Trọng Sinh 1988: Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại
Chương 31:
Thiên Chân Lam
26/05/2023
Vỏ dưa hấu còn lại cũng không lãng phí, Lý Vân Châu cắt bỏ lớp vỏ cứng ngoài cùng, băm nhỏ cho gà ăn: “Đây chính là thứ tốt.”
Vào mùa hè, cho gà ăn vỏ dưa hấu có thể ngăn ngừa say nắng, còn khiến gà đẻ nhiều trứng hơn.
Buổi tối, Lâm Tiếu nằm trên chiếu trúc, dưới chân giường đặt một tấm nhang muỗi. Chiếc quạt hương bồ trong tay Lữ Tú Anh quạt qua quạt lại, thổi ra từng đợt gió nóng mang theo mùi hương của nhang muỗi.
Trong tiếng ếch kêu ngoài cửa sổ, Lâm Tiếu rất nhanh đã ngủ thiếp đi, Lữ Tú Anh nhẹ nhàng đặt chiếc quạt hương bồ bên cạnh giường, nhắm mắt lại.
Sáng hôm sau, mũi Lâm Tiếu bị bóp nghẹt đến tỉnh. Vừa mở mắt ra đã thấy khuôn mặt phóng to của anh trai kề sát trước mặt, Lâm Tiếu tức giận: “Anh làm cái gì vậy?”
Sau khi về quê, sao anh trai càng nên đáng ghét hơn vậy.
“Mau dậy, dẫn em đi bắt ếch.”
Lâm Tiếu sững sờ ngồi trên giường, trên mặt vẫn còn in dấu vết của chiếc chiếu trúc: “Cô giáo nói ếch là bạn của con người, chúng sẽ giúp chúng ta ăn sâu bọ, chúng ta không thể bắt ếch.”
Lâm Dược Phi: “Vậy anh bắt về thì em đừng có ăn.”
Lâm Tiếu ngồi dậy từ trên giường: “Anh hai, chờ em một chút, em đi đánh răng rửa mặt.”
Nghe nói Lâm Dược Phi sẽ đưa Lâm Tiếu đi bắt ếch, Lữ Văn Kiến ngay lập tức nói cậu ấy cũng muốn đi cùng.
Lâm Dược Phi quay đầu nhìn Lâm Tiếu, trên mặt Lâm Tiếu lộ ra vẻ khó hiểu: “Anh hai nhìn em làm gì?”
Lâm Dược Phi thở dài, giữa hai người họ không tồn tại sự ăn ý giữa anh trai và em gái.
Lâm Tiếu ngủ một giấc dậy là đã quên mất một chút thất vọng ngày hôm qua. Lâm Dược Phi phát hiện việc lo lắng Lâm Tiếu không muốn chơi với Lữ Văn Kiến của anh hoàn toàn dư thừa, trẻ con rất đơn giản, là do anh suy nghĩ phức tạp.
Lữ Văn Kiến và Lâm Tiếu không quen biết nhau, nhưng cậu ấy ngưỡng mộ em họ Lâm Dược Phi một cách khó hiểu, tình nguyện dẫn em họ đi bắt ếch: “Ở bên kia, có rất nhiều ếch.”
Lâm Tiếu đội một chiếc mũ rơm rất lớn, cô phải dùng tay đỡ nó suốt dọc đường để tầm nhìn không bị vành mũ che khuất.
Trước khi ra ngoài, Lữ Tú Anh đã đặc biệt tìm một chiếc mũ cho Lâm Tiếu, dặn dò Lâm Tiếu phải luôn đội mũ không được cởi nó ra: “Đừng để bị cháy nắng thành một cục than đen như anh hai của con.”
Chỉ cần nghe tiếng ếch kêu là có thể biết ếch ở đây thực sự rất nhiều, Lâm Dược Phi và Lữ Văn Kiến dùng tay bắt chúng.
Lâm Tiếu chưa bao giờ bắt được một con ếch. Cô không về quê nhiều lần, hai lần đầu tiên khi cô về, anh trai cô cũng không bao giờ đưa cô đi chơi.
Vì vậy, Lâm Tiếu đứng phía sau hai người, lặng lẽ quan sát cách họ bắt ếch.
