Chương 35: Trứng Luộc Nước Trà 2
Vũ Lạc Song Liêm
17/03/2022
Hà Hoằng Siêu nhớ tới năm ngoái mẹ cậu mua mấy cái lòng già về nấu, kết quả rửa không sạch, vì thế một nồi toàn là mùi vị không thể nào diễn tả kia, đến nay nhớ tới mà Hà Hoằng Siêu còn muốn nôn.
Hà Hoằng Siêu chưa hết hy vọng: “Tối nay trừ lòng già lợn, còn có món gì nữa?”
“Còn có canh xương, một lát nữa cho củ cải vào nấu chung.” Bây giờ chính là thời điểm thu hoạch củ cải tốt nhất, ăn sống vừa mọng nước vừa ngọt, nấu lên mùi vị ăn vào cũng ngọt thanh. Mà củ cải nấu cùng với canh xương thì chính là tuyệt phối.
Chỉ cần là cơm chan canh mà Hà Hạ cũng có thể ăn hai bát.
Hà Hoằng Siêu nghĩ tối nay cậu sẽ không ăn lòng già lợn, chỉ ăn cơm chan canh xương và củ cải chắc cũng có thể no, vì thế không nói gì nữa.
Hà Hạ nạo vỏ củ cải hái từ vườn rau về lúc chiều rồi cắt ra thành miếng nhỏ, thả vào trong nồi nấu, nấu củ cải đến khi dùng xẻng xào có thể cắt đứt thì tắt bếp được.
Hà Hạ múc canh xương củ cải vào trong cái bát loa tráng men màu vàng có in hình hoa mẫu đơn, đổ một thìa nước sạch vào, rồi dùng cái cọ nồi làm từ cây trúc để chà nồi, lại cho thêm một gáo nước sạch, đổ lòng già đã xử lý xong xuôi vào rồi cho thêm một thìa nhỏ rượu trắng nấu lên.
Lửa ở bếp củi lớn, nấu hai mươi phút là đã xong hết rồi. Hà Hạ dùng cái muôi bằng trúc vớt để sang một bên để khống chế hàm lượng nước cho khô.
Nồi nóng cho dầu vào, thêm hành, gừng tỏi, một thìa tương ớt, một nắm hoa tiêu nhỏ, một nắm ớt khô nhỏ đã cắt thành khúc và ớt ngâm vào nồi rồi xào, sau khi xào đến lúc có mùi thơm thì đổ lòng già đã ráo nước vào đảo lên, để cho mỗi một miếng lòng già được phủ đều nước xào rồi lại thêm chút muối ăn, bột ngọt, nước tương để điều vị, lại cho thêm một bát nước nhỏ rồi đậy nắp nồi lại hầm.
Om mấy phút xong lại cho ớt ngâm, củ cải chua đã cắt xong, cần tây thái khúc và ớt xanh vào nhanh chóng đảo lên. Xào đến khi nước trong nồi cạn là có thể ra lò.
Hà Hạ đơm lòng già lợn vào một cái đĩa lớn, Quan Quỳnh Anh bưng thức ăn lên bàn. Hà Hạ ra ngoài phòng bếp mang bát lên.
Người một nhà ngồi quanh dưới mái hiên ăn cơm. Khoảng thời gian về nhà mẹ này cơ bản đều là Hà Hạ nấu chính, mọi người cũng tin tưởng tay nghề của cô.
Ông cụ Hà gắp một miếng lòng già đưa vào trong miệng. Lòng già lợn đã được nấu lên nhai rất dai, vì được cho rất nhiều gia vị vào xào cùng nên trong lòng già có mang theo vị cay, mùi vị ngon vô cùng.
Ông cụ Hà giơ ngón tay cái lên với Hà Hạ: “Tay nghề của Hà Hạ càng ngày càng tốt lên rồi đấy.”
Đời trước có một đoạn thời gian Hà Hạ làm trong một quán ăn đêm, đầu bếp trong quán ăn đêm là bà chủ quán của các cô, Hà Hạ đi theo bà ấy làm hai năm, học được không ít kỹ năng.
Hà Hạ gắp một đũa lòng già lợn để vào trong bát của ông nội: “Ăn ngon thì ông nội ăn nhiều thêm một chút.”
Ông cụ Hà bưng ly rượu lên vui vui vẻ vẻ uống một ngụm.
