Chương 10: Bị Mang Đi
Hoa Sinh Đường Bất Súy
29/05/2017
CHƯƠNG 9: BỊ MANG ĐI
Uất Trì Giản đưa mắt nhìn kĩ cậu thiếu niên đang dại ra trước mặt mình.
Trông thanh tú hơn trong ảnh, cũng gầy hơn so với lần gặp trước. Nam hài này yếu đến độ y chỉ cần dùng một ngón tay là cũng đủ nghiền chết rồi, thế mà cậu bé lại có thể sống sót sau màn ám sát kia. Dù cho trong đầu cậu có một vết thương, dùng thuốc với châm cứu cũng vô vọng, nhưng lại có thể ngoan cường giống như cây cỏ dại bị giày xéo mà vẫn có thể sống tiếp.
Còn người anh thân yêu của y … Trong đôi mắt Uất Trì Giản hiện lên sự đau khổ khó nói thành lời.
Vĩnh viễn, y sẽ không quên, lúc mình vội vã trở về từ Âu Châu, chờ đón y lại là di thể của anh … Người anh mỗi lần gặp đều cười ấm áp như mùa xuân, người anh dùng vòng tay không rộng lớn, không kiên cố ôm ấp đón chào y trở về. Vết đạn nơi ấn đường ( giữa trán) kia dù có là nhà hóa trang cao cấp cũng không thể che được màu đỏ của vết đạn. Cứ thế cô độc nằm trên đài niệm lạnh lẽo, rồi cứ thế hóa thành tro bụi.
Có lẽ vì thế, Uất Trì Giản mới muốn gặp mặt người tên Lê Hân này. Giống như có thể bù đắp chút gì đó. Nhưng y có năng lực bù đắp lại cái gì?
Medusa nói một câu trêu chọc kia xong liền không mở miệng nữa, ngược lại, biểu cảm trên khuôn mặt biến hóa đến khó hiểu, lúc thì khổ sở, lúc như tự giễu, lúc lại không có gì. Lê Hân nhìn Tiểu Giản khác thường như thế, liền quên hết mọi thứ, theo thói quen mà lo lắng cho đối phương: Tiểu Giản làm sao vậy? Sắc mặt khó coi như vậy …
Không đợi Lê Hân nhịn không nổi mà mở miệng hỏi han, Uất Trì Giản đã tự kéo mình khỏi tâm ma. Nhìn thiếu niên lo lắng cho mình, trong lòng Uất Trì Giản hiện lên một cảm giác kì dị ── thiếu niên này có thể nhận thấy tâm tình của y? Hay là y vừa bộc lộ cảm xúc thật với một người vừa mới gặp?
Từ thời điểm y tiếp nhận đặc huấn địa ngục, nếu đem so sánh với những sát thủ hay đặc công của thế giới hắc ám, thứ y được học chỉ có nhiều chứ không có ít. Chính vì y luôn bị đặt trong trạng thái ngươi chết ta sống, nên tính tình y càng trở nên lãnh đạm, ngay cả với người nhà cũng không dậy nổi nhiệt tâm.
Duy độc có người anh trên danh nghĩa kia, từ lần đầu gặp mặt đã ôm y vào lòng, dùng giọng nói đầy ấm áp gọi y ‘Tiểu Giản’, cũng chưa từng sợ hãi khí lạnh quanh người y. Kể cả khi y đã cao lớn hơn, người ấy vẫn xem y như trẻ con mà yêu thương y. Cứ thế trong suốt hai mươi năm, người ấy đã trở thành luồng sinh mệnh ấm áp duy nhất của y.
Giờ lại xuất hiện một người đem cho y cảm giác về độ ấm quen thuộc kia. Trong lòng Uất Trì Giản vang lên một suy nghĩ: Phải nắm lấy phần ấm áp này!
“Lên xe.” Không đợi Lê Hân phản ứng, Uất Trì Giản kéo cậu ngồi vào ghế phó lái.
