Chương 15: Vương Phi Sinh Non
Lục Nguyệt
18/06/2021
Quả nhiên, Thái Hậu thở dài một tiếng, nói với Ôn Ý: “Hài tử, đứng lên đi!”
Đôi mắt của Ôn Ý bị lệ quang che phủ. Chính bản thân nàng cũng không biết vì sao. Những lời này của nàng vốn là có mục đích, nhưng sau khi nói ra thì trong lòng chính mình cũng cảm thấy thương cảm. Nàng theo lời Thái hậu đứng lên, cúi đầu đứng thẳng qua một bên.
Thái Hậu nói: “Lại bên người ai gia, ai gia muốn cùng con nói mấy câu.”
Lạc Phàm nghe thấy Thái hậu nói vậy thì sửng sốt. Rốt cuộc cũng không che giấu được oán hận trong đáy lòng, ánh mắt oán độc bắn về phía Ôn Ý, hận không thể đem nàng lột đi da hủy đi cốt. Nàng không biết vị tỷ tỷ lỗ mãng điêu ngoa này từ khi nào học được cách nói chuyện gây cảm tình như thế, còn hiểu cách kích động cảm xúc mọi người, nhất châm kiến huyết mà chỉ đúng vào sự đau đớn của Thái Hậu cùng chúng phi, từ đó mà được mọi người rủ lòng thương.
Ôn Ý hành lễ, nhẹ nhàng rời gót sen đi qua, còn không phải là đang giả bộ văn nhã hay sao? Ai chẳng biết a!
Mới vừa ngồi xuống bên người Thái hậu liền nghe được bên ngoài có tiếng bước nhanh của người chạy như bay đến. Trong nháy mắt, một thái giám thân mặc phục sức cung nhân màu đen vọt tiến vào, đến lễ nghĩa cũng quên mất, bịch một tiếng quỳ trên mặt đất nôn nóng nói: “Thái Hậu nương nương, có chuyện không hay rồi! Trấn Xa Vương phi mới vừa vào cung thì bụng liền thấy đau. Ngự y đã xem qua, nói là bị động thai, sợ là sắp sinh rồi.”
Thái Hậu đột nhiên đứng lên, bước nhanh đi đến trước mặt thái giám kia, cả kinh nói: “Trời ạ! Trấn Xa Vương phi mới mang thai bảy tháng a? Làm sao nhanh như vậy đã sắp sinh rồi? Dung Phi, ngươi lập tức đi xem, ai gia cũng qua đó một chuyến.”
Dung Phi là mẫu thân của Trấn Xa Vương gia. Trấn Xa Vương gia là trưởng tử của hoàng đế, có quân công hiển hách, được phong làm Trấn Xa Vương gia. Hôm nay hắn vốn là cùng Vương phi vào cung thỉnh an Thái Hậu.
Dung Phi sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vội vàng hành lễ liền rời đi.
Mọi người ai ai cũng đều muốn qua đó xem xem. Ôn Ý vội vàng đỡ Thái Hậu, bước nhanh ra cửa điện. Tống Vân Khiêm cũng tiến lên đỡ ở một bên, an ủi nói: “Hoàng tổ mẫu chớ có lo lắng, hoàng tẩu nhất định sẽ không sao.”
Thái Hậu thanh âm đều phát run: “Năm nay ai gia đã trông mong chắt trai mà Trấn Xa Vương phi sinh cho ai gia, đó là chắt trai đầu tiên của ai gia a, nhất định không thể xảy ra chuyện xấu, nếu không ai gia phải sống như thế nào a?”
Thái Hậu lên kiệu, vội vội vàng vàng theo hướng thái giám chỉ mà đi đến Sơ Dương Điện.
Sơ Dương Điện là tẩm cung của Dung Phi. Trấn Xa Vương gia trước khi được phong làm Thân vương cũng ở tại Sơ Dương Điện. Vương phi cảm thấy bụng đau liền tức khắc được đưa vào Sơ Dương Điện.
Lúc đi đến Sơ Dương Điện, ngoài điện đã bị bao vây bởi một đám người.
Thái Hậu bước nhanh đi lên, gấp đến độ cứ đi quanh Trấn Xa Vương gia, hỏi: “Sao lại thế này? Đang tốt như thế sao đột nhiên lại sinh non? Ngự y nói như thế nào?”
