Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân
Chương 25
Mai Quả
06/06/2017
4 Replies Ghi lại dưới hành lang
La Duy từng bước chậm rãi đến gần Long Huyền, kiếp trước, người này có khi nào chờ đợi y? Chỉ là lúc này, hắn từng bước đến gần y, trong lòng kêu gào hãy rời đi, y không muốn cùng Long Huyền ở bên nhau một mình.
“Ngươi muốn ta chết sao?” Long Huyền đến gần, rồi hỏi La Duy.
“Tiểu thần làm sao dám có loại ý niệm ấy trong đầu?” La Duy tỏ vẻ kinh hãi: “Điện hạ là long tử, thân phận tôn quý, tiểu thần chỉ là nhân thần, điện hạ nói như vậy là muốn tiểu thần phải chết sao.”
“Ngươi còn có thể sợ ta à?” Long Huyền nói: “Hiện tại không ai nghĩ ngươi sẽ sợ ta, ngươi là cận thần bên thiên tử, việc gì phải diễn kịch nữa?”
“Điện hạ…”
“Ta chỉ rời đi, từ nay về sau không nghĩ đến những chuyện khác nữa, như vậy cũng không thể?”
“Lời điện hạ nói La Duy không hiểu.” La Duy một chút cũng không tin đây là lời nói từ trong thâm tâm Long Huyền, người này chỉ cần không chết, thì trở thành hoàng đế vĩnh viễn là tham vọng của hắn: “Sau này điện hạ tất là thân vương tước, điện hạ còn muốn đi đâu?”
Long Huyền nói: “Ta đi tới phương nam, rời xa thị phi, chẳng lẽ đó không phải điều ngươi mong muốn?”
La Duy hạ mi, có vẻ thực bất đắc dĩ: “Chỉ cần bệ hạ ân chuẩn, ai dám ngăn cản điện hạ tới phương nam? Chu Đại học sĩ sao?”
Long Huyền nhìn về phía mặt đất phủ trắng tuyết rơi ngoài hành lang, tự giễu cười: “Nếu ta có thể đi, ngươi sẽ ra sao nhỉ? Ngươi sẽ không cần tới ảnh vệ Kỳ Lân nữa? La Duy, thái tử nhân đức, ta không bằng hắn, thế nhưng ngươi thực sự cho rằng hắn có thể trở thành một Hoàng đế tốt?”
“Điện hạ nói lời này, không sợ La Duy bẩm với bệ hạ sao?” Sắc mặt La Duy không thay đổi, chỉ là trong lòng âm thầm giật mình, Long Huyền lại cứ như vậy nói những lời đại nghịch bất đạo trước mặt y.
“Không sợ.” Long Huyền nói: “Nói mấy câu không thể khiến ta rơi vào chỗ chết, ngươi cũng sẽ không làm loại chuyện vô dụng thế này.”
“Gió vừa thổi qua, điện hạ nói những gì, tiểu thần không nghe rõ.” La Duy nắm thật chặt vạt áo choàng trên người, chỉ mới đứng dưới hành lang này một lát, y đã không chịu nổi cái lạnh: “Chu Đại học sĩ nói hiện nay phương nam nhiều lưu dân tác loạn, điện hạ tới đó là muốn thu phục lòng dân? Thì ra không riêng gì thái tử điện hạ nhân đức, nhị điện hạ cũng là người vô cùng nhân đức.”
Bị La Duy nói trúng tim đen, Long Huyền cũng chỉ tự giễu: “La Duy, vậy cứ theo lời ngươi nói, ta sau này có thế nào cũng là thân vương, vậy còn ngươi? Hết lòng lo lắng như thế là vì cái gì? Kế thừa phụ thân?”
“Không nghĩ tới.” La Duy bị Long Huyền hỏi, mới thoáng suy nghĩ, sau khi người nhà đều bình an vô sự, y muốn làm cái gì? Một ý niệm, rồi thân ảnh Vệ Lam xuất hiện trước mắt La Duy, nếu có khả năng, y nguyện cùng Vệ Lam đi khắp mọi nơi, nhìn ngắm sông núi Đại Chu. Nghĩ đến đây, La Duy mỉm cười, cứ như vậy thì thật là hay.
Long Huyền ngây người nhìn nụ cười trên khuôn mặt La Duy, đã bao lâu hắn chưa thấy người này cười thực sự? Tựa hồ đã thật lâu: “Ngươi…” Long Huyền chần chừ định hỏi, rồi lại nghĩ, có lẽ nụ cười ấy không dành cho hắn, nhiều lời liệu có ích gì.
“Điện hạ nếu không có chuyện gì nữa, tiểu thần xin cáo từ.” La Duy từ trong ảo tưởng phục hồi tinh thần, lại lạnh mặt nói với Long Huyền.
“Tóm lại ngươi nên cẩn thận.” Long Huyền cũng không giữ La Duy, chỉ nói một câu như thế. Hắn không tranh, tất sẽ có người khác tranh, La Duy, ngươi có thể bảo hộ thái tử đến khi nào?
La Duy vốn đã định đi, nghe Long Huyền nhắc nhở, quay đầu nhìn Long Huyền, người này còn có thể hảo tâm như thế? Ngẫm lại, Long Huyền bây giờ chỉ có thể lui về sau lưng Long Ngọc, để Long Ngọc che chở hắn tạm thời, Long Ngọc gặp chuyện không may, Long Huyền càng thêm khổ sở, nghĩ đến đây, La Duy hành lễ với Long Huyền, xoay người rời đi.
“Ca!” Long Tường lại tìm đến, xa xa thấy Long Huyền cùng La Duy đứng chung một chỗ nói chuyện, sợ này hai người xảy ra xung đột, liền vội vàng chạy tới.
“Tiểu Duy.” Long Tường chạy đến trước mặt huynh trưởng và La Duy, miệng vẫn theo thói quen gọi La Duy một tiếng Tiểu Duy.
“Ngũ điện hạ.” La Duy thi lễ với Long Tường, vẫn muốn rời đi.
Long Tường lại hỏi La Duy: “Thân thể ngươi thế nào?”
“Đã khỏe rồi ạ.” La Duy nói: “Đa tạ ngũ điện hạ quan tâm.”
“Ngươi biết không…” Long Tường nói: “Cậu ta trước khi chết nói một câu cuối cùng là ‘La Duy giết ta’, ngươi còn dám nói là người nói dối sao?”
“Người hạ chỉ chém cả Liễu thị là bệ hạ.” La Duy không nghĩ tới đã qua một năm, Long Tường vẫn còn nghĩ tới vấn đề này: “Ngũ điện hạ, chẳng lẽ cha con Liễu Song Sĩ không nên chết?”
Long Tường thần tình thống khổ, tất nhiên là đáng chết, nhưng hắn không thể quên khi còn bé, mình đã làm nũng với Liễu Song Sĩ như thế nào, không thể quên bóng dáng người này dạy mình học tại điện Nga Anh. Rất nhiều ký ức vốn đã nhạt nhòa, lại bởi vì người trước mắt mà ùa về tới tấp. Đối với Long Tường mà nói, Liễu Song Sĩ như là phụ thân, người như vậy hắn không cách nào hận được.
“Điện hạ nên nghĩ tới những người bị Liễu Song Sĩ hại chết đi.” La Duy nhớ tới Liễu Song Sĩ chỉ có chán ghét, lời nói ra cũng vô tình: “Ai trên nhân thế mà không có thân nhân? Điện hạ vì cậu mà thương tâm, nhưng người thương tâm chẳng lẽ chỉ có một mình điện hạ? Ta hại lão? Người này thật đúng là chết cũng không hối cải, chẳng lẽ là ta sai khiến lão đi cấu kết với Bắc Yến hay sao?”
“Duy…”
“Tường, nếu ngươi thật sự muốn hỏi ai là hung thủ, không bằng nghĩ xem lão làm chuyện đại nghịch bất đạo này là vì ai! Là ai hại lão phải chết!”
Long Tường nhìn về phía Long Huyền, chuyện La Duy nói tuyệt đối không khó nhận ra, chỉ là hắn vẫn không dám nghĩ tới.
Khi ba người giằng co, trắc thất Từ thị của Long Huyền được hai cung nhân của điện Khuynh Văn đỡ, đi tới gần.
La Duy nhìn Từ thị bụng cao cao hở ra, thì ra này nữ nhân đã có bầu, trưởng tử của Long Huyền cũng sắp tới nhân thế.
“Sao ngươi lại tới đây?” Long Huyền hỏi, trên mặt cũng thấy bao nhiêu thân tình.
“Thiếp đến thỉnh an mẫu hậu nương nương.” Từ thị thật cẩn thận nói. Phụ thân Từ Khoát của nàng tự sát trước trận chiến, năm huynh trưởng đều bị Hưng Võ đế chém đầu ngoài Ngọ môn, Từ thị đã bại vong, Từ thị ngày xưa là hầu môn chi nữ, cũng không dám biểu hiện chút bi thương nào trước mặt Long Huyền.
“Tiểu thần cáo lui.” La Duy cáo từ đi ra hành lang. Hai tiểu thái giám khiêng kiệu chờ sẵn ngoài hành lang, La Duy lên kiệu, trực tiếp đi về điện Trường Minh.
“Ngươi đi đi.” Long Huyền nói với Từ thị: “Trò chuyện với mẫu hậu nhiều một chút.”
Từ thị khúm núm trả lời, đi về phía điện Phượng Nghi.
Long Huyền cũng không ở lại lâu, xoay người định đi, đi vài bước, lại phát hiện Long Tường còn đứng im tại chỗ: “Ngươi làm cái gì thế?” Hắn xoay người hỏi Long Tường.
“Ca.” Long Tường nói với Long Huyền: “Thế nhân đều có thể nói cữu cữu bị trừng phạt là đúng tội, nhưng riêng huynh không thể nói.”
“Ngươi nghĩ là ta?” Long Huyền hỏi.
Long Tường cắn răng, hắn là người không có nhiều khao khát, từ nhỏ cũng chỉ thích tập võ, hắn không hiểu nổi Long Huyền, bọn họ là hoàng tử, từ nhỏ đã phú quý, còn có cái gì chưa đủ ? Phụ hoàng bọn họ quân lâm thiên hạ, thực sự có mấy ngày thoải mái? Vì cái gì ca ca thông minh của hắn không thể hiểu? Hắn hận La Duy, hay là hận ca ca mình?
Long Huyền cười khổ: “La Duy thật đúng là lợi hại, chỉ nói một câu, ngươi liền hận ta.”
“Không liên quan đến La Duy.” Long Tường nhỏ giọng nói: “Chúng ta bây giờ còn có cái gì? Liễu thị không còn, mẫu phi vẫn ở đây, nhưng chúng ta cũng không thấy được, còn có hoàng tổ mẫu, cũng không được gặp, ca, chúng ta bây giờ còn lại cái gì?”
Long Huyền cúi đầu không nói, trong lòng hắn vốn tính sẽ không nói cho Long Tường nghe, hiện nay lại càng không thể. Mất đi hết thảy? Cũng không hẳn, ít nhất hắn vẫn là hoàng tử Đại Chu, hắn không bị ngăn cấm, Long Ngọc còn có thể đối đãi với hắn như huynh đệ, hắn vẫn còn có cơ hội Đông Sơn tái khởi.
Long Tường đợi nửa ngày cũng không thấy Long Huyền nói chuyện, hờn dỗi dậm chân, chạy đi.
Long Huyền đấm nhẹ lên một cột trụ ở hành lang, kìm hãm tâm tình, hắn muốn ra khỏi hoàng cung, không vì cái gì khác, chỉ là muốn buông xuống một chút tâm tình.
Vị thuốc ấm áp
La Duy đi theo sau Triệu Phúc, đi vào điện Trường Minh, liền thấy Chu Trữ Văn quỳ gối dưới ngự án Hưng Võ đế, mà Hưng Võ đế đầy vẻ giận dữ, phụ thân La Tri Thu đứng ở một bên, im lặng không lên tiếng.
“Duy nhi đến đây.” Hưng Võ đế thấy La Duy tiến vào, thần sắc mới hòa hoãn lại, hỏi La Duy: “Mệt mỏi sao?”
“Tiểu thần không mệt ạ.” La Duy vội đáp, ánh mắt dừng trên người Chu Trữ Văn, rồi lại vội vàng rời đi.
“Duy nhi cứ về trước nghỉ tạm đi.” Hưng Võ đế tuyệt không muốn để La Duy nhìn thấy bộ dạng ngài lúc răn dạy triều thần, đặc biệt người này lại là nhạc phụ thái tử, ngài sợ La Duy cùng là người nhà thái tử sẽ bị dọa.
