Trọng Sinh: Âm Mưu Độc Chiếm Trình Manh
Chương 46:
Thanh Thiên Bạch Nhật Mộng
23/08/2024
Lý do chính là mặc dù kiếp trước thành tích học tập của cô không tốt, học phổ thông xong liền không đi học nữa, nhưng điều duy nhất mà cô không bỏ xuống có lẽ là tiếng Anh.
Khi làm việc ở Thủy Tinh Cung, để thể hiện sự độc đáo, không giống với những người khác, Trình Manh đã cố gắng học tiếng Anh để nói chuyện bằng tiếng Anh. Vì vậy , bây giờ cô dùng đều là khẩu âm người Mỹ nói để trả lời câu hỏi của giáo viên. Khẩu ngữ lưu loát của cô cũng thu hút ánh mắt của các bạn cùng lớp. Nó làm cho mọi người cảm thấy thoải mái. Nó thậm chí còn thoải mái hơn so với sự ngạc nhiên của những đôi mắt ở đây, đó chính là việc cô đã khẳng định được năng lực bản thân và cũng là sự khẳng định đối với sự cố gắng của bản thân cô.
Mà môn tiếp theo là toán học lại làm cho Trình Manh rất khó khăn. Cô không thể không nghĩ rằng ngay cả khi cô được tái sinh một lần, đối với toán học, cô vẫn là dốt đặc.
Lúc Trình Manh đang cầm sách ngữ văn chuẩn bị học ngữ văn, đột nhiên có một âm thanh của một cô gái vang lên: “Này, tiếng Anh của bạn khát tốt đấy, khẩu ngư người Mỹ bạn học được ở đâu?" Trình Manh nghiêng đầu liền nhìn đến cách ca một dãy có một cô gái mặt như búp bê đang mở một đôi mắt tròn xoe nhìn côc hỏi. Cô có mái tóc ngắn và âm thanh như trẻ con, khiến cô ấy trông hơi giống một chú mèo con lười biếng.
Trình Manh nhận ra cô ấy, cô tên là Hứa Giai Nghi. Là một người ở kiếp trước công khai trở mặt với chính mình.
Nhưng Trình Manh thực sự không ghi hận cô ấy, bởi vì ở kiếp trước, chính là cô đã chỉ vào mũi cô và nói với cô: " Trình Manh, tôi nói cho cậu biết, cậu thật sự ngu ngốc, sớm muộn gì một ngày nào đó cậu cũng sẽ bị Trần Đan Đan chơi chết.”
Câu này đã được ứng nghiệm. Cuối cùng, sau tất cả nhưng gì mà Trần Đan Đan làm với cô, mới làm cô hiểu được rằng cô ấy thực sự không có ác ý với mình, chỉ đơn giản là thương hại muốn bênh vực kẻ yếu như cô thôi.
Sau khi được sống lại, Trình Manh nhìn thấy cô lại hiện lên một sự thân thiết. Cô mỉm cười và nói: "Tôi đã tham gia một lớp học tiếng Anh trước đây và tôi đã xem rất nhiều video tiếng Anh liên quan. Mỗi một lời giáo viên dạy, tôi đều nói lại sau đó ghi âm lại rồi nghe n=đi nghe lại nhiều lần để luyện tập. Như vậy đối với phát âm khẩu ngữ có tiến bộ rất lớn…”
Hứa Giai Nghi chớp mắt và cắt lời cô, nói: "Mẹ ơi! Thật phức tạp? Bà đây sợ là không có phần tôi rồi!”
Trình Manh “Xì” môt tiếng phụt cười, cô ấy mới bao lớn mà đã bà đây chứ.
Hứa Giai Nghi nhìn cô cười, vì vậy đã tự giới thiệu: "Cậu tên là Trình Manh phải không? Tên tôi là Hứa Giai Nghi."
Trình Manh vươn tay ra và ra hiệu để bắt tay với Hứa Giai Nghi. Hứa Giai Nghi sửng sốt, sau đó vỗ bàn và cười nói, "Chị gái à, cậu là từ triều đại nào xuyên lại đây vậy? Đều thời đại nào rồi, kết bạn mới thôi cần gì bắt tay chứ.”
Trình Manh bị cười liền có chút xấu hổ, nhưng sau đó lại tự giễu cười cười. Xác thật, dù sống hai đời, nhưng cô lại chưa có một người bạn thân nào cả. Người mà cô cho rằng là tri kỷ, là bạn tốt nhất của cô Trần Đan Đan, lại là người hại cô thảm hại nhất. Nghĩ nghĩ, khi cô chuẩn bị thu hồi bàn tay, lại được một bàn tay mềm mụp chụp vào bọc lấy. Cô nhìn Hứa Giai Nghi vươn tay ra nắm lấy tay cô, sau đó Hứa Giai Nghi hiện ra vẻ mặt thản nhiên nói: “Chà! Coi như tôi phục cổ vậy.”
