Chương 11: Cơ Thể Thay Đổi
Lục Nguyệt
18/06/2021
Ra đến cửa phủ, Ôn Ý mới biết được Lạc Phàm cũng cùng đi theo vào cung. Hôm nay nàng mặc một thân váy lụa dài màu tím nhạt, làm cho làn da càng thêm trắng nõn. Một cây bách bảo kim thoa được khảm phỉ thúy sáng lấp lánh cài trên búi tóc khẽ ngã ra phía sau. Một bên cài kim châu tử tua rủ xuống, phẩm chất thuộc hàng cực phẩm, thập phần cao quý. Trên trán vài sợi tóc mai đen nhánh rơi nhẹ, vẽ hoa điền nho nhỏ trông vô cùng tinh tế. So với Lạc Phàm châu ngọc đầy đầu, Ôn Ý trái lại cảm thấy bản thân có chút keo kiệt. Tuy nàng cũng có vô cùng nhiều đồ trang sức, nhưng nếu đeo quá nhiều lại làm người nhìn cảm thấy có phần phàm tục. Cho nên mặc dù hôm nay Trần ma ma cùng Tiểu Cúc có phản đối, nàng vẫn kiên trì chỉ mang một cây trâm bích ngọc phỉ thúy. Trần ma ma cảm thấy quá mức đơn giản, lại cài thêm cho nàng một cây trâm đuôi phượng mang kim tua. Thế nhưng chỉ với hai cây trâm như thế này, so với Lạc Phàm vẫn là keo kiệt hơn rất nhiều.
Ba người bọn họ ngồi chung trong một chiếc xe ngựa, đối diện nhau không nói gì. Lạc Phàm vẻ mặt khẩn trương, ở trước mặt Tống Vân Khiêm, nàng luôn luôn tỏ vẻ dịu dàng khiêm nhường, tuyệt đối sẽ không chủ động khiêu khích. Đặc biệt hôm nay là lần đầu tiên nàng vào cung gặp Thái Hậu. Nàng toàn tâm toàn ý sửa soạn trang điểm. Nếu có thể khiến Thái Hậu thích nàng, nàng cũng sẽ có người chống lưng để có thể đối đầu với chính phi.
Tống Vân Khiêm thấy Lạc Phàm có vẻ khẩn trương, liền nắm lấy tay nàng ôn nhu an ủi nói: “Hoàng tổ mẫu đối đãi với người khác rất hòa nhã thân thiện, nàng tri thông đạt lễ, hiểu lễ nghĩa biết tiến biết lui, lại lớn lên thanh lệ thoát tục như vậy, người nhất định sẽ thích nàng thôi.”
Lạc Phàm đáp lại hắn bằng một nụ cười ôn nhu, thẹn thùng nói: “Thần thiếp nào có được tốt như Vương gia nói.”
“Nữ nhân mà bổn vương thích, đương nhiên là người tốt nhất trong thiên hạ này.” Tống Vân Khiêm nói những lời này, mắt liếc nhìn Ôn Ý một cái.
Mà Ôn Ý từ sau khi tới thế giới cổ đại này chưa bao giờ ra khỏi vương phủ. Hiện giờ xe ngựa chạy băng băng trên phiến đá xanh trì trên đường, tiếng vó ngựa lộc cộc lộc cộc. Bên ngoài xe ngựa là âm thanh ồn ào của bá tánh thời đại này. Đối với nàng mà nói, hiện giờ nhìn cảnh tượng này, trong lòng nàng dậy lên cảm xúc lịch sử chân thật đến khó tả. Nàng vén tấm mành bên sườn lên, tham luyến mà nhìn những chiếc xe ngựa bên ngoài. Dưới chân Thiên tử, thương nghiệp phồn thịnh, bá tánh an cư lạc nghiệp. Xe ngựa chạy khắp đường phố, cửa hàng san sát, tiếng người ồn ào, thật náo nhiệt.
Nàng nhìn đến hoa cả mắt, chăm chú lắng nghe tới mức trong lòng nhiệt huyết sôi trào, làm gì còn để ý Tống Vân Khiêm cùng Lạc Phàm đang nói chuyện. Tống Vân Khiêm thấy bộ dáng tựa hồ như không thèm để ý chút nào của nàng, trong lòng khinh miệt nghĩ: "Được, để xem ngươi diễn tới khi nào."