Hoàng đế mở miệng bảo đi, La Duy cũng không thể không đi, đành phải nhìn La Tri Thu.
La Tri Thu nhìn La Duy cười cười, gật gật đầu, ý nói La Duy không cần lo lắng.
“Tiểu tử này…” Hưng Võ đế bật cười sau ngự án: “Ngươi còn sợ trẫm không để phụ thân ngươi trở về nhà?”
La Tri Thu thế này mới cười nói với La Duy: “Mau hồi phủ đi, còn sững sờ ở đây làm cái gì?”
La Duy rời khỏi điện Trường Minh, trong lòng vẫn nghĩ, có phải là chuyện Chu Trữ Văn phản đối chuyện Long Huyền tới phương nam, khiến Hưng Võ đế tức giận? Nghĩ nghĩ, lại nghĩ đến chuyện thái tử bị tập kích, đến tột cùng là ai làm chuyện đó? Người có thể biết được hành tung của Long Ngọc, có lẽ là người trong hoàng gia, cũng không có nhiều người, càng không nói đến triều thần, sao có thể gặp thích khách?
Ngoài cửa cung, Vệ Lam thấy La Duy ngồi trên kiệu đi ra, vội vàng tiến lên nghênh đón.
“Lam.” La Duy nhìn thấy Vệ Lam mới nở nụ cười, để Vệ Lam đỡ xuống kiệu, hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”
“Công tử mau lên xe đi.” Vệ Lam đỡ La Duy đến bên cạnh xe ngựa, xốc màn kiệu định đỡ La Duy lên.
“Hai vị công công tới đây.” La Duy lại xoay người hai thái giám khiêng kiệu cho y đến, thưởng cho hai tiểu thái giám một ít ngân lượng.
Hai tiểu thái giám thiên ân vạn tạ nhận tiền thưởng, nhìn xe ngựa của La Duy đi xa, mới trở lại trong cung.
Trong xe ngựa, Vệ Lam lấy từ trong ngực ra một cái bình nhỏ, đưa cho La Duy: “Công tử uống nhanh đi.”
La Duy cầm nó trên tay: “Đây là cái gì?”
“Là thuốc Ngụy thái y mới điều chế.” Vệ Lam nói: “Thái y nói qua canh giờ uống không tốt, cho nên Tiểu Tiểu liền để ta mang đến.”
Chiếc bình vẫn ấm áp: “Ngươi đi đã bao lâu?” La Duy hỏi Vệ Lam, thời tiết này, từ tướng phủ đến hoàng cung, cái gì cũng phải trở nên rất lạnh mới đúng.
“Mới thôi.” Vệ Lam nói: “Công tử uống nhanh đi, thuốc lạnh sẽ không tốt.”
“Ngươi dùng nội lực?” La Duy không cần suy nghĩ nhiều, liền biết người này nhất định là dùng biện pháp đó.
“Không nhiều đâu.” Vệ Lam thấy La Duy sắc mặt không tốt, vội nói: “Công tử có cái gì cần nói, uống thuốc xong rồi nói sau.”
La Duy uống mấy ngụm hết bình thuốc: “Về sau không cho dùng nữa.” Y ra vẻ không vui nói với Vệ Lam: “Nội lực dùng để làm ấm thuốc, ngươi không thấy lãng phí sao.”
Vệ Lam liền gật đầu nói được, nhưng lần sau lại vẫn làm ấm thuốc, Vệ Lam không bao giờ để bình thuốc lạnh, chỉ là hiện tại, La Duy nói cái gì cũng được, hắn sẽ không trái ý y.
“Dùng nội lực, còn khó chịu không?” La Duy đặt tay lên ngực Vệ Lam: “Lần trước ngươi dùng nội lực, không phải còn ngực đau hay sao?”
“Không đau.” Vệ Lam vội hỏi: “ Vương thái y nói ta đã khỏi hẳn.”
“Lời thái y nói chỉ nên tin một nửa.” La Duy sờ sờ quần áo trên người Vệ Lam, vừa nhìn xem người này hôm nay có mặc ấm hay không vừa nói: “Nếu ngươi lại phát bệnh, ta cũng không thể đi tìm hắn tính sổ.”
“Ta sẽ cẩn thận.” Vệ Lam đưa một miếng mứt quả cho La Duy: “Ăn đi, thuốc kia rất đắng, ta biết.”
La Duy miệng ngậm mứt hoa quả, nghe xe tiếng người huyên náo ngoài xe ngựa, đột nhiên nói: “Sắp sang năm mới, Vệ Lam, ta muốn đi mua vài thứ.”
“Công tử muốn mua gì?”
“Thứ gì đó cho trẻ con.” La Duy nói với Vệ Lam: “Đồ chơi cho Ưu nhi là không thể thiếu, Trữ Phi sang năm mới cũng mang cả nhà tới Vân Quan, ta định mua chút quà cho Trữ Viễn và Trữ Lệ, bọn họ lần này đi, không biết lúc nào mới gặp lại.”
“Thứ gì cho tiểu hài tử, là đồ chơi?” Vệ Lam từ từ nhỏ đến giờ không có đồ chơi, thật sự không biết góp ý gì cho La Duy.
“Ngụy thái y còn trong phủ chứ?” La Duy lại hỏi.
“Công tử.” Vệ Lam hình như đã hiểu La Duy vì cái gì muốn đi mua này nọ: “Ngươi không muốn để Ngụy thái y xem bệnh?”
“Ngụy đại nhân kia…” La Duy đầy mặt khổ tướng lắc đầu nói: “Ta nhìn thấy ông ta đã sợ rồi, trừ kê đơn chính là kê đơn, ông ta không có chuyện gì khác để làm sao?”
“Hắn là đại phu, việc của ông ta chính là như vậy.” Vệ Lam nhịn không được nở nụ cười, La Duy cũng sẽ có lúc thật trẻ con.
“Mặc kệ ông ta.” La Duy vén rèm xe, nhìn ngã tư đường bên ngoài: “Chờ khi xe rẽ vào đường Chu Tước, chúng ta sẽ xuống xe đi dạo.”
“Được.” La Duy muốn đi đâu, Vệ Lam tất nhiên sẽ không ngăn cản.
Xe ngựa rẽ vào đường Chu Tước, đây là con phố náo nhiệt nhất khu chợ, cửa hàng san sát, tiếng rao hàng vang lên không ngừng.
La Duy xuống xe, Vệ Lam lại khoác cho y một chiếc áo choàng.
“Các ngươi trở về đi.” La Duy nói với Thất Tử và bọn thị vệ phía sau.
“Không thể được!” Thất Tử nói: “Tướng gia đã phân phó, công tử, chúng nô tài không thể rời người một bước.”
“Chẳng phải đã có Vệ Lam đi cùng ta sao?” La Duy nói: “Các ngươi.” La Duy nhìn bốn phía, tiện tay chỉ một tửu quán nói: “Các ngươi vào bên trong ăn một chút gì đi, ta và Vệ Lam đi một lát sẽ trở về.”
“Nhưng tướng gia…”
“Ta ở ngay trên đường này thôi.” La Duy cũng không muốn đi cùng nhiều người như vậy, bọn họ đứng ở chỗ này, thu hút rất nhiều ánh mắt: “Các ngươi không đi cùng ta, người ngoài còn không biết ta là ai, mang theo các, người vốn không phải kẻ trộm cũng bị các ngươi gọi đến.”
“Không được.” Thất Tử nhớ lại bộ dạng La Duy khi được Vệ Lam cứu về, vẫn còn sợ hãi: “Công tử, chúng nô tài sẽ đi cùng người, dù phải gọi nhị công tử đến dẹp phố cũng vậy.”
“Dẹp phố?” La Duy nhìn dòng người qua lại, chen vai thích cánh, khóe mắt co rút.
“Lời này là nhị công tử nói.” Thất Tử còn sợ La Duy không tin lời mình nói, lại cường điệu thêm một câu.
“Đúng vậy, Tam công tử.” Bọn thị vệ phía sau đều nói: “Nhị công tử đã giao cho chúng nô tài, nhất định không thể để người đi lạc.”
“Cùng nhau đi thôi.” La Duy không có cách nào khác, nếu hôm nay chỉ mang theo Vệ Lam đi, Thất Tử sẽ quay về báo cáo, không chỉ mình y bị phụ mẫu mắng, Vệ Lam cũng sẽ bị phạt.
Vệ Lam đi theo bên cạnh La Duy, hắn ngược lại có chút hưng phấn, đối với Vệ Lam mà nói, đây là lần đầu tiên hắn ra phố với một tâm tình nhàn nhã, đi giữa đám người náo nhiệt.
Ngọc Uyên Ương
Trên đường bán đồ chơi cho trẻ con rất nhiều, La Duy tùy tiện mua, cuối cùng mua một đống lớn.
Thất Tử lại cảm thấy hứng thú với đồ ăn đường phố, nhưng thấy La Duy chẳng hề có vẻ hứng thú gì với mấy thứ này, nên không dám mở miệng đòi La Duy mua đồ ăn. Đi được nửa đường, Thất Tử nhịn không được, kéo kéo Vệ Lam tay áo nói: “Vệ đại ca, huynh có đói bụng không?”
“Cái gì?” Vệ Lam không có yêu cầu sinh hoạt cao, ăn no mặc ấm là hắn thỏa mãn rồi, lúc này hắn tuyệt không đói, mà cũng chưa tới giờ cơm.
“Vệ đại ca hẳn là đang đói bụng?” Thất Tử lại nhìn Vệ Lam chun mũi chớp mắt.
“Được rồi.” La Duy nhìn thấy, vỗ đầu Thất Tử: “Là ngươi muốn ăn phải không?”
“Muốn hay không cũng cứ mua một chút đi.” Vệ Lam nhìn Thất Tử ôm đầu đầy ủy khuất, không tự chủ được mà nói đỡ cho Thất Tử, hắn xem Thất Tử như đệ đệ.
“Đi mua đi.” La Duy nhìn Thất Tử, bật cười nói: “Nữ hài tử mới thích ăn vặt, sao ngươi cũng thích mấy thứ này vậy?”
Thất Tử mặc kệ La Duy trêu đùa, hoan hô một tiếng rồi chạy tới hàng bán bánh gạo nếp.
“Lam, ngươi muốn ăn chút gì không?” La Duy hỏi Vệ Lam: “Muốn ăn thì cứ nói, chúng ta sẽ đi mua.”
“Ta không cần.” Vệ Lam vội lắc đầu, đồ ăn trên đường hắn từng nếm qua rất ít, đại đa số chưa ăn thử, Vệ Lam căn bản không biết thứ nào ngon, thứ nào không ngon.
La Duy nhìn bọn thị vệ trên tay đều ôm không ít đồ, nhìn sắc trời, còn chưa tới lúc Ngụy thái y đợi không kịp mà phải về cung trước, liền đi loanh quanh xem bốn phía.
“Công tử.” Thất Tử cầm mấy cái bánh gạo nếp nóng hôi hổi trở về, đưa tới trước mặt La Duy: “Công tử ăn không?”
La Duy cầm một cái đưa cho Vệ Lam, nói: “Lam nếm thử đi, ta không ăn đồ ngọt.”
“Công tử, nô tài cảm giác người hiện tại trừ cháo trắng thì không cảm thấy hứng thú với cái gì, không thích ăn những thứ người khác thích.” Thất Tử nói: “Công tử, hiện tại người đang làm sao vậy?”
“Nói bậy bạ.” La Duy đi vào một hiệu bán ngọc kế bên, miệng mắng Thất Tử: “Ta không phải hòa thượng, có ăn chay niệm phật đâu.”
“Vị công tử, mời vào.” Chủ tiệm thấy La Duy mang theo người tiến về phía cửa hàng mình, vội vàng chạy ra tiếp đón: “Ngài cứ xem tự nhiên, ngọc ở đây đều là hàng thượng đẳng.”
“Các ngươi ở bên ngoài chờ ta.” La Duy nói với Thất Tử và đám thị vệ: “Lam theo ta vào xem.” Rồi mang theo Vệ Lam vào xem ngọc.
La Duy kiếp trước vô cùng thích ngọc, nhưng hiện tại y không còn hứng thú nữa, vào đây chỉ vì giết thời gian.
“Là La tam công tử.” Trong căn phòng phía sau quầy, Phúc Vận nhìn thấy La Duy, lập tức hoảng hốt, ghé sát tai Long Huyền đang ngồi bên cạnh.
