Trọng Sinh 70, Tiểu Kiều Thê Mềm Mại Mang Không Gian Vật Tư
Chương 48: A
Vượng Vượng Tuyết Bính Siêu Hảo Cật
12/10/2024
Quý Nguyên Sơ liếc mắt thấy vẻ mặt khó xử của cô, thấp giọng hỏi: "No rồi à?"
"Ừ." Trì Tuệ gật đầu, tay xoa xoa cái bụng tròn vo của mình: "Nếu ăn thêm, bụng em sẽ vỡ mất."
Quý Nguyên Sơ: "…Đưa đây cho anh."
Nghe anh nói xong, Trì Tuệ lập tức đẩy bát của mình sang, nói một cách đầy nghiêm túc: "Anh Quý dạo này làm việc vất vả, phải ăn nhiều để bồi bổ!"
"Ừ." Quý Nguyên Sơ nhanh chóng ăn hết chỗ bánh canh còn lại của Trì Tuệ, bụng anh vẫn phẳng lì, khiến cô kinh ngạc.
Khi hai người đi đến một nơi vắng vẻ, Trì Tuệ không nhịn được đưa tay chạm vào bụng của anh.
Bụng vẫn săn chắc!
"Trì Tuệ!" Quý Nguyên Sơ không ngờ cô lại to gan như vậy, vội vàng nắm lấy tay cô: "Em đang làm gì vậy?!"
Trì Tuệ rụt cổ lại, ngượng ngùng đáp: "Em chỉ muốn sờ bụng anh thôi mà."
Quý Nguyên Sơ: "..."
Anh từ từ thở ra, ánh mắt trở nên sâu thẳm: "Về nhà rồi sờ."
???
Trì Tuệ liếm môi, đột nhiên có dự cảm không lành.
Sau đó, Quý Nguyên Sơ dẫn Trì Tuệ đến cửa hàng bách hóa để mua cho cô một chiếc áo khoác dày. Ánh mắt Trì Tuệ dừng lại ở quầy bán len bên cạnh, cô kéo tay áo Quý Nguyên Sơ: "Anh Quý, mình mua ít len nhé."
Cô nhớ Quý Nguyên Sơ có phiếu mua len. Mặc dù Trì Tuệ không giỏi thể dục, nhưng trong các tiết học thủ công, cô luôn đứng đầu lớp! Đặc biệt là đan áo len, đến bà cô cũng khen cô đan đẹp.
Quý Nguyên Sơ nhìn cuộn len màu trắng sữa, nghĩ rằng chiếc áo len màu này sẽ rất hợp với cô: "Được."
Họ lấy áo khoác và đi đến quầy bán len. Quý Nguyên Sơ hỏi: "Len này bán bao nhiêu?"
"Len thường là 1 đồng 5 một cân, len lông cừu là 5 đồng một cân."
Đắt quá!
"Cuộn len màu trắng này là len thường hay len lông cừu?"
Người bán nhìn lướt qua: "Lông cừu đấy, 5 đồng một cân. Còn đúng 1 cân, đủ để đan một chiếc áo len cho phụ nữ."
"Không không không." Trì Tuệ vội lắc đầu: "Chúng tôi không lấy cái đó, lấy len màu xám đi."
Cô chỉ vào cuộn len màu xám thô: "Chị ơi, cho tôi 2 cân len này."
Quý Nguyên Sơ không biết gì về len, nhưng anh cảm thấy Trì Tuệ mặc áo len màu trắng sẽ đẹp hơn. Tuy nhiên, nếu cô thích màu xám thì cứ mua màu xám vậy.
Cuộn len màu xám là len thường, giá 2 cân là 3 đồng và một phiếu len. Mua xong, Trì Tuệ ôm chặt cuộn len, trong đầu nghĩ xem phải mất bao lâu để đan áo len cho Quý Nguyên Sơ. Liệu bảy ngày có đủ không nhỉ?
“Về nhà thôi.” Cô đã rất háo hức muốn về nhà để bắt đầu đan áo len rồi!
Quý Nguyên Sơ xoa đầu cô: “Còn đi một nơi nữa rồi mình về.”
Trì Tuệ đi theo anh, từ đường lớn rẽ vào một con hẻm, cuối cùng dừng trước một trạm thu mua phế liệu.
Trì Tuệ ngạc nhiên: "Anh Quý, đây là...?"
"Sách giáo khoa cấp ba có thể tìm được ở đây."
Trì Tuệ kinh ngạc đến mức phải lấy tay che miệng: “Anh Quý… sao anh biết?”
“Vào xem thử đi.”
Người làm việc ở đó là một người đàn ông tầm ba mươi tuổi. Khi nhìn thấy Quý Nguyên Sơ, anh ta chào một tiếng: "Ồ, hôm nay sao lại đến đây?"
“Tìm chút đồ.”
Hà Triều nhướn mày: "Đây là vợ cậu à? Sao lại dẫn vợ đến chỗ tôi, cậu nghĩ gì vậy?"
Anh ta cười nhìn Trì Tuệ: "Chào em."
Trì Tuệ lễ phép chào lại: "Chào anh."
"Chào em, haha, cậu nhóc này tìm được vợ ngoan quá, thật may mắn đấy. Được rồi, em dâu, em cứ xem cái gì thích thì anh tặng, coi như quà cưới."
Quý Nguyên Sơ cau mày: “Im miệng.”
“Đừng để ý đến anh ta, vào tìm sách đi.”
"Vâng, được."
