Trọng Sinh 70: Tháo Hán Mạnh Mẽ Ôm Trọn Tiểu Kiều Thê
Chương 10:
Thư Môi
22/10/2024
Bà thầm nghĩ: “Nếu có ai nhìn thấy tình cảnh này, chắc họ sẽ nghĩ nhà mình ngược đãi trẻ con.”
Cảm giác áy náy dâng lên trong lòng bà.
Lúc này, Hách Phương Phương đứng dậy, định rời khỏi bàn. Trước đó cô ấy đã quyết không đụng vào thức ăn của “bà chị dâu quê mùa”, nhưng giờ ngửi mùi thơm từ đĩa bánh, bụng cô ấy lại sôi ùng ục.
Thanh Thanh nhìn theo, mỉm cười hỏi: “Em không ăn thử à, Phương Phương?”
Dù không thích Phương Phương, Thanh Thanh cũng không muốn gây thêm mâu thuẫn. Nếu có thể hòa hợp, cô vẫn muốn thử. Nhưng nếu không được, cô cũng chẳng ép.
Phương Phương hơi do dự, nhưng lòng tự tôn khiến cô ấy ương bướng: “Tôi không ăn mấy thứ này đâu. Đồ ăn quốc doanh mới ngon.”
Nói rồi, cô ấy đeo cặp, bỏ đi một mạch. Thanh Thanh nhìn theo, thầm thở dài: “Cô em chồng này đúng là khó chiều.”
Trong bữa ăn, Thanh Thanh chủ động đề nghị: “Ba mẹ, con nghĩ ba mẹ đi làm đã mệt rồi, ba đứa nhỏ để tụi nó ở với con, con sẽ chăm sóc và dạy tụi nhỏ học. Dù gì con cũng rảnh rỗi.”
Mẹ Hách ngạc nhiên, hỏi: “Con biết chữ à?”
Thanh Thanh gật đầu: “Dạ, con biết. Trước đây con học hết cấp hai ở quê.”
Nghe vậy, mẹ Hách thoáng nhẹ nhõm. Nuôi bốn đứa con đã rút hết sức lực của bà, giờ thêm ba đứa cháu nữa đúng là quá sức. Có người giúp đỡ, bà cũng không còn nhiều lý do để bực bội với cô con dâu này. Thanh Thanh có vẻ biết điều và cũng đảm đang hơn bà nghĩ.
Ba Hách vẫn giữ thái độ điềm đạm, không can thiệp nhiều vào chuyện nhà cửa. Ông chỉ quan tâm đến những chuyện lớn: “Trường Khanh, ngày mai con về đơn vị à?”
Trường Khanh gật đầu. Được nghỉ vài ngày là điều hiếm hoi với anh, anh vẫn còn nhiều nhiệm vụ chờ ở đơn vị. Anh còn trẻ mà đã làm đến chức đại đội trưởng, chỉ cần lập thêm vài chiến công nữa, việc thăng cấp chỉ là vấn đề thời gian.
Tuy nhiên, sau khi liếc nhìn Thanh Thanh một cái, anh đổi ý: “Con ở thêm ba ngày nữa. Lâu rồi con chưa qua thăm ông bà.”
Ba Hách gật đầu, không phản đối.
Sau bữa ăn, ba Hách và mẹ Hách đều rời đi làm việc, để lại Thanh Thanh, Trường Khanh và ba đứa trẻ ở nhà. Nhìn hai người lớn rời khỏi, Thanh Thanh lại đưa mỗi đứa nhỏ thêm một miếng bánh hành.
Cô nhận ra ba đứa trẻ này không phải không đói, mà là không dám ăn. Mọi hành động của chúng đều rụt rè, sợ sệt khiến người khác không khỏi thương cảm.
“Chúng con ăn no rồi ạ...” Cô cả vừa ăn vừa nấc lên vì quá no. Thanh Thanh lúc này mới thôi ép chúng ăn thêm.
Cảm giác áy náy dâng lên trong lòng bà.
Lúc này, Hách Phương Phương đứng dậy, định rời khỏi bàn. Trước đó cô ấy đã quyết không đụng vào thức ăn của “bà chị dâu quê mùa”, nhưng giờ ngửi mùi thơm từ đĩa bánh, bụng cô ấy lại sôi ùng ục.
Thanh Thanh nhìn theo, mỉm cười hỏi: “Em không ăn thử à, Phương Phương?”
Dù không thích Phương Phương, Thanh Thanh cũng không muốn gây thêm mâu thuẫn. Nếu có thể hòa hợp, cô vẫn muốn thử. Nhưng nếu không được, cô cũng chẳng ép.
Phương Phương hơi do dự, nhưng lòng tự tôn khiến cô ấy ương bướng: “Tôi không ăn mấy thứ này đâu. Đồ ăn quốc doanh mới ngon.”
Nói rồi, cô ấy đeo cặp, bỏ đi một mạch. Thanh Thanh nhìn theo, thầm thở dài: “Cô em chồng này đúng là khó chiều.”
Trong bữa ăn, Thanh Thanh chủ động đề nghị: “Ba mẹ, con nghĩ ba mẹ đi làm đã mệt rồi, ba đứa nhỏ để tụi nó ở với con, con sẽ chăm sóc và dạy tụi nhỏ học. Dù gì con cũng rảnh rỗi.”
Mẹ Hách ngạc nhiên, hỏi: “Con biết chữ à?”
Thanh Thanh gật đầu: “Dạ, con biết. Trước đây con học hết cấp hai ở quê.”
Nghe vậy, mẹ Hách thoáng nhẹ nhõm. Nuôi bốn đứa con đã rút hết sức lực của bà, giờ thêm ba đứa cháu nữa đúng là quá sức. Có người giúp đỡ, bà cũng không còn nhiều lý do để bực bội với cô con dâu này. Thanh Thanh có vẻ biết điều và cũng đảm đang hơn bà nghĩ.
Ba Hách vẫn giữ thái độ điềm đạm, không can thiệp nhiều vào chuyện nhà cửa. Ông chỉ quan tâm đến những chuyện lớn: “Trường Khanh, ngày mai con về đơn vị à?”
Trường Khanh gật đầu. Được nghỉ vài ngày là điều hiếm hoi với anh, anh vẫn còn nhiều nhiệm vụ chờ ở đơn vị. Anh còn trẻ mà đã làm đến chức đại đội trưởng, chỉ cần lập thêm vài chiến công nữa, việc thăng cấp chỉ là vấn đề thời gian.
Tuy nhiên, sau khi liếc nhìn Thanh Thanh một cái, anh đổi ý: “Con ở thêm ba ngày nữa. Lâu rồi con chưa qua thăm ông bà.”
Ba Hách gật đầu, không phản đối.
Sau bữa ăn, ba Hách và mẹ Hách đều rời đi làm việc, để lại Thanh Thanh, Trường Khanh và ba đứa trẻ ở nhà. Nhìn hai người lớn rời khỏi, Thanh Thanh lại đưa mỗi đứa nhỏ thêm một miếng bánh hành.
Cô nhận ra ba đứa trẻ này không phải không đói, mà là không dám ăn. Mọi hành động của chúng đều rụt rè, sợ sệt khiến người khác không khỏi thương cảm.
“Chúng con ăn no rồi ạ...” Cô cả vừa ăn vừa nấc lên vì quá no. Thanh Thanh lúc này mới thôi ép chúng ăn thêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.