“Ừ, ta nhìn thấy rồi.” Long Huyền trong tay còn bưng một chén trà: “Y không nhìn thấy chúng ta đâu, ngươi sợ cái gì?”
Phúc Vận đứng ở một bên không lên tiếng.
Nơi này là sản nghiệp bí mật Liễu Song Sĩ để lại cho Long Huyền, Long Huyền cũng chỉ mới biết khi đến thăm tù Liễu Song Sĩ trước khi chết, mới chiếm được sản nghiệp này. Hắn không ngờ hôm nay lần đầu tiên tới nơi này liền gặp La Duy.
Vệ Lam tuyệt đối không hiểu gì về ngọc, nhìn những miếng ngọc lớn nhỏ, Vệ Lam hoa cả mắt.
“Đây chính là ngọc thạch Tuyên Châu.” Chủ tiệm thấy ánh mắt Vệ Lam dừng lại ở một miếng ngọc bội, vội giới thiệu với Vệ Lam.
Tuyên Châu? La Duy đang xem một pho tượng phật ngọc thạch đi tới, Tuyên Châu không phải là cố hương của Vệ Lam sao? “Lam, ngươi nhìn gì thế?” Y hỏi Vệ Lam.
“Không có gì.” Vệ Lam vội đáp: “Hình như đây là khuy cài áo, cho nên mới có hai cái lỗ.”
La Duy nhìn về phía miếng ngọc Vệ Lam chỉ, là một đôi Uyên Ương, một cái mặt trước có móc khóa, một cái mặt trước có móc vòng: “Đây là ngọc Uyên Ương.” La Duy nở nụ cười: “Lam, đây chính là tín vật đính ước của tình nhân đấy.”
Vệ Lam ngượng ngùng cười cười: “Ta chưa thấy bao giờ.”
La Duy cầm lấy miếng ngọc Uyên Ương, ngọc thạch Tuyên Châu đều có màu lục, tính chất không tinh tế, lại trong suốt, khi ánh sáng chiếu qua, có thể rõ vầng sáng lưu chuyển, tựa một vũng nước xanh lục trên tay người.
“Công tử.” Chủ tiệm lúc này lại cầm một đôi ngọc Uyên Ương đi ra, nói với La Duy: “Nếu là tặng cho tiểu thư nào đó, ngài có thể xem qua cái này.”
La Duy nhìn thứ trên tay, lại nhìn ngọc trên tay chủ tiệm, mới phát hiện, ngọc Uyên Ương trong tay mình chẳng phân biệt được trống mái, mà trên tay chủ tiệm lại là một đôi chim Uyên Ương. Đại Chu không thiếu công hầu phủ, người phú quý đều nuôi nam sủng, dân chúng không có tiền cưới vợ, cũng có thể kết đôi với nam nhân, cho nên ngọc Uyên Ương như một vật đính ước, điêu khắc thành thứ chẳng thể phân biệt trống mái, cũng không có gì kỳ quặc.
“Hai cái này không giống nhau.” Vệ Lam lúc này cũng nhìn ra sự khác biệt.
“Ta muốn cái này.” La Duy chỉ thứ trên tay mình, hỏi chủ tiệm: “Bao nhiêu tiền?”
Chủ tiệm nhìn bộ dáng La Duy ngắm nghía ngọc Uyên Ương trong tay, liền hiểu hết, lại nhìn những thị vệ bên ngoài, không dám đắc tội với La Duy.
“Công tử muốn mua ngọc này?” Vệ Lam bị giá tiền hai trăm lượng bạc dọa sợ.
“Ta thích.” La Duy nói với Vệ Lam: “Lam không thích sao?”
Vệ Lam nói: “Ta không hiểu về nó.”
“Về sau ta sẽ dạy ngươi.” La Duy mỉm cười nói với Vệ Lam, đưa cho chủ tiệm một tờ ngân phiếu, rồi hỏi chủ tiệm: “Chỗ này cũng mua ngọc thạch sao? Nhà ta có rất nhiều, muốn bán đi.”
Có mối làm ăn tới cửa, chủ tiệm lập tức nhận lời, bảo La Duy chờ một lát, lão ra phía sau lấy ngân lượng.
La Duy nhìn hai tiểu nhị mặt đều hướng ra phía ngoài, không chú ý đến y và Vệ Lam, liền đưa một nửa ngọc Uyên Ương cho Vệ Lam: “Lam, cho ngươi này.”
Vệ Lam đứng bất động, kinh ngạc nhìn một nửa miếng ngọc Uyên ương trong tay La Duy, dường như không hiểu rõ ý La Duy.
“Ngươi không cần?” La Duy lắc lắc tay.
“Công tử thật sự cho ta?” Vệ Lam dường như không thể tin được.
“Thì ra Lam không cần.” La Duy ra vẻ thương tâm: “Quên đi.”
Vệ Lam vội đưa tay cầm lấy nửa miếng ngọc Uyên Ương trong tay La Duy, nói: “Công tử cho, ta sao có thể không cần.”
“Phải cất kỹ đấy.” Ngón tay La Duy gõ gõ trên ngực Vệ Lam: “Không được làm mất.”
“Vậy một nửa kia?” Vệ Lam chỉ vào thứ trong tay La Duy.
“Đương nhiên là ta giữ rồi.” La Duy cười hỏi: “Ngươi hy vọng ta cho ai à?”
Vệ Lam trong lòng vui sướng, nhưng chỉ mím môi cười, chỉnh lại vạt áo choàng cho La Duy, nửa miếng ngọc Uyên Ương này sẽ là thứ hắn trân trọng nhất đời.
Lửa giận của Long Huyền
“Công tử, tiểu nhân sẽ cùng công tử về quý phủ.” Chủ tiệm mang theo một ông bạn già đi ra, nói với La Duy.
La Duy cùng Vệ Lam nhìn nhau cười: “Đi thôi.” La Duy nới với chủ tiệm một tiếng.
Phúc Vận nhìn La Duy ra khỏi quán, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng khi đảo mắt nhìn Long Huyền, lập tức lại bị dọa: “Điện… điện hạ?” Gã thấy chén trà trong tay Long Huyền đã bị hắn bóp náp, máu từ lòng bàn tay chảy xuống, nhiễm đỏ cả vạt áo.
Long Huyền đến tận khi nghe tiêng Phúc Vận gọi, cúi đầu nhìn, rồi mới phát hiện bản thân đã làm cái gì.
“Điện hạ, nô tài tìm đại phu đến cho ngài!” Phúc Vận nói rồi định chạy ra ngoài.
“Chỉ là vết thương nhỏ thôi.” Long Huyền nhìn miệng vết thương trên tay mình, rất sâu, cơ hồ muốn chia bàn tay ra làm hai nửa, hắn cũng không để ý mà nói với Phúc Vận: “Ngươi giúp ta băng lại.”
Phúc Vận nhìn vết thương trên tay Long Huyền: “Điện hạ, phải bôi thuốc nữa.”
“Cứ băng lại đã.” Long Huyền đưa tay ra, máu chảy không ngừng, nhưng giờ đây hắn đã vô tri vô giác.
Phúc Vận tay run run thay Long Huyền băng vết thương.
“Người cùng La Duy vào cửa hiệu là ai?” Long Huyền đột nhiên hỏi.
Phúc Vận nói: “Nô tài chỉ biết là hắn là thị vệ của Tam công tử, tên Vệ Lam.”
“Vệ Lam?” Long Huyền nhớ kỹ cái tên này, cho tới hôm nay hắn mới biết bên cạnh La Duy còn có một người như vậy. Màn thâm tình vừa rồi khiến Long Huyền thật nhức mắt. Mặc kệ là ngọc Uyên Ương gì, nhưng khi hai người nhìn nhau cười, La Duy cười đến ấm áp vô tà, chỉ là một thị vệ thôi mà, đáng giá để ngươi đối đãi như vậy sao?
Ngọc Uyên Ương… Suy nghĩ của Long Huyền lập tức trờ về khoảnh khắc xa xăm nào đó.
“Đây là cái gì?”
“Đây là ngọc Uyên Ương.”
“Ngươi tặng ta cái này? La Duy, ngươi không điên chứ?”
“Huyền?”
“Ta đã nói rồi, ta là hoàng tử điện hạ, không phải Huyền gì cả, ngươi muốn ta nói bao nhiêu lần mới hiểu? Hay là ngươi ngốc đến nỗi không hiểu lời ta nói?!”
“Nhưng…”
“Ngươi thật đúng là phiền toái!” Vung tay ném.
Long Huyền nhớ rõ ngọc Uyên Ương kia bị hắn ném vào một góc sâu nào đó trong Khuynh Văn điện, khi đó La Duy một mình đứng bên bờ ao thật lâu, cuối cùng có cung nhân nhìn thấy y ném nửa miếng ngọc Uyên Ương còn lại xuống nước. Sau này, Long Huyền nhớ lại, hắn nghe nói y bị Triệu thị huynh đệ đả thương trên đường, hắn không tới tướng phủ thăm y, bởi vì người này luôn đi theo sau mình, Long Huyền tưởng rằng chỉ cần khi người này lành vết thương, vẫn sẽ trở lại bên cạnh hắn, tựa như dĩ vãng, quanh quẩn không ngừng, đuổi cũng không đi.
“Điện hạ.” Phúc Vận thật sự không có cách nào cầm máu cho Long Huyền: “Miệng vết thương này cần được đắp thuốc.”
“Đi theo người ở đây tìm thuốc cầm máu.” Long Huyền không kiên nhẫn nói: “Ngạc nhiên cái gì?”
Phúc Vận vội chạy theo người trong hiệu tìm thuốc.
Long Huyền suy sụp ngồi xuống, hắn không ngờ sau khi vết thương của La Duy lành, La Duy của quá khứ đã không thấy tăm hơi. Ngọc Uyên Ương, nụ cười kia phải thuộc về hắn chứ, vì cái gì hiện tại lại thuộc về một người khác? Trái tim Long Huyền bắt đầu nhói đau… Vệ Lam? Long Huyền nhớ kỹ cái tên này, vừa rồi hắn hận không thể giết chết người kia, khi Long Huyền muốn có thứ gì đó, thì dù thế nào cũng phải chiếm được, giang sơn như thế, người, cũng giống vậy thôi.
Phúc Vận mang thuốc đến, còn đưa đến một đại phu, miệng vết thương sâu hoắm, có thế nào gã cũng không dám tự tay băng lại cho Long Huyền.
Đại phu xem xét vết thương bên ngoài của Long Huyền, chẩn đoán vô cùng thuần thục.
Long Huyền im lặng, nhìn đại phu băng bó cho mình, lông mày cũng không thèm cau lại.
Phúc Vận đứng một bên nhìn, bắt đầu ngẫm nghĩ. Long Huyền tự khiến mình bị thương, nhất định có liên quan đến La tam công tử, nhưng gã là một nô tài, không dám hỏi nguyên nhân, cảm giác tâm tư chủ tử hiện tại càng ngày càng khó đoán.
Đại phu sau khi băng vết thương xong, lại đưa thuốc cho Long Huyền, dặn dò Long Huyền mấy ngày tới tay không được dính nước, rồi mới thu châm trở về.
Phúc Vận nhìn Long Huyền ngồi bất động, gã không dám giục Long Huyền trở về, chỉ biết đứng ở một bên chờ. Đứng mãi, lại bắt đầu suy nghĩ, nếu La Duy phát hiện nơi này là sản nghiệp của chủ tử mình, vậy sẽ ra sao? Thấy La Duy hiện tại đối với chủ tử nhất quyết không buông tha, quán nhỏ này, sợ là không giữ được.
Long Huyền ngồi ở đó đến tối, mấy tiểu nhị hôm nay đều cảm thấy thật gian nan.
Trời tối, chủ tiệm mới trở lại, thuê một chiếc xe lớn trở về.
Long Huyền nhìn chủ tiệm cùng những thứu chất dầy trong xe, lạnh giọng hỏi chủ tiệm: “Đây là ngươi dùng bao nhiêu ngân lượng mua lại?”
Chủ tiệm vội bẩm Long Huyền: “Tam công tử bảo tiểu nhân cứ mang về bán.”
Long Huyền nhìn vô vàn ngọc thạch trong đó, san hô, giả sơn bồn cảnh, tất cả đều từng là thứ La Duy thích, bây giờ cứ như vậy đem ra đổi bạc? Công tử Tướng phủ sẽ không thiếu tiền, vậy chỉ có thể nói người này đối với những vật kia không hứng thú.
“Điện hạ?” Nhìn Long Huyền tức giận, nhớ khi La Duy bệnh, chính mình thay chủ tử đưa Ngọc Sơn thạch tới tặng y, giờ thứ này lại ở dưới chân chủ tử, Phúc Vận âm thầm kêu khổ, chỉ sợ Long Huyền giận chó đánh mèo.
Lửa giận trong lòng Long Huyền cơ hồ không thể áp chế, hắn tặng cho La Duy bao nhiêu thứ, tất cả đều ở trong này. Hắn tặng La Duy không nhiều đồ, chỉ có vài món, đều là sau khi nổi giận với La Duy, cảm thấy mình hơi quá đáng, mới tặng đồ dỗ dành y, cho nên Long Huyền đều nhớ rõ những thứ ấy.
“Chủ tử?” Long Huyền âm trầm sắc mặt dọa chủ tiệm sợ hết hồn, mình không nên mua mấy thứ này sao? Chủ tử lúc ấy rõ ràng gật đầu mà, hiện tại lại muốn trở mặt sao?
“Thứ này, thứ này, cả cái kia nữa…” Long Huyền chỉ ra những thứ mình đã tặng La Duy, nói với chủ tiệm: “Những thứ đó ta sẽ mang đi.”
Chủ tiệm vội nói: “Tiểu nhân sẽ gói lại giúp chủ tử.”
“Ngươi tới phủ của tam công tử, y đưa ngươi những thứ này?” Long Huyền lại hỏi.
Chủ tiệm nói: “Tam công tử nói y đã mệt, là đại quản gia của tướng phủ cùng tiểu nhân bàn chuyện.”
“Là quản gia đem mấy thứ này đưa cho ngươi?”
“Cũng không phải, là người hầu bên cạnh tam công tử, tiểu nhân nghe quản gia gọi nó là Tiểu Tiểu.”
Thì ra vẫn là ý của La Duy, hy vọng vừa mới dâng lên một chút, lập tức lại biến thành thất vọng.“Lấy đồ, rồi chúng ta đi.” Long Huyền lệnh cho Phúc Vận.
Phúc Vận liền cùng chủ tiệm vội vàng gói những thứ Long Huyền chỉ lại.
Long Huyền nhìn những vật này, nhìn xem có thứ phụ hoàng hắn ban thưởng, không thể bán ra hay không. Nhìn kỹ một hồi, không hề có thứ nào ở trong cung. Long Huyền đột nhiên lại cảm giác bản thân thật buồn cười, La Duy sao có thể để người ta nắm thóp? Chuyện cho tới nước này, hắn vẫn nghĩ La Duy là tên béo khoe mẽ hay theo sau lưng hắn không rời sao?
Làm mai
La Tri Thu về phủ, trên người mang theo mùi rượu.
“Chàng cùng ai uống rượu thế?” Phó Hoa vội sai người nấu canh giải rượu cho La Tri Thu, một bên hỏi La Tri Thu.
La Tri Thu nói: “Ta cùng với Chu Đại học sĩ đi ra ngoài cung, hắn nhất định phải mời ta vài chén, ta không chối từ được.”
“Vậy thái tử điện hạ thế nào rồi?” Nghe La Tri Thu cùng Chu Trữ Văn uống rượu, Phó Hoa liền không lo lắng, hỏi về thái tử: “Bị thương nghiêm trọng không?”
“Không có ngoại thương.” La Tri Thu nói: “Nhưng trúng một chưởng nội lực của thích khách, phải điều dưỡng thêm.”
“Lại là điều dưỡng?” Phó Hoa nghe hai chữ này, lỗ tai như đã chai lên, La Duy bệnh, mãi không khỏe được, thái y nói vậy, hiện tại thái tử bị thương, thái y cũng vẫn nói như thế!
La Tri Thu khoát tay áo, nói: “Tạ Ngữ thế nào?”
“Cũng thế.” Phó Hoa tức giận nói: “Nhâm thái y kia cũng nói phải điều dưỡng, Minh Viễn có ngoại thương, nội thương ngược lại không có.”
“Ta đi thăm nó.” La Tri Thu muốn đứng dậy tới thăm Tạ Ngữ.
“Chàng hiện tại người toàn mùi rượu, đứng tới chỗ Minh Viễn.” Phó Hoa nói: “Chờ mùi rượu tan đi đã. Minh Viễn hiện tại hẳn là còn ngủ. Chàng hãy phái người báo cho Tạ đại nhân một tiếng, không thể để người ta lo lắng.”
“Ừ.” La Tri Thu nói: “Ta đêm nay sẽ viết thư gửi Tạ đại nhân. Duy nhi đâu?”
“Sau khi trở về đã tới, nói là mệt mỏi, nên thiếp bảo nó trở về nghỉ ngơi.” Phó Hoa nghĩ tới La Duy lại lo lắng: “Thân thể nó đến giờ vẫn chưa thấy khỏe lên, bước đi cũng không có khí lực, phải làm thế nào mới tốt đây? Thiếp hỏi Thất Tử, hôm nay nó còn đi dạo trên đường, đứa nhỏ này sao lại không biết tự bảo trọng mình đến thế? Sức khỏe của nó hiện giờ có thể đi dạo phố sao?”
“Duy nhi ở trong phủ đã hơn nửa năm.” La Tri Thu nghe Phó Hoa nói vậy, vội khuyên: “Đi dạo giải sầu cũng tốt, ngày mai lại gọi Ngụy thái y đến xem mạch cho nó.”
Phó Hoa biết trong mắt La Tri Thu, La Duy đã trưởng thành, nên không cần quá bận tâm chuyện của La Duy, nên hỏi La Tri Thu: “Chu Đại học sĩ chưa từng mời chàng uống rượu, sao hôm nay lại mời?”
“Hắn có chuyện muốn bàn với ta.” Lúc này trên khuôn mặt La Tri Thu mói có ý cười.
“Hả?” Phó Hoa vội hỏi: “Hắn muốn bàn chuyện tốt gì với tướng gia?”
“Thất tiểu thư của Chu gia, hẳn là nàng đã gặp rồi?” La Tri Thu hỏi.
Phó Hoa nói: “Nha đầu đó thiếp đã gặp, khuê danh Thục Tuệ, là con của chính thất, tướng gia sao lại hỏi về nó?”
“Nha đầu kia cùng tuổi với Duy nhi nhà chúng ta, nhỏ hơn Duy nhi sáu tháng.” La Tri Thu nói: “Chu Đại học sĩ muốn cùng chúng ta kết thông gia.”
Phó Hoa cao hứng, bà cùng Chu gia thất tiểu thư mấy ngày trước đây vừa mới gặp mặt: “Thiếp cứ thắc mắc sao ngày ấy Chu phu nhân lại mang theo thất tiểu thư đi lễ Phật, ở trước mặt thiếp đem thất nha đầu kia khoe thành một đóa hoa, thì ra Chu gia có tâm tư như vậy.”
“Nàng thấy Chu thất tiểu thư tướng mạo nhân phẩm có xứng với Duy nhi nhà ta không?” La Tri Thu hỏi.
“Nha đầu kia bộ dạng không tệ, nhưng nói về xinh đẹp, vẫn kém Duy nhi nhà chúng ta một bậc.”
“Nào có ai lấy nhi tử nhà mình so xinh đẹp với khuê nữ?” La Tri Thu bật cười nói: “Lời này bị người khác nghe, chẳng phải sẽ bị chê cười sao?”
Phó Hoa nói: “Duy nhi dung mạo như vậy, tìm người xấu cho nó, chàng nguyện ý chứ?”
“Được rồi, được rồi.” La Tri Thu nhượng bộ nói: “Nàng cứ nói xem thất tiểu thư có xứng với Duy nhi không đi.”
“Nha đầu kia nghe nói cầm kỳ thi họa đều không tệ lắm, tính tình cũng dịu ngoan, không thua kém Duy nhi.” Phó Hoa đối với vị Chu gia thất tiểu thư này ấn tượng cũng không tệ: “Nếu chàng không yên lòng, hay để thiếp sai người tới hỏi thăm đi.” Hôn sự của La Khải và La Tắc, Phó Hoa không được làm chủ, hiện tại hôn sự của La Duy sẽ phải do bà làm chủ, sức mạnh của Phó Hoa cũng vì thế mà tăng lên.
“Vẫn nên hỏi ý Duy nhi một chút chứ.” La Tri Thu lại nghĩ, La Duy sau lần bị bắt có nguyện ý lấy vợ hay không mới là vấn đề.
“Trai lớn dựng vợ.” Phó Hoa nói: “Nó còn có cái gì không muốn, Chu thất tiểu thư có tài có mạo, Chu gia cùng chúng ta cũng là môn đăng hộ đối, có cái gì không tốt?”
“Cha, nương.” La Tắc hồi phủ đến thỉnh an, vừa lúc nghe được câu cuối của Phó Hoa: “Hai người đang nói gì đến Chu thất tiểu thư vậy ạ?”
“Hôm nay Chu Đại học sĩ cầu hôn với cha ngươi.” Phó Hoa cười nói: “Muốn gả thất tiểu thư nhà hắn cho Tiểu Duy nhà chúng ta, ta với cha ngươi đang thương lượng việc này.”
La Tắc chẳng biết tiểu thư quý tộc nào, hắn chỉ quan tâm tới La Duy, hỏi: “Vậy Tiểu Duy biết chưa?”
La Tri Thu nói: “Vẫn chưa nói cho nó.”
“Vậy vẫn nên hỏi Tiểu Duy một chút đi.” La Tắc nói: “Vạn nhất hai người ưng ý, nhưng nó lại không hài lòng, chẳng lẽ hai người muốn ép hôn?”
“Ta sẽ tìm cơ hội hỏi nó.” La Tri Thu nói, hôn sự của La Duy, kỳ thật ý kiến của ai trong nhà cũng không được tính, cái này còn phải xem ý tứ Hưng Võ đế.
“Các ngươi hỏi của các ngươi, ta hỏi thăm của ta.” Phụ tử hai người đều nói thế, Phó Hoa chỉ có thể lui về phía sau một bước.
“Nghe nói Minh Viễn lần này bị thương rất nặng.” La Tắc lại hỏi tới Tạ Ngữ: “Thái y hôm nay nói như thế nào ạ?”
Lúc này quản gia đem canh giải rượu lên, La Tri Thu uống xong, liền nói với La Tắc: “Chúng ta cùng đi nhìn thăm đi.”
La Duy ngủ trong chốc lát rồi tỉnh, tinh thần mới tốt lên một chút. Sau nửa đêm, thời tiết càng lạnh, y hiện giờ không thể chịu lạnh, liền bảo Tiểu Tiểu đặt chiếc bàn nhỏ lên giường, y nửa nằm nửa ngồi trong ổ chăn ăn cơm.
La Tắc cùng La Tri Thu tới thăm, Tạ Ngữ vẫn chưa tỉnh, liền đến chỗ La Duy. La Tắc vừa tới căn phòng che kín không một khe hở của La Duy, lại đốt lò sưởi, ngột ngạt lại nóng bức, cơ hồ ngạt thở. Lại nhìn trên giường, La Duy còn bọc chăn ngồi, chỉ thở dài, nếu La Duy thân thể tốt, sao lại sợ lạnh đến thế?
Vệ Lam giúp La Duy ăn thêm vài thứ, thấy La Tri Thu và La Tắc vào, vội đứng bên cạnh giường La Duy: “Tướng gia, tướng quân.”
La Tắc nói với Vệ Lam: “Lam à, Tiểu Duy hôm nay ăn bao nhiêu cơm?”
Vệ Lam nói: “Một bát cháo ạ.”
La Tắc đi đến trước giường, nhìn đồ ăn trên bàn nhỏ, thức ăn chẳng vơi đi chút nào, liền nói với La Duy: “Tiểu Duy, ngươi muốn uống thuốc, thì phải ăn nhiều một chút, như vậy thân mình mới mau khỏe. Ta nghe nói ngươi hôm nay vào cung, trở về liền mệt, ngươi cứ như vậy làm sao khỏe được?”
La Duy cười rộ lên: “Vệ Lam đã ca cẩm đệ nửa ngày, nhị ca cũng muốn giáo huấn đệ? Đệ đã dùng điểm tâm rồi, lúc này ăn không vào, chờ khi đói bụng sẽ ăn tiếp.”
Vệ Lam lắc đầu, non nửa chiếc bánh hạch đào kia, không biết có thể chiếm bao nhiêu diện tích trong dạ dày. Đăng bởi: admin
La Duy từng bước chậm rãi đến gần Long Huyền, kiếp trước, người này có khi nào chờ đợi y? Chỉ là lúc này, hắn từng bước đến gần y, trong lòng kêu gào hãy rời đi, y không muốn cùng Long Huyền ở bên nhau một mình.
“Ngươi muốn ta chết sao?” Long Huyền đến gần, rồi hỏi La Duy.
“Tiểu thần làm sao dám có loại ý niệm ấy trong đầu?” La Duy tỏ vẻ kinh hãi: “Điện hạ là long tử, thân phận tôn quý, tiểu thần chỉ là nhân thần, điện hạ nói như vậy là muốn tiểu thần phải chết sao.”
“Ngươi còn có thể sợ ta à?” Long Huyền nói: “Hiện tại không ai nghĩ ngươi sẽ sợ ta, ngươi là cận thần bên thiên tử, việc gì phải diễn kịch nữa?”
“Điện hạ…”
“Ta chỉ rời đi, từ nay về sau không nghĩ đến những chuyện khác nữa, như vậy cũng không thể?”
“Lời điện hạ nói La Duy không hiểu.” La Duy một chút cũng không tin đây là lời nói từ trong thâm tâm Long Huyền, người này chỉ cần không chết, thì trở thành hoàng đế vĩnh viễn là tham vọng của hắn: “Sau này điện hạ tất là thân vương tước, điện hạ còn muốn đi đâu?”
Long Huyền nói: “Ta đi tới phương nam, rời xa thị phi, chẳng lẽ đó không phải điều ngươi mong muốn?”
La Duy hạ mi, có vẻ thực bất đắc dĩ: “Chỉ cần bệ hạ ân chuẩn, ai dám ngăn cản điện hạ tới phương nam? Chu Đại học sĩ sao?”
Long Huyền nhìn về phía mặt đất phủ trắng tuyết rơi ngoài hành lang, tự giễu cười: “Nếu ta có thể đi, ngươi sẽ ra sao nhỉ? Ngươi sẽ không cần tới ảnh vệ Kỳ Lân nữa? La Duy, thái tử nhân đức, ta không bằng hắn, thế nhưng ngươi thực sự cho rằng hắn có thể trở thành một Hoàng đế tốt?”
“Điện hạ nói lời này, không sợ La Duy bẩm với bệ hạ sao?” Sắc mặt La Duy không thay đổi, chỉ là trong lòng âm thầm giật mình, Long Huyền lại cứ như vậy nói những lời đại nghịch bất đạo trước mặt y.
“Không sợ.” Long Huyền nói: “Nói mấy câu không thể khiến ta rơi vào chỗ chết, ngươi cũng sẽ không làm loại chuyện vô dụng thế này.”
“Gió vừa thổi qua, điện hạ nói những gì, tiểu thần không nghe rõ.” La Duy nắm thật chặt vạt áo choàng trên người, chỉ mới đứng dưới hành lang này một lát, y đã không chịu nổi cái lạnh: “Chu Đại học sĩ nói hiện nay phương nam nhiều lưu dân tác loạn, điện hạ tới đó là muốn thu phục lòng dân? Thì ra không riêng gì thái tử điện hạ nhân đức, nhị điện hạ cũng là người vô cùng nhân đức.”
Bị La Duy nói trúng tim đen, Long Huyền cũng chỉ tự giễu: “La Duy, vậy cứ theo lời ngươi nói, ta sau này có thế nào cũng là thân vương, vậy còn ngươi? Hết lòng lo lắng như thế là vì cái gì? Kế thừa phụ thân?”
“Không nghĩ tới.” La Duy bị Long Huyền hỏi, mới thoáng suy nghĩ, sau khi người nhà đều bình an vô sự, y muốn làm cái gì? Một ý niệm, rồi thân ảnh Vệ Lam xuất hiện trước mắt La Duy, nếu có khả năng, y nguyện cùng Vệ Lam đi khắp mọi nơi, nhìn ngắm sông núi Đại Chu. Nghĩ đến đây, La Duy mỉm cười, cứ như vậy thì thật là hay.
Long Huyền ngây người nhìn nụ cười trên khuôn mặt La Duy, đã bao lâu hắn chưa thấy người này cười thực sự? Tựa hồ đã thật lâu: “Ngươi…” Long Huyền chần chừ định hỏi, rồi lại nghĩ, có lẽ nụ cười ấy không dành cho hắn, nhiều lời liệu có ích gì.
“Điện hạ nếu không có chuyện gì nữa, tiểu thần xin cáo từ.” La Duy từ trong ảo tưởng phục hồi tinh thần, lại lạnh mặt nói với Long Huyền.
“Tóm lại ngươi nên cẩn thận.” Long Huyền cũng không giữ La Duy, chỉ nói một câu như thế. Hắn không tranh, tất sẽ có người khác tranh, La Duy, ngươi có thể bảo hộ thái tử đến khi nào?
La Duy vốn đã định đi, nghe Long Huyền nhắc nhở, quay đầu nhìn Long Huyền, người này còn có thể hảo tâm như thế? Ngẫm lại, Long Huyền bây giờ chỉ có thể lui về sau lưng Long Ngọc, để Long Ngọc che chở hắn tạm thời, Long Ngọc gặp chuyện không may, Long Huyền càng thêm khổ sở, nghĩ đến đây, La Duy hành lễ với Long Huyền, xoay người rời đi.
“Ca!” Long Tường lại tìm đến, xa xa thấy Long Huyền cùng La Duy đứng chung một chỗ nói chuyện, sợ này hai người xảy ra xung đột, liền vội vàng chạy tới.
“Tiểu Duy.” Long Tường chạy đến trước mặt huynh trưởng và La Duy, miệng vẫn theo thói quen gọi La Duy một tiếng Tiểu Duy.
“Ngũ điện hạ.” La Duy thi lễ với Long Tường, vẫn muốn rời đi.
Long Tường lại hỏi La Duy: “Thân thể ngươi thế nào?”
“Đã khỏe rồi ạ.” La Duy nói: “Đa tạ ngũ điện hạ quan tâm.”
“Ngươi biết không…” Long Tường nói: “Cậu ta trước khi chết nói một câu cuối cùng là ‘La Duy giết ta’, ngươi còn dám nói là người nói dối sao?”
“Người hạ chỉ chém cả Liễu thị là bệ hạ.” La Duy không nghĩ tới đã qua một năm, Long Tường vẫn còn nghĩ tới vấn đề này: “Ngũ điện hạ, chẳng lẽ cha con Liễu Song Sĩ không nên chết?”
Long Tường thần tình thống khổ, tất nhiên là đáng chết, nhưng hắn không thể quên khi còn bé, mình đã làm nũng với Liễu Song Sĩ như thế nào, không thể quên bóng dáng người này dạy mình học tại điện Nga Anh. Rất nhiều ký ức vốn đã nhạt nhòa, lại bởi vì người trước mắt mà ùa về tới tấp. Đối với Long Tường mà nói, Liễu Song Sĩ như là phụ thân, người như vậy hắn không cách nào hận được.
“Điện hạ nên nghĩ tới những người bị Liễu Song Sĩ hại chết đi.” La Duy nhớ tới Liễu Song Sĩ chỉ có chán ghét, lời nói ra cũng vô tình: “Ai trên nhân thế mà không có thân nhân? Điện hạ vì cậu mà thương tâm, nhưng người thương tâm chẳng lẽ chỉ có một mình điện hạ? Ta hại lão? Người này thật đúng là chết cũng không hối cải, chẳng lẽ là ta sai khiến lão đi cấu kết với Bắc Yến hay sao?”
“Duy…”
“Tường, nếu ngươi thật sự muốn hỏi ai là hung thủ, không bằng nghĩ xem lão làm chuyện đại nghịch bất đạo này là vì ai! Là ai hại lão phải chết!”
Long Tường nhìn về phía Long Huyền, chuyện La Duy nói tuyệt đối không khó nhận ra, chỉ là hắn vẫn không dám nghĩ tới.
Khi ba người giằng co, trắc thất Từ thị của Long Huyền được hai cung nhân của điện Khuynh Văn đỡ, đi tới gần.
La Duy nhìn Từ thị bụng cao cao hở ra, thì ra này nữ nhân đã có bầu, trưởng tử của Long Huyền cũng sắp tới nhân thế.
“Sao ngươi lại tới đây?” Long Huyền hỏi, trên mặt cũng thấy bao nhiêu thân tình.
“Thiếp đến thỉnh an mẫu hậu nương nương.” Từ thị thật cẩn thận nói. Phụ thân Từ Khoát của nàng tự sát trước trận chiến, năm huynh trưởng đều bị Hưng Võ đế chém đầu ngoài Ngọ môn, Từ thị đã bại vong, Từ thị ngày xưa là hầu môn chi nữ, cũng không dám biểu hiện chút bi thương nào trước mặt Long Huyền.
“Tiểu thần cáo lui.” La Duy cáo từ đi ra hành lang. Hai tiểu thái giám khiêng kiệu chờ sẵn ngoài hành lang, La Duy lên kiệu, trực tiếp đi về điện Trường Minh.
“Ngươi đi đi.” Long Huyền nói với Từ thị: “Trò chuyện với mẫu hậu nhiều một chút.”
Từ thị khúm núm trả lời, đi về phía điện Phượng Nghi.
Long Huyền cũng không ở lại lâu, xoay người định đi, đi vài bước, lại phát hiện Long Tường còn đứng im tại chỗ: “Ngươi làm cái gì thế?” Hắn xoay người hỏi Long Tường.
“Ca.” Long Tường nói với Long Huyền: “Thế nhân đều có thể nói cữu cữu bị trừng phạt là đúng tội, nhưng riêng huynh không thể nói.”
“Ngươi nghĩ là ta?” Long Huyền hỏi.
Long Tường cắn răng, hắn là người không có nhiều khao khát, từ nhỏ cũng chỉ thích tập võ, hắn không hiểu nổi Long Huyền, bọn họ là hoàng tử, từ nhỏ đã phú quý, còn có cái gì chưa đủ ? Phụ hoàng bọn họ quân lâm thiên hạ, thực sự có mấy ngày thoải mái? Vì cái gì ca ca thông minh của hắn không thể hiểu? Hắn hận La Duy, hay là hận ca ca mình?
Long Huyền cười khổ: “La Duy thật đúng là lợi hại, chỉ nói một câu, ngươi liền hận ta.”
“Không liên quan đến La Duy.” Long Tường nhỏ giọng nói: “Chúng ta bây giờ còn có cái gì? Liễu thị không còn, mẫu phi vẫn ở đây, nhưng chúng ta cũng không thấy được, còn có hoàng tổ mẫu, cũng không được gặp, ca, chúng ta bây giờ còn lại cái gì?”
Long Huyền cúi đầu không nói, trong lòng hắn vốn tính sẽ không nói cho Long Tường nghe, hiện nay lại càng không thể. Mất đi hết thảy? Cũng không hẳn, ít nhất hắn vẫn là hoàng tử Đại Chu, hắn không bị ngăn cấm, Long Ngọc còn có thể đối đãi với hắn như huynh đệ, hắn vẫn còn có cơ hội Đông Sơn tái khởi.
Long Tường đợi nửa ngày cũng không thấy Long Huyền nói chuyện, hờn dỗi dậm chân, chạy đi.
Long Huyền đấm nhẹ lên một cột trụ ở hành lang, kìm hãm tâm tình, hắn muốn ra khỏi hoàng cung, không vì cái gì khác, chỉ là muốn buông xuống một chút tâm tình.
Vị thuốc ấm áp
La Duy đi theo sau Triệu Phúc, đi vào điện Trường Minh, liền thấy Chu Trữ Văn quỳ gối dưới ngự án Hưng Võ đế, mà Hưng Võ đế đầy vẻ giận dữ, phụ thân La Tri Thu đứng ở một bên, im lặng không lên tiếng.
“Duy nhi đến đây.” Hưng Võ đế thấy La Duy tiến vào, thần sắc mới hòa hoãn lại, hỏi La Duy: “Mệt mỏi sao?”
“Tiểu thần không mệt ạ.” La Duy vội đáp, ánh mắt dừng trên người Chu Trữ Văn, rồi lại vội vàng rời đi.
“Duy nhi cứ về trước nghỉ tạm đi.” Hưng Võ đế tuyệt không muốn để La Duy nhìn thấy bộ dạng ngài lúc răn dạy triều thần, đặc biệt người này lại là nhạc phụ thái tử, ngài sợ La Duy cùng là người nhà thái tử sẽ bị dọa.
Hoàng đế mở miệng bảo đi, La Duy cũng không thể không đi, đành phải nhìn La Tri Thu.
La Tri Thu nhìn La Duy cười cười, gật gật đầu, ý nói La Duy không cần lo lắng.
“Tiểu tử này…” Hưng Võ đế bật cười sau ngự án: “Ngươi còn sợ trẫm không để phụ thân ngươi trở về nhà?”
La Tri Thu thế này mới cười nói với La Duy: “Mau hồi phủ đi, còn sững sờ ở đây làm cái gì?”
La Duy rời khỏi điện Trường Minh, trong lòng vẫn nghĩ, có phải là chuyện Chu Trữ Văn phản đối chuyện Long Huyền tới phương nam, khiến Hưng Võ đế tức giận? Nghĩ nghĩ, lại nghĩ đến chuyện thái tử bị tập kích, đến tột cùng là ai làm chuyện đó? Người có thể biết được hành tung của Long Ngọc, có lẽ là người trong hoàng gia, cũng không có nhiều người, càng không nói đến triều thần, sao có thể gặp thích khách?
Ngoài cửa cung, Vệ Lam thấy La Duy ngồi trên kiệu đi ra, vội vàng tiến lên nghênh đón.
“Lam.” La Duy nhìn thấy Vệ Lam mới nở nụ cười, để Vệ Lam đỡ xuống kiệu, hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”
“Công tử mau lên xe đi.” Vệ Lam đỡ La Duy đến bên cạnh xe ngựa, xốc màn kiệu định đỡ La Duy lên.
“Hai vị công công tới đây.” La Duy lại xoay người hai thái giám khiêng kiệu cho y đến, thưởng cho hai tiểu thái giám một ít ngân lượng.
Hai tiểu thái giám thiên ân vạn tạ nhận tiền thưởng, nhìn xe ngựa của La Duy đi xa, mới trở lại trong cung.
Trong xe ngựa, Vệ Lam lấy từ trong ngực ra một cái bình nhỏ, đưa cho La Duy: “Công tử uống nhanh đi.”
La Duy cầm nó trên tay: “Đây là cái gì?”
“Là thuốc Ngụy thái y mới điều chế.” Vệ Lam nói: “Thái y nói qua canh giờ uống không tốt, cho nên Tiểu Tiểu liền để ta mang đến.”
Chiếc bình vẫn ấm áp: “Ngươi đi đã bao lâu?” La Duy hỏi Vệ Lam, thời tiết này, từ tướng phủ đến hoàng cung, cái gì cũng phải trở nên rất lạnh mới đúng.
“Mới thôi.” Vệ Lam nói: “Công tử uống nhanh đi, thuốc lạnh sẽ không tốt.”
“Ngươi dùng nội lực?” La Duy không cần suy nghĩ nhiều, liền biết người này nhất định là dùng biện pháp đó.
“Không nhiều đâu.” Vệ Lam thấy La Duy sắc mặt không tốt, vội nói: “Công tử có cái gì cần nói, uống thuốc xong rồi nói sau.”
La Duy uống mấy ngụm hết bình thuốc: “Về sau không cho dùng nữa.” Y ra vẻ không vui nói với Vệ Lam: “Nội lực dùng để làm ấm thuốc, ngươi không thấy lãng phí sao.”
Vệ Lam liền gật đầu nói được, nhưng lần sau lại vẫn làm ấm thuốc, Vệ Lam không bao giờ để bình thuốc lạnh, chỉ là hiện tại, La Duy nói cái gì cũng được, hắn sẽ không trái ý y.
“Dùng nội lực, còn khó chịu không?” La Duy đặt tay lên ngực Vệ Lam: “Lần trước ngươi dùng nội lực, không phải còn ngực đau hay sao?”
“Không đau.” Vệ Lam vội hỏi: “ Vương thái y nói ta đã khỏi hẳn.”
“Lời thái y nói chỉ nên tin một nửa.” La Duy sờ sờ quần áo trên người Vệ Lam, vừa nhìn xem người này hôm nay có mặc ấm hay không vừa nói: “Nếu ngươi lại phát bệnh, ta cũng không thể đi tìm hắn tính sổ.”
“Ta sẽ cẩn thận.” Vệ Lam đưa một miếng mứt quả cho La Duy: “Ăn đi, thuốc kia rất đắng, ta biết.”
La Duy miệng ngậm mứt hoa quả, nghe xe tiếng người huyên náo ngoài xe ngựa, đột nhiên nói: “Sắp sang năm mới, Vệ Lam, ta muốn đi mua vài thứ.”
“Công tử muốn mua gì?”
“Thứ gì đó cho trẻ con.” La Duy nói với Vệ Lam: “Đồ chơi cho Ưu nhi là không thể thiếu, Trữ Phi sang năm mới cũng mang cả nhà tới Vân Quan, ta định mua chút quà cho Trữ Viễn và Trữ Lệ, bọn họ lần này đi, không biết lúc nào mới gặp lại.”
“Thứ gì cho tiểu hài tử, là đồ chơi?” Vệ Lam từ từ nhỏ đến giờ không có đồ chơi, thật sự không biết góp ý gì cho La Duy.
“Ngụy thái y còn trong phủ chứ?” La Duy lại hỏi.
“Công tử.” Vệ Lam hình như đã hiểu La Duy vì cái gì muốn đi mua này nọ: “Ngươi không muốn để Ngụy thái y xem bệnh?”
“Ngụy đại nhân kia…” La Duy đầy mặt khổ tướng lắc đầu nói: “Ta nhìn thấy ông ta đã sợ rồi, trừ kê đơn chính là kê đơn, ông ta không có chuyện gì khác để làm sao?”
“Hắn là đại phu, việc của ông ta chính là như vậy.” Vệ Lam nhịn không được nở nụ cười, La Duy cũng sẽ có lúc thật trẻ con.
“Mặc kệ ông ta.” La Duy vén rèm xe, nhìn ngã tư đường bên ngoài: “Chờ khi xe rẽ vào đường Chu Tước, chúng ta sẽ xuống xe đi dạo.”
“Được.” La Duy muốn đi đâu, Vệ Lam tất nhiên sẽ không ngăn cản.
Xe ngựa rẽ vào đường Chu Tước, đây là con phố náo nhiệt nhất khu chợ, cửa hàng san sát, tiếng rao hàng vang lên không ngừng.
La Duy xuống xe, Vệ Lam lại khoác cho y một chiếc áo choàng.
“Các ngươi trở về đi.” La Duy nói với Thất Tử và bọn thị vệ phía sau.
“Không thể được!” Thất Tử nói: “Tướng gia đã phân phó, công tử, chúng nô tài không thể rời người một bước.”
“Chẳng phải đã có Vệ Lam đi cùng ta sao?” La Duy nói: “Các ngươi.” La Duy nhìn bốn phía, tiện tay chỉ một tửu quán nói: “Các ngươi vào bên trong ăn một chút gì đi, ta và Vệ Lam đi một lát sẽ trở về.”
“Nhưng tướng gia…”
“Ta ở ngay trên đường này thôi.” La Duy cũng không muốn đi cùng nhiều người như vậy, bọn họ đứng ở chỗ này, thu hút rất nhiều ánh mắt: “Các ngươi không đi cùng ta, người ngoài còn không biết ta là ai, mang theo các, người vốn không phải kẻ trộm cũng bị các ngươi gọi đến.”
“Không được.” Thất Tử nhớ lại bộ dạng La Duy khi được Vệ Lam cứu về, vẫn còn sợ hãi: “Công tử, chúng nô tài sẽ đi cùng người, dù phải gọi nhị công tử đến dẹp phố cũng vậy.”
“Dẹp phố?” La Duy nhìn dòng người qua lại, chen vai thích cánh, khóe mắt co rút.
“Lời này là nhị công tử nói.” Thất Tử còn sợ La Duy không tin lời mình nói, lại cường điệu thêm một câu.
“Đúng vậy, Tam công tử.” Bọn thị vệ phía sau đều nói: “Nhị công tử đã giao cho chúng nô tài, nhất định không thể để người đi lạc.”
“Cùng nhau đi thôi.” La Duy không có cách nào khác, nếu hôm nay chỉ mang theo Vệ Lam đi, Thất Tử sẽ quay về báo cáo, không chỉ mình y bị phụ mẫu mắng, Vệ Lam cũng sẽ bị phạt.
Vệ Lam đi theo bên cạnh La Duy, hắn ngược lại có chút hưng phấn, đối với Vệ Lam mà nói, đây là lần đầu tiên hắn ra phố với một tâm tình nhàn nhã, đi giữa đám người náo nhiệt.
Ngọc Uyên Ương
Trên đường bán đồ chơi cho trẻ con rất nhiều, La Duy tùy tiện mua, cuối cùng mua một đống lớn.
Thất Tử lại cảm thấy hứng thú với đồ ăn đường phố, nhưng thấy La Duy chẳng hề có vẻ hứng thú gì với mấy thứ này, nên không dám mở miệng đòi La Duy mua đồ ăn. Đi được nửa đường, Thất Tử nhịn không được, kéo kéo Vệ Lam tay áo nói: “Vệ đại ca, huynh có đói bụng không?”
“Cái gì?” Vệ Lam không có yêu cầu sinh hoạt cao, ăn no mặc ấm là hắn thỏa mãn rồi, lúc này hắn tuyệt không đói, mà cũng chưa tới giờ cơm.
“Vệ đại ca hẳn là đang đói bụng?” Thất Tử lại nhìn Vệ Lam chun mũi chớp mắt.
“Được rồi.” La Duy nhìn thấy, vỗ đầu Thất Tử: “Là ngươi muốn ăn phải không?”
“Muốn hay không cũng cứ mua một chút đi.” Vệ Lam nhìn Thất Tử ôm đầu đầy ủy khuất, không tự chủ được mà nói đỡ cho Thất Tử, hắn xem Thất Tử như đệ đệ.
“Đi mua đi.” La Duy nhìn Thất Tử, bật cười nói: “Nữ hài tử mới thích ăn vặt, sao ngươi cũng thích mấy thứ này vậy?”
Thất Tử mặc kệ La Duy trêu đùa, hoan hô một tiếng rồi chạy tới hàng bán bánh gạo nếp.
“Lam, ngươi muốn ăn chút gì không?” La Duy hỏi Vệ Lam: “Muốn ăn thì cứ nói, chúng ta sẽ đi mua.”
“Ta không cần.” Vệ Lam vội lắc đầu, đồ ăn trên đường hắn từng nếm qua rất ít, đại đa số chưa ăn thử, Vệ Lam căn bản không biết thứ nào ngon, thứ nào không ngon.
La Duy nhìn bọn thị vệ trên tay đều ôm không ít đồ, nhìn sắc trời, còn chưa tới lúc Ngụy thái y đợi không kịp mà phải về cung trước, liền đi loanh quanh xem bốn phía.
“Công tử.” Thất Tử cầm mấy cái bánh gạo nếp nóng hôi hổi trở về, đưa tới trước mặt La Duy: “Công tử ăn không?”
La Duy cầm một cái đưa cho Vệ Lam, nói: “Lam nếm thử đi, ta không ăn đồ ngọt.”
“Công tử, nô tài cảm giác người hiện tại trừ cháo trắng thì không cảm thấy hứng thú với cái gì, không thích ăn những thứ người khác thích.” Thất Tử nói: “Công tử, hiện tại người đang làm sao vậy?”
“Nói bậy bạ.” La Duy đi vào một hiệu bán ngọc kế bên, miệng mắng Thất Tử: “Ta không phải hòa thượng, có ăn chay niệm phật đâu.”
“Vị công tử, mời vào.” Chủ tiệm thấy La Duy mang theo người tiến về phía cửa hàng mình, vội vàng chạy ra tiếp đón: “Ngài cứ xem tự nhiên, ngọc ở đây đều là hàng thượng đẳng.”
“Các ngươi ở bên ngoài chờ ta.” La Duy nói với Thất Tử và đám thị vệ: “Lam theo ta vào xem.” Rồi mang theo Vệ Lam vào xem ngọc.
La Duy kiếp trước vô cùng thích ngọc, nhưng hiện tại y không còn hứng thú nữa, vào đây chỉ vì giết thời gian.
“Là La tam công tử.” Trong căn phòng phía sau quầy, Phúc Vận nhìn thấy La Duy, lập tức hoảng hốt, ghé sát tai Long Huyền đang ngồi bên cạnh.
