Trọng Sinh 80: Gả Cho Công Tử Bột
Chương 6:
Vũ Gia Vân Bắc
22/10/2024
Không biết qua bao lâu, cô nghe thấy tiếng mở cửa, mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy Tạ Cảnh Thành hơi say rượu đi vào.
Cô ngồi dậy từ trên giường, chỉnh lại quần áo.
"Khách khứa đều đi rồi?"
Tạ Cảnh Thành không trả lời, bước chân loạng choạng đi đến bên giường, một tay chống trên trên đầu giường, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào cô.
"Mẹ tôi rơi xuống nước, cô là cố ý cứu bà ấy? Vì gả vào hào môn?"
Khương Tiễn Lê bình tĩnh như nước, "Không phải, tôi trùng hợp đi ngang qua mà thôi, huống hồ tôi vốn đã có đối tượng."
"Vậy sao cô không gả cho đối tượng của cô, ngược lại gả cho tôi? Cô dám nói không phải vì tiền?"
"Bởi vì anh ta ngủ với em gái tôi, hai chúng tôi chia tay. Nếu anh nói vì tiền, coi như là vậy đi, mẹ tôi cần tiền lễ hỏi nhà anh để tổ chức hôn lễ cho anh tôi. Hơn nữa tôi cũng nghĩ thông suốt, nếu người luôn miệng nói yêu tôi cả đời đều không đáng tin cậy, vậy tôi thà rằng gả cho người có điều kiện tốt hơn, ít nhất phải có tiền."
"Cô..."
Tạ Cảnh Thành vừa định nói chuyện, Khương Tiễn Lê lại nói: "Tôi biết, đối với một công tử như anh, cưới vợ chỉ là để ứng phó với cha mẹ. Yên tâm, tôi sẽ hiểu chuyện, anh tùy tiện làm chuyện gì bên ngoài, kết giao bằng hữu gì đó, tôi cũng sẽ không quản. Hai ta coi như là bạn cùng phòng ở cùng một chỗ, trước mặt là vợ chồng, phía sau không can thiệp vào chuyện của nhau."
Lời này của cô khiến Tạ Cảnh Thành một bụng lời nói ác độc nhưng lại không nói ra được.
Cuối cùng, anh vỗ vai cô vài cái, nói: "Thôi được rồi, cô đã tự biết mình như vậy, tôi cũng không làm khó dễ cô nữa. Nhưng tốt nhất cô nên nhớ kỹ lời cô nói hôm nay, nếu sau này tôi phát hiện cô giở trò sau lưng tôi, tôi có một vạn cách khiến cô sống không bằng chết."
Khương Tiễn Lê cười cười, rực rỡ như hoa đào nở đầy núi vào tháng hai.
"Tôi nhất định sẽ nhớ kỹ."
"Sau này cô ngủ ở phòng này, tôi đi sang phòng bên cạnh ngủ."
Nói xong, Tạ Cảnh Thành lấy một cái chăn từ trong tủ quần áo ra.
Ngay khi bước ra khỏi cửa phòng, đột nhiên lại quay trở lại.
Sau đó lấy từ trong ví ra một xấp phiếu đặt lên giường: "Nói thế nào thì sau này cô cũng là vợ của Tạ Cảnh Thành tôi, hai ngàn đồng này cô cầm làm tiền tiêu vặt, cũng đi làm tóc, mua quần áo, tránh bị người khác cười nhạo quê mùa."
"Được, cảm ơn."
Câu cảm ơn này của Khương Tiễn Lê là thật lòng thật ý.
Sống hai đời, trong túi của cô chưa từng đựng nhiều tiền như vậy.
Hai ngàn, vậy cũng bằng một năm tiền lương của cha cô rồi.
Cơm tối, Khương Tiễn Lê và Tạ Cảnh Thành cũng ăn ở trong tòa nhà kiểu Tây của mình.
Gà kho, cá quế hấp, thịt bò xào ớt, sườn xào chua ngọt, rau cần mộc nhĩ, cải trắng xào chua, khoai tây sợi chua cay, đậu hũ Ma Bà, còn có canh ngân nhĩ.
Vừa vặn chín món, ngụ ý dài lâu.
Ở nhà họ Khương, lúc ăn tết cũng không ăn được nhiều đồ ăn như vậy.
Khương Tiễn Lê lúc này đói dữ dội, một hơi uống hết một chén canh.
Tạ Cảnh Thành không khỏi giật giật khóe miệng: "Buổi trưa cô không ăn cơm à?"
"Ừm."
"Ngu xuẩn giống như chày gỗ, nơi này lại không có người khác, cô vụng trộm ăn hai miếng ai có thể biết? Hơn nữa, rất nhiều tập tục đều là thói xấu."
Khương Tiễn Lê có chút ngoài ý muốn nhìn anh một cái, nhị thế tổ này có lẽ cũng không phải quá quắt như lời đồn.
