Trọng Sinh: Âm Mưu Độc Chiếm Trình Manh
Chương 39:
Thanh Thiên Bạch Nhật Mộng
23/08/2024
Quả nhiên, dự cảm của Trình Manh đã được ứng nghiệm vào ngay sáng hôm sau.
Trình Manh bị đánh thức bởi nỗi đau của một con dao xoắn trong bụng, sự đau đớn quen thuộc và sự ấm áp của phần thân dưới khiến Trình Manh muốn chửi bậy. Mặc dù tai nạn ở kiếp trước làm tử cung bị cắt bỏ, mất đi quyền lợi làm mẹ, nhưng lợi ích duy nhất là không có phiền não này.
Có lẽ được an nhàn quá lâu, làm Trình Manh đã bắt đầu quên đi vấn đề này đã tự hành hạ mình như thế nào ở kiếp trước?
Trình Manh từ nhỏ đã rất sợ lạnh, mỗi tháng đến ngày này đều đau như chết đi sống lại.
Tại thời điểm này, tiếng gõ vang lên.
"Manh Manh, nên dậy rồi. Chúng ta nên xuất phát rồi." Giọng nói của anh cả phát ra từ bên ngoài cánh cửa.
Trình Manh đau đến nỗi cô không thể nói được, cắn răng và nói với cửa, "Anh, em hơi khó chịu, anh tự mình đi nhé"
Mặc dù Trình Minh Vũ bên ngoài cánh cửa đã nghe thấy sự khó chịu của Trình Manh, hắn cũng không nghĩ quá nhiều. Vừa lúc, hắn cũng không muốn để Trình manh đi đón Cố Thượng Võ. Vì thế cũng không từ chối, chỉ nói một câu được liền đi luôn.
Trình Manh không biết đã đau bao lâu? Cô chỉ cảm thấy rằng toàn bộ người dường như được ngâm trong nước đá, bàn tay và bàn chân lạnh lẽo, và một cơn đau ở bụng co rút lại. Trừ bỏ cần phải đi vệ sinh, cô đều ỏ trên giường, cuộn tròn người lại, bất động.
Vào thời điểm này, Cố Thượng Võ đang ngồi trong xe của Trình Minh Vũ. Nhưng trong lòng lại rất lo lắng. Anh nghe nói rằng cô bị ốm và không cả muốn rời giường, cũng không chịu tới đón anh. Anh nhận ra rằng cô phải bị bệnh nặng, vì hai người vừa xác định mối quan hệ, là lúc mối quan hệ nồng tình mật ý nhất. Với tính cách của cô, sao có thể từ chối không chịu tới đón anh cơ chứ, khẳng định là bệnh rất nghiêm trọng rồi.
Lại nghĩ đến thân thể mảnh mai của cô, Cố Thượng Võ đặc biệt lo lắng. Anh không thể không tự trách mình, biết rằng cô ấy không khỏe, đêm đó còn làm như vậy đối với cô, khẳng định là bị lạnh nên đã cảm lạnh rồi. Trách không được anh Minh Vũ sáng nay tới đón anh, mặt lại nghiêm túc như vậy.
Chẳng mấy chốc, hai người đã đến khu nhà họ Trình. Cố Thượng Võ chạy như bay vội vã lên đến cửa phòng Trình Manh. Sau khi gọi một vài lần, không có phản hồi nào bên trong. Cố Thượng Võ đã lo lắng, không nói một lời, anh đá cửa lao vào.
m thanh của cánh cửa bị đá không chỉ bị làm Trình Manh tỉnh dậy. Nó thậm chí còn gây sốc cho tất cả mọi người trong nhà họ Trình. Ông nội đen mặt lại, đi theo đằng sau từ thư phòng ra tới cũng có có khuôn mặt đen xì lại.
Anh ba thò đầu ra khỏi phòng, một cặp mắt đào hoa phóng ra sát khí, nhưng sau khi nhìn thấy là Cố Thượng Võ, anh lại nhìn anh bằng vẻ mặt hài hước.
Anh hai là người khoa trương nhất, thậm chí còn cầm một khẩu súng vọt lên tầng hai. Không biết là do quá lo lắng hay phản ứng bản năng đã được huấn luyện trong quân đội trong những năm gần đây.
Anh trai Trình Minh Vũ với vẻ mặt như đang xem diễn, chậm rù ì từ dưới tầng đi lên cầu thang.
