Chương 45: Cạnh Tranh 1
Vũ Lạc Song Liêm
17/03/2022
Đạo lý mà Hà Hạ nói Hà Hoằng Siêu cũng hiểu, nhưng Hà Hoằng Siêu chỉ là tức giận. Cậu ngồi ở bên cạnh Hà Hạ, ánh mắt vẫn luôn bắn vèo vèo sang bên bà lão kia.
Trạm xe ở trấn trên lớn như vậy, mặc dù lượng người nhiều, nhưng sức mua vẫn không đủ. Bình thường một ngày Hà Hạ nấu sáu mươi quả trứng gà mà cũng có lúc bán không hết.
Mà vị trí đặc thù của trạm xe đồng nghĩa với việc trứng luộc nước trà cô bán hầu như sẽ không có khách quay lại mua.
Dưới tình hình này, bà lão cũng bày sạp hàng ở đây, phân chia thị trường vốn đã không lớn ra làm đôi, mùi vị có ngon hay không ngon thì cũng không phải là vô cùng quan trọng.
Giống như bây giờ, rõ ràng mùi vị của trứng luộc nước trà của bà lão kém hơn của trứng luộc nước trà của Hà Hạ một khúc, nhưng bởi vì chỉ mua bán một lần, cộng thêm trứng gà đắt cho nên ăn không ngon thì nhiều nhất là mọi người nói mấy câu xong là cũng thôi.
Buổi sáng Hà Hạ nấu ba mươi quả trứng luộc nước trà, đến trưa khi về nhà ăn cơm còn lại tám, chín quả.
Hà Hạ về đến nhà, Hà Thụ Quốc và Hà Hoằng Nghĩa đang làm ghế sô pha cho người ta ở trong sân.
Làm ghế sô pha mang đi bán không giống với làm tự nhà mình dùng, nếu như trực tiếp dùng khúc gỗ tròn đơn giản thô ráp như Hà Hạ thì chắc chắn là không được.
Hà Thụ Quốc toàn mang gỗ đã bào xong rồi ghép cẩn thận lại, mặt ghế sô pha và lưng ghế sô pha đều được làm từ một mảng gỗ to và mới.
Sau khi làm xong thì quét dầu cây trẩu lên, rồi lại để đệm ghế sô pha Bành Văn Tuệ đã làm xong lên, nhìn cũng chẳng khác mấy so với ghế sô pha mua bên ngoài.
Với tay nghề làm ghế sô pha như vậy, Hà Thụ Quốc lại nghênh đón mùa xuân thứ hai của sự nghiệp. Trong thôn có người sắp cưới đến tìm ông đặt trước ghế sô pha, ngoài thôn cũng có người nghe tin mà đến.
Đơn đặt hàng có hơi nhiều, một mình Hà Thụ Quốc là không xuể, vậy là đã kéo Hà Hoằng Nghĩa tới làm không công.
Hà Hoằng Nghĩa thân là anh cả trong nhà, tay nghề làm đồ gia dụng Hà Thụ Quốc đã truyền cho anh ấy từ lâu rồi.
Hai cha con liên thủ, nhận được càng ngày càng nhiều đơn đặt hàng. Quả thực là thời điểm bận rộn, ông cụ Hà cũng phải đến giúp. Khi bọn họ bận rộn, quầy tạp hóa đều giao cho Quan Quỳnh Anh trông nom.
Cả nhà mỗi người một việc, nhất thời bầu không khí cũng rất tốt.
Hà Hạ mang về nhiều trứng gà còn thừa như vậy, Bành Văn Tuệ cũng kinh ngạc: “Hạ dà, hôm nay không bán được trứng gà à?”
Hà Hạ đưa tay đẩy xe xuống dưới mái hiên, Hà Hoằng Siêu vừa về đã chạy ra bên cạnh vại nước múc nước uống nói: “Chỗ trạm xe có một bà lão cũng bán trứng luộc nước trà, mối làm ăn của chị con bị cướp mất.”
Bành Văn Tuệ cau mày: “Trạm xe có bao lớn chứ, hai người cùng bán trứng luộc nước trà, sau này chắc chắn làm ăn sẽ không được tốt.”
Hà Hạ chỉ bán trứng luộc nước trà một tuần, trừ đi tiền vốn mua trứng gà và mua nguyên liệu, cô mới kiếm được khoảng mười đồng. Từ bây giờ làm ăn không tốt, nhất định sẽ không kiếm được nhiều tiền vậy nữa.
