Trọng Sinh 70: Tháo Hán Mạnh Mẽ Ôm Trọn Tiểu Kiều Thê
Chương 9:
Thư Môi
22/10/2024
Cô thở dài, quay lại với món ăn vừa hoàn thành. Trên bàn đã có vài chiếc bánh hành chiên vàng ruộm, nồi cháo kê thơm lừng do mẹ Hách nấu, cùng món dưa chuột trộn và khoai tây xào. Những món này tuy đơn giản, nhưng vào thời điểm ấy, có bữa ăn thế này đã được xem là khá đủ đầy.
Thanh Thanh tươi cười khi nhìn thành quả. Dù gì thì cô cũng chẳng muốn cái miệng của mình chịu thiệt thòi.
“Cơm xong rồi đây!” Cô vui vẻ thông báo, mang đĩa bánh hành ra bàn.
Nhà họ Hách đông người, nên cô làm khá nhiều thức ăn. Cô đặc biệt để ý ba đứa nhỏ đang tuổi ăn tuổi lớn, nhưng trông đứa nào cũng gầy yếu, mặt mày xanh xao, khiến cô không khỏi xót xa.
Sao mẹ Hách trông tử tế vậy mà để tụi nhỏ thiếu thốn thế này nhỉ?
Trường Khanh thấy cô bưng đồ ăn ra, liền đứng dậy phụ cô mang thức ăn từ bếp ra bàn. Ba đứa trẻ cũng định chạy tới giúp, nhưng mẹ Hách ngăn lại: “Để đó cho người lớn làm. Mấy đứa nhỏ mà làm vỡ thì khổ.”
Chẳng mấy chốc, mâm cơm đã được dọn lên bàn. Lúc này, ba Hách cũng bước ra. Nhìn đĩa bánh hành thơm phức, ông thoáng nhìn Thanh Thanh, hỏi: “Con làm đấy à?”
Thanh Thanh lễ phép gật đầu: “Dạ, mời ba nếm thử xem sao.”
Cả nhà bắt đầu cầm đũa. Ba Hách và mẹ Hách ăn thử miếng bánh đầu tiên, ánh mắt lập tức lóe lên chút ngạc nhiên. Không ngờ cô con dâu này lại có tay nghề tốt đến vậy, bánh chiên chẳng thua gì món ăn ở nhà hàng quốc doanh.
Trường Khanh không nói gì, nhưng tốc độ ăn nhanh hơn hẳn, rõ ràng là anh cũng hài lòng với tay nghề của Thanh Thanh.
Ba đứa nhỏ ngoan ngoãn ăn cháo kê, nhưng ánh mắt vẫn lén nhìn sang đĩa bánh hành đầy thèm thuồng.
Thấy vậy, Thanh Thanh nhíu mày, gắp cho mỗi đứa một miếng bánh: “Cháo thôi chưa đủ no đâu. Ăn bánh nữa đi, mấy đứa đang tuổi lớn, phải ăn nhiều vào.”
Ba đứa nhỏ lúng túng nhìn nhau, rồi cúi đầu rụt rè: “Chúng con không đói ạ… Ăn cháo là đủ rồi...” Cô cả lên tiếng, giọng nhỏ nhẹ.
Trường Khanh nhíu mày. Giờ ăn mà bảo không đói, làm sao có chuyện đó? Nhưng anh chưa kịp nói gì, Thanh Thanh đã nghiêm giọng: “Không đói cũng phải ăn! Nhìn xem mấy đứa gầy như thế nào rồi đi.”
Giọng nói dứt khoát của cô khiến ba đứa nhỏ sợ hãi, vội vàng cầm đũa ăn bánh.
Trường Khanh khẽ liếc nhìn cô, trong lòng dâng lên cảm giác lạ lẫm. Mẹ Hách cũng kinh ngạc. Bà không ngờ Thanh Thanh lại có thể khiến bọn trẻ ăn ngon lành như vậy. Bấy lâu nay, bà luôn bận rộn với công việc, chẳng để ý rằng tụi nhỏ ngày càng gầy yếu.
Thanh Thanh tươi cười khi nhìn thành quả. Dù gì thì cô cũng chẳng muốn cái miệng của mình chịu thiệt thòi.
“Cơm xong rồi đây!” Cô vui vẻ thông báo, mang đĩa bánh hành ra bàn.
Nhà họ Hách đông người, nên cô làm khá nhiều thức ăn. Cô đặc biệt để ý ba đứa nhỏ đang tuổi ăn tuổi lớn, nhưng trông đứa nào cũng gầy yếu, mặt mày xanh xao, khiến cô không khỏi xót xa.
Sao mẹ Hách trông tử tế vậy mà để tụi nhỏ thiếu thốn thế này nhỉ?
Trường Khanh thấy cô bưng đồ ăn ra, liền đứng dậy phụ cô mang thức ăn từ bếp ra bàn. Ba đứa trẻ cũng định chạy tới giúp, nhưng mẹ Hách ngăn lại: “Để đó cho người lớn làm. Mấy đứa nhỏ mà làm vỡ thì khổ.”
Chẳng mấy chốc, mâm cơm đã được dọn lên bàn. Lúc này, ba Hách cũng bước ra. Nhìn đĩa bánh hành thơm phức, ông thoáng nhìn Thanh Thanh, hỏi: “Con làm đấy à?”
Thanh Thanh lễ phép gật đầu: “Dạ, mời ba nếm thử xem sao.”
Cả nhà bắt đầu cầm đũa. Ba Hách và mẹ Hách ăn thử miếng bánh đầu tiên, ánh mắt lập tức lóe lên chút ngạc nhiên. Không ngờ cô con dâu này lại có tay nghề tốt đến vậy, bánh chiên chẳng thua gì món ăn ở nhà hàng quốc doanh.
Trường Khanh không nói gì, nhưng tốc độ ăn nhanh hơn hẳn, rõ ràng là anh cũng hài lòng với tay nghề của Thanh Thanh.
Ba đứa nhỏ ngoan ngoãn ăn cháo kê, nhưng ánh mắt vẫn lén nhìn sang đĩa bánh hành đầy thèm thuồng.
Thấy vậy, Thanh Thanh nhíu mày, gắp cho mỗi đứa một miếng bánh: “Cháo thôi chưa đủ no đâu. Ăn bánh nữa đi, mấy đứa đang tuổi lớn, phải ăn nhiều vào.”
Ba đứa nhỏ lúng túng nhìn nhau, rồi cúi đầu rụt rè: “Chúng con không đói ạ… Ăn cháo là đủ rồi...” Cô cả lên tiếng, giọng nhỏ nhẹ.
Trường Khanh nhíu mày. Giờ ăn mà bảo không đói, làm sao có chuyện đó? Nhưng anh chưa kịp nói gì, Thanh Thanh đã nghiêm giọng: “Không đói cũng phải ăn! Nhìn xem mấy đứa gầy như thế nào rồi đi.”
Giọng nói dứt khoát của cô khiến ba đứa nhỏ sợ hãi, vội vàng cầm đũa ăn bánh.
Trường Khanh khẽ liếc nhìn cô, trong lòng dâng lên cảm giác lạ lẫm. Mẹ Hách cũng kinh ngạc. Bà không ngờ Thanh Thanh lại có thể khiến bọn trẻ ăn ngon lành như vậy. Bấy lâu nay, bà luôn bận rộn với công việc, chẳng để ý rằng tụi nhỏ ngày càng gầy yếu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.