Chương 10: Vào Cung Gặp Thái Hậu
Lục Nguyệt
18/06/2021
Cứ như vậy đã hơn nửa tháng qua đi. Mấy ngày nay, cuộc sống trôi qua vô cùng thích ý, bởi vì trong khoảng thời gian này Dương Lạc Phàm không có tới trêu chọc nàng.
Ôn Ý cũng đã lâu chưa nhìn thấy Tống Vân Khiêm. Từ sau ngày nàng ném vỡ chén thuốc, bị Dương Lạc Phàm bày mưu tố cáo, Tống Vân Khiêm vẫn luôn không có xuất hiện ở Như Ý Hiên của Ôn Ý. Không có Lạc Phàm cùng Tống Vân Khiêm gây khó dễ, ngày tháng của Ôn Ý trôi qua thập phần thoải mái.
Hôm nay mới vừa dùng xong bữa sáng, liền có một tên người hầu đến đây chào hỏi, nói Ôn Ý phải mau sửa soạn y phục chỉnh tề. Vương gia muốn đưa nàng vào cung gặp mặt Thái Hậu.
Ôn Ý có chút hoảng hốt. Thái Hậu a, là mẫu thân của "người lãnh đạo" tối cao của quốc gia này. Cung quy lễ nghi của thời đại này nàng cũng không hiểu hết, chỉ sợ vào cung sẽ bị đem ra mà chê cười, bị chê cười thật ra cũng không sao cả, sợ nhất chính là nếu Thái Hậu mà không vừa ý thì nàng có thể sẽ phải chịu thảm a.
Trần ma ma thấy nàng biểu tình có chút hoảng loạn, liền cười nói: “Quận chúa không phải lần đầu tiên vào cung gặp Thái Hậu nương nương, người sợ cái gì a?”
Ôn Ý cười khổ, hề hề nói: “Trước kia đều có Hoàng Hậu nương nương ở trong cung giúp đỡ, hiện giờ Hoàng Hậu nương nương rời cung đi cầu phúc, lòng ta thật sự có chút hoảng sợ.”
Trần ma ma nói: “ Người yên tâm, đến lúc đó lão nô sẽ nhắc nhở quận chúa. Huống hồ, Thái Hậu tuy rằng nghiêm khắc, cũng sẽ không vô duyên vô cớ mà quở trách người, đại khái cũng chỉ là hỏi một chút tình cảm giữa phu thê hai người, rốt cuộc cũng đã thành thân một năm nay nhưng bụng người vẫn không có động tĩnh gì, lão nhân gia chỉ là nôn nóng sốt ruột mà thôi.”
Ôn Ý trong lòng thở dài, Tống Vân Khiêm chán ghét nàng như thế, không nói thành thân một năm, cho dù là thành thân mười năm, cũng sẽ không có con được. Bởi vì hắn cũng không đến chỗ của nàng bao giờ. Thật ra, nàng cũng không hy vọng hắn tới. Nàng đối với phương diện nguyên tắc tình yêu có yêu cầu, đó chính là có yêu mới có tình. Nàng không thể chấp nhận việc lên giường cùng một nam nhân không có cảm tình.
Chỉ là nhớ tới đêm hôm đó khi mới xuyên qua đây, tim nàng vẫn là có chút đập nhanh hơn. Thôi thì coi như đưa tiền gọi trai bao vậy. Dù sao lúc trước ở hiện đại nàng cũng không phải là xử nữ.
Mặc kệ việc trong lòng không muốn cỡ nào, nàng vẫn phải trang điểm chải chuốt một phen. Trên người mặc triều phục Vương phi màu đỏ thẫm, nàng lại vì những đường thêu trên triều phục tán thưởng một phen. Thế giới này lại có đôi tay dùng kim linh hoạt như vậy? Nàng nhìn dung nhan trong gương đồng, mười tám tuổi đúng là thời điểm thiếu nữ xinh đẹp tựa hoa. Làn da trắng nõn, mịn màng đến độ nhìn không thấy bất cứ một dấu vết nào. Con ngươi giống như hai viên hắc diệu thạch, vô cùng có thần, sống mũi thẳng, đầu mũi tròn nhỏ, đôi môi hồng nhuận tựa cánh anh đào, hơi hơi mỉm cười làm cho hàm răng trắng đều lộ ra, mắt ngọc mày ngài. Đúng là một tuyệt mỹ thiếu nữ hoạt bát lanh lợi. Ở hiện đại Ôn Ý cũng là một vị mỹ nữ. Chỉ là không dụng tâm trang điểm, ăn mặc cũng tương đối bình thường, luôn mang theo một đôi mắt nghiêm nghị, trông như bà cụ non. Thật ra có nữ tử nào không thích trang điểm, không muốn xinh đẹp? Nhưng từ sau khi trải qua tổn thương trong tình yêu, nàng liền tạo ra một lớp vỏ bọc, đem chính mình hoàn toàn giấu ở trong đó. Lại không muốn qua lại với bất kỳ nam nhân nào, tạm thời cũng không nghĩ tới chuyện yêu đương.
