Trọng Sinh 70, Giả Thiên Kim Không Lấy Quan Quân, Một Mực Muốn Gả Cho Đại Lão Tàn Tật
Chương 9:
Cửu Hy
30/09/2024
Kiều Tri Ý mỉm cười hiền lành: "Tôi học y, tình trạng cánh tay anh tuy chưa đến nỗi tàn phế nhưng tôi muốn xem phim chụp sau phẫu thuật, nếu không có vấn đề gì thì có thể dùng châm cứu, bấm huyệt kết hợp đắp thuốc, sẽ dần dần khỏi..."
Dứt lời, cô buông tay anh ra: "Phó xưởng trưởng Bùi, nếu anh tin tưởng, tôi sẵn sàng giúp đỡ."
Kiếp trước cô là bác sĩ chủ nhiệm ngoại khoa, năng lực chuyên môn nổi trội nên được cử đi du học, tiếp xúc vô số ca bệnh lớn nhỏ, y thuật tôi luyện thành thạo, chữa khỏi cánh tay cho Bùi Chinh không phải chuyện khó.
Chỉ cần dùng y học cổ truyền là ổn.
Bùi Chinh im lặng quan sát cô với vẻ dò xét.
Cô nhìn lại bằng ánh mắt chân thành.
Kiều Vũ Phi thì há hốc mồm kinh ngạc.
Anh ta thật không ngờ cô em gái nhỏ nhắn, giọng nói dịu dàng trước mắt lại có y thuật?
"Tay anh Bùi đã được rất nhiều bác sĩ ngoại khoa giỏi khám rồi, điều trị mãi không khỏi, em chắc chắn chữa được sao?" Kiều Vũ Phi ngờ vực hỏi.
"Không thử sao biết?" Kiều Tri Ý còn chưa lên tiếng, Bùi Chinh đã thản nhiên đáp: "Dù sao cũng chỉ là một cánh tay bỏ đi, cứ coi như cho em gái cậu luyện tập!"
Cằm Kiều Vũ Phi như muốn rớt xuống đất.
Anh Bùi bây giờ cũng liều lĩnh thế sao?
Kiều Tri Ý cúi đầu, khẽ cười thầm.
Người này thật thú vị.
Kiều Vũ Phi lên tiếng: "Cũng trễ rồi, chúng ta đi ăn cơm trước đã! Anh Bùi, đi cùng luôn nhé!"
Lý do Kiều Vũ Phi không đưa Kiều Tri Ý về nhà họ Kiều trước là vì hiện tại trong nhà không có ai.
Anh cả nhà họ Kiều đã kết hôn, hiện đang đưa chị dâu và cô con gái bốn tuổi chưa biết nói đi thành phố khám bệnh.
Anh hai nhà họ Kiều năm đó được đặc cách vào quân đội, rất ít khi về nhà.
Bố mẹ Kiều thì đi ngoại tỉnh dự đám tang họ hàng, vẫn chưa về.
Hiện tại trong nhà không có một ai, chỉ có lợn gà vịt, Kiều Vũ Phi phải thỉnh thoảng về nhà trông nom, cũng nhờ hàng xóm trông giúp, anh ta thật sự không tiện đưa Kiều Tri Ý về nhà.
Cô em gái này quá xinh đẹp, anh ta sợ mình lơ đễnh một chút là em gái lại bị mấy tên bất hảo để ý, đến lúc đó xảy ra chuyện thì hỏng bét.
Anh ta muốn nói với Bùi Chinh xem có thể cho em gái mình ở nhờ nhà anh trước được không, vừa hay cũng có thể tiện chữa cánh tay cho anh.
Nhưng lời này phải ăn cơm xong mới nói được.
Bùi Chinh không nói gì, anh dắt xe vào nhà máy rồi mới đi ra.
Kiều Tri Ý hỏi Kiều Vũ Phi: "Hai cái vali của em để đâu?"
Kiều Vũ Phi đáp: "Để ở văn phòng nhà máy, lát quay lại lấy."
Kiều Tri Ý vội vàng đi lấy vali, cánh tay cô gái nhỏ vừa mảnh khảnh vừa trắng nõn, nhìn là biết không có sức, Bùi Chinh cao lớn, một tay đưa qua cầm lấy một chiếc vali, im lặng xách vào nhà máy.
Kiều Vũ Phi xách chiếc còn lại đi theo sau.
Sau đó ba người đến quán cơm quốc doanh của công xã.
Kiều Vũ Phi gọi món, hỏi Kiều Tri Ý muốn ăn gì.
Kiều Tri Ý ngoan ngoãn ngồi xuống, dùng chiếc khăn tay thêu hoa lan lau mồ hôi trên trán, giọng nói ngọt ngào: "Ngoài đồ cay ra thì em ăn được hết."
Bùi Chinh nhấp một ngụm nước, ánh mắt thờ ơ lướt qua cô gái nhỏ.