Trấn Xa Vương gia cùng Vương phi là một đôi uyên ương tình cảm sâu đậm. Vương phi sinh non, hắn lo lắng đến nỗi vành mắt đều đỏ, vị thiết hán tử này đối đầu với kẻ địch mạnh còn không có chút kinh sợ nào, hiện giờ lại sợ đến nỗi tim đập nhanh, cả người đều phát run. Thấy Thái Hậu tới, hắn vội vàng đỡ lấy cánh tay Thái Hậu, sốt ruột nói: “Hoàng tổ mẫu, tôn nhi cũng không biết sao lại thế này, hôm nay lúc ra cửa vẫn còn rất khỏe mạnh a.”
“Aizz! Là do lúc ngồi xe ngựa bị xóc nảy sao?” Thái Hậu hỏi.
Trấn Xa Vương gia lắc đầu, hai tay nắm rồi lại buông ra rồi lại nắm chặt, có thể thấy được tâm tình hắn hiện giờ vô cùng khẩn trương: “Biết thân thể nàng không tiện nên không có ngồi xe ngựa. Con và nàng ngồi kiệu vào cung. Mới vừa hạ kiệu nàng còn nói hài tử ở trong bụng đá nàng, vô cùng sinh động. Ai biết được mới vừa đi vài bước, cả người nàng bắt đầu phát run, sau đó bắt đầu co giật. Tôn nhi sợ tới mức lập tức sai người truyền ngự y, rồi đưa nàng qua bên này nghỉ ngơi. Mới vừa rồi ngự y nói là nàng sắp sinh non, nhưng lúc này nàng mang thai còn chưa đến bảy tháng a!”
“Đã ăn qua thứ gì sao?” Thái Hậu cảnh giác hỏi. Sinh sống ở thâm cung nhiều năm như vậy, đối với những chuyện như thế này trước tiên bà sẽ nghĩ theo hướng âm mưu tranh sủng. Đối với loại âm mưu này bà cực đoan thống hận, cho nên khi Ôn Ý thoải mái hào sảng nói ra sự ghen ghét trong lòng mình, bà liền có suy nghĩ khác về Ôn Ý. Tâm tư có thể có, nhưng tuyệt đối không được dùng âm mưu.
Trấn Xa Vương gia tinh thần hoảng lọan, làm gì nghĩ đến chút sự tình này. Hiện giờ nghe Thái Hậu hỏi vậy thì cẩn thận suy nghĩ, nói: “Hôm nay trước khi ra cửa, nàng có ăn một chén canh hạt mè.”
“Canh hạt mè? Là ai làm?” Thái Hậu lại hỏi, canh hạt mè sẽ không có vấn đề. Hạt mè chính là thứ bổ thận hộ thân rất tốt, thai phụ cũng có thể ăn. Chỉ cần không dùng quá liều lượng thì sẽ không có việc gì. Hơn nữa, Trấn Xa Vương phi từ sau khi mang thai vẫn luôn bị đại tiện khô. Là ngự y kiến nghị nàng nghiền hạt mè ra thành bột phấn rồi nấu canh ăn. Nếu canh hạt mè không có vấn đề gì thì rất có thể là có người bỏ thứ gì đó vào canh hạt mè.
“Là Oản Nương làm. Thức ăn của Diệp Nhi vẫn luôn do Oản Nương phụ trách.” Oản Nương là người Thái Hậu đưa đến cho Trấn Xa Vương phi, cho nên Oản Nương này tuyệt đối có thể tin tưởng.
Khi nói chuyện, ngự y đã ra ngoài, lập tức đi đến trước mặt Thái Hậu, thần sắc ngưng trọng nói: “Trấn Xa Vương phi bị trúng độc. Hiện giờ lại động thai khí, trước hết cần hạ sinh hài tử ra ngoài. Hiện giờ vi thần đã sai người đi lấy giục sinh dược rồi.”
“Mới có bảy tháng, hài tử sinh ra có thể sống không?” Trấn Xa Vương gia gấp đến độ cơ hồ muốn bốc khói, trợn tròn mắt hỏi ngự y.
Ngự y không dám xác định: “Có rất nhiều trường hợp hài tử sinh non bảy tháng có thể sống sót, nhưng Vương phi hiện giờ bị trúng độc, hơn nữa thai vị bất chính, vi thần không dám khẳng định.”