Trong lòng Trình Manh nghĩ: Thật là một cô gái dễ thương mà.
Khi làm việc ở Thủy Tinh Cung, để thể hiện sự độc đáo, không giống với những người khác, Trình Manh đã cố gắng học tiếng Anh để nói chuyện bằng tiếng Anh. Vì vậy , bây giờ cô dùng đều là khẩu âm người Mỹ nói để trả lời câu hỏi của giáo viên. Khẩu ngữ lưu loát của cô cũng thu hút ánh mắt của các bạn cùng lớp. Nó làm cho mọi người cảm thấy thoải mái. Nó thậm chí còn thoải mái hơn so với sự ngạc nhiên của những đôi mắt ở đây, đó chính là việc cô đã khẳng định được năng lực bản thân và cũng là sự khẳng định đối với sự cố gắng của bản thân cô.
Mà môn tiếp theo là toán học lại làm cho Trình Manh rất khó khăn. Cô không thể không nghĩ rằng ngay cả khi cô được tái sinh một lần, đối với toán học, cô vẫn là dốt đặc.
Lúc Trình Manh đang cầm sách ngữ văn chuẩn bị học ngữ văn, đột nhiên có một âm thanh của một cô gái vang lên: “Này, tiếng Anh của bạn khát tốt đấy, khẩu ngư người Mỹ bạn học được ở đâu?" Trình Manh nghiêng đầu liền nhìn đến cách ca một dãy có một cô gái mặt như búp bê đang mở một đôi mắt tròn xoe nhìn côc hỏi. Cô có mái tóc ngắn và âm thanh như trẻ con, khiến cô ấy trông hơi giống một chú mèo con lười biếng.
Trình Manh nhận ra cô ấy, cô tên là Hứa Giai Nghi. Là một người ở kiếp trước công khai trở mặt với chính mình.
Nhưng Trình Manh thực sự không ghi hận cô ấy, bởi vì ở kiếp trước, chính là cô đã chỉ vào mũi cô và nói với cô: " Trình Manh, tôi nói cho cậu biết, cậu thật sự ngu ngốc, sớm muộn gì một ngày nào đó cậu cũng sẽ bị Trần Đan Đan chơi chết.”
Câu này đã được ứng nghiệm. Cuối cùng, sau tất cả nhưng gì mà Trần Đan Đan làm với cô, mới làm cô hiểu được rằng cô ấy thực sự không có ác ý với mình, chỉ đơn giản là thương hại muốn bênh vực kẻ yếu như cô thôi.
Sau khi được sống lại, Trình Manh nhìn thấy cô lại hiện lên một sự thân thiết. Cô mỉm cười và nói: "Tôi đã tham gia một lớp học tiếng Anh trước đây và tôi đã xem rất nhiều video tiếng Anh liên quan. Mỗi một lời giáo viên dạy, tôi đều nói lại sau đó ghi âm lại rồi nghe n=đi nghe lại nhiều lần để luyện tập. Như vậy đối với phát âm khẩu ngữ có tiến bộ rất lớn…”
Hứa Giai Nghi chớp mắt và cắt lời cô, nói: "Mẹ ơi! Thật phức tạp? Bà đây sợ là không có phần tôi rồi!”
Trình Manh “Xì” môt tiếng phụt cười, cô ấy mới bao lớn mà đã bà đây chứ.
Hứa Giai Nghi nhìn cô cười, vì vậy đã tự giới thiệu: "Cậu tên là Trình Manh phải không? Tên tôi là Hứa Giai Nghi."
Trình Manh vươn tay ra và ra hiệu để bắt tay với Hứa Giai Nghi. Hứa Giai Nghi sửng sốt, sau đó vỗ bàn và cười nói, "Chị gái à, cậu là từ triều đại nào xuyên lại đây vậy? Đều thời đại nào rồi, kết bạn mới thôi cần gì bắt tay chứ.”
Trình Manh bị cười liền có chút xấu hổ, nhưng sau đó lại tự giễu cười cười. Xác thật, dù sống hai đời, nhưng cô lại chưa có một người bạn thân nào cả. Người mà cô cho rằng là tri kỷ, là bạn tốt nhất của cô Trần Đan Đan, lại là người hại cô thảm hại nhất. Nghĩ nghĩ, khi cô chuẩn bị thu hồi bàn tay, lại được một bàn tay mềm mụp chụp vào bọc lấy. Cô nhìn Hứa Giai Nghi vươn tay ra nắm lấy tay cô, sau đó Hứa Giai Nghi hiện ra vẻ mặt thản nhiên nói: “Chà! Coi như tôi phục cổ vậy.”
Trong lòng Trình Manh nghĩ: Thật là một cô gái dễ thương mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.