Chương 28: Bán Hàng 1
Vũ Lạc Song Liêm
05/03/2022
Từ khi Hà Hạ làm tôm hùm đất một lần trở về sau giống như là mở ra một cánh cửa của thế giới mới cho ông cụ Hạ vậy, mỗi ngày buổi tối trước khi ông ấy đi về ngủ đều phải ra bên cạnh ao đặt lưới lồng, buổi sáng ngày hôm sau thì lại xách một thùng tôm hùm đất về.
Hà Hạ thấy ông ấy thích, lại đổi cách làm kiểu khác cho ông ấy. Trong khoảng thời gian này người nhà họ Hạ ai ai cũng ăn cực kỳ thoải mái.
Hôm nay sau khi ăn xong mười ba con tôm hùm đất thơm ngon thì Hà Hạ rửa bát ở phòng bếp, Hà Hoằng Nghĩa đi tản bộ xuống phòng bếp. Rất nghiêm túc hỏi Hà Hạ: “Hạ Hạ, em nói xem anh và chị dâu em bày một sạp hàng trên đường được không?”
Buôn bán là một nghề kiếm được nhiều tiền nhất trong năm nay, thôn Vạn An của Hà Hạ bây giờ có không ít người buôn bán ở bên ngoài. Buôn tới bán lui, cũng kiếm được chút tiền, nhưng dù bọn họ có buôn bán như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể làm một hộ cá thể (kinh doanh tự do được nhà nước cấp giấy phép). Trước kia Hà Hoằng Nghĩa chưa từng suy nghĩ đến việc làm hộ cá thể, nhưng sau khi trở về tử tỉnh phía đông thì suy nghĩ của anh ấy liền thay đổi.
Đi đến tỉnh phía đông một chuyến, Hà Hoằng Nghĩa cảm thấy mình coi như đã được mở rộng tầm mắt. Ở bên này của bọn họ, ai ai cũng đều cảm thấy làm hộ cá thể không có thể diện, trấn trên của bọn họ chẳng có nhà nào làm hộ cá thể đúng tiêu chuẩn cả. Nhưng ở tỉnh phía đông bên kia, trong thị trấn cửa hàng san sát cửa hàng, một hàng rồi lại nối tiếp một hàng ở mặt đường, rất sầm uất.
Hà Hạ nghe vậy thì có chút kinh ngạc. Đời trước anh và chị dâu cô cũng có từng làm nhà bán lẻ, nhưng đó cũng làm sau năm 2000.
Khi đó buôn bán không giống với bây giờ. Hiện tại buôn bán không được gọi là nhà kinh doanh, mà bị gọi là hộ cá thể, hộ cá thể và ba chữ nhà kinh doanh cũng không phải là từ có ý nghĩa tốt đẹp gì cả.
“Anh, em cảm thấy có thể được, nhưng chuyện này anh phải thương lượng với cha mẹ một chút, còn phải nói với chị dâu em nữa.” Hà Hạ thì cũng chẳng lo lắng về Hà Thụ Quốc và Bành Văn Tuệ, ở một trình độ nhất định, hai người bọn họ cũng coi như là cưng chiều con cái, nhưng Quan Quỳnh Anh thì không chắc.
“Chị dâu em không đồng ý, còn cha mẹ thì anh chưa nói.” Hà Hoằng Nghĩa than ngắn thở dài. Ít ngày trước Hà Hoằng Nghĩa đã nói với Quan Quỳnh Anh rồi, Quan Quỳnh Anh sống chết không đồng ý, một là vì Quan Quỳnh Anh là người nhát gan, sợ lỗ vốn, hai là vì sợ Hà Hoằng Nghĩa kiếm được nhiều tiền thì cũng sẽ biến thành giống như Tăng Văn Việt kia.
Hà Hạ cầm bát để vào chạn bát: “Chị dâu em không đồng ý nhất định là sợ anh bỏ rơi vợ con giống như Tăng Văn Việt. Bằng không thì làm thế này vậy. Anh mang một vài thứ đồ lặt vặt như dầu, muối, tương, giấm và quà ăn vặt đi bán ở trong thôn, không phải nhà chúng ta có một gian nhà nhỏ ở ngay mặt đường đó sao, anh dọn dẹp một chút rồi lại lắp hai cái giá đựng đồ lặt vặt là có thể bắt đầu bán rồi.”
Thôn của Hà Hạ không có quán tạp hóa, bình thường bọn họ muốn mua cái gì đều phải lên Cung Tiêu Xã ở trấn trên, cực kỳ bất tiện, đi đi lại lại cũng phải tốn mất nửa tiếng.