Ôn Ý đương nhiên không phải đang diễn. Khi xe ngựa bắt đầu tiến vào cửa đông của hoàng cung, nàng mới luyến tiếc mà buông mành, trong lòng khó chịu không thôi. Nàng biết triều đại này trong lịch sử chưa từng được ghi lại. Nhưng không có ghi lại không có nghĩa là không có. Nàng hiện giờ chân chân thật thật mà sinh hoạt ở chỗ này, cũng chứng kiến sự nhân văn cùng sinh hoạt của thời đại này, trong lòng nàng bỗng nhiên sinh ra một loại hào khí. Ôn Ý nàng không thiếu tay không thiếu chân, không thiếu lỗ tai không thiếu miệng, cũng không tin không thể sống tốt ở thời đại này.
Mang theo cảm xúc như vậy, khóe miệng nàng bất chợt nở một nụ cười tự tin. Tống Vân Khiêm lập tức để ý khuôn mặt tươi cười này của nàng, trong lòng không cầm được mà âm thầm kinh ngạc. Từ sau đêm hôm đó, nàng tựa hồ như thay đổi biến thành một người khác vậy. Chỉ là cẩn thận nhìn một chút thì bộ dáng không hề thay đổi, vẫn là cái mũi, cái miệng, lỗ tai như vậy. Ánh mắt hắn cuối cùng dừng lại ở đôi mắt của nàng. Đột nhiên hắn sửng sốt. Đúng vậy, hình dáng của nàng không thay đổi, cái thay đổi chính là ánh mắt của nàng, là biểu tình của nàng, là khí chất của nàng.
Nhớ tới nửa tháng nay, hình như nàng đều không có cố ý gây sự làm khó dễ, cũng không có giống như trước kia lấy cớ đưa nước canh để đến Phi Lăng Các gặp hắn. Lúc ấy hắn còn nghĩ bởi vì mẫu hậu rời cung, nàng không chỗ nào nương tựa cho nên mới không dám hành động.
Nhưng hiện giờ nhìn nàng thần định khí nhàn, bộ dáng thản nhiên tự đắc, không giống đang cố tình diễn cho hắn xem. Nghĩ lại ngày ấy cách nàng ứng đối việc bị vu oan gây khó dễ cho trắc phi, cái cách nàng thành thạo mà đánh Lạc Phàm cùng nha hoàn kia một bạt tai. Nàng không tức giận, càng không có kích động, phảng phất như sự việc kia chỉ là tiểu nhân gây loạn, không thể ảnh hưởng đến nàng. Chuyện này trong lòng hắn hiểu rõ nàng bị oan uổng. Theo như tính tình ngày trước của nàng, nếu bị người ta đổ oan, chỉ sợ sẽ lấy đao cùng người liều mạng, làm sao có thể bình tĩnh như thế, có thể từ ngõ cụt mà xông ra, không để bản thân tổn hại nửa phần, còn khiến đối thủ bại lộ ở trước mắt!
Trong đầu hắn không ngừng nghĩ lại một màn nàng trị thương cho hắn. Nếu không phải tự mình trải qua, hắn sẽ cảm thấy đó chỉ là ảo giác.
Quan trọng nhất là ánh mắt mà nàng nhìn hắn đã không còn sự cuồng nhiệt của ngày xưa. Ánh mắt đó nhạt như nước suối mà nhìn quét qua hắn, ánh mắt cùng thần sắc trên mặt bất biến, không hề có bất kỳ cảm xúc quá mức nào. Có thể thấy được trong lòng nàng đã không còn sự tồn tại của hắn.
Hắn không cảm thấy mất mát gì, chỉ là cảm thấy nghi hoặc trong lòng.
Trong lúc hắn suy nghĩ, xe ngựa đã dừng lại ở trước cửa Thọ An Cung.
Phu xe vén mành xe ngựa lên, chuyển đá kê chân đến, nói: “Vương gia, Vương phi nương nương, Nhu Phi nương nương mời xuống xe!”
Tống Vân Khiêm xuống xe đầu tiên, sau đó xoay người thật cẩn thận đỡ Lạc Phàm, nói: “Cẩn thận một chút!”
