Chương 14: Tình Yêu Duy Nhất
Lục Nguyệt
18/06/2021
Chờ Ôn Ý phục hồi lại tinh thần, Lạc Phàm đã kinh hô ra tiếng: “Tỷ tỷ, tỷ nói bậy cái gì vậy? Hoàng Thái Hậu sao lại là Lão Phật gia?” Nàng kêu lên một tiếng như vậy, ánh mắt chúng phi đều nhìn lên trên người Ôn Ý. Ôn Ý ngước mắt nhìn Lạc Phàm, trên mặt nàng ta đều là vẻ lo lắng, hoàn toàn không có một tia vui sướng khi thấy người gặp họa, phảng phất như nàng ta thật sự vì lời nói sai của Ôn Ý mà sốt ruột.
Ôn Ý còn chưa kịp nói gì, Lạc Phàm đã tức khắc quỳ xuống vì Ôn Ý cầu tình: “Thái Hậu nương nương, tỷ tỷ không phải cố ý mạo phạm người, xin Thái Hậu nương nương thứ tội!”
Thái Hậu nhìn Lạc Phàm, rất là vừa lòng gật gật đầu: “Ngươi đứng lên đi, tỷ tỷ ngươi bất mãn với ngươi như thế, ngươi còn cầu xin cho nàng như vậy.” Dứt lời, Thái hậu nghiêm khắc mà nhìn về phía Ôn Ý, hơi tức giận nói: “Có phải trong lòng ngươi vô cùng bất mãn với ai gia? Đến nõi ba từ Hoàng tổ mẫu cũng không muốn gọi? Nếu ngươi cảm thấy ai gia phạt ngươi chép 《 Nữ Tắc 》 là có ý định làm khó dễ ngươi, ngươi có thể không cần chép nữa!”
Ôn Ý đứng dậy, hướng Hoàng Thái Hậu trước mặt mà quỳ xuống, sau đó ngẩng đầu chân thành nói: “Hoàng tổ mẫu hiểu lầm cháu dâu rồi. Cháu dâu mới vừa rồi quả thật là có chút thất thần, nhưng không phải là bất mãn với Hoàng tổ mẫu. Mà trong lòng cháu dâu xác thật là có chút khó chịu. Tuy nói nam nhi trong thiên hạ đều có thể tam thê tứ thiếp. Thân làm thê tử lại không thể ghen không thể ghét, nếu không liền không phải là hiền thê. Chỉ là rốt cuộc nữ tử cũng không phải thánh nhân, ai cũng hy vọng tình yêu trong lòng phu quân của mình đời này chỉ thuộc về chính mình. Nắm lấy tay nhau, cùng nhau đầu bạc. Từ sau ngày thành thân ấy, ở trong lòng Ôn... Lạc Y chỉ có một mình phu quân, chưa từng có một ý niệm nào khác. Lạc Y dụng tâm đối đãi với phu quân như thế, cũng không dám hy vọng xa vời rằng phu quân cũng đối đãi với Lạc Y như vậy. Chỉ là ở đáy lòng vẫn luôn chờ đợi sự tốt đẹp như vậy. Mỗi ngày lại mong sự trìu mến cùng thương tiếc có thể nhiều thêm một chút!”
Dứt lời, nàng xoay người nhìn Tống Vân Khiêm, tình thâm chậm rãi bày tỏ: “Trên trời xin làm chim liền cánh, dưới đất xin làm cây liền cành. Bắt đầu từ ngày cầm tay Vương gia, trong lòng Lạc Y liền chỉ có một người là Vương gia, Lạc Y nguyện ý vì Vương gia xuống bếp, nguyện ý vì Vương gia giặt y phục, nguyện ý vì Vương gia chải đầu, chỉ mong Vương gia có thể trong lúc ngẫu nhiên nhàn rỗi có thể cùng Lạc Y du thuyền trên hồ, hoặc là tản bộ dưới ánh tà dương, có thể vào ngày trời trở gió nói với Lạc Y một tiếng: "Trời lạnh rồi, nương tử hãy mặc thêm y phục."; vào lúc Lạc Y bị bệnh có thể có được ánh mắt quan tâm thương tiếc của Vương gia. Tình cảm này, Lạc Y không muốn chia sẻ cùng người khác. Lạc Y quả thật là một nữ tử bá đạo, Lạc Y có thể vì Vương gia làm rất nhiều chuyện, thậm chí vì Vương gia mà tìm tới cái chết. Nhưng Lạc Y lại không muốn đem tình yêu thương chia cho bất kỳ nữ tử nào khác, cho dù nữ tử này có là muội muội ruột của Lạc Y.” Tống Vân Khiêm ngây ngẩn cả người. Hắn không nghĩ Ôn Ý sẽ nói ra những lời như vậy.