“Anh làm cái gì! Này!” Lê Hân không nghĩ tới Uất Trì Giản lại kéo một người xa lạ vào xe của nó, cậu chỉ kịp nghĩ đến chuyện đưa tay đẩy cửa xe ra, nhưng không ngờ đối phương còn nhanh hơn, đi qua ghế lái chính còn kịp khóa luôn cửa xe.
Uất Trì Giản đưa tay cài dây an toàn cho cậu xong, dưới ánh nhìn đầy sợ hãi liền nói: “Không cần lo, chúng ta đi tâm sự một chút.”
Lê Hân không có quên chuyện mình không còn là Uất Trì Hi, nhìn đứa em với những biểu hiện lạ lẫm, trong lòng thoáng châm chước một chút, cuối cùng dừng mọi động tác, hít sâu hỏi: “Anh là ai, tôi và anh không quen nhau sao có thể tán gẫu?”
“Tâm sự về cố sự nửa năm trước.” Uất Trì Giản khởi động xe, giọng nói có chút mất kiên nhẫn, “Cầm bồi thường của nhà tôi, theo tôi tán gẫu một chút .. cũng có thể chứ?” Nhìn thiếu niên lộ vẻ đề phòng khiến chút độ ấm y mới cảm nhận được biến mất hoàn toàn.
“Anh là người nhà Uất Trì?!” Lê Hân giả bộ kinh ngạc, nhưng trong lòng lại cười khổ. Tiểu Giản lấy lý do này làm mình không phản bác được thật. Không công cầm một đống tiền của nhà người ta, giúp lại có chút chuyện nhỏ như tâm sự này còn không làm … thật có chút vô tình, cũng có chút kì quái.
“Ngồi vững.” Uất Trì Giản không muốn nhiều lời vô nghĩa, đạp chân ga, xe như tên rời cung lao vút đi.
Đúng lúc này, luật sư Chu sau khi hàn huyên đôi chút với luật sư Vương ra tới nơi, liền thấy cảnh đó, đưa tay sờ sờ cằm: Không lẽ cậu chủ nhà mình lại có hứng thú với cậu bé kia?
Chứng tỏ, đến cố vấn pháp luật của tập đoàn Uất Trì cũng không tin được người nhà Uất Trì làm việc thiện vì một người vô tội qua đường. Đăng bởi: admin
Uất Trì Giản đưa mắt nhìn kĩ cậu thiếu niên đang dại ra trước mặt mình.
Trông thanh tú hơn trong ảnh, cũng gầy hơn so với lần gặp trước. Nam hài này yếu đến độ y chỉ cần dùng một ngón tay là cũng đủ nghiền chết rồi, thế mà cậu bé lại có thể sống sót sau màn ám sát kia. Dù cho trong đầu cậu có một vết thương, dùng thuốc với châm cứu cũng vô vọng, nhưng lại có thể ngoan cường giống như cây cỏ dại bị giày xéo mà vẫn có thể sống tiếp.
Còn người anh thân yêu của y … Trong đôi mắt Uất Trì Giản hiện lên sự đau khổ khó nói thành lời.
Vĩnh viễn, y sẽ không quên, lúc mình vội vã trở về từ Âu Châu, chờ đón y lại là di thể của anh … Người anh mỗi lần gặp đều cười ấm áp như mùa xuân, người anh dùng vòng tay không rộng lớn, không kiên cố ôm ấp đón chào y trở về. Vết đạn nơi ấn đường ( giữa trán) kia dù có là nhà hóa trang cao cấp cũng không thể che được màu đỏ của vết đạn. Cứ thế cô độc nằm trên đài niệm lạnh lẽo, rồi cứ thế hóa thành tro bụi.
Có lẽ vì thế, Uất Trì Giản mới muốn gặp mặt người tên Lê Hân này. Giống như có thể bù đắp chút gì đó. Nhưng y có năng lực bù đắp lại cái gì?
