Chương 46: Cạnh Tranh 2
Vũ Lạc Song Liêm
17/03/2022
Rồi lại bỏ tiền mua mười túi bột nở xong thì Hà Hạ hài lòng trở về.
Dùng hai hào mua một cân bột mì Hà Hạ không hề bị thiệt, phải biết là sau khi ủ bột xong một cân có thể làm được bốn, năm cái màn thầu, nếu như làm màn thầu nhỏ hơn chút thì một cân thậm chí còn có thể làm được bảy, tám cái, bán một cái màn thầu với giá đồng cũng đã lãi rồi, nếu như làm thành bánh bao, vậy lợi nhuận càng nhiều hơn.
Chạng vạng tối về đến nhà, Hà Hạ ra sau vườn chặt hai cây bắp cải vào, lại đi cắt một giỏ rau hẹ đặt trong phòng bếp, trước khi ngủ cô nhào bột rồi để lên bếp lò để ủ.
Ngày hôm sau cô thức dậy sớm hơn bình thường một chút, cô tới phòng bếp băm vụn bắp cải ra trước, rồi cho thêm mấy loại gia vị như dầu hạt cải, muối ăn, nước tương, ngũ vị hương. Đánh trứng gà, dầu sôi, cho vào nồi, khi trứng còn chưa đông lại thì bắt đầu đảo xào, xào đến khi tất cả trứng đều đông lại thì nhanh chóng đổ từ nồi ra chậu để cho nguội.
Sau khi rửa sạch rau hẹ cắt nhỏ xong, trộn lẫn với trứng gà đã xào, thêm muối ăn, nước tương, thập tam hương (gia vị có 13 loại hương liệu được kết hợp với nhau), dầu hạt cải đã chuẩn bị trước vào.
Bột mì lên men cả một đêm rất nở và nhiều bọt khí, Hà Hạ lấy cái bàn vuông dùng để ăn cơm rửa sạch lau khô, rải một ít bột mì lên trên, đổ bột mì đã ủ từ trong chậu ra nhào cho bột thoát khí, sau khi nhào xong thì chia bột thành nhiều phần bằng nhau rồi nặn thành từng dải, cắt thành từng cục bột rồi dùng tay ấn, dàn đều các bên, vậy là đã làm xong một cái vỏ bánh bao.
Cho phần nhân đã chuẩn bị lên trên phần vỏ bánh bao, tay trái Hà Hạ bóp vỏ, tay phải tạo nếp, vừa ấn vừa khép lại, một cái bánh bao xinh đẹp đã được hoàn thành. Dù làm gì động tác của Hà Hạ cũng đều rất nhanh nhẹn, động tác gói bánh bao cũng cực kỳ nhanh.
Chưa tới một tiếng, Hà Hạ đã gói xong mười cân bột mì, bánh bao cô gói không tính là nhỏ, vỏ mỏng, nhân nhiều, đến cuối cùng, Hà Hạ gói được hai mươi cái bánh bao nhân rau, ba mươi cái nhân trứng gà rau hẹ, còn có mười lăm cái không nhân.
Nồi nước trên bếp đã sôi từ lâu, khay hấp cần dùng khi hấp bánh bao cũng đã được để vào trong. Hà Hạ xếp từng cái bánh bao đã gói xong vào trong nồi đậy nắp lại bắt đầu hấp, một nồi bánh bao cần hấp khoảng mười lăm phút. Chờ sau khi hấp xong sáu mươi lăm cái bánh bao, màn thầu, trời bên ngoài cũng đã tờ mờ sáng.
Hà Hạ giữ lại tám cái bánh bao có nhân đặt ở trong chạn bát làm bữa sáng cho mấy người Bành Văn Tuệ, số còn lại thì bỏ vào trong thùng xốp đã chuẩn bị từ trước, lại để một cái chăn bông không lớn không nhỏ lên trên để giữ ấm.
Để bánh bao lên xe đẩy nhỏ, Hà Hạ nghĩ nghĩ rồi lại để bếp lò lên, thả mười lắm quả trứng luộc nước trà vào trong từ từ luộc.
Nước để luộc trứng nước trà có thể sử dụng lại nhiều lần, nhưng mỗi lần luộc thì lại cần thêm một ít nguyên liệu và nước vào, nếu không thì mùi vị của nước sẽ không ngon.