Nàng lại chuyển mắt nhìn Thái Hậu, nói: “Cho nên lúc trước khi vào cung, ở trên xe ngựa, Lạc Y nhìn thấy tay trong tay với Vương gia không phải là tay của Lạc Y, Lạc Y nghe được Vương gia nói lời âu yếm nồng đậm nhưng lại không phải đối với Lạc Y mà nói. Thần sắc Vương gia tươi đẹp ý cười, lại không phải cười với Lạc Y, thậm chí ở Thọ Ninh Cung này, Vương gia cũng không kéo lấy tay của Lạc Y mà chỉ đỡ tay một nữ tử khác. Hoàng tổ mẫu, người có thể hiểu nỗi khổ trong lòng Lạc Y sao? Cho nên từ khi Lạc Y vào chính điện này tâm thần vẫn luôn hoảng hốt, làm ra rất nhiều chuyện thất lễ. Mới vừa rồi khi được Hoàng tổ mẫu giáo huấn, Lạc Y mới đột nhiên tỉnh ngộ. Vương gia thương tiếc Lạc Y, Lạc Y đã được mãn nguyện rồi. Cái gọi là thiên trường địa cửu thì không cần nghĩ tới, chỉ cần nhớ những thứ đã từng có được. Lạc Y nên cảm thấy mỹ mãn mới phải. Hơn nữa còn có thể dùng những ký ức ấm áp đó, sưởi ấm những năm tháng trong quãng đời còn lại của Lạc Y. Cũng bởi vì như thế, Lạc Y sau khi nghe được lời nói của Hoàng tổ mẫu đã cả gan ngước mắt nhìn thẳng Hoàng tổ mẫu. Thế nhưng trong lòng lại xuất hiện một loại cảm giác, cảm thấy dung nhan Hoàng tổ mẫu cùng Phật gia lại có vài phần giống nhau, cực kỳ uy nghiêm, đầy mặt là từ ái. Nên lúc nãy mới nhịn không được gọi người một tiếng Lão Phật gia.”
Ôn Ý nói xong, trong ánh mắt đã phiếm lệ. Những lời nói này toàn bộ nàng đều dùng suy nghĩ của Lạc Y. Quả thật qua lời nói của Tiểu Cúc cùng Trần ma ma, nàng biết Lạc Y rất yêu Tống Vân Khiêm. Cho nên nàng thay Lạc Y đem những lời này nói ra trước mặt mọi người. Nàng biết những người đang ngồi ở đây bất kể là Thái Hậu hay là chúng phi, tuy các nàng địa vị cao quý, bề ngoài phong quang vô hạn, nhưng từ tận đáy lòng đều có một nỗi đau giống nhau, đó chính là tình yêu ở trong lòng mình, bất đắc dĩ phải chia sẻ cùng nữ tử khác. Nỗi đau này, khắc sâu đến tận xương tủy, gặm nhấm tâm can, không một ngày nào có thể quên. Cho nên nàng dám khẳng định, cái câu "Lão Phật gia" mạo phạm Thái Hậu này cũng sẽ bị lời này của nàng hiểu sang một nghĩa khác.
Quả nhiên Hoàng Thái Hậu nghe xong lời nàng nói, một lúc lâu sau cũng nói không nên lời. Ánh mắt Thái hậu trầm miên, nhìn những cung điện ở ngoài đang dần bị ánh sáng bao phủ, có con bướm bay là là mặt đất. Ở cửa chính điện, có vài cung nhân lặng lẽ đi qua.