“Quận chúa thật xinh đẹp!” Trần ma ma cùng Tiểu Cúc tán thưởng nói.
Nha hoàn Tiểu Khê mang tới một kiện áo choàng cho Ôn Ý, giúp nàng buộc dây lưng, cười nói: “Đương nhiên rồi! Trong vương phủ này người có thể so nhan sắc cùng Vương phi, đại khái là chỉ có Khả Nhi tiểu thư thôi.”
Lại là Khả Nhi. Trong khoảng thời gian này, Ôn Ý nghĩ tới mấy trăm cái cớ để đi xem Khả Nhi. Nhưng nàng biết Khả Nhi ở Tây Uyển, có chuyên gia trông coi. Trừ Vương gia Tống Vân Khiêm cùng Gia Cát thần y ra, ai cũng không được tiến vào. Trừ phi được Tống Vân Khiêm cho phép, nếu không nàng cũng không có cách nào tiến vào Tây Uyển.
Tiểu Cúc ngước mắt liếc nhìn Tiểu Khê một cái: “Khả Nhi tiểu thư đúng là đẹp thật. Chỉ là ta lại cảm thấy nàng ta chưa chắc đã có thể so được với quận chúa.”
Tiểu Khê ý thức được bản thân đã lỡ lời, liền vội vàng cười bồi tội: “Là nô tỳ nói lỡ, Khả Nhi tiểu thư làm sao có thể so được với Vương phi.”
Ôn Ý mỉm cười, dung mạo chỉ là vẻ bề ngoài của một người. Nàng cũng không có coi trọng như vậy.
Chủ tớ mấy người nói chuyện, bên ngoài có người thông truyền rằng Vương gia đã tới. Ôn Ý hít sâu một hơi đi ra ngoài. Thứ phải đối mặt trước sau gì cũng phải đối mặt. Thái Hậu cũng không phải là sài lang hổ báo, cũng sẽ không ăn thịt nàng.
Tống Vân Khiêm vén rèm lên tiến vào bên trong. Ôn Ý chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời. Tống Vân Khiêm một thân áo gấm bạch y, khí chất đạm nhiên mà cao quý, sự tuấn mỹ trên mặt mang theo một chút không kiên nhẫn. Môi mím chặt, phượng nhãn hẹp dài nhìn Ôn Ý chợt có một khắc hơi kinh ngạc, chỉ là nhìn chăm chú một hồi thì vẫn là nữ nhân làm người ta chán ghét ngày xưa.
“Có thể đi được chưa?” Hắn không vui hỏi. Nếu không phải Hoàng tổ mẫu đích thân hạ lệnh nói hắn phải đưa Dương Lạc Y vào cung, hắn bất luận có thế nào cũng sẽ không tới gặp nàng.
Ôn Ý đáp: “Ân, có thể đi rồi!” Nàng duỗi tay kéo áo choàng, lại vuốt ve một chút hình thêu tinh mỹ trên đó, trên mặt liền dào dạt thỏa mãn mà tươi cười.
Tống Vân Khiêm vốn đã chuẩn bị xoay người, chỉ là trước khi quay lưng về phía nàng thì khóe mắt vô tình nhìn thấy trên gương mặt vốn bình đạm không gợn sóng của nàng nay lại tươi cười như đóa hoa kiều diễm đang nở rộ, trong lòng tức khắc khinh thường. Diễn cái gì chứ? Nàng rốt cuộc vẫn là nữ nhân tục tằng chỉ biết chạy quanh theo sau hắn. Đầu tiên là giả bộ không thèm để ý hắn như thế nào, hiện giờ hắn mang nàng vào cung, nàng liền cười hưng phấn như thế. Căn bản là nàng ta không thay đổi, chỉ là thay đổi sách lược mà thôi.
