Trọng Sinh 70 Đoạt Lại Thân Phận, Thiên Kim Thật Được Cả Nhà Bạo Sủng
Chương 46:
Tiểu Tiên Yêu Nhiêu
13/09/2024
Chỉ là từ nay về sau, khi đối mặt với hai người trước mặt, cô cũng sẽ phải cân nhắc lại mối quan hệ này.
Gương mặt An Tri Hạ đã không còn biểu hiện kích động như trước mà thay vào đó là sự bình tĩnh đáng sợ. Cô hồi tưởng lại ngày hôm đó: “Khi tôi tỉnh dậy, tôi thấy một người đàn ông, tuổi tác đáng làm cha mình đang xé rách quần áo của tôi. Dĩ nhiên tôi không thể để mặc mình bị người ta ức hiếp nên tôi chống cự, đánh nhau với hắn. Hắn túm tóc tôi đánh đập, rất đau, đau đến mức tôi nghĩ mình sẽ chết…”
Kiếp trước, cô thực sự đã chết, chết một cách thê thảm. Không những bị phanh thây mà thi thể còn bị vứt ở một góc núi hoang nào đó, không ai nhận ra.
“Sau đó, tôi đá hắn một cái, thật vất vả mới chạy thoát được lên núi. Nhưng rồi tôi lại lăn từ trên núi xuống. Chính ý chí muốn sống đã giúp tôi bò xuống và tìm đến nhà họ Chu, vì tôi không cam lòng. Tôi không thể chấp nhận việc mình bị người ta ức hiếp suốt bao năm trời rồi chết một cách thảm thương ở nơi không ai biết đến. Thậm chí cả cha mẹ ruột của mình cũng không biết đến sự tồn tại của tôi, trong khi lại coi kẻ đã hại tôi như con ruột…”
An Tri Hạ cố tình bỏ qua chuyện gặp người đàn ông trên núi – đó sẽ là bí mật lớn nhất của cô và cô sẽ không bao giờ để ai biết đến.
Chu Nam được An Kính Chi dìu ra khỏi phòng An Tri Hạ, giọng nói của cô không lớn nhưng tiếng khóc của Chu Nam thì rất rõ ràng.
Khi họ bước ra ngoài, ba anh em An Tri Nhân đều đang đứng chờ ở hành lang, cùng với Liễu Linh bế con nhỏ và An Mỹ Vân đứng một góc với vẻ mặt lo lắng. Dù không nghe được cuộc trò chuyện bên trong nhưng nhìn thấy Chu Nam khóc thảm thiết như vậy, ai cũng biết chuyện không tốt đẹp gì đã được nói ra.
An Mỹ Vân không quan tâm Chu Nam khóc vì lý do gì, cô ta chỉ lo lắng rằng địa vị của mình trong gia đình này có thể bị thay đổi vì sự xuất hiện của An Tri Hạ.
Cô ta muốn lấy lòng An Kính Chi và Chu Nam. Trong khi những người khác còn lo lắng và không dám tiến lên hỏi han, cô ta cắn chặt môi, mắt đỏ hoe thể hiện vẻ đau lòng tiến lại gần Chu Nam: “Mẹ, mẹ sao vậy?”
An Mỹ Vân muốn nắm lấy cánh tay Chu Nam nhưng bà lập tức né tránh, lạnh nhạt nói: “Đúng lúc mọi người đều ở đây, ba con và mẹ có chuyện cần nói với các con. Tất cả ra phòng khách đi.”
Trong lòng An Mỹ Vân bỗng dâng lên một dự cảm không lành. Cô ta vô cùng hoảng loạn nhưng vì thái độ lạnh nhạt của Chu Nam, cô ta không dám làm gì thêm, chỉ biết lo lắng đi theo mọi người vào phòng khách.
Chu Nam được An Kính Chi dìu ngồi xuống ghế vẫn còn đau lòng, nức nở không ngừng.
