Trọng Sinh: Âm Mưu Độc Chiếm Trình Manh
Chương 50:
Thanh Thiên Bạch Nhật Mộng
23/08/2024
Anh ngồi xổm xuống và cố gắng giữ mình để không làm cô bé dễ thương trước mặt anh bị hoảng sợ. Anh ta làm dịu giọng nói của mình càng nhiều càng tốt và hỏi, "Có chuyện gì vậy? Tại sao em lại ngồi ở đây khóc?"
Một câu nói ra xong, Trình Manh không trả lời. Từ Lượng đằng sau Triệu Tiểu Xuyên lại vô cùng giật mình. Mặc dù hắn biết lớp phó này không lâu, trong thời gian ngắn chỉ trong một năm. Tuy nhiên, đó là Triệu Tiểu Xuyên! Đó không phải là là đầy gỗ có bàn tay phá huỷ mà mọi người sợ hãi hay sao? Tại sao anh ta lại nghe thấy một dấu vết của sự dịu dàng từ tiếng nói của lớp phó? Anh ta lắc đầu và xua tan những suy nghĩ kỳ lạ của mình, anh ta tiếp tục thôi miên: có lẽ mình đã nghe nó sai, phải, là mình đã nghe sai.
Trình Manh biết rằng nếu cô nói cô tới đây là để tìm người, thì họ chắc chắn sẽ đưa cô đến gặp Cố Thượng Võ, nhưng bây giờ tâm tình cô ấy đã quá phức tạp, trong lòng lại rất uỷ khuất không cách nào nói ra, cô thật sự chưa muốn nhìn thấy anh lúc này.
Vì vậy, cô ấy hít hít mũi và nói nhẹ, "Tôi gặp anh trai xong chuẩn bị về nhà, nhưng trường này quá lớn. Tôi bị lạc khi đi bộ!"
Nghe những lời của Trình Manh, trái tim của Từ Lượng không biết tại sao có một dấu vết may mắn.Thành thật mà nói, anh ta cũng là một nam tử hán. Anh ta ở trong trường quân đội này quá lâu, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như vậy trước mặt anh ta, làm sao anh ta không thể từ bỏ. Mặc dù anh ta biết rằng sẽ không có gì, nhưng một cô gái không chủ, vẫn luôn khiến mọi người có một chút mơ tưởng hơn.
Tuy nhiên, Triệu Tiểu Xuyên lại oán trách anh trai của cô gái trong lòng. Em gái đến gặp mà lại để cô tự đi về, không hề tiễn cô rời đi! Mà anh ta nào đau biết rằng tại thời điểm này, Cố trung uý đang như ruồi bọ di chuyển khắp nơi trong khuôn viên trường.
Trình Manh nói, và những uỷ khuất vô hạn bắt đầu lao lên một lần nữa, cái miệng nhỏ dẩu lên, nước mắt cũng rơi ra một lần nữa.
Hai người đàn ông trở thời điểm này đột nhiên hoàn hồn, nghĩ đến bọn họ vừa mới thất thần, có vẻ hơi xấu hổ. Tại thời điểm này, Từ Lượng đặc biệt muốn cho cái người không xứng làm anh trai kia của cô một bài học.
Triệu Tiểu Xuyên nhìn những giọt nước mắt tràn ra trong đôi mắt to của cô, anh ta luống cuống tay chân an ủi cô: “Đừng khóc nữa! Chúng tôi là đội duy trì trật tự, không phải là người xấu."
Trình Manh nhìn vào sự bất lực của hai người, thực sự giống như hai con chó lớn, biết rằng hai người thực sự cảm thấy thật tình đau lòng cô và muốn giúp cô, cô tự nhiên không muốn làm xấu hổ hai người, vì vậy cô nói với âm thanh nghẹn ngào. "Ò, tôi biết, hai anh có phải là vị thần bảo vệ kỷ luật ở trường phải không? "
Lời khen ngợi của cô gái ngay lập tức khiến hai người đột nhiên cảm thấy rằng mình cao hơn rất nhiều.
