Trọng Sinh 80: Gả Cho Công Tử Bột
Chương 7:
Vũ Gia Vân Bắc
22/10/2024
Thím Vương nhận điện thoại, đầu tiên là nhìn Khương Tiễn Lê một chút, mới có chút mất tự nhiên nói: "Tứ thiếu gia, tìm ngài."
"Ai vậy?"
Tạ Cảnh Thành ăn cơm, đầu cũng không ngẩng lên.
"Là, là một vị cô nương họ Diệp."
Tạ Cảnh Thành dừng lại, vội vàng đặt bát xuống nghe điện thoại.
Chỉ nghe anh nhẹ nhàng trấn an: "Em đừng sợ, tôi đi qua ngay đây."
Nói xong, anh ngay cả chào hỏi cũng không cho Khương Tiễn Lê, liền mặc áo khoác sải bước ra cửa.
Thím Vương há miệng, muốn nói cái gì lại thôi, bọn họ làm người hầu kiêng kị nhất là lắm miệng.
Khương Tiễn Lê cũng không để ý, Tạ Cảnh Thành không có ở đây, cô ăn càng tự tại.
Chỉ là không biết vì sao, ăn ăn, lại có từng giọt nước mắt lớn rơi xuống.
Lúc nhà họ Khương, nếu như hầm một con gà, anh trai và em trai của cô mỗi người một cái đùi gà, chị gái và em gái của cô mỗi người một cái cánh gà.
Cha cô là lao động chính trong nhà, là người ăn ức gà.
Mẹ cô ăn cổ gà, còn cô chỉ có thể ăn đầu gà.
Ở nhà họ Ngô, vậy thì càng thảm, ngay cả canh cũng không có mà uống.
Bởi vì mẹ chồng cô... Không, mẹ Ngô Kiến Đình nói, người phụ nữ không sinh ra được con không xứng ăn thức ăn mặn.
Nhưng, là cô không sinh ra được sao? Rõ ràng là con trai bà ta vô sinh!
Ha ha...
Đêm tân hôn, chồng Khương Tiễn Lê chạy về phía người phụ nữ khác.
Nhưng cô vẫn vui vẻ trước nay chưa từng có, bởi vì cô có được tiền tài chưa bao giờ có được, ăn được cơm chưa từng ăn qua.
Ngày hôm sau, Khương Tiễn Lê dậy từ sớm.
Lúc xuống lầu, đi ngang qua gian phòng bên cạnh, cửa mở nhưng không thấy bóng dáng Tạ Cảnh Thành đâu.
Dưới lầu, thím Vương đang quét tước vệ sinh, thấy cô, cười nói: "Tứ thiếu phu nhân ngài sao không ngủ nhiều hơn?"
"Ăn sáng, muốn đi kính trà cho cha mẹ và các anh trai chị dâu, đương nhiên phải dậy sớm. Tứ thiếu gia đã về chưa?"
Thím Vương cẩn thận từng li từng tí lắc đầu: "Tứ thiếu gia... Cậu ấy, có lẽ là thật sự có chuyện gấp."
Khương Tiễn Lê chỉ cười khẽ, "Ừm."
Mãi đến tám giờ Tạ Cảnh Thành vẫn không xuất hiện.
Khương Tiễn Lê sợ mất cấp bậc lễ nghĩa, liền tự mình đi chủ trạch.
Quả nhiên, trong phòng khách, tất cả mọi người của nhà họ Tạ đã ngồi xuống theo bối phận.
"Cha mẹ, các anh trai chị dâu, thật sự xin lỗi, con tới muộn."
Tạ phu nhân cười từ ái, "Không sao, không sao, Thành nhi đâu?"
"Hôm qua anh ấy quá mệt mỏi, còn chưa tỉnh ngủ."
Nhị thiếu phu nhân Hà Hân Nhiên vẻ mặt vi diệu nói: "Thím tư sợ là nói dối rồi nhỉ? Tối hôm qua tôi tản bộ ở trong sân, nhìn thấy chú tư lái xe đi ra ngoài, tôi sợ là đêm tân hôn hai người chú thím xảy ra mâu thuẫn gì, sáng nay liền cố ý đi hỏi bảo vệ, hắn nói tối hôm qua sau khi chú tư ra ngoài, liền mãi không trở về. Thím tư, thím không phải là cãi nhau với chú tư đó chứ?"
Không đợi Khương Tiễn Lê mở miệng, gia chủ Tạ gia liền "Phanh" một cái vỗ bàn, "Tên khốn kiếp này, chờ nó về, xem tôi có đánh gãy chân nó hay không!"
