Chương 29: Bán Hàng 2
Vũ Lạc Song Liêm
05/03/2022
Hà Hạ đi một đường cũng có hơi khát, liền đi đến bên ruộng khoai lang đỏ đào đào, đào ra một củ khoai lang không tính là lớn, dùng dao chặt củi nạo vỏ ra ăn.
Khoai lang đỏ tươi sống, nhựa khoai dính vào miệng, tay vô ý động vào cũng sẽ biến thành màu đen, nhưng điểm này cũng không ảnh hưởng đến hương vị ngọt thanh của khoai lang đỏ. Hà Hạ ăn một củ khoai lang đỏ, còn dư lại thì cuốn lại cùng với dây khoai lang đặt vào cái gùi đeo trên lưng.
Ba anh em Hà Hạ từ nhỏ đã đi theo ông cụ Hà lên trên núi lăn lộn, chưa tới mười tuổi cô đã biết chặt củi rồi. Sau đó đến nhà họ Tăng, cô lại chặt cả một đời.
Hà Hạ đi lòng vòng trong núi, chặt cây cao hơn hai mét, những cây có độ dài khoảng một sải tay.
Sau khi chặt xuống, Hà Hạ chặt cành cây xuống, cạo sạch lá cây và mấy nhánh cây vô cùng nhỏ không thể dùng làm củi đốt, phần còn dư cô lại chặt ra rồi bó thành một bó, đặt ngang bên trên cái gùi, rồi lại kéo cái cây kia về nhà.
Trên đường về nhà, Hà Hạ gặp phải rất nhiều người trong thôn, bọn họ mang theo đủ loại mục đích tới chào hỏi Hà Hạ, Hà Hạ lễ phép đáp lại.
Hà Hạ biết, sau khi cô đi rồi, những người vừa mới vô cùng thân thiết chào hỏi cô kia sẽ tụ tập lại một chỗ nói xấu cô. Mà loại chuyện này, ít nhất sẽ kéo dài một năm, hoặc là đến khi cô tái giá.
Nghĩ đến tái giá, Hà Hạ liền ngẩn ra. Bây giờ cô và Tăng Văn Việt ly hôn ở nhà, thời gian ngắn, cho dù người khác có nói gì thì cũng chẳng sao cả, nhưng thời gian lâu dần, Hà Thụ Quốc và Bành Văn Tuệ nhất định sẽ không cho phép.
Thế nhưng Hà Hạ vừa nghĩ phải tái giá với người khác, trước tiên phải hiểu rõ người đó, còn phải xem người đàn ông này có chí tiến thủ hay không, có đàng hoàng hay không. Nếu như quả thật đi đến một bước kết hôn kia, cô còn phải hiểu rõ gia đình của người đó nữa.
Cô kết hôn lần hai, có lẽ gia đình của anh ấy sẽ còn khinh thường, coi rẻ cô, mà trong quá trình sống chung với nhau, hai người bọn họ còn bởi vì đủ loại chuyện nhỏ nhặt không đáng kể mà cãi vã, thậm chí còn đánh nhau.
Vừa suy nghĩ tới, Hà Hạ lại cảm thấy trái tim mệt mỏi, cơ thể cũng bắt đầu cảm giác mệt nhọc không chịu nổi.
Lê thân thể mệt mỏi về nhà, Hà Hạ đặt củi đốt ở trên lưng vào trong lán ngoài cửa chính để phơi khô, lại kéo cây dài vào trong sân.
Kệ hàng của Hà Hoằng Nghĩa đã làm xong xuôi, Quan Quỳnh Anh đang trầm mặt lau kệ hàng. Bành Văn Tuệ không biết đang làm gì, còn Hà Thụ Quốc thì không ở nhà.
Hà Hạ lấy một chậu nước rửa mặt, Quan Quỳnh Anh tới đổi nước, đứng ở bên cạnh cô, nói mấy câu oán giận với Hà Hạ: “Không biết là anh em nổi điên cái gì, cứ nhất định phải mở tiệm nhỏ để bán hàng. Còn bảo chị rút hết tiền gửi ngân hàng mấy năm nay của hai anh chị ra, tổng cộng cũng chẳng có bao nhiêu, không biết là anh ấy muốn làm cái gì nữa.”