Vì vậy, Triệu Tiểu Xuyên hỏi ngay lập tức: "Đừng khóc, vì em muốn ra ngoài, chúng tôi đưa em ra có được không?"
Trình Manh hít mũi và thút tha thút thít gật gật đầu.
Triệu Tiểu Xuyên đứng dậy để chuẩn bị dẫn đường cho Trình Manh, Từ Lượng ở bên cạnh nhanh chóng đứng dậy. Trình Manh còn đang nghĩ hôm nay chính ra cô cũng không hẳn là quá đen đủi, lại không nghĩ tới vừa mới đứng dậy một trận tê dại dưới lòng bàn chân đã chuyển đến, làm cô đứng không vững ngay lập tức ngã nhào về phía trước. Thầm nghĩ: xong rồi, ngồi lâu nên cô bị tê chân.
May mắn thay, hai người trước mắt cô nhanh chóng đỡ được cô, vì vậy khuôn mặt xinh đẹp của cô mới không chạm đất.
Ngay lập tức, mùi của một cô gái ngay lập tức lan vào mũi mũi của Từ Lượng. Làn da mịn màng của cô vô cùng mềm mịn, ngay cả khi anh ta đeo găng tay, vào lúc này cũng cảm thấy một tia điện được truyền trực tiếp từ đầu ngón tay đến não anh ta.
Trình Manh vội vàng đứng thẳng, mặt cô đỏ lên. Cô vội vàng nói, "Tôi xin lỗi, tôi không cố ý, tôi ngồi xổm nên tê chân!"
Tai của Từ Lượng đã màu đỏ và nói, "Không sao đâu, không sao đâu! Em có sao không, nếu không chúng ta lại nghỉ một chút rồi đi.”
"Không sao đâu! Không sao đâu!" Trình Manh lắc đầu nguây nguẩy.
Vì vậy, như thể chứng minh rằng cô ấy ổn, cô đã bước hai bước trước mặt hai người đàn ông. Lúc này hai người đàn ông mới yên tâm, một trái một phải đưa cô đi. Chân của Trình Manh ngắn, vì vậy cô gần như chạy theo bước chân của hai người. Hai người đàn ông nhìn thấy cô gần như là chạy bước chậm đến, nên không tự giác mà đồng thời thả bước chậm chậm lại.
Một câu nói ra xong, Trình Manh không trả lời. Từ Lượng đằng sau Triệu Tiểu Xuyên lại vô cùng giật mình. Mặc dù hắn biết lớp phó này không lâu, trong thời gian ngắn chỉ trong một năm. Tuy nhiên, đó là Triệu Tiểu Xuyên! Đó không phải là là đầy gỗ có bàn tay phá huỷ mà mọi người sợ hãi hay sao? Tại sao anh ta lại nghe thấy một dấu vết của sự dịu dàng từ tiếng nói của lớp phó? Anh ta lắc đầu và xua tan những suy nghĩ kỳ lạ của mình, anh ta tiếp tục thôi miên: có lẽ mình đã nghe nó sai, phải, là mình đã nghe sai.
Trình Manh biết rằng nếu cô nói cô tới đây là để tìm người, thì họ chắc chắn sẽ đưa cô đến gặp Cố Thượng Võ, nhưng bây giờ tâm tình cô ấy đã quá phức tạp, trong lòng lại rất uỷ khuất không cách nào nói ra, cô thật sự chưa muốn nhìn thấy anh lúc này.
Vì vậy, cô ấy hít hít mũi và nói nhẹ, "Tôi gặp anh trai xong chuẩn bị về nhà, nhưng trường này quá lớn. Tôi bị lạc khi đi bộ!"
Nghe những lời của Trình Manh, trái tim của Từ Lượng không biết tại sao có một dấu vết may mắn.Thành thật mà nói, anh ta cũng là một nam tử hán. Anh ta ở trong trường quân đội này quá lâu, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như vậy trước mặt anh ta, làm sao anh ta không thể từ bỏ. Mặc dù anh ta biết rằng sẽ không có gì, nhưng một cô gái không chủ, vẫn luôn khiến mọi người có một chút mơ tưởng hơn.