Tạ phu nhân nhìn Khương Tiễn Lê, trong mắt cũng tràn đầy đau lòng cùng bất đắc dĩ, "Lê Lê, để con gả tới đây, thật sự là ủy khuất con rồi."
"Ai vậy?"
Tạ Cảnh Thành ăn cơm, đầu cũng không ngẩng lên.
"Là, là một vị cô nương họ Diệp."
Tạ Cảnh Thành dừng lại, vội vàng đặt bát xuống nghe điện thoại.
Chỉ nghe anh nhẹ nhàng trấn an: "Em đừng sợ, tôi đi qua ngay đây."
Nói xong, anh ngay cả chào hỏi cũng không cho Khương Tiễn Lê, liền mặc áo khoác sải bước ra cửa.
Thím Vương há miệng, muốn nói cái gì lại thôi, bọn họ làm người hầu kiêng kị nhất là lắm miệng.
Khương Tiễn Lê cũng không để ý, Tạ Cảnh Thành không có ở đây, cô ăn càng tự tại.
Chỉ là không biết vì sao, ăn ăn, lại có từng giọt nước mắt lớn rơi xuống.
Lúc nhà họ Khương, nếu như hầm một con gà, anh trai và em trai của cô mỗi người một cái đùi gà, chị gái và em gái của cô mỗi người một cái cánh gà.
Cha cô là lao động chính trong nhà, là người ăn ức gà.
Mẹ cô ăn cổ gà, còn cô chỉ có thể ăn đầu gà.
Ở nhà họ Ngô, vậy thì càng thảm, ngay cả canh cũng không có mà uống.
Bởi vì mẹ chồng cô... Không, mẹ Ngô Kiến Đình nói, người phụ nữ không sinh ra được con không xứng ăn thức ăn mặn.
Nhưng, là cô không sinh ra được sao? Rõ ràng là con trai bà ta vô sinh!
Ha ha...
Đêm tân hôn, chồng Khương Tiễn Lê chạy về phía người phụ nữ khác.
Nhưng cô vẫn vui vẻ trước nay chưa từng có, bởi vì cô có được tiền tài chưa bao giờ có được, ăn được cơm chưa từng ăn qua.
Ngày hôm sau, Khương Tiễn Lê dậy từ sớm.
Lúc xuống lầu, đi ngang qua gian phòng bên cạnh, cửa mở nhưng không thấy bóng dáng Tạ Cảnh Thành đâu.
Dưới lầu, thím Vương đang quét tước vệ sinh, thấy cô, cười nói: "Tứ thiếu phu nhân ngài sao không ngủ nhiều hơn?"
"Ăn sáng, muốn đi kính trà cho cha mẹ và các anh trai chị dâu, đương nhiên phải dậy sớm. Tứ thiếu gia đã về chưa?"
Thím Vương cẩn thận từng li từng tí lắc đầu: "Tứ thiếu gia... Cậu ấy, có lẽ là thật sự có chuyện gấp."
Khương Tiễn Lê chỉ cười khẽ, "Ừm."
Mãi đến tám giờ Tạ Cảnh Thành vẫn không xuất hiện.
Khương Tiễn Lê sợ mất cấp bậc lễ nghĩa, liền tự mình đi chủ trạch.
Quả nhiên, trong phòng khách, tất cả mọi người của nhà họ Tạ đã ngồi xuống theo bối phận.
"Cha mẹ, các anh trai chị dâu, thật sự xin lỗi, con tới muộn."
Tạ phu nhân cười từ ái, "Không sao, không sao, Thành nhi đâu?"
"Hôm qua anh ấy quá mệt mỏi, còn chưa tỉnh ngủ."
Nhị thiếu phu nhân Hà Hân Nhiên vẻ mặt vi diệu nói: "Thím tư sợ là nói dối rồi nhỉ? Tối hôm qua tôi tản bộ ở trong sân, nhìn thấy chú tư lái xe đi ra ngoài, tôi sợ là đêm tân hôn hai người chú thím xảy ra mâu thuẫn gì, sáng nay liền cố ý đi hỏi bảo vệ, hắn nói tối hôm qua sau khi chú tư ra ngoài, liền mãi không trở về. Thím tư, thím không phải là cãi nhau với chú tư đó chứ?"
Không đợi Khương Tiễn Lê mở miệng, gia chủ Tạ gia liền "Phanh" một cái vỗ bàn, "Tên khốn kiếp này, chờ nó về, xem tôi có đánh gãy chân nó hay không!"
Tạ phu nhân nhìn Khương Tiễn Lê, trong mắt cũng tràn đầy đau lòng cùng bất đắc dĩ, "Lê Lê, để con gả tới đây, thật sự là ủy khuất con rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.