Không đợi cô nói chuyện, liền nghe điện thoại vang lên "Đinh linh đinh linh".
Cô ngồi dậy từ trên giường, chỉnh lại quần áo.
"Khách khứa đều đi rồi?"
Tạ Cảnh Thành không trả lời, bước chân loạng choạng đi đến bên giường, một tay chống trên trên đầu giường, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào cô.
"Mẹ tôi rơi xuống nước, cô là cố ý cứu bà ấy? Vì gả vào hào môn?"
Khương Tiễn Lê bình tĩnh như nước, "Không phải, tôi trùng hợp đi ngang qua mà thôi, huống hồ tôi vốn đã có đối tượng."
"Vậy sao cô không gả cho đối tượng của cô, ngược lại gả cho tôi? Cô dám nói không phải vì tiền?"
"Bởi vì anh ta ngủ với em gái tôi, hai chúng tôi chia tay. Nếu anh nói vì tiền, coi như là vậy đi, mẹ tôi cần tiền lễ hỏi nhà anh để tổ chức hôn lễ cho anh tôi. Hơn nữa tôi cũng nghĩ thông suốt, nếu người luôn miệng nói yêu tôi cả đời đều không đáng tin cậy, vậy tôi thà rằng gả cho người có điều kiện tốt hơn, ít nhất phải có tiền."
"Cô..."
Tạ Cảnh Thành vừa định nói chuyện, Khương Tiễn Lê lại nói: "Tôi biết, đối với một công tử như anh, cưới vợ chỉ là để ứng phó với cha mẹ. Yên tâm, tôi sẽ hiểu chuyện, anh tùy tiện làm chuyện gì bên ngoài, kết giao bằng hữu gì đó, tôi cũng sẽ không quản. Hai ta coi như là bạn cùng phòng ở cùng một chỗ, trước mặt là vợ chồng, phía sau không can thiệp vào chuyện của nhau."
Lời này của cô khiến Tạ Cảnh Thành một bụng lời nói ác độc nhưng lại không nói ra được.
Cuối cùng, anh vỗ vai cô vài cái, nói: "Thôi được rồi, cô đã tự biết mình như vậy, tôi cũng không làm khó dễ cô nữa. Nhưng tốt nhất cô nên nhớ kỹ lời cô nói hôm nay, nếu sau này tôi phát hiện cô giở trò sau lưng tôi, tôi có một vạn cách khiến cô sống không bằng chết."
Khương Tiễn Lê cười cười, rực rỡ như hoa đào nở đầy núi vào tháng hai.
"Tôi nhất định sẽ nhớ kỹ."
"Sau này cô ngủ ở phòng này, tôi đi sang phòng bên cạnh ngủ."
Nói xong, Tạ Cảnh Thành lấy một cái chăn từ trong tủ quần áo ra.
Ngay khi bước ra khỏi cửa phòng, đột nhiên lại quay trở lại.
Sau đó lấy từ trong ví ra một xấp phiếu đặt lên giường: "Nói thế nào thì sau này cô cũng là vợ của Tạ Cảnh Thành tôi, hai ngàn đồng này cô cầm làm tiền tiêu vặt, cũng đi làm tóc, mua quần áo, tránh bị người khác cười nhạo quê mùa."
"Được, cảm ơn."
Câu cảm ơn này của Khương Tiễn Lê là thật lòng thật ý.
Sống hai đời, trong túi của cô chưa từng đựng nhiều tiền như vậy.
Hai ngàn, vậy cũng bằng một năm tiền lương của cha cô rồi.
Cơm tối, Khương Tiễn Lê và Tạ Cảnh Thành cũng ăn ở trong tòa nhà kiểu Tây của mình.
Gà kho, cá quế hấp, thịt bò xào ớt, sườn xào chua ngọt, rau cần mộc nhĩ, cải trắng xào chua, khoai tây sợi chua cay, đậu hũ Ma Bà, còn có canh ngân nhĩ.
Vừa vặn chín món, ngụ ý dài lâu.
Ở nhà họ Khương, lúc ăn tết cũng không ăn được nhiều đồ ăn như vậy.
Khương Tiễn Lê lúc này đói dữ dội, một hơi uống hết một chén canh.
Tạ Cảnh Thành không khỏi giật giật khóe miệng: "Buổi trưa cô không ăn cơm à?"
"Ừm."
"Ngu xuẩn giống như chày gỗ, nơi này lại không có người khác, cô vụng trộm ăn hai miếng ai có thể biết? Hơn nữa, rất nhiều tập tục đều là thói xấu."
Khương Tiễn Lê có chút ngoài ý muốn nhìn anh một cái, nhị thế tổ này có lẽ cũng không phải quá quắt như lời đồn.
Không đợi cô nói chuyện, liền nghe điện thoại vang lên "Đinh linh đinh linh".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.