Trọng Sinh 70, Tiểu Kiều Thê Mềm Mại Mang Không Gian Vật Tư
Chương 26: A
Vượng Vượng Tuyết Bính Siêu Hảo Cật
12/10/2024
“Nhìn da dẻ mịn màng, chắc ở nhà chẳng phải làm việc gì nặng nhọc đâu nhỉ, nhà ông Trì đúng là cưng chiều con gái thật.”
“Hừ, nhà chỉ có hai cô con gái, không cưng chiều thì cưng ai.”
Ngay lúc mọi người đang trò chuyện sôi nổi, một giọng nam trầm thấp bất chợt vang lên: “Tuệ Tuệ.”
Quý Nguyên Sơ bước đến trước mặt Trì Tuệ, cúi xuống nói: “Em về lấy cơm trưa đi, chỗ này để anh làm cho.”
Trong lúc bị mọi người trách móc, trong lòng Trì Tuệ chỉ có cảm giác áy náy. Cô biết mình làm chậm, đã kéo lùi công việc của cả nhóm. Nhưng khi nhìn thấy Quý Nguyên Sơ, cảm giác tội lỗi trong cô lại xen lẫn với chút tủi thân.
Quý Nguyên Sơ thấy ánh mắt cô long lanh như sắp khóc, ánh mắt anh tối lại, giọng nói cũng dịu dàng hẳn:
“Về đi, sáng nay anh làm thêm mấy chiếc bánh, mang ra đây mình cùng ăn.”
“Vâng.”
Trì Tuệ nhắm chặt mắt, nuốt nước mắt vào trong, giọng nói nghẹn ngào:
“Em sẽ quay lại ngay, anh chờ em nhé.”
“Ừ, đi đi.”
Trì Tuệ đứng dậy, liếc nhìn Quý Nguyên Sơ đang ngồi xổm, giúp cô nhặt lạc, rồi mím môi, vội vã chạy về nhà.
“Sao thế, Tuệ Tuệ?”
Trì Tuệ chạy được nửa đường thì gặp bố của Quý Nguyên Sơ đang cầm giỏ đồ ăn. Thấy cô quay lại, ông ngạc nhiên hỏi:
“Sao con về rồi? Có chuyện gì xảy ra à?”
Trì Tuệ mỉm cười, lắc đầu: “Bố ơi, con về lấy cơm trưa.”
“Không phải bố đã nói là bố sẽ mang cơm cho hai đứa sao? Có phải hôm nay bố ra trễ, hai đứa đói rồi phải không?”
Hả? Bố có nói sẽ mang cơm trưa sao? Trì Tuệ không nhớ điều đó, nhưng cũng không nghĩ nhiều, cô mỉm cười đáp: “Đúng là hơi đói ạ, để con mang cơm qua cho.”
“Được rồi, cẩn thận nhé.”
Bố của Quý Nguyên Sơ đưa giỏ đồ cho cô rồi quay người về nhà.
Trên đường trở lại, mắt Trì Tuệ hơi cay cay. Bề ngoài ông Quý có vẻ là một người nông dân thô kệch, nhưng sự tinh tế và chu đáo của ông còn hơn cả nhiều người đàn ông khác. Cô tự nhủ mình phải cố gắng hơn nữa, đối xử tốt hơn với ông và gia đình này.
Trì Tuệ nhanh chóng bước đi. Khi cô đến nơi, Quý Nguyên Sơ đã làm xong phần việc của cô rồi. Thấy cô đến, anh vỗ tay phủi bụi: “Đi thôi, tìm chỗ ngồi nghỉ ăn cơm.”
“Vâng.”
Họ tìm một gốc cây lớn, tựa vào để ngồi xuống ăn cơm, giống như mọi người khác.
Bữa trưa cũng giống bữa sáng, vẫn là bánh bột mì với dưa muối. Sau một buổi sáng làm việc mệt nhọc, Trì Tuệ đói bụng nên dù bình thường không thích loại bánh này, cô cũng ăn hết một cái rưỡi với dưa muối.
“Em ăn thế đã no rồi sao?”
“Vâng, no lắm rồi ạ.” Trì Tuệ xoa bụng, đôi mắt cong lên cười: “Em no rồi.”
Quý Nguyên Sơ nhìn đôi cổ tay mảnh mai của cô, cau mày: “Ăn thêm chút nữa đi, chiều còn phải làm việc tiếp.”
“Em thật sự no rồi, ăn thêm chắc bụng em sẽ nổ mất.”
Thấy anh không tin, Trì Tuệ liền kéo tay trái anh, đặt lên bụng mình: “Anh xem, bụng em căng lắm rồi, đúng không?”
Quý Nguyên Sơ: “...”
Bụng cô gái đúng như anh nghĩ, không có nhiều thịt nhưng lại mềm mại. Hơi thở của Quý Nguyên Sơ trở nên nặng nề hơn khi anh nhớ lại chuyện tối hôm trước.
“Ừm, bánh khô quá, tối về ăn cháo nhé.” Anh rút tay lại, nói cứng nhắc.
“Được ạ.”
Trì Tuệ vừa đồng ý, vừa nghĩ đến việc nhà đã hết dầu ăn, nhưng trong không gian của cô vẫn còn mấy bình dầu. Quý Nguyên Sơ làm việc vất vả, ăn bánh khô như vậy mãi thì không ổn.
“Anh Quý, sau này để em nấu cơm nhé.”