Chúng phi cũng đều im lặng không phát ra tiếng động. Một đoạn lời nói này của Ôn Ý, tựa hồ chạm đến nơi mềm mại nhất ở đáy lòng mỗi người. Ngày xưa các nàng tranh đấu gay gắt, cũng chỉ là vì làm nam nhân kia yêu bản thân nhiều thêm một chút. Nhưng dù cho tranh được một chút sủng ái kia thì thế nào? Chung quy cũng không phải là cầm tay bên nhau cả đời người.
Ôn Ý còn chưa kịp nói gì, Lạc Phàm đã tức khắc quỳ xuống vì Ôn Ý cầu tình: “Thái Hậu nương nương, tỷ tỷ không phải cố ý mạo phạm người, xin Thái Hậu nương nương thứ tội!”
Thái Hậu nhìn Lạc Phàm, rất là vừa lòng gật gật đầu: “Ngươi đứng lên đi, tỷ tỷ ngươi bất mãn với ngươi như thế, ngươi còn cầu xin cho nàng như vậy.” Dứt lời, Thái hậu nghiêm khắc mà nhìn về phía Ôn Ý, hơi tức giận nói: “Có phải trong lòng ngươi vô cùng bất mãn với ai gia? Đến nõi ba từ Hoàng tổ mẫu cũng không muốn gọi? Nếu ngươi cảm thấy ai gia phạt ngươi chép 《 Nữ Tắc 》 là có ý định làm khó dễ ngươi, ngươi có thể không cần chép nữa!”
Ôn Ý đứng dậy, hướng Hoàng Thái Hậu trước mặt mà quỳ xuống, sau đó ngẩng đầu chân thành nói: “Hoàng tổ mẫu hiểu lầm cháu dâu rồi. Cháu dâu mới vừa rồi quả thật là có chút thất thần, nhưng không phải là bất mãn với Hoàng tổ mẫu. Mà trong lòng cháu dâu xác thật là có chút khó chịu. Tuy nói nam nhi trong thiên hạ đều có thể tam thê tứ thiếp. Thân làm thê tử lại không thể ghen không thể ghét, nếu không liền không phải là hiền thê. Chỉ là rốt cuộc nữ tử cũng không phải thánh nhân, ai cũng hy vọng tình yêu trong lòng phu quân của mình đời này chỉ thuộc về chính mình. Nắm lấy tay nhau, cùng nhau đầu bạc. Từ sau ngày thành thân ấy, ở trong lòng Ôn... Lạc Y chỉ có một mình phu quân, chưa từng có một ý niệm nào khác. Lạc Y dụng tâm đối đãi với phu quân như thế, cũng không dám hy vọng xa vời rằng phu quân cũng đối đãi với Lạc Y như vậy. Chỉ là ở đáy lòng vẫn luôn chờ đợi sự tốt đẹp như vậy. Mỗi ngày lại mong sự trìu mến cùng thương tiếc có thể nhiều thêm một chút!”
Dứt lời, nàng xoay người nhìn Tống Vân Khiêm, tình thâm chậm rãi bày tỏ: “Trên trời xin làm chim liền cánh, dưới đất xin làm cây liền cành. Bắt đầu từ ngày cầm tay Vương gia, trong lòng Lạc Y liền chỉ có một người là Vương gia, Lạc Y nguyện ý vì Vương gia xuống bếp, nguyện ý vì Vương gia giặt y phục, nguyện ý vì Vương gia chải đầu, chỉ mong Vương gia có thể trong lúc ngẫu nhiên nhàn rỗi có thể cùng Lạc Y du thuyền trên hồ, hoặc là tản bộ dưới ánh tà dương, có thể vào ngày trời trở gió nói với Lạc Y một tiếng: "Trời lạnh rồi, nương tử hãy mặc thêm y phục."; vào lúc Lạc Y bị bệnh có thể có được ánh mắt quan tâm thương tiếc của Vương gia. Tình cảm này, Lạc Y không muốn chia sẻ cùng người khác. Lạc Y quả thật là một nữ tử bá đạo, Lạc Y có thể vì Vương gia làm rất nhiều chuyện, thậm chí vì Vương gia mà tìm tới cái chết. Nhưng Lạc Y lại không muốn đem tình yêu thương chia cho bất kỳ nữ tử nào khác, cho dù nữ tử này có là muội muội ruột của Lạc Y.” Tống Vân Khiêm ngây ngẩn cả người. Hắn không nghĩ Ôn Ý sẽ nói ra những lời như vậy.
