Trọng Sinh 70 Đoạt Lại Thân Phận, Thiên Kim Thật Được Cả Nhà Bạo Sủng
Chương 17:
Tiểu Tiên Yêu Nhiêu
13/09/2024
"Anh Kiến Văn, anh Kiến Nghiệp..."
Đang chìm trong suy nghĩ quá khứ, An Tri Hạ bị An Tri Ngang gọi dậy. Cô nhìn thấy Chu Kiến Văn và Chu Kiến Nghiệp từ trong sân bước ra: "Tri Ngang, làm gì vậy?"
Chu Kiến Nghiệp vừa đi bắt cá về, thay đồ sạch sẽ nhưng tóc vẫn còn ướt dính trên trán.
"Hai người giúp em tập hợp thêm người, em muốn đến nhà họ Cao đòi lại công bằng cho em gái."
An Tri Ngang vừa dứt lời, Chu Kiến Văn và Chu Kiến Nghiệp không thèm hỏi lý do, lập tức đi gọi người.
Là những chàng trai trẻ, họ chẳng cần đắn đo nhiều, đặc biệt là khi biết nhà họ Cao đã tráo đổi đứa trẻ của nhà mình. Nếu không vì người lớn bảo phải chờ đến khi dượng về để tính toán, họ đã sớm đến đánh một trận cho hả giận rồi.
Bây giờ có An Tri Ngang đứng ra dẫn đầu, đám thanh niên chẳng ai ngại lớn chuyện.
Chu gia là đại gia tộc trong thôn, hơn một nửa thôn đều mang họ Chu. Hai anh em Chu Kiến Văn chỉ cần cất tiếng gọi, các thanh niên lớn nhỏ trong làng đều đổ ra. Hơn chục người vác theo cuốc, gậy gộc, đứng tụ lại thành một đám nhìn rất đáng gờm.
Đặc biệt khi nghe nói nhà họ Cao đã tráo đổi con của Chu Nam, dám giở trò ngay trước mắt nhà họ Chu, chuyện này chẳng khác gì chọc vào tổ ong vò vẽ.
An Tri Ngang hỏi Chu Kiến Văn trong nhà có cái chậu đồng nào không. Chu Kiến Văn vừa nghe đã hiểu ngay ý đồ của hắn, mắt sáng lên, lập tức chạy về nhà.
Lúc trở ra, cậu ta cầm một tay là cái chậu, tay kia cầm cây dùi. Sau đó gõ thử, phát ra tiếng "phịch" vang lên rất đã tai.
"Tri Ngang, thế này được chứ?"
An Tri Ngang tất nhiên rất hài lòng, hắn nói: "Kiến Văn, suốt dọc đường cứ gõ chậu và la to lên. Em muốn cho cả làng biết chuyện xấu xa của nhà họ Cao. Chúng ta sẽ đến báo thù trước. Các anh cứ nhớ, đến nhà họ Cao thì tùy ý đánh. Chỉ cần không gây ra án mạng, còn lại cứ để em lo. Với lại, em đã báo với mấy cậu thanh niên trong thành phố rồi, lát nữa họ sẽ đến giúp chúng ta tiếp tục nếu cần. Nhà họ Cao dám đụng đến em gái em, em sẽ khiến cả gia đình chúng không thể yên ổn suốt đời!"
Thời điểm này, tuy các nhóm thanh niên trí thức đã không còn nổi bật như trước nhưng sức ảnh hưởng của họ vẫn đủ khiến nhiều người kiêng nể. Đặc biệt với những gia đình từng bị xem là "phần tử xấu".
Nhà họ Cao vốn có nguồn gốc tốt, đời đời là nông dân nghèo. Nhưng dù có lý lịch trong sạch đến đâu, việc tráo đổi con người khác vẫn là hành động vô đạo đức khiến họ không thể che giấu được tội lỗi.
An Tri Ngang dẫn An Tri Hạ đi đầu, phía sau là Chu Kiến Văn cầm chậu gõ "bang bang" vừa đi vừa kể tội nhà họ Cao tráo đổi con người khác. Đi cùng họ còn có một nhóm thanh niên làng Chu vác theo cuốc, gậy gộc, khí thế hùng hổ.
Chu thôn và thôn An Nhạc chỉ cách nhau hai cái hồ nước và một khu rừng trúc.