Chỉ là, mặc kệ nàng ta thực hiển thủ đoạn gì, hắn cũng sẽ không nhìn nàng một cái.
Ôn Ý cũng đã lâu chưa nhìn thấy Tống Vân Khiêm. Từ sau ngày nàng ném vỡ chén thuốc, bị Dương Lạc Phàm bày mưu tố cáo, Tống Vân Khiêm vẫn luôn không có xuất hiện ở Như Ý Hiên của Ôn Ý. Không có Lạc Phàm cùng Tống Vân Khiêm gây khó dễ, ngày tháng của Ôn Ý trôi qua thập phần thoải mái.
Hôm nay mới vừa dùng xong bữa sáng, liền có một tên người hầu đến đây chào hỏi, nói Ôn Ý phải mau sửa soạn y phục chỉnh tề. Vương gia muốn đưa nàng vào cung gặp mặt Thái Hậu.
Ôn Ý có chút hoảng hốt. Thái Hậu a, là mẫu thân của "người lãnh đạo" tối cao của quốc gia này. Cung quy lễ nghi của thời đại này nàng cũng không hiểu hết, chỉ sợ vào cung sẽ bị đem ra mà chê cười, bị chê cười thật ra cũng không sao cả, sợ nhất chính là nếu Thái Hậu mà không vừa ý thì nàng có thể sẽ phải chịu thảm a.
Trần ma ma thấy nàng biểu tình có chút hoảng loạn, liền cười nói: “Quận chúa không phải lần đầu tiên vào cung gặp Thái Hậu nương nương, người sợ cái gì a?”
Ôn Ý cười khổ, hề hề nói: “Trước kia đều có Hoàng Hậu nương nương ở trong cung giúp đỡ, hiện giờ Hoàng Hậu nương nương rời cung đi cầu phúc, lòng ta thật sự có chút hoảng sợ.”
Trần ma ma nói: “ Người yên tâm, đến lúc đó lão nô sẽ nhắc nhở quận chúa. Huống hồ, Thái Hậu tuy rằng nghiêm khắc, cũng sẽ không vô duyên vô cớ mà quở trách người, đại khái cũng chỉ là hỏi một chút tình cảm giữa phu thê hai người, rốt cuộc cũng đã thành thân một năm nay nhưng bụng người vẫn không có động tĩnh gì, lão nhân gia chỉ là nôn nóng sốt ruột mà thôi.”
Ôn Ý trong lòng thở dài, Tống Vân Khiêm chán ghét nàng như thế, không nói thành thân một năm, cho dù là thành thân mười năm, cũng sẽ không có con được. Bởi vì hắn cũng không đến chỗ của nàng bao giờ. Thật ra, nàng cũng không hy vọng hắn tới. Nàng đối với phương diện nguyên tắc tình yêu có yêu cầu, đó chính là có yêu mới có tình. Nàng không thể chấp nhận việc lên giường cùng một nam nhân không có cảm tình.
Chỉ là nhớ tới đêm hôm đó khi mới xuyên qua đây, tim nàng vẫn là có chút đập nhanh hơn. Thôi thì coi như đưa tiền gọi trai bao vậy. Dù sao lúc trước ở hiện đại nàng cũng không phải là xử nữ.
Mặc kệ việc trong lòng không muốn cỡ nào, nàng vẫn phải trang điểm chải chuốt một phen. Trên người mặc triều phục Vương phi màu đỏ thẫm, nàng lại vì những đường thêu trên triều phục tán thưởng một phen. Thế giới này lại có đôi tay dùng kim linh hoạt như vậy? Nàng nhìn dung nhan trong gương đồng, mười tám tuổi đúng là thời điểm thiếu nữ xinh đẹp tựa hoa. Làn da trắng nõn, mịn màng đến độ nhìn không thấy bất cứ một dấu vết nào. Con ngươi giống như hai viên hắc diệu thạch, vô cùng có thần, sống mũi thẳng, đầu mũi tròn nhỏ, đôi môi hồng nhuận tựa cánh anh đào, hơi hơi mỉm cười làm cho hàm răng trắng đều lộ ra, mắt ngọc mày ngài. Đúng là một tuyệt mỹ thiếu nữ hoạt bát lanh lợi. Ở hiện đại Ôn Ý cũng là một vị mỹ nữ. Chỉ là không dụng tâm trang điểm, ăn mặc cũng tương đối bình thường, luôn mang theo một đôi mắt nghiêm nghị, trông như bà cụ non. Thật ra có nữ tử nào không thích trang điểm, không muốn xinh đẹp? Nhưng từ sau khi trải qua tổn thương trong tình yêu, nàng liền tạo ra một lớp vỏ bọc, đem chính mình hoàn toàn giấu ở trong đó. Lại không muốn qua lại với bất kỳ nam nhân nào, tạm thời cũng không nghĩ tới chuyện yêu đương.
“Quận chúa thật xinh đẹp!” Trần ma ma cùng Tiểu Cúc tán thưởng nói.
Nha hoàn Tiểu Khê mang tới một kiện áo choàng cho Ôn Ý, giúp nàng buộc dây lưng, cười nói: “Đương nhiên rồi! Trong vương phủ này người có thể so nhan sắc cùng Vương phi, đại khái là chỉ có Khả Nhi tiểu thư thôi.”
Lại là Khả Nhi. Trong khoảng thời gian này, Ôn Ý nghĩ tới mấy trăm cái cớ để đi xem Khả Nhi. Nhưng nàng biết Khả Nhi ở Tây Uyển, có chuyên gia trông coi. Trừ Vương gia Tống Vân Khiêm cùng Gia Cát thần y ra, ai cũng không được tiến vào. Trừ phi được Tống Vân Khiêm cho phép, nếu không nàng cũng không có cách nào tiến vào Tây Uyển.
Tiểu Cúc ngước mắt liếc nhìn Tiểu Khê một cái: “Khả Nhi tiểu thư đúng là đẹp thật. Chỉ là ta lại cảm thấy nàng ta chưa chắc đã có thể so được với quận chúa.”
Tiểu Khê ý thức được bản thân đã lỡ lời, liền vội vàng cười bồi tội: “Là nô tỳ nói lỡ, Khả Nhi tiểu thư làm sao có thể so được với Vương phi.”
Ôn Ý mỉm cười, dung mạo chỉ là vẻ bề ngoài của một người. Nàng cũng không có coi trọng như vậy.
Chủ tớ mấy người nói chuyện, bên ngoài có người thông truyền rằng Vương gia đã tới. Ôn Ý hít sâu một hơi đi ra ngoài. Thứ phải đối mặt trước sau gì cũng phải đối mặt. Thái Hậu cũng không phải là sài lang hổ báo, cũng sẽ không ăn thịt nàng.
Tống Vân Khiêm vén rèm lên tiến vào bên trong. Ôn Ý chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời. Tống Vân Khiêm một thân áo gấm bạch y, khí chất đạm nhiên mà cao quý, sự tuấn mỹ trên mặt mang theo một chút không kiên nhẫn. Môi mím chặt, phượng nhãn hẹp dài nhìn Ôn Ý chợt có một khắc hơi kinh ngạc, chỉ là nhìn chăm chú một hồi thì vẫn là nữ nhân làm người ta chán ghét ngày xưa.
“Có thể đi được chưa?” Hắn không vui hỏi. Nếu không phải Hoàng tổ mẫu đích thân hạ lệnh nói hắn phải đưa Dương Lạc Y vào cung, hắn bất luận có thế nào cũng sẽ không tới gặp nàng.
Ôn Ý đáp: “Ân, có thể đi rồi!” Nàng duỗi tay kéo áo choàng, lại vuốt ve một chút hình thêu tinh mỹ trên đó, trên mặt liền dào dạt thỏa mãn mà tươi cười.
Tống Vân Khiêm vốn đã chuẩn bị xoay người, chỉ là trước khi quay lưng về phía nàng thì khóe mắt vô tình nhìn thấy trên gương mặt vốn bình đạm không gợn sóng của nàng nay lại tươi cười như đóa hoa kiều diễm đang nở rộ, trong lòng tức khắc khinh thường. Diễn cái gì chứ? Nàng rốt cuộc vẫn là nữ nhân tục tằng chỉ biết chạy quanh theo sau hắn. Đầu tiên là giả bộ không thèm để ý hắn như thế nào, hiện giờ hắn mang nàng vào cung, nàng liền cười hưng phấn như thế. Căn bản là nàng ta không thay đổi, chỉ là thay đổi sách lược mà thôi.
Chỉ là, mặc kệ nàng ta thực hiển thủ đoạn gì, hắn cũng sẽ không nhìn nàng một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.