Quan Quỳnh Anh là một người bảo thủ, chị ấy làm chuyện gì cũng không muốn mạo hiểu. Dĩ nhiên là chị ấy biết làm ăn buôn bán kiếm được tiền, nhưng cũng có người lỗ mà, lỡ như hai người bọn họ thuộc nhóm đen đủi kia thì làm sao?
Quan Quỳnh Anh lo lắng, thậm chí chị ấy còn có chút oán trách Hà Hạ, nếu như không có chuyện của Hà Hạ thì Hà Hoằng Nghĩa sẽ không theo cô đi đến tỉnh phía đông, không đến tỉnh phía đông, Hà Hoằng Nghĩa cũng sẽ không nảy ra những ý niệm không an phận kia.
Hà Hạ đã có quan hệ cả một đời với Quan Quỳnh Anh rồi, chẳng lẽ lại không biết chị ấy là người thế nào sao? Nhân phẩm Quan Quỳnh Anh không thành vấn đề, nhưng chỉ có một điểm vậy thôi, làm việc gì cũng thích nhìn trước ngó sau, không chỉ như vậy, mà làm người còn có chút cố chấp.
Hà Hạ nói: “Anh em làm như vậy thì anh ấy cũng đã cân nhắc rồi, anh ấy cũng chỉ là muốn kiếm chút tiền, không nói đến chuyện khác, chỉ nói tương lai sau này em có cháu rồi, từ khi sinh ra là đã phải dùng tiền, dù sao cũng phải tìm cách kiếm tiền chứ.”
Quan Quỳnh Anh nghe những lời này, vẻ u sầu vừa mới vơi bớt lại xông lên đầu. Chuyện chị ấy không có con không chỉ có mỗi Bành Văn Tuệ là nôn nóng, mà chị ấy cũng nóng lòng đến phát cáu, thế nhưng không mang thai được thì chính là không mang thai được, mỗi một tháng kinh nguyệt vẫn tới đều đặn.
Bởi vì không có con nên Quan Quỳnh Anh cảm thấy mình ở nhà cũng không thẳng lưng lên nổi, chuyện cô em chồng ly hôn về nhà chồng lớn như vậy mà cũng không ai tới tìm chị ấy để hỏi thăm ý kiến.
Quan Quỳnh Anh nói không khó chịu là giả. Nụ cười trên mặt trở nên miễn cưỡng hơn.
Hà Hạ đưa mắt nhìn một cái cũng biết những suy tính trong lòng chị ấy, cũng không nói gì.
Khoai lang đỏ tươi sống, nhựa khoai dính vào miệng, tay vô ý động vào cũng sẽ biến thành màu đen, nhưng điểm này cũng không ảnh hưởng đến hương vị ngọt thanh của khoai lang đỏ. Hà Hạ ăn một củ khoai lang đỏ, còn dư lại thì cuốn lại cùng với dây khoai lang đặt vào cái gùi đeo trên lưng.
Ba anh em Hà Hạ từ nhỏ đã đi theo ông cụ Hà lên trên núi lăn lộn, chưa tới mười tuổi cô đã biết chặt củi rồi. Sau đó đến nhà họ Tăng, cô lại chặt cả một đời.
Hà Hạ đi lòng vòng trong núi, chặt cây cao hơn hai mét, những cây có độ dài khoảng một sải tay.
Sau khi chặt xuống, Hà Hạ chặt cành cây xuống, cạo sạch lá cây và mấy nhánh cây vô cùng nhỏ không thể dùng làm củi đốt, phần còn dư cô lại chặt ra rồi bó thành một bó, đặt ngang bên trên cái gùi, rồi lại kéo cái cây kia về nhà.
Trên đường về nhà, Hà Hạ gặp phải rất nhiều người trong thôn, bọn họ mang theo đủ loại mục đích tới chào hỏi Hà Hạ, Hà Hạ lễ phép đáp lại.
Hà Hạ biết, sau khi cô đi rồi, những người vừa mới vô cùng thân thiết chào hỏi cô kia sẽ tụ tập lại một chỗ nói xấu cô. Mà loại chuyện này, ít nhất sẽ kéo dài một năm, hoặc là đến khi cô tái giá.
Nghĩ đến tái giá, Hà Hạ liền ngẩn ra. Bây giờ cô và Tăng Văn Việt ly hôn ở nhà, thời gian ngắn, cho dù người khác có nói gì thì cũng chẳng sao cả, nhưng thời gian lâu dần, Hà Thụ Quốc và Bành Văn Tuệ nhất định sẽ không cho phép.
