Trọng Sinh 70 Đoạt Lại Thân Phận, Thiên Kim Thật Được Cả Nhà Bạo Sủng
Chương 16:
Tiểu Tiên Yêu Nhiêu
13/09/2024
Hắn khẩn trương cau mày, theo bản năng nắm chặt cánh tay An Tri Hạ và hỏi: "Em gái, em không tin anh sao?"
"Không phải, em tất nhiên tin anh tư. Chỉ là từ nhỏ đến lớn, em chưa từng được ai quan tâm yêu thương nên trong lòng có chút không thể tin được rằng mình cũng có người thân yêu thương mình."
An Tri Hạ nói xong thì nhẹ nhàng rút cánh tay ra khỏi tay An Tri Ngang bởi vì chỗ anh ấy nắm lấy vừa vặn là vết thương trên tay cô.
Dù vết thương đã bắt đầu lành nhưng khi bị nắm lấy, cô vẫn cảm thấy hơi đau.
An Tri Ngang lập tức nhận ra động tác né tránh của An Tri Hạ, ánh mắt hắn trầm xuống. Hắn kéo tay cô lại, cẩn thận xắn tay áo lên và ngay lập tức nhìn thấy những vết thương chằng chịt trên cánh tay. Có vết mới, có vết cũ, và nhiều vết đã lành nhưng để lại sẹo.
Hắn đau lòng đưa ngón tay chạm nhẹ vào những vết sẹo ấy, trầm giọng hỏi: "Có đau không?"
An Tri Ngang vốn là đứa nghịch ngợm nhất trong nhà, từ nhỏ cũng bị đánh không ít nhưng chưa bao giờ bị đánh đến mức độ này. Nhìn những vết sẹo trên người cô, hắn có thể hình dung được những trận đòn tàn nhẫn mà cô đã phải chịu đựng trước đó.
"Không đau nữa." An Tri Hạ bình tĩnh rút tay về, dùng tay áo che lại cánh tay mình.
Linh hồn cô đã lang thang suốt 100 năm, giờ được sống lại ở tuổi 18. Ngoại trừ những ký ức khắc sâu trong lòng, nhiều chuyện cô đã dần quên lãng.
Nhưng cô vẫn nhớ mơ hồ rằng khi còn nhỏ, tuy có bị phạt nhưng chưa bao giờ bị đánh nặng. Chỉ đến khoảng hai năm gần đây, sau khi An Mỹ Vân trọng sinh, vợ chồng nhà họ Cao mới sợ sự việc bị bại lộ và từ đó ngày càng tra tấn, hành hạ cô không thương tiếc.
An Tri Hạ chìm đắm trong ký ức thật lâu không thể thoát ra được. Biểu cảm của cô rơi vào mắt An Tri Ngang khiến hắn càng thêm đau lòng.
Kéo An Tri Hạ ra ngoài, An Tri Ngang nghiến răng nghiến lợi nói: "Em đừng lo, từ giờ có anh ở đây sẽ không để ai bắt nạt em nữa. Anh sẽ đưa em đi báo thù để những kẻ đó biết đụng đến em gái của An Tri Ngang là phải trả giá đắt!"
An Tri Ngang cao lớn, dù họ cùng tuổi và chỉ sinh trước sau vài phút, An Tri Hạ cũng chỉ cao tới ngực hắn.
Giờ phút này, với dáng vẻ hung dữ của anh tư, An Tri Hạ bất giác cảm thấy có cảm giác an toàn.
Cô nhớ lại đời trước, sau khi An gia suy sụp, An Tri Ngang bị An Mỹ Vân vu oan tội lưu manh và bị đưa đi lao động cải tạo 10 năm. Khi ra tù, anh tư đã 30 tuổi nhưng lại như một ông già kiệt quệ, tĩnh mịch.
Sau này, anh tư đã bỏ nhiều năm bôn ba để điều tra sự thật về việc gia đình bị hại. Nhưng khi đó, An Mỹ Vân đã kết hôn và sinh con trong một gia đình quyền thế, còn An Tri Ngang chỉ là một tội phạm vừa ra tù, không đủ sức đối đầu với cô ta.
