Trọng Sinh 70, Tiểu Kiều Thê Mềm Mại Mang Không Gian Vật Tư
Chương 25: A
Vượng Vượng Tuyết Bính Siêu Hảo Cật
12/10/2024
"Khụ khụ khụ."
Trì Tuệ lại tự dọa mình bằng những suy nghĩ lung tung.
“Cẩn thận.”
Quý Nguyên Sơ nhanh chóng đưa bát cháo lên miệng cô. Trì Tuệ uống liền mấy ngụm cháo ấm mới ngừng ho được.
Mặt cô đỏ bừng, không dám nhìn thẳng vào Quý Nguyên Sơ, giọng nhỏ nhẹ:
“Em ổn rồi, cảm ơn anh.”
“Ừ.”
Quý Nguyên Sơ đặt bát xuống: “Bánh có khô quá không? Nếu vậy thì đừng ăn bánh nữa, trong nồi vẫn còn cháo đấy.”
“Không, không phải đâu. Em chỉ vô tình bị sặc thôi.”
Trì Tuệ nói, vô tình liếc nhìn quầng thâm dưới mắt anh, khiến mí mắt cô giật giật. Cô nhanh chóng dời mắt đi. Không được nhìn nữa, không được nghĩ nữa.
Bên cạnh, Quý Nguyên Sơ thấy động tác của cô thì mặt bỗng tối sầm lại.
Ở thôn Đại Hà, chẳng ai có khái niệm nghỉ phép khi cưới xin. Nhiều gia đình thiếu nhân lực, thậm chí phụ nữ mới sinh còn phải đi làm đồng ngay ngày hôm sau.
Ăn sáng xong, bố Quý ở nhà đan giỏ, Trì Tuệ xách giỏ tre và lưỡi hái, theo Quý Nguyên Sơ ra đồng làm việc.
Bây giờ đang vào mùa thu hoạch lạc (đậu phộng), mọi người đều phải cố gắng thu hoạch xong trước khi trời trở lạnh. Cả nam lẫn nữ, già trẻ đều ra đồng thu hoạch.
Quý Nguyên Sơ có đôi tay to, làm việc rất nhanh. Anh cầm một bó lạc đã phơi khô, dùng lực quật mạnh xuống đất. Những hạt lạc trên đó rơi xuống gần hết, anh liền tiếp tục quật bó lạc thứ hai.
Ở bên kia, Trì Tuệ và những phụ nữ trong làng nhặt những hạt lạc còn sót lại. Cô lần đầu làm công việc này, động tác chậm hơn mọi người nhiều.
Hầu hết mọi người chẳng ngại bẩn, cứ cầm cả bó lạc, rồi dùng tay giật mạnh vài cái là lạc rơi hết. Ngay cả khi nhặt phải sâu bọ, họ cũng không thay đổi sắc mặt, chỉ tiện tay quăng chúng xuống đất rồi giẫm nát.
Chẳng mấy chốc, tay họ đầy bùn đất, cả kẽ móng tay cũng lấm lem.
Trì Tuệ thì nhìn thấy sâu là nổi da gà, cô nhặt từng hạt lạc một. Đến khi giỏ của những người khác đã đầy, thì giỏ của cô mới chỉ được một nửa.
“Vợ Quý Nguyên Sơ ơi, chồng cô làm việc nhanh thế mà sao cô chậm chạp quá vậy?”
“Cô chưa làm xong thì mọi người biết bao giờ mới được ăn trưa đây?”
Người nói là Hà Quyên, ngay từ lúc Trì Tuệ bắt đầu làm việc, cô ta đã không vừa mắt. Trưa sắp đến, mọi người đều đã làm xong, chỉ còn mỗi chỗ của Trì Tuệ còn quá nhiều việc.
Bình thường, nếu một ai đó làm chậm, những người có mối quan hệ tốt sẽ giúp người đó, rồi cùng nhau nghỉ ngơi. Nhưng công việc của Trì Tuệ còn quá nhiều, giúp cô xong thì điểm công sẽ tính thế nào?
Trì Tuệ nặn ra một nụ cười: “Xin lỗi, mọi người cứ ăn trước đi, không cần chờ tôi.”
Đúng lúc này, Trì Bảo Châu mang cơm trưa đến cho mẹ – bà Vương và hai anh em Trì Đại Bảo, Trì Nhị Bảo. Thấy Trì Tuệ đang mặc bộ quần áo lấm lem, cúi người nhặt lạc, cô ta cười thầm.
Kiếp trước, vào thời điểm này, Trì Tuệ đã lấy Chu Khải. Nhà họ Chu không thiếu phụ nữ làm việc để tích điểm công, nên cô chỉ cần ở nhà nấu cơm. Trong khi đó, lần nào đi làm đồng, Trì Bảo Châu cũng mệt mỏi đến mức đau nhức cả người, còn Trì Tuệ thì lúc nào cũng sạch sẽ, gọn gàng.
Hừ.
Trì Bảo Châu cảm thấy vô cùng hả dạ. Cô ta đi đến bên cạnh bà Vương, ngọt ngào nói:
“Chị ba vẫn làm chưa xong ạ? Sao mà chậm vậy, mọi người đang chờ ăn trưa kìa.”
Trì Tuệ chỉ liếc Trì Bảo Châu một cái, rồi lạnh nhạt đáp:
“Không sao, mọi người cứ ăn trước đi, tôi sắp xong rồi.”