Tuy nhiên, Triệu Tiểu Xuyên lại oán trách anh trai của cô gái trong lòng. Em gái đến gặp mà lại để cô tự đi về, không hề tiễn cô rời đi! Mà anh ta nào đau biết rằng tại thời điểm này, Cố trung uý đang như ruồi bọ di chuyển khắp nơi trong khuôn viên trường.
Trình Manh nói, và những uỷ khuất vô hạn bắt đầu lao lên một lần nữa, cái miệng nhỏ dẩu lên, nước mắt cũng rơi ra một lần nữa.
Hai người đàn ông trở thời điểm này đột nhiên hoàn hồn, nghĩ đến bọn họ vừa mới thất thần, có vẻ hơi xấu hổ. Tại thời điểm này, Từ Lượng đặc biệt muốn cho cái người không xứng làm anh trai kia của cô một bài học.
Triệu Tiểu Xuyên nhìn những giọt nước mắt tràn ra trong đôi mắt to của cô, anh ta luống cuống tay chân an ủi cô: “Đừng khóc nữa! Chúng tôi là đội duy trì trật tự, không phải là người xấu."
Trình Manh nhìn vào sự bất lực của hai người, thực sự giống như hai con chó lớn, biết rằng hai người thực sự cảm thấy thật tình đau lòng cô và muốn giúp cô, cô tự nhiên không muốn làm xấu hổ hai người, vì vậy cô nói với âm thanh nghẹn ngào. "Ò, tôi biết, hai anh có phải là vị thần bảo vệ kỷ luật ở trường phải không? "
Lời khen ngợi của cô gái ngay lập tức khiến hai người đột nhiên cảm thấy rằng mình cao hơn rất nhiều.
Vì vậy, Triệu Tiểu Xuyên hỏi ngay lập tức: "Đừng khóc, vì em muốn ra ngoài, chúng tôi đưa em ra có được không?"
Trình Manh hít mũi và thút tha thút thít gật gật đầu.
Triệu Tiểu Xuyên đứng dậy để chuẩn bị dẫn đường cho Trình Manh, Từ Lượng ở bên cạnh nhanh chóng đứng dậy. Trình Manh còn đang nghĩ hôm nay chính ra cô cũng không hẳn là quá đen đủi, lại không nghĩ tới vừa mới đứng dậy một trận tê dại dưới lòng bàn chân đã chuyển đến, làm cô đứng không vững ngay lập tức ngã nhào về phía trước. Thầm nghĩ: xong rồi, ngồi lâu nên cô bị tê chân.
May mắn thay, hai người trước mắt cô nhanh chóng đỡ được cô, vì vậy khuôn mặt xinh đẹp của cô mới không chạm đất.
Ngay lập tức, mùi của một cô gái ngay lập tức lan vào mũi mũi của Từ Lượng. Làn da mịn màng của cô vô cùng mềm mịn, ngay cả khi anh ta đeo găng tay, vào lúc này cũng cảm thấy một tia điện được truyền trực tiếp từ đầu ngón tay đến não anh ta.
Trình Manh vội vàng đứng thẳng, mặt cô đỏ lên. Cô vội vàng nói, "Tôi xin lỗi, tôi không cố ý, tôi ngồi xổm nên tê chân!"
Tai của Từ Lượng đã màu đỏ và nói, "Không sao đâu, không sao đâu! Em có sao không, nếu không chúng ta lại nghỉ một chút rồi đi.”
"Không sao đâu! Không sao đâu!" Trình Manh lắc đầu nguây nguẩy.
Vì vậy, như thể chứng minh rằng cô ấy ổn, cô đã bước hai bước trước mặt hai người đàn ông. Lúc này hai người đàn ông mới yên tâm, một trái một phải đưa cô đi. Chân của Trình Manh ngắn, vì vậy cô gần như chạy theo bước chân của hai người. Hai người đàn ông nhìn thấy cô gần như là chạy bước chậm đến, nên không tự giác mà đồng thời thả bước chậm chậm lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.