Thế nhưng Hà Hạ vừa nghĩ phải tái giá với người khác, trước tiên phải hiểu rõ người đó, còn phải xem người đàn ông này có chí tiến thủ hay không, có đàng hoàng hay không. Nếu như quả thật đi đến một bước kết hôn kia, cô còn phải hiểu rõ gia đình của người đó nữa.
Cô kết hôn lần hai, có lẽ gia đình của anh ấy sẽ còn khinh thường, coi rẻ cô, mà trong quá trình sống chung với nhau, hai người bọn họ còn bởi vì đủ loại chuyện nhỏ nhặt không đáng kể mà cãi vã, thậm chí còn đánh nhau.
Vừa suy nghĩ tới, Hà Hạ lại cảm thấy trái tim mệt mỏi, cơ thể cũng bắt đầu cảm giác mệt nhọc không chịu nổi.
Lê thân thể mệt mỏi về nhà, Hà Hạ đặt củi đốt ở trên lưng vào trong lán ngoài cửa chính để phơi khô, lại kéo cây dài vào trong sân.
Kệ hàng của Hà Hoằng Nghĩa đã làm xong xuôi, Quan Quỳnh Anh đang trầm mặt lau kệ hàng. Bành Văn Tuệ không biết đang làm gì, còn Hà Thụ Quốc thì không ở nhà.
Hà Hạ lấy một chậu nước rửa mặt, Quan Quỳnh Anh tới đổi nước, đứng ở bên cạnh cô, nói mấy câu oán giận với Hà Hạ: “Không biết là anh em nổi điên cái gì, cứ nhất định phải mở tiệm nhỏ để bán hàng. Còn bảo chị rút hết tiền gửi ngân hàng mấy năm nay của hai anh chị ra, tổng cộng cũng chẳng có bao nhiêu, không biết là anh ấy muốn làm cái gì nữa.”
Quan Quỳnh Anh là một người bảo thủ, chị ấy làm chuyện gì cũng không muốn mạo hiểu. Dĩ nhiên là chị ấy biết làm ăn buôn bán kiếm được tiền, nhưng cũng có người lỗ mà, lỡ như hai người bọn họ thuộc nhóm đen đủi kia thì làm sao?
Quan Quỳnh Anh lo lắng, thậm chí chị ấy còn có chút oán trách Hà Hạ, nếu như không có chuyện của Hà Hạ thì Hà Hoằng Nghĩa sẽ không theo cô đi đến tỉnh phía đông, không đến tỉnh phía đông, Hà Hoằng Nghĩa cũng sẽ không nảy ra những ý niệm không an phận kia.
Hà Hạ đã có quan hệ cả một đời với Quan Quỳnh Anh rồi, chẳng lẽ lại không biết chị ấy là người thế nào sao? Nhân phẩm Quan Quỳnh Anh không thành vấn đề, nhưng chỉ có một điểm vậy thôi, làm việc gì cũng thích nhìn trước ngó sau, không chỉ như vậy, mà làm người còn có chút cố chấp.
Hà Hạ nói: “Anh em làm như vậy thì anh ấy cũng đã cân nhắc rồi, anh ấy cũng chỉ là muốn kiếm chút tiền, không nói đến chuyện khác, chỉ nói tương lai sau này em có cháu rồi, từ khi sinh ra là đã phải dùng tiền, dù sao cũng phải tìm cách kiếm tiền chứ.”
Quan Quỳnh Anh nghe những lời này, vẻ u sầu vừa mới vơi bớt lại xông lên đầu. Chuyện chị ấy không có con không chỉ có mỗi Bành Văn Tuệ là nôn nóng, mà chị ấy cũng nóng lòng đến phát cáu, thế nhưng không mang thai được thì chính là không mang thai được, mỗi một tháng kinh nguyệt vẫn tới đều đặn.
Bởi vì không có con nên Quan Quỳnh Anh cảm thấy mình ở nhà cũng không thẳng lưng lên nổi, chuyện cô em chồng ly hôn về nhà chồng lớn như vậy mà cũng không ai tới tìm chị ấy để hỏi thăm ý kiến.
Quan Quỳnh Anh nói không khó chịu là giả. Nụ cười trên mặt trở nên miễn cưỡng hơn.
Hà Hạ đưa mắt nhìn một cái cũng biết những suy tính trong lòng chị ấy, cũng không nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.