Những người khác trong nhà cũng cảm thấy món lòng già xào này ăn cực kỳ ngon, không cầm được mà đũa gắp lia lịa vào trong đĩa.
Trái ngược lại với bọn họ, Hà Hoằng Siêu không gắp một đũa nào cả, vẫn luôn ăn canh xương hầm củ cải.
Vốn dĩ Hà Hoằng Siêu cho rằng chỉ ăn cơm chan canh xương thì cậu cũng có thể ăn hai bát, nhưng bây giờ người một nhà đều đang ăn lòng già lợn, chỉ có một mình cậu cô đơn ăn củ cải, uống canh xương. Canh xương vốn dĩ có mùi vị đậm đà, hương vị ngọt ngào vào thời khắc này hình như chẳng thơm chút nào nữa.
Có ý muốn cũng ăn một miếng lòng già lợn, nhưng nghĩ tới một nồi lòng già mẹ cậu làm kia, Hà Hoằng Siêu đưa đũa ra lại rụt về.
Hà Hạ nhìn thấy bộ dáng ăn cơm mà cứ dấm da dấm dứ này của cậu thì dứt khoát gắp một miếng thả vào trong bát của cậu, Hà Hoằng Siêu ngẩng đầu nhìn về phía Hà Hạ, Hà Hạ nhỏ giọng nói với cậu: “Mau ăn đi, nếu không lát nữa là hết đấy.”
Hà Hoằng Siêu nhìn trong đĩa một cái, quả thật là chẳng còn lại bao nhiêu lòng già. Cậu do do dự dự rồi thả lòng già vào trong miệng.
Thật là thơm. Đây là ý nghĩ đầu tiên khi Hà Hoằng Siêu ăn được lòng già lợn. Ngay sau đó, Hà Hoằng Siêu cũng lập tức gia nhập vào đại quân tranh cướp thức ăn.
Thế nhưng cậu ăn quá muộn, không đợi cậu ăn được mấy miếng thì lòng già lợn đã hết mất rồi, bất đắc dĩ, Hà Hoằng Siêu hướng đũa vào rau nấu kèm của lòng già xào.
Rau nấu kèm ăn cũng vô cùng ngon, nó ngấm mỡ của lòng già, Hà Hạ lại cho mười loại gia vị vào, không chỉ có củ cải, mà ngay cả ớt xanh, tỏi và mấy loại rau khác cũng bị người một nhà quét sạch.
Hà Hoằng Siêu chưa hết hy vọng: “Tối nay trừ lòng già lợn, còn có món gì nữa?”
“Còn có canh xương, một lát nữa cho củ cải vào nấu chung.” Bây giờ chính là thời điểm thu hoạch củ cải tốt nhất, ăn sống vừa mọng nước vừa ngọt, nấu lên mùi vị ăn vào cũng ngọt thanh. Mà củ cải nấu cùng với canh xương thì chính là tuyệt phối.
Chỉ cần là cơm chan canh mà Hà Hạ cũng có thể ăn hai bát.
Hà Hoằng Siêu nghĩ tối nay cậu sẽ không ăn lòng già lợn, chỉ ăn cơm chan canh xương và củ cải chắc cũng có thể no, vì thế không nói gì nữa.
Hà Hạ nạo vỏ củ cải hái từ vườn rau về lúc chiều rồi cắt ra thành miếng nhỏ, thả vào trong nồi nấu, nấu củ cải đến khi dùng xẻng xào có thể cắt đứt thì tắt bếp được.
Hà Hạ múc canh xương củ cải vào trong cái bát loa tráng men màu vàng có in hình hoa mẫu đơn, đổ một thìa nước sạch vào, rồi dùng cái cọ nồi làm từ cây trúc để chà nồi, lại cho thêm một gáo nước sạch, đổ lòng già đã xử lý xong xuôi vào rồi cho thêm một thìa nhỏ rượu trắng nấu lên.
Lửa ở bếp củi lớn, nấu hai mươi phút là đã xong hết rồi. Hà Hạ dùng cái muôi bằng trúc vớt để sang một bên để khống chế hàm lượng nước cho khô.