Đôi mắt của Ôn Ý bị lệ quang che phủ. Chính bản thân nàng cũng không biết vì sao. Những lời này của nàng vốn là có mục đích, nhưng sau khi nói ra thì trong lòng chính mình cũng cảm thấy thương cảm. Nàng theo lời Thái hậu đứng lên, cúi đầu đứng thẳng qua một bên.
Thái Hậu nói: “Lại bên người ai gia, ai gia muốn cùng con nói mấy câu.”
Lạc Phàm nghe thấy Thái hậu nói vậy thì sửng sốt. Rốt cuộc cũng không che giấu được oán hận trong đáy lòng, ánh mắt oán độc bắn về phía Ôn Ý, hận không thể đem nàng lột đi da hủy đi cốt. Nàng không biết vị tỷ tỷ lỗ mãng điêu ngoa này từ khi nào học được cách nói chuyện gây cảm tình như thế, còn hiểu cách kích động cảm xúc mọi người, nhất châm kiến huyết mà chỉ đúng vào sự đau đớn của Thái Hậu cùng chúng phi, từ đó mà được mọi người rủ lòng thương.
Ôn Ý hành lễ, nhẹ nhàng rời gót sen đi qua, còn không phải là đang giả bộ văn nhã hay sao? Ai chẳng biết a!
Mới vừa ngồi xuống bên người Thái hậu liền nghe được bên ngoài có tiếng bước nhanh của người chạy như bay đến. Trong nháy mắt, một thái giám thân mặc phục sức cung nhân màu đen vọt tiến vào, đến lễ nghĩa cũng quên mất, bịch một tiếng quỳ trên mặt đất nôn nóng nói: “Thái Hậu nương nương, có chuyện không hay rồi! Trấn Xa Vương phi mới vừa vào cung thì bụng liền thấy đau. Ngự y đã xem qua, nói là bị động thai, sợ là sắp sinh rồi.”
Thái Hậu đột nhiên đứng lên, bước nhanh đi đến trước mặt thái giám kia, cả kinh nói: “Trời ạ! Trấn Xa Vương phi mới mang thai bảy tháng a? Làm sao nhanh như vậy đã sắp sinh rồi? Dung Phi, ngươi lập tức đi xem, ai gia cũng qua đó một chuyến.”
Dung Phi là mẫu thân của Trấn Xa Vương gia. Trấn Xa Vương gia là trưởng tử của hoàng đế, có quân công hiển hách, được phong làm Trấn Xa Vương gia. Hôm nay hắn vốn là cùng Vương phi vào cung thỉnh an Thái Hậu.
Dung Phi sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vội vàng hành lễ liền rời đi.
Mọi người ai ai cũng đều muốn qua đó xem xem. Ôn Ý vội vàng đỡ Thái Hậu, bước nhanh ra cửa điện. Tống Vân Khiêm cũng tiến lên đỡ ở một bên, an ủi nói: “Hoàng tổ mẫu chớ có lo lắng, hoàng tẩu nhất định sẽ không sao.”
Thái Hậu thanh âm đều phát run: “Năm nay ai gia đã trông mong chắt trai mà Trấn Xa Vương phi sinh cho ai gia, đó là chắt trai đầu tiên của ai gia a, nhất định không thể xảy ra chuyện xấu, nếu không ai gia phải sống như thế nào a?”
Thái Hậu lên kiệu, vội vội vàng vàng theo hướng thái giám chỉ mà đi đến Sơ Dương Điện.
Sơ Dương Điện là tẩm cung của Dung Phi. Trấn Xa Vương gia trước khi được phong làm Thân vương cũng ở tại Sơ Dương Điện. Vương phi cảm thấy bụng đau liền tức khắc được đưa vào Sơ Dương Điện.
Lúc đi đến Sơ Dương Điện, ngoài điện đã bị bao vây bởi một đám người.
Thái Hậu bước nhanh đi lên, gấp đến độ cứ đi quanh Trấn Xa Vương gia, hỏi: “Sao lại thế này? Đang tốt như thế sao đột nhiên lại sinh non? Ngự y nói như thế nào?”