Lời nói của Hà Hạ làm cho Hà Hoằng Nghĩa rơi vào trầm tư.
Buổi trưa anh ấy tìm Bành Văn Tuệ và Hà Thụ Quốc, đến buổi chiều, anh ấy đã bắt đầu dọn dẹp gian nhà mặt đường kia.
Ngày hôm sau Hà Hạ thức dậy, Hà Hoằng Nghĩa đã đang ầm ầm làm cái giá gỗ trong sân rồi.
Sau khi Hà Hạ về nhà mẹ thì không cần ra đồng, thức ăn cũng không cần cô nấu, cô đúng thật là rất nhàm chán. Thấy Hà Hoằng Nghĩa làm kệ hàng, cô cũng nảy sinh ý niệm làm đồ dùng trong phòng.
Phòng cô không tính là lớn, nhưng thay đổi một vài đồ trang trí trong phòng vẫn có thể dọn ra không gian rất lớn.
Hà Hạ muốn làm thêm một cái ghế sô pha đặt ở trong phòng.
Hà Hạ càng nghĩ thì trong lòng càng rục rịch, cô nói với Bành Văn Tuệ đang làm việc dưới mái hiên: “Mẹ, con muốn vào rừng của chúng ta chặt cây, được không?”
Bành Văn Tuệ cũng không ngẩng đầu lên: “Chặt cây làm gì?”
“Con muốn làm thêm chút đồ dùng trong nhà.” Hà Hạ nói.
Bành Văn Tuệ cũng không hỏi Hà Hạ muốn làm thêm đồ dùng gì trong nhà, cũng không hỏi cô có thể làm được không, nói: “Muốn chặt thì con đi chặt ngay đi, chặt cây nhỏ, là cái loại mà không cao ấy. Chặt cây thì cũng đừng bỏ cành cây lại, kéo về làm củi đốt.”
“Vâng ạ.”
Hà Hạ được cho phép, liền tìm một cái dao chặt củi và một cái gùi đeo lên lưng từ trong căn phòng nhỏ đựng nông cụ rồi ra ngoài.
Trong thôn của bọn họ có nhiều núi, ban đầu khi phân đất thì phân cho mỗi nhà hai, ba mẫu rừng, tất nhiên nhà Hà Hạ cũng có.
Trong rừng trên núi nhà cô không có quá nhiều cây, vùng đất hoang ven rừng bị khai hoang để trồng khoai lang đỏ.
Hà Hạ thấy ông ấy thích, lại đổi cách làm kiểu khác cho ông ấy. Trong khoảng thời gian này người nhà họ Hạ ai ai cũng ăn cực kỳ thoải mái.
Hôm nay sau khi ăn xong mười ba con tôm hùm đất thơm ngon thì Hà Hạ rửa bát ở phòng bếp, Hà Hoằng Nghĩa đi tản bộ xuống phòng bếp. Rất nghiêm túc hỏi Hà Hạ: “Hạ Hạ, em nói xem anh và chị dâu em bày một sạp hàng trên đường được không?”
Buôn bán là một nghề kiếm được nhiều tiền nhất trong năm nay, thôn Vạn An của Hà Hạ bây giờ có không ít người buôn bán ở bên ngoài. Buôn tới bán lui, cũng kiếm được chút tiền, nhưng dù bọn họ có buôn bán như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể làm một hộ cá thể (kinh doanh tự do được nhà nước cấp giấy phép). Trước kia Hà Hoằng Nghĩa chưa từng suy nghĩ đến việc làm hộ cá thể, nhưng sau khi trở về tử tỉnh phía đông thì suy nghĩ của anh ấy liền thay đổi.
Đi đến tỉnh phía đông một chuyến, Hà Hoằng Nghĩa cảm thấy mình coi như đã được mở rộng tầm mắt. Ở bên này của bọn họ, ai ai cũng đều cảm thấy làm hộ cá thể không có thể diện, trấn trên của bọn họ chẳng có nhà nào làm hộ cá thể đúng tiêu chuẩn cả. Nhưng ở tỉnh phía đông bên kia, trong thị trấn cửa hàng san sát cửa hàng, một hàng rồi lại nối tiếp một hàng ở mặt đường, rất sầm uất.
Hà Hạ nghe vậy thì có chút kinh ngạc. Đời trước anh và chị dâu cô cũng có từng làm nhà bán lẻ, nhưng đó cũng làm sau năm 2000.