Khi nghe nói Trì Tuệ muốn tìm sách giáo khoa cấp ba, Hà Triều chỉ về góc nhà: "Ở đằng kia, sách giáo khoa cấp ba đều để ở đó, hình như còn vài cuốn sách tham khảo, nhưng không biết có bị anh dùng làm giấy vệ sinh chưa.”
"Ừ." Trì Tuệ gật đầu, tay xoa xoa cái bụng tròn vo của mình: "Nếu ăn thêm, bụng em sẽ vỡ mất."
Quý Nguyên Sơ: "…Đưa đây cho anh."
Nghe anh nói xong, Trì Tuệ lập tức đẩy bát của mình sang, nói một cách đầy nghiêm túc: "Anh Quý dạo này làm việc vất vả, phải ăn nhiều để bồi bổ!"
"Ừ." Quý Nguyên Sơ nhanh chóng ăn hết chỗ bánh canh còn lại của Trì Tuệ, bụng anh vẫn phẳng lì, khiến cô kinh ngạc.
Khi hai người đi đến một nơi vắng vẻ, Trì Tuệ không nhịn được đưa tay chạm vào bụng của anh.
Bụng vẫn săn chắc!
"Trì Tuệ!" Quý Nguyên Sơ không ngờ cô lại to gan như vậy, vội vàng nắm lấy tay cô: "Em đang làm gì vậy?!"
Trì Tuệ rụt cổ lại, ngượng ngùng đáp: "Em chỉ muốn sờ bụng anh thôi mà."
Quý Nguyên Sơ: "..."
Anh từ từ thở ra, ánh mắt trở nên sâu thẳm: "Về nhà rồi sờ."
???
Trì Tuệ liếm môi, đột nhiên có dự cảm không lành.
Sau đó, Quý Nguyên Sơ dẫn Trì Tuệ đến cửa hàng bách hóa để mua cho cô một chiếc áo khoác dày. Ánh mắt Trì Tuệ dừng lại ở quầy bán len bên cạnh, cô kéo tay áo Quý Nguyên Sơ: "Anh Quý, mình mua ít len nhé."
Cô nhớ Quý Nguyên Sơ có phiếu mua len. Mặc dù Trì Tuệ không giỏi thể dục, nhưng trong các tiết học thủ công, cô luôn đứng đầu lớp! Đặc biệt là đan áo len, đến bà cô cũng khen cô đan đẹp.
Quý Nguyên Sơ nhìn cuộn len màu trắng sữa, nghĩ rằng chiếc áo len màu này sẽ rất hợp với cô: "Được."
Họ lấy áo khoác và đi đến quầy bán len. Quý Nguyên Sơ hỏi: "Len này bán bao nhiêu?"
"Len thường là 1 đồng 5 một cân, len lông cừu là 5 đồng một cân."
Đắt quá!
"Cuộn len màu trắng này là len thường hay len lông cừu?"
Người bán nhìn lướt qua: "Lông cừu đấy, 5 đồng một cân. Còn đúng 1 cân, đủ để đan một chiếc áo len cho phụ nữ."
"Không không không." Trì Tuệ vội lắc đầu: "Chúng tôi không lấy cái đó, lấy len màu xám đi."
Cô chỉ vào cuộn len màu xám thô: "Chị ơi, cho tôi 2 cân len này."
Quý Nguyên Sơ không biết gì về len, nhưng anh cảm thấy Trì Tuệ mặc áo len màu trắng sẽ đẹp hơn. Tuy nhiên, nếu cô thích màu xám thì cứ mua màu xám vậy.
Cuộn len màu xám là len thường, giá 2 cân là 3 đồng và một phiếu len. Mua xong, Trì Tuệ ôm chặt cuộn len, trong đầu nghĩ xem phải mất bao lâu để đan áo len cho Quý Nguyên Sơ. Liệu bảy ngày có đủ không nhỉ?
“Về nhà thôi.” Cô đã rất háo hức muốn về nhà để bắt đầu đan áo len rồi!
Quý Nguyên Sơ xoa đầu cô: “Còn đi một nơi nữa rồi mình về.”
Trì Tuệ đi theo anh, từ đường lớn rẽ vào một con hẻm, cuối cùng dừng trước một trạm thu mua phế liệu.
Trì Tuệ ngạc nhiên: "Anh Quý, đây là...?"
"Sách giáo khoa cấp ba có thể tìm được ở đây."
Trì Tuệ kinh ngạc đến mức phải lấy tay che miệng: “Anh Quý… sao anh biết?”
“Vào xem thử đi.”
Người làm việc ở đó là một người đàn ông tầm ba mươi tuổi. Khi nhìn thấy Quý Nguyên Sơ, anh ta chào một tiếng: "Ồ, hôm nay sao lại đến đây?"
“Tìm chút đồ.”
Hà Triều nhướn mày: "Đây là vợ cậu à? Sao lại dẫn vợ đến chỗ tôi, cậu nghĩ gì vậy?"
Anh ta cười nhìn Trì Tuệ: "Chào em."
Trì Tuệ lễ phép chào lại: "Chào anh."
"Chào em, haha, cậu nhóc này tìm được vợ ngoan quá, thật may mắn đấy. Được rồi, em dâu, em cứ xem cái gì thích thì anh tặng, coi như quà cưới."
Quý Nguyên Sơ cau mày: “Im miệng.”
“Đừng để ý đến anh ta, vào tìm sách đi.”
"Vâng, được."
Khi nghe nói Trì Tuệ muốn tìm sách giáo khoa cấp ba, Hà Triều chỉ về góc nhà: "Ở đằng kia, sách giáo khoa cấp ba đều để ở đó, hình như còn vài cuốn sách tham khảo, nhưng không biết có bị anh dùng làm giấy vệ sinh chưa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.