Trấn Xa Vương gia cùng Vương phi là một đôi uyên ương tình cảm sâu đậm. Vương phi sinh non, hắn lo lắng đến nỗi vành mắt đều đỏ, vị thiết hán tử này đối đầu với kẻ địch mạnh còn không có chút kinh sợ nào, hiện giờ lại sợ đến nỗi tim đập nhanh, cả người đều phát run. Thấy Thái Hậu tới, hắn vội vàng đỡ lấy cánh tay Thái Hậu, sốt ruột nói: “Hoàng tổ mẫu, tôn nhi cũng không biết sao lại thế này, hôm nay lúc ra cửa vẫn còn rất khỏe mạnh a.”
“Aizz! Là do lúc ngồi xe ngựa bị xóc nảy sao?” Thái Hậu hỏi.
Trấn Xa Vương gia lắc đầu, hai tay nắm rồi lại buông ra rồi lại nắm chặt, có thể thấy được tâm tình hắn hiện giờ vô cùng khẩn trương: “Biết thân thể nàng không tiện nên không có ngồi xe ngựa. Con và nàng ngồi kiệu vào cung. Mới vừa hạ kiệu nàng còn nói hài tử ở trong bụng đá nàng, vô cùng sinh động. Ai biết được mới vừa đi vài bước, cả người nàng bắt đầu phát run, sau đó bắt đầu co giật. Tôn nhi sợ tới mức lập tức sai người truyền ngự y, rồi đưa nàng qua bên này nghỉ ngơi. Mới vừa rồi ngự y nói là nàng sắp sinh non, nhưng lúc này nàng mang thai còn chưa đến bảy tháng a!”
“Đã ăn qua thứ gì sao?” Thái Hậu cảnh giác hỏi. Sinh sống ở thâm cung nhiều năm như vậy, đối với những chuyện như thế này trước tiên bà sẽ nghĩ theo hướng âm mưu tranh sủng. Đối với loại âm mưu này bà cực đoan thống hận, cho nên khi Ôn Ý thoải mái hào sảng nói ra sự ghen ghét trong lòng mình, bà liền có suy nghĩ khác về Ôn Ý. Tâm tư có thể có, nhưng tuyệt đối không được dùng âm mưu.
Trấn Xa Vương gia tinh thần hoảng lọan, làm gì nghĩ đến chút sự tình này. Hiện giờ nghe Thái Hậu hỏi vậy thì cẩn thận suy nghĩ, nói: “Hôm nay trước khi ra cửa, nàng có ăn một chén canh hạt mè.”
“Canh hạt mè? Là ai làm?” Thái Hậu lại hỏi, canh hạt mè sẽ không có vấn đề. Hạt mè chính là thứ bổ thận hộ thân rất tốt, thai phụ cũng có thể ăn. Chỉ cần không dùng quá liều lượng thì sẽ không có việc gì. Hơn nữa, Trấn Xa Vương phi từ sau khi mang thai vẫn luôn bị đại tiện khô. Là ngự y kiến nghị nàng nghiền hạt mè ra thành bột phấn rồi nấu canh ăn. Nếu canh hạt mè không có vấn đề gì thì rất có thể là có người bỏ thứ gì đó vào canh hạt mè.
“Là Oản Nương làm. Thức ăn của Diệp Nhi vẫn luôn do Oản Nương phụ trách.” Oản Nương là người Thái Hậu đưa đến cho Trấn Xa Vương phi, cho nên Oản Nương này tuyệt đối có thể tin tưởng.
Khi nói chuyện, ngự y đã ra ngoài, lập tức đi đến trước mặt Thái Hậu, thần sắc ngưng trọng nói: “Trấn Xa Vương phi bị trúng độc. Hiện giờ lại động thai khí, trước hết cần hạ sinh hài tử ra ngoài. Hiện giờ vi thần đã sai người đi lấy giục sinh dược rồi.”
“Mới có bảy tháng, hài tử sinh ra có thể sống không?” Trấn Xa Vương gia gấp đến độ cơ hồ muốn bốc khói, trợn tròn mắt hỏi ngự y.
Ngự y không dám xác định: “Có rất nhiều trường hợp hài tử sinh non bảy tháng có thể sống sót, nhưng Vương phi hiện giờ bị trúng độc, hơn nữa thai vị bất chính, vi thần không dám khẳng định.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.