Lạc Phàm xấu hổ cười, nói: “Ân, Vương gia, người đi đỡ tỷ tỷ đi!” Dứt lời, nàng liền hiểu chuyện lui qua một bên.
Mà Ôn Ý cũng đã nhảy xuống, động tác liền mạch lưu loát. Từ sau khi nàng xuyên vào thân thể này tới nay, động tác linh hoạt hơn rất nhiều rồi. Lúc đầu nàng còn tưởng bởi vì Dương Lạc Y tuổi còn trẻ cho nên động tác mới nhanh nhẹn. Nhưng một lần trong lúc nàng ở trong hoa viên đang buồn chán mà ném đá, viên đá kia thế mà lại làm vỡ cả một mảng tường. Lúc đó nàng liền biết nhất định có việc gì đó mà nàng không biết.
Ba người bọn họ ngồi chung trong một chiếc xe ngựa, đối diện nhau không nói gì. Lạc Phàm vẻ mặt khẩn trương, ở trước mặt Tống Vân Khiêm, nàng luôn luôn tỏ vẻ dịu dàng khiêm nhường, tuyệt đối sẽ không chủ động khiêu khích. Đặc biệt hôm nay là lần đầu tiên nàng vào cung gặp Thái Hậu. Nàng toàn tâm toàn ý sửa soạn trang điểm. Nếu có thể khiến Thái Hậu thích nàng, nàng cũng sẽ có người chống lưng để có thể đối đầu với chính phi.
Tống Vân Khiêm thấy Lạc Phàm có vẻ khẩn trương, liền nắm lấy tay nàng ôn nhu an ủi nói: “Hoàng tổ mẫu đối đãi với người khác rất hòa nhã thân thiện, nàng tri thông đạt lễ, hiểu lễ nghĩa biết tiến biết lui, lại lớn lên thanh lệ thoát tục như vậy, người nhất định sẽ thích nàng thôi.”
Lạc Phàm đáp lại hắn bằng một nụ cười ôn nhu, thẹn thùng nói: “Thần thiếp nào có được tốt như Vương gia nói.”
“Nữ nhân mà bổn vương thích, đương nhiên là người tốt nhất trong thiên hạ này.” Tống Vân Khiêm nói những lời này, mắt liếc nhìn Ôn Ý một cái.
Mà Ôn Ý từ sau khi tới thế giới cổ đại này chưa bao giờ ra khỏi vương phủ. Hiện giờ xe ngựa chạy băng băng trên phiến đá xanh trì trên đường, tiếng vó ngựa lộc cộc lộc cộc. Bên ngoài xe ngựa là âm thanh ồn ào của bá tánh thời đại này. Đối với nàng mà nói, hiện giờ nhìn cảnh tượng này, trong lòng nàng dậy lên cảm xúc lịch sử chân thật đến khó tả. Nàng vén tấm mành bên sườn lên, tham luyến mà nhìn những chiếc xe ngựa bên ngoài. Dưới chân Thiên tử, thương nghiệp phồn thịnh, bá tánh an cư lạc nghiệp. Xe ngựa chạy khắp đường phố, cửa hàng san sát, tiếng người ồn ào, thật náo nhiệt.
Nàng nhìn đến hoa cả mắt, chăm chú lắng nghe tới mức trong lòng nhiệt huyết sôi trào, làm gì còn để ý Tống Vân Khiêm cùng Lạc Phàm đang nói chuyện. Tống Vân Khiêm thấy bộ dáng tựa hồ như không thèm để ý chút nào của nàng, trong lòng khinh miệt nghĩ: "Được, để xem ngươi diễn tới khi nào."
Ôn Ý đương nhiên không phải đang diễn. Khi xe ngựa bắt đầu tiến vào cửa đông của hoàng cung, nàng mới luyến tiếc mà buông mành, trong lòng khó chịu không thôi. Nàng biết triều đại này trong lịch sử chưa từng được ghi lại. Nhưng không có ghi lại không có nghĩa là không có. Nàng hiện giờ chân chân thật thật mà sinh hoạt ở chỗ này, cũng chứng kiến sự nhân văn cùng sinh hoạt của thời đại này, trong lòng nàng bỗng nhiên sinh ra một loại hào khí. Ôn Ý nàng không thiếu tay không thiếu chân, không thiếu lỗ tai không thiếu miệng, cũng không tin không thể sống tốt ở thời đại này.