Không ngoài dự đoán, An Tri Ngang – người sống sót duy nhất của An gia – cuối cùng cũng bị hủy hoại dưới tay An Mỹ Vân. Từ đó, không còn ai mang họ An tồn tại trên thế gian này.
"Không phải, em tất nhiên tin anh tư. Chỉ là từ nhỏ đến lớn, em chưa từng được ai quan tâm yêu thương nên trong lòng có chút không thể tin được rằng mình cũng có người thân yêu thương mình."
An Tri Hạ nói xong thì nhẹ nhàng rút cánh tay ra khỏi tay An Tri Ngang bởi vì chỗ anh ấy nắm lấy vừa vặn là vết thương trên tay cô.
Dù vết thương đã bắt đầu lành nhưng khi bị nắm lấy, cô vẫn cảm thấy hơi đau.
An Tri Ngang lập tức nhận ra động tác né tránh của An Tri Hạ, ánh mắt hắn trầm xuống. Hắn kéo tay cô lại, cẩn thận xắn tay áo lên và ngay lập tức nhìn thấy những vết thương chằng chịt trên cánh tay. Có vết mới, có vết cũ, và nhiều vết đã lành nhưng để lại sẹo.
Hắn đau lòng đưa ngón tay chạm nhẹ vào những vết sẹo ấy, trầm giọng hỏi: "Có đau không?"
An Tri Ngang vốn là đứa nghịch ngợm nhất trong nhà, từ nhỏ cũng bị đánh không ít nhưng chưa bao giờ bị đánh đến mức độ này. Nhìn những vết sẹo trên người cô, hắn có thể hình dung được những trận đòn tàn nhẫn mà cô đã phải chịu đựng trước đó.
"Không đau nữa." An Tri Hạ bình tĩnh rút tay về, dùng tay áo che lại cánh tay mình.
Linh hồn cô đã lang thang suốt 100 năm, giờ được sống lại ở tuổi 18. Ngoại trừ những ký ức khắc sâu trong lòng, nhiều chuyện cô đã dần quên lãng.
Nhưng cô vẫn nhớ mơ hồ rằng khi còn nhỏ, tuy có bị phạt nhưng chưa bao giờ bị đánh nặng. Chỉ đến khoảng hai năm gần đây, sau khi An Mỹ Vân trọng sinh, vợ chồng nhà họ Cao mới sợ sự việc bị bại lộ và từ đó ngày càng tra tấn, hành hạ cô không thương tiếc.
An Tri Hạ chìm đắm trong ký ức thật lâu không thể thoát ra được. Biểu cảm của cô rơi vào mắt An Tri Ngang khiến hắn càng thêm đau lòng.
Kéo An Tri Hạ ra ngoài, An Tri Ngang nghiến răng nghiến lợi nói: "Em đừng lo, từ giờ có anh ở đây sẽ không để ai bắt nạt em nữa. Anh sẽ đưa em đi báo thù để những kẻ đó biết đụng đến em gái của An Tri Ngang là phải trả giá đắt!"
An Tri Ngang cao lớn, dù họ cùng tuổi và chỉ sinh trước sau vài phút, An Tri Hạ cũng chỉ cao tới ngực hắn.
Giờ phút này, với dáng vẻ hung dữ của anh tư, An Tri Hạ bất giác cảm thấy có cảm giác an toàn.
Cô nhớ lại đời trước, sau khi An gia suy sụp, An Tri Ngang bị An Mỹ Vân vu oan tội lưu manh và bị đưa đi lao động cải tạo 10 năm. Khi ra tù, anh tư đã 30 tuổi nhưng lại như một ông già kiệt quệ, tĩnh mịch.
Sau này, anh tư đã bỏ nhiều năm bôn ba để điều tra sự thật về việc gia đình bị hại. Nhưng khi đó, An Mỹ Vân đã kết hôn và sinh con trong một gia đình quyền thế, còn An Tri Ngang chỉ là một tội phạm vừa ra tù, không đủ sức đối đầu với cô ta.
Không ngoài dự đoán, An Tri Ngang – người sống sót duy nhất của An gia – cuối cùng cũng bị hủy hoại dưới tay An Mỹ Vân. Từ đó, không còn ai mang họ An tồn tại trên thế gian này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.