“Người nông thôn gì mà còn không nhanh bằng chúng tôi – đám thanh niên trí thức từ thành phố xuống.”
Trì Tuệ lại tự dọa mình bằng những suy nghĩ lung tung.
“Cẩn thận.”
Quý Nguyên Sơ nhanh chóng đưa bát cháo lên miệng cô. Trì Tuệ uống liền mấy ngụm cháo ấm mới ngừng ho được.
Mặt cô đỏ bừng, không dám nhìn thẳng vào Quý Nguyên Sơ, giọng nhỏ nhẹ:
“Em ổn rồi, cảm ơn anh.”
“Ừ.”
Quý Nguyên Sơ đặt bát xuống: “Bánh có khô quá không? Nếu vậy thì đừng ăn bánh nữa, trong nồi vẫn còn cháo đấy.”
“Không, không phải đâu. Em chỉ vô tình bị sặc thôi.”
Trì Tuệ nói, vô tình liếc nhìn quầng thâm dưới mắt anh, khiến mí mắt cô giật giật. Cô nhanh chóng dời mắt đi. Không được nhìn nữa, không được nghĩ nữa.
Bên cạnh, Quý Nguyên Sơ thấy động tác của cô thì mặt bỗng tối sầm lại.
Ở thôn Đại Hà, chẳng ai có khái niệm nghỉ phép khi cưới xin. Nhiều gia đình thiếu nhân lực, thậm chí phụ nữ mới sinh còn phải đi làm đồng ngay ngày hôm sau.
Ăn sáng xong, bố Quý ở nhà đan giỏ, Trì Tuệ xách giỏ tre và lưỡi hái, theo Quý Nguyên Sơ ra đồng làm việc.
Bây giờ đang vào mùa thu hoạch lạc (đậu phộng), mọi người đều phải cố gắng thu hoạch xong trước khi trời trở lạnh. Cả nam lẫn nữ, già trẻ đều ra đồng thu hoạch.
Quý Nguyên Sơ có đôi tay to, làm việc rất nhanh. Anh cầm một bó lạc đã phơi khô, dùng lực quật mạnh xuống đất. Những hạt lạc trên đó rơi xuống gần hết, anh liền tiếp tục quật bó lạc thứ hai.
Ở bên kia, Trì Tuệ và những phụ nữ trong làng nhặt những hạt lạc còn sót lại. Cô lần đầu làm công việc này, động tác chậm hơn mọi người nhiều.
Hầu hết mọi người chẳng ngại bẩn, cứ cầm cả bó lạc, rồi dùng tay giật mạnh vài cái là lạc rơi hết. Ngay cả khi nhặt phải sâu bọ, họ cũng không thay đổi sắc mặt, chỉ tiện tay quăng chúng xuống đất rồi giẫm nát.
Chẳng mấy chốc, tay họ đầy bùn đất, cả kẽ móng tay cũng lấm lem.
Trì Tuệ thì nhìn thấy sâu là nổi da gà, cô nhặt từng hạt lạc một. Đến khi giỏ của những người khác đã đầy, thì giỏ của cô mới chỉ được một nửa.
“Vợ Quý Nguyên Sơ ơi, chồng cô làm việc nhanh thế mà sao cô chậm chạp quá vậy?”
“Cô chưa làm xong thì mọi người biết bao giờ mới được ăn trưa đây?”
Người nói là Hà Quyên, ngay từ lúc Trì Tuệ bắt đầu làm việc, cô ta đã không vừa mắt. Trưa sắp đến, mọi người đều đã làm xong, chỉ còn mỗi chỗ của Trì Tuệ còn quá nhiều việc.
Bình thường, nếu một ai đó làm chậm, những người có mối quan hệ tốt sẽ giúp người đó, rồi cùng nhau nghỉ ngơi. Nhưng công việc của Trì Tuệ còn quá nhiều, giúp cô xong thì điểm công sẽ tính thế nào?
Trì Tuệ nặn ra một nụ cười: “Xin lỗi, mọi người cứ ăn trước đi, không cần chờ tôi.”
Đúng lúc này, Trì Bảo Châu mang cơm trưa đến cho mẹ – bà Vương và hai anh em Trì Đại Bảo, Trì Nhị Bảo. Thấy Trì Tuệ đang mặc bộ quần áo lấm lem, cúi người nhặt lạc, cô ta cười thầm.
Kiếp trước, vào thời điểm này, Trì Tuệ đã lấy Chu Khải. Nhà họ Chu không thiếu phụ nữ làm việc để tích điểm công, nên cô chỉ cần ở nhà nấu cơm. Trong khi đó, lần nào đi làm đồng, Trì Bảo Châu cũng mệt mỏi đến mức đau nhức cả người, còn Trì Tuệ thì lúc nào cũng sạch sẽ, gọn gàng.
Hừ.
Trì Bảo Châu cảm thấy vô cùng hả dạ. Cô ta đi đến bên cạnh bà Vương, ngọt ngào nói:
“Chị ba vẫn làm chưa xong ạ? Sao mà chậm vậy, mọi người đang chờ ăn trưa kìa.”
Trì Tuệ chỉ liếc Trì Bảo Châu một cái, rồi lạnh nhạt đáp:
“Không sao, mọi người cứ ăn trước đi, tôi sắp xong rồi.”
“Người nông thôn gì mà còn không nhanh bằng chúng tôi – đám thanh niên trí thức từ thành phố xuống.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.