Quý Nguyên Sơ nhìn đôi bàn tay trắng nõn của cô, lắc đầu nói: “Không cần đâu, mọi việc trong nhà anh vẫn lo được.”
“Hừ, nhà chỉ có hai cô con gái, không cưng chiều thì cưng ai.”
Ngay lúc mọi người đang trò chuyện sôi nổi, một giọng nam trầm thấp bất chợt vang lên: “Tuệ Tuệ.”
Quý Nguyên Sơ bước đến trước mặt Trì Tuệ, cúi xuống nói: “Em về lấy cơm trưa đi, chỗ này để anh làm cho.”
Trong lúc bị mọi người trách móc, trong lòng Trì Tuệ chỉ có cảm giác áy náy. Cô biết mình làm chậm, đã kéo lùi công việc của cả nhóm. Nhưng khi nhìn thấy Quý Nguyên Sơ, cảm giác tội lỗi trong cô lại xen lẫn với chút tủi thân.
Quý Nguyên Sơ thấy ánh mắt cô long lanh như sắp khóc, ánh mắt anh tối lại, giọng nói cũng dịu dàng hẳn:
“Về đi, sáng nay anh làm thêm mấy chiếc bánh, mang ra đây mình cùng ăn.”
“Vâng.”
Trì Tuệ nhắm chặt mắt, nuốt nước mắt vào trong, giọng nói nghẹn ngào:
“Em sẽ quay lại ngay, anh chờ em nhé.”
“Ừ, đi đi.”
Trì Tuệ đứng dậy, liếc nhìn Quý Nguyên Sơ đang ngồi xổm, giúp cô nhặt lạc, rồi mím môi, vội vã chạy về nhà.
“Sao thế, Tuệ Tuệ?”
Trì Tuệ chạy được nửa đường thì gặp bố của Quý Nguyên Sơ đang cầm giỏ đồ ăn. Thấy cô quay lại, ông ngạc nhiên hỏi:
“Sao con về rồi? Có chuyện gì xảy ra à?”
Trì Tuệ mỉm cười, lắc đầu: “Bố ơi, con về lấy cơm trưa.”
“Không phải bố đã nói là bố sẽ mang cơm cho hai đứa sao? Có phải hôm nay bố ra trễ, hai đứa đói rồi phải không?”
Hả? Bố có nói sẽ mang cơm trưa sao? Trì Tuệ không nhớ điều đó, nhưng cũng không nghĩ nhiều, cô mỉm cười đáp: “Đúng là hơi đói ạ, để con mang cơm qua cho.”
“Được rồi, cẩn thận nhé.”
Bố của Quý Nguyên Sơ đưa giỏ đồ cho cô rồi quay người về nhà.
Trên đường trở lại, mắt Trì Tuệ hơi cay cay. Bề ngoài ông Quý có vẻ là một người nông dân thô kệch, nhưng sự tinh tế và chu đáo của ông còn hơn cả nhiều người đàn ông khác. Cô tự nhủ mình phải cố gắng hơn nữa, đối xử tốt hơn với ông và gia đình này.
Trì Tuệ nhanh chóng bước đi. Khi cô đến nơi, Quý Nguyên Sơ đã làm xong phần việc của cô rồi. Thấy cô đến, anh vỗ tay phủi bụi: “Đi thôi, tìm chỗ ngồi nghỉ ăn cơm.”
“Vâng.”
Họ tìm một gốc cây lớn, tựa vào để ngồi xuống ăn cơm, giống như mọi người khác.
Bữa trưa cũng giống bữa sáng, vẫn là bánh bột mì với dưa muối. Sau một buổi sáng làm việc mệt nhọc, Trì Tuệ đói bụng nên dù bình thường không thích loại bánh này, cô cũng ăn hết một cái rưỡi với dưa muối.
“Em ăn thế đã no rồi sao?”
“Vâng, no lắm rồi ạ.” Trì Tuệ xoa bụng, đôi mắt cong lên cười: “Em no rồi.”
Quý Nguyên Sơ nhìn đôi cổ tay mảnh mai của cô, cau mày: “Ăn thêm chút nữa đi, chiều còn phải làm việc tiếp.”
“Em thật sự no rồi, ăn thêm chắc bụng em sẽ nổ mất.”
Thấy anh không tin, Trì Tuệ liền kéo tay trái anh, đặt lên bụng mình: “Anh xem, bụng em căng lắm rồi, đúng không?”
Quý Nguyên Sơ: “...”
Bụng cô gái đúng như anh nghĩ, không có nhiều thịt nhưng lại mềm mại. Hơi thở của Quý Nguyên Sơ trở nên nặng nề hơn khi anh nhớ lại chuyện tối hôm trước.
“Ừm, bánh khô quá, tối về ăn cháo nhé.” Anh rút tay lại, nói cứng nhắc.
“Được ạ.”
Trì Tuệ vừa đồng ý, vừa nghĩ đến việc nhà đã hết dầu ăn, nhưng trong không gian của cô vẫn còn mấy bình dầu. Quý Nguyên Sơ làm việc vất vả, ăn bánh khô như vậy mãi thì không ổn.
“Anh Quý, sau này để em nấu cơm nhé.”
Quý Nguyên Sơ nhìn đôi bàn tay trắng nõn của cô, lắc đầu nói: “Không cần đâu, mọi việc trong nhà anh vẫn lo được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.