Trọng Sinh 70, Tiểu Kiều Thê Mềm Mại Mang Không Gian Vật Tư
Chương 47: A
Vượng Vượng Tuyết Bính Siêu Hảo Cật
12/10/2024
Khi thấy Quý Nguyên Sơ ôm chặt Trì Tuệ, Bạch Tuyết bực tức đến mức móng tay bấm vào lòng bàn tay: "Trùng hợp quá, anh Quý, Trì Tuệ, hai người cũng lên thành phố à?"
Giờ đây Trì Tuệ rất ghét cô thanh niên trí thức tên Bạch Tuyết này, nên vờ như không nghe thấy.
"Ừ."
Mọi người đều ngáp ngắn ngáp dài, không ai nói chuyện nhiều, chỉ đứng đợi xe trong khi mắt lim dim buồn ngủ.
Xe đến rất nhanh.
Quý Nguyên Sơ dẫn Trì Tuệ lên trước, mua vé rồi tìm chỗ ngồi. Ngồi xuống, anh nắm lấy tay Trì Tuệ, khẽ hỏi: "Em có lạnh không?"
Trì Tuệ lắc đầu, nhắm mắt tựa vào cánh tay anh, ngáp một cái: "Không lạnh, nhưng em buồn ngủ quá."
"Ngủ đi, khi nào đến anh gọi em."
Lưu Giai Giai ngồi phía sau với Bạch Tuyết, nhìn thấy ánh mắt đầy tức tối của Bạch Tuyết cứ nhìn chằm chằm vào Quý Nguyên Sơ và Trì Tuệ, liền đảo mắt.
“Cô có nhìn rớt cả mắt ra thì người ta cũng chẳng bao giờ để ý cô đâu.”
Bạch Tuyết thu lại ánh mắt, hằn học nói: "Anh ta không để ý tôi thì để ý cô chắc?"
Lưu Giai Giai bật cười: “Sao tôi phải để ý làm gì? Cô tưởng ai cũng giống cô à, suốt ngày dán mắt vào chồng người khác. Thôi ngậm miệng lại đi.”
Bạch Tuyết nghiến răng, trong lòng không cam tâm chút nào.
Khi xe buýt đến bến, Quý Nguyên Sơ đỡ Trì Tuệ xuống xe, chỉnh lại áo cho cô: "Em muốn ăn gì?"
"Em muốn ăn bánh canh nhỏ."
Nghĩ đến món bánh canh thơm lừng, Trì Tuệ nuốt nước miếng. Quý Nguyên Sơ bật cười, gật đầu: "Được, chúng ta đi ăn bánh canh nhỏ."
Họ lại ghé vào nhà hàng quốc doanh lần trước. Quý Nguyên Sơ gọi một bát bánh canh, một bát sủi cảo, và một chiếc bánh bao thịt. Nhóm của Bạch Tuyết vừa đi theo sau trông thấy hai người họ gọi nhiều đồ ăn như vậy thì ngạc nhiên.
Đây là dân quê ư? Lần trước khi Chu Lai Đệ đi theo, ngay cả một cái bánh bao cũng không dám gọi! Còn chính họ, Bạch Tuyết và những người khác, cũng chỉ gọi mì chay. Chỉ có Tần Phàm là gọi được một bát mì bò vì nhà anh ta khá giả hơn.
Bạch Tuyết định nói gì đó: “Anh Quý, hai người gọi nhiều vậy là định...”
Lời còn chưa dứt thì Quý Nguyên Sơ đã bẻ đôi chiếc bánh bao, đưa nửa cho Trì Tuệ: "Còn nóng, tranh thủ ăn đi."
Nói xong, anh nhìn cô chăm chú. Trì Tuệ thường ăn rất chậm. Trời nóng còn đỡ, nhưng giờ trời lạnh, nếu cô không ăn nhanh, đồ ăn sẽ nguội hết.
Bạch Tuyết: "..."
“Ừm, được.” Trì Tuệ nhận lấy chiếc bánh bao, cắn một miếng nhỏ, khẽ cười giấu đi niềm vui trong lòng. Anh Quý của cô thật chu đáo, cô rất thích điều đó!
Ở bên kia, Lưu Giai Giai và Tần Phàm cũng gọi cho mình món ăn. Cả hai đều gọi một bát mì bò và một chiếc bánh bao thịt vì điều kiện gia đình khá hơn. Hà Dương Vĩ cắn răng, cũng gọi một bát mì bò rồi cười hì hì với Tần Phàm: "Lão Tần, cho tôi xin nửa cái bánh bao nhé."
Tần Phàm hờ hững nhìn anh ta, gật đầu: "Ừ."
"Haha, anh bạn tốt quá!"
Bạch Tuyết thì gọi một bát mì chay.
Bát bánh canh của Trì Tuệ nóng hổi, nước dùng được hầm từ xương sườn, thêm gia vị như muối, tôm khô, rong biển, hành lá, cuối cùng cho thêm hai giọt dầu mè thơm lừng. Trì Tuệ không kìm được, húp một ngụm nước dùng, cảm thấy quá ngon.
"Em có muốn ăn sủi cảo không?" Quý Nguyên Sơ hỏi.
Trì Tuệ gật đầu: "Muốn."
