Trọng Sinh: Âm Mưu Độc Chiếm Trình Manh

Chương 38: Sự Cố

Thanh Thiên Bạch Nhật Mộng

23/08/2024

Ngày hôm sau lúc ăn sáng, các anh trai cô trông rất bình thường, nhưng ánh mắt mơ hồ ái muội của anh hai và anh ba khiến Trình Manh cảm thấy như đang ngồi trên đống lửa.

Đột nhiên, anh ba nói: "Manh Manh, em có có nên nghĩ nhà chúng ta cần phải nuôi hai con chó săn không?"

"Nuôi chó làm gì?" Anh hai cũng tiếp chuyện nói rồi đưa bánh bao vào trong miệng ăn.

“Trông nhà, đề phòng trộm~!” Anh ba nói và nở một nụ cười.

"Vậy chó cũng vô dụng." Anh hai nói tiếp, “Chúng ta là quân nhân xuất thân đều từ đặc chiến đội, đều học được khi gặp được địch thẩm thấu vào quân ta phải giải quyết như thế nào.”

Trình Manh nghĩ cũng thấy anh hai nói đúng. Ngay cả khi họ nuôi một con chó, bằng vào thân thủ của Cố Thượng Võ phỏng chừng cũng chẳng khác nào làm thêm cho nhà cô một món thịt chó.

Nhìn Trình Manh đang sững sờ, anh ba lại dâng lên ý xấu: "Ông, tên nhóc Cố Thượng Võ kia..." không đợi người anh ba nói hết câu, chiếc đũa trong tay anh cả "Răng rắc” một tiếng bị bẻ gãy làm đôi.

Mọi người đều quay lại nhìn hắn, lại chỉ thấy hắn bình tĩnh và nói, "Run tay"

Khuôn mặt của Trình Manh xấu hổ, anh trai nói dối mà cũng không thèm lấy lý do nào hợp lý hơn sao.

Anh ba thấy thấy sắc mặt của anh cả không đúng lắm, nên cũng lập tức ngậm miệng lại, nịnh nọt chạy đi lấy đôi đũa mới đưa cho hắn, sau đó ngoan ngoãn ăn cơm.



Người anh ba sợ nhất trong nhà này không phải bác cả, không phải ông nội, mà là anh cả. Chỉ cần anh cả ra lệnh, anh ba không dám làm trái, chỉ hướng đông đi hướng đông, chỉ hướng tây đi hướng tây.

Ngược lại, ông nội dường như nghĩ về Cố Thượng Võ, vì vậy ông nói, "Thằng cả, Ngày mai tìm tiểu Cố nói một tiếng, cậu ta đã giúp nhà chúng ta, mời cậu ta đến nhà chúng ta ăn cơm coi như cảm ơn.”

“Vâng" Câu trả lời của bác trai rất đơn giản.

"Hãy để Manh Manh đi tìm đi!" Anh hai đột nhiên nói.

Trình Manh mới ăn được một ngụm cháo không nhịn được bị sặc, quay đầu lại nhìn về phía anh hai, lại thấy anh ba Trình Minh Hạo cũng đang nhìn chằm chằm vào anh. Anh hai còn đang không hiểu rõ làm sao lại bị hai người trừng.

"Có chuyện gì vậy? Tôi nói không đúng sao? Cố Thượng Võ giúp Manh Manh. Để Manh Manh đi tìm cậu ta không phải là hợp lý sao.” Vẻ mặt ngốc nghếch của anh hai nhìn mọi người. Vấn đề là một người đàn ông mét tám mét chín có cơ bắp cuồn cuộn như anh lại làm ra vẻ đáng yêu, thật sự làm người ta không thấm nổi.

Trình Manh nghe xong cũng đã đủ hiểu, hóa ra người anh hai ngốc của cô mặc dù đã gửi cho cô một tin nhắn ngày hôm qua, nhưng lại không biết người đêm qua là ai.

“Cũng đúng” ông nội cũng gật đầu đồng ý với ý kiến của Trình Minh Dương, “Manh Manh, vừa lúc con cũng không bận rộn gì, con đến trường học mời tiểu Cố đi! Thuận tiện tham qua trường quân đội luôn.”

"Con đưa Manh Manh đi" anh cả từ lúc bắt đầu vẫn luôn duy trì sự lạnh lùng nói lên câu thứ hai trong ngày, trong giọng nói kiên quyết không để người khác phản bác.

"Vâng" Trình Manh cúi đầu ăn, trong lòng lại nghĩ: Một điều đáng lẽ phải vui vẻ, nay sao lại không thể vui nổi rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh: Âm Mưu Độc Chiếm Trình Manh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook