Chương 11: Đoạn Thảo Cuối Cùng
Hoa Sinh Đường Bất Súy
29/05/2017
CHƯƠNG 10: ĐOẠN THẢO CUỐI CÙNG
Uất Trì Giản đưa Lê Hân đến một hội sở tư nhân cao cấp tên Tần Quỳnh, đây là sản nghiệp danh nghĩa của tập đoàn Uất Trì .
Với chế độ hội viên nghiêm mật, nó trở thành địa điểm tụ hội của nhiều người trong giới thượng lưu cũng như các buổi tiệc thương nghiệp, dù trong hay ngoài đều đạt tiêu chuẩn quốc tế cao nhất, là nơi những người có tiền có quyền được hưởng thụ đúng nghĩa.
Khi đứng trước cánh cửa theo phong cách cổ xưa của Tần Quỳnh, Lê Hân có cảm giác như đã trải qua mấy đời.
Lần đầu cậu tới đây vẫn là Uất Trì đại thiếu được người người truy phủng. Lần thứ hai tới đây cậu với thân phận một đứa trẻ nghèo khổ, nếu không phải có người dẫn vào thì có lẽ đến cửa cậu cũng vào không nổi. Huống gì, Uất Trì Hi cậu chính là từ đây trở về nhà mới gặp phải ám sát, thật đúng là bữa tối cuối cùng đầy ấn tượng!
Bảo an ở cửa nhận ra người đến là thiếu gia nhà mình liền tự giác tiến lên nhận chìa khóa xe, cung kính dẫn người vào cửa. Ngay cả với cậu thiếu niên mặc quần bò áo sơ mi giản dị, nhìn sao cũng không có khả năng là khách quý của Tần Quỳnh vẫn cung kính đầy bài bản, tuyệt không có bất kì vẻ mặt coi thường nào.
Lê Hân đi theo sau Uất Trì Giản, trên mặt cũng rất phối hợp lộ ra một chút vẻ kinh ngạc cùng sững sờ ── kỳ thật không chỉ tiểu tử nghèo như cậu, mà ngay cả người trong giới thượng lưu khi đến đây cũng không khỏi trầm trồ trước bài trí của tập đoàn Uất Trì .
Các cánh cửa bao bên ngoài đều là chính phẩm từ thời Tần Hán giá trị xa xỉ, được lấy từ các địa điểm khảo cổ cũng như các hội trường đấu giá. Bên trong bài trí các bức tượng chế tác thủ công xuất xứ từ Italy cùng Bắc Âu. Phong cách Tần Hán cổ xưa, Italy cùng Bắc Âu xa hoa ở cùng một không gian lại giao hòa, hình thành một kiểu hoa lệ điệu thấp (giản dịmà sang trọng chăng ..) khó nói nên lời.
Thực ra Uất Trì Hi cậu trước đây khá thích chỗ này, nên công việc đầu tiên cậu tiếp nhận chính là làm người phụ trách của Tần Quỳnh, kết quả thu được khá xuất sắc.
“Cậu thích nơi này?” Khi ngồi xuống ghế lô được dành riêng cho người nhà Uất Trì, Uất Trì Giản nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Lê Hân hỏi. Y đi trước nhưng cũng không quên để ý cậu bé luôn đi theo sau mình, nhận ra được độ ấm khiến y thoải mái trở lại từ khi cậu bước vào cửa Tần Quỳnh. Điều đó cũng khiến cho khuôn mặt lạnh lùng của Uất Trì Giản thoáng nhu hòa hơn.
Gật gật đầu thay câu trả lời, giờ phút này Lê Hân cũng cảm thấy thả lỏng hơn. Nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy chuyện mình mượn xác sống lại vẫn là ân bơ líp vờ bồ. Bất kể Uất Trì Giản chỉ là nổi hứng bất chợt với tiểu nhân vật như cậu hay có mục đích gì khác, cậu cứ binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn là được.
Cậu chỉ cần qua được ải này, đặt dấu chấm cho tất cả, là có thể đem số tiền lớn kia rời đi rồi ── hít sâu một hơi, Lê Hân kiến thiết tâm lý xong xuôi mới chậm rãi mở miệng: “Anh muốn tán gẫu chuyện gì? Có lẽ chúng ta nên bắt đầu bằng việc giới thiệu bản thân nhỉ?!”
Nhìn người trấn định ngồi trước mặt, Uất Trì Giản nheo mắt, đánh giá lại đối phương ── là ảo giác sao? Tại sao y cảm thấy khí thế của đứa bé này biến cường? Những bất an từ lúc gặp ở pháp viện đến giờ đã biến mất. Chậc, thật thú vị !
Uất Trì Giản cứ trầm ngâm quan sát khiến cho nỗi lo sợ trong Lê Hân dậy sóng. Cuối cùng, Uất Trì Giản cũng chịu mở miệng vàng, nhưng không phải trả lời Lê Hân mà hỏi ngược lại: “Chuyện nửa năm trước cậu còn nhớ bao nhiêu?”
“… Tôi chỉ nhớ tôi đang đi trên đường, rồi nghe thấy tiếng súng, chưa kịp tìm chỗ trốn, đã không còn biết gì hết.” Trời biết nguyên chủ của thân thể này chết thế nào, cậu chỉ đành lấp liếm cho qua mà thôi.
Hiển nhiêu câu trả lời này khiến Uất Trì Giản không hài lòng.
Cứ cho là đoạn video ở cửa hàng gần đó đã ghi lại hết quá trình xảy ra, còn có lời chứng của 1 số vệ sĩ còn sống cùng 1 số người qua đường. Nhưng trong lòng y vẫn có chút cố chấp đến kì lạ. Hay nói đúng hơn, y không thể chấp nhận chuyện anh đã chết.
Cho nên, Uất Trì Giản cũng kỳ vọng nghe được một cái gì đó khác biệt từ người trải qua chuyện tương tự anh mình. Còn cái khác đó là gì, chính y cũng không rõ.
Ngay lập tức, không khí quanh người Uất Trì Giản hạ thấp, ép Lê Hân không thở nổi. Cậu lo lắng nhìn về phía lệ khí phát tán kia: Tiểu Giản lại sao vậy?
Trong lúc không khí như muốn nổ tung, cửa phòng lại đột ngột mở ra, ánh mắt hung tợn của Uất Trì Giản bắn về phía đó, đáy mắt hoàn toàn là sát khí lạnh như băng.
Đến Lê Hân cũng ngạc nhiên: Đám người trong Tần Quỳnh đều được huấn luyện bài bản, đặc biệt khi có chủ nhân ở đây, sao có thể làm ra hành động vô phép tắc như vậy?
Không đợi Uất Trì Giản bùng phát xử lý kẻ to gan kia, một bóng hình cao lớn lững thững đi vào, dễ dàng đánh nát toàn bộ lý trí lúc bấy giờ của Lê Hân.
“Tiểu Giản, cha nghe nói con mang một người bạn nhỏ đến đây.” Tiếng nói trầm thấp đầy quen thuộc vang lên, Lê Hân chỉ cảm thấy vết thương ở ngực cùng não bộ đồng thời nhói lên dữ dội.
Tất cả những thứ cậu nỗ lực tránh xa, cuối cùng đều xuất hiện, từ việc vô tình gặp lại Uất Trì Giản, đến việc nhận bồi thường, rồi đến chuyện gặp phải người đàn ông này, là người có thể chặt đứt đoạn thảo cuối cùng của cậu ── CHA…
() cọng cỏ / rơm rạ có thể coi như đây là sợi dây là niềm tin hy vọng là những gì giúp cậu chống đỡ đến giây phút này (còn vì sao t nói thế xin vui lòng coi tiếp sẽ hiểu) Đăng bởi: admin
Uất Trì Giản đưa Lê Hân đến một hội sở tư nhân cao cấp tên Tần Quỳnh, đây là sản nghiệp danh nghĩa của tập đoàn Uất Trì .
Với chế độ hội viên nghiêm mật, nó trở thành địa điểm tụ hội của nhiều người trong giới thượng lưu cũng như các buổi tiệc thương nghiệp, dù trong hay ngoài đều đạt tiêu chuẩn quốc tế cao nhất, là nơi những người có tiền có quyền được hưởng thụ đúng nghĩa.
Khi đứng trước cánh cửa theo phong cách cổ xưa của Tần Quỳnh, Lê Hân có cảm giác như đã trải qua mấy đời.
Lần đầu cậu tới đây vẫn là Uất Trì đại thiếu được người người truy phủng. Lần thứ hai tới đây cậu với thân phận một đứa trẻ nghèo khổ, nếu không phải có người dẫn vào thì có lẽ đến cửa cậu cũng vào không nổi. Huống gì, Uất Trì Hi cậu chính là từ đây trở về nhà mới gặp phải ám sát, thật đúng là bữa tối cuối cùng đầy ấn tượng!
Bảo an ở cửa nhận ra người đến là thiếu gia nhà mình liền tự giác tiến lên nhận chìa khóa xe, cung kính dẫn người vào cửa. Ngay cả với cậu thiếu niên mặc quần bò áo sơ mi giản dị, nhìn sao cũng không có khả năng là khách quý của Tần Quỳnh vẫn cung kính đầy bài bản, tuyệt không có bất kì vẻ mặt coi thường nào.
Lê Hân đi theo sau Uất Trì Giản, trên mặt cũng rất phối hợp lộ ra một chút vẻ kinh ngạc cùng sững sờ ── kỳ thật không chỉ tiểu tử nghèo như cậu, mà ngay cả người trong giới thượng lưu khi đến đây cũng không khỏi trầm trồ trước bài trí của tập đoàn Uất Trì .
Các cánh cửa bao bên ngoài đều là chính phẩm từ thời Tần Hán giá trị xa xỉ, được lấy từ các địa điểm khảo cổ cũng như các hội trường đấu giá. Bên trong bài trí các bức tượng chế tác thủ công xuất xứ từ Italy cùng Bắc Âu. Phong cách Tần Hán cổ xưa, Italy cùng Bắc Âu xa hoa ở cùng một không gian lại giao hòa, hình thành một kiểu hoa lệ điệu thấp (giản dịmà sang trọng chăng ..) khó nói nên lời.