“Ừ, ta nhìn thấy rồi.” Long Huyền trong tay còn bưng một chén trà: “Y không nhìn thấy chúng ta đâu, ngươi sợ cái gì?”
Phúc Vận đứng ở một bên không lên tiếng.
Nơi này là sản nghiệp bí mật Liễu Song Sĩ để lại cho Long Huyền, Long Huyền cũng chỉ mới biết khi đến thăm tù Liễu Song Sĩ trước khi chết, mới chiếm được sản nghiệp này. Hắn không ngờ hôm nay lần đầu tiên tới nơi này liền gặp La Duy.
Vệ Lam tuyệt đối không hiểu gì về ngọc, nhìn những miếng ngọc lớn nhỏ, Vệ Lam hoa cả mắt.
“Đây chính là ngọc thạch Tuyên Châu.” Chủ tiệm thấy ánh mắt Vệ Lam dừng lại ở một miếng ngọc bội, vội giới thiệu với Vệ Lam.
Tuyên Châu? La Duy đang xem một pho tượng phật ngọc thạch đi tới, Tuyên Châu không phải là cố hương của Vệ Lam sao? “Lam, ngươi nhìn gì thế?” Y hỏi Vệ Lam.
“Không có gì.” Vệ Lam vội đáp: “Hình như đây là khuy cài áo, cho nên mới có hai cái lỗ.”
La Duy nhìn về phía miếng ngọc Vệ Lam chỉ, là một đôi Uyên Ương, một cái mặt trước có móc khóa, một cái mặt trước có móc vòng: “Đây là ngọc Uyên Ương.” La Duy nở nụ cười: “Lam, đây chính là tín vật đính ước của tình nhân đấy.”
Vệ Lam ngượng ngùng cười cười: “Ta chưa thấy bao giờ.”
La Duy cầm lấy miếng ngọc Uyên Ương, ngọc thạch Tuyên Châu đều có màu lục, tính chất không tinh tế, lại trong suốt, khi ánh sáng chiếu qua, có thể rõ vầng sáng lưu chuyển, tựa một vũng nước xanh lục trên tay người.
“Công tử.” Chủ tiệm lúc này lại cầm một đôi ngọc Uyên Ương đi ra, nói với La Duy: “Nếu là tặng cho tiểu thư nào đó, ngài có thể xem qua cái này.”
La Duy nhìn thứ trên tay, lại nhìn ngọc trên tay chủ tiệm, mới phát hiện, ngọc Uyên Ương trong tay mình chẳng phân biệt được trống mái, mà trên tay chủ tiệm lại là một đôi chim Uyên Ương. Đại Chu không thiếu công hầu phủ, người phú quý đều nuôi nam sủng, dân chúng không có tiền cưới vợ, cũng có thể kết đôi với nam nhân, cho nên ngọc Uyên Ương như một vật đính ước, điêu khắc thành thứ chẳng thể phân biệt trống mái, cũng không có gì kỳ quặc.
“Hai cái này không giống nhau.” Vệ Lam lúc này cũng nhìn ra sự khác biệt.
“Ta muốn cái này.” La Duy chỉ thứ trên tay mình, hỏi chủ tiệm: “Bao nhiêu tiền?”
Chủ tiệm nhìn bộ dáng La Duy ngắm nghía ngọc Uyên Ương trong tay, liền hiểu hết, lại nhìn những thị vệ bên ngoài, không dám đắc tội với La Duy.
“Công tử muốn mua ngọc này?” Vệ Lam bị giá tiền hai trăm lượng bạc dọa sợ.
“Ta thích.” La Duy nói với Vệ Lam: “Lam không thích sao?”
Vệ Lam nói: “Ta không hiểu về nó.”
“Về sau ta sẽ dạy ngươi.” La Duy mỉm cười nói với Vệ Lam, đưa cho chủ tiệm một tờ ngân phiếu, rồi hỏi chủ tiệm: “Chỗ này cũng mua ngọc thạch sao? Nhà ta có rất nhiều, muốn bán đi.”
Có mối làm ăn tới cửa, chủ tiệm lập tức nhận lời, bảo La Duy chờ một lát, lão ra phía sau lấy ngân lượng.
La Duy nhìn hai tiểu nhị mặt đều hướng ra phía ngoài, không chú ý đến y và Vệ Lam, liền đưa một nửa ngọc Uyên Ương cho Vệ Lam: “Lam, cho ngươi này.”
Vệ Lam đứng bất động, kinh ngạc nhìn một nửa miếng ngọc Uyên ương trong tay La Duy, dường như không hiểu rõ ý La Duy.
“Ngươi không cần?” La Duy lắc lắc tay.
“Công tử thật sự cho ta?” Vệ Lam dường như không thể tin được.
“Thì ra Lam không cần.” La Duy ra vẻ thương tâm: “Quên đi.”
Vệ Lam vội đưa tay cầm lấy nửa miếng ngọc Uyên Ương trong tay La Duy, nói: “Công tử cho, ta sao có thể không cần.”
“Phải cất kỹ đấy.” Ngón tay La Duy gõ gõ trên ngực Vệ Lam: “Không được làm mất.”
“Vậy một nửa kia?” Vệ Lam chỉ vào thứ trong tay La Duy.
“Đương nhiên là ta giữ rồi.” La Duy cười hỏi: “Ngươi hy vọng ta cho ai à?”
Vệ Lam trong lòng vui sướng, nhưng chỉ mím môi cười, chỉnh lại vạt áo choàng cho La Duy, nửa miếng ngọc Uyên Ương này sẽ là thứ hắn trân trọng nhất đời.
Lửa giận của Long Huyền
“Công tử, tiểu nhân sẽ cùng công tử về quý phủ.” Chủ tiệm mang theo một ông bạn già đi ra, nói với La Duy.
La Duy cùng Vệ Lam nhìn nhau cười: “Đi thôi.” La Duy nới với chủ tiệm một tiếng.
Phúc Vận nhìn La Duy ra khỏi quán, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng khi đảo mắt nhìn Long Huyền, lập tức lại bị dọa: “Điện… điện hạ?” Gã thấy chén trà trong tay Long Huyền đã bị hắn bóp náp, máu từ lòng bàn tay chảy xuống, nhiễm đỏ cả vạt áo.
Long Huyền đến tận khi nghe tiêng Phúc Vận gọi, cúi đầu nhìn, rồi mới phát hiện bản thân đã làm cái gì.
“Điện hạ, nô tài tìm đại phu đến cho ngài!” Phúc Vận nói rồi định chạy ra ngoài.
“Chỉ là vết thương nhỏ thôi.” Long Huyền nhìn miệng vết thương trên tay mình, rất sâu, cơ hồ muốn chia bàn tay ra làm hai nửa, hắn cũng không để ý mà nói với Phúc Vận: “Ngươi giúp ta băng lại.”
Phúc Vận nhìn vết thương trên tay Long Huyền: “Điện hạ, phải bôi thuốc nữa.”
“Cứ băng lại đã.” Long Huyền đưa tay ra, máu chảy không ngừng, nhưng giờ đây hắn đã vô tri vô giác.
Phúc Vận tay run run thay Long Huyền băng vết thương.
“Người cùng La Duy vào cửa hiệu là ai?” Long Huyền đột nhiên hỏi.
Phúc Vận nói: “Nô tài chỉ biết là hắn là thị vệ của Tam công tử, tên Vệ Lam.”
“Vệ Lam?” Long Huyền nhớ kỹ cái tên này, cho tới hôm nay hắn mới biết bên cạnh La Duy còn có một người như vậy. Màn thâm tình vừa rồi khiến Long Huyền thật nhức mắt. Mặc kệ là ngọc Uyên Ương gì, nhưng khi hai người nhìn nhau cười, La Duy cười đến ấm áp vô tà, chỉ là một thị vệ thôi mà, đáng giá để ngươi đối đãi như vậy sao?
Ngọc Uyên Ương… Suy nghĩ của Long Huyền lập tức trờ về khoảnh khắc xa xăm nào đó.
“Đây là cái gì?”
“Đây là ngọc Uyên Ương.”
“Ngươi tặng ta cái này? La Duy, ngươi không điên chứ?”
“Huyền?”
“Ta đã nói rồi, ta là hoàng tử điện hạ, không phải Huyền gì cả, ngươi muốn ta nói bao nhiêu lần mới hiểu? Hay là ngươi ngốc đến nỗi không hiểu lời ta nói?!”
“Nhưng…”
“Ngươi thật đúng là phiền toái!” Vung tay ném.
Long Huyền nhớ rõ ngọc Uyên Ương kia bị hắn ném vào một góc sâu nào đó trong Khuynh Văn điện, khi đó La Duy một mình đứng bên bờ ao thật lâu, cuối cùng có cung nhân nhìn thấy y ném nửa miếng ngọc Uyên Ương còn lại xuống nước. Sau này, Long Huyền nhớ lại, hắn nghe nói y bị Triệu thị huynh đệ đả thương trên đường, hắn không tới tướng phủ thăm y, bởi vì người này luôn đi theo sau mình, Long Huyền tưởng rằng chỉ cần khi người này lành vết thương, vẫn sẽ trở lại bên cạnh hắn, tựa như dĩ vãng, quanh quẩn không ngừng, đuổi cũng không đi.
“Điện hạ.” Phúc Vận thật sự không có cách nào cầm máu cho Long Huyền: “Miệng vết thương này cần được đắp thuốc.”
“Đi theo người ở đây tìm thuốc cầm máu.” Long Huyền không kiên nhẫn nói: “Ngạc nhiên cái gì?”
Phúc Vận vội chạy theo người trong hiệu tìm thuốc.
Long Huyền suy sụp ngồi xuống, hắn không ngờ sau khi vết thương của La Duy lành, La Duy của quá khứ đã không thấy tăm hơi. Ngọc Uyên Ương, nụ cười kia phải thuộc về hắn chứ, vì cái gì hiện tại lại thuộc về một người khác? Trái tim Long Huyền bắt đầu nhói đau… Vệ Lam? Long Huyền nhớ kỹ cái tên này, vừa rồi hắn hận không thể giết chết người kia, khi Long Huyền muốn có thứ gì đó, thì dù thế nào cũng phải chiếm được, giang sơn như thế, người, cũng giống vậy thôi.
Phúc Vận mang thuốc đến, còn đưa đến một đại phu, miệng vết thương sâu hoắm, có thế nào gã cũng không dám tự tay băng lại cho Long Huyền.
Đại phu xem xét vết thương bên ngoài của Long Huyền, chẩn đoán vô cùng thuần thục.
Long Huyền im lặng, nhìn đại phu băng bó cho mình, lông mày cũng không thèm cau lại.
Phúc Vận đứng một bên nhìn, bắt đầu ngẫm nghĩ. Long Huyền tự khiến mình bị thương, nhất định có liên quan đến La tam công tử, nhưng gã là một nô tài, không dám hỏi nguyên nhân, cảm giác tâm tư chủ tử hiện tại càng ngày càng khó đoán.
Đại phu sau khi băng vết thương xong, lại đưa thuốc cho Long Huyền, dặn dò Long Huyền mấy ngày tới tay không được dính nước, rồi mới thu châm trở về.
Phúc Vận nhìn Long Huyền ngồi bất động, gã không dám giục Long Huyền trở về, chỉ biết đứng ở một bên chờ. Đứng mãi, lại bắt đầu suy nghĩ, nếu La Duy phát hiện nơi này là sản nghiệp của chủ tử mình, vậy sẽ ra sao? Thấy La Duy hiện tại đối với chủ tử nhất quyết không buông tha, quán nhỏ này, sợ là không giữ được.
Long Huyền ngồi ở đó đến tối, mấy tiểu nhị hôm nay đều cảm thấy thật gian nan.
Trời tối, chủ tiệm mới trở lại, thuê một chiếc xe lớn trở về.
Long Huyền nhìn chủ tiệm cùng những thứu chất dầy trong xe, lạnh giọng hỏi chủ tiệm: “Đây là ngươi dùng bao nhiêu ngân lượng mua lại?”
Chủ tiệm vội bẩm Long Huyền: “Tam công tử bảo tiểu nhân cứ mang về bán.”
Long Huyền nhìn vô vàn ngọc thạch trong đó, san hô, giả sơn bồn cảnh, tất cả đều từng là thứ La Duy thích, bây giờ cứ như vậy đem ra đổi bạc? Công tử Tướng phủ sẽ không thiếu tiền, vậy chỉ có thể nói người này đối với những vật kia không hứng thú.