Mấy ngày nay mấy người Hà Thụ Quốc cũng mệt mỏi, Hà Hạ bận rộn leng ca leng keng ở trong phòng bếp lâu như vậy mà bọn họ cũng không nghe được động tĩnh gì.
Gần đây không biết tại sao luôn là Quan Quỳnh Anh dậy đi tiểu đêm nghe được động tĩnh, nhưng chị ấy không vào phòng bếp xem, cũng không hề có chút ý nghĩ muốn đi giúp nào.
Đều nói là gần thơm xa thối, từ khi Hà Hạ đi lấy chồng thì thỉnh thoảng mới trở về một lần, mỗi lần về nhà cũng chẳng ở lại bao lâu, Quan Quỳnh Anh và cô chung sống với nhau không nhiều, thời gian qua Hà Hạ lại kính trọng chị ấy, dĩ nhiên cảm quan của Quan Quỳnh Anh đối với Hà Hạ là ngàn tốt vạn tốt.
Thế nhưng Hà Hạ ly hôn về nhà, Quan Quỳnh Anh càng nhìn Hà Hạ càng thấy không vừa mắt, đặc biệt là sau khi Hà Hạ làm đủ thứ việc này. Trước kia, bởi vì Quan Quỳnh Anh gả tới đây hơn hai năm vẫn luôn có hơi tự ti vì chuyện sinh con, tự giác ở nhà không dám thẳng lưng, chị ấy luôn cảm thấy mình là người thấp kém nhất trong cái nhà này.
Nhưng sau khi Hà Hạ ly hôn Quan Quỳnh Anh lại không cảm thấy như vậy nữa. Vốn dĩ Hà Hạ là bị vứt bỏ, Quan Quỳnh Anh vô cùng căm phẫn với chuyện này. Thế nhưng sau khi nghe nhiều lời nghị luận của mấy người đàn bà trong thôn thì Quan Quỳnh Anh đã dần dần bị mấy người đó thuyết phục. Chị ấy cảm thấy sở dị Hà Hạ bị Tằng Văn Việt vứt bỏ, nhất định là bản thân cô làm không đúng, làm không tốt.
Tư tưởng vừa cắm rễ như vậy thì sẽ càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý.
Trời còn chưa sáng, Quan Quỳnh Anh đã không ngủ được nữa, chị ấy vẫn luôn nghĩ tới những lời mà chị dâu Xảo Anh nhà họ Vương nói.
Dùng hai hào mua một cân bột mì Hà Hạ không hề bị thiệt, phải biết là sau khi ủ bột xong một cân có thể làm được bốn, năm cái màn thầu, nếu như làm màn thầu nhỏ hơn chút thì một cân thậm chí còn có thể làm được bảy, tám cái, bán một cái màn thầu với giá đồng cũng đã lãi rồi, nếu như làm thành bánh bao, vậy lợi nhuận càng nhiều hơn.
Chạng vạng tối về đến nhà, Hà Hạ ra sau vườn chặt hai cây bắp cải vào, lại đi cắt một giỏ rau hẹ đặt trong phòng bếp, trước khi ngủ cô nhào bột rồi để lên bếp lò để ủ.
Ngày hôm sau cô thức dậy sớm hơn bình thường một chút, cô tới phòng bếp băm vụn bắp cải ra trước, rồi cho thêm mấy loại gia vị như dầu hạt cải, muối ăn, nước tương, ngũ vị hương. Đánh trứng gà, dầu sôi, cho vào nồi, khi trứng còn chưa đông lại thì bắt đầu đảo xào, xào đến khi tất cả trứng đều đông lại thì nhanh chóng đổ từ nồi ra chậu để cho nguội.
Sau khi rửa sạch rau hẹ cắt nhỏ xong, trộn lẫn với trứng gà đã xào, thêm muối ăn, nước tương, thập tam hương (gia vị có 13 loại hương liệu được kết hợp với nhau), dầu hạt cải đã chuẩn bị trước vào.
Bột mì lên men cả một đêm rất nở và nhiều bọt khí, Hà Hạ lấy cái bàn vuông dùng để ăn cơm rửa sạch lau khô, rải một ít bột mì lên trên, đổ bột mì đã ủ từ trong chậu ra nhào cho bột thoát khí, sau khi nhào xong thì chia bột thành nhiều phần bằng nhau rồi nặn thành từng dải, cắt thành từng cục bột rồi dùng tay ấn, dàn đều các bên, vậy là đã làm xong một cái vỏ bánh bao.
