Trọng Sinh: Âm Mưu Độc Chiếm Trình Manh
Chương 48:
Thanh Thiên Bạch Nhật Mộng
23/08/2024
Cố Thượng Võ cau mày và nhìn nữ sinh viên trước mặt đầy vẻ ngại ngùng đang thổ lộ với mình. TRên mặt lại không có sự vui vẻ nào, thay vào đó là sự thiếu kiên nhẫn. Không ai biết Trong lòng anh đang nghĩ là: Nha đầu kia từ sáng đến giờ không có một tin tức nào cả, có phải đã quên anh rồi hay không.
Trong trường quân đội vốn dĩ đã nhiều nam hơn nữ, tỷ lệ nam và nữ luôn dưới 10:1. Các nữ sinh ở trường quân đội chính là động vật hiếm, và họ là "thịt" trong mắt nhiều sinh viên nam. Không quan trọng họ trông như thế nào, đã đủ để những học sinh nam này mỗi khi tắt đèn vào lúc ban đêm tương tư một lúc.
Mà người đang đứng trước mặt Cố Thượng Võ, phải nói rằng trong số nhiều sinh viên nữ, cô trông cũng khá xinh đẹp, so với một số nữ sinh trông còn giống đàn ông hơn cả đàn ông thực thụ xinh đẹp rất nhiều. Vì vậy, khi cô gái này gọi anh ra, những người ở trong lớp Cố Thượng Võ đã rất ghen tị, còn bí mật đi theo, trốn trong bóng tối và nhìn trộm.
Nghĩ nghĩ nên thất thần, cô gái này thấy mình thổ lộ xong anh cũng không từ chối, tưởng là anh đồng ý, liền nhào vào ngực Cố Thượng Võ. Cố Thượng Võ theo bản năng đẩy ra, tức giận nói: "Xin hãy tự trọng!"
Lực đẩy này không nhỏ, cô gái kia trực tiếp ngã xuống đất. Trong lúc này đang không hiểu chuyện gì đang xảy, ngây người mất một lúc. Nhưng ngay lập tức, cô biết điều đó, cùng với sự chán ghét đang thể hiện trên mặt của Cố Thượng Võ, cô gái không còn có thể chịu đựng được "sự sỉ nhục" này, nháy mắt liền khóc và bỏ chạy.
Ngay khi nữ sinh chạy, mấy chàng trai đang xem trộn lộ ra vẻ khó hiểu và tiếc nuối.
Lý Chí Bác nhấp môi và nói, "Tôi nói này lớp trưởngg, cậu đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc, một em gái nũng nịu như vậy, lại bị cậu lạnh lùng vô tình đá đi rồi, tiếc quá.”
Bên cạnh Thôi Húc cũng nói, "Đúng vậy đúng vậy, cậu không muốn có thể giới thiệu chúng tôi nha! Tất cả chúng tôi đều là độc thân đó nha!"
Một vài người trong số họ cũng trêu đùa Cố Thượng Võ. Đừng nhìn vào miệng của họ nói như vậy, nhưng họ cũng rất bội phục cô gái này. Đối với khuôn mặt lạnh băng của lớp trưởng của họ chắc chắn có thể đóng băng một nhóm người trong một mắt. Thế mà cô gái này lại dám chạy lại ôm anh, phải nói rằng cô thực sự can đảm.
Cố Thượng Võ phiền lòng, tâm trí thì loạn không muốn dây dưa với bọn họ, không nói gì, xoay người về kí túc xá.
Mấy người này khác với Cố Thượng Võ, bọn họ đều là thi đậu vào trường. Đừng nhìn ngày thường đùa giỡn với Cố Thượng Võ, nhưng trong thâm tâm cũng rất sợ người lính già từ trong quân doanh ra tới như anh. Hiện giờ nhìn thấy sắc mặt của Cố Thượng Võ không tốt, mọi người cũng không dám trêu chọc anh nữa, nhanh như chớp chạy đi tới sân thể dục xem thi kéo co.