Mang theo cảm xúc như vậy, khóe miệng nàng bất chợt nở một nụ cười tự tin. Tống Vân Khiêm lập tức để ý khuôn mặt tươi cười này của nàng, trong lòng không cầm được mà âm thầm kinh ngạc. Từ sau đêm hôm đó, nàng tựa hồ như thay đổi biến thành một người khác vậy. Chỉ là cẩn thận nhìn một chút thì bộ dáng không hề thay đổi, vẫn là cái mũi, cái miệng, lỗ tai như vậy. Ánh mắt hắn cuối cùng dừng lại ở đôi mắt của nàng. Đột nhiên hắn sửng sốt. Đúng vậy, hình dáng của nàng không thay đổi, cái thay đổi chính là ánh mắt của nàng, là biểu tình của nàng, là khí chất của nàng.
Nhớ tới nửa tháng nay, hình như nàng đều không có cố ý gây sự làm khó dễ, cũng không có giống như trước kia lấy cớ đưa nước canh để đến Phi Lăng Các gặp hắn. Lúc ấy hắn còn nghĩ bởi vì mẫu hậu rời cung, nàng không chỗ nào nương tựa cho nên mới không dám hành động.
Nhưng hiện giờ nhìn nàng thần định khí nhàn, bộ dáng thản nhiên tự đắc, không giống đang cố tình diễn cho hắn xem. Nghĩ lại ngày ấy cách nàng ứng đối việc bị vu oan gây khó dễ cho trắc phi, cái cách nàng thành thạo mà đánh Lạc Phàm cùng nha hoàn kia một bạt tai. Nàng không tức giận, càng không có kích động, phảng phất như sự việc kia chỉ là tiểu nhân gây loạn, không thể ảnh hưởng đến nàng. Chuyện này trong lòng hắn hiểu rõ nàng bị oan uổng. Theo như tính tình ngày trước của nàng, nếu bị người ta đổ oan, chỉ sợ sẽ lấy đao cùng người liều mạng, làm sao có thể bình tĩnh như thế, có thể từ ngõ cụt mà xông ra, không để bản thân tổn hại nửa phần, còn khiến đối thủ bại lộ ở trước mắt!
Trong đầu hắn không ngừng nghĩ lại một màn nàng trị thương cho hắn. Nếu không phải tự mình trải qua, hắn sẽ cảm thấy đó chỉ là ảo giác.
Quan trọng nhất là ánh mắt mà nàng nhìn hắn đã không còn sự cuồng nhiệt của ngày xưa. Ánh mắt đó nhạt như nước suối mà nhìn quét qua hắn, ánh mắt cùng thần sắc trên mặt bất biến, không hề có bất kỳ cảm xúc quá mức nào. Có thể thấy được trong lòng nàng đã không còn sự tồn tại của hắn.
Hắn không cảm thấy mất mát gì, chỉ là cảm thấy nghi hoặc trong lòng.
Trong lúc hắn suy nghĩ, xe ngựa đã dừng lại ở trước cửa Thọ An Cung.
Phu xe vén mành xe ngựa lên, chuyển đá kê chân đến, nói: “Vương gia, Vương phi nương nương, Nhu Phi nương nương mời xuống xe!”
Tống Vân Khiêm xuống xe đầu tiên, sau đó xoay người thật cẩn thận đỡ Lạc Phàm, nói: “Cẩn thận một chút!”
Lạc Phàm xấu hổ cười, nói: “Ân, Vương gia, người đi đỡ tỷ tỷ đi!” Dứt lời, nàng liền hiểu chuyện lui qua một bên.
Mà Ôn Ý cũng đã nhảy xuống, động tác liền mạch lưu loát. Từ sau khi nàng xuyên vào thân thể này tới nay, động tác linh hoạt hơn rất nhiều rồi. Lúc đầu nàng còn tưởng bởi vì Dương Lạc Y tuổi còn trẻ cho nên động tác mới nhanh nhẹn. Nhưng một lần trong lúc nàng ở trong hoa viên đang buồn chán mà ném đá, viên đá kia thế mà lại làm vỡ cả một mảng tường. Lúc đó nàng liền biết nhất định có việc gì đó mà nàng không biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.