Cho phần nhân đã chuẩn bị lên trên phần vỏ bánh bao, tay trái Hà Hạ bóp vỏ, tay phải tạo nếp, vừa ấn vừa khép lại, một cái bánh bao xinh đẹp đã được hoàn thành. Dù làm gì động tác của Hà Hạ cũng đều rất nhanh nhẹn, động tác gói bánh bao cũng cực kỳ nhanh.
Chưa tới một tiếng, Hà Hạ đã gói xong mười cân bột mì, bánh bao cô gói không tính là nhỏ, vỏ mỏng, nhân nhiều, đến cuối cùng, Hà Hạ gói được hai mươi cái bánh bao nhân rau, ba mươi cái nhân trứng gà rau hẹ, còn có mười lăm cái không nhân.
Nồi nước trên bếp đã sôi từ lâu, khay hấp cần dùng khi hấp bánh bao cũng đã được để vào trong. Hà Hạ xếp từng cái bánh bao đã gói xong vào trong nồi đậy nắp lại bắt đầu hấp, một nồi bánh bao cần hấp khoảng mười lăm phút. Chờ sau khi hấp xong sáu mươi lăm cái bánh bao, màn thầu, trời bên ngoài cũng đã tờ mờ sáng.
Hà Hạ giữ lại tám cái bánh bao có nhân đặt ở trong chạn bát làm bữa sáng cho mấy người Bành Văn Tuệ, số còn lại thì bỏ vào trong thùng xốp đã chuẩn bị từ trước, lại để một cái chăn bông không lớn không nhỏ lên trên để giữ ấm.
Để bánh bao lên xe đẩy nhỏ, Hà Hạ nghĩ nghĩ rồi lại để bếp lò lên, thả mười lắm quả trứng luộc nước trà vào trong từ từ luộc.
Nước để luộc trứng nước trà có thể sử dụng lại nhiều lần, nhưng mỗi lần luộc thì lại cần thêm một ít nguyên liệu và nước vào, nếu không thì mùi vị của nước sẽ không ngon.
Mấy ngày nay mấy người Hà Thụ Quốc cũng mệt mỏi, Hà Hạ bận rộn leng ca leng keng ở trong phòng bếp lâu như vậy mà bọn họ cũng không nghe được động tĩnh gì.
Gần đây không biết tại sao luôn là Quan Quỳnh Anh dậy đi tiểu đêm nghe được động tĩnh, nhưng chị ấy không vào phòng bếp xem, cũng không hề có chút ý nghĩ muốn đi giúp nào.
Đều nói là gần thơm xa thối, từ khi Hà Hạ đi lấy chồng thì thỉnh thoảng mới trở về một lần, mỗi lần về nhà cũng chẳng ở lại bao lâu, Quan Quỳnh Anh và cô chung sống với nhau không nhiều, thời gian qua Hà Hạ lại kính trọng chị ấy, dĩ nhiên cảm quan của Quan Quỳnh Anh đối với Hà Hạ là ngàn tốt vạn tốt.
Thế nhưng Hà Hạ ly hôn về nhà, Quan Quỳnh Anh càng nhìn Hà Hạ càng thấy không vừa mắt, đặc biệt là sau khi Hà Hạ làm đủ thứ việc này. Trước kia, bởi vì Quan Quỳnh Anh gả tới đây hơn hai năm vẫn luôn có hơi tự ti vì chuyện sinh con, tự giác ở nhà không dám thẳng lưng, chị ấy luôn cảm thấy mình là người thấp kém nhất trong cái nhà này.
Nhưng sau khi Hà Hạ ly hôn Quan Quỳnh Anh lại không cảm thấy như vậy nữa. Vốn dĩ Hà Hạ là bị vứt bỏ, Quan Quỳnh Anh vô cùng căm phẫn với chuyện này. Thế nhưng sau khi nghe nhiều lời nghị luận của mấy người đàn bà trong thôn thì Quan Quỳnh Anh đã dần dần bị mấy người đó thuyết phục. Chị ấy cảm thấy sở dị Hà Hạ bị Tằng Văn Việt vứt bỏ, nhất định là bản thân cô làm không đúng, làm không tốt.
Tư tưởng vừa cắm rễ như vậy thì sẽ càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý.
Trời còn chưa sáng, Quan Quỳnh Anh đã không ngủ được nữa, chị ấy vẫn luôn nghĩ tới những lời mà chị dâu Xảo Anh nhà họ Vương nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.