Khi đó buôn bán không giống với bây giờ. Hiện tại buôn bán không được gọi là nhà kinh doanh, mà bị gọi là hộ cá thể, hộ cá thể và ba chữ nhà kinh doanh cũng không phải là từ có ý nghĩa tốt đẹp gì cả.
“Anh, em cảm thấy có thể được, nhưng chuyện này anh phải thương lượng với cha mẹ một chút, còn phải nói với chị dâu em nữa.” Hà Hạ thì cũng chẳng lo lắng về Hà Thụ Quốc và Bành Văn Tuệ, ở một trình độ nhất định, hai người bọn họ cũng coi như là cưng chiều con cái, nhưng Quan Quỳnh Anh thì không chắc.
“Chị dâu em không đồng ý, còn cha mẹ thì anh chưa nói.” Hà Hoằng Nghĩa than ngắn thở dài. Ít ngày trước Hà Hoằng Nghĩa đã nói với Quan Quỳnh Anh rồi, Quan Quỳnh Anh sống chết không đồng ý, một là vì Quan Quỳnh Anh là người nhát gan, sợ lỗ vốn, hai là vì sợ Hà Hoằng Nghĩa kiếm được nhiều tiền thì cũng sẽ biến thành giống như Tăng Văn Việt kia.
Hà Hạ cầm bát để vào chạn bát: “Chị dâu em không đồng ý nhất định là sợ anh bỏ rơi vợ con giống như Tăng Văn Việt. Bằng không thì làm thế này vậy. Anh mang một vài thứ đồ lặt vặt như dầu, muối, tương, giấm và quà ăn vặt đi bán ở trong thôn, không phải nhà chúng ta có một gian nhà nhỏ ở ngay mặt đường đó sao, anh dọn dẹp một chút rồi lại lắp hai cái giá đựng đồ lặt vặt là có thể bắt đầu bán rồi.”
Thôn của Hà Hạ không có quán tạp hóa, bình thường bọn họ muốn mua cái gì đều phải lên Cung Tiêu Xã ở trấn trên, cực kỳ bất tiện, đi đi lại lại cũng phải tốn mất nửa tiếng.
Lời nói của Hà Hạ làm cho Hà Hoằng Nghĩa rơi vào trầm tư.
Buổi trưa anh ấy tìm Bành Văn Tuệ và Hà Thụ Quốc, đến buổi chiều, anh ấy đã bắt đầu dọn dẹp gian nhà mặt đường kia.
Ngày hôm sau Hà Hạ thức dậy, Hà Hoằng Nghĩa đã đang ầm ầm làm cái giá gỗ trong sân rồi.
Sau khi Hà Hạ về nhà mẹ thì không cần ra đồng, thức ăn cũng không cần cô nấu, cô đúng thật là rất nhàm chán. Thấy Hà Hoằng Nghĩa làm kệ hàng, cô cũng nảy sinh ý niệm làm đồ dùng trong phòng.
Phòng cô không tính là lớn, nhưng thay đổi một vài đồ trang trí trong phòng vẫn có thể dọn ra không gian rất lớn.
Hà Hạ muốn làm thêm một cái ghế sô pha đặt ở trong phòng.
Hà Hạ càng nghĩ thì trong lòng càng rục rịch, cô nói với Bành Văn Tuệ đang làm việc dưới mái hiên: “Mẹ, con muốn vào rừng của chúng ta chặt cây, được không?”
Bành Văn Tuệ cũng không ngẩng đầu lên: “Chặt cây làm gì?”
“Con muốn làm thêm chút đồ dùng trong nhà.” Hà Hạ nói.
Bành Văn Tuệ cũng không hỏi Hà Hạ muốn làm thêm đồ dùng gì trong nhà, cũng không hỏi cô có thể làm được không, nói: “Muốn chặt thì con đi chặt ngay đi, chặt cây nhỏ, là cái loại mà không cao ấy. Chặt cây thì cũng đừng bỏ cành cây lại, kéo về làm củi đốt.”
“Vâng ạ.”
Hà Hạ được cho phép, liền tìm một cái dao chặt củi và một cái gùi đeo lên lưng từ trong căn phòng nhỏ đựng nông cụ rồi ra ngoài.
Trong thôn của bọn họ có nhiều núi, ban đầu khi phân đất thì phân cho mỗi nhà hai, ba mẫu rừng, tất nhiên nhà Hà Hạ cũng có.
Trong rừng trên núi nhà cô không có quá nhiều cây, vùng đất hoang ven rừng bị khai hoang để trồng khoai lang đỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.