Trong lòng Cố Thượng Võ rất khó chịu. Sau ba bước và hai bước đã trở lại ký túc xá, anh đã lấy ra chiếc điện thoại di động được ẩn dưới giường và nhìn vào nó. Thấy được tin nhắn đến từ Trinh Manh, sự phiền chán nháy mắt đã biến mất tiêu.
"Anh Thượng Võ, hôm nay anh sẽ có ngạc nhiên! Đoán xem nó là gì?"
“Anh Thượng Võ, trường học của anh quá lớn, em lạc đường rồi, anh đến đón em được không, em ở tòa nhà số năm, em chờ anh ở đây nha!"
Cô tới! Cố Thượng Võ mừng rỡ như điên và vội vã đến con đường mà Trình Manh đợi. Nhưng mà một con đường thẳn tắp lại không có hình dáng của Trình Manh ở đây.
Cảm giác buồn bã lại ập tới, Cố Thượng Võ an ủi chính mình: cô không lấy điều này nói giỡn, nhất định là cô đã đến, lạc đường rồi đi loạn xung quanh sao?
Triệu Tiểu Xuyên và Từ Lượng là người trực ban duy trì trật tự hôm nay, hai người đang tuần tra trên mỗi con đường trong khuôn viên trường như thường lệ. Khi đi gần đến tòa nhà chính, liền nhìn thấy một thân hình nho nhỏ đang ngồi xổm ở ven đường.Hai người liếc nhìn nhau và cau mày. Mặc dù tôi biết hôm nay là Chủ nhật, có nhiều gia đình đến trường học để thăm người thân. Nhưng mọi người về cơ bản đều ở bên sân thể dục, rất ít người đến tòa nhà chính. Nhìn thân hình nhỏ như vậy, chắc là một cô gái. Hai người đã suy nghĩ ngay lập tức là bạn gái của ai đó xong lại bởi vì giận dỗi gì mà ngồi xổm ở đây và khóc. Hai người nghĩ và bước nhanh chân đến chỗ của cô.
"Đồng chí này. Bạn có cần chúng tôi giúp đỡ không?" Triệu Tiểu Xuyên nói một câu mà không có bất kỳ giai điệu cảm xúc nào.
Trong trường quân đội vốn dĩ đã nhiều nam hơn nữ, tỷ lệ nam và nữ luôn dưới 10:1. Các nữ sinh ở trường quân đội chính là động vật hiếm, và họ là "thịt" trong mắt nhiều sinh viên nam. Không quan trọng họ trông như thế nào, đã đủ để những học sinh nam này mỗi khi tắt đèn vào lúc ban đêm tương tư một lúc.
Mà người đang đứng trước mặt Cố Thượng Võ, phải nói rằng trong số nhiều sinh viên nữ, cô trông cũng khá xinh đẹp, so với một số nữ sinh trông còn giống đàn ông hơn cả đàn ông thực thụ xinh đẹp rất nhiều. Vì vậy, khi cô gái này gọi anh ra, những người ở trong lớp Cố Thượng Võ đã rất ghen tị, còn bí mật đi theo, trốn trong bóng tối và nhìn trộm.
Nghĩ nghĩ nên thất thần, cô gái này thấy mình thổ lộ xong anh cũng không từ chối, tưởng là anh đồng ý, liền nhào vào ngực Cố Thượng Võ. Cố Thượng Võ theo bản năng đẩy ra, tức giận nói: "Xin hãy tự trọng!"
Lực đẩy này không nhỏ, cô gái kia trực tiếp ngã xuống đất. Trong lúc này đang không hiểu chuyện gì đang xảy, ngây người mất một lúc. Nhưng ngay lập tức, cô biết điều đó, cùng với sự chán ghét đang thể hiện trên mặt của Cố Thượng Võ, cô gái không còn có thể chịu đựng được "sự sỉ nhục" này, nháy mắt liền khóc và bỏ chạy.