Trong lúc đợi món ăn được dọn lên, Kiều Vũ Phi hỏi Kiều Tri Ý: "Em gái, em nói em học y, đã tốt nghiệp chưa nhỉ..."
Kiều Tri Ý gật đầu: "Em vừa tốt nghiệp đại học ạ."
Dứt lời, cô buông tay anh ra: "Phó xưởng trưởng Bùi, nếu anh tin tưởng, tôi sẵn sàng giúp đỡ."
Kiếp trước cô là bác sĩ chủ nhiệm ngoại khoa, năng lực chuyên môn nổi trội nên được cử đi du học, tiếp xúc vô số ca bệnh lớn nhỏ, y thuật tôi luyện thành thạo, chữa khỏi cánh tay cho Bùi Chinh không phải chuyện khó.
Chỉ cần dùng y học cổ truyền là ổn.
Bùi Chinh im lặng quan sát cô với vẻ dò xét.
Cô nhìn lại bằng ánh mắt chân thành.
Kiều Vũ Phi thì há hốc mồm kinh ngạc.
Anh ta thật không ngờ cô em gái nhỏ nhắn, giọng nói dịu dàng trước mắt lại có y thuật?
"Tay anh Bùi đã được rất nhiều bác sĩ ngoại khoa giỏi khám rồi, điều trị mãi không khỏi, em chắc chắn chữa được sao?" Kiều Vũ Phi ngờ vực hỏi.
"Không thử sao biết?" Kiều Tri Ý còn chưa lên tiếng, Bùi Chinh đã thản nhiên đáp: "Dù sao cũng chỉ là một cánh tay bỏ đi, cứ coi như cho em gái cậu luyện tập!"
Cằm Kiều Vũ Phi như muốn rớt xuống đất.
Anh Bùi bây giờ cũng liều lĩnh thế sao?
Kiều Tri Ý cúi đầu, khẽ cười thầm.
Người này thật thú vị.
Kiều Vũ Phi lên tiếng: "Cũng trễ rồi, chúng ta đi ăn cơm trước đã! Anh Bùi, đi cùng luôn nhé!"
Lý do Kiều Vũ Phi không đưa Kiều Tri Ý về nhà họ Kiều trước là vì hiện tại trong nhà không có ai.
Anh cả nhà họ Kiều đã kết hôn, hiện đang đưa chị dâu và cô con gái bốn tuổi chưa biết nói đi thành phố khám bệnh.
Anh hai nhà họ Kiều năm đó được đặc cách vào quân đội, rất ít khi về nhà.
Bố mẹ Kiều thì đi ngoại tỉnh dự đám tang họ hàng, vẫn chưa về.
Hiện tại trong nhà không có một ai, chỉ có lợn gà vịt, Kiều Vũ Phi phải thỉnh thoảng về nhà trông nom, cũng nhờ hàng xóm trông giúp, anh ta thật sự không tiện đưa Kiều Tri Ý về nhà.
Cô em gái này quá xinh đẹp, anh ta sợ mình lơ đễnh một chút là em gái lại bị mấy tên bất hảo để ý, đến lúc đó xảy ra chuyện thì hỏng bét.
Anh ta muốn nói với Bùi Chinh xem có thể cho em gái mình ở nhờ nhà anh trước được không, vừa hay cũng có thể tiện chữa cánh tay cho anh.
Nhưng lời này phải ăn cơm xong mới nói được.
Bùi Chinh không nói gì, anh dắt xe vào nhà máy rồi mới đi ra.
Kiều Tri Ý hỏi Kiều Vũ Phi: "Hai cái vali của em để đâu?"
Kiều Vũ Phi đáp: "Để ở văn phòng nhà máy, lát quay lại lấy."
Kiều Tri Ý vội vàng đi lấy vali, cánh tay cô gái nhỏ vừa mảnh khảnh vừa trắng nõn, nhìn là biết không có sức, Bùi Chinh cao lớn, một tay đưa qua cầm lấy một chiếc vali, im lặng xách vào nhà máy.
Kiều Vũ Phi xách chiếc còn lại đi theo sau.
Sau đó ba người đến quán cơm quốc doanh của công xã.
Kiều Vũ Phi gọi món, hỏi Kiều Tri Ý muốn ăn gì.
Kiều Tri Ý ngoan ngoãn ngồi xuống, dùng chiếc khăn tay thêu hoa lan lau mồ hôi trên trán, giọng nói ngọt ngào: "Ngoài đồ cay ra thì em ăn được hết."
Bùi Chinh nhấp một ngụm nước, ánh mắt thờ ơ lướt qua cô gái nhỏ.
Trong lúc đợi món ăn được dọn lên, Kiều Vũ Phi hỏi Kiều Tri Ý: "Em gái, em nói em học y, đã tốt nghiệp chưa nhỉ..."
Kiều Tri Ý gật đầu: "Em vừa tốt nghiệp đại học ạ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.