Trọng Sinh 70 Đoạt Lại Thân Phận, Thiên Kim Thật Được Cả Nhà Bạo Sủng
Chương 45:
Tiểu Tiên Yêu Nhiêu
13/09/2024
Chu Nam lo lắng, vội lên tiếng: “Tri Hạ, dù hai con không thể làm chị em nhưng nói là kẻ thù thì có phải hơi quá không? Hơn nữa, Mỹ Vân khi đó cũng chẳng biết gì cả, con bé cũng là người bị hại mà…”
Chu Nam định nói thêm gì đó nhưng An Tri Hạ cắt ngang: “Mẹ nói sai rồi, cô ta không phải là người bị hại, cô ta là kẻ hưởng lợi.”
“Các người có biết ai mới thực sự là người bị hại không?” An Tri Hạ kéo ống tay áo lên để lộ những vết sẹo cũ và mới trên cánh tay. “Nhìn thấy chưa? Đây mới là những gì người bị hại phải chịu đựng. Các người có biết vợ chồng nhà họ Cao ngay từ đầu đã không muốn giữ lại tôi không? Lý Tú dù có sữa cũng không cho tôi bú. Khi đó bà nội của Cao gia không biết gì, chỉ nghĩ rằng họ ghét tôi vì tôi là con gái. Mỗi khi nhà nào trong làng sinh con, bà nội lại ôm tôi sang để xin chút sữa cho bú. Bà ấy còn phải trộn thêm ít cháo loãng để tôi không chết đói. Nhưng thật trớ trêu, như vậy mà tôi vẫn sống sót, dù chỉ là một đứa trẻ đói khát.
Từ khi tôi có trí nhớ, việc giặt giũ, nấu nướng, cho lợn gà ăn đều do tôi làm. Hễ tôi rảnh rỗi một chút là bị đánh, bị chửi. Cuộc sống đó tôi cũng có thể chịu được vì đã quen rồi. Nhưng hai năm trước, họ bắt đầu muốn tôi chết. Cao Nhị muội đã đẩy tôi xuống sông khi tôi giặt đồ. Còn Cao Đại Tráng, chỉ vì tâm trạng không tốt sau khi uống rượu, hắn rút thanh củi cháy trong lò ném vào người tôi. Kết quả là trên ngực tôi vẫn còn một vết sẹo bỏng lớn. Tôi nên cảm thấy may mắn vì họ không dám trực tiếp giết tôi nhưng họ đã chuốc thuốc mê và bán tôi cho một lão già từng đánh chết vợ. Các người có biết ngày đó tôi đã thấy ghê tởm đến mức nào không?”
An Tri Hạ giờ đây tràn ngập hận thù, không chỉ với An Mỹ Vân mà cả An Kính Chi và Chu Nam.
Họ đâu biết rằng kiếp trước An Mỹ Vân đã hại nhà họ An thê thảm đến nhường nào.
Nếu họ biết rằng mình sẽ bị An Mỹ Vân vu oan, ông bà nội sẽ tức chết, chính bản thân họ sẽ chịu đựng mọi tra tấn rồi chết dần, cả bốn người con trai không còn ai sống sót, con dâu và cháu nhỏ đều chết thảm... Liệu họ còn có thể bảo vệ An Mỹ Vân như thế này không?
Nghe An Tri Hạ nói, Chu Nam đã khóc không thành tiếng, ngồi sụp xuống sàn: “Đừng nói nữa... đừng nói nữa...”
Chu Nam cảm thấy như tim mình bị bóp nghẹt, cả cơ thể đau đớn như sắp chết.
Bà đã từng nghe An Kính Chi kể về những đứa trẻ bị ngược đãi nhưng đó chỉ là bề nổi của vấn đề. Những chuyện bạo hành trẻ em trong bóng tối như An Tri Hạ đã trải qua, vợ chồng nhà họ Cao dĩ nhiên sẽ không bao giờ phơi bày ra ngoài. Ai có thể đồng cảm với An Tri Hạ như chính cô đã từng trải qua?