Vào thời điểm này, Cố Thượng Võ đâu còn có tâm trạng nghĩ xem có phải bị tính kế hay không, vội vã đi thẳng vào giường của Trình Manh, hỏi với một cái nhìn lo lắng: “Manh Manh, em bị sao vậy?"
Trình Manh bị đánh thức bởi nỗi đau của một con dao xoắn trong bụng, sự đau đớn quen thuộc và sự ấm áp của phần thân dưới khiến Trình Manh muốn chửi bậy. Mặc dù tai nạn ở kiếp trước làm tử cung bị cắt bỏ, mất đi quyền lợi làm mẹ, nhưng lợi ích duy nhất là không có phiền não này.
Có lẽ được an nhàn quá lâu, làm Trình Manh đã bắt đầu quên đi vấn đề này đã tự hành hạ mình như thế nào ở kiếp trước?
Trình Manh từ nhỏ đã rất sợ lạnh, mỗi tháng đến ngày này đều đau như chết đi sống lại.
Tại thời điểm này, tiếng gõ vang lên.
"Manh Manh, nên dậy rồi. Chúng ta nên xuất phát rồi." Giọng nói của anh cả phát ra từ bên ngoài cánh cửa.
Trình Manh đau đến nỗi cô không thể nói được, cắn răng và nói với cửa, "Anh, em hơi khó chịu, anh tự mình đi nhé"
Mặc dù Trình Minh Vũ bên ngoài cánh cửa đã nghe thấy sự khó chịu của Trình Manh, hắn cũng không nghĩ quá nhiều. Vừa lúc, hắn cũng không muốn để Trình manh đi đón Cố Thượng Võ. Vì thế cũng không từ chối, chỉ nói một câu được liền đi luôn.
Trình Manh không biết đã đau bao lâu? Cô chỉ cảm thấy rằng toàn bộ người dường như được ngâm trong nước đá, bàn tay và bàn chân lạnh lẽo, và một cơn đau ở bụng co rút lại. Trừ bỏ cần phải đi vệ sinh, cô đều ỏ trên giường, cuộn tròn người lại, bất động.
Vào thời điểm này, Cố Thượng Võ đang ngồi trong xe của Trình Minh Vũ. Nhưng trong lòng lại rất lo lắng. Anh nghe nói rằng cô bị ốm và không cả muốn rời giường, cũng không chịu tới đón anh. Anh nhận ra rằng cô phải bị bệnh nặng, vì hai người vừa xác định mối quan hệ, là lúc mối quan hệ nồng tình mật ý nhất. Với tính cách của cô, sao có thể từ chối không chịu tới đón anh cơ chứ, khẳng định là bệnh rất nghiêm trọng rồi.
Lại nghĩ đến thân thể mảnh mai của cô, Cố Thượng Võ đặc biệt lo lắng. Anh không thể không tự trách mình, biết rằng cô ấy không khỏe, đêm đó còn làm như vậy đối với cô, khẳng định là bị lạnh nên đã cảm lạnh rồi. Trách không được anh Minh Vũ sáng nay tới đón anh, mặt lại nghiêm túc như vậy.
Chẳng mấy chốc, hai người đã đến khu nhà họ Trình. Cố Thượng Võ chạy như bay vội vã lên đến cửa phòng Trình Manh. Sau khi gọi một vài lần, không có phản hồi nào bên trong. Cố Thượng Võ đã lo lắng, không nói một lời, anh đá cửa lao vào.
m thanh của cánh cửa bị đá không chỉ bị làm Trình Manh tỉnh dậy. Nó thậm chí còn gây sốc cho tất cả mọi người trong nhà họ Trình. Ông nội đen mặt lại, đi theo đằng sau từ thư phòng ra tới cũng có có khuôn mặt đen xì lại.
Anh ba thò đầu ra khỏi phòng, một cặp mắt đào hoa phóng ra sát khí, nhưng sau khi nhìn thấy là Cố Thượng Võ, anh lại nhìn anh bằng vẻ mặt hài hước.
Anh hai là người khoa trương nhất, thậm chí còn cầm một khẩu súng vọt lên tầng hai. Không biết là do quá lo lắng hay phản ứng bản năng đã được huấn luyện trong quân đội trong những năm gần đây.
Anh trai Trình Minh Vũ với vẻ mặt như đang xem diễn, chậm rù ì từ dưới tầng đi lên cầu thang.
Vào thời điểm này, Cố Thượng Võ đâu còn có tâm trạng nghĩ xem có phải bị tính kế hay không, vội vã đi thẳng vào giường của Trình Manh, hỏi với một cái nhìn lo lắng: “Manh Manh, em bị sao vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.