Nhưng Hà Hạ cũng không gấp gáp, từ sau khi cô tới thành phố, cũng biết không ít món ăn vặt, tùy tiện làm ra một vài món thì cũng có thể kiếm được tiền trong thời đại này.
Trên đường trở về, Hà Hạ đã nghĩ đến rất nhiều món ăn vặt làm vừa nhẹ nhàng vừa kiếm được trong giai đoạn này.
Hà Hạ nghĩ đến làm bánh bao.
Chỗ này của các cô là phía nam, thời kỳ kinh tế kế hoạch vừa mới qua đi, bánh bao, màn thầu chưa hề xuất hiện bóng dáng ở cái trấn nhỏ này của bọn họ.
Mà bánh bao, màn thầu cũng được công nhận là vô cùng thuận tiện và nhanh gọn.
Trong tay Hà Hạ có số tiền tích góp được của mấy ngày buôn bán, cũng có số tiền không tiêu đến gửi ngân hàng lúc trước, còn có cả mười đồng tiền ông cụ Hà tài trợ kia nữa. Hà Hạ cũng đã đến Cung Tiêu Xã hỏi giá cả rồi.
Bây giờ bột mì chia ra làm ba loại, có ba hãng là Phú Cường, Xây Dựng, Sản Xuất, trong đó bột mì Phú Cường là loại bột mịn, còn được gọi là bột làm sủi cảo, giá rất đắt, hai loại còn lại là bột mì thông thường, giả cả rẻ hơn bọ mì Phú Cường rất nhiều.
Bánh bao, màn thầu dùng bột mì thông thường là có thể làm được rồi.
Buổi chiều Hà Hạ nấu mười quả trứng luộc nước trà, cộng thêm hai mươi quả còn dư lại buổi sáng. Bán xong hai mươi quả trứng gà này Hà Hạ đã dập than. Bây giờ mua loại lương thực mịn như bột mì vẫn cần phiếu, Hà Hạ không phải người trong thành phố, cô không có phiếu, nhưng mỗi một Cung Tiêu Xã đều sẽ có một ít hàng hóa vượt số cung ứng, sau khi ám chỉ cô tới tôi đi một phen với nhân viên bán hàng xong, Hà Hạ mua được hai mươi cân bột mì với giá hai hào một cân.
Trạm xe ở trấn trên lớn như vậy, mặc dù lượng người nhiều, nhưng sức mua vẫn không đủ. Bình thường một ngày Hà Hạ nấu sáu mươi quả trứng gà mà cũng có lúc bán không hết.
Mà vị trí đặc thù của trạm xe đồng nghĩa với việc trứng luộc nước trà cô bán hầu như sẽ không có khách quay lại mua.
Dưới tình hình này, bà lão cũng bày sạp hàng ở đây, phân chia thị trường vốn đã không lớn ra làm đôi, mùi vị có ngon hay không ngon thì cũng không phải là vô cùng quan trọng.
Giống như bây giờ, rõ ràng mùi vị của trứng luộc nước trà của bà lão kém hơn của trứng luộc nước trà của Hà Hạ một khúc, nhưng bởi vì chỉ mua bán một lần, cộng thêm trứng gà đắt cho nên ăn không ngon thì nhiều nhất là mọi người nói mấy câu xong là cũng thôi.
Buổi sáng Hà Hạ nấu ba mươi quả trứng luộc nước trà, đến trưa khi về nhà ăn cơm còn lại tám, chín quả.
Hà Hạ về đến nhà, Hà Thụ Quốc và Hà Hoằng Nghĩa đang làm ghế sô pha cho người ta ở trong sân.
Làm ghế sô pha mang đi bán không giống với làm tự nhà mình dùng, nếu như trực tiếp dùng khúc gỗ tròn đơn giản thô ráp như Hà Hạ thì chắc chắn là không được.
Hà Thụ Quốc toàn mang gỗ đã bào xong rồi ghép cẩn thận lại, mặt ghế sô pha và lưng ghế sô pha đều được làm từ một mảng gỗ to và mới.
Sau khi làm xong thì quét dầu cây trẩu lên, rồi lại để đệm ghế sô pha Bành Văn Tuệ đã làm xong lên, nhìn cũng chẳng khác mấy so với ghế sô pha mua bên ngoài.