Anh hai và anh họ trực tiếp nhào ra bắt, ếch nhảy đằng trước, bọn họ nhảy ở đằng sau, y như mấy con dế nhảy trong bụi cỏ, mấy lần là trúng luôn.
Trông không khó lắm: “Sao hai người không lấy một chiếc túi lưới mà bắt.”
Theo quan sát của Lâm Tiếu, lòng bàn tay quá nhỏ, con ếch có thể dễ dàng nhảy ra ngoài. Nếu lấy một chiếc túi lưới lớn, tỷ lệ bắt được con ếch thành công chắc chắn sẽ tăng lên rất nhiều.
Lữ Văn Kiến bác bỏ: “Dùng túi lưới làm gì, anh có thể dùng tay bắt nó.”
Lâm Tiếu: “Cô giáo nói sự khác biệt lớn nhất giữa con người và động vật là con người có thể sử dụng các công cụ.”
Lữ Văn Kiến không hiểu: “Ý em là gì?”
Lâm Dược Phi: “Ý em mắng anh là một thằng đần.”
Lữ Văn Kiến tức giận: “Em mới là đồ đần, anh dùng hai bàn tay vẫn bắt được nhiều hơn so với một chiếc túi lưới của em.”
Lâm Tiếu và Lữ Văn Kiến không thuyết phục được nhau nên bắt đầu cạnh tranh. Lâm Tiếu chạy về nhà và nhờ bà ngoại tìm tất cả các túi lưới ở nhà, cầm từng cái một, vung vẩy trên tay, bắt chước động tác bắt ếch.
Cô xem xét kỹ lưỡng kích thước, trọng lượng, độ dài của tay cầm, độ thưa của túi lưới rồi cẩn thận chọn một chiếc túi phù hợp nhất để bắt ếch.
Lâm Tiếu mang theo một chiếc túi lưới, hùng dũng hiên ngang đi thi đấu với anh họ của mình, thấy ếch liền cầm túi lưới bổ nhào lên.
Lâm Tiếu nhào qua, con ếch cũng nhảy lên.
Một người nhào, một ếch nhảy.
Nhào lên rồi lại nhảy.
Cuối cùng mất dấu rồi.
Giọng nói kiêu ngạo của Lữ Văn Kiến truyền đến, cậu ấy cố ý hét lên về phía Lâm Tiếu: “Anh đã bắt được một con rồi!”
Vào mùa hè, cho gà ăn vỏ dưa hấu có thể ngăn ngừa say nắng, còn khiến gà đẻ nhiều trứng hơn.
Buổi tối, Lâm Tiếu nằm trên chiếu trúc, dưới chân giường đặt một tấm nhang muỗi. Chiếc quạt hương bồ trong tay Lữ Tú Anh quạt qua quạt lại, thổi ra từng đợt gió nóng mang theo mùi hương của nhang muỗi.
Trong tiếng ếch kêu ngoài cửa sổ, Lâm Tiếu rất nhanh đã ngủ thiếp đi, Lữ Tú Anh nhẹ nhàng đặt chiếc quạt hương bồ bên cạnh giường, nhắm mắt lại.
Sáng hôm sau, mũi Lâm Tiếu bị bóp nghẹt đến tỉnh. Vừa mở mắt ra đã thấy khuôn mặt phóng to của anh trai kề sát trước mặt, Lâm Tiếu tức giận: “Anh làm cái gì vậy?”
Sau khi về quê, sao anh trai càng nên đáng ghét hơn vậy.
“Mau dậy, dẫn em đi bắt ếch.”
Lâm Tiếu sững sờ ngồi trên giường, trên mặt vẫn còn in dấu vết của chiếc chiếu trúc: “Cô giáo nói ếch là bạn của con người, chúng sẽ giúp chúng ta ăn sâu bọ, chúng ta không thể bắt ếch.”
Lâm Dược Phi: “Vậy anh bắt về thì em đừng có ăn.”
Lâm Tiếu ngồi dậy từ trên giường: “Anh hai, chờ em một chút, em đi đánh răng rửa mặt.”
Nghe nói Lâm Dược Phi sẽ đưa Lâm Tiếu đi bắt ếch, Lữ Văn Kiến ngay lập tức nói cậu ấy cũng muốn đi cùng.