Thực ra Uất Trì Hi cậu trước đây khá thích chỗ này, nên công việc đầu tiên cậu tiếp nhận chính là làm người phụ trách của Tần Quỳnh, kết quả thu được khá xuất sắc.
“Cậu thích nơi này?” Khi ngồi xuống ghế lô được dành riêng cho người nhà Uất Trì, Uất Trì Giản nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Lê Hân hỏi. Y đi trước nhưng cũng không quên để ý cậu bé luôn đi theo sau mình, nhận ra được độ ấm khiến y thoải mái trở lại từ khi cậu bước vào cửa Tần Quỳnh. Điều đó cũng khiến cho khuôn mặt lạnh lùng của Uất Trì Giản thoáng nhu hòa hơn.
Gật gật đầu thay câu trả lời, giờ phút này Lê Hân cũng cảm thấy thả lỏng hơn. Nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy chuyện mình mượn xác sống lại vẫn là ân bơ líp vờ bồ. Bất kể Uất Trì Giản chỉ là nổi hứng bất chợt với tiểu nhân vật như cậu hay có mục đích gì khác, cậu cứ binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn là được.
Cậu chỉ cần qua được ải này, đặt dấu chấm cho tất cả, là có thể đem số tiền lớn kia rời đi rồi ── hít sâu một hơi, Lê Hân kiến thiết tâm lý xong xuôi mới chậm rãi mở miệng: “Anh muốn tán gẫu chuyện gì? Có lẽ chúng ta nên bắt đầu bằng việc giới thiệu bản thân nhỉ?!”
Nhìn người trấn định ngồi trước mặt, Uất Trì Giản nheo mắt, đánh giá lại đối phương ── là ảo giác sao? Tại sao y cảm thấy khí thế của đứa bé này biến cường? Những bất an từ lúc gặp ở pháp viện đến giờ đã biến mất. Chậc, thật thú vị !
Uất Trì Giản cứ trầm ngâm quan sát khiến cho nỗi lo sợ trong Lê Hân dậy sóng. Cuối cùng, Uất Trì Giản cũng chịu mở miệng vàng, nhưng không phải trả lời Lê Hân mà hỏi ngược lại: “Chuyện nửa năm trước cậu còn nhớ bao nhiêu?”
“… Tôi chỉ nhớ tôi đang đi trên đường, rồi nghe thấy tiếng súng, chưa kịp tìm chỗ trốn, đã không còn biết gì hết.” Trời biết nguyên chủ của thân thể này chết thế nào, cậu chỉ đành lấp liếm cho qua mà thôi.
Hiển nhiêu câu trả lời này khiến Uất Trì Giản không hài lòng.
Cứ cho là đoạn video ở cửa hàng gần đó đã ghi lại hết quá trình xảy ra, còn có lời chứng của 1 số vệ sĩ còn sống cùng 1 số người qua đường. Nhưng trong lòng y vẫn có chút cố chấp đến kì lạ. Hay nói đúng hơn, y không thể chấp nhận chuyện anh đã chết.
Cho nên, Uất Trì Giản cũng kỳ vọng nghe được một cái gì đó khác biệt từ người trải qua chuyện tương tự anh mình. Còn cái khác đó là gì, chính y cũng không rõ.
Ngay lập tức, không khí quanh người Uất Trì Giản hạ thấp, ép Lê Hân không thở nổi. Cậu lo lắng nhìn về phía lệ khí phát tán kia: Tiểu Giản lại sao vậy?
Trong lúc không khí như muốn nổ tung, cửa phòng lại đột ngột mở ra, ánh mắt hung tợn của Uất Trì Giản bắn về phía đó, đáy mắt hoàn toàn là sát khí lạnh như băng.
Đến Lê Hân cũng ngạc nhiên: Đám người trong Tần Quỳnh đều được huấn luyện bài bản, đặc biệt khi có chủ nhân ở đây, sao có thể làm ra hành động vô phép tắc như vậy?
Không đợi Uất Trì Giản bùng phát xử lý kẻ to gan kia, một bóng hình cao lớn lững thững đi vào, dễ dàng đánh nát toàn bộ lý trí lúc bấy giờ của Lê Hân.
“Tiểu Giản, cha nghe nói con mang một người bạn nhỏ đến đây.” Tiếng nói trầm thấp đầy quen thuộc vang lên, Lê Hân chỉ cảm thấy vết thương ở ngực cùng não bộ đồng thời nhói lên dữ dội.
Tất cả những thứ cậu nỗ lực tránh xa, cuối cùng đều xuất hiện, từ việc vô tình gặp lại Uất Trì Giản, đến việc nhận bồi thường, rồi đến chuyện gặp phải người đàn ông này, là người có thể chặt đứt đoạn thảo cuối cùng của cậu ── CHA…
() cọng cỏ / rơm rạ có thể coi như đây là sợi dây là niềm tin hy vọng là những gì giúp cậu chống đỡ đến giây phút này (còn vì sao t nói thế xin vui lòng coi tiếp sẽ hiểu) Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.