Nàng lại chuyển mắt nhìn Thái Hậu, nói: “Cho nên lúc trước khi vào cung, ở trên xe ngựa, Lạc Y nhìn thấy tay trong tay với Vương gia không phải là tay của Lạc Y, Lạc Y nghe được Vương gia nói lời âu yếm nồng đậm nhưng lại không phải đối với Lạc Y mà nói. Thần sắc Vương gia tươi đẹp ý cười, lại không phải cười với Lạc Y, thậm chí ở Thọ Ninh Cung này, Vương gia cũng không kéo lấy tay của Lạc Y mà chỉ đỡ tay một nữ tử khác. Hoàng tổ mẫu, người có thể hiểu nỗi khổ trong lòng Lạc Y sao? Cho nên từ khi Lạc Y vào chính điện này tâm thần vẫn luôn hoảng hốt, làm ra rất nhiều chuyện thất lễ. Mới vừa rồi khi được Hoàng tổ mẫu giáo huấn, Lạc Y mới đột nhiên tỉnh ngộ. Vương gia thương tiếc Lạc Y, Lạc Y đã được mãn nguyện rồi. Cái gọi là thiên trường địa cửu thì không cần nghĩ tới, chỉ cần nhớ những thứ đã từng có được. Lạc Y nên cảm thấy mỹ mãn mới phải. Hơn nữa còn có thể dùng những ký ức ấm áp đó, sưởi ấm những năm tháng trong quãng đời còn lại của Lạc Y. Cũng bởi vì như thế, Lạc Y sau khi nghe được lời nói của Hoàng tổ mẫu đã cả gan ngước mắt nhìn thẳng Hoàng tổ mẫu. Thế nhưng trong lòng lại xuất hiện một loại cảm giác, cảm thấy dung nhan Hoàng tổ mẫu cùng Phật gia lại có vài phần giống nhau, cực kỳ uy nghiêm, đầy mặt là từ ái. Nên lúc nãy mới nhịn không được gọi người một tiếng Lão Phật gia.”
Ôn Ý nói xong, trong ánh mắt đã phiếm lệ. Những lời nói này toàn bộ nàng đều dùng suy nghĩ của Lạc Y. Quả thật qua lời nói của Tiểu Cúc cùng Trần ma ma, nàng biết Lạc Y rất yêu Tống Vân Khiêm. Cho nên nàng thay Lạc Y đem những lời này nói ra trước mặt mọi người. Nàng biết những người đang ngồi ở đây bất kể là Thái Hậu hay là chúng phi, tuy các nàng địa vị cao quý, bề ngoài phong quang vô hạn, nhưng từ tận đáy lòng đều có một nỗi đau giống nhau, đó chính là tình yêu ở trong lòng mình, bất đắc dĩ phải chia sẻ cùng nữ tử khác. Nỗi đau này, khắc sâu đến tận xương tủy, gặm nhấm tâm can, không một ngày nào có thể quên. Cho nên nàng dám khẳng định, cái câu "Lão Phật gia" mạo phạm Thái Hậu này cũng sẽ bị lời này của nàng hiểu sang một nghĩa khác.
Quả nhiên Hoàng Thái Hậu nghe xong lời nàng nói, một lúc lâu sau cũng nói không nên lời. Ánh mắt Thái hậu trầm miên, nhìn những cung điện ở ngoài đang dần bị ánh sáng bao phủ, có con bướm bay là là mặt đất. Ở cửa chính điện, có vài cung nhân lặng lẽ đi qua.
Chúng phi cũng đều im lặng không phát ra tiếng động. Một đoạn lời nói này của Ôn Ý, tựa hồ chạm đến nơi mềm mại nhất ở đáy lòng mỗi người. Ngày xưa các nàng tranh đấu gay gắt, cũng chỉ là vì làm nam nhân kia yêu bản thân nhiều thêm một chút. Nhưng dù cho tranh được một chút sủng ái kia thì thế nào? Chung quy cũng không phải là cầm tay bên nhau cả đời người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.