Lâm Dược Phi quay đầu nhìn Lâm Tiếu, trên mặt Lâm Tiếu lộ ra vẻ khó hiểu: “Anh hai nhìn em làm gì?”
Lâm Dược Phi thở dài, giữa hai người họ không tồn tại sự ăn ý giữa anh trai và em gái.
Lâm Tiếu ngủ một giấc dậy là đã quên mất một chút thất vọng ngày hôm qua. Lâm Dược Phi phát hiện việc lo lắng Lâm Tiếu không muốn chơi với Lữ Văn Kiến của anh hoàn toàn dư thừa, trẻ con rất đơn giản, là do anh suy nghĩ phức tạp.
Lữ Văn Kiến và Lâm Tiếu không quen biết nhau, nhưng cậu ấy ngưỡng mộ em họ Lâm Dược Phi một cách khó hiểu, tình nguyện dẫn em họ đi bắt ếch: “Ở bên kia, có rất nhiều ếch.”
Lâm Tiếu đội một chiếc mũ rơm rất lớn, cô phải dùng tay đỡ nó suốt dọc đường để tầm nhìn không bị vành mũ che khuất.
Trước khi ra ngoài, Lữ Tú Anh đã đặc biệt tìm một chiếc mũ cho Lâm Tiếu, dặn dò Lâm Tiếu phải luôn đội mũ không được cởi nó ra: “Đừng để bị cháy nắng thành một cục than đen như anh hai của con.”
Chỉ cần nghe tiếng ếch kêu là có thể biết ếch ở đây thực sự rất nhiều, Lâm Dược Phi và Lữ Văn Kiến dùng tay bắt chúng.
Lâm Tiếu chưa bao giờ bắt được một con ếch. Cô không về quê nhiều lần, hai lần đầu tiên khi cô về, anh trai cô cũng không bao giờ đưa cô đi chơi.
Vì vậy, Lâm Tiếu đứng phía sau hai người, lặng lẽ quan sát cách họ bắt ếch.
Anh hai và anh họ trực tiếp nhào ra bắt, ếch nhảy đằng trước, bọn họ nhảy ở đằng sau, y như mấy con dế nhảy trong bụi cỏ, mấy lần là trúng luôn.
Trông không khó lắm: “Sao hai người không lấy một chiếc túi lưới mà bắt.”
Theo quan sát của Lâm Tiếu, lòng bàn tay quá nhỏ, con ếch có thể dễ dàng nhảy ra ngoài. Nếu lấy một chiếc túi lưới lớn, tỷ lệ bắt được con ếch thành công chắc chắn sẽ tăng lên rất nhiều.
Lữ Văn Kiến bác bỏ: “Dùng túi lưới làm gì, anh có thể dùng tay bắt nó.”
Lâm Tiếu: “Cô giáo nói sự khác biệt lớn nhất giữa con người và động vật là con người có thể sử dụng các công cụ.”
Lữ Văn Kiến không hiểu: “Ý em là gì?”
Lâm Dược Phi: “Ý em mắng anh là một thằng đần.”
Lữ Văn Kiến tức giận: “Em mới là đồ đần, anh dùng hai bàn tay vẫn bắt được nhiều hơn so với một chiếc túi lưới của em.”
Lâm Tiếu và Lữ Văn Kiến không thuyết phục được nhau nên bắt đầu cạnh tranh. Lâm Tiếu chạy về nhà và nhờ bà ngoại tìm tất cả các túi lưới ở nhà, cầm từng cái một, vung vẩy trên tay, bắt chước động tác bắt ếch.
Cô xem xét kỹ lưỡng kích thước, trọng lượng, độ dài của tay cầm, độ thưa của túi lưới rồi cẩn thận chọn một chiếc túi phù hợp nhất để bắt ếch.
Lâm Tiếu mang theo một chiếc túi lưới, hùng dũng hiên ngang đi thi đấu với anh họ của mình, thấy ếch liền cầm túi lưới bổ nhào lên.
Lâm Tiếu nhào qua, con ếch cũng nhảy lên.
Một người nhào, một ếch nhảy.
Nhào lên rồi lại nhảy.
Cuối cùng mất dấu rồi.
Giọng nói kiêu ngạo của Lữ Văn Kiến truyền đến, cậu ấy cố ý hét lên về phía Lâm Tiếu: “Anh đã bắt được một con rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.