lâm Dược Phi an ủi em gái.
Lâm Tiếu ngửa đầu lên trời kêu to: “Em cũng muốn có người chia sẻ cùng em.”
Lâm Dược Phi đưa tay ra vỗ nhẹ vào đầu Lâm Tiếu, Lâm Tiếu đã có chuẩn bị, nhanh chóng thoát được.
Lâm Tiếu không phải là một đứa trẻ lòng dạ hẹp hòi, khi bữa tối được bày ra trên chiếc bàn gỗ trong sân nhỏ, chút thất vọng trong lòng cũng bị bay sạch sau khi Lâm Tiếu ăn từng miếng thịt hầm với cơm thơm ngào ngạt.
Lâm Tiếu trộn cơm với nước thịt hầm, ăn một cách thỏa thích: “Bà ngoại, thịt hầm của bà ngon hơn của mẹ cháu.”
Lý Vân Châu cười híp mắt nói: “Ngon thì ăn nhiều một chút.”
Buổi tối trước khi đi ngủ, Lâm Tiếu ăn một quả dưa hấu lớn mang từ giếng lên. Trước lời uy hiếp của Lữ Tú Anh rằng sẽ lấy lại và đổi nếu cô không ngoan, người bán dưa hấu đã thực sự hái một quả dưa hấu to và ngọt cho cô.
Bây giờ chủ yếu có dưa hấu cát, mà ruột quả dưa hấu này xốp vô cùng, Lâm Dược Phi thích dưa hấu giòn hơn, anh ăn một miếng rồi đẩy quả dưa hấu trước mặt về phía Lâm Tiếu.
Khi cậu Lữ Thế Vinh nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt ông trông như nhìn thấy ma.
“Hạt dưa hấu cháu đừng vứt đi, bà rửa sạch rồi chiên cho cháu, lúc không có việc gì làm thì bỏ ra ăn.” Bà ngoại Lý Vân Châu nói.
Nhưng mợ Hứa Diễm Phương lại cứ ăn không nhả hạt, tất cả đều nuốt hết vào bụng.
Lý Vân Châu liếc nhìn cô con dâu ngu ngốc của mình, sau đó quay mặt đi.
Mợ bắt gặp ánh mắt của bà ngoại, giả vờ như không nhìn thấy, tốc độ ăn dưa hấu còn ngày càng nhanh hơn.
Lâm Dược Phi bổ nhào về phía trước, vươn tay một cái, túm vào giữa khoảng không.
“Em dọa dế của anh chạy mất rồi!” Lâm Dược Phi trợn mắt nhìn về phía Lâm Tiếu.
“Anh, anh thật trẻ con, lớn thế này rồi còn đi bắt dế.” Nét mặt Lâm Tiếu ghét bỏ.
Lâm Dược Phi đứng lên, phủi phủi bụi đất trên quần. Anh nghĩ thầm Lâm Tiếu còn chưa biết tuổi tâm lý thực sự của anh, chuyện bắt dế đâu có liên quan gì đến tuổi tác?
Lâm Dược Phi quay đầu nhìn em gái: “Sao thế này? Không vui hả?”
Lâm Tiếu giật nảy mình, anh trai của cô đã luyện ra Hỏa Nhãn Kim Tinh giống như Tôn Ngộ Không trong lò luyện đan rồi hả?
Lâm Dược Phi thấy phản ứng của Lâm Tiếu thì càng thêm xác định Lâm Tiếu đang không vui.
“Sao thế? Không phải em rất muốn về quê, rất muốn gặp bà ngoại à?”
Lâm Tiếu gật đầu: “Đúng vậy!”
Lâm Dược Phi rút một cọng cỏ đuôi chó, ngồi xổm trên mặt đất làm con thỏ nhỏ. Sau khi ngồi xuống ngang bằng Lâm Tiếu, anh nói: “Vậy đã có chuyện gì xảy ra với em thế?”
Lâm Tiếu cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra với mình, cô kể phiền não nho nhỏ của mình cho anh trai nghe: “Trước kia lúc bà ngoại còn ở nhà mình, em luôn cảm thấy bà ngoại là bà ngoại của một mình em.”
“Bây giờ khi chúng ta tới nhà bà ngoại, em lại cảm thấy bà không phải bà ngoại của mình em nữa rồi.”