Quý Nguyên Sơ gắp hai cái sủi cảo cho cô. Sủi cảo có nhân cải thảo và thịt lợn, vỏ bánh trắng phau, mùi thơm ngào ngạt. Vừa ăn xong nửa cái bánh bao và hai cái sủi cảo, Trì Tuệ đã thấy no. Cô nhìn bát bánh canh trước mặt mình mà khó xử.
Giờ đây Trì Tuệ rất ghét cô thanh niên trí thức tên Bạch Tuyết này, nên vờ như không nghe thấy.
"Ừ."
Mọi người đều ngáp ngắn ngáp dài, không ai nói chuyện nhiều, chỉ đứng đợi xe trong khi mắt lim dim buồn ngủ.
Xe đến rất nhanh.
Quý Nguyên Sơ dẫn Trì Tuệ lên trước, mua vé rồi tìm chỗ ngồi. Ngồi xuống, anh nắm lấy tay Trì Tuệ, khẽ hỏi: "Em có lạnh không?"
Trì Tuệ lắc đầu, nhắm mắt tựa vào cánh tay anh, ngáp một cái: "Không lạnh, nhưng em buồn ngủ quá."
"Ngủ đi, khi nào đến anh gọi em."
Lưu Giai Giai ngồi phía sau với Bạch Tuyết, nhìn thấy ánh mắt đầy tức tối của Bạch Tuyết cứ nhìn chằm chằm vào Quý Nguyên Sơ và Trì Tuệ, liền đảo mắt.
“Cô có nhìn rớt cả mắt ra thì người ta cũng chẳng bao giờ để ý cô đâu.”
Bạch Tuyết thu lại ánh mắt, hằn học nói: "Anh ta không để ý tôi thì để ý cô chắc?"
Lưu Giai Giai bật cười: “Sao tôi phải để ý làm gì? Cô tưởng ai cũng giống cô à, suốt ngày dán mắt vào chồng người khác. Thôi ngậm miệng lại đi.”
Bạch Tuyết nghiến răng, trong lòng không cam tâm chút nào.
Khi xe buýt đến bến, Quý Nguyên Sơ đỡ Trì Tuệ xuống xe, chỉnh lại áo cho cô: "Em muốn ăn gì?"
"Em muốn ăn bánh canh nhỏ."
Nghĩ đến món bánh canh thơm lừng, Trì Tuệ nuốt nước miếng. Quý Nguyên Sơ bật cười, gật đầu: "Được, chúng ta đi ăn bánh canh nhỏ."
Họ lại ghé vào nhà hàng quốc doanh lần trước. Quý Nguyên Sơ gọi một bát bánh canh, một bát sủi cảo, và một chiếc bánh bao thịt. Nhóm của Bạch Tuyết vừa đi theo sau trông thấy hai người họ gọi nhiều đồ ăn như vậy thì ngạc nhiên.
Đây là dân quê ư? Lần trước khi Chu Lai Đệ đi theo, ngay cả một cái bánh bao cũng không dám gọi! Còn chính họ, Bạch Tuyết và những người khác, cũng chỉ gọi mì chay. Chỉ có Tần Phàm là gọi được một bát mì bò vì nhà anh ta khá giả hơn.
Bạch Tuyết định nói gì đó: “Anh Quý, hai người gọi nhiều vậy là định...”
Lời còn chưa dứt thì Quý Nguyên Sơ đã bẻ đôi chiếc bánh bao, đưa nửa cho Trì Tuệ: "Còn nóng, tranh thủ ăn đi."
Nói xong, anh nhìn cô chăm chú. Trì Tuệ thường ăn rất chậm. Trời nóng còn đỡ, nhưng giờ trời lạnh, nếu cô không ăn nhanh, đồ ăn sẽ nguội hết.
Bạch Tuyết: "..."
“Ừm, được.” Trì Tuệ nhận lấy chiếc bánh bao, cắn một miếng nhỏ, khẽ cười giấu đi niềm vui trong lòng. Anh Quý của cô thật chu đáo, cô rất thích điều đó!
Ở bên kia, Lưu Giai Giai và Tần Phàm cũng gọi cho mình món ăn. Cả hai đều gọi một bát mì bò và một chiếc bánh bao thịt vì điều kiện gia đình khá hơn. Hà Dương Vĩ cắn răng, cũng gọi một bát mì bò rồi cười hì hì với Tần Phàm: "Lão Tần, cho tôi xin nửa cái bánh bao nhé."
Tần Phàm hờ hững nhìn anh ta, gật đầu: "Ừ."
"Haha, anh bạn tốt quá!"
Bạch Tuyết thì gọi một bát mì chay.
Bát bánh canh của Trì Tuệ nóng hổi, nước dùng được hầm từ xương sườn, thêm gia vị như muối, tôm khô, rong biển, hành lá, cuối cùng cho thêm hai giọt dầu mè thơm lừng. Trì Tuệ không kìm được, húp một ngụm nước dùng, cảm thấy quá ngon.
"Em có muốn ăn sủi cảo không?" Quý Nguyên Sơ hỏi.
Trì Tuệ gật đầu: "Muốn."
Quý Nguyên Sơ gắp hai cái sủi cảo cho cô. Sủi cảo có nhân cải thảo và thịt lợn, vỏ bánh trắng phau, mùi thơm ngào ngạt. Vừa ăn xong nửa cái bánh bao và hai cái sủi cảo, Trì Tuệ đã thấy no. Cô nhìn bát bánh canh trước mặt mình mà khó xử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.