Nồi nóng cho dầu vào, thêm hành, gừng tỏi, một thìa tương ớt, một nắm hoa tiêu nhỏ, một nắm ớt khô nhỏ đã cắt thành khúc và ớt ngâm vào nồi rồi xào, sau khi xào đến lúc có mùi thơm thì đổ lòng già đã ráo nước vào đảo lên, để cho mỗi một miếng lòng già được phủ đều nước xào rồi lại thêm chút muối ăn, bột ngọt, nước tương để điều vị, lại cho thêm một bát nước nhỏ rồi đậy nắp nồi lại hầm.
Om mấy phút xong lại cho ớt ngâm, củ cải chua đã cắt xong, cần tây thái khúc và ớt xanh vào nhanh chóng đảo lên. Xào đến khi nước trong nồi cạn là có thể ra lò.
Hà Hạ đơm lòng già lợn vào một cái đĩa lớn, Quan Quỳnh Anh bưng thức ăn lên bàn. Hà Hạ ra ngoài phòng bếp mang bát lên.
Người một nhà ngồi quanh dưới mái hiên ăn cơm. Khoảng thời gian về nhà mẹ này cơ bản đều là Hà Hạ nấu chính, mọi người cũng tin tưởng tay nghề của cô.
Ông cụ Hà gắp một miếng lòng già đưa vào trong miệng. Lòng già lợn đã được nấu lên nhai rất dai, vì được cho rất nhiều gia vị vào xào cùng nên trong lòng già có mang theo vị cay, mùi vị ngon vô cùng.
Ông cụ Hà giơ ngón tay cái lên với Hà Hạ: “Tay nghề của Hà Hạ càng ngày càng tốt lên rồi đấy.”
Đời trước có một đoạn thời gian Hà Hạ làm trong một quán ăn đêm, đầu bếp trong quán ăn đêm là bà chủ quán của các cô, Hà Hạ đi theo bà ấy làm hai năm, học được không ít kỹ năng.
Hà Hạ gắp một đũa lòng già lợn để vào trong bát của ông nội: “Ăn ngon thì ông nội ăn nhiều thêm một chút.”
Ông cụ Hà bưng ly rượu lên vui vui vẻ vẻ uống một ngụm.
Những người khác trong nhà cũng cảm thấy món lòng già xào này ăn cực kỳ ngon, không cầm được mà đũa gắp lia lịa vào trong đĩa.
Trái ngược lại với bọn họ, Hà Hoằng Siêu không gắp một đũa nào cả, vẫn luôn ăn canh xương hầm củ cải.
Vốn dĩ Hà Hoằng Siêu cho rằng chỉ ăn cơm chan canh xương thì cậu cũng có thể ăn hai bát, nhưng bây giờ người một nhà đều đang ăn lòng già lợn, chỉ có một mình cậu cô đơn ăn củ cải, uống canh xương. Canh xương vốn dĩ có mùi vị đậm đà, hương vị ngọt ngào vào thời khắc này hình như chẳng thơm chút nào nữa.
Có ý muốn cũng ăn một miếng lòng già lợn, nhưng nghĩ tới một nồi lòng già mẹ cậu làm kia, Hà Hoằng Siêu đưa đũa ra lại rụt về.
Hà Hạ nhìn thấy bộ dáng ăn cơm mà cứ dấm da dấm dứ này của cậu thì dứt khoát gắp một miếng thả vào trong bát của cậu, Hà Hoằng Siêu ngẩng đầu nhìn về phía Hà Hạ, Hà Hạ nhỏ giọng nói với cậu: “Mau ăn đi, nếu không lát nữa là hết đấy.”
Hà Hoằng Siêu nhìn trong đĩa một cái, quả thật là chẳng còn lại bao nhiêu lòng già. Cậu do do dự dự rồi thả lòng già vào trong miệng.
Thật là thơm. Đây là ý nghĩ đầu tiên khi Hà Hoằng Siêu ăn được lòng già lợn. Ngay sau đó, Hà Hoằng Siêu cũng lập tức gia nhập vào đại quân tranh cướp thức ăn.
Thế nhưng cậu ăn quá muộn, không đợi cậu ăn được mấy miếng thì lòng già lợn đã hết mất rồi, bất đắc dĩ, Hà Hoằng Siêu hướng đũa vào rau nấu kèm của lòng già xào.
Rau nấu kèm ăn cũng vô cùng ngon, nó ngấm mỡ của lòng già, Hà Hạ lại cho mười loại gia vị vào, không chỉ có củ cải, mà ngay cả ớt xanh, tỏi và mấy loại rau khác cũng bị người một nhà quét sạch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.