“Điện hạ?” Nhìn Long Huyền tức giận, nhớ khi La Duy bệnh, chính mình thay chủ tử đưa Ngọc Sơn thạch tới tặng y, giờ thứ này lại ở dưới chân chủ tử, Phúc Vận âm thầm kêu khổ, chỉ sợ Long Huyền giận chó đánh mèo.
Lửa giận trong lòng Long Huyền cơ hồ không thể áp chế, hắn tặng cho La Duy bao nhiêu thứ, tất cả đều ở trong này. Hắn tặng La Duy không nhiều đồ, chỉ có vài món, đều là sau khi nổi giận với La Duy, cảm thấy mình hơi quá đáng, mới tặng đồ dỗ dành y, cho nên Long Huyền đều nhớ rõ những thứ ấy.
“Chủ tử?” Long Huyền âm trầm sắc mặt dọa chủ tiệm sợ hết hồn, mình không nên mua mấy thứ này sao? Chủ tử lúc ấy rõ ràng gật đầu mà, hiện tại lại muốn trở mặt sao?
“Thứ này, thứ này, cả cái kia nữa…” Long Huyền chỉ ra những thứ mình đã tặng La Duy, nói với chủ tiệm: “Những thứ đó ta sẽ mang đi.”
Chủ tiệm vội nói: “Tiểu nhân sẽ gói lại giúp chủ tử.”
“Ngươi tới phủ của tam công tử, y đưa ngươi những thứ này?” Long Huyền lại hỏi.
Chủ tiệm nói: “Tam công tử nói y đã mệt, là đại quản gia của tướng phủ cùng tiểu nhân bàn chuyện.”
“Là quản gia đem mấy thứ này đưa cho ngươi?”
“Cũng không phải, là người hầu bên cạnh tam công tử, tiểu nhân nghe quản gia gọi nó là Tiểu Tiểu.”
Thì ra vẫn là ý của La Duy, hy vọng vừa mới dâng lên một chút, lập tức lại biến thành thất vọng.“Lấy đồ, rồi chúng ta đi.” Long Huyền lệnh cho Phúc Vận.
Phúc Vận liền cùng chủ tiệm vội vàng gói những thứ Long Huyền chỉ lại.
Long Huyền nhìn những vật này, nhìn xem có thứ phụ hoàng hắn ban thưởng, không thể bán ra hay không. Nhìn kỹ một hồi, không hề có thứ nào ở trong cung. Long Huyền đột nhiên lại cảm giác bản thân thật buồn cười, La Duy sao có thể để người ta nắm thóp? Chuyện cho tới nước này, hắn vẫn nghĩ La Duy là tên béo khoe mẽ hay theo sau lưng hắn không rời sao?
Làm mai
La Tri Thu về phủ, trên người mang theo mùi rượu.
“Chàng cùng ai uống rượu thế?” Phó Hoa vội sai người nấu canh giải rượu cho La Tri Thu, một bên hỏi La Tri Thu.
La Tri Thu nói: “Ta cùng với Chu Đại học sĩ đi ra ngoài cung, hắn nhất định phải mời ta vài chén, ta không chối từ được.”
“Vậy thái tử điện hạ thế nào rồi?” Nghe La Tri Thu cùng Chu Trữ Văn uống rượu, Phó Hoa liền không lo lắng, hỏi về thái tử: “Bị thương nghiêm trọng không?”
“Không có ngoại thương.” La Tri Thu nói: “Nhưng trúng một chưởng nội lực của thích khách, phải điều dưỡng thêm.”
“Lại là điều dưỡng?” Phó Hoa nghe hai chữ này, lỗ tai như đã chai lên, La Duy bệnh, mãi không khỏe được, thái y nói vậy, hiện tại thái tử bị thương, thái y cũng vẫn nói như thế!
La Tri Thu khoát tay áo, nói: “Tạ Ngữ thế nào?”
“Cũng thế.” Phó Hoa tức giận nói: “Nhâm thái y kia cũng nói phải điều dưỡng, Minh Viễn có ngoại thương, nội thương ngược lại không có.”
“Ta đi thăm nó.” La Tri Thu muốn đứng dậy tới thăm Tạ Ngữ.
“Chàng hiện tại người toàn mùi rượu, đứng tới chỗ Minh Viễn.” Phó Hoa nói: “Chờ mùi rượu tan đi đã. Minh Viễn hiện tại hẳn là còn ngủ. Chàng hãy phái người báo cho Tạ đại nhân một tiếng, không thể để người ta lo lắng.”
“Ừ.” La Tri Thu nói: “Ta đêm nay sẽ viết thư gửi Tạ đại nhân. Duy nhi đâu?”
“Sau khi trở về đã tới, nói là mệt mỏi, nên thiếp bảo nó trở về nghỉ ngơi.” Phó Hoa nghĩ tới La Duy lại lo lắng: “Thân thể nó đến giờ vẫn chưa thấy khỏe lên, bước đi cũng không có khí lực, phải làm thế nào mới tốt đây? Thiếp hỏi Thất Tử, hôm nay nó còn đi dạo trên đường, đứa nhỏ này sao lại không biết tự bảo trọng mình đến thế? Sức khỏe của nó hiện giờ có thể đi dạo phố sao?”
“Duy nhi ở trong phủ đã hơn nửa năm.” La Tri Thu nghe Phó Hoa nói vậy, vội khuyên: “Đi dạo giải sầu cũng tốt, ngày mai lại gọi Ngụy thái y đến xem mạch cho nó.”
Phó Hoa biết trong mắt La Tri Thu, La Duy đã trưởng thành, nên không cần quá bận tâm chuyện của La Duy, nên hỏi La Tri Thu: “Chu Đại học sĩ chưa từng mời chàng uống rượu, sao hôm nay lại mời?”
“Hắn có chuyện muốn bàn với ta.” Lúc này trên khuôn mặt La Tri Thu mói có ý cười.
“Hả?” Phó Hoa vội hỏi: “Hắn muốn bàn chuyện tốt gì với tướng gia?”
“Thất tiểu thư của Chu gia, hẳn là nàng đã gặp rồi?” La Tri Thu hỏi.
Phó Hoa nói: “Nha đầu đó thiếp đã gặp, khuê danh Thục Tuệ, là con của chính thất, tướng gia sao lại hỏi về nó?”
“Nha đầu kia cùng tuổi với Duy nhi nhà chúng ta, nhỏ hơn Duy nhi sáu tháng.” La Tri Thu nói: “Chu Đại học sĩ muốn cùng chúng ta kết thông gia.”
Phó Hoa cao hứng, bà cùng Chu gia thất tiểu thư mấy ngày trước đây vừa mới gặp mặt: “Thiếp cứ thắc mắc sao ngày ấy Chu phu nhân lại mang theo thất tiểu thư đi lễ Phật, ở trước mặt thiếp đem thất nha đầu kia khoe thành một đóa hoa, thì ra Chu gia có tâm tư như vậy.”
“Nàng thấy Chu thất tiểu thư tướng mạo nhân phẩm có xứng với Duy nhi nhà ta không?” La Tri Thu hỏi.
“Nha đầu kia bộ dạng không tệ, nhưng nói về xinh đẹp, vẫn kém Duy nhi nhà chúng ta một bậc.”
“Nào có ai lấy nhi tử nhà mình so xinh đẹp với khuê nữ?” La Tri Thu bật cười nói: “Lời này bị người khác nghe, chẳng phải sẽ bị chê cười sao?”
Phó Hoa nói: “Duy nhi dung mạo như vậy, tìm người xấu cho nó, chàng nguyện ý chứ?”
“Được rồi, được rồi.” La Tri Thu nhượng bộ nói: “Nàng cứ nói xem thất tiểu thư có xứng với Duy nhi không đi.”
“Nha đầu kia nghe nói cầm kỳ thi họa đều không tệ lắm, tính tình cũng dịu ngoan, không thua kém Duy nhi.” Phó Hoa đối với vị Chu gia thất tiểu thư này ấn tượng cũng không tệ: “Nếu chàng không yên lòng, hay để thiếp sai người tới hỏi thăm đi.” Hôn sự của La Khải và La Tắc, Phó Hoa không được làm chủ, hiện tại hôn sự của La Duy sẽ phải do bà làm chủ, sức mạnh của Phó Hoa cũng vì thế mà tăng lên.
“Vẫn nên hỏi ý Duy nhi một chút chứ.” La Tri Thu lại nghĩ, La Duy sau lần bị bắt có nguyện ý lấy vợ hay không mới là vấn đề.
“Trai lớn dựng vợ.” Phó Hoa nói: “Nó còn có cái gì không muốn, Chu thất tiểu thư có tài có mạo, Chu gia cùng chúng ta cũng là môn đăng hộ đối, có cái gì không tốt?”
“Cha, nương.” La Tắc hồi phủ đến thỉnh an, vừa lúc nghe được câu cuối của Phó Hoa: “Hai người đang nói gì đến Chu thất tiểu thư vậy ạ?”
“Hôm nay Chu Đại học sĩ cầu hôn với cha ngươi.” Phó Hoa cười nói: “Muốn gả thất tiểu thư nhà hắn cho Tiểu Duy nhà chúng ta, ta với cha ngươi đang thương lượng việc này.”
La Tắc chẳng biết tiểu thư quý tộc nào, hắn chỉ quan tâm tới La Duy, hỏi: “Vậy Tiểu Duy biết chưa?”
La Tri Thu nói: “Vẫn chưa nói cho nó.”
“Vậy vẫn nên hỏi Tiểu Duy một chút đi.” La Tắc nói: “Vạn nhất hai người ưng ý, nhưng nó lại không hài lòng, chẳng lẽ hai người muốn ép hôn?”
“Ta sẽ tìm cơ hội hỏi nó.” La Tri Thu nói, hôn sự của La Duy, kỳ thật ý kiến của ai trong nhà cũng không được tính, cái này còn phải xem ý tứ Hưng Võ đế.
“Các ngươi hỏi của các ngươi, ta hỏi thăm của ta.” Phụ tử hai người đều nói thế, Phó Hoa chỉ có thể lui về phía sau một bước.
“Nghe nói Minh Viễn lần này bị thương rất nặng.” La Tắc lại hỏi tới Tạ Ngữ: “Thái y hôm nay nói như thế nào ạ?”
Lúc này quản gia đem canh giải rượu lên, La Tri Thu uống xong, liền nói với La Tắc: “Chúng ta cùng đi nhìn thăm đi.”
La Duy ngủ trong chốc lát rồi tỉnh, tinh thần mới tốt lên một chút. Sau nửa đêm, thời tiết càng lạnh, y hiện giờ không thể chịu lạnh, liền bảo Tiểu Tiểu đặt chiếc bàn nhỏ lên giường, y nửa nằm nửa ngồi trong ổ chăn ăn cơm.
La Tắc cùng La Tri Thu tới thăm, Tạ Ngữ vẫn chưa tỉnh, liền đến chỗ La Duy. La Tắc vừa tới căn phòng che kín không một khe hở của La Duy, lại đốt lò sưởi, ngột ngạt lại nóng bức, cơ hồ ngạt thở. Lại nhìn trên giường, La Duy còn bọc chăn ngồi, chỉ thở dài, nếu La Duy thân thể tốt, sao lại sợ lạnh đến thế?
Vệ Lam giúp La Duy ăn thêm vài thứ, thấy La Tri Thu và La Tắc vào, vội đứng bên cạnh giường La Duy: “Tướng gia, tướng quân.”
La Tắc nói với Vệ Lam: “Lam à, Tiểu Duy hôm nay ăn bao nhiêu cơm?”
Vệ Lam nói: “Một bát cháo ạ.”
La Tắc đi đến trước giường, nhìn đồ ăn trên bàn nhỏ, thức ăn chẳng vơi đi chút nào, liền nói với La Duy: “Tiểu Duy, ngươi muốn uống thuốc, thì phải ăn nhiều một chút, như vậy thân mình mới mau khỏe. Ta nghe nói ngươi hôm nay vào cung, trở về liền mệt, ngươi cứ như vậy làm sao khỏe được?”
La Duy cười rộ lên: “Vệ Lam đã ca cẩm đệ nửa ngày, nhị ca cũng muốn giáo huấn đệ? Đệ đã dùng điểm tâm rồi, lúc này ăn không vào, chờ khi đói bụng sẽ ăn tiếp.”
Vệ Lam lắc đầu, non nửa chiếc bánh hạch đào kia, không biết có thể chiếm bao nhiêu diện tích trong dạ dày. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.