Dù họ chưa đến nơi, tin tức đã nhanh chóng lan truyền đến thôn An Nhạc.
Đang chìm trong suy nghĩ quá khứ, An Tri Hạ bị An Tri Ngang gọi dậy. Cô nhìn thấy Chu Kiến Văn và Chu Kiến Nghiệp từ trong sân bước ra: "Tri Ngang, làm gì vậy?"
Chu Kiến Nghiệp vừa đi bắt cá về, thay đồ sạch sẽ nhưng tóc vẫn còn ướt dính trên trán.
"Hai người giúp em tập hợp thêm người, em muốn đến nhà họ Cao đòi lại công bằng cho em gái."
An Tri Ngang vừa dứt lời, Chu Kiến Văn và Chu Kiến Nghiệp không thèm hỏi lý do, lập tức đi gọi người.
Là những chàng trai trẻ, họ chẳng cần đắn đo nhiều, đặc biệt là khi biết nhà họ Cao đã tráo đổi đứa trẻ của nhà mình. Nếu không vì người lớn bảo phải chờ đến khi dượng về để tính toán, họ đã sớm đến đánh một trận cho hả giận rồi.
Bây giờ có An Tri Ngang đứng ra dẫn đầu, đám thanh niên chẳng ai ngại lớn chuyện.
Chu gia là đại gia tộc trong thôn, hơn một nửa thôn đều mang họ Chu. Hai anh em Chu Kiến Văn chỉ cần cất tiếng gọi, các thanh niên lớn nhỏ trong làng đều đổ ra. Hơn chục người vác theo cuốc, gậy gộc, đứng tụ lại thành một đám nhìn rất đáng gờm.
Đặc biệt khi nghe nói nhà họ Cao đã tráo đổi con của Chu Nam, dám giở trò ngay trước mắt nhà họ Chu, chuyện này chẳng khác gì chọc vào tổ ong vò vẽ.
An Tri Ngang hỏi Chu Kiến Văn trong nhà có cái chậu đồng nào không. Chu Kiến Văn vừa nghe đã hiểu ngay ý đồ của hắn, mắt sáng lên, lập tức chạy về nhà.
Lúc trở ra, cậu ta cầm một tay là cái chậu, tay kia cầm cây dùi. Sau đó gõ thử, phát ra tiếng "phịch" vang lên rất đã tai.
"Tri Ngang, thế này được chứ?"
An Tri Ngang tất nhiên rất hài lòng, hắn nói: "Kiến Văn, suốt dọc đường cứ gõ chậu và la to lên. Em muốn cho cả làng biết chuyện xấu xa của nhà họ Cao. Chúng ta sẽ đến báo thù trước. Các anh cứ nhớ, đến nhà họ Cao thì tùy ý đánh. Chỉ cần không gây ra án mạng, còn lại cứ để em lo. Với lại, em đã báo với mấy cậu thanh niên trong thành phố rồi, lát nữa họ sẽ đến giúp chúng ta tiếp tục nếu cần. Nhà họ Cao dám đụng đến em gái em, em sẽ khiến cả gia đình chúng không thể yên ổn suốt đời!"
Thời điểm này, tuy các nhóm thanh niên trí thức đã không còn nổi bật như trước nhưng sức ảnh hưởng của họ vẫn đủ khiến nhiều người kiêng nể. Đặc biệt với những gia đình từng bị xem là "phần tử xấu".
Nhà họ Cao vốn có nguồn gốc tốt, đời đời là nông dân nghèo. Nhưng dù có lý lịch trong sạch đến đâu, việc tráo đổi con người khác vẫn là hành động vô đạo đức khiến họ không thể che giấu được tội lỗi.
An Tri Ngang dẫn An Tri Hạ đi đầu, phía sau là Chu Kiến Văn cầm chậu gõ "bang bang" vừa đi vừa kể tội nhà họ Cao tráo đổi con người khác. Đi cùng họ còn có một nhóm thanh niên làng Chu vác theo cuốc, gậy gộc, khí thế hùng hổ.
Chu thôn và thôn An Nhạc chỉ cách nhau hai cái hồ nước và một khu rừng trúc.
Dù họ chưa đến nơi, tin tức đã nhanh chóng lan truyền đến thôn An Nhạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.