An Kính Chi lên tiếng: “Chúng ta gọi mọi người vào đây là vì ba mẹ có chuyện muốn thông báo. Hiện tại, Tri Hạ đã trở về, con bé đã bị đổi mất cuộc đời của mình nên mọi chuyện phải trở lại đúng vị trí của nó…”
Gương mặt An Tri Hạ đã không còn biểu hiện kích động như trước mà thay vào đó là sự bình tĩnh đáng sợ. Cô hồi tưởng lại ngày hôm đó: “Khi tôi tỉnh dậy, tôi thấy một người đàn ông, tuổi tác đáng làm cha mình đang xé rách quần áo của tôi. Dĩ nhiên tôi không thể để mặc mình bị người ta ức hiếp nên tôi chống cự, đánh nhau với hắn. Hắn túm tóc tôi đánh đập, rất đau, đau đến mức tôi nghĩ mình sẽ chết…”
Kiếp trước, cô thực sự đã chết, chết một cách thê thảm. Không những bị phanh thây mà thi thể còn bị vứt ở một góc núi hoang nào đó, không ai nhận ra.
“Sau đó, tôi đá hắn một cái, thật vất vả mới chạy thoát được lên núi. Nhưng rồi tôi lại lăn từ trên núi xuống. Chính ý chí muốn sống đã giúp tôi bò xuống và tìm đến nhà họ Chu, vì tôi không cam lòng. Tôi không thể chấp nhận việc mình bị người ta ức hiếp suốt bao năm trời rồi chết một cách thảm thương ở nơi không ai biết đến. Thậm chí cả cha mẹ ruột của mình cũng không biết đến sự tồn tại của tôi, trong khi lại coi kẻ đã hại tôi như con ruột…”
An Tri Hạ cố tình bỏ qua chuyện gặp người đàn ông trên núi – đó sẽ là bí mật lớn nhất của cô và cô sẽ không bao giờ để ai biết đến.
Chu Nam được An Kính Chi dìu ra khỏi phòng An Tri Hạ, giọng nói của cô không lớn nhưng tiếng khóc của Chu Nam thì rất rõ ràng.
Khi họ bước ra ngoài, ba anh em An Tri Nhân đều đang đứng chờ ở hành lang, cùng với Liễu Linh bế con nhỏ và An Mỹ Vân đứng một góc với vẻ mặt lo lắng. Dù không nghe được cuộc trò chuyện bên trong nhưng nhìn thấy Chu Nam khóc thảm thiết như vậy, ai cũng biết chuyện không tốt đẹp gì đã được nói ra.
An Mỹ Vân không quan tâm Chu Nam khóc vì lý do gì, cô ta chỉ lo lắng rằng địa vị của mình trong gia đình này có thể bị thay đổi vì sự xuất hiện của An Tri Hạ.
Cô ta muốn lấy lòng An Kính Chi và Chu Nam. Trong khi những người khác còn lo lắng và không dám tiến lên hỏi han, cô ta cắn chặt môi, mắt đỏ hoe thể hiện vẻ đau lòng tiến lại gần Chu Nam: “Mẹ, mẹ sao vậy?”
An Mỹ Vân muốn nắm lấy cánh tay Chu Nam nhưng bà lập tức né tránh, lạnh nhạt nói: “Đúng lúc mọi người đều ở đây, ba con và mẹ có chuyện cần nói với các con. Tất cả ra phòng khách đi.”
Trong lòng An Mỹ Vân bỗng dâng lên một dự cảm không lành. Cô ta vô cùng hoảng loạn nhưng vì thái độ lạnh nhạt của Chu Nam, cô ta không dám làm gì thêm, chỉ biết lo lắng đi theo mọi người vào phòng khách.
Chu Nam được An Kính Chi dìu ngồi xuống ghế vẫn còn đau lòng, nức nở không ngừng.
An Kính Chi lên tiếng: “Chúng ta gọi mọi người vào đây là vì ba mẹ có chuyện muốn thông báo. Hiện tại, Tri Hạ đã trở về, con bé đã bị đổi mất cuộc đời của mình nên mọi chuyện phải trở lại đúng vị trí của nó…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.