Thì ra là như vậy, Lâm Dược Phi chỉ cần xác định em gái không bị bắt nạt là ổn, anh không rảnh giải quyết chút phiền não nho nhỏ này hộ em gái.
Anh ném con thỏ tết bằng cỏ đuôi chó cho Lâm Tiếu, uốn nắn cô: “Bà ngoại của em không phải bà ngoại của Lữ Văn Kiến, Lữ Văn Kiến gọi bà ngoại em là bà nội.”
“Cho nên Lữ Văn Kiến không hề tranh giành bà ngoại với em.”
Lâm Dược Phi chẳng để tâm an ủi mấy lời.
Lâm Tiếu đâu có dễ bị lừa gạt như vậy!
“Cho dù là bà ngoại hay bà nội thì bà cũng không phải bà của một mình em mà! Không phải bà nào thì cũng là Lý Vân Châu đó sao!” Lâm Tiếu nhỏ giọng đọc ra tên của bà ngoại.
Lâm Dược Phi búng lên trán Lâm Tiếu một cái: “Lòng ham muốn chiếm hữu của nhóc con mạnh mẽ ghê, em cũng có phải là con một trong nhà đâu nào?”
Năm Lâm Tiếu sinh ra vừa hay là năm cưỡng chế thi hành chính sách một con. Sau năm đó, những đứa trẻ được sinh ra trong xưởng dệt đều là con một.
“Mẹ cũng không phải mẹ của một mình em, mẹ của em còn là mẹ anh nữa đấy.” Lâm Dược Phi nói. Anh nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao Lâm Tiếu lại muốn đòi bà ngoại yêu thương một mình mình.
Lâm Tiếu thốt lên: “Thế nhưng mẹ vốn đâu có thích anh!”
Lâm Dược Phi: “... Anh trai có thể đánh em gái không nhỉ?”
“Mặc dù bà ngoại không phải bà ngoại của em, mẹ không phải mẹ ruột của em, nhưng anh trai là anh trai của một mình em.” Lâm Dược Phi an ủi em gái.
Lâm Tiếu ngửa đầu lên trời kêu to: “Em cũng muốn có người chia sẻ cùng em.”
Lâm Dược Phi đưa tay ra vỗ nhẹ vào đầu Lâm Tiếu, Lâm Tiếu đã có chuẩn bị, nhanh chóng thoát được.
Lâm Tiếu không phải là một đứa trẻ lòng dạ hẹp hòi, khi bữa tối được bày ra trên chiếc bàn gỗ trong sân nhỏ, chút thất vọng trong lòng cũng bị bay sạch sau khi Lâm Tiếu ăn từng miếng thịt hầm với cơm thơm ngào ngạt.
Lâm Tiếu trộn cơm với nước thịt hầm, ăn một cách thỏa thích: “Bà ngoại, thịt hầm của bà ngon hơn của mẹ cháu.”
Lý Vân Châu cười híp mắt nói: “Ngon thì ăn nhiều một chút.”
Buổi tối trước khi đi ngủ, Lâm Tiếu ăn một quả dưa hấu lớn mang từ giếng lên. Trước lời uy hiếp của Lữ Tú Anh rằng sẽ lấy lại và đổi nếu cô không ngoan, người bán dưa hấu đã thực sự hái một quả dưa hấu to và ngọt cho cô.
Bây giờ chủ yếu có dưa hấu cát, mà ruột quả dưa hấu này xốp vô cùng, Lâm Dược Phi thích dưa hấu giòn hơn, anh ăn một miếng rồi đẩy quả dưa hấu trước mặt về phía Lâm Tiếu.
Khi cậu Lữ Thế Vinh nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt ông trông như nhìn thấy ma.
“Hạt dưa hấu cháu đừng vứt đi, bà rửa sạch rồi chiên cho cháu, lúc không có việc gì làm thì bỏ ra ăn.” Bà ngoại Lý Vân Châu nói.
Nhưng mợ Hứa Diễm Phương lại cứ ăn không nhả hạt, tất cả đều nuốt hết vào bụng.
Lý Vân Châu liếc nhìn cô con dâu ngu ngốc của mình, sau đó quay mặt đi.
Mợ bắt gặp ánh mắt của bà ngoại, giả vờ như không nhìn thấy, tốc độ ăn dưa hấu còn ngày càng nhanh hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.