Chu Nam khóc nức nở, đau đớn tột cùng. Nhưng hôm nay, An Tri Hạ quyết định nói hết mọi chuyện ra.
Nếu sau khi nghe hết những lời này mà họ vẫn muốn giữ An Mỹ Vân lại thì cô cũng không còn gì để nói.
Chu Nam định nói thêm gì đó nhưng An Tri Hạ cắt ngang: “Mẹ nói sai rồi, cô ta không phải là người bị hại, cô ta là kẻ hưởng lợi.”
“Các người có biết ai mới thực sự là người bị hại không?” An Tri Hạ kéo ống tay áo lên để lộ những vết sẹo cũ và mới trên cánh tay. “Nhìn thấy chưa? Đây mới là những gì người bị hại phải chịu đựng. Các người có biết vợ chồng nhà họ Cao ngay từ đầu đã không muốn giữ lại tôi không? Lý Tú dù có sữa cũng không cho tôi bú. Khi đó bà nội của Cao gia không biết gì, chỉ nghĩ rằng họ ghét tôi vì tôi là con gái. Mỗi khi nhà nào trong làng sinh con, bà nội lại ôm tôi sang để xin chút sữa cho bú. Bà ấy còn phải trộn thêm ít cháo loãng để tôi không chết đói. Nhưng thật trớ trêu, như vậy mà tôi vẫn sống sót, dù chỉ là một đứa trẻ đói khát.
Từ khi tôi có trí nhớ, việc giặt giũ, nấu nướng, cho lợn gà ăn đều do tôi làm. Hễ tôi rảnh rỗi một chút là bị đánh, bị chửi. Cuộc sống đó tôi cũng có thể chịu được vì đã quen rồi. Nhưng hai năm trước, họ bắt đầu muốn tôi chết. Cao Nhị muội đã đẩy tôi xuống sông khi tôi giặt đồ. Còn Cao Đại Tráng, chỉ vì tâm trạng không tốt sau khi uống rượu, hắn rút thanh củi cháy trong lò ném vào người tôi. Kết quả là trên ngực tôi vẫn còn một vết sẹo bỏng lớn. Tôi nên cảm thấy may mắn vì họ không dám trực tiếp giết tôi nhưng họ đã chuốc thuốc mê và bán tôi cho một lão già từng đánh chết vợ. Các người có biết ngày đó tôi đã thấy ghê tởm đến mức nào không?”
An Tri Hạ giờ đây tràn ngập hận thù, không chỉ với An Mỹ Vân mà cả An Kính Chi và Chu Nam.
Họ đâu biết rằng kiếp trước An Mỹ Vân đã hại nhà họ An thê thảm đến nhường nào.
Nếu họ biết rằng mình sẽ bị An Mỹ Vân vu oan, ông bà nội sẽ tức chết, chính bản thân họ sẽ chịu đựng mọi tra tấn rồi chết dần, cả bốn người con trai không còn ai sống sót, con dâu và cháu nhỏ đều chết thảm... Liệu họ còn có thể bảo vệ An Mỹ Vân như thế này không?
Nghe An Tri Hạ nói, Chu Nam đã khóc không thành tiếng, ngồi sụp xuống sàn: “Đừng nói nữa... đừng nói nữa...”
Chu Nam cảm thấy như tim mình bị bóp nghẹt, cả cơ thể đau đớn như sắp chết.
Bà đã từng nghe An Kính Chi kể về những đứa trẻ bị ngược đãi nhưng đó chỉ là bề nổi của vấn đề. Những chuyện bạo hành trẻ em trong bóng tối như An Tri Hạ đã trải qua, vợ chồng nhà họ Cao dĩ nhiên sẽ không bao giờ phơi bày ra ngoài. Ai có thể đồng cảm với An Tri Hạ như chính cô đã từng trải qua?
Chu Nam khóc nức nở, đau đớn tột cùng. Nhưng hôm nay, An Tri Hạ quyết định nói hết mọi chuyện ra.
Nếu sau khi nghe hết những lời này mà họ vẫn muốn giữ An Mỹ Vân lại thì cô cũng không còn gì để nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.