Medusa nói một câu trêu chọc kia xong liền không mở miệng nữa, ngược lại, biểu cảm trên khuôn mặt biến hóa đến khó hiểu, lúc thì khổ sở, lúc như tự giễu, lúc lại không có gì. Lê Hân nhìn Tiểu Giản khác thường như thế, liền quên hết mọi thứ, theo thói quen mà lo lắng cho đối phương: Tiểu Giản làm sao vậy? Sắc mặt khó coi như vậy …
Không đợi Lê Hân nhịn không nổi mà mở miệng hỏi han, Uất Trì Giản đã tự kéo mình khỏi tâm ma. Nhìn thiếu niên lo lắng cho mình, trong lòng Uất Trì Giản hiện lên một cảm giác kì dị ── thiếu niên này có thể nhận thấy tâm tình của y? Hay là y vừa bộc lộ cảm xúc thật với một người vừa mới gặp?
Từ thời điểm y tiếp nhận đặc huấn địa ngục, nếu đem so sánh với những sát thủ hay đặc công của thế giới hắc ám, thứ y được học chỉ có nhiều chứ không có ít. Chính vì y luôn bị đặt trong trạng thái ngươi chết ta sống, nên tính tình y càng trở nên lãnh đạm, ngay cả với người nhà cũng không dậy nổi nhiệt tâm.
Duy độc có người anh trên danh nghĩa kia, từ lần đầu gặp mặt đã ôm y vào lòng, dùng giọng nói đầy ấm áp gọi y ‘Tiểu Giản’, cũng chưa từng sợ hãi khí lạnh quanh người y. Kể cả khi y đã cao lớn hơn, người ấy vẫn xem y như trẻ con mà yêu thương y. Cứ thế trong suốt hai mươi năm, người ấy đã trở thành luồng sinh mệnh ấm áp duy nhất của y.
Giờ lại xuất hiện một người đem cho y cảm giác về độ ấm quen thuộc kia. Trong lòng Uất Trì Giản vang lên một suy nghĩ: Phải nắm lấy phần ấm áp này!
“Lên xe.” Không đợi Lê Hân phản ứng, Uất Trì Giản kéo cậu ngồi vào ghế phó lái.
“Anh làm cái gì! Này!” Lê Hân không nghĩ tới Uất Trì Giản lại kéo một người xa lạ vào xe của nó, cậu chỉ kịp nghĩ đến chuyện đưa tay đẩy cửa xe ra, nhưng không ngờ đối phương còn nhanh hơn, đi qua ghế lái chính còn kịp khóa luôn cửa xe.
Uất Trì Giản đưa tay cài dây an toàn cho cậu xong, dưới ánh nhìn đầy sợ hãi liền nói: “Không cần lo, chúng ta đi tâm sự một chút.”
Lê Hân không có quên chuyện mình không còn là Uất Trì Hi, nhìn đứa em với những biểu hiện lạ lẫm, trong lòng thoáng châm chước một chút, cuối cùng dừng mọi động tác, hít sâu hỏi: “Anh là ai, tôi và anh không quen nhau sao có thể tán gẫu?”
“Tâm sự về cố sự nửa năm trước.” Uất Trì Giản khởi động xe, giọng nói có chút mất kiên nhẫn, “Cầm bồi thường của nhà tôi, theo tôi tán gẫu một chút .. cũng có thể chứ?” Nhìn thiếu niên lộ vẻ đề phòng khiến chút độ ấm y mới cảm nhận được biến mất hoàn toàn.
“Anh là người nhà Uất Trì?!” Lê Hân giả bộ kinh ngạc, nhưng trong lòng lại cười khổ. Tiểu Giản lấy lý do này làm mình không phản bác được thật. Không công cầm một đống tiền của nhà người ta, giúp lại có chút chuyện nhỏ như tâm sự này còn không làm … thật có chút vô tình, cũng có chút kì quái.
“Ngồi vững.” Uất Trì Giản không muốn nhiều lời vô nghĩa, đạp chân ga, xe như tên rời cung lao vút đi.
Đúng lúc này, luật sư Chu sau khi hàn huyên đôi chút với luật sư Vương ra tới nơi, liền thấy cảnh đó, đưa tay sờ sờ cằm: Không lẽ cậu chủ nhà mình lại có hứng thú với cậu bé kia?
Chứng tỏ, đến cố vấn pháp luật của tập đoàn Uất Trì cũng không tin được người nhà Uất Trì làm việc thiện vì một người vô tội qua đường. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.