Ngay khi nữ sinh chạy, mấy chàng trai đang xem trộn lộ ra vẻ khó hiểu và tiếc nuối.
Lý Chí Bác nhấp môi và nói, "Tôi nói này lớp trưởngg, cậu đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc, một em gái nũng nịu như vậy, lại bị cậu lạnh lùng vô tình đá đi rồi, tiếc quá.”
Bên cạnh Thôi Húc cũng nói, "Đúng vậy đúng vậy, cậu không muốn có thể giới thiệu chúng tôi nha! Tất cả chúng tôi đều là độc thân đó nha!"
Một vài người trong số họ cũng trêu đùa Cố Thượng Võ. Đừng nhìn vào miệng của họ nói như vậy, nhưng họ cũng rất bội phục cô gái này. Đối với khuôn mặt lạnh băng của lớp trưởng của họ chắc chắn có thể đóng băng một nhóm người trong một mắt. Thế mà cô gái này lại dám chạy lại ôm anh, phải nói rằng cô thực sự can đảm.
Cố Thượng Võ phiền lòng, tâm trí thì loạn không muốn dây dưa với bọn họ, không nói gì, xoay người về kí túc xá.
Mấy người này khác với Cố Thượng Võ, bọn họ đều là thi đậu vào trường. Đừng nhìn ngày thường đùa giỡn với Cố Thượng Võ, nhưng trong thâm tâm cũng rất sợ người lính già từ trong quân doanh ra tới như anh. Hiện giờ nhìn thấy sắc mặt của Cố Thượng Võ không tốt, mọi người cũng không dám trêu chọc anh nữa, nhanh như chớp chạy đi tới sân thể dục xem thi kéo co.
Trong lòng Cố Thượng Võ rất khó chịu. Sau ba bước và hai bước đã trở lại ký túc xá, anh đã lấy ra chiếc điện thoại di động được ẩn dưới giường và nhìn vào nó. Thấy được tin nhắn đến từ Trinh Manh, sự phiền chán nháy mắt đã biến mất tiêu.
"Anh Thượng Võ, hôm nay anh sẽ có ngạc nhiên! Đoán xem nó là gì?"
“Anh Thượng Võ, trường học của anh quá lớn, em lạc đường rồi, anh đến đón em được không, em ở tòa nhà số năm, em chờ anh ở đây nha!"
Cô tới! Cố Thượng Võ mừng rỡ như điên và vội vã đến con đường mà Trình Manh đợi. Nhưng mà một con đường thẳn tắp lại không có hình dáng của Trình Manh ở đây.
Cảm giác buồn bã lại ập tới, Cố Thượng Võ an ủi chính mình: cô không lấy điều này nói giỡn, nhất định là cô đã đến, lạc đường rồi đi loạn xung quanh sao?
Triệu Tiểu Xuyên và Từ Lượng là người trực ban duy trì trật tự hôm nay, hai người đang tuần tra trên mỗi con đường trong khuôn viên trường như thường lệ. Khi đi gần đến tòa nhà chính, liền nhìn thấy một thân hình nho nhỏ đang ngồi xổm ở ven đường.Hai người liếc nhìn nhau và cau mày. Mặc dù tôi biết hôm nay là Chủ nhật, có nhiều gia đình đến trường học để thăm người thân. Nhưng mọi người về cơ bản đều ở bên sân thể dục, rất ít người đến tòa nhà chính. Nhìn thân hình nhỏ như vậy, chắc là một cô gái. Hai người đã suy nghĩ ngay lập tức là bạn gái của ai đó xong lại bởi vì giận dỗi gì mà ngồi xổm ở đây và khóc. Hai người nghĩ và bước nhanh chân đến chỗ của cô.
"Đồng chí này. Bạn có cần chúng tôi giúp đỡ không?" Triệu Tiểu Xuyên nói một câu mà không có bất kỳ giai điệu cảm xúc nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.