Với tay nghề làm ghế sô pha như vậy, Hà Thụ Quốc lại nghênh đón mùa xuân thứ hai của sự nghiệp. Trong thôn có người sắp cưới đến tìm ông đặt trước ghế sô pha, ngoài thôn cũng có người nghe tin mà đến.
Đơn đặt hàng có hơi nhiều, một mình Hà Thụ Quốc là không xuể, vậy là đã kéo Hà Hoằng Nghĩa tới làm không công.
Hà Hoằng Nghĩa thân là anh cả trong nhà, tay nghề làm đồ gia dụng Hà Thụ Quốc đã truyền cho anh ấy từ lâu rồi.
Hai cha con liên thủ, nhận được càng ngày càng nhiều đơn đặt hàng. Quả thực là thời điểm bận rộn, ông cụ Hà cũng phải đến giúp. Khi bọn họ bận rộn, quầy tạp hóa đều giao cho Quan Quỳnh Anh trông nom.
Cả nhà mỗi người một việc, nhất thời bầu không khí cũng rất tốt.
Hà Hạ mang về nhiều trứng gà còn thừa như vậy, Bành Văn Tuệ cũng kinh ngạc: “Hạ dà, hôm nay không bán được trứng gà à?”
Hà Hạ đưa tay đẩy xe xuống dưới mái hiên, Hà Hoằng Siêu vừa về đã chạy ra bên cạnh vại nước múc nước uống nói: “Chỗ trạm xe có một bà lão cũng bán trứng luộc nước trà, mối làm ăn của chị con bị cướp mất.”
Bành Văn Tuệ cau mày: “Trạm xe có bao lớn chứ, hai người cùng bán trứng luộc nước trà, sau này chắc chắn làm ăn sẽ không được tốt.”
Hà Hạ chỉ bán trứng luộc nước trà một tuần, trừ đi tiền vốn mua trứng gà và mua nguyên liệu, cô mới kiếm được khoảng mười đồng. Từ bây giờ làm ăn không tốt, nhất định sẽ không kiếm được nhiều tiền vậy nữa.
Nhưng Hà Hạ cũng không gấp gáp, từ sau khi cô tới thành phố, cũng biết không ít món ăn vặt, tùy tiện làm ra một vài món thì cũng có thể kiếm được tiền trong thời đại này.
Trên đường trở về, Hà Hạ đã nghĩ đến rất nhiều món ăn vặt làm vừa nhẹ nhàng vừa kiếm được trong giai đoạn này.
Hà Hạ nghĩ đến làm bánh bao.
Chỗ này của các cô là phía nam, thời kỳ kinh tế kế hoạch vừa mới qua đi, bánh bao, màn thầu chưa hề xuất hiện bóng dáng ở cái trấn nhỏ này của bọn họ.
Mà bánh bao, màn thầu cũng được công nhận là vô cùng thuận tiện và nhanh gọn.
Trong tay Hà Hạ có số tiền tích góp được của mấy ngày buôn bán, cũng có số tiền không tiêu đến gửi ngân hàng lúc trước, còn có cả mười đồng tiền ông cụ Hà tài trợ kia nữa. Hà Hạ cũng đã đến Cung Tiêu Xã hỏi giá cả rồi.
Bây giờ bột mì chia ra làm ba loại, có ba hãng là Phú Cường, Xây Dựng, Sản Xuất, trong đó bột mì Phú Cường là loại bột mịn, còn được gọi là bột làm sủi cảo, giá rất đắt, hai loại còn lại là bột mì thông thường, giả cả rẻ hơn bọ mì Phú Cường rất nhiều.
Bánh bao, màn thầu dùng bột mì thông thường là có thể làm được rồi.
Buổi chiều Hà Hạ nấu mười quả trứng luộc nước trà, cộng thêm hai mươi quả còn dư lại buổi sáng. Bán xong hai mươi quả trứng gà này Hà Hạ đã dập than. Bây giờ mua loại lương thực mịn như bột mì vẫn cần phiếu, Hà Hạ không phải người trong thành phố, cô không có phiếu, nhưng mỗi một Cung Tiêu Xã đều sẽ có một ít hàng hóa vượt số cung ứng, sau khi ám chỉ cô tới tôi đi một phen với nhân viên bán hàng xong, Hà Hạ mua được hai mươi cân bột mì với giá hai hào một cân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.